"Dạ." Sau khi người cấp dưới đó nói dạ thì xoay người bước nhanh ra ngoài.
Ngọc Vinh Hiên lại nhìn tên cấp dưới bên cạnh anh ta, hỏi: “Dao găm làm đến đâu rồi?"
"Em đã dặn các vị đại sư tăng nhanh tốc độ rồi ạ, chắc là sẽ chế xong sau khi cậu Ngọc và Thái Thượng trưởng lão chúc mừng xong." Tên cấp dưới đó cung kính nói.
Ngọc Vinh Hiên gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình nữ thần tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo bị mình mạnh mẽ đùa bỡn... Rất là thâm thúy nói: “Đi chuẩn bị một phòng mới, tiệc rượu xong thì xả sẵn nước nóng, phái người phong tỏa tầng lầu mà con đĩ đó ở, đừng có để con đĩ đó chạy ra khỏi lòng bàn tay tôi."
Ngọc Vinh Hiên liên tiếp ra mấy mệnh lệnh, từng cấp dưới vội vàng ra khỏi phòng, còn Ngọc Vinh Hiên thì nhìn một bàn món ngon sang trọng ngay ngắn, tâm trạng thoải mái.
Vừa nghĩ đễ chuyện Trần Xuân Độ tát mình một cái trước bao nhiêu bề trên thượng khách là lại khiến Ngọc Vinh Hiên tức giận vô cùng.
Nhưng lúc này Thái Thượng trưởng lão đã tiêu diệt Trần Xuân Độ, sợ rằng đến tận trước khi chết tên đó mới hiểu ra, đây chính là cái giá phải trả khi đắc tội mình!
"Tự tìm chết." Ngọc Vinh Hiên cười lạnh, rít một hơi xì gà.
...
Lúc này, Tô Loan Loan ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Lê Kim Huyên, nhấn chuông cửa.
Chẳng bao lâu sau, Lê Kim Huyên mặc áo tắm màu trắng đã xuất hiện trước cửa phòng.
"Tô Loan Loan, có chuyện gì không?" Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, giọng nói từ tính hỏi.
Tô Loan Loan gật đầu, nói: “Có thể vào không?"
"Đương nhiên có thể." Lê Kim Huyên gật đầu không hề nghĩ ngợi.
Lê Kim Huyên xoay người, đi vào trong phòng. Tô Loan Loan theo Lê Kim Huyên vào trong phòng khách, ngồi trên sofa, sau khi uống một ngụm nước thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Tổng giám đốc Lê, chúng ta bị khống chế rồi."
"Bị khống chế tức là sao?" Lê Kim Huyên hơi sững sờ, không rõ nguyên do.
Tô Loan Loan nói: “Ban nãy tôi phát hiện ngoài hành lang và cửa vào thang máy nhiều thêm mấy người, những người này canh giữ ở cửa vào thang máy và hành lang, không cho tôi đi." Tô Loan Loan nói đúng sự thật mà cô ta nhìn thấy.
"Chuyện này..." Lê Kim Huyên suy tư một lúc, gương mặt xinh đẹp mới ngước lên, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Tôi biết là ai, trong khách sạn này, người có thể ra tay với chúng ta, chỉ có Ngọc Vinh Hiên thôi."
Tô Loan Loan gật đầu, suy nghĩ của Lê Kim Huyên giống như cô ta.
"Vậy tiếp theo chúng ta làm sao?" Lê Kim Huyên từ tính hỏi.
"Mọi chuyện đều nghe theo tổng giám đốc Lê." Tô Loan Loan nói.
"Đi một bước tính một bước vậy, ít nhất trước tiên chúng ta phải biết rõ Ngọc Vinh Hiên muốn làm gì." Lê Kim Huyên suy nghĩ rồi nói.
"Trần Xuân Độ vẫn chưa trở lại sao?"
Tô Loan Loan lắc đầu: “Tôi gọi điện thoại cho anh ta, anh ta không nghe máy."
"Người này...." Lê Kim Huyên vừa nghe đến Trần Xuân Độ là giận, một bụng giận dữ, cô hừ lạnh: “Tôi block anh ta rồi, dù sao anh ta cũng không chết được, chờ anh ta trở lại rồi nói tiếp."
Tô Loan Loan nhìn sắc mặt đầy tức giận của Lê Kim Huyên, sắc mặt kì lạ, dáng vẻ của Lê Kim Huyên của lúc này cực kì giống cô người yêu đang ghen, khiến cô ta không nhịn được mà nghĩ bậy nghĩ bạ...
...
Chẳng bao lâu sau, một tên cấp dưới đứng trước cửa vội vàng đi vào, cung kính báo cáo tình hình: “Xe của Thái Thượng trưởng lão đã sắp đến khách sạn rồi ạ."
"Đi tìm mấy người ra nghênh đón, đưa Thái Thượng trưởng lão đến đây, tôi cho ông ấy một chuyện ngạc nhiên mừng rỡ." Ngọc Vinh Hiên mỉm cười, sắc mặt thêm vẻ đắc ý không nói thành lời.
Tên cấp dưới đó nói dạ rồi vội vàng ra khỏi khách sạn
...
Ngoài cửa khách sạn, một chiếc Maybach chạy nhanh đến, sau khi đến gần khách sạn mới giảm tốc độ, dừng trước cửa khách sạn.
Sau khi mấy cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên thấy chiếc Maybach này thì chen nhau đi tới, cùng nói ra: “Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão."
Cửa xe mở ra, tên cấp dưới lái xe sắc mặt tái nhợt xuống khỏi ghế tài xế, nhìn lướt qua mấy tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên, vội vàng nói: “Nhanh lên, Thái Thượng trưởng lão cần chữa trị!"
Chữa trị?!
Mấy tên cấp dưới đó sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, rõ ràng cậu Ngọc nói là Thái Thượng trưởng lão chiến thắng trở về... Với thực lực sâu không lường được của Thái Thượng trưởng lão mà lại bị thương nặng cần chữa trị sao? Điều này không thể nào!
Tên cấp dưới đó mở cửa xe, ánh mắt những cấp dưới khác nhìn vào trong xe, lập tức nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão nằm trong xe, cả người loang lổ máu, cơ thể co quắp trên ghế, hơi thở yếu ớt mệt mỏi!
Thái Thượng trưởng lão khó khăn bước ra khỏi xe, chân đạp trên đất, nào uy phong như lúc rời đi nữa, chân đạp trên đất mà cả người suýt ngã xuống!
May thay mấy cấp dưới nhanh tay nhanh mắt, mấy người tiến lên đỡ Thái Thượng trưởng lão.
"Ngọc Vinh Hiên ở đâu?" Thái Thượng trưởng lão yếu ớt nói, ánh mắt lạnh lùng, để lộ sự sát phạt khiến người ta run rẩy cả linh hồn!
"Cậu Ngọc đã chuẩn bị tiệc rượu... Cậu ấy nói, cậu ấy đang chờ ngài mang tin tốt đến cho cậu ấy, chúc mừng ngài chiến thắng trở về!" Tên cấp dưới đó liên tục nhìn ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão, dè dặt nói.
"Với năng lực của tôi..." Thái Thượng trưởng lão lẩm bẩm, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười thêm phần giễu cợt.
"Dẫn tôi đi gặp cậu ta." Thái Thượng trưởng lão chậm rãi nói.... giọng nói cực kì thâm thúy.
"Dạ."
Mấy tên cấp dưới đỡ Thái Thượng trưởng lão, đi vào trong khách sạn... Bọn họ vừa đỡ Thái Thượng trưởng lão, trong lòng vừa không nhịn được mà phỏng đoán... Thực lực của Thái Thượng trưởng lão mạnh thế mà lại bị trọng thương đến mức này... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Lúc này, Ngọc Vinh Hiên ngồi trong phòng, môi nở nụ cười, càng cười nụ cười càng trở nên nghiền ngẫm, chẳng ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
"Lê Kim Huyên... Chẳng bao lâu nữa cô sẽ chủ động phục tùng, ngoan ngoãn tôn tôi là chủ..." Ngọc Vinh Hiên nhìn màn hình trong chiếc laptop trên bàn, là từng tấm chụp chân dung của Lê Kim Huyên, mỗi một tấm đều đã hoàn mĩ chụp được khí chất mạnh mẽ lạnh lùng kiêu ngạo của nữ thần tổng giám đốc, cả đường cong của vóc dáng không thể nào bắt bẻ càng mê hoặc hơn... Dù là Ngọc Vinh Hiên đã thưởng thức vô số người đẹp thì lần đầu nhìn thấy Lê Kim Huyên, buộc phải thừa nhận là, trái tim của mình, suýt bị báu vật này chinh phục!
Kể từ phút giây mà anh ta nhìn thấy Lê Kim Huyên thì đã quyết định chinh phục báu vật thượng hạng này, muốn khiến cho người là nữ thần trước mặt mọi người, hàng đêm đều ở trong mình, trở nên ngoan ngoãn khéo léo say đắm tình dục... Anh ta đã nhìn chằm chằm con mồi này từ lâu, thậm chí trong lòng đều đã có một kế hoạch... Ai ngờ Trần Xuân Độ xuất hiện, gián đoạn hết mọi kế hoạch của anh ta, khiến anh ta nổi giận đùng đùng!
Thế nên, Trần Xuân Độ phải chết... Còn con mồi Lê Kim Huyên này.... chỉ thuộc về mình anh ta!
Vào lúc này, ngoài hành lang của căn phòng bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân.
Trên mặt Ngọc Vinh Hiên thoáng hiện nét vui mừng, vội vàng đứng dậy, thậm chí trong lòng đều trở nên vui mừng kích động!
Chẳng bao lâu, Thái Thượng trưởng lão được mọi người dìu đã xuất hiện trước cửa phòng.
Ánh mắt kích động của Ngọc Vinh Hiên nhìn vào Thái Thượng trưởng lão, rồi ánh mắt chợt cứng đờ.
"Thái Thượng trưởng lão..." Ngọc Vinh Hiên nói, nét mặt kích động của anh ta bỗng nhiên cứng ngắc, nụ cười trên môi tan biến, giật giật mạnh!
Anh ta nhìn thấy gì?
Trường bào màu xanh không một hạt bụi giờ đã nhuốm máu tươi, vết máu loang lổ, cùng với khi Thái Thượng trưởng lão đi vào là một mùi máu tanh nồng nặc, tràn ngập cả căn phòng nhỏ.
Thái Thượng trưởng lão tiên phong đạo cốt, lúc này lại vô cùng nhếch nhác, thở vào thì ít, thở ra thì nhiều, hơi thở thoi thóp!
Chuyện này sao có thể chứ! Ngọc Vinh Hiên khó tin trợn to hai mắt, đầu vù vù nổ ầm ầm, khó mà chấp nhận được!
"Trưởng lão..." Ngọc Vinh Hiên nói, từng bước đi về phía Thái Thượng trưởng lão, trong lòng khó mà bình tĩnh được!
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, mỗi tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên yên tĩnh đứng xung quanh, ai nấy cũng câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Lúc này chỉ cần không phải là tên ngu thì đều cảm giác được, tiếp theo sẽ xảy ra một cơn cuồng nộ!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
"Trưởng lão... Chẳng phải ngài đi chém giết Trần Xuân Độ hay sao... Sao, lại trở thành thế này!" Ngọc Vinh Hiên hãi hùng nói.
Thái Thượng trưởng lão nhắm chặt mắt, sau khi nghe thấy lời nói của Ngọc Vinh Hiên mới chậm rãi mở ra, nhìn Ngọc Vinh Hiên, ánh mắt lạnh thấu xương, khiến Ngọc Vinh Hiên không kiểm soát được sau lưng lạnh lẽo.
"Cậu nói với tôi, cậu ta chỉ là một tên ở rể của nhà họ Lê, một tên vô dụng ăn bám, được một nữ tổng giám đốc nuôi?" Giọng nói của Thái Thượng trưởng lão cực kì bình tĩnh, nhưng lúc này lại bình tĩnh đến mức hơi kì lạ, giọng nói xa xăm lạnh lẽo, giọng như vang lên từ tận dưới vực sâu.
"Tất nhiên." Ngọc Vinh Hiên gật đầu, trong lòng anh ta thắc mắc, không hiểu Thái Thượng trưởng lão hỏi chuyện này làm gì.
"Cậu còn nói, cậu đã liên hệ với nhà họ Lê ở Yên Kinh... bảo đảm khi tôi giết Nhĩ Đông Trần thì sẽ không có bất kì chướng ngại nào." Thái Thượng trưởng lão lại nói, nhưng ánh mắt càng lạnh lùng hơn chăm chú nhìn Ngọc Vinh Hiên, khiến anh ta cảm thấy một sự rùng mình vô hình.
Ngọc Vinh Hiên lại gật đầu, ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão dần dần trở nên lạnh lùng hơn, nói từng chữ một lạnh lùng chất vấn: “Vậy cậu nói cho tôi..."
"Vậy tại sao cậu ta lại biết công pháp của Võ Đang?!"
Thái Thượng trưởng lão đột nhiên quát lên, mắt trợn tròn, đột nhiên có một khí thế kinh khủng từ trên người ông ta mạnh mẽ khuếch tán ra!
Không trung chấn động run rẩy mạnh liệt... Cả người Ngọc Vinh Hiên đều đang run lẩy bẩy, anh ta đang sợ hãi... Áp lực mà Thái Thượng trưởng lão bộc phát ra quá kinh khủng... thậm chí khiến anh ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn!
Lúc này, Ngọc Vinh Hiên ngu luôn, hai mắt trợn to, đầu óc trống rỗng!
Khiến cho anh ta hãi hùng chính là câu nói đó của Thái Thượng trưởng lão, con kiến hôi đó thế mà lại biết công pháp của Võ Đang!
Điều này sao có thể chứ? Trong đầu Ngọc Vinh Hiên hiện lên dáng vẻ cực kì vô lại của Trần Xuân Độ, Ngọc Vinh Hiên thật sự khó mà liên hệ anh và Võ Đang lại với nhau!
"Sao anh ta biết công pháp Võ Đang được chứ! Tiền sinh hoạt mỗi tháng của anh ta đều là do người phụ nữ đó cho anh ta!" Ngọc Vinh Hiên liên tục lắc đầu giải thích.
Anh ta cho người đi điều tra cũng tính là rất kĩ càng tỉ mỉ, ngay cả chi tiết thế này mà cũng biết, nhưng anh ta nào ngờ được, câu nói tiếp theo của Thái Thượng trưởng lão càng khiến anh ta đờ đẫn!"
"Hiểu biết của cậu ta về công pháp Võ Đang còn sâu sắc hơn cả tôi... Một tên ở rể vô dụng thì làm sao mà biết công pháp Võ Đang?" Thái Thượng trưởng lão lạnh lùng chăm chú nhìn Ngọc Vinh Hiên, cả người đầy ý chí giết chóc lạnh lùng.
Ông ta nhìn kĩ Ngọc Vinh Hiên, đáy mắt phủ đầy hài hước, cực kì châm biếm.
Cơ thể Ngọc Vinh Hiên run rẩy, sắc mặt anh ta tái nhợt! Có thế nào anh ta cũng không tin lời nói của Thái Thượng trưởng lão!
"Ầm!"
Cơn giận vô bờ của Thái Thượng trưởng lão không có chỗ để xả ra, ông ta giơ tay lên, đập lên bàn cơm đủ năm sáu người ăn bằng gỗ lim! Một tiếng vang lớn, nồi niêu chén bát đặt trên bàn ào ào bắn tung ra bốn phía, giống như viên đạn bắn nhanh vào bốn bức tường!
Còn chiếc bàn ăn cơm đó thì xuất hiện một bàn tay rất sâu... Thậm chí có thể thấy rõ cả đường chỉ tay trên bàn tay! Trên chiếc bàn gỗ lim sang trọng đó bỗng nhiên có một vết nứt nhanh chóng lan ra, cả chiếc bàn gỗ lim nguyên vẹn chia làm hai.
"Ầm!"
Thức ăn cơm canh văng khắp người Ngọc Vinh Hiên, cậu Ngọc anh dũng oai hùng, tuấn tú phóng khoáng, lập tức biến thành kẻ ướt như chuột lột!
Ngọc Vinh Hiên run bần bật, cơ thể điên cuồng phát run, anh ta rất muốn nhúc nhích, nhưng hai chân anh ta như nhũn ra... Dưới sự thật chấn động khó mà tưởng tượng được và cơn giận của Thái Thượng trưởng lão, mẹ nó chứ anh ta sợ đến mức sắp ra cả quần!
Mặt Ngọc Vinh Hiên như giấy vàng, sợ hãi đến mức sắp quỳ xuống!
Thái Thượng trưởng lão chậm rãi rút tay lại, lạnh lùng nhìn Ngọc Vinh Hiên, đột nhiên một chưởng nhanh như chớp ập đến.
"Đùng!"
Cả người Ngọc Vinh Hiên lập tức bay lên như đạn pháo, một tiếng vang thật to, cơ thể Ngọc Vinh Hiên bay vào tường thành một cái hố hình người.
Rất nhiều cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên ở đây đều ngạc nhiên, bọn họ không ngờ cậu Ngọc sẽ bị Thái Thượng trưởng lão đánh một chưởng này!
Bọn họ theo bản năng muốn cứu Ngọc Vinh Hiên ra, nhưng lúc này một cỗ sát khí lạnh lẽo che phủ người bọn họ, bọn họ run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích!
Mọi người đều chứng kiện được sự khủng bố của Thái Thượng trưởng lão, dù Thái Thượng trưởng lão bị thương nặng, nhưng uy nghiêm của ông ta thì không được phép khiêu khích, ông ta càng không chấp nhận chuyện lừa gạt!
Thái Thượng trưởng lão liếc nhìn một lượt, sau đó nhìn lên cái hố hình người trên vách tường, nói: “Nhớ, đây là một lần dạy dỗ, đừng có mong tái diễn."
Nói xong, dưới sự nâng đỡ của mấy tên cấp dưới, Thái Thượng trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi trị thương.
Lúc này những tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên mới vội vàng chạy tới cạnh vách tường.
Cậu Ngọc tuấn tú tiêu sái, lúc này thê thảm không nỡ nhìn, anh ta mắc kẹt trên tường, kết cục gần như y chang tên cấp dưới trước đó!
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ gặp cảnh này!
Những cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên lấy đâu ra cái thang, vội vàng kéo Ngọc Vinh Hiên từ trong tường ra ngoài, áo quần của cậu Ngọc xộc xệch rách bươm, cả người mặt mũi bầm dập, y chang đầu heo!
"Trần Xuân Độ! Tao muốn mày chết! Mày phải chết! Nếu mày không chết thì tao không mang họ Ngọc nữa!" Sau khi Ngọc Vinh Hiên được cứu ra, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng lên trời gào thét, hận Trần Xuân Độ thấu xương!
Ngọc Vinh Hiên lại nhìn tên cấp dưới bên cạnh anh ta, hỏi: “Dao găm làm đến đâu rồi?"
"Em đã dặn các vị đại sư tăng nhanh tốc độ rồi ạ, chắc là sẽ chế xong sau khi cậu Ngọc và Thái Thượng trưởng lão chúc mừng xong." Tên cấp dưới đó cung kính nói.
Ngọc Vinh Hiên gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình nữ thần tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo bị mình mạnh mẽ đùa bỡn... Rất là thâm thúy nói: “Đi chuẩn bị một phòng mới, tiệc rượu xong thì xả sẵn nước nóng, phái người phong tỏa tầng lầu mà con đĩ đó ở, đừng có để con đĩ đó chạy ra khỏi lòng bàn tay tôi."
Ngọc Vinh Hiên liên tiếp ra mấy mệnh lệnh, từng cấp dưới vội vàng ra khỏi phòng, còn Ngọc Vinh Hiên thì nhìn một bàn món ngon sang trọng ngay ngắn, tâm trạng thoải mái.
Vừa nghĩ đễ chuyện Trần Xuân Độ tát mình một cái trước bao nhiêu bề trên thượng khách là lại khiến Ngọc Vinh Hiên tức giận vô cùng.
Nhưng lúc này Thái Thượng trưởng lão đã tiêu diệt Trần Xuân Độ, sợ rằng đến tận trước khi chết tên đó mới hiểu ra, đây chính là cái giá phải trả khi đắc tội mình!
"Tự tìm chết." Ngọc Vinh Hiên cười lạnh, rít một hơi xì gà.
...
Lúc này, Tô Loan Loan ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Lê Kim Huyên, nhấn chuông cửa.
Chẳng bao lâu sau, Lê Kim Huyên mặc áo tắm màu trắng đã xuất hiện trước cửa phòng.
"Tô Loan Loan, có chuyện gì không?" Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, giọng nói từ tính hỏi.
Tô Loan Loan gật đầu, nói: “Có thể vào không?"
"Đương nhiên có thể." Lê Kim Huyên gật đầu không hề nghĩ ngợi.
Lê Kim Huyên xoay người, đi vào trong phòng. Tô Loan Loan theo Lê Kim Huyên vào trong phòng khách, ngồi trên sofa, sau khi uống một ngụm nước thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Tổng giám đốc Lê, chúng ta bị khống chế rồi."
"Bị khống chế tức là sao?" Lê Kim Huyên hơi sững sờ, không rõ nguyên do.
Tô Loan Loan nói: “Ban nãy tôi phát hiện ngoài hành lang và cửa vào thang máy nhiều thêm mấy người, những người này canh giữ ở cửa vào thang máy và hành lang, không cho tôi đi." Tô Loan Loan nói đúng sự thật mà cô ta nhìn thấy.
"Chuyện này..." Lê Kim Huyên suy tư một lúc, gương mặt xinh đẹp mới ngước lên, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Tôi biết là ai, trong khách sạn này, người có thể ra tay với chúng ta, chỉ có Ngọc Vinh Hiên thôi."
Tô Loan Loan gật đầu, suy nghĩ của Lê Kim Huyên giống như cô ta.
"Vậy tiếp theo chúng ta làm sao?" Lê Kim Huyên từ tính hỏi.
"Mọi chuyện đều nghe theo tổng giám đốc Lê." Tô Loan Loan nói.
"Đi một bước tính một bước vậy, ít nhất trước tiên chúng ta phải biết rõ Ngọc Vinh Hiên muốn làm gì." Lê Kim Huyên suy nghĩ rồi nói.
"Trần Xuân Độ vẫn chưa trở lại sao?"
Tô Loan Loan lắc đầu: “Tôi gọi điện thoại cho anh ta, anh ta không nghe máy."
"Người này...." Lê Kim Huyên vừa nghe đến Trần Xuân Độ là giận, một bụng giận dữ, cô hừ lạnh: “Tôi block anh ta rồi, dù sao anh ta cũng không chết được, chờ anh ta trở lại rồi nói tiếp."
Tô Loan Loan nhìn sắc mặt đầy tức giận của Lê Kim Huyên, sắc mặt kì lạ, dáng vẻ của Lê Kim Huyên của lúc này cực kì giống cô người yêu đang ghen, khiến cô ta không nhịn được mà nghĩ bậy nghĩ bạ...
...
Chẳng bao lâu sau, một tên cấp dưới đứng trước cửa vội vàng đi vào, cung kính báo cáo tình hình: “Xe của Thái Thượng trưởng lão đã sắp đến khách sạn rồi ạ."
"Đi tìm mấy người ra nghênh đón, đưa Thái Thượng trưởng lão đến đây, tôi cho ông ấy một chuyện ngạc nhiên mừng rỡ." Ngọc Vinh Hiên mỉm cười, sắc mặt thêm vẻ đắc ý không nói thành lời.
Tên cấp dưới đó nói dạ rồi vội vàng ra khỏi khách sạn
...
Ngoài cửa khách sạn, một chiếc Maybach chạy nhanh đến, sau khi đến gần khách sạn mới giảm tốc độ, dừng trước cửa khách sạn.
Sau khi mấy cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên thấy chiếc Maybach này thì chen nhau đi tới, cùng nói ra: “Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão."
Cửa xe mở ra, tên cấp dưới lái xe sắc mặt tái nhợt xuống khỏi ghế tài xế, nhìn lướt qua mấy tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên, vội vàng nói: “Nhanh lên, Thái Thượng trưởng lão cần chữa trị!"
Chữa trị?!
Mấy tên cấp dưới đó sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, rõ ràng cậu Ngọc nói là Thái Thượng trưởng lão chiến thắng trở về... Với thực lực sâu không lường được của Thái Thượng trưởng lão mà lại bị thương nặng cần chữa trị sao? Điều này không thể nào!
Tên cấp dưới đó mở cửa xe, ánh mắt những cấp dưới khác nhìn vào trong xe, lập tức nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão nằm trong xe, cả người loang lổ máu, cơ thể co quắp trên ghế, hơi thở yếu ớt mệt mỏi!
Thái Thượng trưởng lão khó khăn bước ra khỏi xe, chân đạp trên đất, nào uy phong như lúc rời đi nữa, chân đạp trên đất mà cả người suýt ngã xuống!
May thay mấy cấp dưới nhanh tay nhanh mắt, mấy người tiến lên đỡ Thái Thượng trưởng lão.
"Ngọc Vinh Hiên ở đâu?" Thái Thượng trưởng lão yếu ớt nói, ánh mắt lạnh lùng, để lộ sự sát phạt khiến người ta run rẩy cả linh hồn!
"Cậu Ngọc đã chuẩn bị tiệc rượu... Cậu ấy nói, cậu ấy đang chờ ngài mang tin tốt đến cho cậu ấy, chúc mừng ngài chiến thắng trở về!" Tên cấp dưới đó liên tục nhìn ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão, dè dặt nói.
"Với năng lực của tôi..." Thái Thượng trưởng lão lẩm bẩm, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười thêm phần giễu cợt.
"Dẫn tôi đi gặp cậu ta." Thái Thượng trưởng lão chậm rãi nói.... giọng nói cực kì thâm thúy.
"Dạ."
Mấy tên cấp dưới đỡ Thái Thượng trưởng lão, đi vào trong khách sạn... Bọn họ vừa đỡ Thái Thượng trưởng lão, trong lòng vừa không nhịn được mà phỏng đoán... Thực lực của Thái Thượng trưởng lão mạnh thế mà lại bị trọng thương đến mức này... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Lúc này, Ngọc Vinh Hiên ngồi trong phòng, môi nở nụ cười, càng cười nụ cười càng trở nên nghiền ngẫm, chẳng ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
"Lê Kim Huyên... Chẳng bao lâu nữa cô sẽ chủ động phục tùng, ngoan ngoãn tôn tôi là chủ..." Ngọc Vinh Hiên nhìn màn hình trong chiếc laptop trên bàn, là từng tấm chụp chân dung của Lê Kim Huyên, mỗi một tấm đều đã hoàn mĩ chụp được khí chất mạnh mẽ lạnh lùng kiêu ngạo của nữ thần tổng giám đốc, cả đường cong của vóc dáng không thể nào bắt bẻ càng mê hoặc hơn... Dù là Ngọc Vinh Hiên đã thưởng thức vô số người đẹp thì lần đầu nhìn thấy Lê Kim Huyên, buộc phải thừa nhận là, trái tim của mình, suýt bị báu vật này chinh phục!
Kể từ phút giây mà anh ta nhìn thấy Lê Kim Huyên thì đã quyết định chinh phục báu vật thượng hạng này, muốn khiến cho người là nữ thần trước mặt mọi người, hàng đêm đều ở trong mình, trở nên ngoan ngoãn khéo léo say đắm tình dục... Anh ta đã nhìn chằm chằm con mồi này từ lâu, thậm chí trong lòng đều đã có một kế hoạch... Ai ngờ Trần Xuân Độ xuất hiện, gián đoạn hết mọi kế hoạch của anh ta, khiến anh ta nổi giận đùng đùng!
Thế nên, Trần Xuân Độ phải chết... Còn con mồi Lê Kim Huyên này.... chỉ thuộc về mình anh ta!
Vào lúc này, ngoài hành lang của căn phòng bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân.
Trên mặt Ngọc Vinh Hiên thoáng hiện nét vui mừng, vội vàng đứng dậy, thậm chí trong lòng đều trở nên vui mừng kích động!
Chẳng bao lâu, Thái Thượng trưởng lão được mọi người dìu đã xuất hiện trước cửa phòng.
Ánh mắt kích động của Ngọc Vinh Hiên nhìn vào Thái Thượng trưởng lão, rồi ánh mắt chợt cứng đờ.
"Thái Thượng trưởng lão..." Ngọc Vinh Hiên nói, nét mặt kích động của anh ta bỗng nhiên cứng ngắc, nụ cười trên môi tan biến, giật giật mạnh!
Anh ta nhìn thấy gì?
Trường bào màu xanh không một hạt bụi giờ đã nhuốm máu tươi, vết máu loang lổ, cùng với khi Thái Thượng trưởng lão đi vào là một mùi máu tanh nồng nặc, tràn ngập cả căn phòng nhỏ.
Thái Thượng trưởng lão tiên phong đạo cốt, lúc này lại vô cùng nhếch nhác, thở vào thì ít, thở ra thì nhiều, hơi thở thoi thóp!
Chuyện này sao có thể chứ! Ngọc Vinh Hiên khó tin trợn to hai mắt, đầu vù vù nổ ầm ầm, khó mà chấp nhận được!
"Trưởng lão..." Ngọc Vinh Hiên nói, từng bước đi về phía Thái Thượng trưởng lão, trong lòng khó mà bình tĩnh được!
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, mỗi tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên yên tĩnh đứng xung quanh, ai nấy cũng câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Lúc này chỉ cần không phải là tên ngu thì đều cảm giác được, tiếp theo sẽ xảy ra một cơn cuồng nộ!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
"Trưởng lão... Chẳng phải ngài đi chém giết Trần Xuân Độ hay sao... Sao, lại trở thành thế này!" Ngọc Vinh Hiên hãi hùng nói.
Thái Thượng trưởng lão nhắm chặt mắt, sau khi nghe thấy lời nói của Ngọc Vinh Hiên mới chậm rãi mở ra, nhìn Ngọc Vinh Hiên, ánh mắt lạnh thấu xương, khiến Ngọc Vinh Hiên không kiểm soát được sau lưng lạnh lẽo.
"Cậu nói với tôi, cậu ta chỉ là một tên ở rể của nhà họ Lê, một tên vô dụng ăn bám, được một nữ tổng giám đốc nuôi?" Giọng nói của Thái Thượng trưởng lão cực kì bình tĩnh, nhưng lúc này lại bình tĩnh đến mức hơi kì lạ, giọng nói xa xăm lạnh lẽo, giọng như vang lên từ tận dưới vực sâu.
"Tất nhiên." Ngọc Vinh Hiên gật đầu, trong lòng anh ta thắc mắc, không hiểu Thái Thượng trưởng lão hỏi chuyện này làm gì.
"Cậu còn nói, cậu đã liên hệ với nhà họ Lê ở Yên Kinh... bảo đảm khi tôi giết Nhĩ Đông Trần thì sẽ không có bất kì chướng ngại nào." Thái Thượng trưởng lão lại nói, nhưng ánh mắt càng lạnh lùng hơn chăm chú nhìn Ngọc Vinh Hiên, khiến anh ta cảm thấy một sự rùng mình vô hình.
Ngọc Vinh Hiên lại gật đầu, ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão dần dần trở nên lạnh lùng hơn, nói từng chữ một lạnh lùng chất vấn: “Vậy cậu nói cho tôi..."
"Vậy tại sao cậu ta lại biết công pháp của Võ Đang?!"
Thái Thượng trưởng lão đột nhiên quát lên, mắt trợn tròn, đột nhiên có một khí thế kinh khủng từ trên người ông ta mạnh mẽ khuếch tán ra!
Không trung chấn động run rẩy mạnh liệt... Cả người Ngọc Vinh Hiên đều đang run lẩy bẩy, anh ta đang sợ hãi... Áp lực mà Thái Thượng trưởng lão bộc phát ra quá kinh khủng... thậm chí khiến anh ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn!
Lúc này, Ngọc Vinh Hiên ngu luôn, hai mắt trợn to, đầu óc trống rỗng!
Khiến cho anh ta hãi hùng chính là câu nói đó của Thái Thượng trưởng lão, con kiến hôi đó thế mà lại biết công pháp của Võ Đang!
Điều này sao có thể chứ? Trong đầu Ngọc Vinh Hiên hiện lên dáng vẻ cực kì vô lại của Trần Xuân Độ, Ngọc Vinh Hiên thật sự khó mà liên hệ anh và Võ Đang lại với nhau!
"Sao anh ta biết công pháp Võ Đang được chứ! Tiền sinh hoạt mỗi tháng của anh ta đều là do người phụ nữ đó cho anh ta!" Ngọc Vinh Hiên liên tục lắc đầu giải thích.
Anh ta cho người đi điều tra cũng tính là rất kĩ càng tỉ mỉ, ngay cả chi tiết thế này mà cũng biết, nhưng anh ta nào ngờ được, câu nói tiếp theo của Thái Thượng trưởng lão càng khiến anh ta đờ đẫn!"
"Hiểu biết của cậu ta về công pháp Võ Đang còn sâu sắc hơn cả tôi... Một tên ở rể vô dụng thì làm sao mà biết công pháp Võ Đang?" Thái Thượng trưởng lão lạnh lùng chăm chú nhìn Ngọc Vinh Hiên, cả người đầy ý chí giết chóc lạnh lùng.
Ông ta nhìn kĩ Ngọc Vinh Hiên, đáy mắt phủ đầy hài hước, cực kì châm biếm.
Cơ thể Ngọc Vinh Hiên run rẩy, sắc mặt anh ta tái nhợt! Có thế nào anh ta cũng không tin lời nói của Thái Thượng trưởng lão!
"Ầm!"
Cơn giận vô bờ của Thái Thượng trưởng lão không có chỗ để xả ra, ông ta giơ tay lên, đập lên bàn cơm đủ năm sáu người ăn bằng gỗ lim! Một tiếng vang lớn, nồi niêu chén bát đặt trên bàn ào ào bắn tung ra bốn phía, giống như viên đạn bắn nhanh vào bốn bức tường!
Còn chiếc bàn ăn cơm đó thì xuất hiện một bàn tay rất sâu... Thậm chí có thể thấy rõ cả đường chỉ tay trên bàn tay! Trên chiếc bàn gỗ lim sang trọng đó bỗng nhiên có một vết nứt nhanh chóng lan ra, cả chiếc bàn gỗ lim nguyên vẹn chia làm hai.
"Ầm!"
Thức ăn cơm canh văng khắp người Ngọc Vinh Hiên, cậu Ngọc anh dũng oai hùng, tuấn tú phóng khoáng, lập tức biến thành kẻ ướt như chuột lột!
Ngọc Vinh Hiên run bần bật, cơ thể điên cuồng phát run, anh ta rất muốn nhúc nhích, nhưng hai chân anh ta như nhũn ra... Dưới sự thật chấn động khó mà tưởng tượng được và cơn giận của Thái Thượng trưởng lão, mẹ nó chứ anh ta sợ đến mức sắp ra cả quần!
Mặt Ngọc Vinh Hiên như giấy vàng, sợ hãi đến mức sắp quỳ xuống!
Thái Thượng trưởng lão chậm rãi rút tay lại, lạnh lùng nhìn Ngọc Vinh Hiên, đột nhiên một chưởng nhanh như chớp ập đến.
"Đùng!"
Cả người Ngọc Vinh Hiên lập tức bay lên như đạn pháo, một tiếng vang thật to, cơ thể Ngọc Vinh Hiên bay vào tường thành một cái hố hình người.
Rất nhiều cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên ở đây đều ngạc nhiên, bọn họ không ngờ cậu Ngọc sẽ bị Thái Thượng trưởng lão đánh một chưởng này!
Bọn họ theo bản năng muốn cứu Ngọc Vinh Hiên ra, nhưng lúc này một cỗ sát khí lạnh lẽo che phủ người bọn họ, bọn họ run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích!
Mọi người đều chứng kiện được sự khủng bố của Thái Thượng trưởng lão, dù Thái Thượng trưởng lão bị thương nặng, nhưng uy nghiêm của ông ta thì không được phép khiêu khích, ông ta càng không chấp nhận chuyện lừa gạt!
Thái Thượng trưởng lão liếc nhìn một lượt, sau đó nhìn lên cái hố hình người trên vách tường, nói: “Nhớ, đây là một lần dạy dỗ, đừng có mong tái diễn."
Nói xong, dưới sự nâng đỡ của mấy tên cấp dưới, Thái Thượng trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi trị thương.
Lúc này những tên cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên mới vội vàng chạy tới cạnh vách tường.
Cậu Ngọc tuấn tú tiêu sái, lúc này thê thảm không nỡ nhìn, anh ta mắc kẹt trên tường, kết cục gần như y chang tên cấp dưới trước đó!
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ gặp cảnh này!
Những cấp dưới của Ngọc Vinh Hiên lấy đâu ra cái thang, vội vàng kéo Ngọc Vinh Hiên từ trong tường ra ngoài, áo quần của cậu Ngọc xộc xệch rách bươm, cả người mặt mũi bầm dập, y chang đầu heo!
"Trần Xuân Độ! Tao muốn mày chết! Mày phải chết! Nếu mày không chết thì tao không mang họ Ngọc nữa!" Sau khi Ngọc Vinh Hiên được cứu ra, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng lên trời gào thét, hận Trần Xuân Độ thấu xương!