...
Sở chiêu đãi đặc biệt, trong căn phòng tối nho nhỏ.
Trần Xuân Độ đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ với ông già ở sát vách... Có thể uống rượu mao đài quý báu, ăn sơn hào hải vị ở trong căn phòng tối tăm nho nhỏ này, đây quả thực là một cách hưởng thụ khác biệt... Vui vẻ như vậy cớ sao lại không làm?
Đúng lúc này, đột nhiên trên hành lang bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Trần Xuân Độ nghe thấy âm thanh này thì hơi sững sờ, anh cầm bình rượu chui qua cái lỗ mà mình đã đập ra ở trên vách tường, định trở lại phòng giam của mình.
"Cọt kẹt." Cánh cửa sắt nặng nề bên trong gian phòng được mở ra, mấy nhân viên cảnh sát đứng ở cửa phòng.
"Trần Xuân Độ, ra ngoài đi, anh đã được thả!" Âm thanh của nhân viên cảnh sát vô cùng lạnh lùng quát lên.
Trần Xuân Độ nghe vậy, hai mắt nhất thời híp lại. Anh vẫn ngồi ở góc tường như trước, không để ý đến bọn họ.
"Gọi anh đi ra? Có nghe không? Anh đã được thả!" Nhân viên cảnh sát thấy anh không động đậy, nhất thời âm thanh lại lớn hơn mấy phần, hung hăng quát lên.
Trần Xuân Độ chậm rãi nhắm mắt, bình tĩnh thâm thúy nói: “Ông đây không muốn ra ngoài."
Trong sở chiêu đãi đặc biệt, Lạc Quán Trung vừa mới hoàn thành thủ tục thả người, sắc mặt ông ta âm u bất định, có vẻ hết sức bất đắc dĩ... Ván cờ hôm nay, ông ta quá thảm hại. Đây là thời khắc thảm hại nhất từ trước tới nay của ông ta!
Ông già nắm tay cháu gái bình tĩnh đứng ở một bên, thản nhiên giống như hoa tươi vậy.
Một lúc sau, hai nhân viên cảnh sát vội vã đi ra.
"Cục trưởng Lạc... Trần Xuân Độ kia... anh ta... anh ta không chịu đi ra..." Nhân viên cảnh sát có chút xấu hổ lắp bắp nói.
"Cái gì?" Lạc Quán Trung nghe vậy, sắc mặt lập tức ngưng trọng... Trần Xuân Độ chết tiệt này! Trước đó muốn bắt anh ta thì anh ta tìm mọi cách thoát tội, hiện tại muốn thả... anh ta lại không chịu đi ra?
Ông già ở bên cạnh có chút không phản ứng kịp... Sao tên nhóc kia không chịu ra?
"Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!" Sắc mặt Lạc Quán Trung hơi âm trầm, hiển nhiên lúc này tâm tình ông ta không tốt chút nào, lúc nói chuyện thái độ còn hơi nóng nảy.
Vì vậy, mấy nhân viên cảnh sát lại tiến vào...
Vài phút sau, bọn họ lại đi ra từ bên trong...
"Cục trưởng Lạc... anh ta không chịu đi ra... Mấy người chúng tôi động thủ cũng không thể làm anh ta nhúc nhích..." Đám cảnh sát rất bất đắc dĩ.
Sắc mặt Lạc Quán Trung trầm xuống giống như muốn nổi giận... Tên khốn đáng chết này... thả cậu ta mà cậu ta còn tự cao tự đại?
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ông già chậm rãi tiến lên hỏi.
Lạc Quán Trung xấu hổ: “Chuyện này... ngài thấy đó... Trần Xuân Độ này không chịu đi ra... sợ rằng Lạc mỗ cũng không giúp được gì..."
Lúc này, bên trong lại có một nhân viên cảnh sát khác vội vã đi tới, lên tiếng nói: “Cục trưởng Lạc... anh ta... anh ta nói muốn ngài tự mình đi vào... đi vào xin lỗi... anh ta mới bằng lòng đi ra..."
"Cái gì?" Lạc Quán Trung trợn mắt trừng trừng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy! Ông ta nắm chặt hai tay, bộ dạng như muốn giết người!
Đường đường là một cục trưởng như ông ta... lại phải xin lỗi cái tên khốn chết tiệt kia sao? Bảo ông ta sao có thể nhịn nhục được đây? Ngày hôm nay thực sự là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời của Lạc Quán Trung ông ta!
Ông già ngạc nhiên, vẻ mặt ngơ ngác... Trần Xuân Độ này... lạ nhỉ? Ông ta chưa từng nhìn thấy người nào không muốn ra khỏi sở chiêu đãi đặc biệt… Từ trước tới giờ chưa từng có trường hợp này...
"Thật đúng là làm càn! Cậu ta muốn ở trong đó thì để cậu ta tiếp tục ở đi!" Lạc Quán Trung tức tối phất ống tay áo, ra vẻ như muốn đi!
"Cục trưởng Lạc... anh ta... còn nói..." Nhân viên cảnh sát vội vàng tiến lên, bổ sung một câu: “Anh ta nói nếu như ngài không đi vào xin lỗi anh ta... anh ta sẽ báo cáo một số chuyện lên cấp trên... Anh ta nói có vài chuyện trong lòng ngài rõ ràng..."
Thịch! Nghe nói thế, sắc mặt của vị cục trưởng Lạc này lại biến đổi lần thứ hai, trở nên cực kỳ khó coi!
Thân thể của Lạc Quán Trung đều đang run rẩy, có thể thấy ông ta phẫn nộ đến nhường nào! Giờ phút này, nếu như có thể giết người... ông ta nhất định sẽ dùng súng bắn chết cái thằng khốn kia đi! Giết người diệt khẩu!
Lạc Quán Trung phẫn nộ vung ống tay áo, sắc mặt tái xanh run rẩy, trực tiếp sải bước đi vào khu phòng giam đặc biệt... Bước chân của ông ta cực kỳ nặng nề, giống như mang theo cơn phẫn nộ cực lớn!
Ông già và cháu gái bối rối mấy giây, sau đó cũng đi theo...
...
Trong căn phòng giam tối tăm nho nhỏ, Trần Xuân Độ dựa ở góc tường, bình thản uống rượu mao đài, bình tĩnh không gì sánh được.
Căn phòng cách vách, ông lão kia đã cười đến mức sắp không thở nổi.
"Thú vị thật nha, thú vị nha... Trần Xuân Độ, cậu là thằng nhóc thú vị nhất mà tôi từng gặp..." Trong tiếng cười già nua của ông lão lộ ra một tia cuồng ngạo không hề câu nệ: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên kỳ quái như cậu... vậy mà lại muốn ở trong này không muốn đi? Thật quá con mẹ nó thú vị mà!"
Ông lão kích động cười lớn, trong miệng văng tục không ngớt.
Trần Xuân Độ uống một ngụm rượu mao đài, châm chọc nói: “Lão già, chút chuyện đó có đáng là gì? So với ông, tôi vẫn còn kém xa..."
"Khụ khụ..." Ông lão bị câu nói phản bác của Trần Xuân Độ chọc cho thiếu chút nữa sặc chết.
"Cái thằng nhóc này... quá hung hăng rồi." Ông lão chậm rãi dạy dỗ.
Trần Xuân Độ mặc kệ ông ta, tiếp tục uống từng ngụm lớn.
"Trần Xuân Độ, tôi ở bên ngoài có một cô cháu gái lớn lên rất nghiêng nước nghiêng thành, vô cùng xinh đẹp... Lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu..." Ông vụ vừa cười vừa nói.
Trần Xuân Độ vẫn không để ý tới... ông lão nói chuyện quá mơ hồ, mười câu thì đã có chín câu không rõ ràng, không thể tin được.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vắng vẻ lại truyền đến tiếng bước chân gấp gáp lộn xộn... Nghe tiết tấu của tiếng bước chân... dường như chủ nhân của nó đang giẫm rất mạnh... tâm tình không tốt lắm!
Khoé môi Trần Xuân Độ cong lên nở một nụ cười vô lại... Rốt cục cũng tới rồi sao.
"Cạch!" Cánh cửa sắt dày nặng của căn phòng tối nho nhỏ bị đẩy mạnh!
Lạc Quán Trung sắc mặt tái xanh dữ tợn đứng ở cửa, nổi giận quát lên: “Trần Xuân Độ... rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Ôi trời... đây không phải cục trưởng Lạc đó sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?" Trần Xuân Độ thản nhiên cười nhạt, âm thanh kia cực kỳ tà tính, mang theo một tia châm chọc.
Lạc Quán Trung đứng ở cửa, cả người đều tức giận đến mức phát run! Nếu như có thể, ông ta hận không thể xông lên đập chết Trần Xuân Độ ngay tại chỗ!
"Trần Xuân Độ, tôi khuyên cậu nên tự giải quyết cho tốt đi!" Lạc Quán Trung hắng giọng nói, âm thanh đều đang rung động.
"Ừm, đa tạ cục trưởng Lạc đã nhắc nhở..." Trần Xuân Độ gật đầu, sau đó bình tĩnh uống một ngụm rượu, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
"Trần Xuân Độ, đi ra ngoài đi... cậu được thả." Lạc Quán Trung nghiến răng nghiến lợi, hầu như cố nén tức giận trong lòng, chậm rãi nói rằng.
Có thể để một cục trưởng như ông ta chính miệng nói ra những lời như vậy đối với một tội nhân... chuyện này quả thực là trước nay chưa từng có! Đây cũng là một nỗi nhục nhã rất lớn đối với Lạc Quán Trung!
"Ơ kìa... cục trưởng Lạc, ông như vậy là đang xin lỗi sao? Sao tôi có cảm giác như ông đang mắng chửi người khác thế?" Trần Xuân Độ bình tĩnh nói, trong giọng điệu còn mang theo ý cười thú vị.
Hai tay Lạc Quán Trung nắm chặt, giữa các đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc, có thể thấy lúc này ông ta phẫn nộ đến nhường nào!
Ngoài căn phòng tối, hai người kia đều ngơ ngác... đờ đẫn nhìn cảnh tượng này... Chuyện này cũng quá... cũng quá trước nay chưa từng có rồi?
Đám nhân viên cảnh sát bên cạnh cũng đổ đầy mồ hôi lạnh... Một màn này... quá mức chấn kinh! Bọn họ công tác ở sở chiêu đãi đặc biệt nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy người nào lớn lối như thế. Một tên tội phạm lại có thể khiến một người đường đường là cục trưởng... đích thân tới nói xin lỗi?
Sở chiêu đãi đặc biệt, trong căn phòng tối nho nhỏ.
Trần Xuân Độ đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ với ông già ở sát vách... Có thể uống rượu mao đài quý báu, ăn sơn hào hải vị ở trong căn phòng tối tăm nho nhỏ này, đây quả thực là một cách hưởng thụ khác biệt... Vui vẻ như vậy cớ sao lại không làm?
Đúng lúc này, đột nhiên trên hành lang bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Trần Xuân Độ nghe thấy âm thanh này thì hơi sững sờ, anh cầm bình rượu chui qua cái lỗ mà mình đã đập ra ở trên vách tường, định trở lại phòng giam của mình.
"Cọt kẹt." Cánh cửa sắt nặng nề bên trong gian phòng được mở ra, mấy nhân viên cảnh sát đứng ở cửa phòng.
"Trần Xuân Độ, ra ngoài đi, anh đã được thả!" Âm thanh của nhân viên cảnh sát vô cùng lạnh lùng quát lên.
Trần Xuân Độ nghe vậy, hai mắt nhất thời híp lại. Anh vẫn ngồi ở góc tường như trước, không để ý đến bọn họ.
"Gọi anh đi ra? Có nghe không? Anh đã được thả!" Nhân viên cảnh sát thấy anh không động đậy, nhất thời âm thanh lại lớn hơn mấy phần, hung hăng quát lên.
Trần Xuân Độ chậm rãi nhắm mắt, bình tĩnh thâm thúy nói: “Ông đây không muốn ra ngoài."
Trong sở chiêu đãi đặc biệt, Lạc Quán Trung vừa mới hoàn thành thủ tục thả người, sắc mặt ông ta âm u bất định, có vẻ hết sức bất đắc dĩ... Ván cờ hôm nay, ông ta quá thảm hại. Đây là thời khắc thảm hại nhất từ trước tới nay của ông ta!
Ông già nắm tay cháu gái bình tĩnh đứng ở một bên, thản nhiên giống như hoa tươi vậy.
Một lúc sau, hai nhân viên cảnh sát vội vã đi ra.
"Cục trưởng Lạc... Trần Xuân Độ kia... anh ta... anh ta không chịu đi ra..." Nhân viên cảnh sát có chút xấu hổ lắp bắp nói.
"Cái gì?" Lạc Quán Trung nghe vậy, sắc mặt lập tức ngưng trọng... Trần Xuân Độ chết tiệt này! Trước đó muốn bắt anh ta thì anh ta tìm mọi cách thoát tội, hiện tại muốn thả... anh ta lại không chịu đi ra?
Ông già ở bên cạnh có chút không phản ứng kịp... Sao tên nhóc kia không chịu ra?
"Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!" Sắc mặt Lạc Quán Trung hơi âm trầm, hiển nhiên lúc này tâm tình ông ta không tốt chút nào, lúc nói chuyện thái độ còn hơi nóng nảy.
Vì vậy, mấy nhân viên cảnh sát lại tiến vào...
Vài phút sau, bọn họ lại đi ra từ bên trong...
"Cục trưởng Lạc... anh ta không chịu đi ra... Mấy người chúng tôi động thủ cũng không thể làm anh ta nhúc nhích..." Đám cảnh sát rất bất đắc dĩ.
Sắc mặt Lạc Quán Trung trầm xuống giống như muốn nổi giận... Tên khốn đáng chết này... thả cậu ta mà cậu ta còn tự cao tự đại?
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ông già chậm rãi tiến lên hỏi.
Lạc Quán Trung xấu hổ: “Chuyện này... ngài thấy đó... Trần Xuân Độ này không chịu đi ra... sợ rằng Lạc mỗ cũng không giúp được gì..."
Lúc này, bên trong lại có một nhân viên cảnh sát khác vội vã đi tới, lên tiếng nói: “Cục trưởng Lạc... anh ta... anh ta nói muốn ngài tự mình đi vào... đi vào xin lỗi... anh ta mới bằng lòng đi ra..."
"Cái gì?" Lạc Quán Trung trợn mắt trừng trừng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy! Ông ta nắm chặt hai tay, bộ dạng như muốn giết người!
Đường đường là một cục trưởng như ông ta... lại phải xin lỗi cái tên khốn chết tiệt kia sao? Bảo ông ta sao có thể nhịn nhục được đây? Ngày hôm nay thực sự là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời của Lạc Quán Trung ông ta!
Ông già ngạc nhiên, vẻ mặt ngơ ngác... Trần Xuân Độ này... lạ nhỉ? Ông ta chưa từng nhìn thấy người nào không muốn ra khỏi sở chiêu đãi đặc biệt… Từ trước tới giờ chưa từng có trường hợp này...
"Thật đúng là làm càn! Cậu ta muốn ở trong đó thì để cậu ta tiếp tục ở đi!" Lạc Quán Trung tức tối phất ống tay áo, ra vẻ như muốn đi!
"Cục trưởng Lạc... anh ta... còn nói..." Nhân viên cảnh sát vội vàng tiến lên, bổ sung một câu: “Anh ta nói nếu như ngài không đi vào xin lỗi anh ta... anh ta sẽ báo cáo một số chuyện lên cấp trên... Anh ta nói có vài chuyện trong lòng ngài rõ ràng..."
Thịch! Nghe nói thế, sắc mặt của vị cục trưởng Lạc này lại biến đổi lần thứ hai, trở nên cực kỳ khó coi!
Thân thể của Lạc Quán Trung đều đang run rẩy, có thể thấy ông ta phẫn nộ đến nhường nào! Giờ phút này, nếu như có thể giết người... ông ta nhất định sẽ dùng súng bắn chết cái thằng khốn kia đi! Giết người diệt khẩu!
Lạc Quán Trung phẫn nộ vung ống tay áo, sắc mặt tái xanh run rẩy, trực tiếp sải bước đi vào khu phòng giam đặc biệt... Bước chân của ông ta cực kỳ nặng nề, giống như mang theo cơn phẫn nộ cực lớn!
Ông già và cháu gái bối rối mấy giây, sau đó cũng đi theo...
...
Trong căn phòng giam tối tăm nho nhỏ, Trần Xuân Độ dựa ở góc tường, bình thản uống rượu mao đài, bình tĩnh không gì sánh được.
Căn phòng cách vách, ông lão kia đã cười đến mức sắp không thở nổi.
"Thú vị thật nha, thú vị nha... Trần Xuân Độ, cậu là thằng nhóc thú vị nhất mà tôi từng gặp..." Trong tiếng cười già nua của ông lão lộ ra một tia cuồng ngạo không hề câu nệ: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên kỳ quái như cậu... vậy mà lại muốn ở trong này không muốn đi? Thật quá con mẹ nó thú vị mà!"
Ông lão kích động cười lớn, trong miệng văng tục không ngớt.
Trần Xuân Độ uống một ngụm rượu mao đài, châm chọc nói: “Lão già, chút chuyện đó có đáng là gì? So với ông, tôi vẫn còn kém xa..."
"Khụ khụ..." Ông lão bị câu nói phản bác của Trần Xuân Độ chọc cho thiếu chút nữa sặc chết.
"Cái thằng nhóc này... quá hung hăng rồi." Ông lão chậm rãi dạy dỗ.
Trần Xuân Độ mặc kệ ông ta, tiếp tục uống từng ngụm lớn.
"Trần Xuân Độ, tôi ở bên ngoài có một cô cháu gái lớn lên rất nghiêng nước nghiêng thành, vô cùng xinh đẹp... Lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu..." Ông vụ vừa cười vừa nói.
Trần Xuân Độ vẫn không để ý tới... ông lão nói chuyện quá mơ hồ, mười câu thì đã có chín câu không rõ ràng, không thể tin được.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vắng vẻ lại truyền đến tiếng bước chân gấp gáp lộn xộn... Nghe tiết tấu của tiếng bước chân... dường như chủ nhân của nó đang giẫm rất mạnh... tâm tình không tốt lắm!
Khoé môi Trần Xuân Độ cong lên nở một nụ cười vô lại... Rốt cục cũng tới rồi sao.
"Cạch!" Cánh cửa sắt dày nặng của căn phòng tối nho nhỏ bị đẩy mạnh!
Lạc Quán Trung sắc mặt tái xanh dữ tợn đứng ở cửa, nổi giận quát lên: “Trần Xuân Độ... rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Ôi trời... đây không phải cục trưởng Lạc đó sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?" Trần Xuân Độ thản nhiên cười nhạt, âm thanh kia cực kỳ tà tính, mang theo một tia châm chọc.
Lạc Quán Trung đứng ở cửa, cả người đều tức giận đến mức phát run! Nếu như có thể, ông ta hận không thể xông lên đập chết Trần Xuân Độ ngay tại chỗ!
"Trần Xuân Độ, tôi khuyên cậu nên tự giải quyết cho tốt đi!" Lạc Quán Trung hắng giọng nói, âm thanh đều đang rung động.
"Ừm, đa tạ cục trưởng Lạc đã nhắc nhở..." Trần Xuân Độ gật đầu, sau đó bình tĩnh uống một ngụm rượu, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
"Trần Xuân Độ, đi ra ngoài đi... cậu được thả." Lạc Quán Trung nghiến răng nghiến lợi, hầu như cố nén tức giận trong lòng, chậm rãi nói rằng.
Có thể để một cục trưởng như ông ta chính miệng nói ra những lời như vậy đối với một tội nhân... chuyện này quả thực là trước nay chưa từng có! Đây cũng là một nỗi nhục nhã rất lớn đối với Lạc Quán Trung!
"Ơ kìa... cục trưởng Lạc, ông như vậy là đang xin lỗi sao? Sao tôi có cảm giác như ông đang mắng chửi người khác thế?" Trần Xuân Độ bình tĩnh nói, trong giọng điệu còn mang theo ý cười thú vị.
Hai tay Lạc Quán Trung nắm chặt, giữa các đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc, có thể thấy lúc này ông ta phẫn nộ đến nhường nào!
Ngoài căn phòng tối, hai người kia đều ngơ ngác... đờ đẫn nhìn cảnh tượng này... Chuyện này cũng quá... cũng quá trước nay chưa từng có rồi?
Đám nhân viên cảnh sát bên cạnh cũng đổ đầy mồ hôi lạnh... Một màn này... quá mức chấn kinh! Bọn họ công tác ở sở chiêu đãi đặc biệt nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy người nào lớn lối như thế. Một tên tội phạm lại có thể khiến một người đường đường là cục trưởng... đích thân tới nói xin lỗi?