Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hội trưởng Trương…” Đào Lương lấy dũng khí yếu ớt mở miệng nói.

Đổi lại là ngày thường chắc chắn ông ta sẽ không làm như vậy. Nhưng tình huống hiện tại thì khác, Kinh nói với ông ta muốn Trần Xuân Độ tiến vào Chung Cực Tam Đao.

Ai có thể nghĩ tới, Trần Xuân Độ vốn không đoái hoài hội trưởng Đào, vậy mà lại không tham gia Chung Cực Tam Đao, còn đổi thành Trương Bảo Thành.

Đào Lương vô cùng khó xử. Trương Bảo Thành là cấp trên của ông ta, nếu như là bình thường thì chắc chắn ông ta sẽ nghe theo răm rắp. Nhưng bây giờ thì khác, ông ta có nhiệm vụ trên người, nhất định phải nghĩ đủ mọi cách để đưa Trần Xuân Độ vào Chung Cực Tam Đao.

Mà hội trưởng Đào mới vừa mở miệng còn chưa kịp nói gì thì Trương Bảo Thành đã lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái rồi hỏi: “Sao vậy? Có ý kiến gì không?”

Ánh mắt uy nghiêm chèn ép của Trương Bảo Thành rơi vào trên người Đào Lương khiến toàn thân ông ta run lên: “Đương nhiên không có.”

Đám người vây xung quanh ồ lên một trận, ai cũng không ngờ chuyện này lại trở nên như vậy. Vị trí cuối cùng trong danh sách của Chung Cực Tam Đao thuộc về tập đoàn Lê thị. Chỉ có điều người tham gia tranh tài lại đổi thành Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành chính là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của nước C. Ông ta đánh cuộc tài nghệ đổ thạch thâm hậu, hơn nữa chính ông ta còn là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, đối với Chung Cực Tam Đao tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Chuyện này vô cùng có lợi cho tập đoàn Lê thị.

Tuy rằng hầu như tất cả mọi người ở đây đều đã từng chứng kiến Trương Bảo Thành bại bởi Trần Xuân Độ, thế nhưng phần lớn đều cho rằng ở phương diện tổng hợp, Trần Xuân Độ không thể nào là đối thủ của Trương Bảo Thành.

Không ít người ném ánh mắt thương hại về phía Trần Xuân Độ. Trong mắt bọn họ, cơ hội tốt như Chung Cực Tam Đao này giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Đối với rất nhiều khách tới đổ thạch mà nói thì đây là sự cám dỗ không thể nào cự tuyệt… Vậy mà Trần Xuân Độ lại lãng phí như thế!

Mà thời điểm bọn họ đánh giá Trần Xuân Độ từ đầu đến chân thì trong mắt càng hiện vẻ khinh miệt.

Đối với mấy người bọn họ, Trần Xuân Độ chỉ có thể được tính là một thằng nhà quê, vì vậy nên mới bỏ qua cơ hội tốt như thế, để cho Trương Bảo Thành đạt được ý nguyện.

Trần Xuân Độ mỉm cười, anh mặc kệ những ánh mắt mỉa mai kia, nắm bàn tay mềm mại trắng nõn của Lê Kim Huyên, nhìn cô chăm chú với vẻ thâm tình sâu sắc.

Nữ thần tổng giám đốc đứng ở nơi đó, đương nhiên cô cảm giác được tình cảm nồng nàn của Trần Xuân Độ. Da đầu cô tê dại, thậm chí còn hơi ghét bỏ ánh mắt đó của anh. Cô vốn định giằng ra khỏi tay Trần Xuân Độ, nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn và vẻ thản nhiên của anh khi từ bỏ cơ hội Chung Cực Tam Đao vừa rồi, đôi mắt đẹp đẽ của cô loé lên một chút phức tạp mờ nhạt.

Lúc này, nội tâm Lê Kim Huyên hơi giống với mái tóc dài của cô, có chút mất trật tự. Cô đứng ở nơi đó, bất tri bất giác để mặc Trần Xuân Độ siết chặt tay mình. Gương mặt tươi cười cứng đờ.

“Kim Huyên, chúng ta trở về thôi.” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền vào trong tai Lê Kim Huyên. Nữ thần tổng giám đốc chợt hoàn hồn, nhìn thấy Trần Xuân Độ nhìn mình đầy tình cảm.

Trong khoảnh khắc đó, Lê Kim Huyên lập tức tê dại cả da đầu, toàn thân nổi da gà!

Rất nhanh sau đó, nữ thần tổng giám đốc lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh lãnh đạm vốn có. Cô gật đầu, nhẹ nhàng rút bàn tay trơn mịn trắng nõn ra khỏi bàn tay to lớn thô ráp của Trần Xuân Độ.

“Đi thôi.” Lê Kim Huyên giẫm nhẹ giày cao gót thong thả rời đi. Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào bóng lưng vô cùng gợi cảm của cô, khoé môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.

“Không cần nói thêm gì nữa, cứ quyết định như vậy đi.” Thời điểm Trương Bảo Thành nhìn thấy Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lần lượt rời khỏi, ông ta để lại cho Đào Lương một câu rồi cũng nhanh chân đuổi theo.

Đào Lương kinh ngạc nhìn Trương Bảo Thành vội vã bỏ đi, nét mặt có thể nói là ngơ ngác.

Sau khi nhìn thấy mấy người bọn họ đã đi cả rồi, Tô Loan Loan không hề có cảm giác tồn tại vẫn luôn vô cùng khiêm tốn mới nhấc bước chân tất tả đuổi theo.

Hội trưởng Đào nhìn theo bóng lưng bọn họ, sắc mặt tái nhợt khó coi, thân thể hơi lảo đảo. Sau đó ông ta thở dài một tiếng, phất tay nói với Bào Vũ: “Để khách khứa giải tán đi, hết thảy đã kết thúc.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đêm Nay Có Mưa
2. Đông À, Hạ Lạnh
3. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
4. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
=====================================

Bào Vũ gật đầu, bỗng nhiên cô ta thoáng nghĩ tới điều gì, nhìn qua Đào Lương thận trọng mở miệng: “Hội trưởng Đào, lẽ nào chúng ta thực sự để Trương Bảo Thành tham gia Chung Cực Tam Đao sao?”

Hội trưởng Đào liếc mắt nhìn Bào Vũ, trong con ngươi lộ vẻ rét lạnh, ông ta khẽ quát: “Đây là chuyện cô nên hỏi à?”

Cơ thể mềm mại của Bào Vũ run lên, lúc này mới phản ứng lại được, cô ta lập tức cúi đầu nói: “Vâng, tôi biết sai rồi.”

Hội trưởng Đào quay đầu nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đang rời đi, một lát sau ông ta chậm rãi thở dài: “Trương Bảo Thành là lãnh đạo trực tiếp của tôi, làm sao tôi có thể không cho phép được đây?”

Đào Lương nói xong thì không khỏi tự giễu bật cười, chỉ cảm thấy mình đường đường là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch vậy mà lúc này lại bị kẹp giữa Kinh và Trương Bảo Thành, quả thật rất khó xử. Mặc kệ ông ta làm cái gì thì đều rất khó trọn vẹn cả hai bên.

Có lẽ ông ta là vị hội trưởng hiệp hội đô thị khổ sở nhất trong lịch sử rồi!

Lúc này, không chỉ Đào Lương nhìn theo phương hướng Trần Xuân Độ biến mất mà trong đám người còn có một bóng dáng khác đang nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ với vẻ lạnh lẽo, trên gương mặt anh tuấn lãnh đạm chợt hiện lên một tầng âm u mờ nhạt.

“Cậu Lê, chúng ta về sao?”

Một người đàn ông tráng kiện đi tới bên cạnh Lê Thần Vũ cung kính mở miệng hỏi.

Hồi lâu sau, sắc mặt Lê Thần Vũ mới bình tĩnh trở lại. Anh ta lẩm bẩm: “Ngay cả Chung Cực Tam Đao cũng không muốn tham gia… vậy tại sao anh lại tới đại hội đổ thạch?”

Ngay cả Lê Thần Vũ luôn có cảm giác bản thân nắm trong tay hết thảy lúc này nội tâm cũng không nhịn được mà run rẩy. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Trần Xuân Độ lại bỏ qua danh ngạch Chung Cực Tam Đao, điều này làm nét mặt anh ta sinh ra một tia âm trầm.

Sau khi được Lê Hồng rèn giũa, so với thời điểm còn ở thành phố T thì đã lâu rồi Lê Thần Vũ không có tâm trạng thấp thỏm và dễ bị Trần Xuân Độ chọc giận như vậy.

“Chỉ cần anh đã đến Yên Kinh thì nhất định sẽ bị tôi giẫm nát dưới lòng bàn chân, báo mối nhục cụt tay.” Lê Thần Vũ chậm rãi nói.

Dứt lời, Lê Thần Vũ quay người sang chỗ khác. Trong vòng vây chặt chẽ, bóng dáng anh ta dần dần biến mất…



Chiếc xe màu đen lướt nhanh trên đường phố, Trần Xuân Độ vừa đánh tay lái vừa ngửi được một hương thơm nhàn nhạt như hương hoa lan. Anh thường xuyên nhìn vào kính chiếu hậu ở trong xe, liếc qua Lê Kim Huyên ngồi đằng sau.

Từ khi tiến vào xe đến giờ, nữ thần tổng giám đốc vẫn luôn lâm vào trầm tư. Đôi mắt to trong veo như làn nước thu vẫn còn loé lên tia sáng kỳ dị, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên giọng nói mang theo sự dò xét của Trần Xuân Độ thận trọng vang lên: “Kim Huyên, em đang nghĩ gì vậy?”

Lê Kim Huyên khẽ nâng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, bất thình lình cất lời: “Con dao găm của anh để ở đâu vậy? Tôi có thể xem không?”

Trần Xuân Độ hơi sửng sốt: “Kim Huyên, bỗng dưng em muốn xem cái đó làm gì? Con dao đó rất sắc, nếu không cẩn thận thì em sẽ bị thương…”

Biểu hiện của Trần Xuân Độ vô cùng tự nhiên, mà khi Lê Kim Huyên hỏi về dao găm Long Nha, theo bản năng trong lòng Trần Xuân Độ dâng lên sự cảnh giác mãnh liệt.

Đương nhiên Lê Kim Huyên không biết rõ về… dao găm Long Nha. Ở hải ngoại, mỗi khi dao găm Long Nha xuất hiện thì chắc chắn sẽ kéo theo một trận gió tanh mưa máu!

Đối với vô số nhân vật siêu cấp, quân phiệt quốc tế và các thế lực ở hải ngoại… dao găm Long Nha đại biểu cho Long Vương!

Có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy diện mạo thật sự của Trần Xuân Độ, toàn bộ là dựa vào dao găm Long Nha để phân biệt!

Mà điều khiến cho kẻ khác kinh hồn khiếp vía chính là phần lớn những người từng nhìn thấy dao găm Long Nha theo lẽ thường thì đều là những kẻ cách cái chết không còn xa nữa!

Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến trong lòng Trần Xuân Độ dâng lên sự cảnh giác… Nội tâm anh lập tức nghi hoặc, lẽ nào dao găm Long Nha bị Lê Kim Huyên nhìn ra điều gì?

Đối với lời giải thích của Trần Xuân Độ, hai tay của Lê Kim Huyên siết chặt, chân mày nhíu lại. Cô nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói từ tính vang lên: “Anh đừng quan tâm những chuyện này, lấy ra cho tôi xem một chút.”

Lúc Lê Kim Huyên mở miệng nói, ngữ điệu của cô rất truyền cảm, để lộ sự mạnh mẽ không cho phép nghi ngờ.

Hai mắt Trần Xuân Độ híp lại, Lê Kim Huyên thấy anh do dự, cuối cùng cũng không nhịn được lạnh lùng hỏi: “Anh có cho tôi xem hay không?”

“Đương nhiên là cho, yêu cầu của em, anh nhất định sẽ cố hết sức thực hiện.” Đột nhiên Trần Xuân Độ gật đầu, anh lập tức rút dao găm Long Nha ra khỏi vỏ đưa cho Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên tiếp nhận chuôi dao xinh xắn, dao dăm Long Nha chỉ lớn chừng bàn tay. Lúc đầu cô không để ý, mà khi Trần Xuân Độ buông tay ra, dao găm Long Nha rơi xuống người khiến Lê Kim Huyên trở tay không kịp. Trong một thoáng cô không nắm chặt, dao găm Long Nha rơi xuống mặt đất.

“A!” Lê Kim Huyên bị đau, theo bản năng rụt tay về. Ngay sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn, chân mày nhíu chặt.

Ngón tay thon dài của cô bị dao găm Long Nha cứa đứt, rất nhanh máu đã chảy ra.

Thường ngày, nữ thần tổng giám đốc vốn lạnh lùng ngạo nghễ nhưng khi nhìn thấy vết thương nhỏ này, đột nhiên đôi mắt xinh đẹp lại hiện vẻ kinh hoảng!

Phải biết rằng, từ khi còn nhỏ Lê Kim Huyên đã rất chú ý bảo vệ bản thân. Từ bé tới giờ, cô cũng không bị thương được mấy lần, so với Trần Xuân Độ cả người đầy rẫy vết sẹo… thì hoàn toàn trái ngược. Đây cũng là lý do mà khi nhìn thấy thương tích trên người Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên mới khiếp sợ như vậy.

Làm thế nào nữ thần tổng giám đốc cũng không nghĩ tới, dao găm của Trần Xuân Độ lại sắc bén đến thế! Chỉ vừa lướt qua da thịt mà đã để lại vết thương!

Đúng lúc này, một âm thanh lo lắng truyền vào trong tai Lê Kim Huyên: “Sao lại không cẩn thận như thế? Anh đã nói rồi, nó rất sắc bén.”

Nữ thần tổng giám đốc còn chưa ngẩng đầu thì bàn tay bị thương của cô đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy. Ngay sau đó, ngón tay của cô rơi vào ấm áp.

Lê Kim Huyên bất chợt ngẩng đầu, chỉ thấy bàn tay của mình đang bị Trần Xuân Độ túm chặt. Anh tỉ mỉ kiểm tra xem có vết thương nào khác hay không.

“Này, anh buông ra…” Qua một lúc lâu Lê Kim Huyên mới phản ứng lại được, gương mặt thanh tú tuyệt mỹ bất giác hiện lên một vệt ửng hồng mê người.

Trần Xuân Độ ngậm lấy ngón tay của Lê Kim Huyên, một hương thơm thoảng thoảng như hương hoa lan bay vào chóp mũi anh. Đó là mùi thơm cơ thể của nữ thần tổng giám đốc!

Nội tâm Trần Xuân Độ càng kích động hơn… Anh nhìn thẳng vào Lê Kim Huyên đang ngồi ở ghế sau, gương mặt đỏ bừng của cô cúi xuống thật thấp. Không khí vốn dĩ ấm áp bất thình lình trở nên nóng rực…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK