Tim Trần Xuân Độ đập thình thịch, anh nhanh chóng né đạn, nhân cơ hội mặc quần áo vào.
“Giết người là phạm pháp, em còn trẻ, không thể như vậy được!” Trần Xuân Độ khuyên nhủ.
“Khốn kiếp! Đi chết đi! Đi chết đi!” Lưu Tịnh Tịnh bắn liên tục nhiều phát súng nhưng không trúng Trần Xuân Độ một phát nào, cô ta càng phẫn nộ hơn như thể sắp mất kiểm soát.
“Em bình tĩnh trước đã, chuyện giữa chúng ta đợi em bình tĩnh lại rồi bàn sau...” Trần Xuân Độ mặc quần áo xong, thấy không khuyên được bèn vội vàng lao ra cửa phòng, nhanh chân bỏ chạy, không trêu vào nổi thì ông đây không trốn được à?
“Khốn kiếp! Đừng chạy!” Lưu Tịnh Tịnh tức giận đến mức mất kiểm soát, túm chăn chạy ra cửa phòng, nhắm vào hành lang bắn liên tiếp.
Cuối cùng cô ta đành phải trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ biến mất trên hành lang.
Lưu Tịnh Tịnh vô cùng phẫn nộ, nhanh chóng quay lại phòng thay đồ, sau đó cầm súng xông ra ngoài.
Nhưng khi cô ta chạy xuống dưới tầng khách sạn thì không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông chết tiệt kia nữa.
Nhân viên lễ tân của khách sạn nhìn thấy khẩu súng trên tay cô ta thì sững sờ, toàn thân run rẩy.
“Thưa... Thưa cô...” Lễ tân run rẩy nói: “Đây, đây là đồ do anh khách khi nãy để lại. Anh ấy bảo... bảo chúng tôi đưa cho cô...”
Nhân viên lễ tân run giọng đặt một tấm thẻ lên quầy lễ tân...
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh cực kỳ lạnh lùng, cô ta nổi giận đùng đùng đi tới trước quầy lễ tân cầm thẻ lên xem thử, là thẻ ngân hàng!
Lúc này toàn thân Lưu Tịnh Tịnh đều đang run rẩy, hành động này coi như cho chút tiền rồi đuổi cô đi ư? Cô ta cảm thấy mình đã bị hạ nhục!
“Đồ khốn! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Giọng nói giận dữ của Lưu Tịnh Tịnh vang vọng khắp đại sảnh khách sạn.
Lúc này Trần Xuân Độ, đương sự của nguồn tai vạ này đang lái Maybach bỏ trốn.
Bỗng nhiên điện thoại của Trần Xuân Độ đổ chuông.
Là Lê Kim Huyên gọi tới, Trần Xuân Độ vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng quát mắng của cô.
“Trần Xuân Độ, anh đang ở đâu? Tối qua anh đã làm gì? Sáng nay gọi cho anh thì anh không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, ngày nào cũng không thấy anh đâu cả?” Lê Kim Huyên lạnh giọng quát, rõ ràng cô đang rất tức giận.
“À, xin lỗi, tối qua anh uống chút rượu nên ngủ quên mất...” Trần Xuân Độ giải thích.
“Uống rượu với người phụ nữ nào?” Lê Kim Huyên hỏi đầy hàm ý, giọng nói mang theo cảm xúc khó đoán.
“Không phải phụ nữ, là đàn ông...” Trần Xuân Độ đương nhiên không thể nói thật, giấu giếm nói tiếp: “Giờ anh ghé qua đón em...”
Xe Maybach lao vùn vụt đến biệt thự nhà họ Lê, Trần Xuân Độ nhanh chóng chở nữ thần tổng giám đốc đi làm.
Trên đường đi, Trần Xuân Độ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, nhìn có vẻ hơi buồn bực.
“Kim Huyên, anh hỏi em một vấn đề.” Trần Xuân Độ chần chừ hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Lê Kim Huyên nghiêng đầu sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Chủ tịch Tiết Nghĩa của tập đoàn Phi Dương ấy, nền tảng của anh ta ở thành phố T ra sao?” Trần Xuân Độ hờ hững hỏi, một tia sắc bén loé qua trong mắt anh, đó là sát khí! Vụ việc tối qua đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của anh, anh muốn giết người!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên toát lên vẻ kinh ngạc, cô hỏi: “Sao vậy? Anh hỏi việc này làm gì?”
Sau vài giây do dự, Lê Kim Huyên đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc thốt lên: “Anh muốn ra tay với Tiết Nghĩa?”
“Nếu em cảm thấy có thể, ngày mai anh chàng họ Tiết sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Trần Xuân Độ nheo mắt lại, một luồng sát khí lập tức phóng ra ngoài.
Trái tim Lê Kim Huyên đập thình thịch và trở nên loạn nhịp, anh muốn ra tay với Tiết Nghĩa? Là vì cô ư? Lê Kim Huyên đoán bừa trong lòng.
Yên lặng một lát, Lê Kim Huyên chậm rãi đáp: “Lai lịch của Tiết Nghĩa... Nếu động vào anh ta có thể sẽ liên luỵ đến lợi ích của tập đoàn, tạm thời đừng ra tay. Bây giờ là thời điểm quan trọng, tôi không muốn khiến tập đoàn phải đối mặt với một mối uy hiếp khác nữa.”
Giọng cô có vẻ phức tạp và bất lực, cô không muốn khơi mào tranh chấp, cũng không muốn Trần Xuân Độ bị cuốn vào mớ rắc rối này. Đây là một vực sâu vô tận, sâu đến mức không thấy đáy.
Nghe Lê Kim Huyên nói thế, Trần Xuân Độ chậm rãi hít một hơi thuốc, sát khí trong mắt dần biết mất. Nếu cô nói không tiện ra tay, vậy anh sẽ nghe theo cô.
Trần Xuân Độ đương nhiên không sợ ai cả, chẳng qua anh sợ làm liên luỵ đến Lê Kim Huyên. Thái độ không kiêng dè của anh sẽ tạo thành nguy cơ vô hình cho tập đoàn Lê thị, có lẽ đây được gọi là ý thức trách nhiệm. Trước khi về nước C, Trần Xuân Độ chưa bao giờ có ý thức trách nhiệm và lo lắng, nhưng kể từ khi lấy Lê Kim Huyên, tất cả hành động của anh đều phải suy xét đến hậu quả. Có thể khiến Long Vương lo lắng và có ý thức trách nhiệm, đây là điều mà rất nhiều phụ nữ ở thế giới phương Tây không làm được, nhưng Lê Kim Huyên lại làm được.
Sau khi đưa Lê Kim Huyên đến tập đoàn, Trần Xuân Độ ngồi trong xe, bình tĩnh hút hết một điếu thuốc.
Sau đó anh quay đầu xe, lái đi nơi khác...
...
Ở cổng tập đoàn Phi Dương, mấy nhân viên bảo vệ đang đứng gác trước cổng với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này đang là giờ cao điểm, nhân viên công ty lần lượt đi làm, nối gót nhau đi vào trong toà nhà.
Bỗng nhiên có tiếng động cơ gầm rú, một chiếc Maybach màu đen từ xa chạy nhanh đến.
“Dừng xe!” Mấy nhân viên bảo vệ nhìn thấy chiếc xe này thì lạnh mặt, đang định đi ra cản lại.
“Ầm!” Chiếc Maybach đâm thẳng vào hàng rào cổng xoay soát thẻ tự động chạy vào trong, sau đó trượt bánh sau một vòng rồi dừng dưới cửa toà nhà.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc lá, chậm rãi bước ra khỏi xe Maybach.
Các nhân viên của tập đoàn Phi Dương xung quanh đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn chiếc xe và người đàn ông này.
Tình huống gì đây? Người đàn ông này là ai mà cả gan đâm vào cổng tập đoàn Phi Dương?
Ở đằng sau, một nhóm bảo vệ cầm dùi cui điện xông lên, bao vây Trần Xuân Độ lại.
“Mày là ai? Sao mày dám đâm vào cổng tập đoàn Phi Dương? Không muốn sống nữa à?” Các nhân viên bảo vệ chỉ dùi cui vào Trần Xuân Độ, tức giận quát.
Trần Xuân Độ nhả khói thuốc, thản nhiên đáp: “Giao hàng đây, hàng của chủ tịch Tiết Nghĩa.”
“Giao hàng gì? Công ty giao hàng nào?” Nhóm nhân viên bảo vệ ngẩn ra, lớn tiếng hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
“RedTube.” Trần Xuân Độ trả lời sâu xa, nở một nụ cười mỉa mai.
Các nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, không phản ứng kịp, RedTube? Sao cái tên này nghe hơi quen nhỉ?
“Tổ... Tổ trưởng... RedTube... chính là trang web đó...” Một tên cấp dưới nhẹ nhàng đến gần tên tổ trưởng tổ bảo vệ, dè dặt nói.
Nghe vậy, tên tổ trưởng lập tức hiểu, vẻ mặt của cả đám bảo vệ đều trở nên hơi kì lạ.
Khi các nhân viên bảo vệ đang ngây người...
Hai chiếc xe vận chuyển hàng từ từ tiến đến, sau đó dừng lại trước cổng tập đoàn Phi Dương.
“Hàng đến rồi.” Trần Xuân Độ cười nhếch mép, chậm rãi về phía xe vận chuyển hàng.
“Anh là người đặt hàng sáng nay phải không?” Nhân viên giao hàng hỏi.
Trần Xuân Độ ngậm thuốc lá gật đầu.
“Dỡ hàng để trước cổng đi.” Trần Xuân Độ thản nhiên bảo.
“Hả?” Mấy nhân viên giao hàng hơi khó hiểu, yêu cầu của khách hàng này lạ thật. Nhưng họ không hỏi nhiều, họ chỉ phụ trách giao hàng, không phụ trách những việc khác.
“Giết người là phạm pháp, em còn trẻ, không thể như vậy được!” Trần Xuân Độ khuyên nhủ.
“Khốn kiếp! Đi chết đi! Đi chết đi!” Lưu Tịnh Tịnh bắn liên tục nhiều phát súng nhưng không trúng Trần Xuân Độ một phát nào, cô ta càng phẫn nộ hơn như thể sắp mất kiểm soát.
“Em bình tĩnh trước đã, chuyện giữa chúng ta đợi em bình tĩnh lại rồi bàn sau...” Trần Xuân Độ mặc quần áo xong, thấy không khuyên được bèn vội vàng lao ra cửa phòng, nhanh chân bỏ chạy, không trêu vào nổi thì ông đây không trốn được à?
“Khốn kiếp! Đừng chạy!” Lưu Tịnh Tịnh tức giận đến mức mất kiểm soát, túm chăn chạy ra cửa phòng, nhắm vào hành lang bắn liên tiếp.
Cuối cùng cô ta đành phải trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ biến mất trên hành lang.
Lưu Tịnh Tịnh vô cùng phẫn nộ, nhanh chóng quay lại phòng thay đồ, sau đó cầm súng xông ra ngoài.
Nhưng khi cô ta chạy xuống dưới tầng khách sạn thì không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông chết tiệt kia nữa.
Nhân viên lễ tân của khách sạn nhìn thấy khẩu súng trên tay cô ta thì sững sờ, toàn thân run rẩy.
“Thưa... Thưa cô...” Lễ tân run rẩy nói: “Đây, đây là đồ do anh khách khi nãy để lại. Anh ấy bảo... bảo chúng tôi đưa cho cô...”
Nhân viên lễ tân run giọng đặt một tấm thẻ lên quầy lễ tân...
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh cực kỳ lạnh lùng, cô ta nổi giận đùng đùng đi tới trước quầy lễ tân cầm thẻ lên xem thử, là thẻ ngân hàng!
Lúc này toàn thân Lưu Tịnh Tịnh đều đang run rẩy, hành động này coi như cho chút tiền rồi đuổi cô đi ư? Cô ta cảm thấy mình đã bị hạ nhục!
“Đồ khốn! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Giọng nói giận dữ của Lưu Tịnh Tịnh vang vọng khắp đại sảnh khách sạn.
Lúc này Trần Xuân Độ, đương sự của nguồn tai vạ này đang lái Maybach bỏ trốn.
Bỗng nhiên điện thoại của Trần Xuân Độ đổ chuông.
Là Lê Kim Huyên gọi tới, Trần Xuân Độ vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng quát mắng của cô.
“Trần Xuân Độ, anh đang ở đâu? Tối qua anh đã làm gì? Sáng nay gọi cho anh thì anh không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, ngày nào cũng không thấy anh đâu cả?” Lê Kim Huyên lạnh giọng quát, rõ ràng cô đang rất tức giận.
“À, xin lỗi, tối qua anh uống chút rượu nên ngủ quên mất...” Trần Xuân Độ giải thích.
“Uống rượu với người phụ nữ nào?” Lê Kim Huyên hỏi đầy hàm ý, giọng nói mang theo cảm xúc khó đoán.
“Không phải phụ nữ, là đàn ông...” Trần Xuân Độ đương nhiên không thể nói thật, giấu giếm nói tiếp: “Giờ anh ghé qua đón em...”
Xe Maybach lao vùn vụt đến biệt thự nhà họ Lê, Trần Xuân Độ nhanh chóng chở nữ thần tổng giám đốc đi làm.
Trên đường đi, Trần Xuân Độ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, nhìn có vẻ hơi buồn bực.
“Kim Huyên, anh hỏi em một vấn đề.” Trần Xuân Độ chần chừ hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Lê Kim Huyên nghiêng đầu sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Chủ tịch Tiết Nghĩa của tập đoàn Phi Dương ấy, nền tảng của anh ta ở thành phố T ra sao?” Trần Xuân Độ hờ hững hỏi, một tia sắc bén loé qua trong mắt anh, đó là sát khí! Vụ việc tối qua đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của anh, anh muốn giết người!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên toát lên vẻ kinh ngạc, cô hỏi: “Sao vậy? Anh hỏi việc này làm gì?”
Sau vài giây do dự, Lê Kim Huyên đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc thốt lên: “Anh muốn ra tay với Tiết Nghĩa?”
“Nếu em cảm thấy có thể, ngày mai anh chàng họ Tiết sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Trần Xuân Độ nheo mắt lại, một luồng sát khí lập tức phóng ra ngoài.
Trái tim Lê Kim Huyên đập thình thịch và trở nên loạn nhịp, anh muốn ra tay với Tiết Nghĩa? Là vì cô ư? Lê Kim Huyên đoán bừa trong lòng.
Yên lặng một lát, Lê Kim Huyên chậm rãi đáp: “Lai lịch của Tiết Nghĩa... Nếu động vào anh ta có thể sẽ liên luỵ đến lợi ích của tập đoàn, tạm thời đừng ra tay. Bây giờ là thời điểm quan trọng, tôi không muốn khiến tập đoàn phải đối mặt với một mối uy hiếp khác nữa.”
Giọng cô có vẻ phức tạp và bất lực, cô không muốn khơi mào tranh chấp, cũng không muốn Trần Xuân Độ bị cuốn vào mớ rắc rối này. Đây là một vực sâu vô tận, sâu đến mức không thấy đáy.
Nghe Lê Kim Huyên nói thế, Trần Xuân Độ chậm rãi hít một hơi thuốc, sát khí trong mắt dần biết mất. Nếu cô nói không tiện ra tay, vậy anh sẽ nghe theo cô.
Trần Xuân Độ đương nhiên không sợ ai cả, chẳng qua anh sợ làm liên luỵ đến Lê Kim Huyên. Thái độ không kiêng dè của anh sẽ tạo thành nguy cơ vô hình cho tập đoàn Lê thị, có lẽ đây được gọi là ý thức trách nhiệm. Trước khi về nước C, Trần Xuân Độ chưa bao giờ có ý thức trách nhiệm và lo lắng, nhưng kể từ khi lấy Lê Kim Huyên, tất cả hành động của anh đều phải suy xét đến hậu quả. Có thể khiến Long Vương lo lắng và có ý thức trách nhiệm, đây là điều mà rất nhiều phụ nữ ở thế giới phương Tây không làm được, nhưng Lê Kim Huyên lại làm được.
Sau khi đưa Lê Kim Huyên đến tập đoàn, Trần Xuân Độ ngồi trong xe, bình tĩnh hút hết một điếu thuốc.
Sau đó anh quay đầu xe, lái đi nơi khác...
...
Ở cổng tập đoàn Phi Dương, mấy nhân viên bảo vệ đang đứng gác trước cổng với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này đang là giờ cao điểm, nhân viên công ty lần lượt đi làm, nối gót nhau đi vào trong toà nhà.
Bỗng nhiên có tiếng động cơ gầm rú, một chiếc Maybach màu đen từ xa chạy nhanh đến.
“Dừng xe!” Mấy nhân viên bảo vệ nhìn thấy chiếc xe này thì lạnh mặt, đang định đi ra cản lại.
“Ầm!” Chiếc Maybach đâm thẳng vào hàng rào cổng xoay soát thẻ tự động chạy vào trong, sau đó trượt bánh sau một vòng rồi dừng dưới cửa toà nhà.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc lá, chậm rãi bước ra khỏi xe Maybach.
Các nhân viên của tập đoàn Phi Dương xung quanh đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn chiếc xe và người đàn ông này.
Tình huống gì đây? Người đàn ông này là ai mà cả gan đâm vào cổng tập đoàn Phi Dương?
Ở đằng sau, một nhóm bảo vệ cầm dùi cui điện xông lên, bao vây Trần Xuân Độ lại.
“Mày là ai? Sao mày dám đâm vào cổng tập đoàn Phi Dương? Không muốn sống nữa à?” Các nhân viên bảo vệ chỉ dùi cui vào Trần Xuân Độ, tức giận quát.
Trần Xuân Độ nhả khói thuốc, thản nhiên đáp: “Giao hàng đây, hàng của chủ tịch Tiết Nghĩa.”
“Giao hàng gì? Công ty giao hàng nào?” Nhóm nhân viên bảo vệ ngẩn ra, lớn tiếng hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
“RedTube.” Trần Xuân Độ trả lời sâu xa, nở một nụ cười mỉa mai.
Các nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, không phản ứng kịp, RedTube? Sao cái tên này nghe hơi quen nhỉ?
“Tổ... Tổ trưởng... RedTube... chính là trang web đó...” Một tên cấp dưới nhẹ nhàng đến gần tên tổ trưởng tổ bảo vệ, dè dặt nói.
Nghe vậy, tên tổ trưởng lập tức hiểu, vẻ mặt của cả đám bảo vệ đều trở nên hơi kì lạ.
Khi các nhân viên bảo vệ đang ngây người...
Hai chiếc xe vận chuyển hàng từ từ tiến đến, sau đó dừng lại trước cổng tập đoàn Phi Dương.
“Hàng đến rồi.” Trần Xuân Độ cười nhếch mép, chậm rãi về phía xe vận chuyển hàng.
“Anh là người đặt hàng sáng nay phải không?” Nhân viên giao hàng hỏi.
Trần Xuân Độ ngậm thuốc lá gật đầu.
“Dỡ hàng để trước cổng đi.” Trần Xuân Độ thản nhiên bảo.
“Hả?” Mấy nhân viên giao hàng hơi khó hiểu, yêu cầu của khách hàng này lạ thật. Nhưng họ không hỏi nhiều, họ chỉ phụ trách giao hàng, không phụ trách những việc khác.