Trương Khiếu Thiên muốn chạy, Trần Xuân Độ sao có thể bỏ qua cho anh ta được! Một lúc sau, thư kí nói với Trương Khiếu Thiên: “Tổng giám đốc Trương, đã không thấy anh ta đâu nữa, chắc là bị mất dấu rồi.”
Trương Khiếu Thiên không tin, ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, thấy đằng sau trống vắng không có ai, đến một bóng người cũng không có, lúc này mới thở phào một hơi.
“Cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi.”
Trương Khiếu Thiên thở phào, tảng đá đè nặng trong lòng giờ đây cũng xem như đã được gỡ xuống rồi.
“Tổng giám đốc Trương, đêm hôm khuya khoắt đi tìm Sát La, không ổn quá đâu?”
Thư kí do dự nói.
Trương Khiếu Thiên lạnh mặt đi: “Không ổn? Sao lại không ổn, người của bọn họ làm việc không đến nơi đến chốn, ba tỉ này của tôi không phải xem như ném ra ngoài cửa sổ rồi sao?”
“Dưới sức nặng của tiền bạc, ắt có kẻ dũng mãnh, cùng lắm tìm đến tổng bộ của bọn họ, ra cái giá cao hơn một chút… bất kể thế nào, đôi cẩu nam nữ này buộc phải chết!”
Trương Khiếu Thiên nói, sờ vào gương mặt sưng phù của mình, sắc mặt lộ vẻ hung ác! Anh ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên… cho dù táng gia bại sản cũng phải khiến hai người bọn họ chết! Trương Khiếu Thiên vừa dứt lời, đột nhiên, chiếc Audi lắc lư mãnh liệt! “Chuyện gì thế?”
Sắc mặt Trương Khiếu Thiên đột nhiên thay đổi, mà thư kí ngồi bên cạnh lại hét lên với tài xế.
“Tôi… tôi cũng không biết.”
Sắc mặt tài xế hoang mang, anh ta đang lái xe bình thường, xe đột nhiên rung lắc kịch liệt khiến anh ta va vào một bên xe! “Dừng xe!”
Trương Khiếu Thiên nghiêm giọng nói.
“Kít!”
Đột nhiên, trên đỉnh xe có một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, Trương Khiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn lên đỉnh xe, đôi mắt chợt co lại, híp thành một đường! Đỉnh xe bị đấm lõm xuống một vết lớn, dấu vết đó rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy được những dấu ngón tay! Sắc mặt Trương Khiếu Thiên chợt thay đổi, ngay sau đó, lại một tiếng động lớn vang lên, đỉnh xe không ngừng biến hình, lồi ra vết đấm, khiến sắc mặt Trương Khiếu Thiên trắng bệch.
“Phía bên trên có người, lắc anh ta xuống đi!”
Trương Khiếu Thiên nghiêm giọng ra lệnh.
Đêm khuya, con đường vắng vẻ, gần như không có chiếc xe nào đi qua đây, cho dù có người say rượu ngủ một giấc ở bên đường cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm cả.
Mà lúc này, trên con đường rộng lớn, có một chiếc Audi màu đen không ngừng lắc trái lắc phải, mà trên đỉnh xe có một người đang đứng vững ở đó, lực dao động mạnh mẽ cũng không thể khiến anh ngã từ trên đỉnh xe xuống! Anh giống như một con thằn lằn đã bị dính chặt ở bên trên, chiếc xe Audi màu đen dùng hết mọi cách cũng không thể nào hất anh xuống được! Người lúc này không phải ai khác, mà chính là Trần Xuân Độ! Sau khi Trần Xuân Độ đập vài cái lên nóc xe, đột nhiên, anh nở một nụ cười khinh bỉ đầy lạnh lùng, ngay sau đó, cửa thủy tinh phía sau chợt vỡ nát, anh chui từ phía sau xe vào trong.
Sắc mặt thư kí lập tức thay đổi, anh ta vừa thấy rõ mặt Trần Xuân Độ, thì một bàn tay to lớn đầy sức mạnh đã mở cửa xe ra, ném anh ta ra ngoài.
“Trần Xuân Độ!”
Trái tim Trương Khiếu Thiên điên cuồng nhảy nhót, ánh mắt phẫn nộ, nhìn Trần Xuân Độ nghiến răng nói.
“Anh cảm thấy cậu có thể chạy được sao?”
Một giọng nói đầy khiêu khích truyền đến tai Trương Khiếu Thiên, Trần Xuân Độ không biết đã ngồi xuống bên cạnh Trương Khiếu Thiên từ lúc nào, anh nhìn Trương Khiếu Thiên, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói lại tràn đầy châm biếm.
“Đương nhiên là không, nhưng anh giết tôi, anh biết sẽ có hậu quả gì không?”
Sắc mặt Trương Khiếu Thiên không thay đổi, bình tĩnh đối phó với Trần Xuân Độ, nhưng chỉ có mình anh ta biết, tim anh ta đập nhanh đến mức nào, lưng áo đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh rồi! Đối diện với Trần Xuân Độ, Trương Khiếu Thiên như đang đối đầu với sói, anh ta thấy rõ thực lực của Trần Xuân Độ, cả phân hội Sát La đều đã bị hủy diệt, mùi máu tanh nồng nặng lan tỏa từ người Trần Xuân Độ đã đủ để chứng minh độ hung tàn của anh rồi.
“Hậu quả? Hậu quả gì cơ?”
“Nếu tôi chết, không những anh phải chịu sự truy giết không ngừng của cả Sát La, mà còn đắc tội với vô số những nhân vật lớn của Yên Kinh, anh hoàn toàn không có đường quay đầu đâu.”
Trương Khiếu Thiên nhàn nhạt nói, bình tĩnh uy hiếp Trần Xuân Độ.
“Ồ? Nghe cũng thú vị đấy.”
Trần Xuân Độ khẽ nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
“Biết không? Mối quan hệ của tôi rất rộng, chỉ cần tôi xảy ra chuyện, một số nhân vật lớn chỉ cần động đầu ngón tay, anh sẽ bi cả cái Yên Kinh này tấn công…”
Trương Khiếu Thiên bình tĩnh hơn nhiều: “Năng lực của một số nhân vật lớn, anh không thể tưởng tượng nổi đâu… Tôi khuyên anh, tốt nhất đừng nên ra tay với tôi.”
Trương Khiếu Thiên nói xong những lời này thì yên tâm hơn rất nhiều, theo anh ta thấy, chỉ cần nói ra những lời này, chắc chắn Trần Xuân Độ sẽ không dám làm gì anh ta.
“Ha ha ha ha…”
Trương Khiếu Thiên vừa nói xong, Trần Xuân Độ bật cười, nụ cười đầy vẻ châm biếm và khinh thường, khiến Trương Khiếu Thiên cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
“Nhân vật lớn…”
Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, đột nhiên cười châm biếm: “Nhân vật lớn cái con khỉ gì chứ.”
Sắc mặt Trương Khiếu Thiên đông cứng lại, không ngờ Trần Xuân Độ lại không chút sợ hãi với lời uy hiếp của anh ta, khiến trong lòng anh ta dâng lên một nỗi bất an.
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ chợt nhấc cổ áo Trương Khiếu Thiên lên, cười với anh ta, nói: “Lên đường bình an.”
Đến lúc Trương Khiếu Thiên phản ứng lại, sắc mặt anh ta chợt thay đổi! “Không! Anh nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như vậy đâu, Sát La không có chút liên quan gì đến tôi cả…”
Trương Khiếu Thiên còn muốn giải thích gì đó, nhưng đã muộn rồi! Ngay sau đó, cửa xe chợt bị mở ra, cuồng phong thổi vào trong, sắc mặt Trương Khiếu Thiên trắng bệch như tờ giấy, trong lòng xuất hiện cảm giác nguy cơ sinh tử mạnh mẽ! Anh ta nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng và cầu xin, anh ta không muốn có kết cục giống với thư kí! “Dám động vào vợ tôi, chán sống rồi à.”
Trần Xuân Độ lạnh lùng nói, Trương Khiếu Thiên giữ chặt tay Trần Xuân Độ, không ngừng giãy giụa.
Nhưng, còn có tác dụng gì sao? Trương Khiếu Thiên có cầu xin nhiều hơn đi chăng nữa, Trần Xuân Độ vẫn dửng dưng, cuối cùng cười khẩy nói: “Lúc hối hận, đừng quên, anh không nên động vào vợ tôi.”
Cuối cùng Trương Khiếu Thiên cũng hoàn toàn tuyệt vọng, sắc mặt dữ tợn, căm hận hét lên: “Nếu anh dám buông tay, đừng mơ có thể tiếp tục lăn lộn ở Yên Kinh!”
Nhưng điều anh ta không thể ngờ tới là, Trần Xuân Độ lại cười nhạt, đáp: “Trùng hợp quá, cũng từng có một người nói với tôi như vậy đó.”
Trần Xuân Độ không chút do dự buông lỏng tay, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Anh ném mạnh ra, Trương Khiếu Thiên hét lên rồi bay ra từ trong xe, bị ném với tốc độ cao từ trong xe Audi ra ngoài như bị ném vào máy giặt xoay vòng vòng, lúc bay ra, cơ thể anh ta truyền đến tiếng xương cốt vỡ rắc rắc, hoàn toàn không còn sự sống! Trần Xuân Độ chậm rãi thu tay, đóng cửa xe lại, ngồi ở hàng ghế sau, thở dài một hơi.
Ánh mắt anh hiện lên một nỗi bi ai và sự phức tạp không thể xóa mờ.
Câu nói ban nãy của Trương Khiếu Thiên nhất thời khiến kí ức của anh được khơi gợi lại.
Năm đó… cũng là thành phố đó, cũng là lời nói đó, chỉ là trong xe chiến… người nói với anh là một người mặc quân trang, toàn thân tỏa ra sự cương quyết, khí chất cứng rắn mà chỉ có người trong quân đội mới có.
Đó từng là chiến hữu thân thiết nhất của anh… là người cùng anh vào sinh ra tử trong mưa bom bão đạn… vô số những nhiệm vụ đã khiến bọn họ trở thành những người bạn đáng tin nhất của nhau, có thể giao cho nhau mọi thứ! Nhưng ai có thể ngờ được, chính vì biến cố lần đó… anh trở thành một kẻ mất nhà… mà chiến hữu, lạ trở thành người bị truy kích! Sâu trong ánh mắt Trần Xuân Độ là vẻ phức tạp, bi thương… Ai có thể thấy được, người đàn ông bình thường luôn cười nói vui vẻ, mồm mép tép nhảy mà giờ đây lại có vẻ mặt như thế này.
Chỉ là, vẻ mặt này sẽ không có ai nhìn thấy, cho dù là thế giới ngầm đen tối nhất ở phương Tây cũng chỉ biết, Long Vương bất khả chiến bại… không có quá khứ, hoặc là nói… quá khứ của anh, cho dù là thế lực tình báo đỉnh cấp nhất cũng không thể điều tra ra được! Anh tay trắng xuất hiện, trở thành người đàn ông đứng ở đỉnh cao thế giới với tốc độ khó mà tưởng tượng, là người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc! Mà bốn vị long tướng dưới tay anh cũng như vậy, thông tin về thân phận của bọn họ đều chưa được biết! Đừng nói gì là quân đoàn của anh… Có điều rất nhanh, Trần Xuân Độ đã tỉnh táo lại, nói với người tài xế đang sợ hãi, tay nắm vô lăng cũng run rẩy mãnh liệt kia một địa chỉ, rồi an ủi nói: “Không cần căng thẳng, lái xe cho cẩn thận, tôi sẽ không giết cậu, còn đưa tiền cho cậu nữa.”
Rất nhanh, Trần Xuân Độ trở về khách sạn, vội vàng thay một bộ quần áo, rửa sạch toàn thân đầy máu đi.
Chẳng mấy chốc, chuông điện thoại anh reo lên, phía bên kia truyền đến giọng nói của một thanh niên: “Đại ca, đỉnh thật đó, mới tới Yên Kinh đã làm ra chuyện sóng to gió lớn vậy rồi.”
Giọng nói đầy vẻ chế giễu của thanh niên kia bị Trần Xuân Độ hoàn toàn làm ngơ.
Trần Xuân Độ suy nghĩ một lúc, nói: “Sắp xếp ổn cả rồi chứ?”
“Vẫn vậy, đã xong hết rồi, chuyện em làm anh còn không yên tâm sao, bây giờ anh chỉ cần dốc hết sức chém gió là được…”
Thanh niên kia ngập ngừng một lúc rồi bổ sung: “Có điều, lần này e là anh không lừa được hai người bọn họ nữa đâu, người ta cũng đâu phải kẻ ngốc.”
“Sớm muộn cũng không giấu được, cứ giấu lâu hết mức có thể là được.”
Trần Xuân Độ bình tĩnh nói xong rồi cúp máy.
Thanh niên bên kia cầm điện thoại, ngơ ra một lúc, rồi cười khổ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Đại ca à, cho dù anh có ở ẩn thì vẫn không dừng lại nhỉ.”
Người thanh niên để điện thoại xuống, liếc nhìn màn hình máy tính, ngón tay gõ bàn phím với tốc độ nhanh, lấy một điếu xì gà ra, nhẹ nhàng đột nhập vào hệ thống báo động.
Ấn phím tiếp theo, anh ta nhìn thấy Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên trong màn hình giám sát, nở một nụ cười bí ẩn.
“Hai cô gái may mắn, ai có thể được đại ca bảo vệ lâu đến vậy chứ… Ài, lần trước người nhờ đại ca ra tay là tổng thống nước M nhỉ?”
Người thanh niên hút xì gà, như là đang lẩm bẩm một mình.
“Lời thỉnh cầu của tổng thống nước M cũng chỉ là được bảo vệ trong hai tuần… mà đại ca lại cam tâm tình nguyện ở rể cả đời… cũng không biết sao anh ấy có thể nhẫn nhịn được nữa.”
Người thanh niên lẩm bẩm, gấp máy tính lại.
Trong phòng khách sạn, Trần Xuân Độ thay một chiếc áo sạch sẽ, đi đến bên cửa sổ, anh nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, khẽ thở dài.
Sao anh có thể không đoán được hậu quả chứ? Anh đã sớm đoán được rồi, chỉ là đến Yên Kinh… có vài chuyện đương nhiên che giấu không nổi, kiểu gì cũng có một ngày Lê Kim Huyên sẽ phát hiện ra.
Lúc cô phát hiện ra, việc bảo vệ của anh cũng sẽ vô hiệu.
Bên cạnh đó, anh đến Yên Kinh, nhân quả ở Yên Kinh cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Trương Khiếu Thiên không tin, ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, thấy đằng sau trống vắng không có ai, đến một bóng người cũng không có, lúc này mới thở phào một hơi.
“Cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi.”
Trương Khiếu Thiên thở phào, tảng đá đè nặng trong lòng giờ đây cũng xem như đã được gỡ xuống rồi.
“Tổng giám đốc Trương, đêm hôm khuya khoắt đi tìm Sát La, không ổn quá đâu?”
Thư kí do dự nói.
Trương Khiếu Thiên lạnh mặt đi: “Không ổn? Sao lại không ổn, người của bọn họ làm việc không đến nơi đến chốn, ba tỉ này của tôi không phải xem như ném ra ngoài cửa sổ rồi sao?”
“Dưới sức nặng của tiền bạc, ắt có kẻ dũng mãnh, cùng lắm tìm đến tổng bộ của bọn họ, ra cái giá cao hơn một chút… bất kể thế nào, đôi cẩu nam nữ này buộc phải chết!”
Trương Khiếu Thiên nói, sờ vào gương mặt sưng phù của mình, sắc mặt lộ vẻ hung ác! Anh ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên… cho dù táng gia bại sản cũng phải khiến hai người bọn họ chết! Trương Khiếu Thiên vừa dứt lời, đột nhiên, chiếc Audi lắc lư mãnh liệt! “Chuyện gì thế?”
Sắc mặt Trương Khiếu Thiên đột nhiên thay đổi, mà thư kí ngồi bên cạnh lại hét lên với tài xế.
“Tôi… tôi cũng không biết.”
Sắc mặt tài xế hoang mang, anh ta đang lái xe bình thường, xe đột nhiên rung lắc kịch liệt khiến anh ta va vào một bên xe! “Dừng xe!”
Trương Khiếu Thiên nghiêm giọng nói.
“Kít!”
Đột nhiên, trên đỉnh xe có một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, Trương Khiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn lên đỉnh xe, đôi mắt chợt co lại, híp thành một đường! Đỉnh xe bị đấm lõm xuống một vết lớn, dấu vết đó rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy được những dấu ngón tay! Sắc mặt Trương Khiếu Thiên chợt thay đổi, ngay sau đó, lại một tiếng động lớn vang lên, đỉnh xe không ngừng biến hình, lồi ra vết đấm, khiến sắc mặt Trương Khiếu Thiên trắng bệch.
“Phía bên trên có người, lắc anh ta xuống đi!”
Trương Khiếu Thiên nghiêm giọng ra lệnh.
Đêm khuya, con đường vắng vẻ, gần như không có chiếc xe nào đi qua đây, cho dù có người say rượu ngủ một giấc ở bên đường cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm cả.
Mà lúc này, trên con đường rộng lớn, có một chiếc Audi màu đen không ngừng lắc trái lắc phải, mà trên đỉnh xe có một người đang đứng vững ở đó, lực dao động mạnh mẽ cũng không thể khiến anh ngã từ trên đỉnh xe xuống! Anh giống như một con thằn lằn đã bị dính chặt ở bên trên, chiếc xe Audi màu đen dùng hết mọi cách cũng không thể nào hất anh xuống được! Người lúc này không phải ai khác, mà chính là Trần Xuân Độ! Sau khi Trần Xuân Độ đập vài cái lên nóc xe, đột nhiên, anh nở một nụ cười khinh bỉ đầy lạnh lùng, ngay sau đó, cửa thủy tinh phía sau chợt vỡ nát, anh chui từ phía sau xe vào trong.
Sắc mặt thư kí lập tức thay đổi, anh ta vừa thấy rõ mặt Trần Xuân Độ, thì một bàn tay to lớn đầy sức mạnh đã mở cửa xe ra, ném anh ta ra ngoài.
“Trần Xuân Độ!”
Trái tim Trương Khiếu Thiên điên cuồng nhảy nhót, ánh mắt phẫn nộ, nhìn Trần Xuân Độ nghiến răng nói.
“Anh cảm thấy cậu có thể chạy được sao?”
Một giọng nói đầy khiêu khích truyền đến tai Trương Khiếu Thiên, Trần Xuân Độ không biết đã ngồi xuống bên cạnh Trương Khiếu Thiên từ lúc nào, anh nhìn Trương Khiếu Thiên, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói lại tràn đầy châm biếm.
“Đương nhiên là không, nhưng anh giết tôi, anh biết sẽ có hậu quả gì không?”
Sắc mặt Trương Khiếu Thiên không thay đổi, bình tĩnh đối phó với Trần Xuân Độ, nhưng chỉ có mình anh ta biết, tim anh ta đập nhanh đến mức nào, lưng áo đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh rồi! Đối diện với Trần Xuân Độ, Trương Khiếu Thiên như đang đối đầu với sói, anh ta thấy rõ thực lực của Trần Xuân Độ, cả phân hội Sát La đều đã bị hủy diệt, mùi máu tanh nồng nặng lan tỏa từ người Trần Xuân Độ đã đủ để chứng minh độ hung tàn của anh rồi.
“Hậu quả? Hậu quả gì cơ?”
“Nếu tôi chết, không những anh phải chịu sự truy giết không ngừng của cả Sát La, mà còn đắc tội với vô số những nhân vật lớn của Yên Kinh, anh hoàn toàn không có đường quay đầu đâu.”
Trương Khiếu Thiên nhàn nhạt nói, bình tĩnh uy hiếp Trần Xuân Độ.
“Ồ? Nghe cũng thú vị đấy.”
Trần Xuân Độ khẽ nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
“Biết không? Mối quan hệ của tôi rất rộng, chỉ cần tôi xảy ra chuyện, một số nhân vật lớn chỉ cần động đầu ngón tay, anh sẽ bi cả cái Yên Kinh này tấn công…”
Trương Khiếu Thiên bình tĩnh hơn nhiều: “Năng lực của một số nhân vật lớn, anh không thể tưởng tượng nổi đâu… Tôi khuyên anh, tốt nhất đừng nên ra tay với tôi.”
Trương Khiếu Thiên nói xong những lời này thì yên tâm hơn rất nhiều, theo anh ta thấy, chỉ cần nói ra những lời này, chắc chắn Trần Xuân Độ sẽ không dám làm gì anh ta.
“Ha ha ha ha…”
Trương Khiếu Thiên vừa nói xong, Trần Xuân Độ bật cười, nụ cười đầy vẻ châm biếm và khinh thường, khiến Trương Khiếu Thiên cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
“Nhân vật lớn…”
Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, đột nhiên cười châm biếm: “Nhân vật lớn cái con khỉ gì chứ.”
Sắc mặt Trương Khiếu Thiên đông cứng lại, không ngờ Trần Xuân Độ lại không chút sợ hãi với lời uy hiếp của anh ta, khiến trong lòng anh ta dâng lên một nỗi bất an.
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ chợt nhấc cổ áo Trương Khiếu Thiên lên, cười với anh ta, nói: “Lên đường bình an.”
Đến lúc Trương Khiếu Thiên phản ứng lại, sắc mặt anh ta chợt thay đổi! “Không! Anh nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như vậy đâu, Sát La không có chút liên quan gì đến tôi cả…”
Trương Khiếu Thiên còn muốn giải thích gì đó, nhưng đã muộn rồi! Ngay sau đó, cửa xe chợt bị mở ra, cuồng phong thổi vào trong, sắc mặt Trương Khiếu Thiên trắng bệch như tờ giấy, trong lòng xuất hiện cảm giác nguy cơ sinh tử mạnh mẽ! Anh ta nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng và cầu xin, anh ta không muốn có kết cục giống với thư kí! “Dám động vào vợ tôi, chán sống rồi à.”
Trần Xuân Độ lạnh lùng nói, Trương Khiếu Thiên giữ chặt tay Trần Xuân Độ, không ngừng giãy giụa.
Nhưng, còn có tác dụng gì sao? Trương Khiếu Thiên có cầu xin nhiều hơn đi chăng nữa, Trần Xuân Độ vẫn dửng dưng, cuối cùng cười khẩy nói: “Lúc hối hận, đừng quên, anh không nên động vào vợ tôi.”
Cuối cùng Trương Khiếu Thiên cũng hoàn toàn tuyệt vọng, sắc mặt dữ tợn, căm hận hét lên: “Nếu anh dám buông tay, đừng mơ có thể tiếp tục lăn lộn ở Yên Kinh!”
Nhưng điều anh ta không thể ngờ tới là, Trần Xuân Độ lại cười nhạt, đáp: “Trùng hợp quá, cũng từng có một người nói với tôi như vậy đó.”
Trần Xuân Độ không chút do dự buông lỏng tay, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Anh ném mạnh ra, Trương Khiếu Thiên hét lên rồi bay ra từ trong xe, bị ném với tốc độ cao từ trong xe Audi ra ngoài như bị ném vào máy giặt xoay vòng vòng, lúc bay ra, cơ thể anh ta truyền đến tiếng xương cốt vỡ rắc rắc, hoàn toàn không còn sự sống! Trần Xuân Độ chậm rãi thu tay, đóng cửa xe lại, ngồi ở hàng ghế sau, thở dài một hơi.
Ánh mắt anh hiện lên một nỗi bi ai và sự phức tạp không thể xóa mờ.
Câu nói ban nãy của Trương Khiếu Thiên nhất thời khiến kí ức của anh được khơi gợi lại.
Năm đó… cũng là thành phố đó, cũng là lời nói đó, chỉ là trong xe chiến… người nói với anh là một người mặc quân trang, toàn thân tỏa ra sự cương quyết, khí chất cứng rắn mà chỉ có người trong quân đội mới có.
Đó từng là chiến hữu thân thiết nhất của anh… là người cùng anh vào sinh ra tử trong mưa bom bão đạn… vô số những nhiệm vụ đã khiến bọn họ trở thành những người bạn đáng tin nhất của nhau, có thể giao cho nhau mọi thứ! Nhưng ai có thể ngờ được, chính vì biến cố lần đó… anh trở thành một kẻ mất nhà… mà chiến hữu, lạ trở thành người bị truy kích! Sâu trong ánh mắt Trần Xuân Độ là vẻ phức tạp, bi thương… Ai có thể thấy được, người đàn ông bình thường luôn cười nói vui vẻ, mồm mép tép nhảy mà giờ đây lại có vẻ mặt như thế này.
Chỉ là, vẻ mặt này sẽ không có ai nhìn thấy, cho dù là thế giới ngầm đen tối nhất ở phương Tây cũng chỉ biết, Long Vương bất khả chiến bại… không có quá khứ, hoặc là nói… quá khứ của anh, cho dù là thế lực tình báo đỉnh cấp nhất cũng không thể điều tra ra được! Anh tay trắng xuất hiện, trở thành người đàn ông đứng ở đỉnh cao thế giới với tốc độ khó mà tưởng tượng, là người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc! Mà bốn vị long tướng dưới tay anh cũng như vậy, thông tin về thân phận của bọn họ đều chưa được biết! Đừng nói gì là quân đoàn của anh… Có điều rất nhanh, Trần Xuân Độ đã tỉnh táo lại, nói với người tài xế đang sợ hãi, tay nắm vô lăng cũng run rẩy mãnh liệt kia một địa chỉ, rồi an ủi nói: “Không cần căng thẳng, lái xe cho cẩn thận, tôi sẽ không giết cậu, còn đưa tiền cho cậu nữa.”
Rất nhanh, Trần Xuân Độ trở về khách sạn, vội vàng thay một bộ quần áo, rửa sạch toàn thân đầy máu đi.
Chẳng mấy chốc, chuông điện thoại anh reo lên, phía bên kia truyền đến giọng nói của một thanh niên: “Đại ca, đỉnh thật đó, mới tới Yên Kinh đã làm ra chuyện sóng to gió lớn vậy rồi.”
Giọng nói đầy vẻ chế giễu của thanh niên kia bị Trần Xuân Độ hoàn toàn làm ngơ.
Trần Xuân Độ suy nghĩ một lúc, nói: “Sắp xếp ổn cả rồi chứ?”
“Vẫn vậy, đã xong hết rồi, chuyện em làm anh còn không yên tâm sao, bây giờ anh chỉ cần dốc hết sức chém gió là được…”
Thanh niên kia ngập ngừng một lúc rồi bổ sung: “Có điều, lần này e là anh không lừa được hai người bọn họ nữa đâu, người ta cũng đâu phải kẻ ngốc.”
“Sớm muộn cũng không giấu được, cứ giấu lâu hết mức có thể là được.”
Trần Xuân Độ bình tĩnh nói xong rồi cúp máy.
Thanh niên bên kia cầm điện thoại, ngơ ra một lúc, rồi cười khổ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Đại ca à, cho dù anh có ở ẩn thì vẫn không dừng lại nhỉ.”
Người thanh niên để điện thoại xuống, liếc nhìn màn hình máy tính, ngón tay gõ bàn phím với tốc độ nhanh, lấy một điếu xì gà ra, nhẹ nhàng đột nhập vào hệ thống báo động.
Ấn phím tiếp theo, anh ta nhìn thấy Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên trong màn hình giám sát, nở một nụ cười bí ẩn.
“Hai cô gái may mắn, ai có thể được đại ca bảo vệ lâu đến vậy chứ… Ài, lần trước người nhờ đại ca ra tay là tổng thống nước M nhỉ?”
Người thanh niên hút xì gà, như là đang lẩm bẩm một mình.
“Lời thỉnh cầu của tổng thống nước M cũng chỉ là được bảo vệ trong hai tuần… mà đại ca lại cam tâm tình nguyện ở rể cả đời… cũng không biết sao anh ấy có thể nhẫn nhịn được nữa.”
Người thanh niên lẩm bẩm, gấp máy tính lại.
Trong phòng khách sạn, Trần Xuân Độ thay một chiếc áo sạch sẽ, đi đến bên cửa sổ, anh nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, khẽ thở dài.
Sao anh có thể không đoán được hậu quả chứ? Anh đã sớm đoán được rồi, chỉ là đến Yên Kinh… có vài chuyện đương nhiên che giấu không nổi, kiểu gì cũng có một ngày Lê Kim Huyên sẽ phát hiện ra.
Lúc cô phát hiện ra, việc bảo vệ của anh cũng sẽ vô hiệu.
Bên cạnh đó, anh đến Yên Kinh, nhân quả ở Yên Kinh cũng đến lúc chấm dứt rồi.