Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, vẻ mặt vô cùng kiên định, bởi vì anh không chỉ muốn đoạn tuyệt với Lê Thần Vũ, mà còn muốn gửi tín hiệu đến nước C!
Long Vương, đã trở lại!
Long Vương, ở nước C, lại sắp sửa có một trận gió tanh mưa máu nữa!
Lần cuối cùng Trần Xuân Độ thoát khỏi miệng cọp, lưu lạc ra nước ngoài, cuối cùng anh trở thành Long Vương oai danh một cõi... Mà lúc này, anh vẫn như cũ, sống chết không rõ! Bởi vì thứ anh phải đối mặt là một siêu cường quốc!
“Chú định làm cái quái gì vậy, đừng tự mình đi vào chỗ chết nữa!” Hoa Nhã Nhụy đột nhiên phản ứng lại, quay người lại nhìn về phía Trần Xuân Độ, cô không biết Trần Xuân Độ sẽ làm cái gì, nhưng trong lòng cô có một loại linh cảm vô cùng bất an.!
Ngay khi Hoa Nhã Nhụy vừa quay người lại, Trần Xuân Độ đột nhiên duỗi tay ra, ôm Hoa Nhã Nhụy vào lòng, đè người cô vào tường!
"Ưm..." Hoa Nhã Nhụy trợn to hai mắt, cô định mở miệng nói chuyện, nhưng đôi môi đỏ mọng của cô đã bị Trần Xuân Độ chặn lại, bị Trần Xuân Độ tùy ý nhấp nhám một món ngon ngọt như mật ~
Hoa Nhã Nhụy trợn to đôi mắt xinh đẹp như muốn rớt ra ngoài, cô không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ hôn cô như vậy, cả người cô trở nên cứng đờ...
Mãi cho đến một lúc lâu, thân thể Hoa Nhã Nhụy mới mềm nhũn ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, như thể đang say sưa vì rượu vậy.
Trần Xuân Độ buông Hoa Nhã Nhụy ra, Hoa Nhã Nhụy lưu luyến nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng có một tia lo lắng lan tràn khắp nơi, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn, nhất định phải sống sót."
“Được rồi, anh hứa với em mà.” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra chút lưu manh, anh nhìn đôi môi ngọt như mật ong của Hoa Nhã Nhụy rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Chú này hư ghê..." Hoa Nhã Nhụy nhìn thấy nụ cười nhếch mép rất lưu manh của Trần Xuân Độ, đỏ mặt cúi đầu thầm mắng một câu.
Khi cô ngẩng đầu lên, Trần Xuân Độ đã biến mất khỏi phòng.
Hoa Nhã Nhụy vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài cửa, ánh trăng sáng trong, một bóng đen lao về phía chiếc xe phía xa, từ khoảng cách đó, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ đó nhanh cở nào, tốc độ của bóng đen kia có thể nói thật kinh người!
Khóe miệng của Hoa Nhã Nhụy gợi lên nụ cười ngọt ngào, thấy Trần Xuân Độ như thế, cô cũng bớt lo lắng hơn...
Bên trong khách sạn, nữ thần tổng giám đốc đứng trước khách sạn, trên khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng khó tả.
“Sếp Lê.” Đúng lúc này, Tô Loan Loan lặng lẽ đi phía sau Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói.
“Thế nào, có nghe tin từ anh ấy không?” Lê Kim Huyên nhanh chóng quay đầu lại, lo lắng hỏi, trong giọng điệu có mang theo chút lo lắng.
Tô Loan Loan lắc đầu: "Tôi đã gọi cho tất cả những người có quan hệ địa vị ở Yên Kinh. Một khi có tin tức từ anh ta, họ sẽ lập tức thông báo cho tôi biết."
Lê Kim Huyên lúc này mới gật đầu, nói với Tô Loan Loan: "Cảm ơn."
Tô Loan Loan im lặng, cô không nói với Lê Kim Huyên là cô có chút nghi ngờ không biết người đàn ông trong ảnh có phải là Trần Xuân Độ hay không, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn chắc chắn đó chính là Trần Xuân Độ.
Sau khi xác định được thân phận của Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan sửng sốt một hồi, có làm sao cô không thể tin được Trần Xuân Độ đã thực sự đuổi giết nhà họ Lê!
Nhà họ Lê, là gia tộc lớn ở Yên Kinh, người nắm quyền là Lê Hồng, là kẻ đứng đầu nhà họ Lê, vị thế của nhà họ Lê tách biệt ở Yên Kinh, hơn nữa đây còn là địa bàn của Lê Thần Vũ, Tô Loan Loan cảm thấy, Trần Xuân Độ đúng là làm việc chẳng biết nặng nhẹ, nhưng cô lại không ngờ Trần Xuân Độ lại kiêu ngạo như vậy!
Cho dù Trần Xuân Độ có là Long Vương, đứng đầu Long Hồn đi nữa, như lúc này đây, Trần Xuân Độ lại ở nước C, bản thân anh ta lại mang trên người lệnh truy nã đỏ chót, bị tất cả các thế lực lớn truy nã, dưới bóng đen cực kỳ nguy hiểm, không có Long quân tương trợ, mà ở Yên Kinh lại dám phách lối như thế, chuyện này nhất định sẽ dẫn tới tai họa sát thân, thậm chí sẽ liên lụy đến Lê Kim Huyên!
Chẳng lẽ anh ta không lo lắng cho tình thế của lê Kim Huyên sao? Tô Loan Loan chau mày, vô cùng lo lắng!
Khi Lê Kim Huyên đang rất lo lắng cho Trần Xuân Độ, giờ phút này trong lòng Tô Loan Loan đang đấu tranh dữ dội, thứ mà cô có thể làm bây giờ chính là tận lực bảo vệ sự an toàn của Lê Kim Huyên, sau đó nhanh chóng liên lạc với Trần Xuân Độ, cô rất muốn hỏi Trần Xuân Độ, đến tột cùng là anh ta muốn làm cái gì.
Việc đuổi giết Lê Thần Vũ ở Yên Kinh, chuyện này quả thực vô cùng viễn vông, giống như muốn khiêu chiến toàn bộ người ở Yên Kinh vậy!
...
Vào lúc này, trong một bệnh viện tư nhân ở Yên Kinh, trên tầng cao nhất của bệnh viện, một gian phòng bệnh tổng thống cấp cao tư nhân, trong những trường hợp bình thường, không bao giờ mở cửa với bên ngoài, chỉ có một số ít người quyền cao chức trọng nằm viện mới có tư cách hưởng dụng căn phòng bệnh cao cấp này.
Căn phòng bệnh này khác xa một trời một vực với căn phòng bệnh phổ thông bình thường, không có mùi tiêu độc khử trùng, không có vách tường trắng cũ nát, ngược lại khi quan sát xung quanh có thể thấy đủ loại đồ trang trí cao cấp, càng nhìn càng giống căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
Trên giường bệnh có hai bóng người đang nằm, trời đã khuya, hai bóng người kia như đang ngủ say.
Đột nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, một đoạn nhạc chuông xuyên thấu đánh thức bóng dáng hai người trên giường bệnh.
“Đã muộn như vậy rồi, ai gọi tới vậy?” Giọng nói nhàn nhạt của Hỗ tràn đầy tức giận, vẻ mặt phẫn nộ.
Kinh không nói lời nào, nhưng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường với vẻ mặt trầm tư, anh ta biết rõ trừ khi có chuyện lớn, nếu không lúc này sẽ không ai gọi điện đến cả.
Kinh duỗi tay ra, sau khi trả lời điện thoại, anh ta chậm rãi nói: "Có chuyện gì vậy?"
“Thưa ngài, không ổn rồi, Yên Kinh xảy ra chuyện lớn rồi." Bên đầu kia điện thoại, thuộc hạ từ trước đến nay luôn bình tĩnh nhưng lúc này trong giọng nói lại lộ ra vẻ không cách nào tin tưởng được, vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Trong lòng Kinh thấp thỏm, cau mày hỏi.
“Long Vương đã xuất hiện ở Yên Kinh!” Tên thuộc hạ kia nói chi tiết.
“Sau đó thì sao?” Kinh nhướng mày hỏi tiếp.
"Long Vương đang tàn sát ở Yên Kinh, điên cuồng truy giết cậu chủ nhà họ lê, Lê Thần Vũ!"
"Lê Thần Vũ..." Kinh chậm rãi thốt ra một cái tên, trong mắt lóe lên tia sáng sâu khiến người khác khó mà phát hiện.
“Tôi biết rồi.” Một lúc sau, Kinh cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Hỗ thấy vẻ mặt của Kinh không thích hợp lắm.
“Long Vương muốn giết Lê Thần Vũ.” Kinh nói.
"Lê Thần Vũ? Con trai nhà họ Lê?" Hỗ sửng sốt, cười mỉa mai, "Cái thằng đó không sợ Lê Hồng liều mạng với nó sao?"
“Tên đó thậm chí còn không sợ chúng ta nữa kìa, thế có chỗ nào mà khiến tên đó sợ chứ.” Kinh chậm rãi nói.
Lời nói của Kinh truyền đến tai Hỗ, ánh mắt Hỗ hơi lóe lên: "Anh đoán xem cái tên đó muốn làm gì hả."
"Chúng ta không cần phải ra tay, nói cho Lê Hồng, bán cho ông ta một cái ân tình, còn có thể mượn đao giết người, sau khi Lê Thần Vũ chết, Lê Thần Vũ là người duy nhất mà Lê Hồng coi trọng... Nếu như Lê Thần Vũ chết, nhà họ Lê sụp đổ, cũng sẽ không còn xa nữa." Kinh thản nhiên nói.
"Cũng tốt."
...
Sân bay nào đó ở Yên Kinh.
Trong bầu trời đêm tối tăm lạnh lẽo, một chiếc trực thăng, nương theo sự bao phủ của màn đêm, từ trên trời cao bay đến, cuối cùng chậm rãi đáp xuống sân bay.
Ngay khi máy bay trực thăng dừng lại, một người mặc đồng phục màu xanh da trời xông tới, đỡ Lê Thần Vũ đang loạng choạng ngã xuống, lao thẳng về phía đường băng của sân bay.
"Trực thăng đâu? Trực thăng tư nhân của tôi đâu?" Lê Thần Vũ kinh hãi hét lên.
"Cậu Lê, trực thăng riêng đã được sắp xếp cho cậu rồi, cậu có thể lên trực thăng". Một vị nhân viên nói.
Đúng lúc này, bên ngoài sân bay, một chiếc ô tô có rèm che cấp tốc lao tới, đột nhiên đổi hướng chạy về cổng sân bay.
Khi xe chạy tới cổng sân bay, vẻ mặt của Trần Xuân Độ đột nhiên cứng lại!
Long Vương, đã trở lại!
Long Vương, ở nước C, lại sắp sửa có một trận gió tanh mưa máu nữa!
Lần cuối cùng Trần Xuân Độ thoát khỏi miệng cọp, lưu lạc ra nước ngoài, cuối cùng anh trở thành Long Vương oai danh một cõi... Mà lúc này, anh vẫn như cũ, sống chết không rõ! Bởi vì thứ anh phải đối mặt là một siêu cường quốc!
“Chú định làm cái quái gì vậy, đừng tự mình đi vào chỗ chết nữa!” Hoa Nhã Nhụy đột nhiên phản ứng lại, quay người lại nhìn về phía Trần Xuân Độ, cô không biết Trần Xuân Độ sẽ làm cái gì, nhưng trong lòng cô có một loại linh cảm vô cùng bất an.!
Ngay khi Hoa Nhã Nhụy vừa quay người lại, Trần Xuân Độ đột nhiên duỗi tay ra, ôm Hoa Nhã Nhụy vào lòng, đè người cô vào tường!
"Ưm..." Hoa Nhã Nhụy trợn to hai mắt, cô định mở miệng nói chuyện, nhưng đôi môi đỏ mọng của cô đã bị Trần Xuân Độ chặn lại, bị Trần Xuân Độ tùy ý nhấp nhám một món ngon ngọt như mật ~
Hoa Nhã Nhụy trợn to đôi mắt xinh đẹp như muốn rớt ra ngoài, cô không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ hôn cô như vậy, cả người cô trở nên cứng đờ...
Mãi cho đến một lúc lâu, thân thể Hoa Nhã Nhụy mới mềm nhũn ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, như thể đang say sưa vì rượu vậy.
Trần Xuân Độ buông Hoa Nhã Nhụy ra, Hoa Nhã Nhụy lưu luyến nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng có một tia lo lắng lan tràn khắp nơi, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn, nhất định phải sống sót."
“Được rồi, anh hứa với em mà.” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra chút lưu manh, anh nhìn đôi môi ngọt như mật ong của Hoa Nhã Nhụy rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Chú này hư ghê..." Hoa Nhã Nhụy nhìn thấy nụ cười nhếch mép rất lưu manh của Trần Xuân Độ, đỏ mặt cúi đầu thầm mắng một câu.
Khi cô ngẩng đầu lên, Trần Xuân Độ đã biến mất khỏi phòng.
Hoa Nhã Nhụy vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài cửa, ánh trăng sáng trong, một bóng đen lao về phía chiếc xe phía xa, từ khoảng cách đó, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ đó nhanh cở nào, tốc độ của bóng đen kia có thể nói thật kinh người!
Khóe miệng của Hoa Nhã Nhụy gợi lên nụ cười ngọt ngào, thấy Trần Xuân Độ như thế, cô cũng bớt lo lắng hơn...
Bên trong khách sạn, nữ thần tổng giám đốc đứng trước khách sạn, trên khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng khó tả.
“Sếp Lê.” Đúng lúc này, Tô Loan Loan lặng lẽ đi phía sau Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói.
“Thế nào, có nghe tin từ anh ấy không?” Lê Kim Huyên nhanh chóng quay đầu lại, lo lắng hỏi, trong giọng điệu có mang theo chút lo lắng.
Tô Loan Loan lắc đầu: "Tôi đã gọi cho tất cả những người có quan hệ địa vị ở Yên Kinh. Một khi có tin tức từ anh ta, họ sẽ lập tức thông báo cho tôi biết."
Lê Kim Huyên lúc này mới gật đầu, nói với Tô Loan Loan: "Cảm ơn."
Tô Loan Loan im lặng, cô không nói với Lê Kim Huyên là cô có chút nghi ngờ không biết người đàn ông trong ảnh có phải là Trần Xuân Độ hay không, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn chắc chắn đó chính là Trần Xuân Độ.
Sau khi xác định được thân phận của Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan sửng sốt một hồi, có làm sao cô không thể tin được Trần Xuân Độ đã thực sự đuổi giết nhà họ Lê!
Nhà họ Lê, là gia tộc lớn ở Yên Kinh, người nắm quyền là Lê Hồng, là kẻ đứng đầu nhà họ Lê, vị thế của nhà họ Lê tách biệt ở Yên Kinh, hơn nữa đây còn là địa bàn của Lê Thần Vũ, Tô Loan Loan cảm thấy, Trần Xuân Độ đúng là làm việc chẳng biết nặng nhẹ, nhưng cô lại không ngờ Trần Xuân Độ lại kiêu ngạo như vậy!
Cho dù Trần Xuân Độ có là Long Vương, đứng đầu Long Hồn đi nữa, như lúc này đây, Trần Xuân Độ lại ở nước C, bản thân anh ta lại mang trên người lệnh truy nã đỏ chót, bị tất cả các thế lực lớn truy nã, dưới bóng đen cực kỳ nguy hiểm, không có Long quân tương trợ, mà ở Yên Kinh lại dám phách lối như thế, chuyện này nhất định sẽ dẫn tới tai họa sát thân, thậm chí sẽ liên lụy đến Lê Kim Huyên!
Chẳng lẽ anh ta không lo lắng cho tình thế của lê Kim Huyên sao? Tô Loan Loan chau mày, vô cùng lo lắng!
Khi Lê Kim Huyên đang rất lo lắng cho Trần Xuân Độ, giờ phút này trong lòng Tô Loan Loan đang đấu tranh dữ dội, thứ mà cô có thể làm bây giờ chính là tận lực bảo vệ sự an toàn của Lê Kim Huyên, sau đó nhanh chóng liên lạc với Trần Xuân Độ, cô rất muốn hỏi Trần Xuân Độ, đến tột cùng là anh ta muốn làm cái gì.
Việc đuổi giết Lê Thần Vũ ở Yên Kinh, chuyện này quả thực vô cùng viễn vông, giống như muốn khiêu chiến toàn bộ người ở Yên Kinh vậy!
...
Vào lúc này, trong một bệnh viện tư nhân ở Yên Kinh, trên tầng cao nhất của bệnh viện, một gian phòng bệnh tổng thống cấp cao tư nhân, trong những trường hợp bình thường, không bao giờ mở cửa với bên ngoài, chỉ có một số ít người quyền cao chức trọng nằm viện mới có tư cách hưởng dụng căn phòng bệnh cao cấp này.
Căn phòng bệnh này khác xa một trời một vực với căn phòng bệnh phổ thông bình thường, không có mùi tiêu độc khử trùng, không có vách tường trắng cũ nát, ngược lại khi quan sát xung quanh có thể thấy đủ loại đồ trang trí cao cấp, càng nhìn càng giống căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
Trên giường bệnh có hai bóng người đang nằm, trời đã khuya, hai bóng người kia như đang ngủ say.
Đột nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, một đoạn nhạc chuông xuyên thấu đánh thức bóng dáng hai người trên giường bệnh.
“Đã muộn như vậy rồi, ai gọi tới vậy?” Giọng nói nhàn nhạt của Hỗ tràn đầy tức giận, vẻ mặt phẫn nộ.
Kinh không nói lời nào, nhưng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường với vẻ mặt trầm tư, anh ta biết rõ trừ khi có chuyện lớn, nếu không lúc này sẽ không ai gọi điện đến cả.
Kinh duỗi tay ra, sau khi trả lời điện thoại, anh ta chậm rãi nói: "Có chuyện gì vậy?"
“Thưa ngài, không ổn rồi, Yên Kinh xảy ra chuyện lớn rồi." Bên đầu kia điện thoại, thuộc hạ từ trước đến nay luôn bình tĩnh nhưng lúc này trong giọng nói lại lộ ra vẻ không cách nào tin tưởng được, vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Trong lòng Kinh thấp thỏm, cau mày hỏi.
“Long Vương đã xuất hiện ở Yên Kinh!” Tên thuộc hạ kia nói chi tiết.
“Sau đó thì sao?” Kinh nhướng mày hỏi tiếp.
"Long Vương đang tàn sát ở Yên Kinh, điên cuồng truy giết cậu chủ nhà họ lê, Lê Thần Vũ!"
"Lê Thần Vũ..." Kinh chậm rãi thốt ra một cái tên, trong mắt lóe lên tia sáng sâu khiến người khác khó mà phát hiện.
“Tôi biết rồi.” Một lúc sau, Kinh cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Hỗ thấy vẻ mặt của Kinh không thích hợp lắm.
“Long Vương muốn giết Lê Thần Vũ.” Kinh nói.
"Lê Thần Vũ? Con trai nhà họ Lê?" Hỗ sửng sốt, cười mỉa mai, "Cái thằng đó không sợ Lê Hồng liều mạng với nó sao?"
“Tên đó thậm chí còn không sợ chúng ta nữa kìa, thế có chỗ nào mà khiến tên đó sợ chứ.” Kinh chậm rãi nói.
Lời nói của Kinh truyền đến tai Hỗ, ánh mắt Hỗ hơi lóe lên: "Anh đoán xem cái tên đó muốn làm gì hả."
"Chúng ta không cần phải ra tay, nói cho Lê Hồng, bán cho ông ta một cái ân tình, còn có thể mượn đao giết người, sau khi Lê Thần Vũ chết, Lê Thần Vũ là người duy nhất mà Lê Hồng coi trọng... Nếu như Lê Thần Vũ chết, nhà họ Lê sụp đổ, cũng sẽ không còn xa nữa." Kinh thản nhiên nói.
"Cũng tốt."
...
Sân bay nào đó ở Yên Kinh.
Trong bầu trời đêm tối tăm lạnh lẽo, một chiếc trực thăng, nương theo sự bao phủ của màn đêm, từ trên trời cao bay đến, cuối cùng chậm rãi đáp xuống sân bay.
Ngay khi máy bay trực thăng dừng lại, một người mặc đồng phục màu xanh da trời xông tới, đỡ Lê Thần Vũ đang loạng choạng ngã xuống, lao thẳng về phía đường băng của sân bay.
"Trực thăng đâu? Trực thăng tư nhân của tôi đâu?" Lê Thần Vũ kinh hãi hét lên.
"Cậu Lê, trực thăng riêng đã được sắp xếp cho cậu rồi, cậu có thể lên trực thăng". Một vị nhân viên nói.
Đúng lúc này, bên ngoài sân bay, một chiếc ô tô có rèm che cấp tốc lao tới, đột nhiên đổi hướng chạy về cổng sân bay.
Khi xe chạy tới cổng sân bay, vẻ mặt của Trần Xuân Độ đột nhiên cứng lại!