Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Giai Giai vội vàng kéo ghế ra, ngồi xuống, ngăn cản tầm mắt mọi người, Cô ta ngồi vào bàn hội nghị, tiếp tục cuộc họp.

Các đồng nghiệp đều cảm thấy hơi khó hiểu, sao họ lại cảm thấy hôm nay thư ký Tôn có gì đó không bình thường nhỉ? Nhưng mọi người cũng không dám thắc mắc nhiều, Tôn Giai Giai là lãnh đạo của họ, quyền cao chức trọng, bọn họ không dám tuỳ tiện làm gián đoạn tiến trình cuộc họp.

Cuộc họp tiếp tục, Tôn Giai Giai ngồi vào bàn với vẻ mặt phức tạp, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ như đang cảnh cáo.

Trong phòng họp, Tôn Giai Giai vẫn tiếp tục chủ trì cuộc họp, nhưng đang phát biểu được nửa chừng, đột nhiên giọng cô ta run lên.

Mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn cô ta.

“Thư ký Tôn, cô… cô không sao chứ?” Một đồng nghiệp nam quan tâm hỏi.

“Xin lỗi, vừa nãy có con côn trùng.” Tôn Giai Giai đỏ mặt giải thích.

“… Chúng ta tiếp tục đi.” Tôn Giai Giai điều chỉnh cảm xúc, đè nén sự hỗn loạn trong lòng và cơ thể khác thường, tiếp tục dẫn dắt mọi người họp.

Trên bàn hội nghị đang diễn ra một cuộc họp nghiêm túc…

Cuối cùng Tôn Giai Giai không chịu nổi nữa, bắt đầu đáp trả, cô ta vừa nói vấn đề an toàn vừa nâng giày cao gót lên, chống trả quyết liệt.

“Tiếp theo là vấn đề bảo mật thông tin của công ty… Chúng tôi muốn nhấn mạnh tất cả thông tin đều phải qua xét…” Nói được một nửa, Tôn Giai Giai lại kêu lên.

Các đồng nghiệp có mặt nhìn nhau, mọi người đều ngơ ngác, khó hiểu.

“Thư ký Tôn, có phải cô không khoẻ không?” Các đồng nghiệp quan tâm hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai tức giận, lúc này cô ta rất muốn cầm laptop đánh Trần Xuân Độ cho hả giận. Cô ta cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là tôi bị kiến cắn thôi.”

Các đồng nghiệp sững sờ, bị kiến cắn? Thế là thế nào? Phòng họp ở tầng 99, tầng cao nhất vậy, kiến có thể bò lên được sao?

Hơn nữa bị kiến cắn có cần phản ứng mạnh vậy không? Mặt cũng đỏ lên rồi, đó không phải kiến mà là ong bắp cày đúng không?

“Thư ký Tôn, nếu cô thấy không khoẻ thì khi khác chúng ta họp tiếp…” Các đồng nghiệp dè dặt khuyên nhủ.

“Đúng đó thư ký Tôn, sức khoẻ quan trọng.” Mọi người lại gật đầu.

“Tôi nói rồi, tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi.” Tôn Giai Giai nghiêm túc nói, nhưng cô ta vừa dứt lời…

Một tiếng hét lại vang lên, lúc này mặt cô ta đã ửng hồng.

Các đồng nghiệp nhìn nhau, tất cả đều nhìn Tôn Giai Giai với vẻ khó hiểu.

“Thư ký Tôn, nếu cô không khoẻ thì ngày mai chúng ta có thể họp tiếp.” Mấy đồng nghiệp nói với vẻ quan tâm.

Tôn Giai Giai cắn chặt môi, chịu đựng sự đụng chạm rồi nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục đi…”

Nhưng Trần Xuân Độ lại càng quá đáng hơn…

Cuối cùng Tôn Giai Giai không nhịn nổi nửa, cầm tập tài liệu trong tay lên ném thẳng về phía Trần Xuân Độ.

“Bốp.” Tập tài liệu đập thẳng vào đầu anh.

Phòng họp yên tĩnh, tất cả đồng nghiệp có mặt đều chết lặng, chuyện này là thế nào?

Các đồng nghiệp anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai nấy đều sững sờ…

Trần Xuân Độ chậm rãi đặt tài liệu lên bàn, khoé miệng nở nụ cười vui đùa.

“Trần Xuân Độ, mời anh chú ý kỷ luật, nghiêm túc ghi chép và lắng nghe.” Tôn Giai Giai ra vẻ tức giận, thở hổn hển quát lên, trong đôi mắt còn mang vẻ cảnh cáo.

Trần Xuân Độ gật đầu, càng cười tươi hơn: “Được, thư ký Tôn dạy phải, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Mọi người trong phòng họp vẫn chưa phản ứng lại, Trần Xuân Độ làm sao vậy? Hình như anh đâu có làm gì? Sao thư ký Tôn lại nhắm vào anh một cách khó hiểu như vậy?

Trần Xuân Độ vẫn cười tươi, nhìn chằm chằm Tôn Giai Giai, trong mắt còn có vẻ bám người.

Tôn Giai Giai nhẫn nhịn, cố gắng đến khi kết thúc cuộc họp.

Sau khi họp xong, mặt Tôn Giai Giai vẫn đỏ bừng.

Mà Trần Xuân Độ cũng từ từ rụt chân về, khoé miệng nở nụ cười vô lại.

Các đồng nghiệp có mặt dù khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều…

Mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp.

Tôn Giai Giai tức giận trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, bước trên giày cao gót nhanh chân rời đi.

Trần Xuân Độ mỉm cười vô lại, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi đi theo.

Tôn Giai Giai tức giận đi vào phòng làm việc của mình, đang định đóng cửa thì đột nhiên có bàn tay to thô dày chặn lại trước cửa.

Trần Xuân Độ đi thẳng vào phòng làm việc của cô ta, khoá trái cửa lại.

“Anh vào đây làm gì?” Tôn Giai Giai thở hổn hển hỏi, trên mặt lộ vẻ tức giận.

Trần Xuân Độ cười xấu xa, thuận thế ôm lấy vòng eo của Tôn Giai Giai.

“Tiểu Giai Giai, vừa nãy em đã khiến anh mất hết mặt mũi ở trong phòng họp.” Trần Xuân Độ càng cười tươi hơn.

Tôn Giai Giai đẩy anh ra, tức giận trách: “Anh còn nói nữa à, ai bảo anh không nghiêm túc lắng nghe!”

“Chẳng phải anh đã nghiêm túc lắng nghe rồi sao? Anh còn vẻ tranh hai chúng ta nữa mà.” Trần Xuân Độ cười bảo.

“Hôm nay em nói về kiến thức an toàn mà anh không ghi chép còn vẽ cái gì!” Tôn Giai Giai rất tức giận.

Trần Xuân Độ kéo tay Tôn Giai Giai, ôm cô ta vào lòng, cực kỳ ngang ngạnh!

“Này, anh làm gì vậy hả? Thả em ra!” Tôn Giai Giai hoảng hốt hô lên.

“Không buông.” Trần Xuân Độ ôm chặt hơn, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

“Bây giờ em là lãnh đạo của anh, nếu anh còn như vậy, em… em sẽ trừ tiền lương của anh.” Tôn Giai Giai đỏ mặt đe doạ, nhưng lời đe doạ của cô ta lại rất ngọt ngào, giống như đôi tình nhân đang cãi vã.

“Tiểu Giai Giai, từ bao giờ em cũng như hổ cái giống Lê Kim Huyên, động cái là trừ tiền lương của anh vậy hả?” Trần Xuân Độ càng cười xấu xa hơn, tiến đến gần Tôn Giai Giai, cảm nhận mùi hương quyến rũ như hoa bách hợp của cô ta.

Vẻ mặt Tôn Giai Giai bối rối, cô ta giận dữ uy hiếp: “Đây là công ty đấy, nếu anh dám làm càn thì em sẽ thật sự trừ lương của anh.”

Tôn Giai Giai vừa dứt lời, Trần Xuân Độ đã cúi đầu, chặn miệng cô ta lại.

Tôn Giai Giai vùng vẫy một chút nhưng không thoát ra được.

Chẳng bao lâu cô ta đã như con nai nhỏ bị sói chiếm lấy.

Hai người quấn lấy nhau rất lâu trong phòng làm việc, Trần Xuân Độ mới lưu luyến buông cô ta ra, anh ôm cô ta, thì thầm vào tai cô ta vài lời dịu dàng yêu thương.

Mặt Tôn Giai Giai lập tức đỏ bừng!

“Bây giờ đang là giờ làm việc đấy.” Tôn Giai Giai hoảng loạn nhắc nhở.

“Không sao đâu.” Giọng Trần Xuân Độ rất xấu xa.

“Đây là công ty.” Tôn Giai Giai lắc đầu từ chối: “Anh ra ngoài đi, em phải làm việc.”

“Đừng nhẫn tâm như vậy mà, chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi.” Trần Xuân Độ không hề có ý định rời đi, cười vô lại ngồi trong phòng làm việc.

“Nếu anh không rời đi, em sẽ thật sự trừ lương của anh đấy.” Tôn Giai Giai hoảng sợ, cao giọng uy hiếp.

“Trừ đi, anh không thiếu tiền.” Trần Xuân Độ cực kỳ vô lại.

Trần Xuân Độ giữ lấy Tôn Giai Giai, trêu ghẹo: “Gọi anh trai đi!”

Tôn Giai Giai không lên tiếng…

“Không gọi sao cô gái nhỏ?” Ý cười trên môi Trần Xuân Độ càng rõ hơn.

Tôn Giai Giai đột nhiên hoảng sợ, cô ta bị ép bất đắc dĩ, cuối cùng nhẹ giọng gọi: “Anh Trần Xuân Độ…”

Trần Xuân Độ dịu dàng ôm cô ta: “Vừa nãy em trợn mắt nhìn anh trong phòng họp, đây là trừng phạt.”

Không khí trong phòng làm việc dần nóng lên, phòng Tôn Giai Giai rất ấm áp, mang theo hương hoa lan thoang thoảng, đó là hương nước hoa Lancome quyến rũ, đúng như tính cách cô ta, tao nhã và quyến rũ có thể gây nghiện, không thể buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK