Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc người thống lĩnh lúc này đã trống rỗng rồi, điều cấm kỵ của nước C! Những từ này khiến cho ông ta sửng sốt, sau lưng lập tức túa đầy mồ hôi lạnh.

Ý tứ đằng sau lời nói này, đương nhiên ông ta hiểu rất rõ, người có thể trở thành điều cấm kỵ của nước C thì có khác nào khủng bố!

"Ở thành phố T lại có một nhân vật như vậy sao? Tại sao tôi không biết chuyện này." Người thống lĩnh nói mà lông tơ dựng đứng cả lên.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên: "Đừng nhiều lời, nếu như để ông biết thì anh ấy làm sao có thể trở thành điều cấm kỵ của nước C được!"

"Anh ấy nói rồi, nếu Lê Kim Huyên không được thả khỏi đồn cảnh sát thì anh ấy sẽ không khống chế được lửa giận của mình." Những lời này của nân vật thần bí ở đầu bên kia điện thoại khiến cho người thống lĩnh tê dại cả da đầu.

"Lê Kim Huyên... Không phải là nhân vật nổi tiếng trong thương trường đó sao, nhưng một người như vậy chắc không quan trọng với vị kia đến thế chứ?" Giọng nói của người thống lĩnh run rẩy.

"Trước tiên thì thả cô ấy ra rồi nói tiếp." Người đầu dây bên kia nói, sau đó lại bổ sung: "Sau khi đưa cô ấy ra thì kiểm tra lại cẩn thận, khiến cho nhân vật thần bí kia nổi giận thì chuyện không đơn giản đâu."

"Được, tôi sẽ đích thân bảo lãnh cô ấy ra." Người thống lĩnh gật đầu như gà mổ thóc, nhanh chóng đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta như trút bỏ được gánh nặng, thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Bản thân ông ta không tưởng tượng được, người vừa ở đầu bên kia điện thoại có thân phận vô cùng lớn, lại đến từ Yên Kinh... Thân phận của anh ta, chắc chắn không phải là người ông ta có thể nói chuyện cùng.

Nhưng người ở Yên Kinh này đã đích thân gọi điện thoại tới cho, còn dặn dò ông ta nhiều chuyện như vậy, điều đó đủ để chứng minh tính quan trọng của chuyện này.

Nếu như không làm tốt, e rằng toàn thành phố T sẽ bị hủy diệt.

Không biết từ bao giờ, mô hôi lạnh trên trán người thống lĩnh đã túa ra, ông ta không ngừng lau đi, nội tâm thì hoảng sợ vô cùng.

Thành phố T đã đón tiếp một nhân vật khủng bố như vậy từ bao giờ thế?

Người thống lĩnh xoay người, nhìn về phía vị khách quý đã đợi từ lâu kia, thấy nét mặt người nọ không được vui cho lắm, ông ta áy náy cười: “Thật xin lỗi, giờ tôi có việc bận đột xuất, tôi không thể tiếp anh được."

Nói xong, ông ta cũng không quản vị khách Yên Kinh này nữa, xoay người chạy vội ra ngoài.

Vị khách Yên Kinh kia cũng phủi mông đứng dậy, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông trung niên thì sắc mặt tái xanh.

Anh ta từ Yên Kinh tới đây để gặp mặt thống lĩnh khu vực phòng thủ, trước đây người này luôn khách sao với anh ta, cung kính mười phần, vậy mà bây giờ nghe điện thoại xong, ông ta như biến thanh một người khác, trực tiếp bỏ lại anh ta!

Có điều vị khách này không biết, anh ta so với an nguy của cả một thành phố T thì có tính là cái gì?

Người thống lĩnh vội vàng lao ra khỏi tòa nhà nhiều màu, leo lên một chiếc xe Hummer mày đen, lạnh lùng nói: "Đi tới Sở cảnh sát thành phố T!"

Tiếng động cơ của chiếc Hummer đen rít lên một cái, vừa đạp vào chân ga thì bỗng hóa thành một con ngựa đen, lao băng băng trên đường, hệt như một tia chớp.

...

Bên trong Sở cảnh sát thành phố T.

Diệp Thái Linh đi từ trong phòng làm việc ra, đôi giày da đạp lên nền đất, hướng về phía phòng thẩm vấn, thanh âm vang vọng khắp hành lang.

Sau khi Diệp Thái Linh mạnh mẽ đưa người tới bắt Lê Kim Huyên đi thì bây giờ đang chuẩn bị thẩm vấn cô.

Lúc này, bên trong phòng làm việc của cục trưởng.

Cục trưởng đang cầm bình trà gốm trên tay, hai chân vắt chéo, một bộ dáng hưởng thụ vô cùng.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.

Cục trưởng nhanh chóng nhận điện thoại, đầu dây bên kia, có một giọng nói lạnh lùng mà nghiêm nghị vang lên.

"Tôi là thống lĩnh của khu phòng thủ thành phố T, bây giờ tôi ra lệnh cho anh, lập tức thả cô Lê Kim Huyên, người các anh vừa bắt ra." Giọng nói rất kiên quyết, vô cùng đáng tin.

"Khu phòng thủ thành phố T, Lê Kim Huyên, tên lừa gạt này ở đâu ra vậy?" Người ở đầu dây bên kia đầu tiên là giật mình, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại nhận ra đây chỉ là một tên lừa đảo, cười lạnh rồi cúp máy luôn.

Nhân vật cấp cao của khu phòng thủ thành phố T làm sao có thể chạy đến Sở cảnh sát nhỏ bé này được, hơn nữa còn ra lệnh thả Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên là ai? Một nữ thần trong thương trường, độ nổi tiếng không kém gì những ngôi sao hạng nhất bây giờ.

Người như vậy thì làm sao có thể bị bắt đưa về đây được?

Cục trưởng cười xùy một tiếng, đây chắc chắn là một tên lừa đảo, nhân viên của ông ta tuyệt đối không có ai ngu ngốc tới mức đi bắt Lê Kim Huyên.

Đúng lúc này, cục trưởng mở máy xem tin tức, những hàng chữ to đùng đập vào mắt ông ta, cáo buộc Lê Kim Huyên là hung thủ giết người.

Cục trưởng khẽ ồ lên một tiếng, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Trong lúc ông ta còn đang mơ hồ thì một viên cảnh sát chạy vội vào, sắc mặt kinh hãi nói: “Cục trưởng, không xong rồi!"

"Làm sao vậy?" Cục trưởng ngẩng đầu, viên cảnh sát kia run run nói: “Đội trưởng Diệp... Cô ấy bắt Lê Kim Huyên rồi ạ!"

"Cái gì?" Sắc mặt cục trưởng chợt biến đổi, đôi mắt trở nên hoang mang, lúc này ông ta cảm thấy dường như lỗ tai mình có vấn đề rồi, ông ta chắc đang nghe nhầm đúng không?

"Cậu chắc chắn chứ?" Cục trưởng trầm giọng hỏi, sắc mặt nghiêm túc.

"Chắc chắn, các đồng nghiệp khác đều nhìn thấy Lê Kim Huyên bị bắt vào." Viên cảnh sát kia không ngừng gật đầu, sắc mặt cục trưởng trắng bệch, đôi mắt sa sầm, ngồi phịch xuống ghế.

Nếu nói như vậy có nghĩa là người vừa gọi điện thoại không phải lừa đảo mà... Người đó thật sự là thống lĩnh của khu phòng thủ!

Cục trưởng đột nhiên ý thức được điều gì đó, hình như ông đã chọc phải người không nên chọc rồi!

"Diệp Thái Linh đó bây giờ đang ở đâu rồi?" Cục trưởng đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng hỏi.

"Đội trưởng Diệp chắc đang ở trong phòng thẩm vấn, cô ấy định thẩm vấn Lê Kim Huyên." Viên cảnh sát run giọng nói.

Hai tròng mắt của cục trưởng đột nhiên co rút lại, toàn thân ông ta run rẩy, sau lưng mồ hôi lạnh đã chảy đầm đìa!

"Con mẹ nó! Cô ta muốn giết chết tôi à?" Cục trưởng hét lớn.

Thống lĩnh của khu phòng thủ đích thân gọi điện bảo thả Lê Kim Huyên ra, vậy mà Diệp Thái Linh còn thẩm vấn cô, nếu để vị kia biết thì tuyệt đối sẽ tức giận không nguôi!

Trong lòng cục trưởng bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi, gấp gáp nói: “Mau, mau đi tới phòng thẩm vấn!"

Trong phòng thẩm vấn, Lê Kim Huyên yên lặng ngồi đó, mái tóc đen mượt xõa sau lưng, gương mặt tinh xảo như tạc cười một cái, đôi mắt trong trẻo mê người.

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Diệp Thái Linh đi vào, tầm mắt dừng lại trên người Lê Kim Huyên, lạnh lùng tra hỏi: “Tổng giám đốc Lê, ở đây, tôi mong cô có thể nói thật."

Lê Kim Huyên ngẩng đầu: “Cái chết của Chu Thiên không liên quan tới tôi."

"Sau khi Chu Thiên tiết lộ bí mật của tập đoàn, ban đêm lại bị người ta hạ độc ở quán bar, căn cứ vào vết tích lưu lại ở hiện trường thì phán đoán rằng người ra tay giết hại anh ta là một người phụ nữ..." Diệp Thái Linh chậm rãi nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, mong muốn có thể phát hiện ra tia bất thường nào đó trên người cô.

"Hôm đó tôi đi dự tiệc tối, giữa bữa tiệc thì nhận được tin tức máy chủ của công ty đã bị kẻ xấu xâm nhập, sang đến hôm sau thì mới biết chuyện Chu Thiên chết."

Đột nhiên một người cảnh sát đẩy cửa đi vào, ghé tai Diệp Thái Linh nói nhỏ: “Có một người đàn ông tới Sở cảnh sát, nói muốn nộp tiền bảo lãnh cho Lê Kim Huyên, tên là Trần Xuân Độ."

"Không thả." Diệp Thái Linh lạnh lùng từ chối, kể cả Trần Xuân Độ đã ở trước mặt bao nhiêu người khoe khoang thì cô cũng nhất quyết không thả người.

"Đội trưởng Diệp, anh ta nói nếu không thả người thì chắc chắn sẽ phải hối hận." Viên cảnh sát khó khăn mở miệng.

"Cảnh cáo anh ta, nếu anh ta còn dám cản trở tôi, tôi cũng sẽ bắt anh ta lại." Diệp Thái Linh nghiêm giọng, lời nói rất chắc chắn, không có ý đùa cợt, dường như cô thật sự sẽ bắt người!

Viên cảnh sát kia đi rồi, Diệp Thái Linh tiếp tục nhìn Lê Kim Huyên nói: “Chồng của cô cũng thật biết điều đó, còn mang tiền tới bảo lãnh cô."

Lê Kim Huyên chợt cảm thấy ấm lòng... Không nghĩ tới Trần Xuân Độ sẽ thực sự tới đây đưa cô ra ngoài.

Nhưng ngay lập tức, Diệp Thái Linh đã nở một nụ cười châm chọc: “Ngu ngốc đần độn, muốn cứu cô ra ngoài, kể cả cục trưởng có đích thân tới cũng là chuyện không thể!"

Lê Kim Huyên nghe được lời của Diệp Thái Linh nói thì trong lòng bắt đầu lo lắng, cô ngẩng đầu hỏi: “Tôi không làm gì hết, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?"

"Bởi vì cô là người khả nghi nhất." Diệp Thái Linh nói tiếp: “Trước khi Chu Thiên chết có xảy ra tranh chấp với chồng cô, buổi tối lại bị phụ nữ giết hại, chúng tôi đã điều tra hết rồi, người khác giới có quan hệ thân thiết nhất với anh ta là cô."

Khóe miệng Lê Kim Huyên cong lên thành hình vòng cung, trào phúng nói: “Nguyên nhân chỉ có vậy thôi sao?"

"Đội trưởng Diệp, cô chưa cần biết phải trái đúng sai thế nào đã bắt người, tôi nhất định sẽ tố cáo chuyện này lên cấp trên của cô." Khuôn mặt Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.

Diệp Thái Linh khẽ cười một tiếng: “Cô tốt nhất là lo lắng cho bản thân mình đi, nếu để tôi tra được manh mối thì đến cả chồng và ba cô Lê Duy Dương cũng không thoát khỏi diện tình nghi."

"Diệp Thái Linh, cô dám động vào hai người họ thử xem." Lê Kim Huyên thay đổi sắc mặt, đưa ra lời cảnh cáo!

Lê Kim Huyên nổi giận rồi, thật hiếm thấy, nguyên nhân là vì Diệp Thái Linh dám đụng chạm tới hai người đàn ông mà cô thân thiết nhất!

"Tôi thì có cái gì mà không dám, nếu cô đã nói vậy thì có lẽ tôi phải bắt cả họ đến để thẩm vấn." Diệp Thái Linh cười lạnh.

"Cô..." Lê Kim Huyên nghiến răng, con ngươi xinh đẹp lóe lên lửa giận, Diệp Thái Linh đang khiêu khích giới hạn cuối cùng của cô.

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đá văng!

Diệp Thái Linh ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt cục trưởng âm trầm đang đứng ở cửa!

Cục trưởng nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào khuôn mắt tái nhợt của Lê Kim Huyên, nội tâm run lên kịch liệt!

"Diệp Thái Linh, cô thật sự đã bắt cô ấy!" Hai mặt cục trưởng tối sầm lại, tức giận quát.

Diệp Thái Linh hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn giữ thái độ tuân thủ quy định công việc, nghiêm túc nói: “Cục trưởng, tôi nghi ngờ cô ấy có liên quan đến cái chết của Chu Thiên..."

"Quan hệ cái rắm ấy!" Cục trưởng nổi giận vung tay lên, cắt đứt lời nói của Diệp Thái Linh: “Thả người ra cho tôi!"

Cục trưởng quay đầu, cười ha ha nói với Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê, đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, đã làm cô sợ rồi..."

"Cục trưởng, người nhà Lê Kim Huyên còn ở bên ngoài chờ nộp tiền bảo lãnh." Có viên cảnh sát hô.

"Nhanh lên, mau chóng làm thủ tục bảo lãnh, thả tổng giám đốc Lê ra!" Cục trưởng sau khi biết Lê Kim Huyên bị bắt vào đây thì hận không thể đưa Lê Kim Huyên ra ngoài ngay lập tức, không muốn để cô ở lại thêm một giây một phút nào nữa.

"Không thể!"

Đột nhiên, Diệp Thái Linh lớn tiếng, bước lên chắn đường.

"Cục trưởng, sự việc nghiêm trọng, đây là một vụ án mạng, không thể thả đối tượng tình nghi đi dễ dàng như vậy được!"

Sắc mặt Diệp Thái Linh vô cùng nghiêm túc, mọi người đều im lặng, lời này của Diệp Thái Linh rõ ràng là đang chống đối cục trưởng!

Không ít viên cảnh sát ngẩn ra nhìn cô ta, tuy rằng bình thường ở Sở cảnh sát, Diệp Thái Linh là người cao cao tại thương, thỉnh thoảng cũng có cãi lời cục trưởng nhưng chống đối thế này thì chưa bao giờ xảy ra!

Thế mà hôm nay, Diệp Thái Linh lại dám chống đối cục trưởng ngay cả khi ông ta đang tức giận, đây là không nể mặt cục trưởng rồi!

Cục trưởng tức giận nhìn Diệp Thái Linh, ngón tay chỉ vào cô ta cũng trở nên run rẩy, giận đếm không kiềm nén được.

Đột nhiên, bên ngoài phòng thẩm vấn trở nên ầm ĩ.

Ánh mắt cục trưởng phóng ra nhìn, đột nhiên ông ta đứng hình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK