Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, trong không gian chật hẹp của chiếc xe là cảnh tượng tình cảm dạt dào…

Trần Xuân Độ ngồi trên ghế lái, tuy rằng Lê Kim Huyên ngồi ở phía sau nhưng không hề ảnh hưởng chút nào. Cô vươn bàn tay thon thả nhỏ nhắn, Trần Xuân Độ thì đang hút máu cho Lê Kim Huyên.

Tuy rằng khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh nhưng ánh mắt của Trần Xuân Độ lại càng trở nên thâm tình. Trong con ngươi ẩn chứa sự dịu dàng khiến nội tâm Lê Kim Huyên vốn lạnh lùng cũng vô thức run rẩy.

Tô Loan Loan ngồi ở bên cạnh Lê Kim Huyên nhìn cảnh tượng này, lông mày nhướn lên, cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Cô ta không nghĩ tới giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lại phát triển nhanh như vậy!

“Chùn chụt…”

Không gian chật hẹp ở trong xe, chỉ hương thơm nhàn nhạt còn chưa đủ… Vì để cầm máu tốt hơn cho Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ thậm chí còn phát ra một vài âm thanh kỳ lạ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Thời khắc này, trong lòng nữ thần tổng giám đốc thường ngày vốn băng lãnh cũng giống như nai con chạy loạn vậy. Hiện giờ cô vậy mà lại không nói được câu nào, chỉ có thể cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thậm chí thân thể mềm mại còn mất không chế run lên. Nội tâm cô vô cùng căng thẳng.

Qua một lúc lâu, Lê Kim Huyên mới phản ứng lại được. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, tuy rằng trên mặt cũng đã bớt đỏ nhưng vẫn ửng hồng không gì sánh được.

Nữ thần tổng giám đốc cố hết sức trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt yêu kiều liếc nhìn Trần Xuân Độ, nũng nịu quát lên: “Đã xong chưa!”

“Chưa xong.” Trần Xuân Độ đáp lại một cách mơ hồ không rõ.

Lê Kim Huyên trợn to mắt, nỗ lực muốn rút ngón tay của mình về nhưng lại bị Trần Xuân Độ gắt gao giữ chặt giống như bị kiềm hãm khiến cô không thể nào động đậy nổi.

Lê Kim Huyên nổi cáu: “Anh còn không buông ra? Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì không?”

“Đương nhiên là biết.” Lúc này Trần Xuân Độ mới lưu luyến thả lỏng tay để Lê Kim Huyên rút tay lại. Anh mỉm cười giải thích: “Nước bọt trời sinh có tác dụng cầm máu nhanh, cho nên khi bị thương động vật đều sẽ tự mình liếm vết thương… Tổng giám đốc Lê, đây chẳng phải là tôi sợ em bị uốn ván cho nên mới khử trùng sao?”

Bộ dạng cười cười của Trần Xuân Độ tràn ngập vẻ lấy lòng, sinh động tựa như một kẻ chuyện nịnh bợ người khác. Lê Kim Huyên ghét bỏ trừng mắt một cái… Trần Xuân Độ nói nghe êm tai nhưng Lê Kim Huyên không thể nào quên cái cảm giác ấm áp không ngừng bao phủ ngón tay cô… khiến cô khó mà chịu nổi!

Lê Kim Huyên nhẹ nhàng rút giấy ăn bên cạnh ra lau chùi ngón tay trong suốt như ngọc, cười nhạt chất vấn: “Mùi vị thế nào?”

Trần Xuân Độ gật đầu: “Máu Tổng giám đốc Lê rất ngọt ngào.”

Lê Kim Huyên hừ khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Chỉ giỏi nịnh bợ người khác, mau lái xe.”

Trần Xuân Độ mỉm cười, mà Tô Loan Loan ở một bên lại không tự chủ nhìn đến chỗ dao găm Long Nha rơi xuống… Đột nhiên hai mắt cô ta lập tức khựng lại. Dao găm Long Nha vừa mới rơi xuống ở chỗ đó lúc này lại không cánh mà bay!

Tô Loan Loan ngẩng đầu, con ngươi hướng về phía Trần Xuân Độ đang ngồi ở ghế tài xế. Trong ánh mắt chợt sinh ra vẻ thâm thuý và suy tư.

Bởi vì từ đầu tới cuối, cô ta không hề nhìn thấy Trần Xuân Độ giơ tay lấy lại còn dao găm.

Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh. Ngay khi Lê Kim Huyên vừa cầm rồi làm rơi, Trần Xuân Độ lập tức nhanh tay nhanh mắt lấy lại, không để cho Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan có cơ hội xem lần thứ hai.

Bí mật phía sau dao găm Long Nha quá lớn, hiển nhiên Trần Xuân Độ không muốn để lộ bí mật này!

Xe hơi màu đen vững chãi chạy như bay giữa đường phố, sóng gió vừa rồi tựa như một khúc nhạc đệm nhỏ, rất nhanh sau đó Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ dường như đều đã quên đi chuyện này. Tuy nhiên, Trần Xuân Độ hoàn toàn không ngờ tới, cũng bởi vì dao găm Long Nha này mà… sóng gió cuồn cuộn đã nổi lên lớn đến mức nào…



Đại hội đổ thạch, trong một căn phòng làm việc nào đó.

Đào Lương run rẩy đứng trước bàn làm việc, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, hai chân run lập cập, trong lòng hoảng sợ tới cực điểm!

Trên ghế boss sau bàn làm việc, Kinh đang ngồi trên ghế. Lưng ghế vẫn luôn đối mặt với Đào Lương. Không khí vô cùng tĩnh mịch, thời gian như ngưng đọng lại ngay thời khắc này. Tình trạng như vậy đã kéo dài kể từ khi Đào Lương đi vào phòng làm việc đến giờ. Đã mấy tiếng trôi qua, dường như Kinh ngồi trên ghế ông chủ vẫn luôn không hề nhúc nhích.

“Nói đi.” Đúng lúc này, từ lưng ghế có một giọng nói rét lạnh như băng truyền đến, ngay cả không khí vốn ấm áp cũng bất chợt giảm xuống mấy phần.

“Đại nhân, tôi bị oan mà. Tôi không nghĩ tới sẽ có loại chuyện xấu này xuất hiện!”

Đào Lương nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kinh, cả người run lên, “bịch” một tiếng quỳ phục xuống, không hề giấu giếm điều gì nói ra tất cả sự thật.

“Tôi không nghĩ tới Trần Xuân Độ kia lại không tham gia Chung Cực Tam Đao. Mặc kệ tôi khuyên nhủ như thế nào, cậu ta thậm chí còn không để Chung Cực Tam Đao vào mắt, trực tiếp mang theo người phụ nữ kia bỏ đi.” Hội trưởng Đào run giọng nói.

Sau khi hội trưởng Đào nói xong, Kinh đang ngồi trên ghế ông chủ trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng, một giọng nói truyền ra: “Có chút thú vị.”

“Đại nhân Kinh, tôi hoàn toàn không có cách nào mà.” Hội trưởng Đào quỳ rạp dưới đất. Kinh không lên tiếng, ông ta vốn không dám đứng lên!

Kinh là vua ở nơi này! Làm sao ông ta dám ngang ngược?

Kinh dựa lưng vào ghế lại trầm mặc một hồi, cuối cùng giọng nói mang theo ẩn ý sâu xa mới vang lên: “Tôi biết rồi, đứng lên đi.”

Hội trưởng Đào vô cùng mừng rỡ. Kinh bảo ông ta đứng lên, vậy rõ ràng là đã tha cho ông ta.

Sau khi Đào Lương đứng dậy, ghế ông chủ chậm rãi quay lại, một gương mặt anh tuấn như ngọc lộ ra. Trên người Kinh không chỉ có uy áp kẻ khác khó có thể tưởng tượng nổi, mà còn có một sự hấp dẫn kỳ lạ. Ngay cả Đào Lương cũng cảm nhận được khí chất vô hình tản mát ra từ trên người Kinh.

Kinh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn các toà nhà cao tầng ở Yên Kinh, đôi con ngươi thâm thuý như biển sao mênh mông vô tận.

Một lúc lâu sau, hai mắt Kinh loé lên, khoé môi khẽ nhếch tạo thành một độ cong thần bí, đột nhiên anh ta cất lời: “Tất nhiên ông không thể đấu lại anh ta.”

“Anh ta?” Đào Lương hơi sững sờ: “Là cậu Trần sao?”

“Cậu Trần?” Kinh cười khẽ một tiếng, giọng điệu không rõ là sâu xa hay là châm chọc: “Tôi vẫn chưa nghiệm chứng được thân phận của anh ta… Đáng tiếc, anh ta rất thông minh, không hề để lộ dù chỉ một chút…”

Kinh chậm rãi mở miệng như đang tự nói với chính mình: “Tuy nhiên, mặc kệ anh ta có thay đổi như thế nào, tôi cũng có thể cảm giác được bản chất sâu trong linh hồn của anh ta rất giống với người kia…”

Đào Lương cung kính đứng sau lưng Kinh, chẳng qua là khi nghe lời Kinh nói, ông ta chẳng hiểu gì cả.

Đào Lương cùng lắm cũng chỉ là một hội trưởng hiệp hội đổ thạch, làm sao có thể hiểu được cái người ở trong miệng Kinh là một kẻ đã từng nhấc lên sóng gió ở Yên Kinh nhiều năm về trước… gần như là sắp phân tách toàn bộ Yên Kinh!

Năm đó, người kia tồn tại như một vị thần cấm kỵ. Không biết đã có bao nhiêu kỳ tích được tạo ra nhưng chỉ trong vòng một đêm, biến động ở Yên Kinh do người kia gây ra đã khiến thủ đô xôn xao dậy sóng!

Mãi đến sau này, đối với những người hiểu rõ tình hình, người kia còn sống hay đã chết vẫn luôn là một bí ẩn.

“Nếu như thật sự là anh ta, chỉ cần anh ta dám làm loạn ở Yên Kinh, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta còn sống mà rời khỏi đây.” Giọng nói của Kinh chợt sinh ra sát khí rét lạnh. Trong khoảnh khắc, phòng làm việc bị một cỗ sát phạt băng lãnh bao phủ dày đặc.

Đột nhiên Đào Lương ở phía sau Kinh biến sắc, chỉ một câu nói của Kinh, sát khí trên người anh ta có thể khiến người khác nổi cả da gà, đây còn là người sao!

Một khắc kia, trong đầu Đào Lương lập tức hiện lên hai bóng người. Một trong số đó là Kinh, còn người kia là Trần Xuân Độ!

Ông ta cảm thấy Trần Xuân Độ và Kinh đều không phải là người! Đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người bỏ qua danh ngạch Chung Cực Tam Đao, thật sự là quá mức cao ngạo, chẳng khác gì lưu manh côn đồ!

“Khi nào đến chung kết của Chung Cực Tam Đao thì gọi tôi, về sau, mỗi ngày tôi đều muốn nhìn thấy video giám sát Trần Xuân Độ.”

Chờ Đào Lương lấy lại tinh thần, Kinh đã biến mất khỏi phòng làm việc, giọng nói của anh ta ngân nga vang vọng…

Rất nhanh sau đó, trong đại hội đổ thạch lại nhấc lên một đợt sóng.

Người cuối cùng trong danh ngạch Chung Cực Tam Đao đã được xác định khiến rất nhiều khách đổ thạch ra sức đánh cược trong đại hội vô cùng thất vọng.

Nhất là khi bọn họ còn nghe nói hội trưởng Đào đích thân đứng ra mời Trần Xuân Độ tham gia Chung Cực Tam Đao nhưng lại bị từ chối, bất đắc dĩ ông ta chỉ có thể mời Trương Bảo Thành tham gia, chuyện này khiến vô số người xôn xao không ngớt.

“Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Trương Bảo Thành tham gia Chung Cực Tam Đao? Đại hội đổ thạch bị mù sao? Làm vậy có khác gì đang ăn gian đâu chứ? Trương Bảo Thành là hội trưởng mà!”

“Tuy Trương Bảo Thành là hội trưởng nhưng cũng không thể quyết định ông ta hay người khác thắng cuộc được. Giám khảo mà Chung Cực Tam Đao mời tới đều là những người nổi tiếng thuộc thế hệ trước, không có bất cứ quan hệ lợi ích gì đối với đại hội đổ thạch. Tôi nghe nói trong số đó còn có một vị có thù oán với Trương Bảo Thành.”

“Đúng là tên nhà quê, vậy mà lại chủ động bỏ quyền để cho Trương Bảo Thành được lợi. Với thực lực của ông ta, quét ngang Chung Cực Tam Đao hoàn toàn không thành vấn đề!”

“Trương Bảo Thành là hội trưởng hiệp hội đổ thạch thì có ích lợi gì. Đại hội đổ thạch lần này toàn là những thế hệ trước ra mặt. Những ai tiến vào Chung Cực Tam Đao đều được thế hệ trước tương trợ, Trương Bảo Thành chỉ là một tên đàn em mà thôi. Chung Cực Tam Đao lần này kịch liệt hơn trước đây rất nhiều, chỉ nhân vật đứng trên đỉnh cao kim tự tháp mới có tư cách tham gia!”



Trong khi vô số lời đồn về những thăng trầm trong đại hội đổ thạch truyền ra ngoài, người đàn ông mặt trắng bệch mặc lễ phục xa hoa ngồi trên ghế sa lông nhìn thiếu niên ở bên cạnh, khoé môi nhếch lên: “Không ngờ con lại có thể tiến vào Chung Cực Tam Đao ở nước C…”

Thiếu niên bĩu môi như thể cực kỳ xem thường: “Tốn ba tháng để quét ngang giới đổ thạch ở nước C, con đã chậm rồi… Thêm ba tháng nữa, thậm chí còn có thể khiến những con ma bệnh Đông Á này chủ động lấy nguyên thạch làm đồ cúng ấu chứ.”

“Tiến vào Chung Cực Tam Đao là chuyện tốt, đúng lúc có thể tìm tung tích liên quan đến vật cấm kỵ kia.” Người đàn ông chậm rãi nói.

Mà khi ông ta vừa dứt lời, một tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên! Cắt đứt đoạn đối thoại giữa ông ta và thiếu niên.

Người đàn ông kia sửng sốt. Khi cuộc gọi được kết nối, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi. Một lát sau, ông ta hỏi một câu với vẻ mặt nghiêm nghị: “Xác thực chưa?”

“Đương nhiên là đã xác thực, thưa đại nhân Turner.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh cung kính không gì sánh bằng, thậm chí còn mang theo ý tứ nịnh bợ.

Lúc người đàn ông cúp điện thoại, thiếu niên ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của ông ta khác thường bèn hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Người đàn ông liếc mắt nhìn thiếu niên, nét mặt ngưng trọng mở miệng nói từng câu từng chữ: “Long Vương… xuất hiện!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK