Chiếc xe Bentley vẫn đang đỗ ở hiện trường vụ ám sát, Tiết Nghĩa đút hai tay vào túi quần, sầm mặt đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp không tên liên tục đảo quanh hiện trường.
Trên mặt thư ký Trương Tử Lan bên cạnh cũng mang theo nét phức tạp.
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú!
Trong màn đêm yên tĩnh, một cặp đèn xe sáng rực loé lên, sau tiếng động cơ gầm tú, một chiếc xe gắn máy hạng nặng lao nhanh trong bóng tối, chạy thẳng về chiếc Bentley của Tiết Nghĩa.
Tiết Nghĩa khựng lại, trong mắt hiện lên một tia thảng thốt và khó hiểu. Sao chiếc xe này lại xuất hiện đột ngột như thế?
Đột nhiên, ánh mắt Tiết Nghĩa thay đổi, trở nên nghiêm nghị và sợ hãi, bởi vì chiếc xe gắng máy hạng nặng này không hề có ý né tránh hay phanh lại, cứ thế đâm trực diện vào chiếc Bentley.
Điều khiến Tiết Nghĩa cảm thấy kinh hoàng hơn cả là trên chiếc xe mô tô hạng nặng ấy không có người điều khiển, nó cứ lao nhanh tới như thế như một bóng ma.
“Sếp Tiết, cẩn thận.” Tài xế trên xe vội vàng xuống xe, đẩy Tiết Nghĩa ra.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe hạng nặng không người lái đâm thẳng vào thân xe Bentley, thân xe lõm vào cực sâu.
Chiếc xe đổ mạnh xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, trong đống đổ nát còn lấp lánh một vài tia sáng màu đỏ kim loại.
Tiết Nghĩa chỉ vào ánh sáng màu đỏ rồi hỏi: “Đó là cái gì?”
Tài xế nhìn ánh đỏ ấy, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.
“Bom… Bom đó!” Giọng tài xế đầy vẻ kinh hoàng.
“Sếp Tiết, chạy mau!” Tài xế quả quyết, kéo Tiết Nghĩa vào trong chiếc Bentley đã bị đâm biến dạng, tuy xe đã bị lõm sâu nhưng vẫn có thể khởi động.
Tiết Nghĩa và thư ký Trương Tử Lan hoảng loạn trốn vào trong xe, chiếc Bentley khởi động, phóng nhanh ra ngoài.
“Bùm!” Một tiếng nổ lớn từ phía sau truyền đến, quả bom đã nổ, ngọn lửa cao vút bắn lên bầu trời.
Tiết Nghĩa ngồi trong xe, sắc mặt tái mét, kinh hãi quay đầu nhìn ngọn lửa mãnh liệt phía sau, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
…
Sau khi chiếc Bentley nhanh chóng chạy đi, một bóng người mới từ từ xuất hiện trên con phố vắng lặng, khoé miệng nở một nụ cười xấu xa, lạnh lẽo.
Người ấy chậm rãi liếc nhìn xung quanh rồi ra hiệu về phía bóng tối. Sau đó, hai chiếc xe rác từ từ đi đến, dừng lại tại hiện trường vụ ám sát.
Một người mặc đồ đen bịt mặt nhanh chóng xuống xe, thu dọn hiện trường cực nhanh, toàn bộ tử thi và dấu vết vũ khí trên nóc nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, hai chiếc xe rác từ từ phóng đi, biến mất trong màn đêm.
…
Hai mươi phút sau, một đoàn xe cảnh sát mới đến, dừng lại ở nơi gọi là “hiện trường vụ án”.
Hiện trường sạch sẽ, con phố yên tĩnh, không hề có dấu vết xảy ra vụ án, một giọt máu cũng không có.
Mấy con chó săn của cảnh sát cũng khảo sát hiện trường, chó săn cũng cực kỳ yên tĩnh, ngay cả mũi của chó săn cũng không ngửi ra điều gì bất thường.
“Làm sao vậy? Không phải nói có án mạng sao? Có phải bị lừa đấy chứ?” Các cảnh sát nhìn nhau, không phản ứng kịp.
“Chắc không phải đâu, người gọi là cậu Tiết mà, cậu ấy sẽ không chơi chúng ta đâu.”
…
Đêm tối, trên đường.
Tiết Nghĩa ngồi trong chiếc Bentley đang lao nhanh, sắc mặt vẫn tái nhợt, anh ta vẫn chưa hoàn hồn từ vụ nổ vừa rồi. Anh ta hô mưa gọi gió ở thành phố T này, chưa bao giờ có kẻ dám thả bom ngay dưới mí mắt anh ta như thế. Sao lại có chuyện thế này? Có người ném bom uy hiếp ngay trong địa bàn thành phố T của anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.
Tiết Nghĩa hốt hoảng nghe máy.
“Cái gì? Không có dấu vết gì tại hiện trường vụ án? Sao có thể như thế chứ!” Tiết Nghĩa nghe cảnh sát báo cáo lại mà nhảy dựng lên.
“Tôi không hề lừa mọi người, xe của tôi bị va chạm mạnh, bom nổ tại hiện trường, còn có những xác chết và vết máu dưới đất, các anh không nhìn thấy à? Cho dù xác đã bị đưa đi nhưng vết máu trên mặt đất thì sao? Lẽ nào các anh không thấy máu vương vãi khắp nền đất sao?” Tiết Nghĩa đã hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc.
Cuối cùng anh ta vô lực cúp điện thoại.
Thư ký Trương Tử Lan kinh ngạc quay đầu lại, thận trọng hỏi: “Sếp Tiết, có chuyện gì vậy?”
Tiết Nghĩa ngẩn ngơ, im lặng một lúc lâu mới đáp: “Hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, không có chút dấu vết nào.”
“Cái… cái gì?” Thư ký Trương Tử Lan đờ đẫn, hoàn toàn không phản ứng kịp, chuyện này quá kỳ lạ!
Sắc mặt Tiết Nghĩa tái nhợt, anh ta yếu ớt dựa vào ghế. Lúc này anh ta có cảm giác vô lực và hoảng sợ trước nay chưa từng có, hình như anh ta bị ai đó gài bẫy.
“Rốt cuộc là ai đang giờ trò?” Tiết Nghĩa phẫn nộ, hai tay đập mạnh lên cửa kính xe, lúc này anh ta đã hoàn toàn phát điên.
Đường đường là chủ tịch tập đoàn mà lúc này lại chật vật thế này! Anh ta bị kẻ khác hãm hại, cảnh cáo và đe doạ ngay trên địa bàn của mình, điều này khiến anh ta bất an.
Đêm nay thành phố T đã định là một đêm không ngủ.
Sau khi Tiết Nghĩa về nhà ngay trong đêm thì chạy vào phòng làm việc của ba, khoá trái cửa phòng, báo cáo sự việc.
Tiết Hoằng Nghiệp nghe con trái báo cáo xong, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị, cuối cùng cảm xúc hoàn toàn thay đổi.
Tiết Hoằng Nghiệp híp mắt, trong mắt là vẻ cực kỳ phức tạp, ông ta im lặng hồi lâu mới từ từ lên tiếng: “Đây là kế một mũi tên trúng hai con nhạn.”
“Nghĩa là sao ạ?” Tiết Nghĩa lo lắng hỏi.
“Có lẽ vụ ám sát hôm nay vẫn luôn xoay quanh con, đối phương nắm rõ thông tin hành trình của con.” Tiết Hoằng Nghiệp trầm giọng nói: “Đối phương muốn vu oan vụ ám sát lần này lên đầu con.”
“Mà nếu ám sát thành công sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho bọn chúng.” Lúc này, ánh mắt vị thủ trưởng hành chính thành phố T đã trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
“Khốn kiếp! Dám uy hiếp con ngay trên địa bàn thành phố T này! Con nhất định phải lôi cổ bọn chúng ra.” Tiết Nghĩa tức đến mức toàn thân run rẩy.
Tiết Hoằng Nghiệp im lặng hồi lâu không nói, rất lâu sau mới trầm ngâm nói tiếp: “Có lẽ nhà họ Tiết chúng ta đã bị nhắm đến rồi.”
Nghe xong lời này, đồng tử Tiết Nghĩa đột nhiên co lại, sống lưng lạnh toát. Từ trước đến nay, ở thành phố T này chỉ có nhà họ Tiết bọn họ đối phó người khác, đã bao giờ có ai dám đối phó với nhà bọn họ?
Không ngờ nhà họ Tiết lại bị kẻ khác nhắm đến.
“Sẽ là ai chứ?” Tiết Nghĩa siết chặt nắm đấm, toàn thân lạnh lẽo.
Tiết Hoằng Nghiệp lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng, ông ta tự lẩm bẩm một tiếng: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn. Xem ra có chim sẻ muốn nhân cơ hội ra tay…” Ánh mắt Tiết Hoằng Nghiệp chợt ngưng lại, tia sáng lạnh băng bắn ra.
“Ba, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Vẻ mặt Tiết Nghĩa trở nên âm u.
Ánh mắt Tiết Hoằng Nghiệp ánh lên tia lạnh lẽo: “Yên lặng chờ thời cơ, chờ bọn họ ra tay rồi cướp lấy tập đoàn Lê thị! Nếu đối phương muốn chơi thì chúng ta chơi cùng hắn, xem ai nhanh và tàn nhẫn hơn.”
Trên mặt thư ký Trương Tử Lan bên cạnh cũng mang theo nét phức tạp.
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú!
Trong màn đêm yên tĩnh, một cặp đèn xe sáng rực loé lên, sau tiếng động cơ gầm tú, một chiếc xe gắn máy hạng nặng lao nhanh trong bóng tối, chạy thẳng về chiếc Bentley của Tiết Nghĩa.
Tiết Nghĩa khựng lại, trong mắt hiện lên một tia thảng thốt và khó hiểu. Sao chiếc xe này lại xuất hiện đột ngột như thế?
Đột nhiên, ánh mắt Tiết Nghĩa thay đổi, trở nên nghiêm nghị và sợ hãi, bởi vì chiếc xe gắng máy hạng nặng này không hề có ý né tránh hay phanh lại, cứ thế đâm trực diện vào chiếc Bentley.
Điều khiến Tiết Nghĩa cảm thấy kinh hoàng hơn cả là trên chiếc xe mô tô hạng nặng ấy không có người điều khiển, nó cứ lao nhanh tới như thế như một bóng ma.
“Sếp Tiết, cẩn thận.” Tài xế trên xe vội vàng xuống xe, đẩy Tiết Nghĩa ra.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe hạng nặng không người lái đâm thẳng vào thân xe Bentley, thân xe lõm vào cực sâu.
Chiếc xe đổ mạnh xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, trong đống đổ nát còn lấp lánh một vài tia sáng màu đỏ kim loại.
Tiết Nghĩa chỉ vào ánh sáng màu đỏ rồi hỏi: “Đó là cái gì?”
Tài xế nhìn ánh đỏ ấy, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.
“Bom… Bom đó!” Giọng tài xế đầy vẻ kinh hoàng.
“Sếp Tiết, chạy mau!” Tài xế quả quyết, kéo Tiết Nghĩa vào trong chiếc Bentley đã bị đâm biến dạng, tuy xe đã bị lõm sâu nhưng vẫn có thể khởi động.
Tiết Nghĩa và thư ký Trương Tử Lan hoảng loạn trốn vào trong xe, chiếc Bentley khởi động, phóng nhanh ra ngoài.
“Bùm!” Một tiếng nổ lớn từ phía sau truyền đến, quả bom đã nổ, ngọn lửa cao vút bắn lên bầu trời.
Tiết Nghĩa ngồi trong xe, sắc mặt tái mét, kinh hãi quay đầu nhìn ngọn lửa mãnh liệt phía sau, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
…
Sau khi chiếc Bentley nhanh chóng chạy đi, một bóng người mới từ từ xuất hiện trên con phố vắng lặng, khoé miệng nở một nụ cười xấu xa, lạnh lẽo.
Người ấy chậm rãi liếc nhìn xung quanh rồi ra hiệu về phía bóng tối. Sau đó, hai chiếc xe rác từ từ đi đến, dừng lại tại hiện trường vụ ám sát.
Một người mặc đồ đen bịt mặt nhanh chóng xuống xe, thu dọn hiện trường cực nhanh, toàn bộ tử thi và dấu vết vũ khí trên nóc nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, hai chiếc xe rác từ từ phóng đi, biến mất trong màn đêm.
…
Hai mươi phút sau, một đoàn xe cảnh sát mới đến, dừng lại ở nơi gọi là “hiện trường vụ án”.
Hiện trường sạch sẽ, con phố yên tĩnh, không hề có dấu vết xảy ra vụ án, một giọt máu cũng không có.
Mấy con chó săn của cảnh sát cũng khảo sát hiện trường, chó săn cũng cực kỳ yên tĩnh, ngay cả mũi của chó săn cũng không ngửi ra điều gì bất thường.
“Làm sao vậy? Không phải nói có án mạng sao? Có phải bị lừa đấy chứ?” Các cảnh sát nhìn nhau, không phản ứng kịp.
“Chắc không phải đâu, người gọi là cậu Tiết mà, cậu ấy sẽ không chơi chúng ta đâu.”
…
Đêm tối, trên đường.
Tiết Nghĩa ngồi trong chiếc Bentley đang lao nhanh, sắc mặt vẫn tái nhợt, anh ta vẫn chưa hoàn hồn từ vụ nổ vừa rồi. Anh ta hô mưa gọi gió ở thành phố T này, chưa bao giờ có kẻ dám thả bom ngay dưới mí mắt anh ta như thế. Sao lại có chuyện thế này? Có người ném bom uy hiếp ngay trong địa bàn thành phố T của anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.
Tiết Nghĩa hốt hoảng nghe máy.
“Cái gì? Không có dấu vết gì tại hiện trường vụ án? Sao có thể như thế chứ!” Tiết Nghĩa nghe cảnh sát báo cáo lại mà nhảy dựng lên.
“Tôi không hề lừa mọi người, xe của tôi bị va chạm mạnh, bom nổ tại hiện trường, còn có những xác chết và vết máu dưới đất, các anh không nhìn thấy à? Cho dù xác đã bị đưa đi nhưng vết máu trên mặt đất thì sao? Lẽ nào các anh không thấy máu vương vãi khắp nền đất sao?” Tiết Nghĩa đã hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc.
Cuối cùng anh ta vô lực cúp điện thoại.
Thư ký Trương Tử Lan kinh ngạc quay đầu lại, thận trọng hỏi: “Sếp Tiết, có chuyện gì vậy?”
Tiết Nghĩa ngẩn ngơ, im lặng một lúc lâu mới đáp: “Hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, không có chút dấu vết nào.”
“Cái… cái gì?” Thư ký Trương Tử Lan đờ đẫn, hoàn toàn không phản ứng kịp, chuyện này quá kỳ lạ!
Sắc mặt Tiết Nghĩa tái nhợt, anh ta yếu ớt dựa vào ghế. Lúc này anh ta có cảm giác vô lực và hoảng sợ trước nay chưa từng có, hình như anh ta bị ai đó gài bẫy.
“Rốt cuộc là ai đang giờ trò?” Tiết Nghĩa phẫn nộ, hai tay đập mạnh lên cửa kính xe, lúc này anh ta đã hoàn toàn phát điên.
Đường đường là chủ tịch tập đoàn mà lúc này lại chật vật thế này! Anh ta bị kẻ khác hãm hại, cảnh cáo và đe doạ ngay trên địa bàn của mình, điều này khiến anh ta bất an.
Đêm nay thành phố T đã định là một đêm không ngủ.
Sau khi Tiết Nghĩa về nhà ngay trong đêm thì chạy vào phòng làm việc của ba, khoá trái cửa phòng, báo cáo sự việc.
Tiết Hoằng Nghiệp nghe con trái báo cáo xong, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị, cuối cùng cảm xúc hoàn toàn thay đổi.
Tiết Hoằng Nghiệp híp mắt, trong mắt là vẻ cực kỳ phức tạp, ông ta im lặng hồi lâu mới từ từ lên tiếng: “Đây là kế một mũi tên trúng hai con nhạn.”
“Nghĩa là sao ạ?” Tiết Nghĩa lo lắng hỏi.
“Có lẽ vụ ám sát hôm nay vẫn luôn xoay quanh con, đối phương nắm rõ thông tin hành trình của con.” Tiết Hoằng Nghiệp trầm giọng nói: “Đối phương muốn vu oan vụ ám sát lần này lên đầu con.”
“Mà nếu ám sát thành công sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho bọn chúng.” Lúc này, ánh mắt vị thủ trưởng hành chính thành phố T đã trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
“Khốn kiếp! Dám uy hiếp con ngay trên địa bàn thành phố T này! Con nhất định phải lôi cổ bọn chúng ra.” Tiết Nghĩa tức đến mức toàn thân run rẩy.
Tiết Hoằng Nghiệp im lặng hồi lâu không nói, rất lâu sau mới trầm ngâm nói tiếp: “Có lẽ nhà họ Tiết chúng ta đã bị nhắm đến rồi.”
Nghe xong lời này, đồng tử Tiết Nghĩa đột nhiên co lại, sống lưng lạnh toát. Từ trước đến nay, ở thành phố T này chỉ có nhà họ Tiết bọn họ đối phó người khác, đã bao giờ có ai dám đối phó với nhà bọn họ?
Không ngờ nhà họ Tiết lại bị kẻ khác nhắm đến.
“Sẽ là ai chứ?” Tiết Nghĩa siết chặt nắm đấm, toàn thân lạnh lẽo.
Tiết Hoằng Nghiệp lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng, ông ta tự lẩm bẩm một tiếng: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn. Xem ra có chim sẻ muốn nhân cơ hội ra tay…” Ánh mắt Tiết Hoằng Nghiệp chợt ngưng lại, tia sáng lạnh băng bắn ra.
“Ba, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Vẻ mặt Tiết Nghĩa trở nên âm u.
Ánh mắt Tiết Hoằng Nghiệp ánh lên tia lạnh lẽo: “Yên lặng chờ thời cơ, chờ bọn họ ra tay rồi cướp lấy tập đoàn Lê thị! Nếu đối phương muốn chơi thì chúng ta chơi cùng hắn, xem ai nhanh và tàn nhẫn hơn.”