Vào lúc hai bàn tay không thành thật của Trần Xuân Độ vừa đặt lên vòng theo thon nhỏ của Lê Kim Huyên, cơ thể mềm mại của nữ thần Tổng Giám đốc run lên, ngay sau đó cô chợt nghiêm mặt. Chân mày cô dựng ngược, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ với vẻ dữ tợn, sau đó lạnh lùng quát một tiếng: “Lưu manh vô lại, lăn!"
Trong phút chốc, Lê Kim Huyên đã đẩy mạnh Trần Xuân Độ ra, xoay người, đi giày cao gót bước nhanh về phía thang máy.
Trần Xuân Độ nhìn cơ thể mềm mại uyển chuyển của Lê Kim Huyên và chậm rãi híp mắt lại, quan sát dáng người hoàn mỹ, gần như không tìm được ra khuyết điểm, có thể nói là tuyệt sắc của cô.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, lại quay đầu liếc nhìn đám bảo vệ đứng ở cửa công ty vẫn đang sợ hãi, hai chân còn run lẩy bẩy. Anh cười xấu xa, đi theo Lê Kim Huyên vào trong thang máy.
Mà giờ phút này, rất nhiều tên côn đồ đỡ tên côn đồ dẫn đầu hoảng sợ chạy trốn về phía xa. Tên côn đồ dẫn đầu đột nhiên kêu lên: “Mau dừng lại cho tôi."
Mấy côn đồ dừng bước, nhìn về phía tên dẫn đầu kia. Gã cúi đầu và kéo ống quần của mình lên, nhìn vết dao đáng sợ trên bắp chân với vẻ mặt lạnh lẽo thâm trầm!
"Nó dám sỉ nhục tao như vậy!" Tên côn đồ dẫn đầu kia gằn từng từ, sắc mặt vô cùng khó coi. Đối với gã, điều này quả thật là nỗi sỉ nhục quá lớn!
"Tao nhất định sẽ giết chết nó! Nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!" Một tên côn đồ trong đó căm hận bất bình nói, giọng điệu run rẩy vô cùng tức giận.
"Vậy sao vừa rồi mày không giết nó đi?" Tên côn đồ dẫn đầu liếc nhìn tên côn đồ kia, khiến tên côn đồ lập tức ngây người, mất một lúc vẫn không thể nói chuyện câu nào.
"Chỉ biết nói suông là giỏi, tất cả đều là một đám vô dụng!" Tên côn đồ dẫn đầu kia phẫn nộ quát lên đầy dữ tợn.
Mấy tên côn đồ còn lại đều im lặng. Tên côn đồ dẫn đầu kia cúi đầu nhìn vết thương đáng sợ đầm đìa máu của mình, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
"Thằng khốn đáng chết, tao chắc chắn phải bắt nó đền mạng! Tao muốn nó phải hối hận với tất cả những gì mình đã làm!" Tên côn đồ dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đại ca, thực lực của anh ta quá mạnh, chúng ta đánh không lại." Một tên côn đồ nói.
"Vậy thì gọi người." Tên côn đồ dẫn đầu kia nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tao sẽ bảo Tưởng Vi ra tay, tao không tin thằng đáng chết kia cũng dám cao ngạo như vậy ở trước mặt ngài Tưởng!"
"Ngài Tưởng?" Tên côn đồ dẫn đầu kia vừa nói vậy, tất cả đám côn đồ xung quanh lập tức chấn động!
Ánh mắt rất nhiều tên côn đồ lập tức thay đổi. Tên gọi ngài Tưởng này tất nhiên như sấm bên tai bọn chúng!
Long Hổ Huyệt của ngài Tưởng gần như là tồn tại mà không có thế lực nào ở Yên Kinh dám trêu chọc!
Long Hổ Huyệt có mặt khắp nơi, thậm chí rất nhiều cơ quan nhà nước cũng phải nể mặt ngài Tưởng vài phần.
Mà bây giờ, tên côn đồ dẫn đầu này lại còn nói muốn mời ngài Tưởng ra tay, điều này làm mấy người bên cạnh làm sao có thể tin được!
"Đi thôi, chúng ta qua Long Hổ Huyệt." Tên công đồ dẫn dầu này nói.
"Đại ca, em nghe nói thủ đoạn của ngài Tưởng độc ác, còn có thể róc xương hút tủy những kẻ khiến ông ta chướng mắt... Hay là thôi đi." Một tên côn đồ trong đó tái mặt, nói với vẻ dè dặt, kinh hồn bạt vía.
"Ai nói chứ?" Tên côn đồ kia vừa nói xong, ánh mắt của tên côn đồ dẫn đầu đã liếc qua, ánh mắt lạnh như băng làm cơ thể tên côn đồ kia run rẩy.
"Em cũng chỉ nghe nói thôi..." Tên côn đồ này vội vàng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Mày biết tại sao tao lại tìm tới ông ta không?" Tên côn đồ dẫn đầu kia chậm rãi nói.
Mọi người xung quanh đều lắc đầu, tên công đồ dẫn dầu chậm rãi nói: “Bởi vì tao là Tưởng Kiếm."
Tên công đồ dẫn dầu ném lại một câu nói rồi cà nhắc đi về phía xa, bỏ lại rất nhiều tên côn đồ đứng yên tại chỗ hoàn toàn kinh ngạc khiếp sợ!
...
Trong chi nhánh công ty của tập đoàn Lê thị ở Yên Kinh, sau khi Trần Xuân Độ xử lý xong đám côn đồ kia, lại chỉ điểm cho đám bảo vệ mấy câu, để cho bọn họ xử lý, duy trì trật tự trong hiện trường hỗn loạn, lại đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi vào thang máy trong ánh mắt kinh ngạc và chấn động của đám nhân viên Lê thị. Anh lên thẳng tầng cao nhất của công ty, đi tới cửa văn phòng của tổng giám đốc, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
Lúc này, Lê Kim Huyên đang ngồi trước máy tính, hai cánh tay khoanh trước ngực, đôi mắt đẹp nhìn màn hình máy tính như đang suy nghĩ gì đó.
"Kim Huyên, mọi chuyện đều được giải quyết xong rồi." Trần Xuân Độ giả vờ thản nhiên nói.
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Xuân Độ và hừ lạnh một tiếng: “Tụ tập đám đông đánh nhau, cái này cũng gọi là giải quyết à?"
Trần Xuân Độ thoáng ngây người, nói: “Em… nhìn thấy rồi à?"
"Tôi đã xem cả quá trình, đánh được mấy tên côn đồ thì giỏi lắm sao?" Trên gương mặt tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên thoáng lộ vẻ giễu cợt.
"Anh làm vậy không thể nói là tụ tập đám đông đánh nhau được, anh gọi đó là tự phòng vệ." Trần Xuân Độ nói rất chắc chắn, không hề đỏ mặt và e ngại gì.
Lê Kim Huyên nghe được những lời nói vô sỉ không biết xấu hổ này của Trần Xuân Độ, cũng sắp nghẹn lời rồi... Cái này gọi là tự phòng vệ sao? Đây rõ ràng là đơn phương hành hung được chưa?
"Anh xem cái này đi." Lê Kim Huyên đột nhiên lấy ra một tấm thiệp mời, đặt ở trên bàn làm việc.
Trần Xuân Độ cầm lấy thiệp mời và xem lướt qua, đôi mắt chợt nghiêm lại.
Một tấm thiệp mời màu trắng, phía trên có một chữ "Lê" lớn theo kiểu rồng bay phượng múa, rất khí phách, chữ Lê được dát vàng, xung quanh tấm thiệp mời cũng được dát vàng, trong câu xưng hô đầu tiên của tấm thiệp mời lại có vẻ vô cùng thân thiết.
"Kim Huyên, tối nay, tôi mở tiệc chiêu đãi ở biệt thự nhà họ Lê. Đến lúc đó tất cả người dòng chính và chi thứ của nhà họ Lê đều sẽ không bỏ lỡ. Ông nội của cô - Lê Hồng cũng sẽ có mặt. Nếu cô muốn lấy lại danh dự cho cô và ba cô thì hãy tới đây."
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, mắt hơi nheo lại, đáy mắt thoáng lóe lên ánh sáng thâm thúy, nhưng sắc mặt đã nhanh chóng khôi phục như cũ, khóe miệng hơi cong lên có vẻ vô lại, nói: “Nhà họ Lê quả nhiên giàu thật, thiếp mời này... cũng được dát vàng."
"Tối nay, vẫn không nên đi." Lê Kim Huyên lấy thiếp mời qua, cầm nó và suy nghĩ rất lâu, nhìn về phía Trần Xuân Độ với vẻ mặt do dự, đột nhiên nói.
"Sao lại không đi? Đây là anh ta bảo chúng ta qua, bữa tiệc lớn miễn phí không ăn cũng uổng." Trần Xuân Độ bĩu môi xem thường nói.
"Bữa tiệc lớn miễn phí à?" Lê Kim Huyên nghiêm mặt, sau đó cười lạnh nói: “Anh tưởng có thể dễ ăn được bữa tiệc miễn phí này sao? Với địa vị của Lê Thần Vũ ở nhà họ Lê bây giờ, đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, chỉ vừa sơ sẩy lại rất có thể rơi vào tình cảnh hối hận cũng không kịp!"
Giọng điệu Lê Kim Huyên nghiêm túc nặng nề, không giống như đang nói đùa!
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, mỉm cười nói: “Kim Huyên, em khoa trương rồi. Lê Thần Vũ có muốn làm gì chúng ta đi nữa, Lê Hồng ở đó, ông ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em bị Lê Thần Vũ sỉ nhục. Còn nữa, đây là cơ hội duy nhất để Lê Thần Vũ chủ động mời em, gần như là một cơ hội để em tự chứng minh. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ em và ba em sẽ bị nhà họ Lê giẫm ở dưới chân cả đời mất."
Trần Xuân Độ nói vài câu, lại làm cho vẻ mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đổi, đôi mắt đẹp thoáng dao động. Sau một lúc lâu, Lê Kim Huyên mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì sao?"
"Tất nhiên phải có nguy hiểm rồi.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói: “Chẳng qua biệt thự nhà họ Lê cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì đó, nguy hiểm ở đó không tính là đáng sợ. Hơn nữa có anh ở đây, Kim Huyên, em hoàn toàn không cần sợ hãi."
"Tôi có Tô Loan Loan là đủ rồi, không cần loại thành công thì ít, thất bại thì nhiều như anh." Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, thản nhiên nói.
Trần Xuân Độ cười hì hì. Lê Kim Huyên lại nói: “Hôm nay tôi sẽ về sớm nửa giờ, quay về khách sạn thay quần áo."
Lê Kim Huyên nói xong những lời này lại ngập ngừng, liếc nhìn Trần Xuân Độ rồi đưa ra một tấm thẻ ngân hàng nói thêm: “Anh đi tới trung tâm thương mại mua một bộ vest tốt một chút, ăn mặc đàng hoàng trước khi tới biệt thự nhà cho Lê cho tôi. Nếu anh còn ăn mặc thế này, có đánh chết tôi cũng không tới biệt thự nhà họ Lê."
Trần Xuân Độ thoáng ngây người, cúi đầu nhìn áo ghi-lê rách nát của mình thì vội cười với vẻ nịnh nọt, liên tục gật đầu nói phải: “Tổng Giám đốc Lê, em yên tâm, anh đi gặp họ hàng, chắc chắn sẽ không làm em mất mặt!"
Trần Xuân Độ nói xong, giơ tay nhận lấy thẻ ngân hàng trong bàn tay nhỏ nhắn như ngọc của Lê Kim Huyên, quay đầu đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Lê Kim Huyên nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ khẽ thở dài, bất lực lắc đầu. Cô cuối cùng đã đuổi được anh đi.
Trần Xuân Độ đi ra khỏi công ty, ngồi vào một chiếc xe taxi và nói: “Đi tới khách sạn."
Nửa giờ sau, Tô Loan Loan đi vào văn phòng Tổng giám đốc. Lê Kim Huyên nhìn thấy Tô Loan Loan hỏi: “Trần Xuân Độ đâu?"
Tô Loan Loan thoáng ngây người rồi trả lời: “Tôi không biết, tôi vừa thấy anh ta ra ngoài."
"Anh ta ra ngoài rồi à?" Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, tưởng Trần Xuân Độ còn tích cực, đi thẳng tới trung tâm thương mại mua quần áo.
Cô tất nhiên không biết, sau khi Trần Xuân Độ quay lại khách sạn, đi thẳng vào trong phòng VIP, mở tủ quần áo và lấy ra một bộ vest với vẻ trịnh trọng khác thường.
Nếu lúc này người thanh niên ở đây, chắc chắn sẽ vừa nhìn sẽ nhận ra bộ vest được đặt làm riêng này. Lúc đó, Trần Xuân Độ ở nước ngoài mới mặc qua mấy lần, số lần này có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều là bữa tiệc do mấy người được anh kính trọng tổ chức, anh mới mặc bộ vest do chuyên gia thiết kế thời trang hàng đầu thế giới làm ra.
Mà bây giờ, không ngờ Trần Xuân Độ lại lấy nó ra!
Trần Xuân Độ rón rén đặt nó lên trên giường, sau đó lại kéo áo ghi-lê đầy vết đạn và vết vá xuống, dè dặt gấp lại, bỏ vào trong tủ quần áo.
Chiếc áo ghi-lê này đã làm bạn với anh trong rất nhiều hành trình, giống như người anh em tri kỷ nhất của anh vậy!
Mà bây giờ, anh sắp mặc bộ vest đó vào. Lúc này, trong lòng Trần Xuân Độ tự nhiên vô cùng kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên anh đi tới biệt thự nhà họ Lê, cũng là một lần vô cùng quan trọng để giành lấy thiện cảm của Lê Kim Huyên!
Trong phút chốc, Lê Kim Huyên đã đẩy mạnh Trần Xuân Độ ra, xoay người, đi giày cao gót bước nhanh về phía thang máy.
Trần Xuân Độ nhìn cơ thể mềm mại uyển chuyển của Lê Kim Huyên và chậm rãi híp mắt lại, quan sát dáng người hoàn mỹ, gần như không tìm được ra khuyết điểm, có thể nói là tuyệt sắc của cô.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, lại quay đầu liếc nhìn đám bảo vệ đứng ở cửa công ty vẫn đang sợ hãi, hai chân còn run lẩy bẩy. Anh cười xấu xa, đi theo Lê Kim Huyên vào trong thang máy.
Mà giờ phút này, rất nhiều tên côn đồ đỡ tên côn đồ dẫn đầu hoảng sợ chạy trốn về phía xa. Tên côn đồ dẫn đầu đột nhiên kêu lên: “Mau dừng lại cho tôi."
Mấy côn đồ dừng bước, nhìn về phía tên dẫn đầu kia. Gã cúi đầu và kéo ống quần của mình lên, nhìn vết dao đáng sợ trên bắp chân với vẻ mặt lạnh lẽo thâm trầm!
"Nó dám sỉ nhục tao như vậy!" Tên côn đồ dẫn đầu kia gằn từng từ, sắc mặt vô cùng khó coi. Đối với gã, điều này quả thật là nỗi sỉ nhục quá lớn!
"Tao nhất định sẽ giết chết nó! Nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!" Một tên côn đồ trong đó căm hận bất bình nói, giọng điệu run rẩy vô cùng tức giận.
"Vậy sao vừa rồi mày không giết nó đi?" Tên côn đồ dẫn đầu liếc nhìn tên côn đồ kia, khiến tên côn đồ lập tức ngây người, mất một lúc vẫn không thể nói chuyện câu nào.
"Chỉ biết nói suông là giỏi, tất cả đều là một đám vô dụng!" Tên côn đồ dẫn đầu kia phẫn nộ quát lên đầy dữ tợn.
Mấy tên côn đồ còn lại đều im lặng. Tên côn đồ dẫn đầu kia cúi đầu nhìn vết thương đáng sợ đầm đìa máu của mình, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
"Thằng khốn đáng chết, tao chắc chắn phải bắt nó đền mạng! Tao muốn nó phải hối hận với tất cả những gì mình đã làm!" Tên côn đồ dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đại ca, thực lực của anh ta quá mạnh, chúng ta đánh không lại." Một tên côn đồ nói.
"Vậy thì gọi người." Tên côn đồ dẫn đầu kia nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tao sẽ bảo Tưởng Vi ra tay, tao không tin thằng đáng chết kia cũng dám cao ngạo như vậy ở trước mặt ngài Tưởng!"
"Ngài Tưởng?" Tên côn đồ dẫn đầu kia vừa nói vậy, tất cả đám côn đồ xung quanh lập tức chấn động!
Ánh mắt rất nhiều tên côn đồ lập tức thay đổi. Tên gọi ngài Tưởng này tất nhiên như sấm bên tai bọn chúng!
Long Hổ Huyệt của ngài Tưởng gần như là tồn tại mà không có thế lực nào ở Yên Kinh dám trêu chọc!
Long Hổ Huyệt có mặt khắp nơi, thậm chí rất nhiều cơ quan nhà nước cũng phải nể mặt ngài Tưởng vài phần.
Mà bây giờ, tên côn đồ dẫn đầu này lại còn nói muốn mời ngài Tưởng ra tay, điều này làm mấy người bên cạnh làm sao có thể tin được!
"Đi thôi, chúng ta qua Long Hổ Huyệt." Tên công đồ dẫn dầu này nói.
"Đại ca, em nghe nói thủ đoạn của ngài Tưởng độc ác, còn có thể róc xương hút tủy những kẻ khiến ông ta chướng mắt... Hay là thôi đi." Một tên côn đồ trong đó tái mặt, nói với vẻ dè dặt, kinh hồn bạt vía.
"Ai nói chứ?" Tên côn đồ kia vừa nói xong, ánh mắt của tên côn đồ dẫn đầu đã liếc qua, ánh mắt lạnh như băng làm cơ thể tên côn đồ kia run rẩy.
"Em cũng chỉ nghe nói thôi..." Tên côn đồ này vội vàng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Mày biết tại sao tao lại tìm tới ông ta không?" Tên côn đồ dẫn đầu kia chậm rãi nói.
Mọi người xung quanh đều lắc đầu, tên công đồ dẫn dầu chậm rãi nói: “Bởi vì tao là Tưởng Kiếm."
Tên công đồ dẫn dầu ném lại một câu nói rồi cà nhắc đi về phía xa, bỏ lại rất nhiều tên côn đồ đứng yên tại chỗ hoàn toàn kinh ngạc khiếp sợ!
...
Trong chi nhánh công ty của tập đoàn Lê thị ở Yên Kinh, sau khi Trần Xuân Độ xử lý xong đám côn đồ kia, lại chỉ điểm cho đám bảo vệ mấy câu, để cho bọn họ xử lý, duy trì trật tự trong hiện trường hỗn loạn, lại đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi vào thang máy trong ánh mắt kinh ngạc và chấn động của đám nhân viên Lê thị. Anh lên thẳng tầng cao nhất của công ty, đi tới cửa văn phòng của tổng giám đốc, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
Lúc này, Lê Kim Huyên đang ngồi trước máy tính, hai cánh tay khoanh trước ngực, đôi mắt đẹp nhìn màn hình máy tính như đang suy nghĩ gì đó.
"Kim Huyên, mọi chuyện đều được giải quyết xong rồi." Trần Xuân Độ giả vờ thản nhiên nói.
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Xuân Độ và hừ lạnh một tiếng: “Tụ tập đám đông đánh nhau, cái này cũng gọi là giải quyết à?"
Trần Xuân Độ thoáng ngây người, nói: “Em… nhìn thấy rồi à?"
"Tôi đã xem cả quá trình, đánh được mấy tên côn đồ thì giỏi lắm sao?" Trên gương mặt tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên thoáng lộ vẻ giễu cợt.
"Anh làm vậy không thể nói là tụ tập đám đông đánh nhau được, anh gọi đó là tự phòng vệ." Trần Xuân Độ nói rất chắc chắn, không hề đỏ mặt và e ngại gì.
Lê Kim Huyên nghe được những lời nói vô sỉ không biết xấu hổ này của Trần Xuân Độ, cũng sắp nghẹn lời rồi... Cái này gọi là tự phòng vệ sao? Đây rõ ràng là đơn phương hành hung được chưa?
"Anh xem cái này đi." Lê Kim Huyên đột nhiên lấy ra một tấm thiệp mời, đặt ở trên bàn làm việc.
Trần Xuân Độ cầm lấy thiệp mời và xem lướt qua, đôi mắt chợt nghiêm lại.
Một tấm thiệp mời màu trắng, phía trên có một chữ "Lê" lớn theo kiểu rồng bay phượng múa, rất khí phách, chữ Lê được dát vàng, xung quanh tấm thiệp mời cũng được dát vàng, trong câu xưng hô đầu tiên của tấm thiệp mời lại có vẻ vô cùng thân thiết.
"Kim Huyên, tối nay, tôi mở tiệc chiêu đãi ở biệt thự nhà họ Lê. Đến lúc đó tất cả người dòng chính và chi thứ của nhà họ Lê đều sẽ không bỏ lỡ. Ông nội của cô - Lê Hồng cũng sẽ có mặt. Nếu cô muốn lấy lại danh dự cho cô và ba cô thì hãy tới đây."
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, mắt hơi nheo lại, đáy mắt thoáng lóe lên ánh sáng thâm thúy, nhưng sắc mặt đã nhanh chóng khôi phục như cũ, khóe miệng hơi cong lên có vẻ vô lại, nói: “Nhà họ Lê quả nhiên giàu thật, thiếp mời này... cũng được dát vàng."
"Tối nay, vẫn không nên đi." Lê Kim Huyên lấy thiếp mời qua, cầm nó và suy nghĩ rất lâu, nhìn về phía Trần Xuân Độ với vẻ mặt do dự, đột nhiên nói.
"Sao lại không đi? Đây là anh ta bảo chúng ta qua, bữa tiệc lớn miễn phí không ăn cũng uổng." Trần Xuân Độ bĩu môi xem thường nói.
"Bữa tiệc lớn miễn phí à?" Lê Kim Huyên nghiêm mặt, sau đó cười lạnh nói: “Anh tưởng có thể dễ ăn được bữa tiệc miễn phí này sao? Với địa vị của Lê Thần Vũ ở nhà họ Lê bây giờ, đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, chỉ vừa sơ sẩy lại rất có thể rơi vào tình cảnh hối hận cũng không kịp!"
Giọng điệu Lê Kim Huyên nghiêm túc nặng nề, không giống như đang nói đùa!
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, mỉm cười nói: “Kim Huyên, em khoa trương rồi. Lê Thần Vũ có muốn làm gì chúng ta đi nữa, Lê Hồng ở đó, ông ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em bị Lê Thần Vũ sỉ nhục. Còn nữa, đây là cơ hội duy nhất để Lê Thần Vũ chủ động mời em, gần như là một cơ hội để em tự chứng minh. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ em và ba em sẽ bị nhà họ Lê giẫm ở dưới chân cả đời mất."
Trần Xuân Độ nói vài câu, lại làm cho vẻ mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đổi, đôi mắt đẹp thoáng dao động. Sau một lúc lâu, Lê Kim Huyên mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì sao?"
"Tất nhiên phải có nguy hiểm rồi.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói: “Chẳng qua biệt thự nhà họ Lê cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì đó, nguy hiểm ở đó không tính là đáng sợ. Hơn nữa có anh ở đây, Kim Huyên, em hoàn toàn không cần sợ hãi."
"Tôi có Tô Loan Loan là đủ rồi, không cần loại thành công thì ít, thất bại thì nhiều như anh." Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, thản nhiên nói.
Trần Xuân Độ cười hì hì. Lê Kim Huyên lại nói: “Hôm nay tôi sẽ về sớm nửa giờ, quay về khách sạn thay quần áo."
Lê Kim Huyên nói xong những lời này lại ngập ngừng, liếc nhìn Trần Xuân Độ rồi đưa ra một tấm thẻ ngân hàng nói thêm: “Anh đi tới trung tâm thương mại mua một bộ vest tốt một chút, ăn mặc đàng hoàng trước khi tới biệt thự nhà cho Lê cho tôi. Nếu anh còn ăn mặc thế này, có đánh chết tôi cũng không tới biệt thự nhà họ Lê."
Trần Xuân Độ thoáng ngây người, cúi đầu nhìn áo ghi-lê rách nát của mình thì vội cười với vẻ nịnh nọt, liên tục gật đầu nói phải: “Tổng Giám đốc Lê, em yên tâm, anh đi gặp họ hàng, chắc chắn sẽ không làm em mất mặt!"
Trần Xuân Độ nói xong, giơ tay nhận lấy thẻ ngân hàng trong bàn tay nhỏ nhắn như ngọc của Lê Kim Huyên, quay đầu đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Lê Kim Huyên nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ khẽ thở dài, bất lực lắc đầu. Cô cuối cùng đã đuổi được anh đi.
Trần Xuân Độ đi ra khỏi công ty, ngồi vào một chiếc xe taxi và nói: “Đi tới khách sạn."
Nửa giờ sau, Tô Loan Loan đi vào văn phòng Tổng giám đốc. Lê Kim Huyên nhìn thấy Tô Loan Loan hỏi: “Trần Xuân Độ đâu?"
Tô Loan Loan thoáng ngây người rồi trả lời: “Tôi không biết, tôi vừa thấy anh ta ra ngoài."
"Anh ta ra ngoài rồi à?" Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, tưởng Trần Xuân Độ còn tích cực, đi thẳng tới trung tâm thương mại mua quần áo.
Cô tất nhiên không biết, sau khi Trần Xuân Độ quay lại khách sạn, đi thẳng vào trong phòng VIP, mở tủ quần áo và lấy ra một bộ vest với vẻ trịnh trọng khác thường.
Nếu lúc này người thanh niên ở đây, chắc chắn sẽ vừa nhìn sẽ nhận ra bộ vest được đặt làm riêng này. Lúc đó, Trần Xuân Độ ở nước ngoài mới mặc qua mấy lần, số lần này có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều là bữa tiệc do mấy người được anh kính trọng tổ chức, anh mới mặc bộ vest do chuyên gia thiết kế thời trang hàng đầu thế giới làm ra.
Mà bây giờ, không ngờ Trần Xuân Độ lại lấy nó ra!
Trần Xuân Độ rón rén đặt nó lên trên giường, sau đó lại kéo áo ghi-lê đầy vết đạn và vết vá xuống, dè dặt gấp lại, bỏ vào trong tủ quần áo.
Chiếc áo ghi-lê này đã làm bạn với anh trong rất nhiều hành trình, giống như người anh em tri kỷ nhất của anh vậy!
Mà bây giờ, anh sắp mặc bộ vest đó vào. Lúc này, trong lòng Trần Xuân Độ tự nhiên vô cùng kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên anh đi tới biệt thự nhà họ Lê, cũng là một lần vô cùng quan trọng để giành lấy thiện cảm của Lê Kim Huyên!