Bên cạnh, Tô Loan Loan khoanh hai tay trước ngực vừa cúi đầu, đôi mắt không ngừng lập lòe, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt không tốt.
Theo cô thấy, Trần Xuân Độ đã lộ ra manh mối, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Nói không chừng, cô có thể điều tra ra được thân phận thật sự của Trần Xuân Độ.
"Sếp Lê, với thực lực của em, nếu muốn có được tấm thẻ đen này, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?" Trần Xuân Độ cười ngượng, trong giọng nói đều là ý tâng bốc, lấy lòng.
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng. Cho dù Trần Xuân Độ nói rất dễ nghe nhưng trong lòng cô biết rất rõ, đừng nói là cô, cho dù là lấy thân phận và địa vị của Lê Duy Dương đứng ra cũng khó có thể nhận được một cái!
Lê Duy Dương lợi hại mấy đi nữa cũng chỉ giới hạn trong thành phố T. Trong Nước C lớn như vậy, doanh nhân lợi hại hơn Lê Duy Dương lại quá nhiều, càng không phải nhắc tới nước ngoài rộng lớn. Ở đó khắp nơi đều có các nhân vật đứng đầu. Lê Duy Dương so với bọn họ cũng không tính là xuất sắc.
Thế lực của liên minh ngân hàng Châu Âu trải rộng ở khắp nơi trên thế giới, phía sau rất nhiều thế lực ở mỗi địa phương đều có bóng dáng của Liên minh ngân hàng Châu Âu.
Rất nhiều công ty nổi tiếng ở nước ngoài đều có quan hệ với Liên minh ngân hàng Châu Âu, còn rất thân thiết nữa.
Thực lực của ngân hàng Châu Âu rất mạnh, mỗi người được bọn họ phát thẻ đen có ai không phải là người nổi tiếng trên thế giới.
Có vài người trong bọn họ là nhân vật lớn có địa vị quan trọng trong rất nhiều siêu cường quốc ở nước ngoài.
Nếu điều tra tỉ mỉ về những nhân vật như vậy, sẽ phát hiện ra bọn họ có quan hệ mờ ám, không rõ ràng với ngân hàng Châu Âu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, trong đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ đầy nghi ngờ. Cô không tin Trần Xuân Độ là loại nhân vật lớn này?
Đột nhiên có một ngày, có người nói cho cô biết người đầy vẻ lưu manh vô lại bên cạnh mình thật ra là một nhân vật lớn cầm thẻ đen trong này, chuyện này nói cho người khác nghe, đổi lại là ai tin được chứ?
Lê Kim Huyên nhìn chăm chú vào Trần Xuân Độ, nói thì nói vậy, nhưng sự nghi ngờ trong đôi mắt đẹp của cô không hề giảm. Cô chưa hoàn toàn không tin, chỉ là nửa tin nửa ngờ.
...
Mà lúc này, có một chiếc xe Audi màu đen chạy tới và dừng lại bên ngoài khách sạn.
Trong xe, vị thư ký đeo kính gọng vàng chậm rãi nhìn về phía cửa khách sạn, hỏi bóng người ngồi bên cạnh: “Sếp Trương, bọn họ đang uống rượu ở bên trong."
Trương Khiếu Thiên quay đầu, nhìn qua cửa sổ về phía cửa khách sạn, trong đôi mắt trầm tĩnh ánh lên chút lãnh đạm vô tình.
Anh ta khẽ gật đầu, hờ hững "Ừ" một tiếng rồi nói: “Người đến đông đủ chưa?"
"Tất cả đã đến đông đủ rồi, người được mời tới đều là hạng người hung hãn dũng mãnh nhất Sát La, giỏi chém giết nhất.” Người thư ký đẩy chiếc kính gọng vàng, cười lạnh lẽo thâm hiểm: “Cho dù bên cạnh bọn họ có vệ sĩ cũng khó địch lại những Sát La cầm vũ khí trong tay đó."
Trương Khiếu Thiên khẽ gật đầu. Thế lực ngầm ở Yên Kinh còn xa mới nhiều bằng ở thành phố T nhưng không có nghĩa là không có, nước quá trong ắt không có cá... Ngược lại, thế lực ngầm ở Yên Kinh còn xa mới mạnh bằng ở thành phố T.
Mỗi thế lực ngầm đều có mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, người bình thường hoàn toàn không dám động vào chúng!
Đặc biệt là Sát La, nghe đồn Sát La vừa ra, không thấy máu sẽ không về!
Điều này cũng có nghĩa là những người thuê Sát La ra tay, cho dù Sát La không ra tay giải quyết được chuyện đó, cũng sẽ không chịu để yên... tất nhiên phải thấy máu!
Khi Sát La xuất hiện ở Yên Kinh, rất nhiều thế lực ngầm đều sợ hãi. Thậm chí có vài lần, mấy thế lực ngầm muốn liên kết với nhau, muốn loại bỏ... Kết quả có một ngày, Sát La đại khai sát giới, khiến mấy thế lực ngầm này bị rửa sạch bằng máu trong một đêm!
Thủ đoạn của Sát La đẫm máu nhưng căn bản không được cấp trên coi trọng trấn áp... Điều này đủ để chứng minh bối cảnh của Sát La tất nhiên không đơn giản.
Thế lực có thể phát triển ở Yên Kinh còn khó khăn hơn ở thành phố T rất nhiều, những kẻ có thể gia nhập Sát La đều không màng sống chết.
Trương Khiếu Thiên khẽ gật đầu. Lần này anh ta bỏ ra số tiền lớn khoảng một triệu, muốn Sát La diệt khẩu ba người Lê Kim Huyên thực sự khiến anh ta rất đau lòng.
Nhưng Trương Khiếu Thiên không hề do dự. Lê Kim Huyên là Tổng Gíam đốc tập đoàn Lê thị, nghe nói còn là người nổi tiếng ở thành phố T, giá trị của cô đâu chỉ có 3 tỷ?
Trương Khiếu Thiên dùng một triệu không chỉ tiêu diệt được kẻ địch, còn có thể trả thù hả giận, tất nhiên rất có lời.
Bên đường, từng cameras giám sát tự động tránh chiếc Audi đỗ bên đường này, dường như trong lòng tất cả đều hiểu mà không nói ra.
Trương Khiếu Thiên rất hài lòng. Thư ký đã vô cùng tận tâm tận lực làm cho anh ta một chuyện cuối cùng này.
Nghĩ tới đây, Trương Khiếu Thiên nhìn khách sạn ngoài cửa sổ cách đó không xa, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.
Anh ta dùng trăm phương nghìn kế mới ngồi lên được vị trí Tổng giám đốc, sao có thể nuốt trôi được cơn giận này!
"3 tỷ này, tôi muốn nhà họ Lê phải hối hận cả đời!" Trương Khiếu Thiên thì thào nói và thoáng cười dữ tợn.
Mà giờ phút này, ở phía sau chiếc Audi màu đen này là một dãy các xe con màu đen đang lẳng lặng đỗ bên đường. Trong xe có tiếng hít thở rất khẽ gần như không nghe thấy và hơi thở sát phạt lạnh lẽo truyền ra...
Cả dãy xe con màu đen này dường như hóa thành một con rồng tối tăm dữ tợn đang chờ đợi con mồi xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Vào giờ phút này, trong phòng Vip của khách sạn, Lê Kim Huyên nghe Trần Xuân Độ nói đông nói tây một trận, nước bọt bay ngang vừa lừa vừa dỗ, không ngờ đã làm cô hơi tin tưởng.
Lê Kim Huyên nhìn thẻ đen trên tay Trần Xuân Độ. Tấm thẻ đen tinh tế với thiêp vàng bao quanh thẻ đen hình thành một hoa văn kỳ lạ và đẹp mắt.
Thẻ đen trong tay Trần Xuân Độ với kiểu dáng theo phong cách Tây Âu, chất liệu trong suốt lấp lánh giống như thủy tinh đen vậy.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên chớp hiện. Không ngờ một tấm thẻ đen cao cấp như vậy lại xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ... làm Lê Kim Huyên khó có thể bình tĩnh được.
Đừng nói bản thân và Lê Duy Dương, trong tất cả các nhân vật lớn mà cô từng gặp đều không có ai có được tấm thẻ đen Chí Tôn do Liên minh ngân hàng Châu Âu phát hành.
Mà nó lại xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ... Lê Kim Huyên chỉ cảm thấy sốc, tất cả những điều này như trong mơ làm cô không dám tin tưởng.
Lê Kim Huyên vô thức cầm lấy tấm thẻ đen này, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp nhìn nó với vẻ trịnh trọng.
"Tôi không quan tâm anh giấu tôi bao nhiêu chuyện, nhưng nếu sau này để tôi nhìn thấy anh cầm nó đi ra..." Lê Kim Huyên nhíu mày, gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi sẽ bắt anh trả giá đắt khó có thể tưởng tượng được đấy."
Giọng Lê Kim Huyên lạnh như sương, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng cô không nói đùa.
Lê Kim Huyên biết rõ, thứ mà ngay cả mình cũng chưa từng thấy qua sẽ rất dễ dàng gây chấn động ở Yên Kinh, dẫn tới vài chú ý không cần thiết.
Mà rất nhiều rắc rối đều bắt đầu như vậy.
Trần Xuân Độ nhìn như nắm giữ thẻ đen nhưng trên thực tế chính là một quả bom chẳng biết sẽ nổ lúc nào. Hơn nữa, trong lòng Lê Kim Huyên càng lúc càng thấy bất an. Qua chuyện lúc trước, đã có không ít người biết chuyện Trần Xuân Độ có thẻ đen trong tay.
Lê Kim Huyên cảm thấy đau đầu. Người này chắc hẳn đã làm vài người chú ý rồi.
Mà Trần Xuân Độ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì có thể tạo áp lực cho anh.
Trần Xuân Độ thấy Lê Kim Huyên nhíu mày lo lắng cho mình thì cảm thấy ấm lòng, nhìn cô dịu dàng nói: “Kim Huyên, cám ơn em đã quan tâm anh như vậy."
Lê Kim Huyên ngẩn người. Tô Loan Loan đứng bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Hai người này… càng lúc càng ái muội.
"Ai quan tâm tới anh chứ? Tôi chỉ đang lo chúng tôi có bị anh liên lụy tới chết không thôi." Lê Kim Huyên ngoài mặt thì lãnh đạm trả lời nhưng chỉ có cô biết trái tim cô vừa đập nhanh tới mức nào.
"Em đừng suy nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, không sao đâu." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Trên thực tế, sao Trần Xuân Độ có thể không suy nghĩ đến tình huống đó?
Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, chỉ có hai mắt có phần thâm trầm.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Trần Xuân Độ hoàn toàn không để ý tới rắc rối mà Lê Kim Huyên nói tới.
Ánh mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm phức tạp... Anh không sợ nhất chính là rắc rối. Năm đó anh gây sóng gió ở Yên Kinh, không biết có bao nhiêu lão quái vật bị anh làm cho sứt đầu mẻ trán.
Những rắc rối mà Lê Kim Huyên nói tới bây giờ... đã tính là chuyện gì chứ?
Nhưng lần đó anh chỉ có một mình, bây giờ còn có Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan làm anh hơi phải lo lắng.
Có lo lắng cũng lại có nhược điểm. Sợ là bản thân Lê Kim Huyên cũng không nghĩ tới có một ngày, Long Vương không ai bì nổi lại có vảy ngược!
"Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn thôi, ăn thôi." Đúng lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên nói chen vào, kết thúc đề tài lúng túng này.
Trần Xuân Độ nhếch môi hơi vô lại và khẽ gật đầu, cắt miếng bít tết đặt vào trong bát của Lê Kim Huyên.
"Bít tết phi lê bây giờ đều không ngon lắm." Trần Xuân Độ lắc đầu, than thở.
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, lạnh lùng dỗi một câu: “Nói như anh đã ăn qua thịt bò cao cấp vậy."
Trần Xuân Độ mỉm cười. Anh tất nhiên đã ăn qua thịt bò cao cấp, so với phi lê... anh càng thích thịt bò Kobe của Nhật hơn, có thể nói là tuyệt nhất.
Sau khi cơm nước no nê, ba người định đi dạo quanh khách sạn, vận động tiêu cơm.
Vào giây phút bọn họ bước ra khỏi phòng Vip, trong mấy phòng Vip khác của khách sạn này đồng thời nhận được tin tức.
"Thưa ngài, người Nước C kia đã ra khỏi phòng Vip."
"Tom, đây là cơ hội tốt của chúng ta, chắc chắn không được bỏ lỡ."
"Jack, người nắm giữ thẻ đen số một tuyệt đối là nhân vật không đơn giản, chúng ta phải nắm cơ hội lần này, chuyện này là chuyện quan trọng nhất đấy."
Cửa từng phòng VIP lần lượt mở ra, từng bóng người bước ra.
"Các thế lực khác đang rục rịch, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ." Mấy bóng người đến từ các thế lực phương Tây khác nhau thì thào nói. Bọn họ đều đoán được mục đích và động cơ của nhau.
Bọn họ tò mò, rốt cuộc là ai nắm giữ thẻ đen số một? Bọn họ muốn điều tra ra thân phận và nhân cơ hội lôi kéo người này.
Lúc này, suy đoán của bọn họ về Trần Xuân Độ vẫn dừng lại ở chuyện anh là người trong gia tộc cổ xưa nào đó, hay là một kiều bào ở siêu cường quốc nào đó, chứ không phải là người nước C.
Mà khi bọn họ vội vàng ra khỏi khách sau, không ngờ được mình sắp chứng kiến một cảnh tượng khó tin tới như vậy...
Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt không tốt.
Theo cô thấy, Trần Xuân Độ đã lộ ra manh mối, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Nói không chừng, cô có thể điều tra ra được thân phận thật sự của Trần Xuân Độ.
"Sếp Lê, với thực lực của em, nếu muốn có được tấm thẻ đen này, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?" Trần Xuân Độ cười ngượng, trong giọng nói đều là ý tâng bốc, lấy lòng.
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng. Cho dù Trần Xuân Độ nói rất dễ nghe nhưng trong lòng cô biết rất rõ, đừng nói là cô, cho dù là lấy thân phận và địa vị của Lê Duy Dương đứng ra cũng khó có thể nhận được một cái!
Lê Duy Dương lợi hại mấy đi nữa cũng chỉ giới hạn trong thành phố T. Trong Nước C lớn như vậy, doanh nhân lợi hại hơn Lê Duy Dương lại quá nhiều, càng không phải nhắc tới nước ngoài rộng lớn. Ở đó khắp nơi đều có các nhân vật đứng đầu. Lê Duy Dương so với bọn họ cũng không tính là xuất sắc.
Thế lực của liên minh ngân hàng Châu Âu trải rộng ở khắp nơi trên thế giới, phía sau rất nhiều thế lực ở mỗi địa phương đều có bóng dáng của Liên minh ngân hàng Châu Âu.
Rất nhiều công ty nổi tiếng ở nước ngoài đều có quan hệ với Liên minh ngân hàng Châu Âu, còn rất thân thiết nữa.
Thực lực của ngân hàng Châu Âu rất mạnh, mỗi người được bọn họ phát thẻ đen có ai không phải là người nổi tiếng trên thế giới.
Có vài người trong bọn họ là nhân vật lớn có địa vị quan trọng trong rất nhiều siêu cường quốc ở nước ngoài.
Nếu điều tra tỉ mỉ về những nhân vật như vậy, sẽ phát hiện ra bọn họ có quan hệ mờ ám, không rõ ràng với ngân hàng Châu Âu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, trong đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ đầy nghi ngờ. Cô không tin Trần Xuân Độ là loại nhân vật lớn này?
Đột nhiên có một ngày, có người nói cho cô biết người đầy vẻ lưu manh vô lại bên cạnh mình thật ra là một nhân vật lớn cầm thẻ đen trong này, chuyện này nói cho người khác nghe, đổi lại là ai tin được chứ?
Lê Kim Huyên nhìn chăm chú vào Trần Xuân Độ, nói thì nói vậy, nhưng sự nghi ngờ trong đôi mắt đẹp của cô không hề giảm. Cô chưa hoàn toàn không tin, chỉ là nửa tin nửa ngờ.
...
Mà lúc này, có một chiếc xe Audi màu đen chạy tới và dừng lại bên ngoài khách sạn.
Trong xe, vị thư ký đeo kính gọng vàng chậm rãi nhìn về phía cửa khách sạn, hỏi bóng người ngồi bên cạnh: “Sếp Trương, bọn họ đang uống rượu ở bên trong."
Trương Khiếu Thiên quay đầu, nhìn qua cửa sổ về phía cửa khách sạn, trong đôi mắt trầm tĩnh ánh lên chút lãnh đạm vô tình.
Anh ta khẽ gật đầu, hờ hững "Ừ" một tiếng rồi nói: “Người đến đông đủ chưa?"
"Tất cả đã đến đông đủ rồi, người được mời tới đều là hạng người hung hãn dũng mãnh nhất Sát La, giỏi chém giết nhất.” Người thư ký đẩy chiếc kính gọng vàng, cười lạnh lẽo thâm hiểm: “Cho dù bên cạnh bọn họ có vệ sĩ cũng khó địch lại những Sát La cầm vũ khí trong tay đó."
Trương Khiếu Thiên khẽ gật đầu. Thế lực ngầm ở Yên Kinh còn xa mới nhiều bằng ở thành phố T nhưng không có nghĩa là không có, nước quá trong ắt không có cá... Ngược lại, thế lực ngầm ở Yên Kinh còn xa mới mạnh bằng ở thành phố T.
Mỗi thế lực ngầm đều có mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, người bình thường hoàn toàn không dám động vào chúng!
Đặc biệt là Sát La, nghe đồn Sát La vừa ra, không thấy máu sẽ không về!
Điều này cũng có nghĩa là những người thuê Sát La ra tay, cho dù Sát La không ra tay giải quyết được chuyện đó, cũng sẽ không chịu để yên... tất nhiên phải thấy máu!
Khi Sát La xuất hiện ở Yên Kinh, rất nhiều thế lực ngầm đều sợ hãi. Thậm chí có vài lần, mấy thế lực ngầm muốn liên kết với nhau, muốn loại bỏ... Kết quả có một ngày, Sát La đại khai sát giới, khiến mấy thế lực ngầm này bị rửa sạch bằng máu trong một đêm!
Thủ đoạn của Sát La đẫm máu nhưng căn bản không được cấp trên coi trọng trấn áp... Điều này đủ để chứng minh bối cảnh của Sát La tất nhiên không đơn giản.
Thế lực có thể phát triển ở Yên Kinh còn khó khăn hơn ở thành phố T rất nhiều, những kẻ có thể gia nhập Sát La đều không màng sống chết.
Trương Khiếu Thiên khẽ gật đầu. Lần này anh ta bỏ ra số tiền lớn khoảng một triệu, muốn Sát La diệt khẩu ba người Lê Kim Huyên thực sự khiến anh ta rất đau lòng.
Nhưng Trương Khiếu Thiên không hề do dự. Lê Kim Huyên là Tổng Gíam đốc tập đoàn Lê thị, nghe nói còn là người nổi tiếng ở thành phố T, giá trị của cô đâu chỉ có 3 tỷ?
Trương Khiếu Thiên dùng một triệu không chỉ tiêu diệt được kẻ địch, còn có thể trả thù hả giận, tất nhiên rất có lời.
Bên đường, từng cameras giám sát tự động tránh chiếc Audi đỗ bên đường này, dường như trong lòng tất cả đều hiểu mà không nói ra.
Trương Khiếu Thiên rất hài lòng. Thư ký đã vô cùng tận tâm tận lực làm cho anh ta một chuyện cuối cùng này.
Nghĩ tới đây, Trương Khiếu Thiên nhìn khách sạn ngoài cửa sổ cách đó không xa, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.
Anh ta dùng trăm phương nghìn kế mới ngồi lên được vị trí Tổng giám đốc, sao có thể nuốt trôi được cơn giận này!
"3 tỷ này, tôi muốn nhà họ Lê phải hối hận cả đời!" Trương Khiếu Thiên thì thào nói và thoáng cười dữ tợn.
Mà giờ phút này, ở phía sau chiếc Audi màu đen này là một dãy các xe con màu đen đang lẳng lặng đỗ bên đường. Trong xe có tiếng hít thở rất khẽ gần như không nghe thấy và hơi thở sát phạt lạnh lẽo truyền ra...
Cả dãy xe con màu đen này dường như hóa thành một con rồng tối tăm dữ tợn đang chờ đợi con mồi xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Vào giờ phút này, trong phòng Vip của khách sạn, Lê Kim Huyên nghe Trần Xuân Độ nói đông nói tây một trận, nước bọt bay ngang vừa lừa vừa dỗ, không ngờ đã làm cô hơi tin tưởng.
Lê Kim Huyên nhìn thẻ đen trên tay Trần Xuân Độ. Tấm thẻ đen tinh tế với thiêp vàng bao quanh thẻ đen hình thành một hoa văn kỳ lạ và đẹp mắt.
Thẻ đen trong tay Trần Xuân Độ với kiểu dáng theo phong cách Tây Âu, chất liệu trong suốt lấp lánh giống như thủy tinh đen vậy.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên chớp hiện. Không ngờ một tấm thẻ đen cao cấp như vậy lại xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ... làm Lê Kim Huyên khó có thể bình tĩnh được.
Đừng nói bản thân và Lê Duy Dương, trong tất cả các nhân vật lớn mà cô từng gặp đều không có ai có được tấm thẻ đen Chí Tôn do Liên minh ngân hàng Châu Âu phát hành.
Mà nó lại xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ... Lê Kim Huyên chỉ cảm thấy sốc, tất cả những điều này như trong mơ làm cô không dám tin tưởng.
Lê Kim Huyên vô thức cầm lấy tấm thẻ đen này, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp nhìn nó với vẻ trịnh trọng.
"Tôi không quan tâm anh giấu tôi bao nhiêu chuyện, nhưng nếu sau này để tôi nhìn thấy anh cầm nó đi ra..." Lê Kim Huyên nhíu mày, gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi sẽ bắt anh trả giá đắt khó có thể tưởng tượng được đấy."
Giọng Lê Kim Huyên lạnh như sương, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng cô không nói đùa.
Lê Kim Huyên biết rõ, thứ mà ngay cả mình cũng chưa từng thấy qua sẽ rất dễ dàng gây chấn động ở Yên Kinh, dẫn tới vài chú ý không cần thiết.
Mà rất nhiều rắc rối đều bắt đầu như vậy.
Trần Xuân Độ nhìn như nắm giữ thẻ đen nhưng trên thực tế chính là một quả bom chẳng biết sẽ nổ lúc nào. Hơn nữa, trong lòng Lê Kim Huyên càng lúc càng thấy bất an. Qua chuyện lúc trước, đã có không ít người biết chuyện Trần Xuân Độ có thẻ đen trong tay.
Lê Kim Huyên cảm thấy đau đầu. Người này chắc hẳn đã làm vài người chú ý rồi.
Mà Trần Xuân Độ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì có thể tạo áp lực cho anh.
Trần Xuân Độ thấy Lê Kim Huyên nhíu mày lo lắng cho mình thì cảm thấy ấm lòng, nhìn cô dịu dàng nói: “Kim Huyên, cám ơn em đã quan tâm anh như vậy."
Lê Kim Huyên ngẩn người. Tô Loan Loan đứng bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Hai người này… càng lúc càng ái muội.
"Ai quan tâm tới anh chứ? Tôi chỉ đang lo chúng tôi có bị anh liên lụy tới chết không thôi." Lê Kim Huyên ngoài mặt thì lãnh đạm trả lời nhưng chỉ có cô biết trái tim cô vừa đập nhanh tới mức nào.
"Em đừng suy nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, không sao đâu." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Trên thực tế, sao Trần Xuân Độ có thể không suy nghĩ đến tình huống đó?
Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, chỉ có hai mắt có phần thâm trầm.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Trần Xuân Độ hoàn toàn không để ý tới rắc rối mà Lê Kim Huyên nói tới.
Ánh mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm phức tạp... Anh không sợ nhất chính là rắc rối. Năm đó anh gây sóng gió ở Yên Kinh, không biết có bao nhiêu lão quái vật bị anh làm cho sứt đầu mẻ trán.
Những rắc rối mà Lê Kim Huyên nói tới bây giờ... đã tính là chuyện gì chứ?
Nhưng lần đó anh chỉ có một mình, bây giờ còn có Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan làm anh hơi phải lo lắng.
Có lo lắng cũng lại có nhược điểm. Sợ là bản thân Lê Kim Huyên cũng không nghĩ tới có một ngày, Long Vương không ai bì nổi lại có vảy ngược!
"Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn thôi, ăn thôi." Đúng lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên nói chen vào, kết thúc đề tài lúng túng này.
Trần Xuân Độ nhếch môi hơi vô lại và khẽ gật đầu, cắt miếng bít tết đặt vào trong bát của Lê Kim Huyên.
"Bít tết phi lê bây giờ đều không ngon lắm." Trần Xuân Độ lắc đầu, than thở.
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, lạnh lùng dỗi một câu: “Nói như anh đã ăn qua thịt bò cao cấp vậy."
Trần Xuân Độ mỉm cười. Anh tất nhiên đã ăn qua thịt bò cao cấp, so với phi lê... anh càng thích thịt bò Kobe của Nhật hơn, có thể nói là tuyệt nhất.
Sau khi cơm nước no nê, ba người định đi dạo quanh khách sạn, vận động tiêu cơm.
Vào giây phút bọn họ bước ra khỏi phòng Vip, trong mấy phòng Vip khác của khách sạn này đồng thời nhận được tin tức.
"Thưa ngài, người Nước C kia đã ra khỏi phòng Vip."
"Tom, đây là cơ hội tốt của chúng ta, chắc chắn không được bỏ lỡ."
"Jack, người nắm giữ thẻ đen số một tuyệt đối là nhân vật không đơn giản, chúng ta phải nắm cơ hội lần này, chuyện này là chuyện quan trọng nhất đấy."
Cửa từng phòng VIP lần lượt mở ra, từng bóng người bước ra.
"Các thế lực khác đang rục rịch, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ." Mấy bóng người đến từ các thế lực phương Tây khác nhau thì thào nói. Bọn họ đều đoán được mục đích và động cơ của nhau.
Bọn họ tò mò, rốt cuộc là ai nắm giữ thẻ đen số một? Bọn họ muốn điều tra ra thân phận và nhân cơ hội lôi kéo người này.
Lúc này, suy đoán của bọn họ về Trần Xuân Độ vẫn dừng lại ở chuyện anh là người trong gia tộc cổ xưa nào đó, hay là một kiều bào ở siêu cường quốc nào đó, chứ không phải là người nước C.
Mà khi bọn họ vội vàng ra khỏi khách sau, không ngờ được mình sắp chứng kiến một cảnh tượng khó tin tới như vậy...