“Điều này không thể nào!”
Hoàng Chiến trừng cái đồng xu này, lập tức kinh ngạc kêu thành tiếng.
Cục trưởng loạng choạng bò dậy, cơ thể Hoàng Chiến run rẩy, ông ta nhìn đồng xu này, thần sắc chợt trở nên phức tạp cực kỳ.
“Hắn ta còn nói...” Cục trưởng run rẩy cầm cập mà nói: “Bảo nhà họ Hoàng sau này biết điều một chút....”
Hoàng Chiến cắn răng, giật lấy đồng xu, ông ta vuốt ve đồng xu này, nội tâm dấy lên hàng ngàn con sóng dữ!
“Sao hắn ta lại có thứ này…” Hoàng Chiến đã không làm chủ được tinh thần nữa, lúng ta lúng túng, ông ta siết chặt đồng xu này, tâm thần run rẩy!
Cục trưởng nhìn thần sắc thay đổi dữ dội của Hoàng Chiến, nội tâm chấn kinh, khó mà bình tĩnh được!
Phản ứng của Hoàng Chiến đã vượt xa khỏi dự liệu của ông ta!
Hoàng Chiến siết lấy đồng xu, ngồi phịch xuống ghế sofa, sắc mặt như tro tàn, sau khi thần sắc kinh hãi dần dần tan đi, ánh mắt cũng dần lạnh lẽo sâu thẳm hơn: “Chuyện này, coi như chưa từng xảy ra qua, có hiểu chưa?”
“Vâng!” Toàn thân cục trưởng chợt rùng mình, vội vàng gật đầu đáp dạ.
Hoàng Chiến cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đồng xu rồi đứng dậy, quay người, rất nhanh đã biến mất khỏi cửa văn phòng, chỉ để lại một câu nói vang vọng trong văn phòng, khiến trái tim của cục trưởng run rẩy điên cuồng: “Nếu như chuyện này để bất kỳ ai biết được thì chỗ này sẽ trở thành một miếng đất mộ!”
Qua rất lâu, sau khi Hoàng Chiến rời đi, cục trưởng mới thở hổn thở hển, trái tim treo lơ lửng, vào lúc này đã điên cuồng nhảy loạn, nhanh đến cực đỉnh!
Cục trưởng nhìn cửa văn phòng trống không, bất tri bất giác mà sau lưng đã ướt đẫm mát lạnh, như vừa mới trải qua một trận đại chiến sinh tử, cả người đều như hạ đường huyết.”
Không ai biết, lúc nãy ông ta thật sự đã nhảy múa trên lưỡi đao, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị Hoàng Chiến đang hỉ nộ vô thường, lòng dạ sâu thẳm xử chết!
“Cục trưởng, Trần Xuân Độ chạy thoát rồi.”
Chính vào lúc này, bên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp cực kỳ có mị lực vội vàng xông vào trong văn phòng, sốt sắng mà mở miệng nói.
“Đỡ tôi dậy trước đã.” Cục trưởng thở hổn hển, bất lực yếu ớt mà nói.
Diệp Thái Linh xông vào văn phòng với thần sắc sốt sắng, dìu cục trưởng lên, ngồi lên ghế sofa.
“Cục trưởng, sao thế?” Diệp Thái Linh nhìn cục trưởng, thần sắc nghi hoặc.
Cục trưởng lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Cục trưởng, ngài bị Trần Xuân Độ đánh bị thương rồi sao?” Trong thần sắc của Diệp Thái Linh ngập tràn sự quan tâm.
Cục trưởng lại lắc đầu, ông ta đã không còn sức nói chuyện nữa rồi, chỉ có thể thở dốc, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập điên cuồng khó ngừng của mình.
Mà Diệp Thái Linh thấy cục trưởng không có phủ nhận, thần sắc càng lúc càng lạnh lùng như sương giá, nội tâm có một ngọn lửa giận đang cháy lên phừng phực!
Tên khốn Trần Xuân Độ! Diệp Thái Linh gần như phán định là Trần Xuân Độ làm, cô ta cắn đôi môi đỏ, trong đôi con ngươi xinh đẹp bắn ra sự tức giận ngập trời!
Sau khi Trần Xuân Độ trốn ra khỏi nhà tù, lại phát hiện bộ dạng yếu ớt của cục trưởng, bất kỳ ai cũng đều sẽ đẩy hết tất cả trách nhiệm lên đầu Trần Xuân Độ thôi.
Trong lòng Diệp Thái Linh thầm thề, nhất định phải bắt được Trần Xuân Độ về quy án…cô ta chưa từng nhìn thấy con người nào hống hách như vậy, vậy mà lại dám ra tay với cục trưởng!
“Cục trưởng, ngài yên tâm, tôi sẽ bắt Trần Xuân Độ về quy án.” Diệp Thái Linh nói.
Nhưng cục trưởng không ngừng lắc đầu, tuy giọng nói yếu ớt, nhưng ngữ khí lại kiên định vô cùng: “Chuyện này, không cho phép cô nhúng tay!”
Diệp Thái Linh sững sờ, nhưng sau khi phát giác ra ngữ khí của cục trưởng thì chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
...
Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát, Hoàng Chiến hệt như mất hồn mà ngồi vào trong chiếc xe sang.
“Đến Hoàng phủ.” Thanh âm Hoàng Chiến khàn khàn, bộ dạng hồn bay phách lạc.
Mà bên trong Hoàng phủ, Hoàng Binh và Hoàng Vinh nhìn những mỹ nữ mặc váy dài nhảy múa, từng dải lụa hồng bay phấp phới lên xuống, khiến cho đôi mắt Hoàng Vinh nóng bừng, nhìn chăm chăm vào một vị mỹ nữ bên trong đó, khoé miệng cong lên một sự dâm đãng.
Chính vào lúc này, một chiếc xe sang ngừng ở cửa Hoàng phủ, Hoàng Chiến vội vàng xông vào.
“Chú hai!” Sau khi nhìn thấy Hoàng Chiến, thần sắc Hoàng Vinh chợt mừng rỡ, cũng không màng đến vũ điệu của mấy mỹ nữ cổ phong đó nữa mà nhiệt tình đi tới.
“Thế nào, đem đến tin tức tốt mà bọn anh muốn chứ?”
Hoàng Chiến không có mở miệng, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt lập loè sự phức tạp và chấn kinh.
“Sao thế?” Hoàng Binh thu lại nụ cười, bộ dạng của Hoàng Chiến hoàn toàn không giống là có tin tức tốt.
Hoàng Chiến lắc đầu, nội tâm khổ sở: “Cậu ta bị người người khác đưa đi rồi.”
Soạt!
Sắc mặt của Hoàng Binh và Hoàng Vinh lập tức thay đổi, thần sắc Hoàng Binh chợt lạnh lẽo, nhíu mày hỏi: “Người khác? Ai?”
“Không biết.” Hoàng Chiến lắc đầu, Hoàng Vinh thì sững sờ, rồi nói: “Chú hai, còn có người mà chú không biết sao?”
“Không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao, sao lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.” Thần sắc Hoàng Binh băng lãnh, không cam mà nói.
“Cậu ta đâu chỉ là tên ở rể...” Hoàng Chiến lắc đầu, dịu giọng nói.
Hoàng Chiến móc ra một đồng xu từ trong túi, đưa cho Hoàng Binh: “Anh xem đây là cái gì?”
Khi Hoàng Binh nhận lấy đồng xu, cơ thể chợt run lên một cái, sau đó hoá đá, đứng ngây tại chỗ!
Gần như là ngay lập tức, Hoàng Binh kinh ngạc kêu thành tiếng: “Là nó!”
Thần sắc Hoàng Chiến nghiêm túc mà gật đầu: “Là người đưa Trần Xuân Độ đi đưa cho em đó....”
“Cái này...” Thần sắc Hoàng Binh kinh hãi, trong đôi con ngươi lộ ra sự khó tin! Hơi thở của ông ta cũng trở nên gấp rút, nội tâm xao động cực đại.
“Ba, một đồng xu mà thôi, hai người có cần phản ứng lớn như thế không?” Hoàng Vinh nhìn Hoàng Chiến và Hoàng Binh với vẻ mặt mờ mịt, lời đối thoại của hai người bọn họ khi nãy khiến Hoàng Vinh căn bản là chả hiểu gì cả.
“Đây không chỉ là một đồng xu....” Hoàng Binh chậm rãi mở miệng, ngữ khí mang theo sự run rẩy: “Cái này là ký hiệu của vị đại nhân trong Long Tổ Yến Kinh năm đó!”
Hoàng Chiến gật đầu, chầm chậm nói: “Nghe nói, trong tổ chức đặc công có một tiểu đội thần bí, tập trung những đặc công ưu tú hàng đầu nhất trong tổ chức đặc công....càng có một vị thủ lĩnh thần thoại, làm gì cũng thuận lợi, mỗi lần đều có thể khiến những nhân vật không thể hoàn thành, thuận lợi chấp hành.”
“Một vị đại nhân vật đã từng nói với em, tiểu đội đó có một mã số hiệu----Long!”
“Đây chính là ký hiệu của bọn họ.” Hoàng Chiến nhìn vào đồng xu đó, thần sắc ngưng trọng.
Hoàng Vinh nhận lấy đồng xu đó, chỉ thấy bên trong đồng xu có điêu khắc một con thú dữ cuồng bạo, đó là một tuyệt thế chi long, trên đồng xu, sống động như thật, hệt như có thể nhảy ra khỏi đồng xu bất kỳ lúc nào vậy!
“Tiểu đội đó hành động ngông cuồng, mỗi lần hành động xong đều sẽ để lại một loại đồng xu ở hiện trường như vậy.” Hoàng Chiến ngừng lại một hồi: “Nhưng người thần bí đó nhiều năm trước đã mất tích, đồng xu này, đã rất lâu không nhìn thấy qua rồi...”
“Không ngờ, hắn còn xuất hiện ở trước mắt chúng ta!” Hoàng Binh nhìn chăm chăm vào đồng xu, ngữ khí ngập tràn sự khó tin.
“Hắn đã xuất hiện rồi...” Hoàng Chiến lầm bầm, thần sắc nghiêm trọng.
Mà Hoàng Binh, sắc mặt trắng bệch, mang theo sự khó tin…Bọn họ căn bản chẳng ngờ, bọn họ chỉ muốn lấy con rể nhà họ Lê ra khai đao, mà lại động đến sự xuất hiện của nhân vật tuyệt thế đó!
“Đi điều tra kỹ càng, bên cạnh Trần Xuân Độ rốt cuộc có những nhân vật nào bất thường không!” Hoàng Binh kêu một thủ hạ tới nghiêm giọng mà ra lệnh.
“Hắn ta và Trần Xuân Độ…rốt cuộc có mối quan hệ gì?” Hoàng Chiến lầm bầm, nhíu mày chặt.
“Báo cáo với trưởng lão trước đã, nếu như thật sự là sự cảnh cáo của hắn…thì nhà họ Hoàng thời gian này thật sự phải hành sự thật tiết chế...” Hoàng Chiến nói.
....
Bên trong phòng khách sạn, Irene nhìn bóng lưng của Lê Thần Yên ở trước mặt, yên lặng mà đứng.
“Nhà họ Hoàng cướp hắn ta đi rồi sao?” Lê Thần Yên hỏi.
“Căn cứ theo lời của quần chúng xung quanh thì chắc là nhà họ Hoàng.” Irene nói: “Tôi sợ thân phận bị lộ nên đã nấp đi.”
Lê Thần Yên gật đầu, tán đồng mà nói: “Cô làm rất đúng, sau khi tổ trưởng nằm trên giường không dậy nữa, tôi như mất đi một cánh tay, bây giờ chỉ còn lại cô, cô tuyệt đối không được để lộ, cô sẽ là một lưỡi dao mà tôi cắm vào ngực của Trần Xuân Độ!”
Chính vào lúc này, điện thoại của Irene chợt reo lên.
Sau khi nghe điện thoại, lúc đặt điện thoại xuống, thần sắc cổ quái: “Trần Xuân Độ đã được bảo lãnh ở trong cục cảnh sát rồi.”
“Bảo lãnh, ai?” Lê Thần Yên sững sờ, sau đó đôi con ngươi lập tức trở nên sắc bén!
“Là hắn!” Irene đưa điện thoại tới, trên màn hình điện thoại có một tấm ảnh mờ mờ.
Lê Thần Yên quét nhìn điện thoại một cái, thần sắc chợt thay đổi, lạnh giọng nói: “Phóng to nó lên.”
Irene phóng to tấm ảnh lên, tấm ảnh vốn đã mờ, sau khi phóng to thì chỉ có thể nhìn rõ hình dáng, còn mặt mũi thì không nhìn rõ được.
Mà Lê Thần Yên, sau khi nhìn thấy tấm ảnh này, mặt mày như sương giá, thần sắc lập tức trở nên phức tạp!
“Là hắn!” Lê Thần Yên vừa nhìn liền nhận ra thân ảnh mặc đồ vest lái chiếc xe Rolls-Royce kia!
Tên này, đã từng xuất hiện ở trong đêm từ thiện, khiến hắn lần đầu tiên mất hết mặt mũi ở thành phố T!
Sau chuyện đó hắn cố gắng hết sức để điều tra, nhưng từ đầu đến cuối đều không có được manh mối.
Ngài Trương xuất hiện chớp nhoáng trên đêm từ thiện đó hệt như một bóng ma của nước C, mạng lưới quan hệ của Lê Thần Yên lớn mạnh, nhưng lại rất ít các thông tin tư liệu về hắn!
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ lại được hắn bảo lãnh!
Hai người này…rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Thần sắc Lê Thần Yên dần trở nên nghiêm nghị, càng lúc càng phức tạp...anh ta vốn tự tin mình tính toán không sai sót gì, nhưng bất tri bất giác, mình vậy mà lại như trở thành một tên mù, anh ta đối với Trần Xuân Độ, gần như là không hề biết gì cả!
Mà Trần Xuân Độ đã từng tiếp xúc với anh ta mấy lần, đã hiểu được anh ta không ít!
Trong mấy lần đụng chạm trước đó...anh ta bại rất thảm.
“Tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.” Lê Thần Yên trầm tư một hồi, nói.
Đợi sau khi Irene đi ta khỏi phòng, Lê Thần Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, một vầng sáng đỏ nhô lên từ đường chân trời, xé tan đi màn đêm, ánh sáng vàng xoả xuống, cả thành phố như đang dát lên một ánh vàng rực rỡ.
Đó là cảnh tượng cực đẹp, khiến tâm trạng Lê Thần Yên dịu đi không ít, thấp giọng lầm bầm: “Trần Xuân Độ, anh không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!”
Hoàng Chiến trừng cái đồng xu này, lập tức kinh ngạc kêu thành tiếng.
Cục trưởng loạng choạng bò dậy, cơ thể Hoàng Chiến run rẩy, ông ta nhìn đồng xu này, thần sắc chợt trở nên phức tạp cực kỳ.
“Hắn ta còn nói...” Cục trưởng run rẩy cầm cập mà nói: “Bảo nhà họ Hoàng sau này biết điều một chút....”
Hoàng Chiến cắn răng, giật lấy đồng xu, ông ta vuốt ve đồng xu này, nội tâm dấy lên hàng ngàn con sóng dữ!
“Sao hắn ta lại có thứ này…” Hoàng Chiến đã không làm chủ được tinh thần nữa, lúng ta lúng túng, ông ta siết chặt đồng xu này, tâm thần run rẩy!
Cục trưởng nhìn thần sắc thay đổi dữ dội của Hoàng Chiến, nội tâm chấn kinh, khó mà bình tĩnh được!
Phản ứng của Hoàng Chiến đã vượt xa khỏi dự liệu của ông ta!
Hoàng Chiến siết lấy đồng xu, ngồi phịch xuống ghế sofa, sắc mặt như tro tàn, sau khi thần sắc kinh hãi dần dần tan đi, ánh mắt cũng dần lạnh lẽo sâu thẳm hơn: “Chuyện này, coi như chưa từng xảy ra qua, có hiểu chưa?”
“Vâng!” Toàn thân cục trưởng chợt rùng mình, vội vàng gật đầu đáp dạ.
Hoàng Chiến cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đồng xu rồi đứng dậy, quay người, rất nhanh đã biến mất khỏi cửa văn phòng, chỉ để lại một câu nói vang vọng trong văn phòng, khiến trái tim của cục trưởng run rẩy điên cuồng: “Nếu như chuyện này để bất kỳ ai biết được thì chỗ này sẽ trở thành một miếng đất mộ!”
Qua rất lâu, sau khi Hoàng Chiến rời đi, cục trưởng mới thở hổn thở hển, trái tim treo lơ lửng, vào lúc này đã điên cuồng nhảy loạn, nhanh đến cực đỉnh!
Cục trưởng nhìn cửa văn phòng trống không, bất tri bất giác mà sau lưng đã ướt đẫm mát lạnh, như vừa mới trải qua một trận đại chiến sinh tử, cả người đều như hạ đường huyết.”
Không ai biết, lúc nãy ông ta thật sự đã nhảy múa trên lưỡi đao, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị Hoàng Chiến đang hỉ nộ vô thường, lòng dạ sâu thẳm xử chết!
“Cục trưởng, Trần Xuân Độ chạy thoát rồi.”
Chính vào lúc này, bên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp cực kỳ có mị lực vội vàng xông vào trong văn phòng, sốt sắng mà mở miệng nói.
“Đỡ tôi dậy trước đã.” Cục trưởng thở hổn hển, bất lực yếu ớt mà nói.
Diệp Thái Linh xông vào văn phòng với thần sắc sốt sắng, dìu cục trưởng lên, ngồi lên ghế sofa.
“Cục trưởng, sao thế?” Diệp Thái Linh nhìn cục trưởng, thần sắc nghi hoặc.
Cục trưởng lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Cục trưởng, ngài bị Trần Xuân Độ đánh bị thương rồi sao?” Trong thần sắc của Diệp Thái Linh ngập tràn sự quan tâm.
Cục trưởng lại lắc đầu, ông ta đã không còn sức nói chuyện nữa rồi, chỉ có thể thở dốc, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập điên cuồng khó ngừng của mình.
Mà Diệp Thái Linh thấy cục trưởng không có phủ nhận, thần sắc càng lúc càng lạnh lùng như sương giá, nội tâm có một ngọn lửa giận đang cháy lên phừng phực!
Tên khốn Trần Xuân Độ! Diệp Thái Linh gần như phán định là Trần Xuân Độ làm, cô ta cắn đôi môi đỏ, trong đôi con ngươi xinh đẹp bắn ra sự tức giận ngập trời!
Sau khi Trần Xuân Độ trốn ra khỏi nhà tù, lại phát hiện bộ dạng yếu ớt của cục trưởng, bất kỳ ai cũng đều sẽ đẩy hết tất cả trách nhiệm lên đầu Trần Xuân Độ thôi.
Trong lòng Diệp Thái Linh thầm thề, nhất định phải bắt được Trần Xuân Độ về quy án…cô ta chưa từng nhìn thấy con người nào hống hách như vậy, vậy mà lại dám ra tay với cục trưởng!
“Cục trưởng, ngài yên tâm, tôi sẽ bắt Trần Xuân Độ về quy án.” Diệp Thái Linh nói.
Nhưng cục trưởng không ngừng lắc đầu, tuy giọng nói yếu ớt, nhưng ngữ khí lại kiên định vô cùng: “Chuyện này, không cho phép cô nhúng tay!”
Diệp Thái Linh sững sờ, nhưng sau khi phát giác ra ngữ khí của cục trưởng thì chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
...
Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát, Hoàng Chiến hệt như mất hồn mà ngồi vào trong chiếc xe sang.
“Đến Hoàng phủ.” Thanh âm Hoàng Chiến khàn khàn, bộ dạng hồn bay phách lạc.
Mà bên trong Hoàng phủ, Hoàng Binh và Hoàng Vinh nhìn những mỹ nữ mặc váy dài nhảy múa, từng dải lụa hồng bay phấp phới lên xuống, khiến cho đôi mắt Hoàng Vinh nóng bừng, nhìn chăm chăm vào một vị mỹ nữ bên trong đó, khoé miệng cong lên một sự dâm đãng.
Chính vào lúc này, một chiếc xe sang ngừng ở cửa Hoàng phủ, Hoàng Chiến vội vàng xông vào.
“Chú hai!” Sau khi nhìn thấy Hoàng Chiến, thần sắc Hoàng Vinh chợt mừng rỡ, cũng không màng đến vũ điệu của mấy mỹ nữ cổ phong đó nữa mà nhiệt tình đi tới.
“Thế nào, đem đến tin tức tốt mà bọn anh muốn chứ?”
Hoàng Chiến không có mở miệng, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt lập loè sự phức tạp và chấn kinh.
“Sao thế?” Hoàng Binh thu lại nụ cười, bộ dạng của Hoàng Chiến hoàn toàn không giống là có tin tức tốt.
Hoàng Chiến lắc đầu, nội tâm khổ sở: “Cậu ta bị người người khác đưa đi rồi.”
Soạt!
Sắc mặt của Hoàng Binh và Hoàng Vinh lập tức thay đổi, thần sắc Hoàng Binh chợt lạnh lẽo, nhíu mày hỏi: “Người khác? Ai?”
“Không biết.” Hoàng Chiến lắc đầu, Hoàng Vinh thì sững sờ, rồi nói: “Chú hai, còn có người mà chú không biết sao?”
“Không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao, sao lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.” Thần sắc Hoàng Binh băng lãnh, không cam mà nói.
“Cậu ta đâu chỉ là tên ở rể...” Hoàng Chiến lắc đầu, dịu giọng nói.
Hoàng Chiến móc ra một đồng xu từ trong túi, đưa cho Hoàng Binh: “Anh xem đây là cái gì?”
Khi Hoàng Binh nhận lấy đồng xu, cơ thể chợt run lên một cái, sau đó hoá đá, đứng ngây tại chỗ!
Gần như là ngay lập tức, Hoàng Binh kinh ngạc kêu thành tiếng: “Là nó!”
Thần sắc Hoàng Chiến nghiêm túc mà gật đầu: “Là người đưa Trần Xuân Độ đi đưa cho em đó....”
“Cái này...” Thần sắc Hoàng Binh kinh hãi, trong đôi con ngươi lộ ra sự khó tin! Hơi thở của ông ta cũng trở nên gấp rút, nội tâm xao động cực đại.
“Ba, một đồng xu mà thôi, hai người có cần phản ứng lớn như thế không?” Hoàng Vinh nhìn Hoàng Chiến và Hoàng Binh với vẻ mặt mờ mịt, lời đối thoại của hai người bọn họ khi nãy khiến Hoàng Vinh căn bản là chả hiểu gì cả.
“Đây không chỉ là một đồng xu....” Hoàng Binh chậm rãi mở miệng, ngữ khí mang theo sự run rẩy: “Cái này là ký hiệu của vị đại nhân trong Long Tổ Yến Kinh năm đó!”
Hoàng Chiến gật đầu, chầm chậm nói: “Nghe nói, trong tổ chức đặc công có một tiểu đội thần bí, tập trung những đặc công ưu tú hàng đầu nhất trong tổ chức đặc công....càng có một vị thủ lĩnh thần thoại, làm gì cũng thuận lợi, mỗi lần đều có thể khiến những nhân vật không thể hoàn thành, thuận lợi chấp hành.”
“Một vị đại nhân vật đã từng nói với em, tiểu đội đó có một mã số hiệu----Long!”
“Đây chính là ký hiệu của bọn họ.” Hoàng Chiến nhìn vào đồng xu đó, thần sắc ngưng trọng.
Hoàng Vinh nhận lấy đồng xu đó, chỉ thấy bên trong đồng xu có điêu khắc một con thú dữ cuồng bạo, đó là một tuyệt thế chi long, trên đồng xu, sống động như thật, hệt như có thể nhảy ra khỏi đồng xu bất kỳ lúc nào vậy!
“Tiểu đội đó hành động ngông cuồng, mỗi lần hành động xong đều sẽ để lại một loại đồng xu ở hiện trường như vậy.” Hoàng Chiến ngừng lại một hồi: “Nhưng người thần bí đó nhiều năm trước đã mất tích, đồng xu này, đã rất lâu không nhìn thấy qua rồi...”
“Không ngờ, hắn còn xuất hiện ở trước mắt chúng ta!” Hoàng Binh nhìn chăm chăm vào đồng xu, ngữ khí ngập tràn sự khó tin.
“Hắn đã xuất hiện rồi...” Hoàng Chiến lầm bầm, thần sắc nghiêm trọng.
Mà Hoàng Binh, sắc mặt trắng bệch, mang theo sự khó tin…Bọn họ căn bản chẳng ngờ, bọn họ chỉ muốn lấy con rể nhà họ Lê ra khai đao, mà lại động đến sự xuất hiện của nhân vật tuyệt thế đó!
“Đi điều tra kỹ càng, bên cạnh Trần Xuân Độ rốt cuộc có những nhân vật nào bất thường không!” Hoàng Binh kêu một thủ hạ tới nghiêm giọng mà ra lệnh.
“Hắn ta và Trần Xuân Độ…rốt cuộc có mối quan hệ gì?” Hoàng Chiến lầm bầm, nhíu mày chặt.
“Báo cáo với trưởng lão trước đã, nếu như thật sự là sự cảnh cáo của hắn…thì nhà họ Hoàng thời gian này thật sự phải hành sự thật tiết chế...” Hoàng Chiến nói.
....
Bên trong phòng khách sạn, Irene nhìn bóng lưng của Lê Thần Yên ở trước mặt, yên lặng mà đứng.
“Nhà họ Hoàng cướp hắn ta đi rồi sao?” Lê Thần Yên hỏi.
“Căn cứ theo lời của quần chúng xung quanh thì chắc là nhà họ Hoàng.” Irene nói: “Tôi sợ thân phận bị lộ nên đã nấp đi.”
Lê Thần Yên gật đầu, tán đồng mà nói: “Cô làm rất đúng, sau khi tổ trưởng nằm trên giường không dậy nữa, tôi như mất đi một cánh tay, bây giờ chỉ còn lại cô, cô tuyệt đối không được để lộ, cô sẽ là một lưỡi dao mà tôi cắm vào ngực của Trần Xuân Độ!”
Chính vào lúc này, điện thoại của Irene chợt reo lên.
Sau khi nghe điện thoại, lúc đặt điện thoại xuống, thần sắc cổ quái: “Trần Xuân Độ đã được bảo lãnh ở trong cục cảnh sát rồi.”
“Bảo lãnh, ai?” Lê Thần Yên sững sờ, sau đó đôi con ngươi lập tức trở nên sắc bén!
“Là hắn!” Irene đưa điện thoại tới, trên màn hình điện thoại có một tấm ảnh mờ mờ.
Lê Thần Yên quét nhìn điện thoại một cái, thần sắc chợt thay đổi, lạnh giọng nói: “Phóng to nó lên.”
Irene phóng to tấm ảnh lên, tấm ảnh vốn đã mờ, sau khi phóng to thì chỉ có thể nhìn rõ hình dáng, còn mặt mũi thì không nhìn rõ được.
Mà Lê Thần Yên, sau khi nhìn thấy tấm ảnh này, mặt mày như sương giá, thần sắc lập tức trở nên phức tạp!
“Là hắn!” Lê Thần Yên vừa nhìn liền nhận ra thân ảnh mặc đồ vest lái chiếc xe Rolls-Royce kia!
Tên này, đã từng xuất hiện ở trong đêm từ thiện, khiến hắn lần đầu tiên mất hết mặt mũi ở thành phố T!
Sau chuyện đó hắn cố gắng hết sức để điều tra, nhưng từ đầu đến cuối đều không có được manh mối.
Ngài Trương xuất hiện chớp nhoáng trên đêm từ thiện đó hệt như một bóng ma của nước C, mạng lưới quan hệ của Lê Thần Yên lớn mạnh, nhưng lại rất ít các thông tin tư liệu về hắn!
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ lại được hắn bảo lãnh!
Hai người này…rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Thần sắc Lê Thần Yên dần trở nên nghiêm nghị, càng lúc càng phức tạp...anh ta vốn tự tin mình tính toán không sai sót gì, nhưng bất tri bất giác, mình vậy mà lại như trở thành một tên mù, anh ta đối với Trần Xuân Độ, gần như là không hề biết gì cả!
Mà Trần Xuân Độ đã từng tiếp xúc với anh ta mấy lần, đã hiểu được anh ta không ít!
Trong mấy lần đụng chạm trước đó...anh ta bại rất thảm.
“Tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.” Lê Thần Yên trầm tư một hồi, nói.
Đợi sau khi Irene đi ta khỏi phòng, Lê Thần Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, một vầng sáng đỏ nhô lên từ đường chân trời, xé tan đi màn đêm, ánh sáng vàng xoả xuống, cả thành phố như đang dát lên một ánh vàng rực rỡ.
Đó là cảnh tượng cực đẹp, khiến tâm trạng Lê Thần Yên dịu đi không ít, thấp giọng lầm bầm: “Trần Xuân Độ, anh không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!”