Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của người trung niên vừa dứt, một tên thủ hạ của nhà họ Hoàng từ trong chiếc xe sang chui ra, trong tay cầm một chiếc điện thoại, cung kính mở miệng: “Ông chủ, ông có điện thoại.”

“Ai gọi tới?” Lông mày của người trung niên nhíu lại.

“Không biết.” Tên thủ hạ của nhà họ Hoàng lắc đầu, người trung niên nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói bình thản thâm trầm: “Các hạ có phải là đang tìm người sỉ nhục nhà ho Hoàng hay không?”

“Cậu là ai?”

“Lê Thần Yên.”

Cơ thể của người trung niên run lên, trong ánh mắt vụt qua một tia sửng sốt.

Thân là nhà họ Hoàng ở thành phố T, tự nhiên từng nghe nói tới cái tên Lê Thần Yên này.

Thần sắc của người trung niên bỗng vụt qua vài phần cung kính, hỏi: “Cậu Lê biết là ai bắt nạt con trai của tôi sao?”

“Vừa khéo biết được, người này, là con rể ở rể của nhà họ Lê, tất cả mọi chuyện, rất có khả năng chính là anh ta sai khiến.” Đầu dây bên kia, Lê Thần Yên nhàn nhạt mở miệng.

“Cảm ơn cậu Lê đã nói.” Người trung niên sau khi buông điện thoại xuống, thần sắc lạnh lùng, nói với Hoàng Vinh: “Đi.”

Hoàng Vinh sau khi theo người trung niên ngồi vào trong xe thì hỏi: “Chúng ta đi đâu.”

“Tập đoàn Lê Thị.” Người trung niên nhìn về nơi xa ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt âm thầm dần lan rộng.

...

Trong quán cà phê đối diện tập đoàn Lê Thị, Đường Đức dẫn Đường Nhu đứng dậy, thần sắc trịnh trọng cúi chào Trần Xuân Độ, Đường Đức cảm khái nói: “Tiểu Trần, cậu đã lại giúp nhà họ Đường thêm một lần, nhà họ Đường... đều không biết cảm ơn cậu thế nào mới phải.”

Khóe miệng của Trần Xuân Độ hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì, tôi về trước.”

Đường Đức gật đầu, sau khi thấy Trần Xuân Độ xoay người, bóng lưng dần thu nhỏ lại rồi quay đầu nhìn sang Đường Nhu, hỏi: “Thân thủ của cậu ta như thế nào?”

Đường Nhu sững ra, sau khi suy tư một lát thì đáp: “Khi anh ta động thủ cháu đang cúi đầu, đợi khi ngẩng đầu, Yamamoto đã mắc trên tường rồi.”

Đường Đức ánh mắt sâu thẳm, lẩm bẩm nói: “Thú vị...”

“Sao vậy ạ ông nội?” Đường Nhu ngẩng đầu, thần sắc nghi hoặc hỏi.

“Cậu ta không đơn giản...” Đường Đức từ từ mở miệng, thần sắc ngưng trọng.

“Anh ta không phải chỉ là thân thủ mạnh một chút thôi sao...” Đường Nhu không hề để ý nói.

Đường Đức vuốt ve mái tóc đen óng mềm mại của Đường Nhu, lắc đầu mỉm cười bất lực... Đường Nhu không rõ, nhưng trong lòng Đường Đức rõ như gương, có thể dễ dàng miểu sát truyền nhân dòng nhất của Karate ở Nước J... sao có thể chỉ là thân thủ mạnh một chút được...

Trần Xuân Độ sau khi đi vào tòa nhà Lê Thị, dưới ánh mắt đầy sự phức tạp của vô số người, anh thản nhiên xách hai ly cà phê, đi vào thang máy.

Sau khi đẩy cửa đi vào phòng làm việc của thư ký, Trần Xuân Độ nín thở, khẽ khàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết đang bận rộn trước màn hình máy tính.

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng để cà phê trên bàn của Lâm Trinh Tuyết, dịu giọng nói: “Thư ký Lâm, bộ dạng cô cố gắng làm việc, rất đẹp~”

“Á?” Lâm Trinh Tuyết lập tức bị dọa giật mình khi Trần Xuân Độ cất tiếng bất ngờ, cô ta nhìn sang Trần Xuân Độ, thần sắc kinh ngạc: “Trần tổng... anh vào đây từ khi nào?”

“Vừa rồi,” Trần Xuân Độ mỉm cười thản nhiên: “Chúng ta đều quen biết được một khoảng thời gian rồi, cô còn gọi Trần tổng?”

“Đây~ đây là quy định của công ty.” Lâm Trinh Tuyết giải thích.

Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lên, khinh thường nói: “Quy định rắm chó gì đó của công ty, cô thấy tôi tuân thủ điều nào rồi?”

“Anh Trần~” Lâm Trinh Tuyết cuối cùng sửa lại, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.

Trần Xuân Độ mỉm cười gật đầu, nhan sắc khí chất của Lâm Trinh Tuyết đều rất thanh thuần, giọng nói ngọt ngào dịu dàng cất lên, đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào đều khó mà chống đỡ, xương cốt đều sắp tê liệt rồi!

“Tôi đi đưa cà phê cho Lê tổng.” Trần Xuân Độ nói.

“Cái đó... vẫn là đừng.” Lâm Trinh Tuyết đột nhiên mở miệng, gọi Trần Xuân Độ lại.

“Sao vậy?” Lông mày của Trần Xuân Độ hơi nhướn lên.

Lâm Trinh Tuyết ngập ngừng: “Lê tổng, bây giờ tâm trạng không được tốt lắm...”

Trần Xuân Độ sau khi hơi ngẩn ra, khóe miệng nhếch lệ lộ ra vẻ vô lại: “Tâm trạng không tốt vừa hay để tôi đi an ủi.”

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Trinh Tuyết chững lại, ngây ngốc nhìn Trần Xuân Độ xoay người, đóng cửa phòng làm việc lại.

Mà lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên để chân trần, lặng lẽ đứng ở trước cửa sổ sát sàn, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Bên cạnh đôi chân dài trắng muốt đó, một đôi cao gót màu đỏ tinh tế, để ngay ngắn ở đó.

Lúc này gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh như hàn băng, rất khó từ trên mặt cô nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô.

Vào lúc này, Trần Xuân Độ đẩy cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, để ly cà phê lên bàn làm việc, nhìn sang bóng dáng yểu điệu tuyệt đẹp đó, ánh mắt hơi nóng rực, mỉm cười rạng rỡ: “Lê tổng, vóc dáng của em, vẫn là đẹp như mọi khi.”

Lê Kim Huyên đầu cũng không ngoảnh lại, giọng nói lạnh lùng: “Tôi cố gắng bác bỏ mọi ý kiến, để anh ngồi lên vị trí phó giám đốc, kết quả anh thì sao, còn không để quy định của công ty vào trong mắt?”

Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, miệng lưỡi trơn tru: “Quy định của công ty quá dài rồi, anh đang đọc...”

“Im miệng!” Lê Kim Huyên đanh giọng, ngắt ngang lời của Trần Xuân Độ: “Anh vừa rồi đi làm cái gì rồi?”

“Mua cà phê cho Lê tổng?” Trần Xuân Độ mặt mày vô tội.

“Ngoài chuyện mua cà phê thì sao?” Lê Kim Huyên xoay người, đôi mắt đẹp tóa ra hàn quang như thanh kiếm sắc bén.

“Đặt hai vé xem phim.” Trần Xuân Độ móc ra hai chiếc vé xem phim không biết mua từ khi nào, cười nói: “Lê tổng, đây là bộ phim mới vừa ra mắt, anh tranh được hai chỗ tốt, em có thể nể mặt cùng đi xem không?”

Lê Kim Huyên sững ra, ánh mắt dừng trên chiếc vé xem phim trong tay Trần Xuân Độ, thần sắc dịu lại, nhưng vẫn đanh thép: “Tôi đang nói chuyện quy định của công ty với anh, anh còn muốn chuyển chủ đề?”

Lê Kim Huyên vừa dứt lời, Trần Xuân Độ đột nhiên hô lớn một tiếng, lao tới trước mặt Lê Kim Huyên, cẩn thận nắm lấy bàn chân ngọc ngà của Lê Kim Huyên, nói: “Lê tổng, em quên em có thể chất tính hàn rồi sao? Không thể đứng chân trần trên sàn được, nhỡ bị bệnh dẫn tới các bệnh về khớp đó.”

Lê Kim Huyên cúi đầu, thấy Trần Xuân Độ cầm đôi cao gót, nhẹ nhàng đi vào cho Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên cúi đầu nhìn, thấy bộ dạng chuyên chú của Trần Xuân Độ, lửa giận trong lòng tự dưng ít đi vài phần.

Tổng giám đốc nữ thần đâu có biết nhiều thường thức nhỏ của cuộc sống như vậy, cô chỉ là cảm thấy để chân trần đứng ở sàn sẽ mát mẻ thoải mái, căn bản không nghĩ nhiều tới thân thể như Trần Xuân Độ.

...

Một chiếc xe sang màu đen từ đằng xa phi nhanh tới, đang tới gần tòa nhà lớn Lê Thị!

5 phút sau, chiếc xe sang màu đen giảm tốc độ, tiếng động cơ gầm rú điên cuồng dần giảm nhỏ, một cú rê bánh đẹp mắt, bánh xe và mặt đất phá ra âm thanh khiến người ta ê răng, vững vàng dừng ở bên đường.

Sau đó, một chiếc chân dài từ trong xe thò ra, một chiếc giày da giẫm trên mặt đất, đó là chiếc giày da được làm thủ công của Ý, giá trị vài tỷ!

Một người trung niên từ trong xe đi ra, đi về phía tòa nhà lớn của Lê Thị.

“Mời xuất trình thân phận.” Hai bảo vệ cản người trung niên lại.

Người trung niên liếc nhìn hai người bảo vệ, từ từ mở miệng: “Hoàng Binh, nhà họ Hoàng ở thành phố T.”

“Hoàng Binh?” Hai người bảo vệ nhìn nhau: “Là tới gặp Lê tổng sao? Không có hẹn trước thì phải hẹn từ sớm...”

Hai người bảo vệ còn chưa nói xong, thần sắc của Hoàng Binh hơi đanh lại, bỗng tung ra hai quyền, ẩn chứa lực lượng khủng bố!

Ngay sau đó, hai người bảo vệ bay ngược ra mấy chục mét, đập vỡ kính, đập mạnh vào bức tường của đại sảnh, trên bức tường giằng đầy vết nứt như mạng nhện, nhìn mà kinh hãi!

Trong đại sảnh, thần sắc của các nhân viên nháo nhào trở nên kinh sợ, bọn họ nghĩ tới cảnh kích sát trước đó... khiến bọn họ hoảng loạn vô cùng, hét lên rồi bỏ chạy lên tầng!

Hai người bảo vệ giãy giụa muốn bò dậy, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể phun ra một ngụm máu! Vô lực ngã xuống.

Hoàng Binh chắp tay đi vào trong tòa nhà lớn của Lê Thị, xung quanh tới đây cũng là nhân viên hoảng hốt và bỏ chạy tán loạn, ánh mắt của Hoàng Binh lướt quanh, mang theo sự khinh thường là ngạo ý nhạt nhạt, cả người tràn ngập một cỗ cao ngạo.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên vừa muốn quát Trần Xuân Độ, đột nhiên, điện thoại giục giã reo lên!

Lê Kim Huyên nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói của chủ quản bộ phận bảo vệ: “Lê tổng, không hay rồi, có người xông vào rồi, bộ phận bảo vệ không có ai cản được!”

“Cái gì?” Thần sắc của tổng giám đốc nữ thần hơi thay đổi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, bảo vệ của tập đoàn Lê Thị, có một số người là binh sĩ đã giải ngũ từ biên phòng của T, thân thủ rất lợi hại... kết quả, một người cũng không cản được?

Trần Xuân Độ đang ngồi ở sô pha, mặt dày vô sỉ ăn hoa quả, trên bàn trà, đâu cũng là vỏ hoa quả ném lung tung.

Mà ánh mắt của anh ta, thỉnh thoảng dừng trên gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên, sau khi nhìn thấy thần sắc khó coi của Lê Kim Huyên, lông mày của anh ta nhíu lại.

Đột nhiên, Lâm Trinh Tuyết cũng lao vào trong phòng làm việc, thần sắc hoảng hốt: “Lê tổng, không hay rồi... đã có mười mấy nhân viên bị thương.”

Lê Kim Huyên đột nhiên đứng dậy, mà ở một bên, lại có một giọng nói vang lên: “Anh đi xem thử.”

Lê Kim Huyên ngoảnh đầu, nhìn sang Trần Xuân Độ, thần sắc kinh ngạc: “Anh đi có tác dụng gì?”

Thần sắc của Trần Xuân Độ rất thản nhiên: “Em là chủ lực của tập đoàn Lê Thị, em không thể có chuyện gì, anh chỉ là người nhàn rỗi trong công ty, đi rồi vừa hay.”

Trần Xuân Độ nói xong, nhìn đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên, dịu giọng nói: “Yên tâm, anh sẽ quay về.”

“Chú ý an toàn.” Lê Kim Huyên không biết như nào, câu nói này buột miệng nói ra, ngay cả bản thân cô cũng có hơi bất ngờ.

Trần Xuân Độ xoay người, sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, Lê Kim Huyên nheo mắt nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, trong lòng tự dưng phức tạp vô cùng.

...

Hoàng Binh từng bước đi về phía thang máy, đột nhiên, cửa thang máy bỗng mở ra, một bóng người vô lại ngậm thuốc lá, cà nhớn đi ra.

“Họ Hoàng kia, đừng tìm nữa, tôi ở đây.” Trần Xuân Độ cực kỳ vô lại.

“Cậu chính là con rể ở rể của nhà họ Lê?” Hoàng Binh lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, một lực đè ép nặng nề, mạnh mẽ đè về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ gật đầu, hai mắt hơi nheo lại: “Nhà họ Hoàng ở thành phốT không có việc không tới điện Tam Bảo, hôm nay tới đây vừa đánh vừa đập, định làm cái gì vậy?”

“Nhà họ Hoàng ở T, Hoàng Binh.” Hoàng Binh mở miệng, cẩn thận đánh giá Trần Xuân Độ, bật cười: “Con rể ở rể của nhà họ Lê, sẽ là loại mặt hàng như cậu?”

Hoàng Binh cười lạnh: “Nhà họ Lê, xem ra là suy yếu rồi, tìm con rể ở rể, cũng là loại vô năng như vậy.”

“Đi theo tôi đi, nói không chừng tâm trạng của con trai tôi tốt, có thể tha cho cậu không chết.”

Trần Xuân Độ sững ra, sau đó khẽ cười nói: “Kêu con trai của ông lăn qua đây, tôi vốn dĩ không muốn tính toán với anh ta, nhưng không ngờ nhà họ Hoàng bây giờ không nghe lời như vậy.”

Sắc mặt của Hoàng Binh lạnh lùng thâm trầm, Trần Xuân Độ tiếp tục nói: “Các người đều họ Hoàng, còn không biết phải nghe lời chút sao, lẽ nào muốn người khác gọi đại hoàng của các ông mới chịu nghe lời?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK