Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu trốn không thoát đâu, có phục hay không thì hai chân của cậu cũng gãy, đây là cái giá cậu phải trả.” Giọng nói của Trần Xuân Độ quanh quẩn trong đêm tối!

Tứ chi gãy xương vỡ nát, cả đời này… Sẽ không thể đứng dậy được nữa! Trừ khi chiến phòng Yên Kinh còn có các kỹ thuật thử nghiệm trong điều trị y tế…

Bầu không khí tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức làm người khác cảm thấy sợ hãi.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, đưa mắt nhìn qua, toàn bộ đều là những vũng máu chảy xuôi khiến người ta không rét mà run.

...

Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng tại chỗ, bầu không khí một mảnh an tĩnh, chỉ có vài tiếng rên rỉ thảm thiết cùng tiếng thở dốc nặng nề cố nén đau đớn truyền đến.

Toàn đội bị tiêu diệt cho tàn tật hết cả! Tất cả các chiến sĩ siêu cấp đều mất đi năng lực chiến đấu, chỉ có thể khó khăn giãy dụa, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ và kinh hãi, bọn họ không ngừng bò ra phía xa xa, muốn tránh xa mục tiêu, cuối cùng bọn họ cũng ý thức được người mà chiến phòng Yên Kinh để bọn họ giải quyết không phải thích khách sát thủ gì cả, mà là một tên tử thần ma quỷ!

Cũng ngay lúc này, phía sau lưng của các chiến sĩ siêu cấp này đột nhiên truyền đến một giọng nói bình tĩnh như nước chảy: “Chạy, chạy thoát được sao?”

Giọng nói mang theo ý châm biếm nhàn nhạt kia truyền vào lỗ tai của những người này, khiến cho toàn thân bọn họ run lên, đôi mắt để lộ ra sự không cam lòng và tuyệt vọng mãnh liệt!

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì, chẳng bằng cho bọn tôi thoải mái đi!” Đúng lúc này, vẻ mặt đội trưởng đã mất đi năng lực hành động vô cùng phức tạp mà lên tiếng: “Tra tấn bọn tôi cũng không có lợi gì với cậu cả.”

“Các người phái người tới giết tôi, tôi còn chưa giết các người đã được xem là trả một nhân tình rồi… Từ bây giờ, tôi và chiến phòng Yên Kinh không còn liên quan gì đến nhau nữa, nếu chiến phòng Yên Kinh mà còn ra tay với tôi nữa, tôi chắc chắn sẽ phản kích!”

Trần Xuân Độ dừng bước chân lại, anh chậm rãi xoay người nhìn về phía đội trưởng mà nói từng câu từng chữ, vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Nói cho cấp trên của các người biết.”

Nói xong, Trần Xuân Độ lập tức bước nhanh về một hướng khác, rất nhanh, anh đã nhập vào bóng đêm vô tận, bị màn đêm nhanh chóng nuốt chửng.

Giờ phút này, bên trong phòng ở khách sạn, Lê Kim Huyên đứng bên cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn mà nhìn ra phía xa, thân thể mềm mại run rẩy kịch liệt, tràn ngập sự khó tin và kinh hãi nồng đậm.

Nữ thần tổng giám đốc tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, mặc dù khoảng cách khá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bóng dáng mập mờ thôi, nhưng mà, cô nhìn thấy rất rõ ràng tiếng nổ và vũng máu vừa rồi.

Hô hấp của Lê Kim Huyên dồn dập, thân thể mềm mại của cô vô lực tựa lên trên vách tường, nội tâm cũng vô cùng kinh hoàng vì sự sợ hãi đó.

Qua một hồi lâu, Lê Kim Huyên mới dần dần ổn định cảm xúc lại một chút, cô thận trọng kéo tấm cửa ra một góc, đợi cô nhìn lại lần nữa thì trận chiến như mơ kia đã chấm dứt rồi.

Phản ứng đầu tiên khi Lê Kim Huyên lấy lại tinh thần đó là cố nén cánh tay run bần bật mà lần mò điện thoại, run lẩy bẩy gọi báo cảnh sát.

Mà khi Lê Kim Huyên gọi điện thoại báo cảnh sát xong thì cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cốc cốc cốc.

Lê Kim Huyên ngẩng phắt đầu lên, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên và sợ hãi, nội tâm cũng trở nên kinh hoàng.

Chuyện vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy… chẳng lẽ là nhóm người đó? Nội tâm của Lê Kim Huyên dâng lên một suy nghĩ.

Lê Kim Huyên nắm chặt lấy điện thoại di động, cô chợt nghĩ đến gì đó mà run lẩy bẩy hai tay lấy ra một cây kéo từ trong túi xách, cơ thể run rẩy không ngừng, khẩn trương tiến lên từng bước một, vô cùng cẩn thận đi về phía cửa phòng.

Mà khi cô đi đến cửa thì nghe thấy tiếng động truyền ra từ bên ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp hơi ngẩn ra, sau đó, cô không dám tin mà nhìn thoáng qua mắt mèo một cái rồi mới yên lòng được, cô mở cửa, nhìn thấy Tô Loan Loan mang vẻ mặt cảnh giác đứng ngoài cửa.

Mở cửa phòng ra, Lê Kim Huyên nhìn thấy Tô Loan Loan, vẻ mặt cô có hơi hốt hoảng mà kéo thẳng Tô Loan Loan vào trong phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Tô Loan Loan, vừa rồi tôi đã nhìn thấy một màn giết chóc.”

Tô Loan Loan gật đầu rồi nói: “Tôi biết, vừa nãy tôi qua đó điều tra một chút rồi.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Có thể là có sát thủ tập kích, chẳng qua thì cũng đã có người ngăn lại rồi, điều kỳ lạ là… không có một ai tử vong cả, tình cảnh nhìn rất máu tanh, Sếp Lê, tối nay cô vẫn là kéo rèm cửa sổ lại, đừng nhìn nữa.” Tô Loan Loan nói.

Lê Kim Huyên gật đầu, thở một hơi thật sâu, đột nhiên, dường như cô nghĩ tới điều gì đó mà chợt giẫm lên giày cao gót xông thẳng về phía cửa...

“Sếp Lê…” Đợi Tô Loan Loan kịp phản ứng lại thì Lê Kim Huyên đã vọt ra khỏi phòng rồi.

Tô Loan Loan nhanh chóng đi theo, rất nhanh là đã phát hiện Lê Kim Huyên xuất hiện ở trước cửa phòng của Trần Xuân Độ mà cốc cốc cốc gõ cửa kịch liệt.

“Sếp Lê, nhẹ một chút.” Tô Loan Loan có lòng tốt nhắc nhở, giờ phút này Lê Kim Huyên đã hoàn toàn thất thố rồi, không hề có dáng vẻ thục nữ đoan trang như ngày thường một chút nào, vội vội vàng vàng cứ tựa như đang có chuyện gấp gì đó khiến cô hoàn toàn không để ý đến hình tượng của bản thân nữa.

“Lúc đó tôi có nhìn thấy một người hình như mặc áo sơ mi trắng và áo gi lê.” Lê Kim Huyên lên tiếng giải thích.

Tô Loan Loan ngẩn ra, cô ấy nhìn Lê Kim Huyên mà hỏi: “Sếp Lê, cô xác định sao? Ý của cô là, chính Trần Xuân Độ là người đã ngăn cản đám sát thủ kia.” Tô Loan Loan nói rất bình tĩnh.

“Xa quá, không nhìn thấy rõ, cho nên tôi mới đến gõ cửa phòng anh ta, nếu như thật sự là anh ta thì tất nhiên sẽ không ở trong phòng.” Lê Kim Huyên nhíu chặt mày lại mà nói.

Mặc dù chính bản thân cô cũng không tin Trần Xuân Độ có bản lãnh lớn như vậy, nhưng thử một lần cũng sẽ không sai đâu.

Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên, nội tâm cô thở dài một hơi, cô biết rõ, thời gian qua đi, có che giấu tốt đến mức nào đi nữa cũng sẽ xuất hiện lỗ hỏng thôi, cho dù Trần Xuân Độ có che giấu đến trời đất không hay thì cũng sẽ dần dần để lộ sơ hở.

Mà đoạn thời gian gần đây Lê Kim Huyên lại vô cùng hoài nghi, không phải một lần cô bảo Tô Loan Loan nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Trần Xuân Độ rồi, trong lúc không để ý, Trần Xuân Độ đã để lộ thân thủ, mặc dù không làm Lê Kim Huyên kinh hãi nhưng cũng đã khiến cô sinh lòng nghi ngờ.

Coi như Trần Xuân Độ giải thích mình chỉ là đang đối phó với đám lưu manh du côn, nhưng Lê Kim Huyên chưa từng thật sự tìm hiểu bối cảnh của Trần Xuân Độ, tất nhiên cô cũng sẽ không tin chiêu trò này.

“Sếp Lê, cô nghi ngờ anh ta? Tôi cảm thấy không quá có khả năng đâu.” Tô Loan Loan cười mà nói.

Mà Lê Kim Huyên gõ cửa nửa ngày, vẻ mặt cô toát ra vẻ khó hiểu: “Tôi cũng đã gõ lâu vậy rồi, sao còn không có phản ứng gì hết vậy?”

“Sếp Lê, cần tôi giúp không?” Tô Loan Loan hỏi.

Lê Kim Huyên suy tư một lát rồi gật nhẹ đầu, đợi Lê Kim Huyên lui qua một bên thì Tô Loan Loan đứng ở cửa phòng hít sâu một hơi, chuẩn bị một cước đá văng cửa phòng.

Vào ngay khoảnh khắc này, cửa phòng đột nhiên được mở ra một cái khe hở nhỏ, Trần Xuân Độ ló đầu từ bên trong phòng ra, nhìn thoáng qua Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, anh có hơi sửng sốt mà hỏi với vẻ khó hiểu: “Kim Huyên, cũng đã khuya rồi, hai người còn đến đây là gì thế?”

“Đừng nói nhảm nữa, để bọn tôi vào.” Lê Kim Huyên lạnh mặt nói.

Trần Xuân Độ sửng sốt, vẻ mặt anh có hơi khó xử: “Chuyện này… Làm vậy không tốt lắm đâu.”

“Không có gì không tốt hết, tránh ra.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, một tay cô đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị cưỡng ép đi vào cùng với Tô Loan Loan.

Mà cửa phòng vừa mở ra, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên chợt cứng đờ lại, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Ánh mắt Lê Kim Huyên rơi lên trên người Trần Xuân Độ, liếc thấy Trần Xuân Độ cả người không mảnh vải che thân mà đứng ngay cửa, thậm chí còn không lấy tay che lại, cứ như vậy mà rơi không sót cái gì vào trong mắt Lê Kim Huyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK