Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Xuân Độ liếc nhìn cô: “Vậy em muốn thế nào, định xông lên giải thích với ông ta à?”

Câu hỏi của Trần Xuân Độ làm Lê Kim Huyên á khẩu, chỉ biết không phục hừ lạnh: “Nếu Ngọc Thành Vọng nghĩ là do chúng ta làm, thì anh cảm thấy liệu nhà họ Ngọc có tha cho chúng ta không?”

Trần Xuân Độ quay đầu, hờ hững đáp: “Anh nói rồi, không ai có thể động vào một sợi tóc của em, kể cả nhà họ Ngọc.”

Nữ thần tổng giám đốc nghiêm mặt, cô hơi bất ngờ nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt kỳ lạ, không biết anh bị gì mà bỗng như biến thành người khác, trở nên ngang ngược ác liệt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng có khí thế hơn hẳn.

Là phụ nữ, tất nhiên Lê Kim Huyên cũng có suy nghĩ tinh tế, cô có thể cảm nhận được rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như trong mắt cô, Trần Xuân Độ như thay da đổi thịt, cô hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy, đây mới là bộ mật chân thật nhất của anh.

Trần Xuân Độ thay đổi trong tích tắc, giờ trên người anh đang tỏa ra khí chất sắc bén như kiếm rút ra khỏi vỏ, tạo ra sức hấp dẫn khó có thể diễn tả với Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên đang ngồi cạnh Trần Xuân Độ, tất nhiên không thể nhìn thấy tia phức tạp dần ấp ủ trong đáy mắt khi anh mới lên tiếng...

Lúc nhìn thấy rất nhiều nhân vật máu mặt trong khu khách VIP, Trần Xuân Độ hoảng hốt, như quay về ký ức mà mình ẩn giấu trong lòng ngày trước...

Anh cũng hiểu rõ, có những chuyện anh không thể né tránh, mà chỉ có thể đối mặt.

Lê Thần Vũ đang là trở ngại lớn nhất của anh, sự thương hại mà Trần Xuân Độ dành cho anh ta lúc trước đã biến thành sự trả thù điên cuồng sắp ập tới của anh ta.

“Nếu ai tổn thương em, anh sẽ khiến người đó phải trả giá gấp trăm lần!” Trần Xuân Độ bỗng nắm chặt bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên, trịnh trọng nói.

“Ừm...” Lê Kim Huyên hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ sẽ làm như vậy, nên nhất thời luống cống, trái tim thiếu nữ khẽ rung động, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng bất giác ửng đỏ.

Giờ Trần Xuân Độ khác hẳn với dáng vẻ lưu manh ngày thường, cộng thêm trước giờ phụ nữ luôn có sự cam kết khác thường với lời hứa hẹn của đàn ông, Lê Kim Huyên cũng không ngoại lệ.

Hai người cứ duy trì cảnh tượng này một hồi lâu, làm Tô Loan Loan và Trương Bảo Thành rất lúng túng, cuối cùng Trương Bảo Thành không thể nhìn nổi nữa, khẽ ho một tiếng, mới làm Lê Kim Huyên đỏ mặt, vội rút bàn tay mềm mại ra khỏi tay Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ buồn bực lườm Trương Bảo Thành, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bóng đèn Trương Bảo Thành này chỉ biết phá rối chuyện tốt của mình.

Nếu không có Trương Bảo Thành, thì anh hoàn toàn có thể hưởng thụ bàn tay mềm mại của nữ thần tổng giám đốc thêm lúc nữa.

“Người sắp đến đông đủ rồi.” Đúng lúc này, Trương Bảo Thành luôn chú ý đến động tĩnh ở cửa bỗng lên tiếng.

Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên nhìn theo tầm mắt của Trương Bảo Thành, lúc này mới nhận ra chỗ ngồi ở khu VIP sắp chật kín người rồi.

Mà trong giây phút cuối cùng này, những người thong thả đến muộn đều là những người có địa vị cao.

Đầu tiên là hội trưởng hội thương mại thành phố T, đến giờ ngay cả người đứng đầu thành phố khác cũng đã tới mấy vị rồi.

Sự xuất hiện của mấy người này khiến cả khán phòng sôi sục ngay, vô số người đang cuồng nhiệt, vừa nhìn thấy mấy nhân vật máu mặt này thì gần như điên cuồng đứng dậy.

“Là anh ta, trong trận chung kết Chung Cực Tam Đao lần trước, anh ta đã thua trong tiếc nuối với Đổ Hiệp.”

“Giới đổ thạch cũng có Đổ Hiệp à?”

“Tất nhiên rồi, thực lực của anh ta và Ngọc Thành Vọng tương đương nhau, cuối cùng nghe nói Ngọc Thành Vọng đã dùng chút thủ đoạn, quấy nhiễu tâm trí anh ta, để anh ta đưa ra phán đoán sai lầm, mới dẫn đến thất bại, bằng không ai thắng ai thua còn chưa chắc.”

“Hộ! Chẳng phải người này là chủ nhân thành phố T à? Anh ta cũng tới đây ư?”

Trong khán đài, có mấy người tinh mắt vừa liếc mắt đã nhận ra Hộ đang khiêm tốn đi vào hội trường, so với một số nhân vật máu mặt có vệ sĩ vây quanh kia, có thể nói Hộ cực kỳ khiêm tốn, cộng thêm rất nhiều người chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta, nên chỉ có mấy người nổi tiếng mới nhận ra Hộ.

Người có tư cách ngồi trong khu VIP đều là nhân vật hàng đầu nước C, nhưng lúc nhìn thấy Hộ, trong lòng bọn họ đều không khỏi rùng mình, thậm chí ánh mắt cũng trở nên kiêng kỵ.

Hộ vừa đi vào khu VIP đã ngồi xuống, thật sự khiêm tốn khác với khí phách mà chủ nhân thành phố T nên có.

“Hộ...”

Trần Xuân Độ cực kỳ thính tai, Hộ vừa ngồi xuống, anh đã đảo mắt qua đó, anh nhìn Hộ từ phía xa, vẻ mặt khẽ thay đổi, như đang nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt ngày càng thâm thúy.

“Thành phố T của chúng ta còn có nhân vật như này ư, nhưng tại sao tôi chưa từng nghe qua?” Lê Kim Huyên ngồi trên ghế nhíu chặt mày, rõ ràng cô hiểu rất rõ về thành phố T, nhưng lúc giới thiệu nhân vật Hộ này, cô lại hơi nghi ngờ, vì tập đoàn Lê thị đã kinh doanh nhiều năm, nhưng cô chưa từng nghe nói về anh ta.

“Mỗi thành phố đều có người quản lý, Hộ cũng là một trong những số đó, thành phố T là địa bàn của anh ta, tất nhiên là em không biết anh ta rồi, vì cấp bậc của em vẫn còn kém xa, có lẽ ba em sẽ biết chút ít, em có thể hỏi ông ấy thử xem.”

Đúng lúc này, Trần Xuân Độ ngồi cạnh Lê Kim Huyên lười biếng giải thích cho cô.

“Vậy tại sao anh lại biết những chuyện này?” Lê Kim Huyên sầm mặt, tất nhiên cô không thể nào chấp nhận việc Trần Xuân Độ chế giễu mình không đủ cấp bậc.

Đối mặt với lời chất vấn của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ khẽ cười, nụ cười hơi lưu manh: “Hay là tối nay em cho anh ngủ trên giường đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.”

“Đồ điên.” Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ, rồi quay đầu đi, mặc kệ anh.

“Không ngờ Hộ cũng tới đây, nhưng chúng ta không hề mời cậu ta, là cậu ta không mời mà tới.” Trương Bảo Thành ngồi cạnh Lê Kim Huyên bỗng lên tiếng, ông cũng nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Tại sao chúng ta lại không mời anh ta?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Mấy người quản lý này quá thần bí, bình thường đều khiêm tốn làm việc, chúng ta hoàn toàn không có phương thức liên lạc của họ, trừ phi họ chủ động tới tìm chúng ta.” Trương Bảo Thành bất đắc dĩ nói: “Nếu không có mấy người đó thu hút sự chú ý của tôi, thì tôi chẳng hề nhận ra Hộ cũng tới đây.”

“Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Tô Thành tới rồi.”

“Chủ tịch điều hành cơ cấu tuyên truyền văn hóa đổ thạch nước M cũng đến rồi.”

“Không ngờ Song Tử Thần đều xuống núi! Trời ơi!”

Lúc hai ông lão đó đi vào, vô số người ngồi trên khán đài bỗng đứng phắt dậy.

Trên mặt nhiều người đều tràn ngập vẻ kinh ngạc không dám tin, lúc nhìn thấy Song Tử Thần đều xuất hiện ở đây, ai cũng ngạc nhiên như nhìn thấy ma.

“Song Tử Thần? Rất có tiếng tăm à?” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Trương Bảo Thành nghiêm mặt gật đầu: “Song Tử Thần này khác với những ngôi sao sáng trong giới đổ thạch kia, bởi vì bọn họ hoàn toàn không nên tồn tại trên đời này...”

“Là sao?” Lê Kim Huyên mơ màng, cô càng nghe càng không hiểu câu nói của Trương Bảo Thành.

“Bọn họ đã không còn dùng từ người bình thường để hình dung nữa, Ngọc Thành Vọng, Đổ Hiệp và vô số người nổi tiếng trong giới đổ thạch đều thất bại sau khi họ xuất hiện...” Trương Bảo Thành từ tốn nói: “Song Tử Thần không hề già cả, 15 năm trước, bọn họ càn quét toàn bộ giới đổ thạch, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, bọn họ đã đánh bại tất cả người có tên tuổi trong giới, thậm chí có người còn nghi ngờ bọn họ dùng cách nào đó để gian lận.”

Trương Bảo Thành run rẩy nói: “Nhưng sau khi thành danh, Song Tử Thần lại mai danh ẩn tích, không ai có thể xứng là đối thủ của họ, bọn họ không muốn đối đầu với đám kém cỏi nên mai danh ẩn tích nhiều năm, đến Chung Cực Tam Đao lần trước có một người bộc lộ tài năng, mới thu hút sự chú ý của Song Tử Thần, còn buông lời muốn đấu với người đó.”

“Người đó là ai?” Lê Kim Huyên tò mò hỏi, Trương Bảo Thành chỉ nói dăm ba câu đã khơi dậy lòng tò mò của cô.

“Tôi cũng không biết rõ, Chung Cực Tam Đao lần trước có rất ít thông tin về người đó.” Trương Bảo Thành lắc đầu, nhìn Song Tử Thần, rồi từ tốn nói: “Cô chẳng bao giờ biết giới đổ thạch có bao nhiêu điều khó bề tưởng tượng, không thể hiểu rõ bằng tư duy bình thường đâu.”

“Chỉ là mấy yêu ma quỷ quái thôi, ông cứ thần thánh hóa quá rồi đấy.” Trần Xuân Độ luôn im lặng ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Điều khó bề tưởng tượng không chỉ tồn tại trong giới đổ thạch, mà thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, chính ông cũng nói không ai hiểu rõ tại sao hai vị tử thần lại mạnh như vậy, rất có thể trong chuyện này có vấn đề gì đó.”

Trương Bảo Thành sửng sốt, rồi khinh bỉ nhìn Trần Xuân Độ ngay: “Cậu thì biết cái gì, đúng là người không biết nên không sợ, Song Tử Thần là thần thoại duy nhất trong giới đổ thạch, đến giờ bọn họ vẫn là ác mộng của Ngọc Thành Vọng, Đổ Hiệp và rất nhiều người khác.”

Đối mặt với lời miệt thị trắng trợn của Ngọc Bảo Thành, Trần Xuân Độ chỉ khẽ cười, từ tốn hỏi: “Thần thoại duy nhất, sao tôi nhớ hình như vẫn còn một người nữa...”

“Ông có chắc là trong giới đổ thạch chỉ có Song Tử Thần này mới tạo ra thần thoại không?”

Giọng nói của Trần Xuân Độ bỗng trở nên sắc bén, ánh mắt cũng bắt đầu nghiêm nghị, giọng điệu tràn đầy áp lực bủa về phía Trương Bảo Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK