Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Họ Trần kia!”

Trương Bảo Thành cảm thấy vô cùng bực bội, khó chịu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Xuân Độ, nói ra từng từ từng chữ một, ông ta sắp bị làm cho tức đến mức khóe mắt muốn nứt ra, thậm chí tức đến mức sinh ra bệnh tim rồi!

“Hội trưởng Trương, ngài bớt giận!” Bào Vũ ở bên cạnh Trương Bảo Thành cẩn thận đi lên, vuốt ngực cho Trương Bảo Thành, khơi thông khí cho Trương Bảo Thành.

Bào Vũ vừa xoa dịu Trương Bảo Thành, vừa ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, ánh mắt chợt lóe lên một tia phức tạp người khác khó mà phát hiện ra.

Trong lòng Bào Vũ không ngừng run rẩy, Trần Xuân Độ lúc này không chỉ đem đến cho Trương Bảo Thành sự kinh hoàng, còn đem đến cho Bào Vũ sự biến hóa khó mà tưởng tượng được.

Lúc trước Bào Vũ luôn cảm thấy Trần Xuân Độ vẫn luôn hữu danh vô thực, phô trương thanh thế mà thôi.

Mà bây giờ, Trần Xuân Độ hoàn toàn lật đổ nhận thức của Bào Vũ, khiến ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của Bào Vũ thay đổi hoàn toàn.

Trước đây đương nhiên Bào Vũ sẽ không nghĩ đến Trần Xuân Độ lại bán được hai viên đá thô, hai viên đá thô này lại bán ra với giá hơn sáu mươi mấy tỷ!

Loại chuyện này ngay cả Trương Bảo Thành cũng không muốn tin, Bào Vũ sao có thể dễ dàng tin chứ?

Nhưng bây giờ, loại chuyện này thật sự xảy ra trước mắt, sự thật lạnh lùng, tàn nhẫn giống như một cái tát tát mạnh vào mặt của Bào Vũ và Trương Bảo Thành.

“Cái đồ vô liêm sỉ này!” Trương Bảo Thành che ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trần Xuân Độ, từ trong miệng của Trương Bảo Thành có thể thấy được sự tức giận trong lòng của ông ta mạnh liệt đến mức nào!

Bào Vũ đứng bên cạnh, sắc mặt có chút ngượng ngùng, đương nhiên cô ta cảm nhận được Trương Bảo Thành, cô ta là một người suy nghĩ tinh tế, càng cảm nhận được vài phần hoang mang rối loạn từ trong cơn tức giận của Trương Bảo Thành mà đang cố gắng muốn che giấu.

Trương Bảo Thành đương nhiên là hoảng rồi, hai viên đá thô kia bán ra hơn 60 tỷ, chuyện này được sao?

Cứ như vậy, 300 tỷ đối với Trần Xuân Độ mà nói thật sự không phải là vấn đề.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Bảo Thành càng cảm thấy hối hận không thôi, hơn 60 tỷ, mình ở đại hội đổ thạch vất vả đổ thạch mấy ngày cũng mới được mấy chục tỷ!

Mà cái tên lưu manh họ Trần này, sau khi đấu giá mấy viên đá thô với giá quy định, đem đi bán lại, cộng thêm danh tiếng của ông ta đã bán ra với giá cao mấy chục tỷ!

Lúc trước ông ta không nghĩ đến còn có thể như vậy?

Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trương Bảo Thành, ngồi trên ghế, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lóe lên một tia kỳ lạ.

Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, Lê Kim Huyên cũng chưa từng nghĩ đến, dùng cách thức này có thể nhanh chóng tùy ý kiếm tiền trong đại hội đổ thạch, chưa kể Trần Xuân Độ còn kéo cái loa lớn tiếng hét lên, giống như thủ đoạn khiến người xem thường của mấy người bán rau ở đầu đường, điều càng khiến Lê Kim Huyên không ngờ đến là nó còn có thể sinh ra hiệu quả ngoài dự đoán.

Trên thực tế, Trần Xuân Độ dùng kết quả để nói với Lê Kim Huyên, mặc dù kiểu thủ đoạn này không được xem trọng nhưng lại rất thực dụng.

Đột nhiên, Lê Kim Huyên hơi sững sờ, cô đột nhiên phản ứng lại, lợi dụng danh tiếng của Trương Bảo Thành để tuyên truyền, quảng cáo, đây không phải là thủ đoạn kinh doanh thường thấy nhất sao?

Thủ đoạn kinh doanh cực kỳ phổ biến này, Lê Kim Huyên với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, sao lại xa lạ chứ?

Nhưng với thủ đoạn kinh doanh phổ biến này, lại giúp Trần Xuân Độ dùng hai viên đá thô, thu được hơn 60 tỷ!

Lê Kim Huyên nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, trong đôi mắt tuyệt đẹp lóe lên một sự yêu kiều, quyến rũ khó tả, cô nhìn Trần Xuân Độ, trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn chữ.

Quỷ tài kinh doanh.

Đột nhiên, khóe miệng xinh đẹp, đỏ hồng của Lê Kim Huyên nhếch lên một vòng cung mang theo sự hứng thú, lộ rõ phong tình, nụ cười này, nếu như bị người đàn ông nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ lập tức quỳ dưới váy của nữ thần tổng giám đốc.

Nữ thần tổng giám đốc khẽ cười, cô với khí chất lạnh lùng, cao ngao như băng, nụ cười kia tràn đầy sự quyến rũ và sức hút mãnh liệt khiến người khác phải điên cuồng chảy máu mũi.

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lúc này cả người Trần Xuân Độ bao phủ khí thế vô lại, nhưng ở trong mắt Lê Kim Huyên, lại khiến nữ thần tổng giám đốc phát hiện ra điểm sáng của anh.

Tên tiểu tử này xem ra cũng không phải là đồ vô tích sự.

“24 tỷ!”

“Tôi ra giá 27 tỷ!”

“Một viên ngọc Hòa Điền to như vậy, cho dù giá có cao một chút cũng sẽ không quá lỗ, tôi ra giá 39 tỷ!”

Mà lúc này, trước mặt Trần Xuân Độ có rất nhiều khách VIP đang điên cuồng đấu giá, bất giác, số lượng khách VIP tụ tập trước mặt Trần Xuân Độ đã đạt đến con số khiến người khác kinh ngạc, cho dù các phòng đổ cao cấp trong khu đổ cao cấp kia cũng chưa từng có loại thanh thế như thế này.

Nhưng vị khách VIP kia điên cuồng đấu giá, thậm chí còn dẫn đến cãi nhau, nhưng nhân vật bình thường quyền cao chức trọng ở khắp mọi nơi lúc này vì đấu giá được những khối ngọc này mà thậm chí còn cãi nhau túi bịu, mặt đỏ tía tai.

Rất khó tưởng tưởng, dáng vẻ cao cao tại thượng lúc bình thường của bọn họ, quả thật trái ngược hoàn toàn so với bây giờ.

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ lại rất bình tĩnh, Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành đều không ngờ anh sẽ dùng thủ đoạn không tuân theo chuẩn mực này….Trần Xuân Độ dễ dàng nhìn thấu được bản chất của đổ thạch, nắm được con bạc trong lòng của những vị khách này.

Đổ thạch muốn cắt ra được ngọc hoàn mỹ, xác xuất vô cùng thấp, cho dù là những đá thô chất lượng tuyệt đỉnh ở trong đổ thạch cũng chỉ có xác suất cao hơn một chút.

Những vị khách ở hiện trường có thể bước vào khu đổ cao cấp, đặc biệt là những người thích đổ thạch kia, đương nhiên sẽ có cảm nhận sâu sắc với những chiêu trò trong đổ thạch, người thật sự dựa vào đổ thạch kiếm được không ít tiền rất ít.

Một dao nghèo, một dao giàu, một dao chém vải bố…trong giới đổ thạch, cho dù kinh nghiệm có phong phú đến đâu, nhiều lúc, vẫn cần dựa vào may mắn.

Nhưng vị khách VIP này mặc dù điên cuồng đấu giá, muốn đấu được khối ngọc mà Trần Xuân Độ có, nhưng trong lòng mỗi người bọn họ giống như gương sáng, biết rất rõ viên đá thô này đã bị cắt một đường, dường như đã phơi bày ra ngọc ở trong đá thô này, so với những viên đá thô tràn đầy sự không chắc chắn nhưng giá vẫn cao ngất ngưởng kia, không có ai cự tuyệt được loại cám dỗ này.

Cho dù tốn một số tiền lớn đấu giá được khối ngọc thô đã rõ ràng này, chỉ cần tìm một bậc thầy cẩn thận chạm trổ một hồi, hoàn toàn đáng tin hơn nhiều so với đổ thạch.

Cộng thêm còn có thể quen biết hội trưởng của hiệp hội đổ thạch trong truyền thuyết Trương Bảo Thành, đây là một cơ hội hiếm có!

Vì vậy Trương Bảo Thành mới nổi trận lôi đình, Trần Xuân Độ dễ dàng nắm đúng được điểm đau của đổ thạch, một chiêu này, giống như là đánh rắn đánh giập đầu với Trương Bảo Thành, đúng là sự đả kích có tính hủy diệt.

Trương Bảo Thành vừa kinh ngạc vừa tức giận, có thể hiểu điểm đau của đổ thạch như vậy, ngoại trừ sự bình tĩnh, lý trí, không có một chút tâm lý của con bạc quấy rối, hoặc là một nhân vật hàng đầu trong giới đổ thạch…. Điều này gần như đã nhìn thấu bản chất của đổ thạch, chắc chắn không thể là một kẻ vô danh tiểu tốt!

Mà Trương Bảo Thành nhìn thế nào, đều cảm thấy Trần Xuân Độ không giống loại nào trong hai loại người này, mẹ nó, quả thật là một kẻ kì dị mà!

Nhưng kẻ kì dị này, đánh bừa mà trúng lại khiến trong lòng Trương Bảo Thành lúc này sinh ra sự chấn động, kinh hãi mạnh mẽ.

Trương Bảo Thành lạnh lùng, tức giận nhìn Trần Xuân Độ, hai tay nắm chặt, có âm thanh răng rắc vang vọng, hai mắt của Trương Bảo Thành gần như tóe ra lửa!

“45 tỷ…60 tỷ…” Từng viên đá thô được Trần Xuân Độ đem ra đấu giá, những vị khách VIP vây quanh Trần Xuân Độ ngày càng nhiều, cạnh tranh về giá ngày càng kịch liệt.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Xuân Độ đã bán ra một nửa đá thô, mà Trần Xuân Độ đã có 195 tỷ!

Trương Bảo Thành nhìn cuộc đấu giá của Trần Xuân Độ, ngồi trên ghế, thở phì phò, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác bất lực, ông ta đã không có cách nào ngăn cản Trần Xuân Độ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ nhanh chóng thẳng tiến đến 300 tỷ kia!

Mà Lê Kim Huyên, nhìn chằm chằm vào hình bóng của Trần Xuân Độ, những nhân vật lớn bình thường cao cao tại thượng, vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ kia, lúc này đều dồn thành một cục, trên mặt lóe lên sự hưng phấn khó mà che giấu, hơn nữa, vẻ mặt hưng phấn liên tục ra giá, cho dù đã đấu giá được một viên đá thô, vẫn nóng lòng muốn thử, muốn đấu giá thêm được viên thứ hai!

“360 tỷ!” Lúc viên đá thô thứ bảy bán ra, Trần Xuân Độ đã hoàn thành vụ cá cược, vượt qua 300 tỷ!

“Xong rồi!” Trương Bảo Thành bất lực ngồi trên ghế, than thở một câu, mặt như tro tàn, từ giây phút này, Trương Bảo Thành đã biết mình thua rồi!

Ông ta thua hoàn toàn! Với cách là hội trưởng hiệp hội đổ thạch tiếng tăm lừng lẫy, ông ta lại thua Trần Xuân Độ, một sự tồn tại vô danh như vậy!

Sau khi một tiếng gõ quyết định bán ra viên đá thô thứ bảy, Trần Xuân Độ đột nhiên quay người lại, nhìn Trương Bảo Thành.

Ánh mắt này, ý tứ sâu xa, khiến trong lòng Trương Bảo Thành run rẩy, ánh mắt này khiến ông ta đột nhiên nhớ đến những lời xem thường, mỉa mai mà ông ta nói với Trần Xuân Độ lúc trước, lúc này, Trần Xuân Độ dùng ánh mắt này, trực tiếp phản kích lại!

“450 tỷ.” Lúc viên đá thô cuối cùng được bán ra, Bào Vũ ở bên cạnh Trương Bảo Thành lẩm bẩm, cả người cô ta đều đần ra, ánh mắt dại ra, cả người giống như hóa thạch vậy.

Trần Xuân Độ làm được rồi, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủ, anh đã hoàn thành mục tiêu!

Một mục tiêu nhỏ, 300 tỷ mà thôi! Thật sự giống như anh nói, anh làm được rồi!

Không chỉ như vậy, anh không chỉ hoàn thành mục tiêu, thậm chí còn vượt một nửa mục tiêu này! Hoàn thành vượt mục tiêu!

Tất cả những lời chế giễu lạnh lùng của Trương Bảo Thành lúc trước, vào giây phút này, điều bị vỡ nát Trần Xuân Độ dùng sự thật cho Trương Bảo Thành một cái tát mạnh!

Cuối cùng, Trần Xuân Độ chậm rãi quay người lại, vẻ mặt của anh lúc này không có một chút kích động, hưng phấn, mà là bình tĩnh, bình tĩnh một cách sâu xa, khiến anh đứng ở đó, vô số ánh mắt rơi trên người anh mà không thể nhìn thấu anh, giống như sa mạc lớn, giây phút này, cả người Trần Xuân Độ tràn ngập ý tứ sâu xa, sự kiêu ngạo, ngông cuồng thường ngày trên người anh được cởi bỏ, khí chất trên người được thay thế bằng sự sâu xa khó lường.

“300 tỷ, khó không?” Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, khẽ cười, thờ ơ nói.

Mà cả người Trương Bảo Thành bất động, trên mặt ngập tràn sự không thể tin được, sắc mặt tái nhợt, vô lực, cả người giống như vì rùng mình mà không ngừng run rẩy kịch liệt!

“Không thể nào!” Trương Bảo Thành không ngừng lắc đầu, cho dù ông ta tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cho dù ông ta tận mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ bán ra từng viên đá thô, nhưng ông ta vẫn không thể chấp nhận, bản thân mình vậy mà lại thua!

Cả 300 tỷ, nếu như đổi thành bản thân mình, muốn kiếm được 300 tỷ trong đại hội đổ thạch, cần bao lâu, cần bao nhiêu ngày! Mà Trần Xuân Độ, chỉ tốn mấy tiếng đồng hồ, còn chưa đến một ngày!

Ánh mắt của Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ông ta không có cách nào để chấp nhận, không thể chấp nhận mình không phải thua một thế hệ lớn tuổi đã xuất sơn nào đó, mà lại thua Trần Xuân Độ, một tên tiểu tử trẻ tuổi như vậy! Cái này bảo ông ta sao có thể nhẫn nhịn được cục tức này!

“Ông thua rồi.” Trần Xuân Độ hờ hững lên tiếng, nói ra ba từ, ba từ này tuy súc tích, nhưng lại nặng như núi Thái Sơn, lập tức khiến mặt Trương Bảo Thành đỏ bừng, trở nên vô cùng nhếch nhác!

Trương Bảo Thành đứng ở đó, ở xung quanh từng ánh mắt lần lượt rơi trên người ông ta, khiến Trương Bảo Thành vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa!

Mà ba chữ kia của Trần Xuân Độ, chói tai giống như một con dao sắc bén, đột nhiên đâm thẳng vào ngực của Trương Bảo Thành, ngực của ông ta vô cùng khó chịu, mình đường đường là một hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, lại thua cái loại mặt trắng, ở rể bất tài như Trần Xuân Độ!

Hai mắt của Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ông ta càng nghĩ càng tức, cuối cùng cổ họng đột nhiên trở nên ngọt, ngẩng đầu phun ra một ngụm máu tươi, sương máu ngập tràn, “bịch” một tiếng, cơ thể ngã xuống đất!

Xung quanh xôn xao, rất nhiều khách mời đều cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc, hội trưởng Trương nôn ra máu rồi ngất đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK