Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì loại bỏ Trương Bảo Thành, có thể nói bọn họ đã hao tâm tốn sức, nhưng mà vẫn không mang lại kết quả gì.

Lúc này, giám khảo Cảnh và những giám khảo còn lại đã bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, bọn họ không muốn nhìn thấy, Trương Bảo Thành dùng phương pháp giống nhau, cấm kỵ trong vòng bán kết.

Bọn họ đã vượt qua hai vòng trước, chỉ còn hai vòng bán kết và chung kết nữa.

Mà ánh mắt Trần Xuân Độ dừng trên người giám khảo Cảnh, bất ngờ mở miệng chọc ghẹo: "Giám khảo Cảnh, sao không đặt ra một số quy tắc mới cho vòng bán kết nhỉ?"

Giám khảo Cảnh hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt đáp lại: "Tôi thích đặt thế nào thì đặt thế đó, liên quan gì đến cậu?"

"Sao chuyện lại không liên quan đến tôi, tôi chỉ cảm thấy vòng bán kết và vòng chung kết thú vị hơn, nếu bây giờ ông không đặt thêm mấy quy tắc mới thì xem rất nhàm chán." Trần Xuân Độ châm chọc. Trước đó, bị giám khảo Cảnh châm chọc, anh không hề đáp trả ngay mà bây giờ mới phản kích.

Giám khảo Cảnh lặng lẽ trừng mắt với Trần Xuân Độ, nghiến răng, giọng căm hận nói: "Cậu không nói gì thì sẽ chết sao?"

Từng câu, từng từ của Trần Xuân Độ đều khiến gân xanh trên trán giám khảo Cảnh nổi lên, ông ta cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa, đã bao giờ ông ta phải nhận loại châm chọc vũ nhục như thế này chứ?

Trần Xuân Độ coi trời bằng vung, lần này, ông ta bị Trần Xuân Độ bắt được nhược điểm, giễu cợt một hồi, khiến ông ta không thốt nên lời, cứ không thể để ông ta nói sự thật?

"Cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi." Một lúc lâu sau, cuối cùng, một vị giám khảo nhắc nhở giám khảo Cảnh.

Ánh mắt lạnh như băng của giám khảo Cảnh nhìn lướt qua Trần Xuân Độ vẻ mặt ung dung, một tay cầm bộ đàm lên, nói vào bộ đàm: "Bắt đầu đi."

Người chủ trì nhanh chóng lên sân khấu, sau khi nhìn thấy người chủ trì, khán đài ồn ào lập tức trở lại yên tĩnh, vì kích động mà trong lòng các khán giả có chút run rẩy.

Cuối cùng, vòng bán kết của Chung Cực Tam Đao đã bắt đầu.

Đây là hai trận cuối cùng của Chung Cực Tam Đao, chỉ còn lại bốn thí sinh, dù Trương Bảo Thành hay là Song Tử Thần, hoặc hạt giống mới nổi trong giới đổ thạch Trương Hàn Công, hay là Hoàng Kim Đồng với đôi mắt thần có thể nhìn thấu bất kỳ nguyên thạch nào, tên của bốn thí sinh này sớm đã nổi danh trong giới đổ thạch.

Cuộc chiến sống còn của bốn người họ chắc chắn là cuộc đấu đáng xem nhất.

Dù vẫn có rất nhiều người xem trọng Song Tử Thần, nhưng cũng không ít người xem trọng ba thí sinh còn lại như Trương Bảo Thành.

Dù sao bọn họ cho rằng không ai muốn trở thành đối thủ của kình địch như Song Tử Thần.

Ba thí sinh khác như Trương Bảo Thành rất có thể liên thủ, cùng loại bỏ Song Tử Thần trước.

Tất nhiên không phải tất cả mọi người đều tin vào thần thoại bất bại.

Người chủ trì tuyên bố xong quy tắc, quy tắc rất đơn giản, thậm chí còn đơn giản hơn vòng trước một chút, thí sinh có thể dùng nguyên thạch trong tay trao đổi với những người khác, cuối cùng đánh giá xếp hạng tổng giá trị.

Điều khác biệt chính là không ai nắm giữ bốn khối nguyên thạch, giảm bớt còn ba khối.

Mà lần này, nguyên thạch do nhân viên công tác phân phát, chứ không phải ban giám khảo nữa.

Ánh mắt Trần Xuân Độ lấp lánh, bốn khối nguyên thạch, có nghĩa là bốn loại không chắc chắn, dù sao nguyên thạch càng nhiều khả năng càng lớn, mà ba khối nguyên thạch thì phải dựa vào thực lực của chính thí sinh, không còn mang yếu tố may mắn nhiều nữa.

Đáy mắt Trần Xuân Độ trở nên sâu thẳm, anh chìm vào suy nghĩ, giám khảo Cảnh quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng: "Bây giờ, tôi xem cậu có thể giúp cậu ta như thế nào?"

Trần Xuân Độ không nói gì, giám khảo Cảnh gần như đang rất lộ liễu, không thèm có âm mưu gì với anh... Trần Xuân Độ thầm giật mình, hình như giám khảo Cảnh đã phát hiện ra mưu kế trước đó của anh.

Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng hốt, bởi vì lúc này, e là chỉ có giám khảo Cảnh mới nhìn ra, khi phân phát nguyên thạch, Trần Xuân Độ đã cố tình phát khối sao lửa mặt trời cho Trương Bảo Thành.

Mà bây giờ, giám khảo Cảnh không buông tha cơ hội duy nhất cuối cùng này, rõ ràng ông ta đã đoán được gì đó.

Trương Bảo Thành làm sao có thể có vận may nghịch thiên như vậy, chắc chắn có người đang trợ giúp ông ta.

"Tôi không hiểu ông đang nói gì, tôi chỉ đang thực hiện chức trách và nhiệm vụ của giám khảo." Trần Xuân Độ hờ hững đáp lại, sau đó lập tức quay đầu, mắt hướng về phía trước, bình tĩnh nhìn về phía sân bãi, nhưng trong lòng anh lại chợt dâng lên cảm giác bất an.

Anh không giúp được Trương Bảo Thành, sau đây, phải xem bản lĩnh của Trương Bảo Thành rồi.

Trên sàn đấu, Trương Bảo Thành vẻ mặt phức tạp nhìn Song Tử Thần, chợt mở miệng nói: "Cảm ơn."

Vẻ mặt hai vị lão giả Song Tử Thần không hề có biểu hiện gì, chỉ đáp lại một câu: "Tôi chỉ không hi vọng một thần liệu quý hiếm bị người ta xem như rác rưởi mà mai một..." Sắc mặt hai vị lão giả gần như đồng thời trầm xuống, nhìn về phía Trương Bảo Thành, ngạo nghễ, hờ hững mở miệng: "Nhưng tôi cũng sẽ không để cậu tiếp tục tấn cấp, cậu hãy chờ bị loại ở vòng này đi."

Vẻ mặt Trương Bảo Thành cứng đờ, mà Song Tử Thần nhìn lướt qua Trương Bảo Thành, đột nhiên chỉ một khối nguyên thạch của Trương Bảo Thành, nói: "Tôi chọn khối này, cậu chọn khối nào?" Hai vị lão giả đặt ba khối nguyên thạch lên bàn.

Trương Bảo Thành nhíu mày suy tư một lát, ánh mắt dừng trên ba khối nguyên thạch của Song Tử Thần.

Thẳng thắn mà nói, Trương Bảo Thành không hề có lòng tin vào thực lực của mình, ông ta biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng.

Bản thân ông ta đang đánh cược với nhân vật lão luyện nhất trong giới đổ thạch, người chưa hề thất bại như Song Tử Thần, cách biệt rất xa với người may mắn bất ngờ vào được bán kết như ông ta.

Khi Song Tử Thần lấy ra ba khối nguyên thạch, Trương Bảo Thành quan sát ba khối nguyên thạch của mình cẩn thận một chút, ông ta không hề nhìn ra điểm gì khác biệt trên khối nguyên thạch mà Song Tử Thần đòi đổi, dù đó là khối nguyên thạch bề ngoài cực phẩm, nhưng còn lâu mới có thể đạt được tình trạng thần liệu quý hiếm như trước đó, mà có thể nói ba khối nguyên thạch của Song Tử Thần đều là nguyên thạch cực phẩm, vì vậy Trương Bảo Thành không hiểu rõ, rốt cuộc Song Tử Thần nghĩ thế nào.

Chẳng lẽ khối đang trong tay mình cũng chứa thần liệu quý hiếm như hai khối trước đó?

Trong lòng Trương Bảo Thành thầm run lên, lập tức không hề do dự lắc đầu cự tuyệt: "Khối này, không được."

Song Tử Thần khẽ giật mình, đáy mắt ánh lên vẻ thất vọng khó có thể phát hiện, ông ta khẽ gật đầu, hỏi: “Vậy cậu định dùng khối nào đổi với tôi?"

"Tôi không muốn đổi với ông." Trương Bảo Thành trả lời thẳng.

Song Tử Thần vẻ mặt trầm xuống, hai vị lão giả lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, gằn giọng nói: "Cậu chắc chắn chứ? Tôi cho cậu thêm một cơ hội lựa chọn nữa."

Trương Bảo Thành không do dự, hai mắt kiên định: "Đương nhiên."

Trương Bảo Thành nói xong, lập tức xoay người rời đi.

Chỉ nghe thấy sau lưng truyền tới âm thanh xa xa của Song Tử Thần: "Cậu không sợ tôi không cho người khác giao dịch với cậu sao?"

"Nếu ông có bản lĩnh này thì cứ việc làm như thế đi." Trương Bảo Thành không thèm quay đầu lại, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết.

Nhìn Trương Bảo Thành đi xa, hai vị kia lão giả liếc nhau một cái, trong đôi mắt đều ánh lên ánh sáng khác thường.

Dường như bọn họ rất bất ngờ với phản ứng này của Trương Bảo Thành, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Trương Bảo Thành lại đột ngột chọn phản kháng bọn họ.

"Chống lại Song Tử Thần, muốn chết!" Trên ghế giám khảo, giám khảo Cảnh nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, cười lạnh một tiếng.

Trần Xuân Độ bên cạnh lặng lẽ quan sát Trương Bảo Thành, sau khi nhìn thấy hành động của Trương Bảo Thành, anh nhếch miệng nở nụ cười đầy hàm ý mà người khác khó nhận ra.

Trương Bảo Thành đi tới trước mặt nhân vật hạt giống Trương Hàn Công, có lẽ do Trương Bảo Thành nhiều năm đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hiệp hội đổ thạch, nên một hạt giống mới nổi như Trương Hàn Công tỏ ra rất cung kính với ông ta.

"Hội trưởng Trương." Trương Hàn Công đang cúi đầu, nghiên cứu khối nguyên thạch trước mặt mình.

Trương Bảo Thành đánh giá một chút, mỉm cười: "Ba khối nguyên thạch của cậu nhìn khá giống nhau nhỉ?"

Trương Hàn Công khẽ gật đầu, Trương Bảo Thành cười cười, khách khí nói: "Vậy tôi có thể trao đổi với cậu không?"

Trương Hàn Công hơi sững sờ, không hề nghĩ ngợi đã đồng ý: "Có thể quen ông là vinh dự của tôi, đương nhiên có thể."

"Không được giao dịch cùng ông ta!"

Đúng lúc này, có âm thanh từ sau lưng truyền đến.

Trương Hàn Công quay đầu, nhìn thấy hai vị lão giả đứng ở phía sau, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

Song Tử Thần chợt nhìn về phía Trương Hàn Công, lạnh lùng mở miệng: "Nếu như cậu dám trao đổi nguyên thạch với ông ta, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu gia nhập giới đổ thạch."

So với thế hệ trước e ngại Song Tử Thần thì rõ ràng Trương Hàn Công chưa có kinh nghiệm, không hiểu rõ Song Tử Thần, trông thấy Song Tử Thần, cậu ta chỉ nhíu mày hỏi: "Ông là ai thế?"

Sắc mặt Song Tử Thần cứng lại, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng: "Cậu không biết tôi là ai sao?"

"Tất nhiên, tôi chỉ biết hội trưởng Trương." Trương Hàn Công hờ hững đáp, đặt nguyên thạch đã thỏa thuận với Trương Bảo Thành vào tay ông ta, lại cầm lấy một nguyên thạch của Trương Bảo Thành, nói: "Dù ông có là ông trời thì sao chứ, ông còn chẳng phải hội trưởng hiệp hội đổ thạch, dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi?"

Trương Hàn Công vừa dứt lời, âm thanh thông qua loa phóng thanh quanh sân thi đấu không ngừng quanh quẩn tại trên khán đài, khiến tất cả mọi người có mặt đều trở nên yên tĩnh khác thường. Trên khán đài, lập tức lặng ngắt như tờ.

Lời của Trương Hàn Công đã làm tất cả những người có mặt kinh hãi, ngay cả sắc mặt giám khảo Cảnh cũng cứng lại, Lê Thần Vũ đứng dậy nhìn chằm chằm Trương Hàn Công, trong lòng hết sức thấp thỏm.

Song Tử Thần, đường đường là thần thoại bất bại trong giới đổ thạch, là người mà các thế hệ trước vừa nghe tên đã sợ mất mật, giờ đây lại bất ngờ bị một người mới xem thường.

Điều này quá châm chọc, ngoài dự liệu của tất cả mọi người,

Song Tử Thần gần như hóa đá, như bị sét đánh giữa trời quang, thân thể của hai lão giả không ngừng rung động, hai mắt trừng lớn. Rõ ràng, hai người bọn họ không nghĩ ra, trong lòng bọn họ lập tức dấy lên một ngọn lửa vô danh.

"Nghé con mới đẻ không sợ cọp, được, chúng ta đi." Một lúc lâu sau, Song Tử Thần ngạo mạn mới thốt ra được một câu như vậy, ngay sau đó, hai người bọn họ quay người rời đi, giống như chó không nhà, ủ rũ chạy trốn.

Chỉ sợ đây là lần ăn quả đắng đầu tiên của Song Tử Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK