Trần Xuân Độ, đánh bại triệt để Vương Vô Địch kiêu ngạo! Tại thành phố T này, lời nói của Vương Vô Địch không là gì!!
Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, xem như không có gì xảy ra, chậm rãi bước đến bên cạnh Diệp Thái Linh, kéo lấy tay cô.
Diệp Thái Linh cả người lờ mờ như cũ, tuy cô mặc quần áo cảnh sát, nhưng lúc này, trạng thái hoàn toàn không giống như một cảnh sát, tinh thần đờ đẫn hóa đá, vẫn chưa hồi thần lại từ trận kinh hoàng vừa nãy.
“Đi thôi, tôi tiễn cô về”. Giọng nói Trần Xuân Độ mềm mại.
Diệp Thái Linh uể oải theo anh ta vào trong xe Maybach.
Để lại một mớ hỗn độn ở đó, còn có một đám vệ sĩ toàn thân bị thương.
Trên đường, Diệp Thái Linh ngồi bên cạnh ghế lái, cả người một mảng tâm tư rối loạn, vừa nãy, cô tận mắt nhìn thấy một màn kinh hoàng, người đàn ông đó, chỉ dựa vào sức lực của một người, ngăn chặn sức mạnh của động cơ xe hơi, đây, vượt qua sự hiểu biết bình thường của Diệp Thái Linh!
Cuối cùng, Diệp Thái Linh nhịn không được, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, nghiêm túc trịnh trọng hỏi: “Trần Xuân Độ, anh rốt cuộc, có thân phận gì?”
Trần Xuân Độ lái chiếc xe Maybach, miệng hút thuốc, trên bắp tay anh, còn lưu lại vết máu, chỉ là vết thương đã dần dần kết vảy,
“Tôi chỉ mà một người dân bình thường mà thôi”. Anh bình tĩnh nói.
Ánh mắt sắc bén hiện lên trên đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh, mang theo khẩu khí của nhân viên cảnh sát, chất vấn: “Người dân bình thường? Người dân bình thường lại dùng cơ thể đi ngăn chặn sức mạnh của xe hơi?! Người dân bình thường tùy tiện lật đổ được một chiếc xe hơi nặng hai tấn sao?!”
“Đó là xe hơi!” Giọng nói của Diệp Thái Linh cơ hồ có chút đứt đoạn, Bởi vì lúc này đây cô, rất ngổn ngang! Cô bị khủng bố trước thủ đoạn kinh hoàng của Trần Xuân Độ!
Ý niệm khủng bố xuất hiện mờ ảo trong đầu Diệp Thái Linh, cô lúc đầu, Nghe đội trưởng Kỳ nói, trên thế giới này, có vài người, bọn họ thoát li khỏi năng lực trần tục, bọn họ, mang theo năng lực tiềm tàng khủng bố khiến con người khiếp sợ, bọn họ, được gọi là chiến sĩ đặc chủng!
“Anh thật thà nói cho tôi biết, anh có phải là, chiến sĩ đặc chủng?!”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cứ như đem anh nhìn xuyên qua! Người đàn ông này thân phận khủng bố, vượt qua điều cô tưởng tượng! Hạng nhân vật này, quá ngạc nhiên rồi!
Nghe thấy lời Diệp Thái Linh nói, trái tim Trần Xuân Độ đập nhẹ, sau đó, anh cười nhàn nhạt.
“Trên thế giới này không có người nào có siêu năng lực cả, cũng không có siêu nhân, cảnh sát Diệp, có phải cô xem quá nhiều phim Hollywood rồi không?” Điệu cười của Trần Xuân Độ mang theo chút giễu cợt.
“Nhưng nếu, trải qua luyện tập đặc biệt thì sao? nếu như thông qua phương pháp đặc biệt, kích phát tiềm năng của cơ thể?!” Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn anh, trong ánh mắt càng thêm sắc bén.
“Nhà vật lí học Adriana đã chỉ ra nguyên tắc, tiềm năng cơ thể, có thể bộc phát ra sức mạnh gấp 100 lần, có thể nhấc chiếc xe hơn hai tấn, đây không phải là sức mạnh tiềm năng hay sao?” Diệp Thái Linh cấp bách tra hỏi.
Một giây này, trong mắt Trần Xuân Độ lộ ra ánh mắt sâu sắc không nói nên lời, cảm giác này, như đang kiểm chứng lời Diệp Thái Linh nói lúc nãy!
“Thái Linh, cô đang nói gì thế? Tiềm năng bát năng cái gì cơ, tôi chỉ là một người bình thường, hi vọng cô đừng hỏi nữa, được không?” Giọng của Trần Xuân Độ bình tĩnh hơn bao giờ hết, mang theo chút âm trầm khó tả.
Tuy Trần Xuân Độ cố gắng phủ nhận điều đó, nhưng, đáp án trong lòng Diệp Thái Linh đã càng ngày càng rõ ràng! Cùng lúc đó một bí mật khác cũng đang từng bước được tiết lộ, nếu như nói, Trần Xuân Độ này, thực sự là chiến sĩ đặc chủng, vậy thì, một vài vụ án giết người phát sinh liên quan đến thành phố T!!
Diệp Thái Linh không muốn đem hai chuyện hợp làm một, nhưng tình huống lúc này, khiến cô không tự chủ mà nghĩ cái đó! Trần Xuân Độ, thực sự là hung thủ khủng bố giết người mà trước nay vẫn luôn truy tìm sao?!!
Diệp Thái Linh lúc này đặc biệt mệt mỏi, tâm trạng rối loạn, khi chân tướng trong giấc mơ lờ mờ càng ngày càng rõ nét, cô không biết phải đối diện như thế nào!
Trần Xuân Độ như phát giác ra được sự khác thường của cô, hít sâu một hơi thuốc, chầm chậm nói: “Đừng nghĩ nhiều, có những lúc, cô phải tìm bản chất đã.”
Ánh mắt Diệp Thái Linh lại càng phức tạp, lời anh nói có ý gì? Là đang chủ động thừa nhận, những chuyện đó?!
Đêm nay, chắc hẳn có người rối bời, có người mất ngủ!
Thành phố T, bệnh viện Phổ Đông
Trong phòng VIP bệnh viện, Vương Vô Địch nằm trên giường, ánh mắt anh ta ngây dại, dường như trải qua khó khăn chưa từng có, một số bác sĩ và y tá hàng đầu bệnh viện đang đứng trước giường của anh ta, cẩn thận từng tí một xử lí vết thương cho Vương Vô Địch,
Trương Chiến mang theo đám đệ tử trong gia tộc tất cả cung kính gác trước cửa phòng bệnh, trong tay Trương Chiến cầm một thanh đao Nhật Nguyệt, cả người toát ra một cỗ sát khí vô tận!
Rất lâu sau, bác sĩ y tá mới xử lí xong vết thương trên người Vương Vô Địch. Trên đầu anh ta bị quấn một lớp băng dày, trên bắp tay, trên cổ, cũng được bao phủ bởi một lớp băng gạc, trên người toàn là vết bầm tím, cả người cực kì nhếch nhác!
Vương Vô Địch này từ khi được sinh ra, phải chịu đựng nỗi đau nặng nề nhất bi thảm nhất!
Vương Vô Địch nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu.
Nhìn thấy bác sĩ xử lí vết thương xong, Trương Chiến nhanh chóng bước vào trong phòng bệnh VIP!
“Cậu Vương, ngài, không sao chứ?!” Trương Chiến trịnh trọng đứng trước giường bệnh, giọng nói vô cùng quan tâm.
Vương Vô Địch đờ người rất lâu, mới chầm chậm lắc đầu, anh ta lúc này, khi trải qua một màn kinh sợ, đột nhiên khôi phục bình tĩnh.
“Cậu Vương, ngài yên tâm! Tôi sẽ đi chém tên Nhĩ Đông Trần đó ngay bây giờ! Hắn tuyệt đối không sống nổi qua đêm nay!!” Trương Chiến hung hăng nhấc thanh đao Nhật Nguyệt, sắc mặt rét lạnh, sát khí phút chốc tăng lên!!
Cậu Vương là khách quý của nhà anh ta! Cũng là lực lượng chủ chốt giúp Nhà họ Trương thống trị khu vực Hoa Đông trong tương lai! Hôm nay, Cậu Vương bị kẻ khác làm trọng thương như vậy, đây, đây chính là đối nghịch ý trời! Muốn chống lại Nhà họ Trương hắn!! Không nghi ngờ gì phải chém chết Trần Xuân Độ
Ánh mắt Vương Vô địch phức tạp, trong mắt mang theo tia máu, anh ta lần nữa chầm chậm lắc đầu.
“Cậu, lui xuống trước đi.” Giọng nói Vương Vô Địch cực kì yếu ớt, anh ta lúc này, cả người như biến thành cực kì đặc biệt.
Trương Chiến trần chừ vài giây, cuối cùng, mới trịnh trọng cúi đầu, từ từ ra khỏi phòng bệnh.
Ánh mắt Vương Vô Địch thâm sâu, lờ đờ nhìn lên trần nhà, rất lâu sau, anh ta đột nhiên chầm chậm cầm lấy điện thoại.
Vương Vô Địch ngón tay run rẩy, cuối cùng cũng gọi được điện thoại,
Đêm thủ đô Yên Kinh.
Một vài tòa nhà lớn, một phòng làm việc vẫn sáng đèn như cũ. Người phụ trách bộ phận trẻ tuổi nhất, Vương Văn Hạo không đến 30 tuổi, đang ngồi trước bàn làm việc, xử lí đánh giá dữ liệu.
Trên mặt anh ta đeo một cặp kính, che đi một tia cương nghị lãnh khốc, cả người lộ ra khí chất nho nhã.
Đột nhiên, điện thoại tư nhân trên bàn của Vương Văn Hạo reo lên.
Vương Văn Hạo lặng người, đặt xuống công việc trong tay. Bây giờ đã là đêm khuya, Trong gia tộc còn có ai gọi điện thoại cho anh ta?
Anh nghi hoặc cầm điện thoại lên xem, hiển thị người gọi: Em trai Vương Vô Địch.
Ánh mắt Vương Văn Hạo thoáng qua một tia dự cảm không lành, đứa em này của anh ta, lòng tự tôn rất lớn, vẫn luôn độc lập tự chủ, dường như chưa từng chủ động gọi điện thoại cho mình, nhưng hôm nay, lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình? Lại còn là đêm khuya? Chẳng nhẽ, xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, xem như không có gì xảy ra, chậm rãi bước đến bên cạnh Diệp Thái Linh, kéo lấy tay cô.
Diệp Thái Linh cả người lờ mờ như cũ, tuy cô mặc quần áo cảnh sát, nhưng lúc này, trạng thái hoàn toàn không giống như một cảnh sát, tinh thần đờ đẫn hóa đá, vẫn chưa hồi thần lại từ trận kinh hoàng vừa nãy.
“Đi thôi, tôi tiễn cô về”. Giọng nói Trần Xuân Độ mềm mại.
Diệp Thái Linh uể oải theo anh ta vào trong xe Maybach.
Để lại một mớ hỗn độn ở đó, còn có một đám vệ sĩ toàn thân bị thương.
Trên đường, Diệp Thái Linh ngồi bên cạnh ghế lái, cả người một mảng tâm tư rối loạn, vừa nãy, cô tận mắt nhìn thấy một màn kinh hoàng, người đàn ông đó, chỉ dựa vào sức lực của một người, ngăn chặn sức mạnh của động cơ xe hơi, đây, vượt qua sự hiểu biết bình thường của Diệp Thái Linh!
Cuối cùng, Diệp Thái Linh nhịn không được, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, nghiêm túc trịnh trọng hỏi: “Trần Xuân Độ, anh rốt cuộc, có thân phận gì?”
Trần Xuân Độ lái chiếc xe Maybach, miệng hút thuốc, trên bắp tay anh, còn lưu lại vết máu, chỉ là vết thương đã dần dần kết vảy,
“Tôi chỉ mà một người dân bình thường mà thôi”. Anh bình tĩnh nói.
Ánh mắt sắc bén hiện lên trên đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh, mang theo khẩu khí của nhân viên cảnh sát, chất vấn: “Người dân bình thường? Người dân bình thường lại dùng cơ thể đi ngăn chặn sức mạnh của xe hơi?! Người dân bình thường tùy tiện lật đổ được một chiếc xe hơi nặng hai tấn sao?!”
“Đó là xe hơi!” Giọng nói của Diệp Thái Linh cơ hồ có chút đứt đoạn, Bởi vì lúc này đây cô, rất ngổn ngang! Cô bị khủng bố trước thủ đoạn kinh hoàng của Trần Xuân Độ!
Ý niệm khủng bố xuất hiện mờ ảo trong đầu Diệp Thái Linh, cô lúc đầu, Nghe đội trưởng Kỳ nói, trên thế giới này, có vài người, bọn họ thoát li khỏi năng lực trần tục, bọn họ, mang theo năng lực tiềm tàng khủng bố khiến con người khiếp sợ, bọn họ, được gọi là chiến sĩ đặc chủng!
“Anh thật thà nói cho tôi biết, anh có phải là, chiến sĩ đặc chủng?!”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cứ như đem anh nhìn xuyên qua! Người đàn ông này thân phận khủng bố, vượt qua điều cô tưởng tượng! Hạng nhân vật này, quá ngạc nhiên rồi!
Nghe thấy lời Diệp Thái Linh nói, trái tim Trần Xuân Độ đập nhẹ, sau đó, anh cười nhàn nhạt.
“Trên thế giới này không có người nào có siêu năng lực cả, cũng không có siêu nhân, cảnh sát Diệp, có phải cô xem quá nhiều phim Hollywood rồi không?” Điệu cười của Trần Xuân Độ mang theo chút giễu cợt.
“Nhưng nếu, trải qua luyện tập đặc biệt thì sao? nếu như thông qua phương pháp đặc biệt, kích phát tiềm năng của cơ thể?!” Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn anh, trong ánh mắt càng thêm sắc bén.
“Nhà vật lí học Adriana đã chỉ ra nguyên tắc, tiềm năng cơ thể, có thể bộc phát ra sức mạnh gấp 100 lần, có thể nhấc chiếc xe hơn hai tấn, đây không phải là sức mạnh tiềm năng hay sao?” Diệp Thái Linh cấp bách tra hỏi.
Một giây này, trong mắt Trần Xuân Độ lộ ra ánh mắt sâu sắc không nói nên lời, cảm giác này, như đang kiểm chứng lời Diệp Thái Linh nói lúc nãy!
“Thái Linh, cô đang nói gì thế? Tiềm năng bát năng cái gì cơ, tôi chỉ là một người bình thường, hi vọng cô đừng hỏi nữa, được không?” Giọng của Trần Xuân Độ bình tĩnh hơn bao giờ hết, mang theo chút âm trầm khó tả.
Tuy Trần Xuân Độ cố gắng phủ nhận điều đó, nhưng, đáp án trong lòng Diệp Thái Linh đã càng ngày càng rõ ràng! Cùng lúc đó một bí mật khác cũng đang từng bước được tiết lộ, nếu như nói, Trần Xuân Độ này, thực sự là chiến sĩ đặc chủng, vậy thì, một vài vụ án giết người phát sinh liên quan đến thành phố T!!
Diệp Thái Linh không muốn đem hai chuyện hợp làm một, nhưng tình huống lúc này, khiến cô không tự chủ mà nghĩ cái đó! Trần Xuân Độ, thực sự là hung thủ khủng bố giết người mà trước nay vẫn luôn truy tìm sao?!!
Diệp Thái Linh lúc này đặc biệt mệt mỏi, tâm trạng rối loạn, khi chân tướng trong giấc mơ lờ mờ càng ngày càng rõ nét, cô không biết phải đối diện như thế nào!
Trần Xuân Độ như phát giác ra được sự khác thường của cô, hít sâu một hơi thuốc, chầm chậm nói: “Đừng nghĩ nhiều, có những lúc, cô phải tìm bản chất đã.”
Ánh mắt Diệp Thái Linh lại càng phức tạp, lời anh nói có ý gì? Là đang chủ động thừa nhận, những chuyện đó?!
Đêm nay, chắc hẳn có người rối bời, có người mất ngủ!
Thành phố T, bệnh viện Phổ Đông
Trong phòng VIP bệnh viện, Vương Vô Địch nằm trên giường, ánh mắt anh ta ngây dại, dường như trải qua khó khăn chưa từng có, một số bác sĩ và y tá hàng đầu bệnh viện đang đứng trước giường của anh ta, cẩn thận từng tí một xử lí vết thương cho Vương Vô Địch,
Trương Chiến mang theo đám đệ tử trong gia tộc tất cả cung kính gác trước cửa phòng bệnh, trong tay Trương Chiến cầm một thanh đao Nhật Nguyệt, cả người toát ra một cỗ sát khí vô tận!
Rất lâu sau, bác sĩ y tá mới xử lí xong vết thương trên người Vương Vô Địch. Trên đầu anh ta bị quấn một lớp băng dày, trên bắp tay, trên cổ, cũng được bao phủ bởi một lớp băng gạc, trên người toàn là vết bầm tím, cả người cực kì nhếch nhác!
Vương Vô Địch này từ khi được sinh ra, phải chịu đựng nỗi đau nặng nề nhất bi thảm nhất!
Vương Vô Địch nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu.
Nhìn thấy bác sĩ xử lí vết thương xong, Trương Chiến nhanh chóng bước vào trong phòng bệnh VIP!
“Cậu Vương, ngài, không sao chứ?!” Trương Chiến trịnh trọng đứng trước giường bệnh, giọng nói vô cùng quan tâm.
Vương Vô Địch đờ người rất lâu, mới chầm chậm lắc đầu, anh ta lúc này, khi trải qua một màn kinh sợ, đột nhiên khôi phục bình tĩnh.
“Cậu Vương, ngài yên tâm! Tôi sẽ đi chém tên Nhĩ Đông Trần đó ngay bây giờ! Hắn tuyệt đối không sống nổi qua đêm nay!!” Trương Chiến hung hăng nhấc thanh đao Nhật Nguyệt, sắc mặt rét lạnh, sát khí phút chốc tăng lên!!
Cậu Vương là khách quý của nhà anh ta! Cũng là lực lượng chủ chốt giúp Nhà họ Trương thống trị khu vực Hoa Đông trong tương lai! Hôm nay, Cậu Vương bị kẻ khác làm trọng thương như vậy, đây, đây chính là đối nghịch ý trời! Muốn chống lại Nhà họ Trương hắn!! Không nghi ngờ gì phải chém chết Trần Xuân Độ
Ánh mắt Vương Vô địch phức tạp, trong mắt mang theo tia máu, anh ta lần nữa chầm chậm lắc đầu.
“Cậu, lui xuống trước đi.” Giọng nói Vương Vô Địch cực kì yếu ớt, anh ta lúc này, cả người như biến thành cực kì đặc biệt.
Trương Chiến trần chừ vài giây, cuối cùng, mới trịnh trọng cúi đầu, từ từ ra khỏi phòng bệnh.
Ánh mắt Vương Vô Địch thâm sâu, lờ đờ nhìn lên trần nhà, rất lâu sau, anh ta đột nhiên chầm chậm cầm lấy điện thoại.
Vương Vô Địch ngón tay run rẩy, cuối cùng cũng gọi được điện thoại,
Đêm thủ đô Yên Kinh.
Một vài tòa nhà lớn, một phòng làm việc vẫn sáng đèn như cũ. Người phụ trách bộ phận trẻ tuổi nhất, Vương Văn Hạo không đến 30 tuổi, đang ngồi trước bàn làm việc, xử lí đánh giá dữ liệu.
Trên mặt anh ta đeo một cặp kính, che đi một tia cương nghị lãnh khốc, cả người lộ ra khí chất nho nhã.
Đột nhiên, điện thoại tư nhân trên bàn của Vương Văn Hạo reo lên.
Vương Văn Hạo lặng người, đặt xuống công việc trong tay. Bây giờ đã là đêm khuya, Trong gia tộc còn có ai gọi điện thoại cho anh ta?
Anh nghi hoặc cầm điện thoại lên xem, hiển thị người gọi: Em trai Vương Vô Địch.
Ánh mắt Vương Văn Hạo thoáng qua một tia dự cảm không lành, đứa em này của anh ta, lòng tự tôn rất lớn, vẫn luôn độc lập tự chủ, dường như chưa từng chủ động gọi điện thoại cho mình, nhưng hôm nay, lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình? Lại còn là đêm khuya? Chẳng nhẽ, xảy ra chuyện gì rồi?