Trần Xuân Độ sửng sốt, nhìn Lê Kim Huyên, ánh mắt ngập tràn sự tức giận, nụ cười trên mặt đột nhiên có thêm sự thú vị.
"Nói như vậy là em không nỡ để tôi chết?" Trần Xuân Độ cười nói.
Lê Kim Huyên thầm run trong lòng, những lời này của Trần Xuân Độ như đâm trúng chỗ nào đó mềm yếu trong tim cô.
Cô buông Trần Xuân Độ ra, Trần Xuân Độ ngã thẳng xuống ghế sô pha, Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực: "Anh chết là tốt nhất, ai thèm lo cho anh!" Lê Kim Huyên nói xong thì quay người sải bước trên đôi giày cao gót, bước ra khỏi phòng nghe cộp cộp cộp.
Trần Xuân Độ cầm chai rượu lên, uống cạn chút rượu còn sót lại dưới đáy chai, nhìn ra bên ngoài phòng với vẻ mặt thất thần, chẳng hiểu điều gì đang xảy ra.
Lê Kim Huyên nói chuyện không đầu không cuối, như vậy cũng xem là quan tâm anh nhỉ? Trần Xuân Độ lại mở một chai rượu khác, vẻ bối rối trong mắt anh lại dần bị thay thế bởi nỗi buồn đó.
*** Lê Kim Huyên trở về phòng riêng, tức giận ngồi trên sô pha, trong dáng vẻ thì vẫn chưa tiêu hoá được cơn tức.
Tô Loan Loan theo sát phía sau Lê Kim Huyên lúc này vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chỉ có mình cô ấy biết, kỳ thật cô ấy đang mỉm cười.
Vừa rồi nghe đoạn đối thoại giữa Lê Kim Huyên cùng Trần Xuân Độ suýt nữa đã khiến cô ấy cười ra tiếng, khả năng tự chủ của cô ấy tương đối mạnh, và cô ấy đã khắc chế được bản thân.
"Tên khốn kiếp này!" Lê Kim Huyên đang ngồi trên ghế sô pha, không biết từ khi nào mà khuôn mặt xinh đẹp của cô đã đỏ bừng như bị hong lửa, hai má cô nóng lên khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ...
Vỏ bọc mỏng manh của cô đã bị Trần Xuân Độ xe nát không chút do dự, cô lấy hết can đảm để quan tâm Trần Xuân Độ...
Kết quả là anh chàng này không cảm kích! "Sống chết của anh ấy không liên quan gì đến tôi hết!" Lê Kim Huyên nghiến răng nghiến lợi, áp chế ý nghĩ muốn nổi trận lôi đình để bước đến chỗ máy tính xách tay, bắt đầu an tâm làm việc, xử lý công việc của chi nhánh Lê thị tại Yên Kinh.
Còn Tô Loan Loan ngồi ở bên cạnh, thấy Lê Kim Huyên làm việc mà không để tâm tư vào đấy thì lại càng cảm thấy thú vị.
Chẳng qua Lê Kim Huyên cố nén, cố gắng làm ra bộ dáng hoàn toàn không quan tâm đến Trần Xuân Độ mà thôi và điều này càng khiến cô ấy cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên không bao lâu, Lê Kim Huyên cau mày hỏi hỏi Tô Loan Loan: “Cô có biết đại khái anh ấy đã uống bao nhiêu không?”
"Hình như rất lâu rồi?" Tô Loan Loan ngoài mặt do dự, nhưng thật ra trong lòng cô ấy đã tỏ như gương...
Lần trước cô liên thu với Irene, đã bị Trần Xuân Độ trêu đùa một lần, tửu lượng của Trần Xuân Độ rất cao, mấy chai rượu trắng này không làm cho anh ta say được.
Kết quả là trong mười tiếng đồng hồ sau đó, Lê Kim Huyên ở trong phòng, trông rất lo lắng, tưởng tượng đến những thùng rượu trắng trên bàn nước của Trần Xuân Độ lại càng khiến cô cảm thấy bất an.
Nhưng Tô Loan Loan lại bình tĩnh một cách dị thường, bất kể Lê Kim Huyên dùng phương thức gì để ám chỉ cô ấy để cô ấy đi ngó Trần Xuân Độ một chút đi nữa thì cô ấy vẫn giả bộ không hiểu, an ủi: "Tổng giám đốc Lê cứ yên tâm đi, tửu lượng của anh ấy tốt lắm, không chết được đâu, cùng lắm là sẽ say bí tỉ." Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tô Loan Loan, trong lòng có chút khó hiểu, cô không hiểu, Tô Loan Loan ngày thường thông minh nhanh nhạy, nói một chút là hiểu ngay, vì sao dưới tình huống như hôm nay, lại không thể hiểu những gì cô nói! Đương nhiên, Lê Kim Huyên không biết rằng, thùng rượu trong căn phòng cách vách kia đã bị uống sạch trơn… Những chai rượu này có thể gây ngộ độc rượu cho hàng chục người, rốt cục cũng làm cho Trần Xuân Độ không chống cự nổi sức nặng của rượu lăn ra ngủ say khướt trên ghế sô pha.
Và cả căn phòng đã ngập tràn mùi rượu...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhất là đối Trần Xuân Độ, phải đến mấy thùng rượu mới khiến Trần Xuân Độ say, để rồi cuối cùng anh ngủ thiếp đi dưới sự thôi miên của rượu, trong nháy mắt anh đã ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, đây là điều mà anh ta không nghĩ đến.
Tới gần giữa trưa hôm sau, Lê Kim Huyên ở trong phòng rốt cục không thể chịu được nữa, nôn nóng đi tới đi lui, trong mắt ngập tràn sự lo lắng.
Tô Loan Loan ngồi ở một bên, chau mày, thấp giọng nói: "Sắp 24 tiếng rồi, uống nhiều đến mấy cũng nên tỉnh lại rồi.”
Nữ chủ tịch thường ngày bình tĩnh trầm ổn rốt cuộc cũng không kìm nén được xúc động, lộ ra lo lắng cùng quan tâm sâu sắc: "Hôm qua tôi thấy trên bàn có nhiều thùng rượu lắm, nhất định là uống rất nhiều, cho nên bây giờ chưa tỉnh được đâu.”
Sáng nay, Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan đã gõ cửa phòng Trần Xuân Độ không biết bao nhiêu lần, nhưng Trần Xuân Độ ở bên trong vẫn không đáp lại, cuối cùng đã khiến cho Lê Kim Huyên có một chút hoảng hốt.
"Tổng giám đốc Lê cứ yên tâm, đừng chộn rộn.”
Tô Loan Loan cất lời an ủi Lê Kim Huyên: "Chúng ta đợi thêm nửa tiếng nữa, nửa tiếng nữa anh ta mà không ra thì sẽ dùng biện pháp mạnh để mở cửa phòng.”
Lê Kim Huyên nhìn nhìn đồng hồ, cau mày, chậm rãi thở dài, gật đầu: "Được." Thời gian chậm chạp trôi qua, Lê Kim Huyên cố gắng bình tĩnh trở lại, ngồi xuống sô pha nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm đồng hồ, trong lòng càng lúc càng không thể bình tĩnh được nữa.
Đột nhiên, Lê Kim Huyên đứng dậy nhìn Tô Loan Loan, giọng điệu trở nên sắc bén, khẳng định chắc chắn: "Đã nửa tiếng rồi, lập tức đi tìm quản lý, tôi muốn sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Tô Loan Loan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lê Kim Huyên, trong lòng thở dài, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng không nói gì, gật đầu đứng dậy.
"Đi." Lê Kim Huyên không nói không rằng, bất giác chộp tay Tô Loan Loan chạy ra khỏi phòng, tìm quản lý.
Trong quá trình trao đổi, Tô Loan Loan hoảng hốt nhìn Lê Kim Huyên… Hiển nhiên là cô ấy đã nhận ra Lê Kim Huyên có cảm tình với Trần Xuân Độ, khi cô ấy vừa mới trở thành vệ sĩ của Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên luôn hô hét Trần Xuân Độ, hoàn toàn không xem anh ta là người.
Nhưng trong lúc không hay không biết thì một người có tính cách lạnh lùng, thờ ơ như Lê Kim Huyên lại có những giây phút lo lắng như vậy? Hơn nữa, còn là vì người đàn ông thứ hai trong đời.
Trần Xuân Độ thật sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Ngay cả chính Tô Loan Loan cũng không để ý, sau khi biết được lai lịch bí ẩn của Trần Xuân Độ chính bản thân cô ấy cũng không còn ghét Trần Xuân Độ nữa.
Cái nhìn của cô ấy về Trần Xuân Độ đã thay đổi trong vô thức.
Trải qua một phen trao đổi, cuối cùng người quản lý khách sạn đã đồng ý mở phòng riêng của Trần Xuân Độ cho Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan.
Ngay sau đó quản lý khách sạn cầm thẻ phòng đưa hai người đến phòng riêng của Trần Xuân Độ, quản lý khách sạn cầm thẻ phòng quẹt nhẹ, cửa vang lên một tiếng rõ ràng rồi khẽ hé ra.
"Thưa hai cô, cửa phòng đã được mở rồi." Người quản lý khách sạn kính cẩn đứng sang một bên, trên mặt có chút bất lực.
Lẽ ra anh ta không nên mở cửa cho Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan nhưng thái độ của Lê Kim Huyên rất cứng rắn và thậm chí còn đe dọa rằng người trong phòng rất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, khách sạn quản lý đắc tội không nổi, cũng không gánh nổi trách nhiệm này nên đành phải mở cửa phòng.
Quản lý vừa mở cửa, Lê Kim Huyên liền vội vàng đẩy cửa ra, đi giày cao gót lao vào, không sợ té.
Tô Loan Loan theo sát, nhìn thấy Lê Kim Huyên vội vã, vẻ mặt kích động, trong lòng thầm than, sợ là Lê Kim Huyên thật sự rung động rồi! Lê Kim Huyên vọt vào phòng thì bỗng nhiên đi chậm lại, hai mắt trừng lớn, cảnh tượng trong phòng đã doạ cô sợ một phen! "Làm sao vậy?" Tô Loan Loan đi theo tới bên cạnh Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên không trả lời mà nhìn căn phòng, gần như im lặng.
Tô Loan Loan nhìn theo hướng ngón tay của Lê Kim Huyên rồi cũng im lặng.
Vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mùi rượu này chỉ cần ngửi cũng đủ khiến người ta say.
Cũng không biết phải uống bao nhiêu mới có thể tạo nên mùi rượu nồng nặc như vậy.
Trong phòng khách, mọi thứ lộn xộn, những chai rượu lăn lóc, bàn ghế hỗn độn, chẳng khác nào chuồng chó, khiến người ta không dám nhìn.
Như cảnh tượng sau khi bị cơn bão quét qua vậy.
Còn Lê Kim Huyên sau khi đảo mắt nhìn một lượt thì nhanh chóng dừng ánh mắt ngay trên người một ai đó, bóng dáng này nằm dài trên mặt đất, cả người lôi thôi, đang uể oải ngủ say, tiếng ngáy đinh tai nhức óc, cho dù Tô Loan Loan ở bên cạnh Lê Kim Huyên có thể cảm nhận được sự chấn động rất nhỏ trong hư không cũng bị tiếng ngáy của Trần Xuân Độ ảnh hưởng.
Tô Loan Loan chợt biến sắc, Trần Xuân Độ mạnh đến mức nào mà ngay cả tiếng ngáy cũng có thể ảnh hưởng đến hư không? Lê Kim Huyên nhìn lướt qua xong thì ánh mắt của cô lập tức khựng lại, cô nhìn về phía bàn nước, cả thùng rượu trắng đều bị uống sạch.
"Uống sạch trơn… Chả trách..." Lê Kim Huyên thì thào, cô choáng váng luôn rồi! Tô Loan Loan ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì chấn động không thôi, nhiều rượu như vậy mới có thể khiến Trần Xuân Độ say rốt cuộc, tưởu lượng của anh ta lợi hại đến đâu? "Gọi anh ta dậy đi." Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan bên cạnh.
Tô Loan Loan gật đầu, tiến tới chỗ Trần Xuân Độ.
Về phần Lê Kim Huyên, sau khi nhìn xung quanh một vòng thì cô đột nhiên chú ý đến tấm ảnh nằm bên cạnh tay phải của Trần Xuân Độ, cô mang theo nghi hoặc, ngồi chồm hổm xuống nhặt tấm ảnh lên.
Lê Kim Huyên lau sạch bụi trên bức ảnh, cẩn thận quan sát, trong bức ảnh có cả nam lẫn nữ, ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng cô lại chẳng quen biết ai.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Xuân Độ cầm một bức ảnh cô chưa từng thấy, uống say như vậy, chẳng lẽ bức ảnh này có câu chuyện gì sao? Khi Lê Kim Huyên cầm bức ảnh và đang lâm vào trầm tư thì Trần Xuân Độ bị Tô Loan Loan đánh thức, sau khi tỉnh lại, Trần Xuân Độ liếc mắt một cái liền thấy Lê Kim Huyên đang nắm tấm ảnh, sắc mặt chợt biến, sự mơ màng khi vừa mới mở mắng của anh đã bị thay thế bằng sự tỉnh táo.
Ánh mắt của Trần Xuân Độ lạnh lùng, giơ tay ra nhanh như chớp, làm cho Tô Loan Loan không kịp phản ứng.
"Anh làm gì thế?" Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên lạnh lùng, cô nhìn Trần Xuân Độ.
"Chẳng làm gì cả." Trần Xuân Độ cất bức ảnh đi, nhưng Lê Kim Huyên lại giống như bắt được cái gì, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hỏi: “Bức ảnh này liên quan gì đến anh? "Không liên quan gì hết." Trần Xuân Độ thản nhiên nói, cả người nồng nặc mùi rượu khó ngửi.
Lê Kim Huyên nhíu mày, giọng điệu có thêm vài phần châm chọc: "Không liên quan mà anh lại cầm nó rồi uống say mèm như vậy?”
Trần Xuân Độ không nói gì, nhưng Lê Kim Huyên vẫn không tha, cô tiến tới và nói: "Cho tôi xem bức ảnh." "Đây là chuyện của tôi." Đột nhiên, Trần Xuân Độ từ chối, giọng điệu của anh trở nên kiên quyết hơn một chút, khiến Lê Kim Huyên hơi sửng sốt.
Lê Kim Huyên hiếm khi gặp phải tình huống như vậy, Trần Xuân Độ rất ít khi quyết đoán như thế, hầu như là không cần phải suy nghĩ.
Rõ ràng là bức ảnh không bình thường, thứ có thể khiến cho tên khốn nạn này thà mạo phạm cô cũng không phải bảo vệ rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì? Tô Loan Loan ở bên cạnh không khỏi lộ ra vẻ tò mò, cô ấy cũng không ngờ Trần Xuân Độ lại trở nên kiên quyết như vậy chỉ vì một bức ảnh? Anh thậm chí còn không thèm nhìn Lê Kim Huyên một cái.
"Nói như vậy là em không nỡ để tôi chết?" Trần Xuân Độ cười nói.
Lê Kim Huyên thầm run trong lòng, những lời này của Trần Xuân Độ như đâm trúng chỗ nào đó mềm yếu trong tim cô.
Cô buông Trần Xuân Độ ra, Trần Xuân Độ ngã thẳng xuống ghế sô pha, Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực: "Anh chết là tốt nhất, ai thèm lo cho anh!" Lê Kim Huyên nói xong thì quay người sải bước trên đôi giày cao gót, bước ra khỏi phòng nghe cộp cộp cộp.
Trần Xuân Độ cầm chai rượu lên, uống cạn chút rượu còn sót lại dưới đáy chai, nhìn ra bên ngoài phòng với vẻ mặt thất thần, chẳng hiểu điều gì đang xảy ra.
Lê Kim Huyên nói chuyện không đầu không cuối, như vậy cũng xem là quan tâm anh nhỉ? Trần Xuân Độ lại mở một chai rượu khác, vẻ bối rối trong mắt anh lại dần bị thay thế bởi nỗi buồn đó.
*** Lê Kim Huyên trở về phòng riêng, tức giận ngồi trên sô pha, trong dáng vẻ thì vẫn chưa tiêu hoá được cơn tức.
Tô Loan Loan theo sát phía sau Lê Kim Huyên lúc này vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chỉ có mình cô ấy biết, kỳ thật cô ấy đang mỉm cười.
Vừa rồi nghe đoạn đối thoại giữa Lê Kim Huyên cùng Trần Xuân Độ suýt nữa đã khiến cô ấy cười ra tiếng, khả năng tự chủ của cô ấy tương đối mạnh, và cô ấy đã khắc chế được bản thân.
"Tên khốn kiếp này!" Lê Kim Huyên đang ngồi trên ghế sô pha, không biết từ khi nào mà khuôn mặt xinh đẹp của cô đã đỏ bừng như bị hong lửa, hai má cô nóng lên khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ...
Vỏ bọc mỏng manh của cô đã bị Trần Xuân Độ xe nát không chút do dự, cô lấy hết can đảm để quan tâm Trần Xuân Độ...
Kết quả là anh chàng này không cảm kích! "Sống chết của anh ấy không liên quan gì đến tôi hết!" Lê Kim Huyên nghiến răng nghiến lợi, áp chế ý nghĩ muốn nổi trận lôi đình để bước đến chỗ máy tính xách tay, bắt đầu an tâm làm việc, xử lý công việc của chi nhánh Lê thị tại Yên Kinh.
Còn Tô Loan Loan ngồi ở bên cạnh, thấy Lê Kim Huyên làm việc mà không để tâm tư vào đấy thì lại càng cảm thấy thú vị.
Chẳng qua Lê Kim Huyên cố nén, cố gắng làm ra bộ dáng hoàn toàn không quan tâm đến Trần Xuân Độ mà thôi và điều này càng khiến cô ấy cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên không bao lâu, Lê Kim Huyên cau mày hỏi hỏi Tô Loan Loan: “Cô có biết đại khái anh ấy đã uống bao nhiêu không?”
"Hình như rất lâu rồi?" Tô Loan Loan ngoài mặt do dự, nhưng thật ra trong lòng cô ấy đã tỏ như gương...
Lần trước cô liên thu với Irene, đã bị Trần Xuân Độ trêu đùa một lần, tửu lượng của Trần Xuân Độ rất cao, mấy chai rượu trắng này không làm cho anh ta say được.
Kết quả là trong mười tiếng đồng hồ sau đó, Lê Kim Huyên ở trong phòng, trông rất lo lắng, tưởng tượng đến những thùng rượu trắng trên bàn nước của Trần Xuân Độ lại càng khiến cô cảm thấy bất an.
Nhưng Tô Loan Loan lại bình tĩnh một cách dị thường, bất kể Lê Kim Huyên dùng phương thức gì để ám chỉ cô ấy để cô ấy đi ngó Trần Xuân Độ một chút đi nữa thì cô ấy vẫn giả bộ không hiểu, an ủi: "Tổng giám đốc Lê cứ yên tâm đi, tửu lượng của anh ấy tốt lắm, không chết được đâu, cùng lắm là sẽ say bí tỉ." Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tô Loan Loan, trong lòng có chút khó hiểu, cô không hiểu, Tô Loan Loan ngày thường thông minh nhanh nhạy, nói một chút là hiểu ngay, vì sao dưới tình huống như hôm nay, lại không thể hiểu những gì cô nói! Đương nhiên, Lê Kim Huyên không biết rằng, thùng rượu trong căn phòng cách vách kia đã bị uống sạch trơn… Những chai rượu này có thể gây ngộ độc rượu cho hàng chục người, rốt cục cũng làm cho Trần Xuân Độ không chống cự nổi sức nặng của rượu lăn ra ngủ say khướt trên ghế sô pha.
Và cả căn phòng đã ngập tràn mùi rượu...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhất là đối Trần Xuân Độ, phải đến mấy thùng rượu mới khiến Trần Xuân Độ say, để rồi cuối cùng anh ngủ thiếp đi dưới sự thôi miên của rượu, trong nháy mắt anh đã ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, đây là điều mà anh ta không nghĩ đến.
Tới gần giữa trưa hôm sau, Lê Kim Huyên ở trong phòng rốt cục không thể chịu được nữa, nôn nóng đi tới đi lui, trong mắt ngập tràn sự lo lắng.
Tô Loan Loan ngồi ở một bên, chau mày, thấp giọng nói: "Sắp 24 tiếng rồi, uống nhiều đến mấy cũng nên tỉnh lại rồi.”
Nữ chủ tịch thường ngày bình tĩnh trầm ổn rốt cuộc cũng không kìm nén được xúc động, lộ ra lo lắng cùng quan tâm sâu sắc: "Hôm qua tôi thấy trên bàn có nhiều thùng rượu lắm, nhất định là uống rất nhiều, cho nên bây giờ chưa tỉnh được đâu.”
Sáng nay, Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan đã gõ cửa phòng Trần Xuân Độ không biết bao nhiêu lần, nhưng Trần Xuân Độ ở bên trong vẫn không đáp lại, cuối cùng đã khiến cho Lê Kim Huyên có một chút hoảng hốt.
"Tổng giám đốc Lê cứ yên tâm, đừng chộn rộn.”
Tô Loan Loan cất lời an ủi Lê Kim Huyên: "Chúng ta đợi thêm nửa tiếng nữa, nửa tiếng nữa anh ta mà không ra thì sẽ dùng biện pháp mạnh để mở cửa phòng.”
Lê Kim Huyên nhìn nhìn đồng hồ, cau mày, chậm rãi thở dài, gật đầu: "Được." Thời gian chậm chạp trôi qua, Lê Kim Huyên cố gắng bình tĩnh trở lại, ngồi xuống sô pha nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm đồng hồ, trong lòng càng lúc càng không thể bình tĩnh được nữa.
Đột nhiên, Lê Kim Huyên đứng dậy nhìn Tô Loan Loan, giọng điệu trở nên sắc bén, khẳng định chắc chắn: "Đã nửa tiếng rồi, lập tức đi tìm quản lý, tôi muốn sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Tô Loan Loan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lê Kim Huyên, trong lòng thở dài, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng không nói gì, gật đầu đứng dậy.
"Đi." Lê Kim Huyên không nói không rằng, bất giác chộp tay Tô Loan Loan chạy ra khỏi phòng, tìm quản lý.
Trong quá trình trao đổi, Tô Loan Loan hoảng hốt nhìn Lê Kim Huyên… Hiển nhiên là cô ấy đã nhận ra Lê Kim Huyên có cảm tình với Trần Xuân Độ, khi cô ấy vừa mới trở thành vệ sĩ của Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên luôn hô hét Trần Xuân Độ, hoàn toàn không xem anh ta là người.
Nhưng trong lúc không hay không biết thì một người có tính cách lạnh lùng, thờ ơ như Lê Kim Huyên lại có những giây phút lo lắng như vậy? Hơn nữa, còn là vì người đàn ông thứ hai trong đời.
Trần Xuân Độ thật sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Ngay cả chính Tô Loan Loan cũng không để ý, sau khi biết được lai lịch bí ẩn của Trần Xuân Độ chính bản thân cô ấy cũng không còn ghét Trần Xuân Độ nữa.
Cái nhìn của cô ấy về Trần Xuân Độ đã thay đổi trong vô thức.
Trải qua một phen trao đổi, cuối cùng người quản lý khách sạn đã đồng ý mở phòng riêng của Trần Xuân Độ cho Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan.
Ngay sau đó quản lý khách sạn cầm thẻ phòng đưa hai người đến phòng riêng của Trần Xuân Độ, quản lý khách sạn cầm thẻ phòng quẹt nhẹ, cửa vang lên một tiếng rõ ràng rồi khẽ hé ra.
"Thưa hai cô, cửa phòng đã được mở rồi." Người quản lý khách sạn kính cẩn đứng sang một bên, trên mặt có chút bất lực.
Lẽ ra anh ta không nên mở cửa cho Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan nhưng thái độ của Lê Kim Huyên rất cứng rắn và thậm chí còn đe dọa rằng người trong phòng rất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, khách sạn quản lý đắc tội không nổi, cũng không gánh nổi trách nhiệm này nên đành phải mở cửa phòng.
Quản lý vừa mở cửa, Lê Kim Huyên liền vội vàng đẩy cửa ra, đi giày cao gót lao vào, không sợ té.
Tô Loan Loan theo sát, nhìn thấy Lê Kim Huyên vội vã, vẻ mặt kích động, trong lòng thầm than, sợ là Lê Kim Huyên thật sự rung động rồi! Lê Kim Huyên vọt vào phòng thì bỗng nhiên đi chậm lại, hai mắt trừng lớn, cảnh tượng trong phòng đã doạ cô sợ một phen! "Làm sao vậy?" Tô Loan Loan đi theo tới bên cạnh Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên không trả lời mà nhìn căn phòng, gần như im lặng.
Tô Loan Loan nhìn theo hướng ngón tay của Lê Kim Huyên rồi cũng im lặng.
Vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mùi rượu này chỉ cần ngửi cũng đủ khiến người ta say.
Cũng không biết phải uống bao nhiêu mới có thể tạo nên mùi rượu nồng nặc như vậy.
Trong phòng khách, mọi thứ lộn xộn, những chai rượu lăn lóc, bàn ghế hỗn độn, chẳng khác nào chuồng chó, khiến người ta không dám nhìn.
Như cảnh tượng sau khi bị cơn bão quét qua vậy.
Còn Lê Kim Huyên sau khi đảo mắt nhìn một lượt thì nhanh chóng dừng ánh mắt ngay trên người một ai đó, bóng dáng này nằm dài trên mặt đất, cả người lôi thôi, đang uể oải ngủ say, tiếng ngáy đinh tai nhức óc, cho dù Tô Loan Loan ở bên cạnh Lê Kim Huyên có thể cảm nhận được sự chấn động rất nhỏ trong hư không cũng bị tiếng ngáy của Trần Xuân Độ ảnh hưởng.
Tô Loan Loan chợt biến sắc, Trần Xuân Độ mạnh đến mức nào mà ngay cả tiếng ngáy cũng có thể ảnh hưởng đến hư không? Lê Kim Huyên nhìn lướt qua xong thì ánh mắt của cô lập tức khựng lại, cô nhìn về phía bàn nước, cả thùng rượu trắng đều bị uống sạch.
"Uống sạch trơn… Chả trách..." Lê Kim Huyên thì thào, cô choáng váng luôn rồi! Tô Loan Loan ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì chấn động không thôi, nhiều rượu như vậy mới có thể khiến Trần Xuân Độ say rốt cuộc, tưởu lượng của anh ta lợi hại đến đâu? "Gọi anh ta dậy đi." Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan bên cạnh.
Tô Loan Loan gật đầu, tiến tới chỗ Trần Xuân Độ.
Về phần Lê Kim Huyên, sau khi nhìn xung quanh một vòng thì cô đột nhiên chú ý đến tấm ảnh nằm bên cạnh tay phải của Trần Xuân Độ, cô mang theo nghi hoặc, ngồi chồm hổm xuống nhặt tấm ảnh lên.
Lê Kim Huyên lau sạch bụi trên bức ảnh, cẩn thận quan sát, trong bức ảnh có cả nam lẫn nữ, ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng cô lại chẳng quen biết ai.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Xuân Độ cầm một bức ảnh cô chưa từng thấy, uống say như vậy, chẳng lẽ bức ảnh này có câu chuyện gì sao? Khi Lê Kim Huyên cầm bức ảnh và đang lâm vào trầm tư thì Trần Xuân Độ bị Tô Loan Loan đánh thức, sau khi tỉnh lại, Trần Xuân Độ liếc mắt một cái liền thấy Lê Kim Huyên đang nắm tấm ảnh, sắc mặt chợt biến, sự mơ màng khi vừa mới mở mắng của anh đã bị thay thế bằng sự tỉnh táo.
Ánh mắt của Trần Xuân Độ lạnh lùng, giơ tay ra nhanh như chớp, làm cho Tô Loan Loan không kịp phản ứng.
"Anh làm gì thế?" Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên lạnh lùng, cô nhìn Trần Xuân Độ.
"Chẳng làm gì cả." Trần Xuân Độ cất bức ảnh đi, nhưng Lê Kim Huyên lại giống như bắt được cái gì, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hỏi: “Bức ảnh này liên quan gì đến anh? "Không liên quan gì hết." Trần Xuân Độ thản nhiên nói, cả người nồng nặc mùi rượu khó ngửi.
Lê Kim Huyên nhíu mày, giọng điệu có thêm vài phần châm chọc: "Không liên quan mà anh lại cầm nó rồi uống say mèm như vậy?”
Trần Xuân Độ không nói gì, nhưng Lê Kim Huyên vẫn không tha, cô tiến tới và nói: "Cho tôi xem bức ảnh." "Đây là chuyện của tôi." Đột nhiên, Trần Xuân Độ từ chối, giọng điệu của anh trở nên kiên quyết hơn một chút, khiến Lê Kim Huyên hơi sửng sốt.
Lê Kim Huyên hiếm khi gặp phải tình huống như vậy, Trần Xuân Độ rất ít khi quyết đoán như thế, hầu như là không cần phải suy nghĩ.
Rõ ràng là bức ảnh không bình thường, thứ có thể khiến cho tên khốn nạn này thà mạo phạm cô cũng không phải bảo vệ rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì? Tô Loan Loan ở bên cạnh không khỏi lộ ra vẻ tò mò, cô ấy cũng không ngờ Trần Xuân Độ lại trở nên kiên quyết như vậy chỉ vì một bức ảnh? Anh thậm chí còn không thèm nhìn Lê Kim Huyên một cái.