Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Kim Huyên ngạc nhiên đứng trước cửa, nhìn chiếc xe cảnh sát chạy nhanh đi bên ngoài biệt thự, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Lần này hoàn toàn khác với lần trước, Lê Kim Huyên nhìn những chiếc xe cảnh sát kia, nội tâm không ngừng run rẩy.

Cô biết vì sao những cảnh sát kia lại đến đây, cũng biết vì sao Trần Xuân Độ bị bắt đi.

Lần này đã bị Tô Loan Loan đoán trúng rồi, Diệp Thái Linh đã đến xác nhận suy đoán của Tô Loan Loan… Trần Xuân Độ thật sự có liên quan đến vụ án giết người, hơn nữa còn không chỉ liên quan một chút.

Lê Kim Huyên hồn bay phách lạc quay lại chỗ bàn cơm, Tô Hiểu Vân hỏi: “Anh ta bị đưa đi rồi à?”

Lê Kim Huyên gật đầu, nhìn về phía Tô Loan Loan, hỏi: “Cô thấy thế nào?”

Cô đang hỏi ý kiến của Tô Loan Loan, muốn nghe cách nhìn của Tô Loan Loan về chuyện này.

Trước đó Tô Loan Loan cũng suy đoán Trần Xuân Độ có liên quan đến vụ án giết người, Lê Kim Huyên chỉ có thể đánh cược lên Tô Loan Loan thôi.

Tô Loan Loan im lặng suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lê… Lần này có lẽ anh ta gặp phiền phức rồi.”

Tô Loan Loan nói rất nhỏ, giọng nói như muốn tan đi trong không khí, nhưng lời nói của cô ta lại khiến vẻ mặt Lê Kim Huyên trở nên cứng đờ, trong mắt lộ vẻ khó tin.

“Chắc chắn chứ?” Lê Kim Huyên chưa hết hy vọng hỏi.

Tô Loan Loan lắc đầu: “Ngay cả tôi cũng có thể lấy được chứng cứ liên quan đến anh ta, những cảnh sát vô cùng cẩn thận kia sao có thể không có chút dấu vết nào được.”

Bầu không khí hoàn toàn trở nên yên tĩnh, người Lê Kim Huyên hơi run rẩy, cúi gằm mặt xuống dưới.

Xung quanh trở nên yên tĩnh một lúc lâu, Tô Hiểu Vân lên tiếng trước, cười nói với Lê Kim Huyên: “Được rồi Huyên à, anh ta sẽ không sao đâu, cậu thấy xem có lần nào anh ta không thoát chứ?”

Tô Loan Loan gật đầu, không nhịn được nhớ đến cuộc trò chuyện với Trần Xuân Độ trong phòng làm việc, an ủi: “Tổng giám đốc Lê, Trần Xuân Độ phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ xóa bỏ được hiềm nghi của mình.”

“Không.” Lê Kim Huyên đột nhiên nâng mắt lên, trong mắt lộ vẻ kiên định: “Tôi không thể ngồi chờ chết như thế được, chúng ta phải giúp anh ấy.”

“Giúp á?” Vẻ mặt Tô Hiểu Vân cứng đờ: “Giúp thế nào?”

“Sử dụng tất cả quan hệ, tạo áp lực với đồn cảnh sát.” Trong mắt Lê Kim Huyên có ánh sát lóe lên, khẽ nói.

Tô Hiểu Vân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Lê Kim Huyên: “Huyên, cậu điên rồi à… Cậu bảo chúng ta đi tạo áp lực với đồn cảnh sát? Không sợ bị bắt hả.”

Ánh mắt Lê Kim Huyên vô cùng kiên định: “Bọn họ vô duyên vô cớ ngay cả lệnh bắt người cũng không có đã đến bắt người của tớ, vì sao tớ không thể tạo áp lực với bọn họ?”

Lê Kim Huyên nhìn Tô Hiểu Vân, khẽ nói: “Chỉ có một cách này không, có cứu anh ấy hay không đều do cậu quyết định… Cứu rồi, ít nhất vẫn có hy vọng.”

Đúng lúc này, Tô Loan Loan cũng nói: “Thử một lần cũng được.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tô Hiểu Vân sửng sốt, cô ta ngạc nhiên nhìn Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên, cô ta không thể hiểu, vì sao ngay cả Tô Loan Loan lúc trước luôn nhằm vào Trần Xuân Độ cũng thay đổi lập trường!

“Được rồi, bà đây sẽ liều, không lăn lộn ở nước C nữa cũng phải cứu tên này ra ngoài!” Tô Hiểu Vân cắn răng một cái, lấy điện thoại ra.



Cùng lúc đó, biệt thự Lê Thị.

Lê Duy Dương đang ngồi trên sofa xem tivi cùng Lý Hương Tràm, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Lê Duy Dương đột nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm màn hình tivi, nghe tường thuật về vụ án giết người tàn bạo trên tivi.

Rất nhiều hình ảnh trong tivi đã bị che lại, nhưng Lý Hương Tràm con nhà gia giáo vẫn khó mà chịu được, che kín miệng mũi.

Lúc này, điện thoại bàn ở bên cạnh reo lên!

Lê Duy Dương quay đầu, sau khi nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Lê Kim Huyên: “Ba, xảy ra chuyện rồi!”

“Sao thế?” Lê Duy Dương hoảng hốt, nhìn thoáng qua màn hình tivi, có dự cảm chẳng lành.

“Trần Xuân Độ bị đồn cảnh sát Thành phố T bắt đi rồi.” Lời của Lê Kim Huyên khiến vẻ mặt Lê Duy Dương trở nên cứng đờ.

“Cậu ta bị bắt? Sao có thể?!” Lê Duy Dương tỏ vẻ khó tin.

“Khi nãy Diệp Thái Linh của đồn cảnh sát Thành phố T đã tự đến nhà con bắt người, Trần Xuân Độ đã đi với cô ta rồi.” Lê Kim Huyên nói: “Ba, chúng ta phải lập tức tạo áp lực cho đồn cảnh sát Thành phố T, sử dụng tất cả quan hệ ép bọn họ thả người.”

“Ba hiểu Tiểu Trần, sao thằng bé có thể là hung thử được, ba tin bất cứ ai cũng có thể là hung thủ, trừ thắng bé ra.” Lê Duy Dương cất lời, Trần Xuân Độ là người được Lê Hồng giới thiệu, với mắt nhìn của Lê Hồng, đạo đức của Trần Xuân Độ chắc chắn không thể nghi ngờ, bây giờ lại nói với ông ta Trần Xuân Độ là hung thủ giết người, đương nhiên Lê Duy Dương sẽ không tin.

Sau khi cúp máy, Lý Hương Tràm đến gần, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Lê Duy Dương nghiêm túc: “Xảy ra chuyện rồi, Tiểu Trần bị đồn cảnh sát Thành phố T bắt đi.”

“Hả? Tại sao thế!” Nét mặt Lý Hương Tràm thay đổi: “Chẳng lẽ… là vì vụ án trong tin tức kia?!”

Lê Duy Dương nghiêm túc gật đầu, chậm rãi nói: “Tiểu Trần không phải người như vậy, chúng ta nhất định phải cứu Tiểu Trần ra!”

Vẻ mặt Lê Duy Dương kiên định, ông ta lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người.

Bên này cũng thế, đến gần đêm khuya, mà mấy người Lê Kim Huyên, Tô Hiểu Vân gần như cả đêm không ngủ, gọi điện thoại cho từng người, muốn sử dụng tất cả các mối quan hệ để tạp áp lực cho đồn cảnh sát Thành phố T!

Ai có thể ngờ, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, nhưng rất nhiều nhân vật lớn ở khắp nơi trong thành phố Thành phố T đều lần lượt bị điện thoại quấy rầy.

Thành phố Thành phố T, những cuộc điện thoại gọi cho người của nhiều lĩnh vực, rất nhiều rất nhiều nhân vật lớn có tiếng tăm ở các khu vực khác nhau đều nhận được cuộc gọi, một cơn bão táp vô hình như không ngừng tích tụ ở thành phố này!

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để đồn cảnh sát Thành phố T thả người!”

“Yên tâm đi, tôi có quen biết chút chút với cực trưởng, lát nữa tôi sẽ thử nói chuyện với ông ấy, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Những nhân vật lớn trong điện thoại lịch sự đáp lời, sau khi cúp máy, ai cũng đi đến đồn cảnh sát Thành phố T!



Lúc này, xe cảnh sát đang chạy nhanh trên đường, Trần Xuân Độ không hề biết chuyện đang xảy ra ngoài kia.

Trần Xuân Độ ngồi ở ghế sau, Diệp Thái Linh ngồi bên cạnh anh.

Trong tay Trần Xuân Độ đột nhiên xuất hiện một cái còng, còng tay anh lại!

Trần Xuân Độ đeo còng tay, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không cảm hấy căng thẳng vì cái còng tay này.

Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn xuống chân Diệp Thái Linh.

Đôi chân dài của Diệp Thái Linh bị quần da bó chặt, để lộ ra đường cong mê người, khiến người ta máu huyết sôi trào!

Trần Xuân Độ nhìn đôi chân dài bằng ánh mắt sâu xa, nhếch môi cười.

Vì thường xuyên thực hiện nhiệm vụ, Diệp Thái Linh giữ dáng rất tốt, trên chân và eo không có chút mỡ thừa nào cả.

Mà lúc này, Diệp Thái Linh ngồi ngay ngắn ở ghế sau, mắt nhìn thẳng, không hề chú ý tới Trần Xuân Độ đang ngang nhiên quan sát mình.

Sau khi thấy Diệp Thái Linh không phát hiện, anh càng không chút kiêng dè, ánh mắt từ đôi chân dài kia dời lên trên, lướt qua đường cong trước nhô sau vểnh, bộ ngực căng tròn làm đồng phục cảnh sát phình ra.

Mái tóc đen nhánh của Diệp Thái Linh xõa ra sau vai, khuôn mặt trắng nõn, lại thêm vóc dáng hoàn mỹ nóng bỏng, rất khó không khiến người ta có suy nghĩ kỳ lạ.

Nếu cosplay cảnh sát, chắc chắn là quyến rũ xịt máu mũi!

Trần Xuân Độ không nhịn được tưởng tượng lung tung, mà đúng lúc này, Diệp Thái Linh hình như cảm nhận được điều gì, quay đầu sang, lập tức nhìn thấy ánh mắt xấu xa của Trần Xuân Độ.

“Lại nhìn, đợi vào đó rồi tôi xem anh còn giữ được mắt mình không!” Diệp Thái Linh lạnh lùng quát lên.

Trần Xuân Độ nhìn về phía Diệp Thái Linh, anh không e ngại Diệp Thái Linh như Lê Kim Huyên,

Trần Xuân Độ cười lưu manh, nói một câu sâu xa: “Đội trưởng Diệp, các cô… dám động vào tôi à?”

Câu này của Trần Xuân Độ khiến sắc mặt Diệp Thái Linh trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp bắn ra tia sáng lạnh lẽo!

Thậm chí hai cảnh sát ở ghế trước cũng thay đổi sắc mặt, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt bất mãn lạnh lùng.

Trần Xuân Độ quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo!

Trước giờ những cảnh giác này chưa từng thấy ai ngông cuồng như Trần Xuân Độ cả! Đây là đang ngang nhiên khiêu khích mấy người Diệp Thái Linh! Khiêu khích luật pháp!

“Tội của anh, luật pháp tự có phán quyết.” Diệp Thái Linh cắn chặt đôi môi đỏ, chậm rãi nói.

“Ồ? Vậy sao, vậy có nghĩa là các người không dám động đến tôi chứ gì?” Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn còng tay, chậm rãi mỉm cười, nụ cười cực kỳ khinh bỉ!

Chỉ một cái còng nho nhỏ này cũng muốn còng anh lại ư?

Ngây thơ quá!

“Phép khích tướng của anh vô dụng thôi, đợi trở lại đồn cảnh sát, vụ án phá ra, mọi chuyện sẽ có kết quả thôi.” Diệp Thái Linh lạnh nhạt nói, Trần Xuân Độ trùng khớp với tất cả những dữ liệu này, gần như đã chắc chắn Trần Xuân Độ là hung thủ giết người rồi!

“Đây là bạn nước ngoài, giết những bạn nước ngoài kia, anh còn muốn sống sót ra khỏi đồn cảnh sát à?” Nhân viên ghế trước cười khẩy.

“Hắn là đầy tớ của thần Ares, một trong mười hai chủ thần của thế giới ngầm phương Tây… Trên tay dính vô số máu tươi, đi tới nước C đã tùy ý làm hại rất nhiều người… Đây chính là bạn nước ngoài trong miệng các người đó à?” Trần Xuân Độ chợt lên tiếng, nhếch miệng cười châm chọc.

“Hóa ra bạn nước ngoài của các người là một tên ác ma tội ác tày trời.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, giọng điệu chế giễu.

Cảnh sát ngồi ở hàng ghế trước ngậm miệng không nói tiếp nữa, còn Diệp Thái Linh ở bên cạnh thì càng lạnh mặt hơn: “Xem ra hung thủ thật sự là anh.”

“Tôi chỉ quen biết với sát thủ này thôi, tôi cũng không thừa nhận là mình giết mấy người đó, đội trưởng Diệp, bảo vệ an toàn Thành phố T là trách nhiệm của cô, cô thử đi điều tra lai lịch của Oliver ở thế giới ngầm phương Tây đi… Gần đây nước ngoài xảy ra chến tranh, có mấy lần Oliver không nhúng tay vào.” Trần Xuân Độ hờ hững nói.

Diệp Thái Linh ở bên cạnh sa sầm mặt, Trần Xuân Độ nói rất có lý… Không ngờ đã khiến cô ta thoáng dao động.

“Anh biết được nhiều như vậy còn không thừa nhận đây là động cơ giết người của anh à.” Diệp Thái Linh lạnh lùng nói.

Trần Xuân Độ bĩu môi, hỏi Diệp Thái Linh: “Đội trưởng Diệp, sao cô đỗ vào trường cảnh sát được vậy, tôi rất nghi ngờ với đầu óc của cô, tốt nghiệp được trường cảnh sát bằng cách nào đó.”

“Anh!” Mặt Diệp Thái Linh đỏ lên, Trần Xuân Độ nói chuyện ngả ngớn, ngang nhiên khiêu khích, khiến Diệp Thái Linh vừa thẹn vừa giận!

“Nếu tôi tùy tiện nói mấy câu đã là động cơ giết người, vậy tôi chỉ có thể nhận tội thôi.” Trần Xuân Độ cười châm chọc: “Có mấy cái miệng của các người là đủ rồi, còn cần luật pháp cái gì, cô nói có đúng không, đội trưởng Diệp?”

Xe cảnh sát đột nhiên phanh lại, Diệp Thái Linh lạnh lùng trừng Trần Xuân Độ một cái: “Chúng ta gặp nhau ở phòng thẩm vấn!”

Nói xong, Diệp Thái Linh kéo mở cửa xe, bước ra từ trong xe cảnh sát.

Trần Xuân Độ cũng bước ra, nhìn theo bóng lưng của Diệp Thái Linh, nở nụ cười lưu manh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK