Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai vị lão giả Song Tử Thần vừa dứt lời đã khiến nơi này trở nên hỗn loạn.

Không khán giả nào ngờ kết cục lại thành như thế này, tất cả hoàn toàn bất ngờ.

Khu vực khách VIP, Lê Thần Vũ bỗng dưng đứng dậy, nhìn chằm chằm Song Tử Thần, hai vị lão giả đó cho anh ta món quà quà kinh hãi rồi.

"Không thể có chuyện này được." Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm hai vị lão giả, chậm rãi mở miệng, anh ta không thể tin được, đây chính là đại lão Lê Hồng tự mình tìm đến, vậy mà bởi vì một khối bạc chìm ngàn năm dẫn đến sự cố đảo ngược nhiều như vậy.

Lê Thần Vũ không thể nào tiếp thu được, anh ta trơ mắt nhìn Song Tử Thần lại có thể giúp đám người Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên.

Ông ta lại có thể có quyết định giống Ngọc Thành Vọng, rốt cuộc tại sao ông ta lại làm như thế?

Lê Thần Vũ không hiểu, ánh mắt anh ta nhìn thẳng hai vị lão giả, sắc mặt chợt trở nên vô cùng u ám.

"Cậu Lê bớt giận." Một tên đàn em vội vàng đi tới, cung kính thấp giọng mở miệng nói.

Lê Thần Vũ không nói gì, mà nhìn chằm chằm Song Tử Thần, không ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Dưới ghế giám khảo, sau khi Chu Cảnh ngã xuống, các giám khảo khác vội vàng đỡ Chu Cảnh ngã trên mặt đất dậy, mà sự chú ý của khán đài cũng nhanh chóng tập trung vào trên người Chu Cảnh.

Chu Cảnh được coi là nhân vật quyền lực trong các giám khảo, nhưng vừa nãy, lại bị một giám khảo thần bí mạnh mẽ vả mặt hết sức thê thảm, rất nhiều người suy đoán, giám khảo Cảnh chắc là lửa giận công tâm, mới phun ra một ngụm máu tươi.

Chu Cảnh ngã xuống liền ngất đi, nhất thời, các giám khảo còn lại hai mặt nhìn nhau, không có giám khảo Cảnh dẫn đầu, lần này không ai trong bọn họ dám ngông cuồng mở miệng chủ trì cuộc thi đấu.

Lúc lâu sau, nhân viên cấp cứu hiện trường đã vội vàng chạy tới, làm Chu Cảnh tỉnh lại từ trong hôn mê.

Chu Cảnh tỉnh lại nhưng sắc mặt tái nhợt như sương, rất khó coi, được mấy giám khảo dìu lên, nhìn lướt qua đám người, ánh mắt lần nữa dừng lại trên người Trần Xuân Độ.

Lúc này, ánh mắt Chu Cảnh nhìn về phía Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, Chu Cảnh vô cùng cẩn thận đánh giá Trần Xuân Độ, sắc mặt hết sức nghiêm nghị, lúc lâu sau, Chu Cảnh mới mở miệng nói: "Rốt cuộc, cậu là ai?"

"Tôi chính là tôi." Trần Xuân Độ đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên.

"Vậy tại sao cậu không dám bỏ tấm che mặt xuống, từ đầu đến cuối cứ giả thần giả quỷ, rốt cuộc có chuyện gì không thể công khai mà khiến cậu cứ phải che che lấp lấp?" Chu Cảnh nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng mở miệng.

"Các loại thần liệu quý hiếm như bạc chìm ngàn năm, sao lửa mặt trời, ngay cả Ngọc Thành Vọng cũng chưa chắc nhớ rõ, cậu vừa nhìn đã có thể nhìn thấu, toàn bộ giới đổ thạch không có nhân vật như vậy.” Chu Cảnh tiếp tục mở miệng, sự chú ý của mọi người ở đây đều đặt ở trên người Trần Xuân Độ, nhất thời, tất cả khán giả đều bị mấy câu này của Chu Cảnh khơi lên lòng hiếu kỳ, bắt đầu bàn tán, tò mò về thân phận giám khảo thần bí mời riêng này.

Song Tử Thần bên cạnh trầm mặc, cũng nhìn Trần Xuân Độ như vậy, Chu Cảnh nói không hề sai, ngay từ đầu Song Tử Thần cũng chẳng hề liên tưởng băng chìm ngàn năm với thương bạc Long Đảm Lượng, chứ đừng nói tới sao lửa mặt trời, ngay cả ông ta cũng chưa từng nhìn thấy loại thần liệu này.

Đúng là toàn bộ giới đổ thạch không tìm ra người thứ hai.

Hai mắt Song Tử Thần nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, lúc này, ngay cả bọn họ cũng sinh ra ý nghĩ mặc cảm.

"Ha ha..." Trước mặt mọi người, Trần Xuân Độ đột nhiên bật cười.

"Cậu cười cái gì?" Chu Cảnh nhướng mày, Trần Xuân Độ đột nhiên cười to, khiến ông ta bỗng cảm thấy bất an.

"Xem ra mọi người đều quên rồi." Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn chung quanh, chậm rãi mở miệng, giọng điệu bỗng trở nên khàn khàn.

Câu này của Trần Xuân Độ rất khó hiểu, nhưng không biết tại sao lại khiến Chu Cảnh không khỏi giật mình.

Không chỉ vậy, mấy người Song Tử Thần, Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành đều nhíu mày, Trần Xuân Độ khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu.

"Cậu ta đang làm gì?" Các giám khảo còn lại hai mặt nhìn nhau, không hiểu lắm.

"Nếu đã như vậy, tôi không hóa trang nữa." Trần Xuân Độ mỉm cười, lập tức đưa tay, gỡ mặt nạ xuống.

"Tôi, tức Long!" Trần Xuân Độ hờ hững mở miệng, âm thanh Trần Xuân Độ cũng không vang, nhưng từng chữ của anh lại cuồn cuộn như sấm truyền vào tai mỗi người.

Ầm!

Khuôn mặt bình tĩnh trầm lặng của Trần Xuân Độ lập tức xuất hiện ở trên màn hình lớn, lúc này anh mặc đồ đen khiến thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên trên khán đài bỗng run lên, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

Nhưng Lê Kim Huyên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bất giác đứng lên, muốn lao xuống khỏi khán đài.

Tô Loan Loan một tay ngăn Lê Kim Huyên lại, vội vàng liên tục khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Lê, không nên kích động!"

"Tên này, sao anh ta lại xuất hiện ở nơi đó, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?" Đầu óc Lê Kim Huyên lập tức mơ hồ, nổi giận khẽ quát.

Tô Loan Loan cảm thấy hết sức lúng túng, chỉ có thể nói: "Tổng giám đốc Lê, xin cô hãy tỉnh táo, Trần Xuân Độ xuất hiện ở nơi đó chắc chắn là có nguyên nhân."

"Cô mau bảo anh ta tới đây, anh ta nào có danh tiếng gì, anh ta cho là mình là ai?" Lê Kim Huyên lo lắng nói, lúc này tổng giám đốc nữ thần, gấp như kiến bò trên chảo nóng.

"Tổng giám đốc Lê, anh ta chính là giám khảo mời riêng đó." Tô Loan Loan rơi vào đường cùng, đành thở dài nói ra.

"Hả?" Lê Kim Huyên sững sờ, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, trong đầu nổ bùm một tiếng, bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

"Cô nói cái gì..." Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Loan Loan, kinh ngạc hỏi.

Tô Loan Loan nhún vai, còn Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, cả người đều choáng váng, ngây ra như phỗng.

Hai mắt tổng giám đốc nữ thần nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô không thể ngờ được, Trần Xuân Độ, lại chính là giám khảo mời riêng đó.

Sao có thể như vậy chứ?

"Anh ta... Làm sao có thể là... giám khảo." Ngực Lê Kim Huyên phập phồng kịch liệt, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó tin, trong lòng khó mà bình tĩnh được.

Khu VIP, Lê Thần Vũ bỗng đứng dậy từ chỗ ngồi, nhìn chằm chằm về phía Trần Xuân Độ, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ lạnh lùng.

"Nhĩ Đông Trần!" Tay nắm ly đế cao của Lê Thần Vũ run lên bần bật, ly rượu đột nhiên rơi xuống đất, rượu văng tung tóe khắp nơi.

Cậu chủ nhà họ Lê trước nay luôn hờ hững, tự tin, từ sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ xuất hiện, đã không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, toàn thân đều đang run rẩy.

Ánh mắt Lê Thần Vũ đầy kinh ngạc, khó tin, dù anh ta cũng không hề nghĩ tới, giám khảo thần bí mời riêng này... lại là Nhĩ Đông Trần.

"Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?" Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, tự lẩm bẩm, gắt gao siết chặt nắm đấm, móng tay khảm sâu vào da thịt, nắm đấm của anh ta cũng đang run rẩy.

***

Trong sàn đấu, Chu Cảnh nhìn Trần Xuân Độ bình tĩnh nhưng khuôn mặt nam tính đầy quyến rũ, nhướng mày: "Long? Long là ai? Sao tôi chưa từng nghe qua?"

Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt muốn bao nhiêu đặc sắc có bấy nhiêu đặc sắc, trước đó ông ta còn nghĩ xem làm thế nào báo đáp vị giám khảo thần bí mời riêng này một chút, không có anh ta thì mình đã bị loại từ vòng thứ nhất rồi.

Nhưng sau khi biết vị giám khảo thần bí này là Trần Xuân Độ, cả người đều choáng váng, không thể duy trì bình tĩnh.

"Long... cậu là Long? Cậu làm sao có thể là anh ta." Hoàng Kim Đồng bên cạnh nhìn Trần Xuân Độ, bỗng nhiên quát lớn, vẻ mặt mang theo sự kinh hãi khó tin.

Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn lướt qua Hoàng Kim Đồng, nhếch miệng cười đầy nghiền ngẫm, từ tốn nói: "Cuối cùng có trí nhớ tốt."

"Long..." Cơ thể Trương Bảo Thành run mạnh, ông ta trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, cuối cùng ông ta đã nhớ ta rồi, Long, đây không phải người cùng xưng thần thoại bất bại với Song Tử Thần sao... Lại là anh ta?

Trương Bảo Thành hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ chỉ còn lại vẻ phức tạp: "Long? Sao có thể là cậu?"

Lúc này, trong lòng Trương Bảo Thành gào thét… Mẹ kiếp, đời này nằm mơ ông ta cũng nghĩ không ra, thần thoại bất bại giới đổ thạch trong truyền thuyết, còn thần bí hơn Song Tử Thần lại là tên lưu manh mà trước đó bị ông ta nhiều lần châm chọc.

"Tôi không tin... Cậu sao có thể là Long... Không ai biết dáng vẻ Long... Nhất định là cậu đang giả vờ làm anh ta." Chu Cảnh được hai giám khảo dìu, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ tràn ngập kinh hãi, giọng điệu nói chuyện vì không có sức mà run rẩy.

Khóe miệng Trần Xuân Độ hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn Hoàng Kim Đồng: "Có phải giả dạng hay không, ông cứ hỏi ông ta là được... Hoàng Kim Đồng, bây giờ ông có chơi có chịu, còn muốn bái sư không?"

Trần Xuân Độ nhìn về phía Hoàng Kim Đồng, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc, lại khiến cho Hoàng Kim Đồng kích động bỗng nhiên quỳ xuống “bịch” một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK