“Tất cả im miệng cho tôi.” Sau tiếng giày da bước đi của Lê Thần Vũ, toàn bộ mọi người đều im lặng, không gian lặng ngắt như tờ, trong mắt mọi người nhìn anh ta đều hiện lên vẻ kính sợ.
Vẻ mặt Lê Thần Vũ bình tĩnh, lãnh đạm, không nhìn ra một chút tức giận, nhưng trên người anh ta lại có vẻ uy nghiêm khiến những người nhà họ Lê đều phải cúi đầu.
Khi anh ta nói ra lời này, thậm chí có người đã run lên, mà sự uy nghiêm này cho dù Lê Thần Yên cũng không có, chỉ có trên người Lê Hồng.
Vậy nên nội bộ nhà họ Lê, nhất là trong dòng chính đã lan truyền từ lâu rằng Lê Thần Vũ được Lê Hồng đích thân dạy bảo, nhà họ Lê sớm muộn gì cũng là của anh ta.
Cũng chính vì vậy mà các dòng khác, nhánh khác của nhà họ Lê đều tôn trọng Lê Thần Vũ, khiến địa vị của anh ta trong nhà họ Lê ngày một cao hơn.
“Đủ rồi.” Lê Thần Vũ bình tĩnh nhìn mấy quý bà rồi đột nhiên lên tiếng: “Làm loạn đủ rồi chứ? Dừng lại đi. Bao nhiêu người ở đây, muốn làm trò cười cho ai xem?”
Lê Thần Vũ vừa cất lời, sắc mặt mấy quý bà đều sửng sốt, họ nhìn anh ta nhưng không chút sợ hãi: “Mày là cái thá gì? Chị em chúng tao đang dạy dỗ người nhà họ Lê chúng mày, tới lượt bề dưới như mày xen vào à?”
“Cút về, gọi người bề trên của mày ra đây!”
Hiển nhiên đám người này không hề sợ Lê Thần Vũ, giống như không biết anh ta nên họ ăn nói rất ngông cuồng, không chút kiêng kỵ.
“Bề trên?” Vẻ mặt Lê Thần Vũ khựng lại, sau đó anh ta chợt nở nụ cười, bình tĩnh nhìn mấy quý bà, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, anh ta hờ hững hỏi: “Các người biết tôi là ai không?”
“Tao cần gì quan tâm mày là ai? Chúng mày để mấy tên còn chửng bằng chó bằng lợn này cưới chúng tao mà còn có mặt mũi vênh váo trước mặt chúng tao à? Ai cho chúng mày tự tin đó?” Đột nhiên một bà đứng ra chửi như mụ đàn bà đanh đá, hoàn toàn không nói lý.
Lê Thần Vũ nhìn bọn họ rồi chậm rãi quay đầu, nhìn Trần Xuân Độ, chỉ thấy Trần Xuân Độ đang đứng ở một nơi hả hê nhìn cảnh này, giống như Lê Thần Vũ lúc đầu, điều này khiến vẻ mặt anh ta lập tức sa sầm.
Lê Thần Vũ hừ lạnh, lạnh giọng nói với mấy quý bà: “Nể mặt gia tộc các người, tôi cho các người cơ hội cuối cùng, lập tức xin lỗi, sau này đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa.”
“Mày là cái thá gì mà bảo chúng ta cút? Có tin tao cho mày không thấy được mặt trời ngày mai không?” Một bà đứng ra chửi bới gay gắt.
“Đúng thế, dám làm vậy với chúng ta, mày biết hậu quả là gì không?”
Mấy người họ cực kỳ tự tin, hoàn toàn không sợ Lê Thần Vũ, còn những người nhà họ Lê ở xung quanh thấy mấy người này ngu dốt không biết sợ như vậy, ánh mắt lập tức trở nên châm chọc và thông cảm.
“Hờ hờ…” Lê Thần Vũ nhìn mấy người mập ú rồi cười lạnh, anh ta nói từng từ từng chữ: “Theo lệnh của tôi, tôi đại diện cho nhà họ Lê giải trừ quan hệ với gia tộc mấy người này, sau đó… đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Toàn sảnh lập tức im lặng, giọng Lê Thần Vũ vang vọng trong không gian, thoáng chốc vẻ mặt mấy quý bà đều cứng đờ, trợn tròn mắt khó tin!
Bọn họ không ngờ rằng Lê Thần Vũ không ra tay thì thôi, một khi ra tay lại tàn nhẫn, tuyệt tình như thế!
Ý anh ta là muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia tộc đứng sau bọn họ sao?
Mấy quý bà này lập tức ngẩn người, phải một lúc sau mới phản ứng lại, bọn họ lập tức sợ hãi!
Mặc dù bọn họ có gia tộc chống lưng, nhưng có thể vào được gia tộc lớn như nhà họ Lê cũng đủ để gia tộc có được vinh quang, nếu bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, vài giờ sau, tất cả các gia tộc ở Yên Kinh đều biết chuyện này, mặt mũi của gia tộc đều bị họ vứt sạch!
Đến lúc đó, không chỉ nhà họ Lê đuổi họ mà sợ rằng chính nhà họ cũng chẳng chịu chứa chấp họ!
“Mày… Sao mày có quyền làm thế? Mày không thể, một mình mày làm sao có thể đại diện cho cả gia tộc được?” Một quý bà không tin, điên cuồng gào thét.
“Chỉ dựa vào việc tôi là Lê Thần Vũ thôi, không được sao?” Lê Thần Vũ nở nụ cười trào phúng, chậm rãi nói.
“Chỉ dựa vào việc tôi mang trong mình dòng máu dòng chính của gia tộc, thậm chí tôi có thể khiến cả nhà bà cút khỏi Yên Kinh!” Lê Thần Vũ một tay cầm ly rượu trên khay của người phục vụ, tao nhã nhấp một ngụm Lafite, hờ hững nói.
Vẻ mặt quý bà kia thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, tái nhợt không còn chút máu! Bà ta nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ, mà những quý bà khác mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy!
Lê! Thần! Vũ!
Cậu ta là Lê Thần Vũ!
Mấy quý bà chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trước mặt mình lại là Lê Thần Vũ!
“Cậu… Cậu là Lê Thần Vũ!” Mấy quý bà chấn động, bọn họ chỉ là dòng thứ, tự do một mình đã quen, vào nhà họ Lê cũng chỉ là người bị bỏ rơi mà thôi, rất ít khi quan tâm chuyện của nhà họ Lê, họ chưa từng gặp Lê Thần Vũ, thậm chí còn có rất ít thông tin về anh ta.
Nhưng đương nhiên bọn họ biết Lê Thần Vũ là ai, là người mà bọn họ không thể động đến!
“Ngay cả cậu Lê mà cũng không biết, mấy con lợn béo này chết được rồi đấy.”
“Đúng thế, cậu Lê mà cũng không biết, có lẽ nhà bọn họ cũng không có địa vị gì, đến nhà họ Lê mà vẫn huyênh hoang như thế, chó cậy thế chủ!”
Rất nhiều người nhà họ Lê xem kịch vui ở xung quanh, vẻ mặt đều trở nên châm biếm và đùa giỡn.
“Cậu Lê, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…” Cuối cùng một quý bà cúi đầu, nhìn Lê Thần Vũ, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Hiểu lầm?” Lê Thần Vũ nhìn người đó, chậm rãi nói: “Bà nói hiểu lầm thì là hiểu lầm à?”
Giọng điệu Lê Thần Vũ không mang theo chút tức giận nào, nhưng lại khiến mấy quý bà không kìm được run rẩy, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
“Cậu… Cậu Lê…” Bọn họ muốn cầu xin tha thứ, nhưng Lê Thần Vũ không cho họ cơ hội mà quay đầu đi nói nói tên thuộc hạ của nhà họ Lê ở bên cạnh: “Tiếp tục làm theo những gì tôi vừa nói, đồng thời sáng mai hãy thông báo tin từ nhà họ Lê rằng trong buổi tiệc tối nay có người sỉ nhục tôi, vì vậy đã bị tôi đuổi khỏi nhà họ Lê!”
Lê Thần Vũ vừa thốt ra lời này, khán giả lập tức im lặng, mấy người đàn ông còn cao to khoẻ mạnh hơn mấy quý bà này lao ra từ trong đám đông, từng bước áp sát về phía họ!
“Cậu Lê, chúng tôi không biết là cậu, cậu giơ cao đánh khẽ, đừng làm vậy mà!” Bọn họ hoảng sợ hét lên, lúc này bọn họ đã hối hận xanh ruột rồi.
Bây giờ họ chỉ hận mình ở nhà họ Lê mà lại không quan tâm chuyện của nhà họ Lê, thậm chí còn chưa từng thấy dáng vẻ Lê Thần Vũ, nếu có một người trong số họ biết thì đã không xảy ra chuyện này!
Mà Lê Thần Vũ hoàn toàn không quan tâm lời la hét của đám người này, chỉ từ tốn phất tay.
“Nhanh lên!” Mấy vệ sĩ cao lớn, hai người một nhóm, lôi từng quý bà ra ngoài.
Mọi người đều im lặng đến đáng sợ, sự kiêu ngạo và hống hách của các quý bà vừa nãy đã không còn, bây giờ họ chỉ còn lại sự hoảng loạn và sợ hãi.
Thật lâu sau Lê Thần Vũ mới ngẩng đầu, chậm rãi nhìn đám người, lạnh nhạt hỏi: “Còn ai muốn ra ngoài nữa không?”
Giọng hét giãy giụa của các quý bà nhỏ dần rồi dần dần biến mất khỏi nhà họ Lê, mà lúc này những người họ Lê đều đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt họ nhìn Lê Thần Vũ đầy vẻ kính sợ và sùng bái.
“Quả nhiên cậu Lê có dũng khí hơn người, trừ được mối hoạ lớn cho nhà họ Lê!” Đột nhiên một ông lão tóc trắng chắp tay nói, thái độ lấy lòng, cung kính.
“Đúng vậy, mấy người đó chỉ biết cậy thế hiếp người, chúng tôi đều đã từng bị bọn họ bắt nạt, lần này cậu Lê ra mặt cho chúng tôi, vừa dũng cảm vừa có mưu trí, cậu đã có phong thái của người làm gia chủ rồi!”
Chẳng mấy chốc, ông lão tóc trắng nói xong thì những người nhà họ Lê nhao nhao phụ hoạ, khiến Lê Thần Vũ nở mày nở mặt.
“Lê Thần Vũ, quả nhiên có bản lĩnh.” Tô Loan Loan đứng cạnh Lê Kim Huyên thấp giọng nói.
“Cô nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Đột nhiên Lê Kim Huyên nói một câu như vậy khiến Tô Loan Loan sửng sốt.
Tô Loan Loan ngạc nhiên quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên, chỉ thấy cô đang nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ, lắc đầu thở dài: “Cô vẫn đánh giá thấp những người trong gia tộc rồi, bọn họ chẳng qua chỉ là mưu kế đã được Lê Thần Vũ sắp đặt từ trước thôi.”
“Mưu kế?” Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên, toàn thân lạnh lẽo nhưng lại không biết vì sao.
Mọi chuyện vừa rồi diễn ra vô cùng tự nhiên, không giống như Lê Thần Vũ cố tình làm vậy.
“Đây là những điều Lê Thần Vũ làm cho các chi thứ mới gia nhập nhà họ Lê thấy, rất nhiều dòng thứ thờ ơ với gia tộc, mối quan hệ của họ với nhà họ Lê cũng rất ít, thậm chí còn chưa từng thấy Lê Thần Vũ. Anh ta làm vậy là để những dòng thứ kia khâm phục mình, có được danh tiếng nhiều hơn. Anh ta đã là người được Lê Hồng nhắm trúng rồi, đương nhiên cần nhiều người ủng hộ mình hơn.” Lê Kim Huyên thở ra một hơi, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ phức tạp… Điều cô không nói với Tô Loan Loan là trước đây giữa Lê Thần Vũ và Lê Thần Yên, Lê Duy Dương mới là người được Lê Hồng quý nhất.
Khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang nói chuyện, Lê Thần Vũ đang nhận được vô số lời khen đột nhiên xoay người, nhìn về phía Trần Xuân Độ!
Vẻ mặt Lê Thần Vũ bình tĩnh, lãnh đạm, không nhìn ra một chút tức giận, nhưng trên người anh ta lại có vẻ uy nghiêm khiến những người nhà họ Lê đều phải cúi đầu.
Khi anh ta nói ra lời này, thậm chí có người đã run lên, mà sự uy nghiêm này cho dù Lê Thần Yên cũng không có, chỉ có trên người Lê Hồng.
Vậy nên nội bộ nhà họ Lê, nhất là trong dòng chính đã lan truyền từ lâu rằng Lê Thần Vũ được Lê Hồng đích thân dạy bảo, nhà họ Lê sớm muộn gì cũng là của anh ta.
Cũng chính vì vậy mà các dòng khác, nhánh khác của nhà họ Lê đều tôn trọng Lê Thần Vũ, khiến địa vị của anh ta trong nhà họ Lê ngày một cao hơn.
“Đủ rồi.” Lê Thần Vũ bình tĩnh nhìn mấy quý bà rồi đột nhiên lên tiếng: “Làm loạn đủ rồi chứ? Dừng lại đi. Bao nhiêu người ở đây, muốn làm trò cười cho ai xem?”
Lê Thần Vũ vừa cất lời, sắc mặt mấy quý bà đều sửng sốt, họ nhìn anh ta nhưng không chút sợ hãi: “Mày là cái thá gì? Chị em chúng tao đang dạy dỗ người nhà họ Lê chúng mày, tới lượt bề dưới như mày xen vào à?”
“Cút về, gọi người bề trên của mày ra đây!”
Hiển nhiên đám người này không hề sợ Lê Thần Vũ, giống như không biết anh ta nên họ ăn nói rất ngông cuồng, không chút kiêng kỵ.
“Bề trên?” Vẻ mặt Lê Thần Vũ khựng lại, sau đó anh ta chợt nở nụ cười, bình tĩnh nhìn mấy quý bà, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, anh ta hờ hững hỏi: “Các người biết tôi là ai không?”
“Tao cần gì quan tâm mày là ai? Chúng mày để mấy tên còn chửng bằng chó bằng lợn này cưới chúng tao mà còn có mặt mũi vênh váo trước mặt chúng tao à? Ai cho chúng mày tự tin đó?” Đột nhiên một bà đứng ra chửi như mụ đàn bà đanh đá, hoàn toàn không nói lý.
Lê Thần Vũ nhìn bọn họ rồi chậm rãi quay đầu, nhìn Trần Xuân Độ, chỉ thấy Trần Xuân Độ đang đứng ở một nơi hả hê nhìn cảnh này, giống như Lê Thần Vũ lúc đầu, điều này khiến vẻ mặt anh ta lập tức sa sầm.
Lê Thần Vũ hừ lạnh, lạnh giọng nói với mấy quý bà: “Nể mặt gia tộc các người, tôi cho các người cơ hội cuối cùng, lập tức xin lỗi, sau này đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa.”
“Mày là cái thá gì mà bảo chúng ta cút? Có tin tao cho mày không thấy được mặt trời ngày mai không?” Một bà đứng ra chửi bới gay gắt.
“Đúng thế, dám làm vậy với chúng ta, mày biết hậu quả là gì không?”
Mấy người họ cực kỳ tự tin, hoàn toàn không sợ Lê Thần Vũ, còn những người nhà họ Lê ở xung quanh thấy mấy người này ngu dốt không biết sợ như vậy, ánh mắt lập tức trở nên châm chọc và thông cảm.
“Hờ hờ…” Lê Thần Vũ nhìn mấy người mập ú rồi cười lạnh, anh ta nói từng từ từng chữ: “Theo lệnh của tôi, tôi đại diện cho nhà họ Lê giải trừ quan hệ với gia tộc mấy người này, sau đó… đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Toàn sảnh lập tức im lặng, giọng Lê Thần Vũ vang vọng trong không gian, thoáng chốc vẻ mặt mấy quý bà đều cứng đờ, trợn tròn mắt khó tin!
Bọn họ không ngờ rằng Lê Thần Vũ không ra tay thì thôi, một khi ra tay lại tàn nhẫn, tuyệt tình như thế!
Ý anh ta là muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia tộc đứng sau bọn họ sao?
Mấy quý bà này lập tức ngẩn người, phải một lúc sau mới phản ứng lại, bọn họ lập tức sợ hãi!
Mặc dù bọn họ có gia tộc chống lưng, nhưng có thể vào được gia tộc lớn như nhà họ Lê cũng đủ để gia tộc có được vinh quang, nếu bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, vài giờ sau, tất cả các gia tộc ở Yên Kinh đều biết chuyện này, mặt mũi của gia tộc đều bị họ vứt sạch!
Đến lúc đó, không chỉ nhà họ Lê đuổi họ mà sợ rằng chính nhà họ cũng chẳng chịu chứa chấp họ!
“Mày… Sao mày có quyền làm thế? Mày không thể, một mình mày làm sao có thể đại diện cho cả gia tộc được?” Một quý bà không tin, điên cuồng gào thét.
“Chỉ dựa vào việc tôi là Lê Thần Vũ thôi, không được sao?” Lê Thần Vũ nở nụ cười trào phúng, chậm rãi nói.
“Chỉ dựa vào việc tôi mang trong mình dòng máu dòng chính của gia tộc, thậm chí tôi có thể khiến cả nhà bà cút khỏi Yên Kinh!” Lê Thần Vũ một tay cầm ly rượu trên khay của người phục vụ, tao nhã nhấp một ngụm Lafite, hờ hững nói.
Vẻ mặt quý bà kia thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, tái nhợt không còn chút máu! Bà ta nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ, mà những quý bà khác mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy!
Lê! Thần! Vũ!
Cậu ta là Lê Thần Vũ!
Mấy quý bà chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trước mặt mình lại là Lê Thần Vũ!
“Cậu… Cậu là Lê Thần Vũ!” Mấy quý bà chấn động, bọn họ chỉ là dòng thứ, tự do một mình đã quen, vào nhà họ Lê cũng chỉ là người bị bỏ rơi mà thôi, rất ít khi quan tâm chuyện của nhà họ Lê, họ chưa từng gặp Lê Thần Vũ, thậm chí còn có rất ít thông tin về anh ta.
Nhưng đương nhiên bọn họ biết Lê Thần Vũ là ai, là người mà bọn họ không thể động đến!
“Ngay cả cậu Lê mà cũng không biết, mấy con lợn béo này chết được rồi đấy.”
“Đúng thế, cậu Lê mà cũng không biết, có lẽ nhà bọn họ cũng không có địa vị gì, đến nhà họ Lê mà vẫn huyênh hoang như thế, chó cậy thế chủ!”
Rất nhiều người nhà họ Lê xem kịch vui ở xung quanh, vẻ mặt đều trở nên châm biếm và đùa giỡn.
“Cậu Lê, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…” Cuối cùng một quý bà cúi đầu, nhìn Lê Thần Vũ, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Hiểu lầm?” Lê Thần Vũ nhìn người đó, chậm rãi nói: “Bà nói hiểu lầm thì là hiểu lầm à?”
Giọng điệu Lê Thần Vũ không mang theo chút tức giận nào, nhưng lại khiến mấy quý bà không kìm được run rẩy, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
“Cậu… Cậu Lê…” Bọn họ muốn cầu xin tha thứ, nhưng Lê Thần Vũ không cho họ cơ hội mà quay đầu đi nói nói tên thuộc hạ của nhà họ Lê ở bên cạnh: “Tiếp tục làm theo những gì tôi vừa nói, đồng thời sáng mai hãy thông báo tin từ nhà họ Lê rằng trong buổi tiệc tối nay có người sỉ nhục tôi, vì vậy đã bị tôi đuổi khỏi nhà họ Lê!”
Lê Thần Vũ vừa thốt ra lời này, khán giả lập tức im lặng, mấy người đàn ông còn cao to khoẻ mạnh hơn mấy quý bà này lao ra từ trong đám đông, từng bước áp sát về phía họ!
“Cậu Lê, chúng tôi không biết là cậu, cậu giơ cao đánh khẽ, đừng làm vậy mà!” Bọn họ hoảng sợ hét lên, lúc này bọn họ đã hối hận xanh ruột rồi.
Bây giờ họ chỉ hận mình ở nhà họ Lê mà lại không quan tâm chuyện của nhà họ Lê, thậm chí còn chưa từng thấy dáng vẻ Lê Thần Vũ, nếu có một người trong số họ biết thì đã không xảy ra chuyện này!
Mà Lê Thần Vũ hoàn toàn không quan tâm lời la hét của đám người này, chỉ từ tốn phất tay.
“Nhanh lên!” Mấy vệ sĩ cao lớn, hai người một nhóm, lôi từng quý bà ra ngoài.
Mọi người đều im lặng đến đáng sợ, sự kiêu ngạo và hống hách của các quý bà vừa nãy đã không còn, bây giờ họ chỉ còn lại sự hoảng loạn và sợ hãi.
Thật lâu sau Lê Thần Vũ mới ngẩng đầu, chậm rãi nhìn đám người, lạnh nhạt hỏi: “Còn ai muốn ra ngoài nữa không?”
Giọng hét giãy giụa của các quý bà nhỏ dần rồi dần dần biến mất khỏi nhà họ Lê, mà lúc này những người họ Lê đều đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt họ nhìn Lê Thần Vũ đầy vẻ kính sợ và sùng bái.
“Quả nhiên cậu Lê có dũng khí hơn người, trừ được mối hoạ lớn cho nhà họ Lê!” Đột nhiên một ông lão tóc trắng chắp tay nói, thái độ lấy lòng, cung kính.
“Đúng vậy, mấy người đó chỉ biết cậy thế hiếp người, chúng tôi đều đã từng bị bọn họ bắt nạt, lần này cậu Lê ra mặt cho chúng tôi, vừa dũng cảm vừa có mưu trí, cậu đã có phong thái của người làm gia chủ rồi!”
Chẳng mấy chốc, ông lão tóc trắng nói xong thì những người nhà họ Lê nhao nhao phụ hoạ, khiến Lê Thần Vũ nở mày nở mặt.
“Lê Thần Vũ, quả nhiên có bản lĩnh.” Tô Loan Loan đứng cạnh Lê Kim Huyên thấp giọng nói.
“Cô nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Đột nhiên Lê Kim Huyên nói một câu như vậy khiến Tô Loan Loan sửng sốt.
Tô Loan Loan ngạc nhiên quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên, chỉ thấy cô đang nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ, lắc đầu thở dài: “Cô vẫn đánh giá thấp những người trong gia tộc rồi, bọn họ chẳng qua chỉ là mưu kế đã được Lê Thần Vũ sắp đặt từ trước thôi.”
“Mưu kế?” Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên, toàn thân lạnh lẽo nhưng lại không biết vì sao.
Mọi chuyện vừa rồi diễn ra vô cùng tự nhiên, không giống như Lê Thần Vũ cố tình làm vậy.
“Đây là những điều Lê Thần Vũ làm cho các chi thứ mới gia nhập nhà họ Lê thấy, rất nhiều dòng thứ thờ ơ với gia tộc, mối quan hệ của họ với nhà họ Lê cũng rất ít, thậm chí còn chưa từng thấy Lê Thần Vũ. Anh ta làm vậy là để những dòng thứ kia khâm phục mình, có được danh tiếng nhiều hơn. Anh ta đã là người được Lê Hồng nhắm trúng rồi, đương nhiên cần nhiều người ủng hộ mình hơn.” Lê Kim Huyên thở ra một hơi, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ phức tạp… Điều cô không nói với Tô Loan Loan là trước đây giữa Lê Thần Vũ và Lê Thần Yên, Lê Duy Dương mới là người được Lê Hồng quý nhất.
Khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang nói chuyện, Lê Thần Vũ đang nhận được vô số lời khen đột nhiên xoay người, nhìn về phía Trần Xuân Độ!