Tần Bàn Nhược hơi tức giận, dùng cả tay chân cố gắng đẩy Trần Xuân Độ ra!
"Anh! Hừ! Tôi nhất định sẽ nói cho tổng giám đốc xinh đẹp của anh, nói anh là cái đồ cuồng chân...!" Gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược đầy vẻ tức giận, dường như đang rất giận dữ.
Trần Xuân Độ liếm liếm môi, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn, đùa giỡn nói: “Thêm một lần nữa được không?" Nói xong anh lại xông tới.
"Cút! Anh mơ đi!" Cuối cùng Tần Bàn Nhược luống cuống dùng cả tay chân định đá văng Trần Xuân Độ từ trên người mình ra!
Mà Trần Xuân Độ càng dùng sức đè lại!
Tần Bàn Nhược dùng chân chống lên lồng ngực anh để ngăn cản anh!
"Đừng quậy... Tôi sai rồi… Anh trai Trần Xuân Độ tôi sai rồi..." Lúc này Tần Bàn Nhược thật sự luống cuống, vội vàng cầu xin tha thứ.
Nhưng Trần Xuân Độ căn bản không cho cô ta cơ hội chạy thoát, ngược lại càng dùng sức đè lên!
Tần Bàn Nhược hoàn toàn bối rối, kiên quyết ngăn cản Trần Xuân Độ... Lúc này cô ta chỉ có thể dùng chân để ngăn cản Trần Xuân Độ... Bởi vì tay của cô ta đã bị Trần Xuân Độ bắt được, vốn dĩ không thể động đậy.
Mấy phút sau...
"A... Đồ lưu manh... Không muốn..." Tần Bàn Nhược không ngừng giãy giụa muốn trốn tránh...
Thế nhưng cô ta càng trốn tránh thì càng khiêu khích Trần Xuân Độ... Sự đàn áp càng thêm mạnh mẽ... Sức mạnh của thú dữ là vô tận... Đặc biệt là lúc được phát huy vào đúng thời điểm ~!
Tần Bàn Nhược đã hoàn toàn hoảng loạn, dùng sức bay nhảy... Giờ phút này, cô ta giống như một con cừu non... Chọc phải thú dữ, sau đó bị thú dữ bổ nhào vào ăn sạch cừu non...
Trần Xuân Độ lại nhào lên phía trước, đè cả người cô ta lên ghế ngồi... Thú dữ xổng chuồng, cừu non không thể làm gì ngoài giãy dụa… Huống chi là con cừu non màu mỡ cực phẩm như Tần Bàn Nhược ~!
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn Trần Xuân Độ, rồi chỉ yếu ớt bật cười... Dường như có chứa ý giận: “Anh là đồ khốn..."
Một người đàn ông như Trần Xuân Độ bị cô ta trêu chọc như thế, không bùng nổ mới là lạ!
Anh nhìn chằm chằm vào Tần Bàn Nhược, chậm rãi nói: “Yêu tinh nhỏ, tôi khuyên cô đừng câu dẫn tôi... Nếu không tôi sẽ ăn cô thật đấy."
Tần Bàn Nhược khẽ chớp đôi mắt đẹp, tiếp tục hỏi: “Anh cảm thấy... Chân của tôi đẹp? Hay bàn chân của tôi đẹp?"
Trần Xuân Độ vô thức nhìn thoáng qua cặp chân dài tuyệt đẹp của cô ta... Được chiếc quần legging bó sát bao bọc, tôn lên đường cong xinh đẹp và hấp dẫn... Giống như kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế giới...
"Tôi cảm thấy, chân và bàn chân của cô đều rất đẹp." Trần Xuân Độ lưu manh đáp.
Tần Bàn Nhược giảo hoạt cười nhẹ, sau đó rút đôi chân ngọc về.
"Cám ơn anh đã khen ngợi tôi như thế, từ xưa đến nay chưa có ai thích chân tôi như vậy... Anh là người đầu tiên đấy..." Cô ta ngọt ngào cười nói mang theo vẻ đắc ý. Mỗi người phụ nữ, khi được một người đàn ông thích một bộ phận nào đó trên cơ thể mình thì đều cảm thấy rất đắc ý và tự hào, vì điều đó nói rõ cơ thể của cô ta có sức quyến rũ, có khả năng hấp dẫn đàn ông!
"Nhưng... Hôm nay là trường hợp đặc biệt, đồ lưu manh... Sau này... Tôi sẽ không bao giờ cho anh chơi chân nữa đâu... Hừ!" Lúc này Tần Bàn Nhược như biến thành một nữ hoàng, cao ngạo quay đầu đi.
Ánh mắt Trần Xuân Độ vẫn nhìn chằm chằm vào chân của cô ta như cũ... Tần Bàn Nhược sinh lòng cảnh giác, cô ta nhanh chóng xỏ đôi giày Chanel vào chân để chặn lại ánh mắt sắc bén của Trần Xuân Độ.