Mà lúc này, Trần Xuân Độ cũng không biết đang có người không ngừng âm thầm điều tra thân phận của anh.
Như mọi khi, anh ta đang cắt trái cây cho Lê Kim Huyên cùng những người khác.
Trần Xuân Độ mới vừa cắt một miếng dưa hấu, bỏ vào đĩa trái cây, đưa cho Lê Kim Huyên thì điện thoại reo.
Trần Xuân Độ bắt mày, trên màn hình là tên của Đường Nhu.
Trần Xuân Độ vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia liền có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cho nên, tôi chỉ là công cụ của anh thôi đúng không?"
“Hãy cho tôi một cơ hội để giải thích, cả hai chúng ta đều đã bị lợi dụng.” Trần Xuân Độ nói.
"Giải thích?" Bên kia điện thoại, giọng nói của Đường Nhu nghe không còn sự gợi cảm mà thay vào đó là khàn khàn: "Anh lợi dụng tôi để đối phó với người đàn ông đó, được, anh tàn nhẫn lắm.”
Trần Xuân Độ bất đắc dĩ: "Nếu cô đọc tiêu để bài báo sẽ thấy rõ ràng là họ đang công kích chúng ta, đó đều là do người đàn ông đó là, tôi chỉ trả đũa cho chúng ta mà thôi.”
"Đồ đểu!" Cho dù Trần Xuân Độ có giải thích thế nào cũng vô ích, rõ ràng Đường Nhu không muốn nghe, nên sau khi chửi một câu rõ đau, cô liền cúp máy.
Trần Xuân Độ đang bất lực, đột nhiên, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Ái chà, trong nhà có những hai người thì không đoái hoài gì tới, còn muốn đi khắp nơi dụ dỗ con gái nhà người ta.”
Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hiểu Vân khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, thích thú nhìn mình.
"Cô đừng có trêu tôi." Trần Xuân Độ gượng cười.
"Tôi không có chọc anh, tôi chỉ thay Huyên hỏi anh, người phụ nữ đó là ai.” Tô Hiểu Vân đi về phía Trần Xuân Độ.
“Một người bạn." Da đầu Trần Xuân Độ râm ran, anh không nhịn được thầm nói, đây thật sự không phải tự hỏi cho cô à?
“Một người bạn?” Vẻ mặt Tô Hiểu Vân cười mà như không cười.
“Đúng, chỉ là bạn thôi" Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười nói.
"Đẹp không?" Tô Hiểu Vân vẫn dây dưa không rời, hỏi.
"Sao đẹp bằng cô và Huyên." Trần Xuân Độ nghiêm túc đáp, chẳng có vẻ gì là đang nói dối cả.
"Nếu anh dám lén lút chơi bời, tôi và Hiên sẽ không tha cho anh đâu!" Tô Hiểu Vân trừng mắt, hung hăng cảnh cáo.
Sau khi tập đoàn Lê thị trải qua sóng gió gần đây, thì hiện tại cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Trong suốt thời gian đó, Lê Kim Huyên không ngừng cố gắng tìm tung tích của người đàn ông bí ẩn, cô thuê nhiều thám tử tư căn cứ theo tài khoản ngân hàng ở nước ngoài để tìm ra người đã hào phóng chuyển cho cô 300 nghìn tỷ. Lê Kim Huyên muốn để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của mình đến người ấy.
Nếu không có người bí ẩn đó, có lẽ cả tập đoàn Lê thị này sụp đổ rồi.
Người thần bí đã cứu giúp tập đoàn Lê thị.
Nhưng điều làm cho Lê Kim Huyên không nghĩ tới chính là kể từ đó người bí ẩn chưa từng chủ động liên lạc với cô. Xem ra anh ta hoàn toàn không cần cô trả lại 300 nghìn tỷ đó.
Đột nhiên, vào một buổi chiều, Trần Xuân Độ đang dọn dẹp biệt thự thì một bóng đen từ xa lao tới nhanh như chớp.
Một tiếng chói tai vang lên và chiếc Rolls-Royce Phantom lướt tới một cách hoàn mỹ và đẹp đẽ, vững vàng dừng lại trước cửa biệt thự.
Cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống xe, đi về phía Trần Xuân Độ.
Người này không phải ai khác, mà chính là anh chàng đẹp trai đó.
"Lão đại, đã xảy ra chuyện." Không giống như mọi khi, lần này anh chàng điển trai bước vội vàng và trông rất nghiêm nghị.
"Làm sao vậy?" Trần Xuân Độ tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm nhưng trong mắt anh vẫn hiện lên một tia nghiêm túc.
Những điều mà ngay cả anh chàng trẻ tuổi này cũng không thể giải quyết được hoàn toàn không phải là vấn đề tầm thường.
"Thế giới ngầm phương Tây có thể sẽ có biến động, cần anh quay về chủ trì đại cục." Anh chàng đẹp trai nói.
Trần Xuân Độ tỏ vẻ bình tĩnh, quả quyết cự tuyệt: "Không được, vẫn chưa tìm được kẻ đã ám sát vợ tôi, nguy cơ chưa được dẹp bỏ thì tôi sẽ không rời đi."
"Trước mắt tôi chỉ tra được đến một gia tộc lớn ở Yên Kinh thôi, còn cụ thể là gia tộc nào thì vẫn chưa điều tra được.” Anh chàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Lão đại, lần này anh phải ra mặt thôi, trong khoảng thời gian anh thoái ẩn, ở nước ngoài đã không còn yên bình như trước, các anh em trong căn cứ linh cảm rằng rất có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra.”
"Chỉ có anh mới có thể bình định bên đó và đàn áp được bọn xấu xa đó.”
Ánh mắt sâu xa của Trần Xuân Độ đang nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
"Lão đại, tôi đã nói hết với anh rồi, từ thế giới nầm có một chiếc phi cơ bay dến nước C, trên phi cơ nữ thần trí tuệ." Người thanh niên trịnh trọng nói: "Tôi đã điều tra rồi, mục đích của nữ thần trí tuệ chính là thành phố T!"
Bốp!
Sắc mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, cho dù có chuyện lớn thế nào, cũng chưa từng thấy sắc mặt anh có biến hoá lớn như thế vậy mà bốn chữ “Nữ thần trí tuệ” lại khiến anh như gặp phải đại địch!
"Mẹ kiếp! Người phụ nữ đó đến đây rồi?! Mẹ cậu, sao không nói sớm?!" Trần Xuân Độ bỗng nhiên quay đầu, một ý nghĩa đáng sợ và khốc liệt loé lên trong mắt anh!
Trên người Trần Xuân Độ bất chợt phóng ra một luồng áp lực kinh khủng khiến cho sắc mặt của người thanh niên kia cũng trở nên trắng bệch.
"Tôi không ngờ nữ thần trí tuệ lại đến thành phố T, kể cả các anh em trong căn cứ cũng không biết anh đang ẩn cư ở nơi bí mật này." Thanh niên nhỏ giọng nói.
Trần Xuân Độ lắc đầu, hiếm khi thấy sắc mặt anh nặng nề như vậy, anh bật ra một câu: "Không liên quan đến cậu, giấu được mọi người chứ sao giấu được cô ta!”
Trái tim của chàng trai trẻ run lên, và anh ta chợt nhớ ra Trần Xuân Độ đã nói rằng nữ thần trí tuệ không chỉ là một người tuyệt vời, mà còn là một người phụ nữ trẻ, tay không tấc sắt. Nhưng cô ấy lại có thể trở thành một trong những người nguy hiểm nhất ở nước ngoài! Kể cả Trần Xuân Độ, cũng phải đề phòng.
Không biết bao nhiêu lần, Trần Xuân Độ suýt chút nữa bị cô ta giết chết, nếu không phải Trần Xuân Độ mệnh lớn thì đã chết từ lâu rồi.
"Cô ta đến rồi, làm sao bây giờ?" Chàng trai nói: "Bây giờ phái anh em trong căn cứ đi đã muộn rồi.”
"Không." Trần Xuân Độ lắc đầu: "Chúng ta có đông người đi nữa thì đứng trước cô ta cũng chẳng chiếm được ưu thế, chỉ cần cô ta muốn thì có trăm vạn quân lính mạnh đi nữa cũng bị cô ta tiêu diệt trong chốc lát mà thôi!”
Thanh niên ngạc nhiên, hồi lâu mới nặng nề thở ra một hơi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Đi bước nào hay bước đó." Trần Xuân Độ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xa xăm.
Thanh niên xoay người, vừa rời khỏi biệt thự, ngồi vào chiếc Rolls-Royce Phantom xong thì đúng lúc Tô Loan Loan mở cửa sổ ra nhìn thấy cảnh này.
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm, không hiểu sao cô thấy bóng dáng của người thanh niên đó rất quen.
Tô Loan Loan cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ được, trong trí nhớ của cô hoàn toàn không quen biết người này.
Sân bay quốc tế thành phố T.
Một bóng người xinh đẹp với mái tóc dài bước ra từ sân bay, mái tóc dài màu bạc xõa sau vai, vẻ đẹp tinh xảo không chê vào đâu được, trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp như đang cất giấu một đại dương bao la.
Tóc dài xinh đẹp kéo hành lý tương đi trong phòng chờ, dưới kính râm, đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn lướt qua mọi người, khoé miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
"Long… Anh phải chết!" Tóc dài xinh đẹp thầm thì, đôi mắt xanh đằng sau chiếc kính râm loé lên một tia sắc bén.
“Người đẹp, đi du lịch một mình, có cần anh giúp xách vali không?” Đột nhiên, một bóng người vạm vỡ vụt đến trước mặt tóc dài xinh đẹp, nhìn chòng chọc vào mắt cô ta.
Tóc dài xinh đẹp đi chậm lại, nhìn bóng dáng vạm vỡ, tháo kính râm xuống, nở một nụ cười đầy mê hoặc.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói lơ lớ thứ ngôn ngữ của nước C: "Xin lỗi, lần đầu tiên tôi đến đây, không biết gần đây có khách sạn không…”
Người đàn ông vạm vỡ đó nhìn lướt qua tóc dài xinh đẹp, trong lòng lập tức kích động! Mẹ kiếp! Là một cô gái nước ngoài!
Vận may của anh ta tốt thật, có thể gặp được gái nước ngoài!
Người đàn ông to lớn nhìn từ trên xuống dưới thân hình của tóc dài xinh đẹp, dáng người rất nuột, mặc đồ rộng nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng thân hình chữ S cùng với cặp đùi và cặp mông đầy đặn trong chiếc quần jean bó chặt.
Hơn nữa đó còn là một gương mặt tuyệt đẹp… Mẹ nó, đúng là cực phẩm mà.
Trong lòng tên đó cực kỳ kích động! Phải may mắn thế nào mới có thể gặp được một em gái tuyệt vời như vậy chứ.
“Em đừng lo, anh biết rồi, để anh đưa em đến đó!” Người đàn ông xoa xoa tay cầm lấy va li, trong lòng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối phải dẫn đến khách sạn cao cấp nhất, tha hồ mà hưởng thụ!
Một em gái ngon lành như vậy thì không thể hưởng thụ một mình được, phải gọi cho các anh em!
"Cám ơn anh... Anh thật tốt." Tóc dài xinh đẹp cười ngây ngô còn gã đàn ông thì cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ nó, anh không chỉ tốt lúc này thôi đâu mà trên giường cũng rất tuyệt vời… Mọi chuyện cứ để anh lo!”
Hai bóng người sóng vai đi chưa được mấy bước thì đột nhiên, tóc dài nói với nhân viên bảo vệ sân bay: "Xin chào, tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh thấy tóc dài xinh đẹp đột nhiên dừng lại hỏi nhân viên bảo vệ thì tỏ vẻ khó hiểu, không biết cô định làm gì.
Tóc dài xinh đẹp nhỏ giọng nói vài câu, đột nhiên bảo an thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói vào bộ đàm, còn ánh mắt thì nhìn gã đàn ông, khiến anh ta giật mình, có dự cảm không lành.
Đột nhiên! Từ hai phía của sân bay có hai toán cảnh sát cầm súng đã lên nòng, trang bị lá chắn chống nổ, súng trường làm toát lên một bầu không khí lạnh lẽo và khủng khiếp!
"Buông vũ khí, giơ tay đầu hàng!" Mấy người bảo an xông về phía gã đàn ông!
Gã đàn ông ngẩn người, còn chưa kịp hiểu ra đã bị đè xuống đất!
"Súng ở bên hông anh ta." Tóc dài xinh đẹp đứng bên cạnh nói, vừa dứt lời, bảo an liền mò được cây súng lục bên hông anh ta!
Gã đàn ông chết lặng nhìn khẩu súng!
Anh ta nào có biết dùng súng chứ, từ khi nào mà trên người anh ta có súng vậy? Chính anh ta cũng chẳng biết được!
ngẩn người, liều mạng giãy dụa, lớn tiếng quát: "Súng này không phải của tôi, ngay cả súng tôi còn chưa sờ vào nữa là!”
Đột nhiên, người đàn ông nhìn sang cô tóc dài xinh đẹp, lập tức hiểu ra mình bị hãm hại!
"Là cô ta! Súng này là của cô ta, không phải của tôi!” Người đàn ông lớn tiếng rống to, sân bay rơi vào hỗn loạn.
Còn cô tóc dài xinh đẹp thì mỉm cười, xoay người, kéo hành lý đi ra cửa.
Như mọi khi, anh ta đang cắt trái cây cho Lê Kim Huyên cùng những người khác.
Trần Xuân Độ mới vừa cắt một miếng dưa hấu, bỏ vào đĩa trái cây, đưa cho Lê Kim Huyên thì điện thoại reo.
Trần Xuân Độ bắt mày, trên màn hình là tên của Đường Nhu.
Trần Xuân Độ vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia liền có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cho nên, tôi chỉ là công cụ của anh thôi đúng không?"
“Hãy cho tôi một cơ hội để giải thích, cả hai chúng ta đều đã bị lợi dụng.” Trần Xuân Độ nói.
"Giải thích?" Bên kia điện thoại, giọng nói của Đường Nhu nghe không còn sự gợi cảm mà thay vào đó là khàn khàn: "Anh lợi dụng tôi để đối phó với người đàn ông đó, được, anh tàn nhẫn lắm.”
Trần Xuân Độ bất đắc dĩ: "Nếu cô đọc tiêu để bài báo sẽ thấy rõ ràng là họ đang công kích chúng ta, đó đều là do người đàn ông đó là, tôi chỉ trả đũa cho chúng ta mà thôi.”
"Đồ đểu!" Cho dù Trần Xuân Độ có giải thích thế nào cũng vô ích, rõ ràng Đường Nhu không muốn nghe, nên sau khi chửi một câu rõ đau, cô liền cúp máy.
Trần Xuân Độ đang bất lực, đột nhiên, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Ái chà, trong nhà có những hai người thì không đoái hoài gì tới, còn muốn đi khắp nơi dụ dỗ con gái nhà người ta.”
Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hiểu Vân khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, thích thú nhìn mình.
"Cô đừng có trêu tôi." Trần Xuân Độ gượng cười.
"Tôi không có chọc anh, tôi chỉ thay Huyên hỏi anh, người phụ nữ đó là ai.” Tô Hiểu Vân đi về phía Trần Xuân Độ.
“Một người bạn." Da đầu Trần Xuân Độ râm ran, anh không nhịn được thầm nói, đây thật sự không phải tự hỏi cho cô à?
“Một người bạn?” Vẻ mặt Tô Hiểu Vân cười mà như không cười.
“Đúng, chỉ là bạn thôi" Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười nói.
"Đẹp không?" Tô Hiểu Vân vẫn dây dưa không rời, hỏi.
"Sao đẹp bằng cô và Huyên." Trần Xuân Độ nghiêm túc đáp, chẳng có vẻ gì là đang nói dối cả.
"Nếu anh dám lén lút chơi bời, tôi và Hiên sẽ không tha cho anh đâu!" Tô Hiểu Vân trừng mắt, hung hăng cảnh cáo.
Sau khi tập đoàn Lê thị trải qua sóng gió gần đây, thì hiện tại cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Trong suốt thời gian đó, Lê Kim Huyên không ngừng cố gắng tìm tung tích của người đàn ông bí ẩn, cô thuê nhiều thám tử tư căn cứ theo tài khoản ngân hàng ở nước ngoài để tìm ra người đã hào phóng chuyển cho cô 300 nghìn tỷ. Lê Kim Huyên muốn để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của mình đến người ấy.
Nếu không có người bí ẩn đó, có lẽ cả tập đoàn Lê thị này sụp đổ rồi.
Người thần bí đã cứu giúp tập đoàn Lê thị.
Nhưng điều làm cho Lê Kim Huyên không nghĩ tới chính là kể từ đó người bí ẩn chưa từng chủ động liên lạc với cô. Xem ra anh ta hoàn toàn không cần cô trả lại 300 nghìn tỷ đó.
Đột nhiên, vào một buổi chiều, Trần Xuân Độ đang dọn dẹp biệt thự thì một bóng đen từ xa lao tới nhanh như chớp.
Một tiếng chói tai vang lên và chiếc Rolls-Royce Phantom lướt tới một cách hoàn mỹ và đẹp đẽ, vững vàng dừng lại trước cửa biệt thự.
Cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống xe, đi về phía Trần Xuân Độ.
Người này không phải ai khác, mà chính là anh chàng đẹp trai đó.
"Lão đại, đã xảy ra chuyện." Không giống như mọi khi, lần này anh chàng điển trai bước vội vàng và trông rất nghiêm nghị.
"Làm sao vậy?" Trần Xuân Độ tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm nhưng trong mắt anh vẫn hiện lên một tia nghiêm túc.
Những điều mà ngay cả anh chàng trẻ tuổi này cũng không thể giải quyết được hoàn toàn không phải là vấn đề tầm thường.
"Thế giới ngầm phương Tây có thể sẽ có biến động, cần anh quay về chủ trì đại cục." Anh chàng đẹp trai nói.
Trần Xuân Độ tỏ vẻ bình tĩnh, quả quyết cự tuyệt: "Không được, vẫn chưa tìm được kẻ đã ám sát vợ tôi, nguy cơ chưa được dẹp bỏ thì tôi sẽ không rời đi."
"Trước mắt tôi chỉ tra được đến một gia tộc lớn ở Yên Kinh thôi, còn cụ thể là gia tộc nào thì vẫn chưa điều tra được.” Anh chàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Lão đại, lần này anh phải ra mặt thôi, trong khoảng thời gian anh thoái ẩn, ở nước ngoài đã không còn yên bình như trước, các anh em trong căn cứ linh cảm rằng rất có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra.”
"Chỉ có anh mới có thể bình định bên đó và đàn áp được bọn xấu xa đó.”
Ánh mắt sâu xa của Trần Xuân Độ đang nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
"Lão đại, tôi đã nói hết với anh rồi, từ thế giới nầm có một chiếc phi cơ bay dến nước C, trên phi cơ nữ thần trí tuệ." Người thanh niên trịnh trọng nói: "Tôi đã điều tra rồi, mục đích của nữ thần trí tuệ chính là thành phố T!"
Bốp!
Sắc mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, cho dù có chuyện lớn thế nào, cũng chưa từng thấy sắc mặt anh có biến hoá lớn như thế vậy mà bốn chữ “Nữ thần trí tuệ” lại khiến anh như gặp phải đại địch!
"Mẹ kiếp! Người phụ nữ đó đến đây rồi?! Mẹ cậu, sao không nói sớm?!" Trần Xuân Độ bỗng nhiên quay đầu, một ý nghĩa đáng sợ và khốc liệt loé lên trong mắt anh!
Trên người Trần Xuân Độ bất chợt phóng ra một luồng áp lực kinh khủng khiến cho sắc mặt của người thanh niên kia cũng trở nên trắng bệch.
"Tôi không ngờ nữ thần trí tuệ lại đến thành phố T, kể cả các anh em trong căn cứ cũng không biết anh đang ẩn cư ở nơi bí mật này." Thanh niên nhỏ giọng nói.
Trần Xuân Độ lắc đầu, hiếm khi thấy sắc mặt anh nặng nề như vậy, anh bật ra một câu: "Không liên quan đến cậu, giấu được mọi người chứ sao giấu được cô ta!”
Trái tim của chàng trai trẻ run lên, và anh ta chợt nhớ ra Trần Xuân Độ đã nói rằng nữ thần trí tuệ không chỉ là một người tuyệt vời, mà còn là một người phụ nữ trẻ, tay không tấc sắt. Nhưng cô ấy lại có thể trở thành một trong những người nguy hiểm nhất ở nước ngoài! Kể cả Trần Xuân Độ, cũng phải đề phòng.
Không biết bao nhiêu lần, Trần Xuân Độ suýt chút nữa bị cô ta giết chết, nếu không phải Trần Xuân Độ mệnh lớn thì đã chết từ lâu rồi.
"Cô ta đến rồi, làm sao bây giờ?" Chàng trai nói: "Bây giờ phái anh em trong căn cứ đi đã muộn rồi.”
"Không." Trần Xuân Độ lắc đầu: "Chúng ta có đông người đi nữa thì đứng trước cô ta cũng chẳng chiếm được ưu thế, chỉ cần cô ta muốn thì có trăm vạn quân lính mạnh đi nữa cũng bị cô ta tiêu diệt trong chốc lát mà thôi!”
Thanh niên ngạc nhiên, hồi lâu mới nặng nề thở ra một hơi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Đi bước nào hay bước đó." Trần Xuân Độ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xa xăm.
Thanh niên xoay người, vừa rời khỏi biệt thự, ngồi vào chiếc Rolls-Royce Phantom xong thì đúng lúc Tô Loan Loan mở cửa sổ ra nhìn thấy cảnh này.
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm, không hiểu sao cô thấy bóng dáng của người thanh niên đó rất quen.
Tô Loan Loan cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ được, trong trí nhớ của cô hoàn toàn không quen biết người này.
Sân bay quốc tế thành phố T.
Một bóng người xinh đẹp với mái tóc dài bước ra từ sân bay, mái tóc dài màu bạc xõa sau vai, vẻ đẹp tinh xảo không chê vào đâu được, trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp như đang cất giấu một đại dương bao la.
Tóc dài xinh đẹp kéo hành lý tương đi trong phòng chờ, dưới kính râm, đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn lướt qua mọi người, khoé miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
"Long… Anh phải chết!" Tóc dài xinh đẹp thầm thì, đôi mắt xanh đằng sau chiếc kính râm loé lên một tia sắc bén.
“Người đẹp, đi du lịch một mình, có cần anh giúp xách vali không?” Đột nhiên, một bóng người vạm vỡ vụt đến trước mặt tóc dài xinh đẹp, nhìn chòng chọc vào mắt cô ta.
Tóc dài xinh đẹp đi chậm lại, nhìn bóng dáng vạm vỡ, tháo kính râm xuống, nở một nụ cười đầy mê hoặc.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói lơ lớ thứ ngôn ngữ của nước C: "Xin lỗi, lần đầu tiên tôi đến đây, không biết gần đây có khách sạn không…”
Người đàn ông vạm vỡ đó nhìn lướt qua tóc dài xinh đẹp, trong lòng lập tức kích động! Mẹ kiếp! Là một cô gái nước ngoài!
Vận may của anh ta tốt thật, có thể gặp được gái nước ngoài!
Người đàn ông to lớn nhìn từ trên xuống dưới thân hình của tóc dài xinh đẹp, dáng người rất nuột, mặc đồ rộng nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng thân hình chữ S cùng với cặp đùi và cặp mông đầy đặn trong chiếc quần jean bó chặt.
Hơn nữa đó còn là một gương mặt tuyệt đẹp… Mẹ nó, đúng là cực phẩm mà.
Trong lòng tên đó cực kỳ kích động! Phải may mắn thế nào mới có thể gặp được một em gái tuyệt vời như vậy chứ.
“Em đừng lo, anh biết rồi, để anh đưa em đến đó!” Người đàn ông xoa xoa tay cầm lấy va li, trong lòng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối phải dẫn đến khách sạn cao cấp nhất, tha hồ mà hưởng thụ!
Một em gái ngon lành như vậy thì không thể hưởng thụ một mình được, phải gọi cho các anh em!
"Cám ơn anh... Anh thật tốt." Tóc dài xinh đẹp cười ngây ngô còn gã đàn ông thì cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ nó, anh không chỉ tốt lúc này thôi đâu mà trên giường cũng rất tuyệt vời… Mọi chuyện cứ để anh lo!”
Hai bóng người sóng vai đi chưa được mấy bước thì đột nhiên, tóc dài nói với nhân viên bảo vệ sân bay: "Xin chào, tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh thấy tóc dài xinh đẹp đột nhiên dừng lại hỏi nhân viên bảo vệ thì tỏ vẻ khó hiểu, không biết cô định làm gì.
Tóc dài xinh đẹp nhỏ giọng nói vài câu, đột nhiên bảo an thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói vào bộ đàm, còn ánh mắt thì nhìn gã đàn ông, khiến anh ta giật mình, có dự cảm không lành.
Đột nhiên! Từ hai phía của sân bay có hai toán cảnh sát cầm súng đã lên nòng, trang bị lá chắn chống nổ, súng trường làm toát lên một bầu không khí lạnh lẽo và khủng khiếp!
"Buông vũ khí, giơ tay đầu hàng!" Mấy người bảo an xông về phía gã đàn ông!
Gã đàn ông ngẩn người, còn chưa kịp hiểu ra đã bị đè xuống đất!
"Súng ở bên hông anh ta." Tóc dài xinh đẹp đứng bên cạnh nói, vừa dứt lời, bảo an liền mò được cây súng lục bên hông anh ta!
Gã đàn ông chết lặng nhìn khẩu súng!
Anh ta nào có biết dùng súng chứ, từ khi nào mà trên người anh ta có súng vậy? Chính anh ta cũng chẳng biết được!
ngẩn người, liều mạng giãy dụa, lớn tiếng quát: "Súng này không phải của tôi, ngay cả súng tôi còn chưa sờ vào nữa là!”
Đột nhiên, người đàn ông nhìn sang cô tóc dài xinh đẹp, lập tức hiểu ra mình bị hãm hại!
"Là cô ta! Súng này là của cô ta, không phải của tôi!” Người đàn ông lớn tiếng rống to, sân bay rơi vào hỗn loạn.
Còn cô tóc dài xinh đẹp thì mỉm cười, xoay người, kéo hành lý đi ra cửa.