"Tao ghét nhất là có người giơ nắm đấm ở trước mặt tao..." Giọng nói lãnh đạm của Trần Xuân Độ tự nhiên vang lên, giống như là một người không có chuyện gì.
Sắc mặt tóc vàng dữ tợn, trong con ngươi mang theo sát khí bén nhọn! Anh em của mình rất đông, còn cầm theo vũ khí, mà thằng rác rưởi này lại tay không tấc sắt không phải sao? Nhìn lại cô nàng vô cùng xinh đẹp và ngọt ngào ở trong lòng Trần Xuân Độ, tóc vàng chỉ cảm thấy tâm huyết dâng trào trước nay chưa có! Ngày hôm nay nhất định phải đâm chết cái thằng già khốn kiếp này! Sau đó cướp lấy cô nàng kia ra sức chà đạp!
Dao bấm bén nhọn trong tay tóc vàng xoay tròn bay múa, lưỡi đao lóe sáng không ngừng xoay tròn! Có thể chơi dao bấm đến mức đáng sợ xuất thần nhập hóa như thế, tên tóc vàng này có thể nói là vô cùng kiêu ngạo!
Mọi người vây xem bốn phía nhìn thấy thủ tháp của tóc vàng xuất thần nhập hóa, toàn bộ đều bị dọa sợ! Tên côn đồ tóc vàng... quả nhiên không phải là người bình thường! Có thể chơi dao đạt đến cảnh giới như thế, có lẽ hai tay cậu ta đã dính đầy máu rồi? Quá mức đáng sợ!
Đám học sinh trung học xung quanh không ngừng run rẩy, cảm thấy vô cùng kinh hãi... mà các học sinh nữ trong con ngươi lại ánh lên vẻ sùng bái ngưỡng mộ... Anh tóc vàng này... thật lợi hại! Không hổ là thần tượng trong lòng tất cả các nữ sinh!
Trần Xuân Độ dửng dưng nhìn chằm chằm vào tóc vàng, giống như xem một trò cười.
Dao găm trong tay tóc vàng nhẹ nhàng bay múa, cậu ta cứ như vậy ngắm nghía dao găm, vô cùng hung lệ chỉa ngay vào mặt của Trần Xuân Độ, giống như chỉ cần sơ ý một chút, con dao sắc bén kia sẽ đâm tới Trần Xuân Độ vậy.
Trần Xuân Độ bình thản nhìn cậu ta, đôi mắt chưa từng chớp lấy một lần.
Nhìn thấy Trần Xuân Độ không có chút phản ứng nào, tóc vàng lập tức nổi giận, nhanh chóng giơ con dao sắc bén không gì sánh được lên, cứ như muốn đâm xuyên qua hai mắt của Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ nóng nảy không nhịn được, vung tay lên tát một cái nhanh như chớp!
"Bốp." Một âm thanh thanh thúy vang lên! Cả người tóc vàng trực tiếp bị tát bay ra ngoài!
"Ầm!" Tóc vàng đập mạnh vào cái thùng rác ở bên cạnh, thùng rác bị đụng ngã lăn lóc, tất cả rác rưởi đều rơi đầy trên người tóc vàng. Một mùi hôi thối bốc lên, cậu ta nôn oẹ ói mửa, trông vô cùng chật vật!
Toàn bộ đám người vây xem ngây ngẩn! Mẹ... như vậy cũng quá... quá trâu rồi? Một cái tát của người này vậy mà lại đánh bay anh tóc vàng?
Trên mặt đám học sinh trung học loé lên vẻ kinh ngạc... bọn họ trừng mắt há mồm... Anh tóc vàng... đại ca của ra sau?
Mấy học sinh nữ trước đó vốn mang theo ánh mắt sùng bái giờ phút này lại hoàn người khác ra vẻ doạ nạt ở trước mặt tao..." Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh thản nhiên, giống như không thèm đếm xỉa đến vậy.
Cả người thanh niên tóc vàng run lẩy bẩy, cậu ta ở dưới đất gắng gượng, hung hăng dữ tợn nói với đám anh em: "mẹ nó! Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đâm chết nó cho tao! Đâm vào chỗ hiểm! Chết rồi tao gánh!"
Đám đồng bọn lập dao bén nhọn đâm thẳng tới! Hung tàn không gì sánh được! Nếu bị những... con dao này đâm trúng, không chết cũng phải tàn phế!
Cuối cùng sắc mặt đám người vây xem xung quanh cũng biến đổi kịch liệt! Sợ là hôm nay sẽ phải thấy máu rồi! Đám côn đồ này vậy mà lại thực sự muốn ra tay đâm chết người!
"Mau gọi điện thoại báo cảnh sát... gọi 115 tới cấp cứu..." Đám người vây xem bấm điện thoại gọi cấp cứu...
Mấy học sinh trung học sắc mặt tái nhợt, sợ hãi rút lui tránh né, bọn họ cũng chỉ là học sinh... sao có thể nhìn được cảnh tượng máu tanh như vậy...
Sắc mặt tóc vàng dữ tợn, cậu ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ... Cậu ta muốn tên khốn kiếp này phải chết! Bị đâm ngàn nhát dao mà chết!
Trần Xuân Độ ôm chặt Hoa Nhã Nhụy, bảo hộ đột nhiên xuất kích nhanh như tia chớp, hầu như đã hóa thành một đạo trường tiên sắt thép!
Dao găm trong tay một tên côn đồ mãnh liệt đâm tới, còn chưa đến gần đối phương thì trước mặt đột nhiên hiện lên một ngọn phong kình! Chân dài đáng sợ tập kích mà đến!
"Bịch!" Tên côn đồ trực tiếp bị đạp bay đến giữa không trung, phun ra một ngụm máu!
Có tên côn đồ khác múa dao đâm mạnh vào bụng của Trần Xuân Độ! Một kích này hung tàn không gì sánh được, một khi đâm trúng, về sau chắc chắn sẽ bị tàn phế!
Đột nhiên bóng mờ chân dài biến ảo quất xuống! Chân Trần Xuân Độ bổ mạnh một cái lên vai của tên côn đồ!
"Răng rắc!" Âm thanh xương sườn gãy vang lên, toàn bộ xương bả vai của tên côn đồ bị vỡ nát, hai chân run mạnh quỳ rạp xuống đất, ngay cả xương bánh chè cũng đã vỡ vụn... Đá tảng dưới mặt đất rạn nứt...
Toàn thể đám người xung quanh trợn tròn mắt! Rau má? Anh quá mức khủng bố cường hãn rồi đó? Người đàn ông này đối mặt với một đám côn đồ cầm đao mà cũng không hề ngã xuống? Đây con mẹ nó là Lý Tiểu Long sao!
Bọn côn đồ dữ tợn nổi giận, dao găm trong tay đâm tới càng thêm tàn ác! Từng chiêu đều là trí mạng! Nếu không cẩn thận bị đâm trúng, ắt phải chết không thể nghi ngờ!
Sắc mặt Trần Xuân Độ bình thản không gì sánh được, chân dài biến ảo thành tia chớp sắc bén đáng sợ!
"Binh binh binh!" Từng bóng người bay ngược ra! Đan xen nhau ở giữa không trung tạo thành một hình ảnh rung động! Vô cùng đánh vào thị giác!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợ đến độ dại ra!
Mấy học sinh trung học hoàn toàn sửng sốt!
Trần Xuân Độ chậm rãi thu hồi chân mình, nhẹ nhàng phủi bụi bặm ở trên quần áo, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Mà trên mặt đất, thân thể la liệt khắp nơi... tiếng kêu rên vang vọng... tình cảnh hết sức bi thảm!
Gương mặt Hoa Nhã Nhụy trở nên trắng bệch, cả người rút vào trong lòng Trần Xuân Độ. Giờ khắc này, trái tim cô ta vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi. Cô ta chưa từng thể nghiệm qua tràng cảnh rung động lòng người như vậy, chẳng biết tại sao, đi kèm với nỗi hoảng sợ ở trong nội tâm là một chút kích động nho nhỏ... Chú này thật là đẹp trai... thời điểm anh đánh nhau trông vô cùng đàn ông...
Khuôn mặt tóc vàng run rẩy cực độ, cậu ta kinh hãi trừng mắt nhìn tình cảnh này, mang theo biểu tình không dám tin tưởng!
"Tao đâm chết mẹ mày!" Tóc vàng phẫn nộ chấn động, nổi điên mắng chửi Trần Xuân Độ: "Mày dám đánh người của tao? Bố mày nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!" Hai mắt tóc vàng trừng lớn, mang theo sát khí dữ tợn!
"Hả?" Trần Xuân Độ nghiêng đầu qua, bình thản nhìn cậu ta: "Sẽ không bỏ qua cho tao?"
Vốn dĩ Trần Xuân Độ lười để ý đến cậu ta, trẻ vị thành niên còn chưa dứt sữa anh căn bản khinh thường không thèm nhìn, đánh cậu ta trái lại còn làm bẩn tay mình. Thế nhưng nghe tóc vàng nói một câu uy hiếp như thế, Trần Xuân Độ lại cảm thấy có chút hứng thú... Tuy rằng anh không muốn làm bẩn tay mình, nhưng nếu như đối phương tự tìm chết... anh cũng không ngại tiễn một đoạn đường!
Vẻ mặt tóc vàng dữ tợn, cậu ta tàn bạo trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ: "Còn có con đàn bà của mày, bố mày cũng sẽ không bỏ qua! Bố mày sẽ làm nhục cô ta ngay trước mặt mày..." Tóc vàng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã quạt tới một bạt tai!
"Bốp." Lực đạo của bạt tai này cực lớn. Cả người tóc vàng bị tát bay đến giữa không trung, thân thể đánh một vòng trên không rồi mới ngã mạnh xuống đất! Miệng cậu ta hé mở, phun ra một búng máu tươi hoà lẫn với răng... nhìn hết sức thê thảm!
Trần Xuân Độ không nói hai lời, lại đạp mạnh tới một cước! Lực đạo cực lớn bùng nổ, cả người tóc vàng bị đạp bay xa hơn mười thước... Hàng rào bảo vệ bằng sắt ở cách đó không xa bị đụng đến mức nứt gãy! Tên tóc vàng thổ huyết, thân thể không ngừng run rẩy!
Đám người xung quanh sợ đến mức choáng váng! Tình huống... tình huống này... tương phản quá lớn đến nỗi tất cả bọn họ đều khó có thể hình dung ra được!
Đám học sinh trung học đã hoàn toàn dại ra... Sợ đến mức ngay cả nói chuyện cũng hoàn toàn không thể nói được... Anh tóc vàng... bá vương trên con đường này... vậy mà lại... lại bị đánh tơi tả như một con búp bê rách?
Sắc mặt tóc vàng dữ tợn, trong con ngươi mang theo sát khí bén nhọn! Anh em của mình rất đông, còn cầm theo vũ khí, mà thằng rác rưởi này lại tay không tấc sắt không phải sao? Nhìn lại cô nàng vô cùng xinh đẹp và ngọt ngào ở trong lòng Trần Xuân Độ, tóc vàng chỉ cảm thấy tâm huyết dâng trào trước nay chưa có! Ngày hôm nay nhất định phải đâm chết cái thằng già khốn kiếp này! Sau đó cướp lấy cô nàng kia ra sức chà đạp!
Dao bấm bén nhọn trong tay tóc vàng xoay tròn bay múa, lưỡi đao lóe sáng không ngừng xoay tròn! Có thể chơi dao bấm đến mức đáng sợ xuất thần nhập hóa như thế, tên tóc vàng này có thể nói là vô cùng kiêu ngạo!
Mọi người vây xem bốn phía nhìn thấy thủ tháp của tóc vàng xuất thần nhập hóa, toàn bộ đều bị dọa sợ! Tên côn đồ tóc vàng... quả nhiên không phải là người bình thường! Có thể chơi dao đạt đến cảnh giới như thế, có lẽ hai tay cậu ta đã dính đầy máu rồi? Quá mức đáng sợ!
Đám học sinh trung học xung quanh không ngừng run rẩy, cảm thấy vô cùng kinh hãi... mà các học sinh nữ trong con ngươi lại ánh lên vẻ sùng bái ngưỡng mộ... Anh tóc vàng này... thật lợi hại! Không hổ là thần tượng trong lòng tất cả các nữ sinh!
Trần Xuân Độ dửng dưng nhìn chằm chằm vào tóc vàng, giống như xem một trò cười.
Dao găm trong tay tóc vàng nhẹ nhàng bay múa, cậu ta cứ như vậy ngắm nghía dao găm, vô cùng hung lệ chỉa ngay vào mặt của Trần Xuân Độ, giống như chỉ cần sơ ý một chút, con dao sắc bén kia sẽ đâm tới Trần Xuân Độ vậy.
Trần Xuân Độ bình thản nhìn cậu ta, đôi mắt chưa từng chớp lấy một lần.
Nhìn thấy Trần Xuân Độ không có chút phản ứng nào, tóc vàng lập tức nổi giận, nhanh chóng giơ con dao sắc bén không gì sánh được lên, cứ như muốn đâm xuyên qua hai mắt của Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ nóng nảy không nhịn được, vung tay lên tát một cái nhanh như chớp!
"Bốp." Một âm thanh thanh thúy vang lên! Cả người tóc vàng trực tiếp bị tát bay ra ngoài!
"Ầm!" Tóc vàng đập mạnh vào cái thùng rác ở bên cạnh, thùng rác bị đụng ngã lăn lóc, tất cả rác rưởi đều rơi đầy trên người tóc vàng. Một mùi hôi thối bốc lên, cậu ta nôn oẹ ói mửa, trông vô cùng chật vật!
Toàn bộ đám người vây xem ngây ngẩn! Mẹ... như vậy cũng quá... quá trâu rồi? Một cái tát của người này vậy mà lại đánh bay anh tóc vàng?
Trên mặt đám học sinh trung học loé lên vẻ kinh ngạc... bọn họ trừng mắt há mồm... Anh tóc vàng... đại ca của ra sau?
Mấy học sinh nữ trước đó vốn mang theo ánh mắt sùng bái giờ phút này lại hoàn người khác ra vẻ doạ nạt ở trước mặt tao..." Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh thản nhiên, giống như không thèm đếm xỉa đến vậy.
Cả người thanh niên tóc vàng run lẩy bẩy, cậu ta ở dưới đất gắng gượng, hung hăng dữ tợn nói với đám anh em: "mẹ nó! Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đâm chết nó cho tao! Đâm vào chỗ hiểm! Chết rồi tao gánh!"
Đám đồng bọn lập dao bén nhọn đâm thẳng tới! Hung tàn không gì sánh được! Nếu bị những... con dao này đâm trúng, không chết cũng phải tàn phế!
Cuối cùng sắc mặt đám người vây xem xung quanh cũng biến đổi kịch liệt! Sợ là hôm nay sẽ phải thấy máu rồi! Đám côn đồ này vậy mà lại thực sự muốn ra tay đâm chết người!
"Mau gọi điện thoại báo cảnh sát... gọi 115 tới cấp cứu..." Đám người vây xem bấm điện thoại gọi cấp cứu...
Mấy học sinh trung học sắc mặt tái nhợt, sợ hãi rút lui tránh né, bọn họ cũng chỉ là học sinh... sao có thể nhìn được cảnh tượng máu tanh như vậy...
Sắc mặt tóc vàng dữ tợn, cậu ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ... Cậu ta muốn tên khốn kiếp này phải chết! Bị đâm ngàn nhát dao mà chết!
Trần Xuân Độ ôm chặt Hoa Nhã Nhụy, bảo hộ đột nhiên xuất kích nhanh như tia chớp, hầu như đã hóa thành một đạo trường tiên sắt thép!
Dao găm trong tay một tên côn đồ mãnh liệt đâm tới, còn chưa đến gần đối phương thì trước mặt đột nhiên hiện lên một ngọn phong kình! Chân dài đáng sợ tập kích mà đến!
"Bịch!" Tên côn đồ trực tiếp bị đạp bay đến giữa không trung, phun ra một ngụm máu!
Có tên côn đồ khác múa dao đâm mạnh vào bụng của Trần Xuân Độ! Một kích này hung tàn không gì sánh được, một khi đâm trúng, về sau chắc chắn sẽ bị tàn phế!
Đột nhiên bóng mờ chân dài biến ảo quất xuống! Chân Trần Xuân Độ bổ mạnh một cái lên vai của tên côn đồ!
"Răng rắc!" Âm thanh xương sườn gãy vang lên, toàn bộ xương bả vai của tên côn đồ bị vỡ nát, hai chân run mạnh quỳ rạp xuống đất, ngay cả xương bánh chè cũng đã vỡ vụn... Đá tảng dưới mặt đất rạn nứt...
Toàn thể đám người xung quanh trợn tròn mắt! Rau má? Anh quá mức khủng bố cường hãn rồi đó? Người đàn ông này đối mặt với một đám côn đồ cầm đao mà cũng không hề ngã xuống? Đây con mẹ nó là Lý Tiểu Long sao!
Bọn côn đồ dữ tợn nổi giận, dao găm trong tay đâm tới càng thêm tàn ác! Từng chiêu đều là trí mạng! Nếu không cẩn thận bị đâm trúng, ắt phải chết không thể nghi ngờ!
Sắc mặt Trần Xuân Độ bình thản không gì sánh được, chân dài biến ảo thành tia chớp sắc bén đáng sợ!
"Binh binh binh!" Từng bóng người bay ngược ra! Đan xen nhau ở giữa không trung tạo thành một hình ảnh rung động! Vô cùng đánh vào thị giác!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợ đến độ dại ra!
Mấy học sinh trung học hoàn toàn sửng sốt!
Trần Xuân Độ chậm rãi thu hồi chân mình, nhẹ nhàng phủi bụi bặm ở trên quần áo, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Mà trên mặt đất, thân thể la liệt khắp nơi... tiếng kêu rên vang vọng... tình cảnh hết sức bi thảm!
Gương mặt Hoa Nhã Nhụy trở nên trắng bệch, cả người rút vào trong lòng Trần Xuân Độ. Giờ khắc này, trái tim cô ta vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi. Cô ta chưa từng thể nghiệm qua tràng cảnh rung động lòng người như vậy, chẳng biết tại sao, đi kèm với nỗi hoảng sợ ở trong nội tâm là một chút kích động nho nhỏ... Chú này thật là đẹp trai... thời điểm anh đánh nhau trông vô cùng đàn ông...
Khuôn mặt tóc vàng run rẩy cực độ, cậu ta kinh hãi trừng mắt nhìn tình cảnh này, mang theo biểu tình không dám tin tưởng!
"Tao đâm chết mẹ mày!" Tóc vàng phẫn nộ chấn động, nổi điên mắng chửi Trần Xuân Độ: "Mày dám đánh người của tao? Bố mày nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!" Hai mắt tóc vàng trừng lớn, mang theo sát khí dữ tợn!
"Hả?" Trần Xuân Độ nghiêng đầu qua, bình thản nhìn cậu ta: "Sẽ không bỏ qua cho tao?"
Vốn dĩ Trần Xuân Độ lười để ý đến cậu ta, trẻ vị thành niên còn chưa dứt sữa anh căn bản khinh thường không thèm nhìn, đánh cậu ta trái lại còn làm bẩn tay mình. Thế nhưng nghe tóc vàng nói một câu uy hiếp như thế, Trần Xuân Độ lại cảm thấy có chút hứng thú... Tuy rằng anh không muốn làm bẩn tay mình, nhưng nếu như đối phương tự tìm chết... anh cũng không ngại tiễn một đoạn đường!
Vẻ mặt tóc vàng dữ tợn, cậu ta tàn bạo trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ: "Còn có con đàn bà của mày, bố mày cũng sẽ không bỏ qua! Bố mày sẽ làm nhục cô ta ngay trước mặt mày..." Tóc vàng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã quạt tới một bạt tai!
"Bốp." Lực đạo của bạt tai này cực lớn. Cả người tóc vàng bị tát bay đến giữa không trung, thân thể đánh một vòng trên không rồi mới ngã mạnh xuống đất! Miệng cậu ta hé mở, phun ra một búng máu tươi hoà lẫn với răng... nhìn hết sức thê thảm!
Trần Xuân Độ không nói hai lời, lại đạp mạnh tới một cước! Lực đạo cực lớn bùng nổ, cả người tóc vàng bị đạp bay xa hơn mười thước... Hàng rào bảo vệ bằng sắt ở cách đó không xa bị đụng đến mức nứt gãy! Tên tóc vàng thổ huyết, thân thể không ngừng run rẩy!
Đám người xung quanh sợ đến mức choáng váng! Tình huống... tình huống này... tương phản quá lớn đến nỗi tất cả bọn họ đều khó có thể hình dung ra được!
Đám học sinh trung học đã hoàn toàn dại ra... Sợ đến mức ngay cả nói chuyện cũng hoàn toàn không thể nói được... Anh tóc vàng... bá vương trên con đường này... vậy mà lại... lại bị đánh tơi tả như một con búp bê rách?