Trong một phòng Vip xa hoa, hai bóng người ngồi trên sô pha làm bằng da thật.
Một người hầu đưa tới một bản sách tranh, trên đó là những thu hoạch của vị thiếu niên sắc mặt trắng bệch bên cạnh trong khoảng thời gian ngắn.
Người đàn ông phương Tây đang lật xem sách tranh, thỉnh thoảng khẽ gật đầu nói: "Rất tốt, mười tảng nguyên thạch, lời sáu lỗ bốn."
Vẻ mặt thiếu niên bên cạnh vẫn hờ hững, cho dù nếu tỉ lệ này được truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang không nhỏ trong giới đổ thạch ở Yên Kinh.
Lời sáu lỗ bốn... đây đúng là tỉ lệ cực kỳ cao, rất nhiều kẻ đổ thạch thâm niên cũng chưa chắc có thể đạt được tỉ lệ này.
Thiếu niên lên tiếng, giọng nước ngoài lưu loát, có vẻ hơi lạc lõng ở nước C: "Hôm nay con chơi không tốt lắm, nếu không có thể đạt được tỉ lệ lời tám lỗ hai rồi."
Giọng điệu của thiếu niên cực kỳ bĩnh tĩnh, thậm chí không hề biết khiêm tốn là gì, điều này chứng tỏ cậu ta không phải đang khoác loác mà hình như việc đó chỉ là trò vặt đối với cậu ta.
"Được rồi, đừng quên con không phải là người nước C, con chỉ mới tiếp xúc với đổ thạch ba tháng." Người đàn ông phương Tây gấp tập sách tranh lại nói: "Gia tộc Lâu đài cổ cao quý của chúng ta không quan tâm quá nhiều đến kiểu trò chơi nhàm chán này. Dù sao đây cũng là trò chơi của người nước C, mà dòng máu thiêng cao quý đang chảy xuôi trong người chúng ta đã định sẵn chúng ta phải phấn đấu vì sự nghiệp vĩ đại hơn."
Người đàn ông nói xong, hơi dừng lại sau đó chuyển đề tài: "Có điều, con có biết tại sao ba cho phép con chơi đổ thạch này không?"
Vẻ mặt thiếu niên hơi sững lại nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì nơi này có truyền thuyết Long Vương." Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên sâu thẳm: "Có một truyền thuyết kể rằng Long Vương cực kỳ giỏi trong việc đổ thạch, từng chiếm được vài món đồ cấm kỵ."
"Đồ cấm kỵ?" Vị thiếu niên kia bắt đầu tò mò.
Người đàn ông gật đầu: "Không sai, thực lực của Long Vương sâu không lường được, có lời đồn cho là chính vì mấy món đồ cấm kỵ này đã tạo nên Long Vương!"
Sắc mặt thiếu niên thay đổi, cậu ta hít sâu một hơi: "Thật sự có món đồ lợi hại như vậy?"
Người đàn ông lắc đầu: "Đây chỉ là truyền thuyết, không ai biết thật hay giả."
"Vậy tại sao chúng ta phải đi tìm?" Thiếu niên kia càng khó hiểu.
"Thử một lần cũng chẳng sao. Nếu đúng là có món đồ như vậy nói không chừng sẽ khiến chúng ta càng mạnh mẽ hơn... Đây mới là nguyên nhân ba để con đến đây đổ thạch." Người đàn ông nhìn thiếu niên, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh: "Con đang gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai. Mục đích của chuyến đi lần này là ba đến nước C để tìm kiếm dấu vết của Long Vương để lại, còn con thì trong thời gian này nhất định phải bước vào được phòng đổ thạch cao cấp."
"Ở đây còn có phòng đổ thạch cao cấp hơn sao?" Thiếu niên ngạc nhiên, cậu ta vốn nghĩ khu đổ thạch cao cấp đã là khu vực cao cấp nhất của đại hội đổ thạch rồi.
"Đương nhiên rồi, khu đổ thạch cao cấp và khu cược bình thường ở nơi này chẳng là gì cả. Mà “Tam đao chung cực” ở đây mới thật sự là nơi khiến con có cơ hội nổi bật hơn người, cũng là nơi mà con sẽ được tiếp xúc với những viên đá thô cao cấp nhất trong đại hội đổ thạch. Chỉ trong những viên đá thô đó mới có cơ hội mong manh tồn tại những món đồ cấm kỵ trong lời đồn." Người đàn ông nói.
"Chúng ta và Long Vương có rất nhiều mâu thuẫn, nếu có thể khiến cho gia tộc của chúng ta mạnh mẽ hơn, thì chúng ta có thể ngay lập tức chém đầu Long Vương! Đến lúc đó, thiên hạ sẽ là của chúng ta!" Sắc mặt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo nói.
Cả người thiếu niên run lên, cậu ta đột nhiên cảm nhận được ý muốn sát phạt lạnh lùng từ người đàn ông!
"Long Vương mạnh như vậy... Chúng ta thật sự làm được sao?" Giọng thiếu niên run lên nói.
"Đương nhiên, trong số các kiêu hùng ở nước ngoài, chỉ có Long Vương là không có bất kỳ quá khứ gì. Bất kỳ thông tin gì trong quá khứ cũng đều trống rỗng, giống như ông ta được sinh ra từ không khí..." Người đàn ông nhớ lại: "Một người đàn ông xuất hiện từ không khí lại có sức mạnh khủng khiếp. Ông ta có quá nhiều bí mật. Nếu truyền thuyết là sự thật, thì mọi thứ sẽ được giải thích rõ ràng."
Thiếu niên im lặng... Long Vương... người khiến cho vô số thế lực ở nước ngoài dù là thế lực hàng đầu hay thế lực nhỏ bình thường khi nghe thấy cái tên danh giá ẩn chứa vô tận máu tanh này đều sẽ không nhịn được run rẩy!
Sự mạnh mẽ của Long Vương không thể đánh giá bằng lẽ thường được! Người đàn ông nói đúng, e rằng chỉ có truyền thuyết mới có thể giải thích được sức mạnh khó lường của ông ta.
"Ba, ba đã nhìn thấy Long Vương chưa…Ba có biết ngài ấy trông thế nào không?" Thiếu niên nhìn người đàn ông đầy hy vọng, cậu ta tò mò rốt cuộc một nhân vật truyền thuyết như vậy sẽ có hình dáng ra sao?
Sắc mặt người đàn ông u ám, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Ba không biết, ông ta quá bí ẩn. Cho dù những người có ý muốn lưu lại tướng mạo của ông ta cũng không được, chỉ có một tấm hình chụp lại được bóng lưng mơ hồ của ông ta... "
"Một nhân vật bí ẩn, thực lực vừa mạnh lại vừa đáng sợ như vậy… Chúng ta thực sự có cơ hội sao?" Thiếu niên im lặng hồi lâu rồi hỏi.
Người đàn ông không nói, thở dài, tiến lên xoa đầu thiếu niên, nghiêm túc nói: "Dù ông ta có đứng trên đỉnh thế giới nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể coi ông ta là mục tiêu. Dù có là kẻ thù thì chúng ta vẫn phải làm hết sức mình. "
Thiếu niên gật đầu, người đàn ông bỗng nhớ ra vội hỏi: "Vừa rồi con gặp một người nước C khiến con thấy như đã từng quen biết sao?"
Thiếu niên gật đầu, vẻ mặt người đàn ông hơi khác lạ, ngạc nhiên hỏi: "Con có chắc không, đây là lần đầu tiên con đến nước C, mà ngay cả khi ở nước ngoài con cũng chưa từng thấy nhiều người đến từ nước C."
Thiếu niên lắc đầu: "Anh ta khiến con có cảm giác rất đặc biệt, con cũng không nói rõ được."
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: "Trước tiên đừng để ý đến những việc này, vòng đổ thạch tiếp theo sắp bắt đầu rồi. Bây giờ việc con phải làm là thu hút sự chú ý sư của các cơ quan chức năng, bước vào được vòng đổ thạch quy cách cao nhất - Tam đao chung cực."
"Vâng." Thiếu niên đồng ý, người đàn ông đi tới bên cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh, nhưng vẫn ẩn chứa sâu xa.
Lựa chọn đi đến nước C lúc đầu của ông ta quả thật không sai. Nước C đúng là mang đến bất ngờ cho ông ta. Long Vương thật sự đã để lại dấu vết ở đây, hơn nữa có lẽ tất cả những người ở đây đều không chú ý tới, trong vô hình trung, Long Vương đều có ảnh hưởng đến bọn họ.
Người đàn ông thầm nói. Ông ta không hiểu rốt cuộc Long Vương có liên quan gì tới nước C. Nước C là một nước còn yếu kém hơn nhiều cường quốc khác, nhưng nó lại có vô vàn mối quan hệ không thể xác định rõ ràng với người đàn ông đứng trên đỉnh thế giới này.
***
Sau khi quay trở lại khu vực nghỉ ngơi Trần Xuân Độ thấy Tô Loan Loan đang xem tạp chí và sách đổ thạch đặt ở đây, trong khi Lê Kim Huyên đang rất vui vẻ tán gẫu với một người đàn ông, thoạt nhìn cuộc trò chuyện rất sôi nổi.
Trần Xuân Độ bĩu môi... trong lòng lập tức sinh ra hờn ghen... Chẳng qua anh chỉ mới ra ngoài vài phút thế mà đã có ong bướm vây quanh rồi.
Mà Trần Xuân Độ đến gần mới nhìn rõ mặt người kia. Đúng là người quen, chính là vị tướng quân vừa mới tán gẫu với Lê Kim Huyên trong phòng cược kia.
Trần Xuân Độ thở ra một hơi, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn cố nặn ra một nụ cười, xẹt tới cười nói: "Ôi, trùng hợp quá, mọi người đều ở đây sao?"
Thân hình của vị tướng lĩnh kia cao to thẳng tắp như tùng như bách, bộ đồ anh ta mặc trên người sạch sẽ mà khí khái.
Trần Xuân Độ cũng mặc đồ vest như người ta nhưng thật sự rất có lỗi với người nhìn. Bởi lẽ bộ độ trên người anh giống như mặc ké đồ của người khác hơn.
Giữa hai người tương phản rõ rệt, ngay cả Lê Kim Huyên cũng thấy chướng mắt, khiến cô không khỏi lộ ra vẻ tức giận.
Vị tướng quân kia liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường.
Thậm chí anh ta còn không muốn nhìn Trần Xuân Độ bởi vì theo anh ta thấy Trần Xuân Độ không xứng làm đối thủ của anh ta.
"Xin lỗi." Lê Kim Huyên mỉm cười, lịch sự xin lỗi vị tướng quân kia, sau đó kéo Trần Xuân Độ sang một bên, giận dữ hỏi: "Anh tới làm gì, tôi có bảo anh tới sao?"
Trần Xuân Độ mờ mịt hỏi lại: "Chủ tịch Lê, tôi không biết cô không muốn tôi qua đây đấy?"
Lê Kim Huyên hừ lạnh, cảnh cáo nói: "Tôi cảnh cáo anh, đây là tướng quân Yên Kinh, là người anh tuyệt đối không thể đắc tội được. Nếu anh dám chọc giận anh ta thì tập đoàn Lê thị của chúng ta sẽ tiêu đời!"
"Cô đã biết anh ta không phải là dạng người dễ chọc, tại sao không sợ chơi lửa có ngày chết cháy vậy?" Trần Xuân Bắc kéo tay Lê Kim Huyên ra, nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý.
Rõ ràng trong lòng Lê Kim Huyên biết rõ, nếu vị tướng quân Yên Kinh này nổi giận, ngay cả cô và Lê Duy Dương đều sẽ không chịu nổi lửa giận của anh ta!
"Tôi tự biết chừng mực, không cần anh lo." Lê Kim Huyền hừ một tiếng, kiêu ngạo hất cằm.
"Đây là thuộc hạ của cô sao?" Lúc này, một bóng người cao lớn sải bước về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.
"Đúng thế." Lê Kim Huyên không ngờ tướng quân sẽ đi tới, gật đầu khẽ đáp lời anh ta.
Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn Lê Kim Huyên, giọng nói trầm ấm của Lê Kim Huyên nếu ở quốc đảo chắc chắn sẽ trở thành tài năng lồng tiếng hàng đầu!
Khi Lê Kim Huyên nhìn thấy vị tướng quân này đột nhiên đi tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo âu.
Cô nhớ ra Trần Xuân Độ có xung đột với anh ta, cô không muốn để Trần Xuân Độ và anh ta xảy ra mâu thuẫn gì nữa.
Tướng quân đi tới trước mặt Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ nhưng Lê Kim Huyên ở bên cạnh lại cảm nhận rõ ràng áp lực và oai nghiêm lạnh lẽo không thể thách thức ẩn chứa trong ánh mắt kia.
Ánh mắt vốn chỉ có được ở những người đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người khác sợ hãi.
Lê Kim Huyên cắn đôi môi đỏ mọng, cô đứng bên cạnh Trần Xuân Độ đương nhiên cũng không thể tránh khỏi áp lực ngột ngạt này.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không bỏ đi, bởi cô luôn là một người phụ nữ quật cường như thế.
Đột nhiên, dưới cái nhìn ngập tràn áp lực này, Trần Xuân Độ ngẩng đầu đỡ thân hình hơi lảo đảo của Lê Kim Huyên, mỉm cười lấy lòng nhìn vị tướng quân kia giống như đang bày tỏ thái độ cam tâm tình nguyện thần phục.
Trong chốc lát ánh mắt kia dời đi, tướng quân lãnh đạm nói với Trần Xuân Độ: "Tôi nhớ kỹ cậu, sau này hãy làm tốt bổn phận của mình, chỉ cần yên phận làm hạ nhân là đủ rồi. Đừng bao giờ có ý nghĩ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng đừng bao giờ khoác lác chém gió ở một nơi như thế này nữa."
Lời dạy dỗ sâu xa của vị tướng quân kia mơ hồ mang theo vẻ châm chọc.
"Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga là ý gì?" Trần Xuân Độ mờ mịt hỏi.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh nghe được câu hỏi của Trần Xuân Độ nhất thời trong lòng có dự cảm không may.
"Có ý gì, trong lòng cậu tự rõ!" Vị tướng quân kia nói xong, một tia khí thế toát ra từ trên người anh ta khiến da đầu Lê Kim Huyên tê dại.
Chỉ vỏn vẹn một tia khí thế cũng đã khiến Lê Kim Huyên sợ hãi. Đó là một khí chất độc nhất vô nhị chỉ có ở những người quanh năm sống trong môi trường quân đội kiên cường, kỷ luật thép mới có được. Khí thế đó đủ để đe dọa rất nhiều nhân vật có mặt tại đây.
Mà lúc này, luồng khí thế kia che ngợp bầu trời đang ép về phía Trần Xuân Độ.
Một người hầu đưa tới một bản sách tranh, trên đó là những thu hoạch của vị thiếu niên sắc mặt trắng bệch bên cạnh trong khoảng thời gian ngắn.
Người đàn ông phương Tây đang lật xem sách tranh, thỉnh thoảng khẽ gật đầu nói: "Rất tốt, mười tảng nguyên thạch, lời sáu lỗ bốn."
Vẻ mặt thiếu niên bên cạnh vẫn hờ hững, cho dù nếu tỉ lệ này được truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang không nhỏ trong giới đổ thạch ở Yên Kinh.
Lời sáu lỗ bốn... đây đúng là tỉ lệ cực kỳ cao, rất nhiều kẻ đổ thạch thâm niên cũng chưa chắc có thể đạt được tỉ lệ này.
Thiếu niên lên tiếng, giọng nước ngoài lưu loát, có vẻ hơi lạc lõng ở nước C: "Hôm nay con chơi không tốt lắm, nếu không có thể đạt được tỉ lệ lời tám lỗ hai rồi."
Giọng điệu của thiếu niên cực kỳ bĩnh tĩnh, thậm chí không hề biết khiêm tốn là gì, điều này chứng tỏ cậu ta không phải đang khoác loác mà hình như việc đó chỉ là trò vặt đối với cậu ta.
"Được rồi, đừng quên con không phải là người nước C, con chỉ mới tiếp xúc với đổ thạch ba tháng." Người đàn ông phương Tây gấp tập sách tranh lại nói: "Gia tộc Lâu đài cổ cao quý của chúng ta không quan tâm quá nhiều đến kiểu trò chơi nhàm chán này. Dù sao đây cũng là trò chơi của người nước C, mà dòng máu thiêng cao quý đang chảy xuôi trong người chúng ta đã định sẵn chúng ta phải phấn đấu vì sự nghiệp vĩ đại hơn."
Người đàn ông nói xong, hơi dừng lại sau đó chuyển đề tài: "Có điều, con có biết tại sao ba cho phép con chơi đổ thạch này không?"
Vẻ mặt thiếu niên hơi sững lại nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì nơi này có truyền thuyết Long Vương." Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên sâu thẳm: "Có một truyền thuyết kể rằng Long Vương cực kỳ giỏi trong việc đổ thạch, từng chiếm được vài món đồ cấm kỵ."
"Đồ cấm kỵ?" Vị thiếu niên kia bắt đầu tò mò.
Người đàn ông gật đầu: "Không sai, thực lực của Long Vương sâu không lường được, có lời đồn cho là chính vì mấy món đồ cấm kỵ này đã tạo nên Long Vương!"
Sắc mặt thiếu niên thay đổi, cậu ta hít sâu một hơi: "Thật sự có món đồ lợi hại như vậy?"
Người đàn ông lắc đầu: "Đây chỉ là truyền thuyết, không ai biết thật hay giả."
"Vậy tại sao chúng ta phải đi tìm?" Thiếu niên kia càng khó hiểu.
"Thử một lần cũng chẳng sao. Nếu đúng là có món đồ như vậy nói không chừng sẽ khiến chúng ta càng mạnh mẽ hơn... Đây mới là nguyên nhân ba để con đến đây đổ thạch." Người đàn ông nhìn thiếu niên, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh: "Con đang gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai. Mục đích của chuyến đi lần này là ba đến nước C để tìm kiếm dấu vết của Long Vương để lại, còn con thì trong thời gian này nhất định phải bước vào được phòng đổ thạch cao cấp."
"Ở đây còn có phòng đổ thạch cao cấp hơn sao?" Thiếu niên ngạc nhiên, cậu ta vốn nghĩ khu đổ thạch cao cấp đã là khu vực cao cấp nhất của đại hội đổ thạch rồi.
"Đương nhiên rồi, khu đổ thạch cao cấp và khu cược bình thường ở nơi này chẳng là gì cả. Mà “Tam đao chung cực” ở đây mới thật sự là nơi khiến con có cơ hội nổi bật hơn người, cũng là nơi mà con sẽ được tiếp xúc với những viên đá thô cao cấp nhất trong đại hội đổ thạch. Chỉ trong những viên đá thô đó mới có cơ hội mong manh tồn tại những món đồ cấm kỵ trong lời đồn." Người đàn ông nói.
"Chúng ta và Long Vương có rất nhiều mâu thuẫn, nếu có thể khiến cho gia tộc của chúng ta mạnh mẽ hơn, thì chúng ta có thể ngay lập tức chém đầu Long Vương! Đến lúc đó, thiên hạ sẽ là của chúng ta!" Sắc mặt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo nói.
Cả người thiếu niên run lên, cậu ta đột nhiên cảm nhận được ý muốn sát phạt lạnh lùng từ người đàn ông!
"Long Vương mạnh như vậy... Chúng ta thật sự làm được sao?" Giọng thiếu niên run lên nói.
"Đương nhiên, trong số các kiêu hùng ở nước ngoài, chỉ có Long Vương là không có bất kỳ quá khứ gì. Bất kỳ thông tin gì trong quá khứ cũng đều trống rỗng, giống như ông ta được sinh ra từ không khí..." Người đàn ông nhớ lại: "Một người đàn ông xuất hiện từ không khí lại có sức mạnh khủng khiếp. Ông ta có quá nhiều bí mật. Nếu truyền thuyết là sự thật, thì mọi thứ sẽ được giải thích rõ ràng."
Thiếu niên im lặng... Long Vương... người khiến cho vô số thế lực ở nước ngoài dù là thế lực hàng đầu hay thế lực nhỏ bình thường khi nghe thấy cái tên danh giá ẩn chứa vô tận máu tanh này đều sẽ không nhịn được run rẩy!
Sự mạnh mẽ của Long Vương không thể đánh giá bằng lẽ thường được! Người đàn ông nói đúng, e rằng chỉ có truyền thuyết mới có thể giải thích được sức mạnh khó lường của ông ta.
"Ba, ba đã nhìn thấy Long Vương chưa…Ba có biết ngài ấy trông thế nào không?" Thiếu niên nhìn người đàn ông đầy hy vọng, cậu ta tò mò rốt cuộc một nhân vật truyền thuyết như vậy sẽ có hình dáng ra sao?
Sắc mặt người đàn ông u ám, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Ba không biết, ông ta quá bí ẩn. Cho dù những người có ý muốn lưu lại tướng mạo của ông ta cũng không được, chỉ có một tấm hình chụp lại được bóng lưng mơ hồ của ông ta... "
"Một nhân vật bí ẩn, thực lực vừa mạnh lại vừa đáng sợ như vậy… Chúng ta thực sự có cơ hội sao?" Thiếu niên im lặng hồi lâu rồi hỏi.
Người đàn ông không nói, thở dài, tiến lên xoa đầu thiếu niên, nghiêm túc nói: "Dù ông ta có đứng trên đỉnh thế giới nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể coi ông ta là mục tiêu. Dù có là kẻ thù thì chúng ta vẫn phải làm hết sức mình. "
Thiếu niên gật đầu, người đàn ông bỗng nhớ ra vội hỏi: "Vừa rồi con gặp một người nước C khiến con thấy như đã từng quen biết sao?"
Thiếu niên gật đầu, vẻ mặt người đàn ông hơi khác lạ, ngạc nhiên hỏi: "Con có chắc không, đây là lần đầu tiên con đến nước C, mà ngay cả khi ở nước ngoài con cũng chưa từng thấy nhiều người đến từ nước C."
Thiếu niên lắc đầu: "Anh ta khiến con có cảm giác rất đặc biệt, con cũng không nói rõ được."
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: "Trước tiên đừng để ý đến những việc này, vòng đổ thạch tiếp theo sắp bắt đầu rồi. Bây giờ việc con phải làm là thu hút sự chú ý sư của các cơ quan chức năng, bước vào được vòng đổ thạch quy cách cao nhất - Tam đao chung cực."
"Vâng." Thiếu niên đồng ý, người đàn ông đi tới bên cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh, nhưng vẫn ẩn chứa sâu xa.
Lựa chọn đi đến nước C lúc đầu của ông ta quả thật không sai. Nước C đúng là mang đến bất ngờ cho ông ta. Long Vương thật sự đã để lại dấu vết ở đây, hơn nữa có lẽ tất cả những người ở đây đều không chú ý tới, trong vô hình trung, Long Vương đều có ảnh hưởng đến bọn họ.
Người đàn ông thầm nói. Ông ta không hiểu rốt cuộc Long Vương có liên quan gì tới nước C. Nước C là một nước còn yếu kém hơn nhiều cường quốc khác, nhưng nó lại có vô vàn mối quan hệ không thể xác định rõ ràng với người đàn ông đứng trên đỉnh thế giới này.
***
Sau khi quay trở lại khu vực nghỉ ngơi Trần Xuân Độ thấy Tô Loan Loan đang xem tạp chí và sách đổ thạch đặt ở đây, trong khi Lê Kim Huyên đang rất vui vẻ tán gẫu với một người đàn ông, thoạt nhìn cuộc trò chuyện rất sôi nổi.
Trần Xuân Độ bĩu môi... trong lòng lập tức sinh ra hờn ghen... Chẳng qua anh chỉ mới ra ngoài vài phút thế mà đã có ong bướm vây quanh rồi.
Mà Trần Xuân Độ đến gần mới nhìn rõ mặt người kia. Đúng là người quen, chính là vị tướng quân vừa mới tán gẫu với Lê Kim Huyên trong phòng cược kia.
Trần Xuân Độ thở ra một hơi, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn cố nặn ra một nụ cười, xẹt tới cười nói: "Ôi, trùng hợp quá, mọi người đều ở đây sao?"
Thân hình của vị tướng lĩnh kia cao to thẳng tắp như tùng như bách, bộ đồ anh ta mặc trên người sạch sẽ mà khí khái.
Trần Xuân Độ cũng mặc đồ vest như người ta nhưng thật sự rất có lỗi với người nhìn. Bởi lẽ bộ độ trên người anh giống như mặc ké đồ của người khác hơn.
Giữa hai người tương phản rõ rệt, ngay cả Lê Kim Huyên cũng thấy chướng mắt, khiến cô không khỏi lộ ra vẻ tức giận.
Vị tướng quân kia liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường.
Thậm chí anh ta còn không muốn nhìn Trần Xuân Độ bởi vì theo anh ta thấy Trần Xuân Độ không xứng làm đối thủ của anh ta.
"Xin lỗi." Lê Kim Huyên mỉm cười, lịch sự xin lỗi vị tướng quân kia, sau đó kéo Trần Xuân Độ sang một bên, giận dữ hỏi: "Anh tới làm gì, tôi có bảo anh tới sao?"
Trần Xuân Độ mờ mịt hỏi lại: "Chủ tịch Lê, tôi không biết cô không muốn tôi qua đây đấy?"
Lê Kim Huyên hừ lạnh, cảnh cáo nói: "Tôi cảnh cáo anh, đây là tướng quân Yên Kinh, là người anh tuyệt đối không thể đắc tội được. Nếu anh dám chọc giận anh ta thì tập đoàn Lê thị của chúng ta sẽ tiêu đời!"
"Cô đã biết anh ta không phải là dạng người dễ chọc, tại sao không sợ chơi lửa có ngày chết cháy vậy?" Trần Xuân Bắc kéo tay Lê Kim Huyên ra, nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý.
Rõ ràng trong lòng Lê Kim Huyên biết rõ, nếu vị tướng quân Yên Kinh này nổi giận, ngay cả cô và Lê Duy Dương đều sẽ không chịu nổi lửa giận của anh ta!
"Tôi tự biết chừng mực, không cần anh lo." Lê Kim Huyền hừ một tiếng, kiêu ngạo hất cằm.
"Đây là thuộc hạ của cô sao?" Lúc này, một bóng người cao lớn sải bước về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.
"Đúng thế." Lê Kim Huyên không ngờ tướng quân sẽ đi tới, gật đầu khẽ đáp lời anh ta.
Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn Lê Kim Huyên, giọng nói trầm ấm của Lê Kim Huyên nếu ở quốc đảo chắc chắn sẽ trở thành tài năng lồng tiếng hàng đầu!
Khi Lê Kim Huyên nhìn thấy vị tướng quân này đột nhiên đi tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo âu.
Cô nhớ ra Trần Xuân Độ có xung đột với anh ta, cô không muốn để Trần Xuân Độ và anh ta xảy ra mâu thuẫn gì nữa.
Tướng quân đi tới trước mặt Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ nhưng Lê Kim Huyên ở bên cạnh lại cảm nhận rõ ràng áp lực và oai nghiêm lạnh lẽo không thể thách thức ẩn chứa trong ánh mắt kia.
Ánh mắt vốn chỉ có được ở những người đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người khác sợ hãi.
Lê Kim Huyên cắn đôi môi đỏ mọng, cô đứng bên cạnh Trần Xuân Độ đương nhiên cũng không thể tránh khỏi áp lực ngột ngạt này.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không bỏ đi, bởi cô luôn là một người phụ nữ quật cường như thế.
Đột nhiên, dưới cái nhìn ngập tràn áp lực này, Trần Xuân Độ ngẩng đầu đỡ thân hình hơi lảo đảo của Lê Kim Huyên, mỉm cười lấy lòng nhìn vị tướng quân kia giống như đang bày tỏ thái độ cam tâm tình nguyện thần phục.
Trong chốc lát ánh mắt kia dời đi, tướng quân lãnh đạm nói với Trần Xuân Độ: "Tôi nhớ kỹ cậu, sau này hãy làm tốt bổn phận của mình, chỉ cần yên phận làm hạ nhân là đủ rồi. Đừng bao giờ có ý nghĩ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng đừng bao giờ khoác lác chém gió ở một nơi như thế này nữa."
Lời dạy dỗ sâu xa của vị tướng quân kia mơ hồ mang theo vẻ châm chọc.
"Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga là ý gì?" Trần Xuân Độ mờ mịt hỏi.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh nghe được câu hỏi của Trần Xuân Độ nhất thời trong lòng có dự cảm không may.
"Có ý gì, trong lòng cậu tự rõ!" Vị tướng quân kia nói xong, một tia khí thế toát ra từ trên người anh ta khiến da đầu Lê Kim Huyên tê dại.
Chỉ vỏn vẹn một tia khí thế cũng đã khiến Lê Kim Huyên sợ hãi. Đó là một khí chất độc nhất vô nhị chỉ có ở những người quanh năm sống trong môi trường quân đội kiên cường, kỷ luật thép mới có được. Khí thế đó đủ để đe dọa rất nhiều nhân vật có mặt tại đây.
Mà lúc này, luồng khí thế kia che ngợp bầu trời đang ép về phía Trần Xuân Độ.