Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Chu Cảnh.
Bọn họ đều đang đợi Chu Cảnh giải thích.
Chu Cảnh cầm khối kim loại màu bạc trong tay, cúi đầu quan sát khối kim loại màu bạc này, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.
Thậm chí, tay cầm khối kim loại của ông ta còn đang run rẩy, Chu Cảnh trầm mặc, bởi vì đúng như Trần Xuân Độ nói, ông ta thật không cách nào đánh giá được giá trị khối nguyên thạch này, vì bản thân ông ta cũng không biết đây là vật gì, nên không thể nào đánh giá.
Chu Cảnh nghiến răng, thời gian chầm chậm trôi qua, trên khán đài, ánh mắt đổ dồn về phía Chu Cảnh càng ngày càng nhiều, rất nhiều khán giả ầm ĩ bàn tán, tại sao Chu Cảnh chậm chạp không nói ra... chẳng lẽ ông ta có điều gì khó nói sao?
Mặt Chu Cảnh đỏ lên, ông ta vắt hết óc, gần như lục tìm tất cả ký ức liên quan đến đổ thạch một lần, nhưng đều không tìm được bất kỳ miêu tả gì liên quan tới khối kim loại thần bí cổ quái này.
Sự thật là, bản thân Chu Cảnh cũng không biết cuối cùng là cái gì.
Lúc lâu sau, Chu Cảnh chợt ngẩng đầu, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông ta bỗng mở miệng nói: "Tôi không biết."
Trên khán đài lập tức trở nên ầm ĩ, không ai ngờ, Chu Cảnh lại không biết cuối cùng đây là cái gì.
"Không phải ông là người nắm quyền nơi này sao, sao ngay cả bên trong khối nguyên thạch là cái gì mà ông cũng không biết chứ?" Trần Xuân Độ Bình tĩnh nhìn Chu Cảnh, từng câu nói của anh đều mang theo giọng điệu cực kì lạnh nhạt, nhưng rơi vào tai Chu Cảnh, lại có vẻ rất chói tai.
"Tôi chưa từng nhìn thấy cái gì giống thế này." Chu Cảnh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, gằn từng chữ một, e là ông ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ khuất nhục nói ra những lời này như vậy... nhưng ông ta là người có quyền, một người có quyền nói ra những lời này, chẳng khác nào đang tự vả mặt.
"Chưa từng nhìn thấy sao?" Trần Xuân Độ đầy hàm ý nhìn chằm chằm Chu Cảnh: "Ông thế nhưng là người có quyền nhất trong các giám khảo, ông không biết thì có thể tùy tiện bảo khối nguyên thạch này không còn giá trị sao?" Trần Xuân Độ hờ hững mở miệng.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Chu Cảnh trừng mắt với Trần Xuân Độ, ông ta bị Trần Xuân Độ châm chọc đến không thể nhịn được nữa, lạnh giọng dứt khoát nói: "Vậy cậu biết đây là cái gì sao?"
Trên khán đài, sự chú ý của các khán giả lại đổ dồn vào Trần Xuân Độ, bọn họ cũng không kìm được tò mò, rốt cuộc giám khảo mặc đồ đen thần bí mời riêng này có lai lịch gì, mà lại dám nói chuyện với giám khảo Cảnh như thế, quá phách lối.
"Chẳng lẽ ngay cả bạc chìm ngàn năm mà giám khảo Cảnh cũng chưa từng nghe tới sao?" Trần Xuân Độ liếc nhìn khối kim loại màu bạc kia, bình tĩnh nói.
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, trên khán đài lập tức chìm vào tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, mà sắc mặt Chu Cảnh bỗng đơ ra.
Từ khi nghe được từ “bạc chìm ngàn năm”, sắc mặt ông ta đã lập tức đại biến.
Không chỉ vậy, dưới ghế giám khảo, dù là Trương Bảo Thành, hay là Hoàng Kim Đồng, Song Tử Thần, gương mặt đều có vẻ kinh hãi.
"Bạc chìm ngàn năm? Làm sao có thể! Đây sao có thể là bạc chìm ngàn năm?" Sắc mặt Chu Cảnh đại biến, bất giác lắc đầu quát lên.
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, chỉ lẳng lặng quan sát Chu Cảnh.
"Cậu biết mình đang nói cái gì sao? Cậu biết bạc chìm ngàn năm là cái gì sao, mà dám tùy tiện quy cho khối nguyên thạch này." Chu Cảnh chợt quát lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Mà dưới ghế giám khảo, nhìn khối kim loại màu bạc kia, Trương Bảo Thành chỉ cảm thấy có chút choáng váng, không biết làm sao, vừa nghe thấy Trần Xuân Độ nói vậy, ông ta lập tức mờ mịt... bạc chìm ngàn năm, nguyên thạch của ông ta, lại có thể mở ra bạc chìm ngàn năm.
Hoàng Kim Đồng nhìn về phía khối kim loại màu bạc, mồm há hốc, sắp biến thành hình chữ "O", mà hai vị lão giả, sắc mặt vô cùng phức tạp nhìn về phía khối nguyên thạch, trong lòng không khỏi run rẩy.
"Bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Các giám khảo còn lại ban giám khảo, có người vẻ mặt mờ mịt, có người vẻ mặt hết sức kinh hãi.
"Đó là một loại kim loại căn bản không tồn tại, sao có thể xuất hiện trong nguyên thạch, sao có thể như vậy?"
"Đây không phải bạc chìm ngàn năm, còn có thể là cái gì?" Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng, bổ sung: "Không chỉ như vậy, độ tinh khiết cùng thể tích của nó vượt xa sao lửa mặt trời trước đó."
"Tôi không tin, trên thế giới này, trước nay chưa từng ai thực sự nhìn thấy bạc chìm ngàn năm có hình dạng như thế nào, vậy làm sao có thể chứng minh đây chính là bạc chìm ngàn năm?" Sắc mặt Chu Cảnh tái nhợt, nhưng ông ta vẫn nghiêm mặt ngụy biện.
Nhưng dường như Trần Xuân Độ đã sớm đoán được Chu Cảnh sẽ nói như vậy, nên ung dung nói: "Ngọc Thành Vọng chính là người đứng đầu nhà họ Ngọc, có lẽ đã từng xem lịch sử đổ thạch nhiều đời được sưu tập lại của nhà họ Ngọc, nếu Ngọc Thành Vọng đã từng nhìn thấy miêu tả của sao lửa mặt trời thì chắc cũng đã từng nhìn thấy ghi chép về bạc chìm ngàn năm."
Dứt lời, ánh mắt Trần Xuân Độ bỗng nhìn về phía một hướng, lúc này, Ngọc Thành Vọng chủ động rời khỏi khán đài đang ngồi, lúc này, ánh mắt ông ta phức tạp quan sát màn hình lớn, khi nhìn thấy bạc chìm ngàn năm, trái tim ông ta gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
"Nếu ông không tin, thì nhà họ Ngọc là minh chứng tốt nhất, nếu ngay cả miêu tả về sao lửa mặt trời và bạc chìm ngàn năm mà Ngọc Thành Vọng cũng quên thì ông ta cũng không cần làm người đứng đầu nhà họ Ngọc làm gì nữa." Trần Xuân Độ cười lạnh nói.
"Rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Trên khán đài, Lê Kim Huyên, tổng giám đốc nữ thần xinh đẹp cau mày lại, nhìn chằm chằm màn hình lớn, dù cô cũng hiểu một chút về đổ thạch, nhưng loại giống như bạc chìm ngàn năm này thì hầu hết người trong vòng đều chưa nghe nói, làm sao cô có thể biết được.
"Kỳ lạ, sao tôi càng nhìn càng thấy người kia quen mắt nhỉ?" Sự chú ý của Lê Kim Huyên nhanh chóng bị Trần Xuân Độ hấp dẫn, cô càng ngày càng hiếu kỳ về anh, giám khảo thần bí mời riêng này càng ngày càng khiến tổng giám đốc nữ thần cảm thấy không khỏi quen thuộc.
Nghe thấy Lê Kim Huyên nói vậy, Tô Loan Loan bên cạnh vẻ mặt phức tạp, tất nhiên cô ta không thể nói cho Lê Kim Huyên nguyên nhân.
"Bạc chìm ngàn năm..." Trong khán đài, Ngọc Thành Vọng chăm chú quan sát màn hình lớn, ánh mắt phức tạp, trong lòng không khỏi run rẩy.
Ngọc Thành Vọng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Chung Cực Tam Đao lần này lại có nhiều thần liệu hiếm thấy chỉ có trong truyền thuyết xuất thế như vậy.
Bảo thạch hai màu... sao lửa mặt trời, bạc chìm ngàn năm, những thần liệu hiếm thấy này này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí ngay cả Ngọc Thành Vọng cũng sắp quên mất sự tồn tại của chúng, một ngày kia, bọn chúng cứ như vậy xuất hiện trước mặt Ngọc Thành Vọng.
Như Trần Xuân Độ nói, tất nhiên Ngọc Thành Vọng hiểu hơn bất kỳ kẻ nào, cái này, ngoài là bạc chìm ngàn năm thì không có bất kỳ khả năng gì.
"Rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Khán giả bên cạnh Ngọc Thành Vọng tò mò hỏi, tất nhiên có nhiều người không hiểu, tên bạc chìm ngàn năm nghe có vẻ rất vĩ đại, nhưng không ai biết, rốt cuộc nó là cái gì.
"Thương bạc Long Đảm Lượng mà Thường Sơn Triệu Tử Long sử dụng trong truyền thuyết chính là dùng bạc chìm ngàn năm chế tạo ra, mà thương bạc Long Đảm Lượng đó có tồn tại hay không, đến nay còn có chờ nghiên cứu, còn có một truyền thuyết, thương bạc đó đã trở thành tổ khí được thờ phụng của nhà họ Triệu... Nhưng không ai biết được rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là cái gì, loại kim loại này cũng chỉ tồn tại trong trong truyền thuyết, không nghĩ tới, hôm nay vinh dự được nhìn thấy một lần..."
Ngọc Thành Vọng bỗng chậm rãi mở miệng, khiến sắc mặt khán giả bên cạnh khi ngước nhìn Ngọc Thành Vọng lập tức trở nên cung kính.
Nhà họ Ngọc có địa vị cực cao trong giới đổ thạch, mà Ngọc Thành Vọng lại là người đứng đầu nhà họ Ngọc, tất nhiên được người kính ngưỡng.
"Vậy đây chính là cùng loại với kim loại chế tạo ra thương bạc Long Đảm Lượng sao?" Một vị khán giả khác mở miệng hỏi.
Ngọc Thành Vọng chăm chú quan sát khối kim loại màu bạc, từ từ khẽ gật đầu: "Dù thể tích không bằng thương bạc Long Đảm Lượng, nhưng cũng đã không thể đánh giá giá trị thần liệu quý hiếm này... Chỉ cần trộn một ít và bất cứ kim loại gì, đều có thể khiến những binh khí đó cực kỳ bền... giá trị này vượt xa giá trị của bảo thạch ba màu."
"Bạc chìm ngàn năm... phải là bạc tinh khiết chìm xuống đáy nghìn năm, mới có thể hình thành một khối nhỏ bạc chìm ngàn năm cực kỳ quý giá, một khối nhỏ này, chính là cô đọng bạc tinh khiết khó có thể tưởng tượng..." Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nói, mà sắc mặt Chu Cảnh càng thêm khó coi, Trần Xuân Độ hiểu rõ khối bạc chìm ngàn năm nay, không chỉ như thế, anh cũng hiểu rõ sao lửa mặt trời như lòng bàn tay... dường như không có gì là anh không biết.
"Tôi không tin, bây giờ cậu hãy giải thích rõ ràng, không ai có thể lập tức chứng minh lời cậu nói là sự thật." Chu Cảnh nghiến răng, lúc này ánh mắt các khán giả đều dừng trên người ông ta, khiến ông ta cảm thấy chấn động, không thể nào tiếp thu được.
"Tôi có thể!"
Ngay lúc này, một âm thanh chợt vang lên.
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía đó, chỉ thấy dưới ghế giám khảo, hai người Song Tử Thần ánh mắt phức tạp đi tới trước mặt giám khảo, vô cùng phức tạp nhìn Trần Xuân Độ, gằn từng chữ hỏi: "Bạc chìm ngàn năm, sao lửa mặt trời, rốt cuộc làm sao cậu biết được những thứ này?"
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn lướt qua Song Tử Thần, hờ hững mở miệng: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho ông? Ông hãy cho tôi một lý do."
Hai vị lão giả liếc nhau, nhìn thẳng Trần Xuân Độ: "Tôi có thể giúp cậu làm chứng, nhưng cậu nhất định phải nói cho tôi, rốt cuộc làm sao cậu biết được những thứ này." Song Tử Thần trầm giọng nói.
Ánh mắt Trần Xuân Độ dừng trên người Song Tử Thần hai ba giây, sau đó khẽ gật đầu: "Được."
Chu Cảnh nhìn về phía Song Tử Thần, sắc mặt ông ta càng thêm tái nhợt, vừa rồi Song Tử Thần đã thể hiện hàm ý rõ ràng, ông ta phản bội rồi.
Chu Cảnh không rõ, tại sao Song Tử Thần lại đột ngột thay đổi chủ ý, Chu Cảnh nhìn về phía hai lão giả dù thần thái hay tướng mạo đều giống hệt nhau kia, mở miệng nói: "Hai vị tiền bối, xin các vị đừng làm ảnh hưởng trật tự cuộc thi đấu."
Hiện Chu Cảnh đã hoàn toàn luống cuống, ông ta không hề nghĩ tới, đường đường Song Tử Thần, lại có thể phản chiến, nếu mình thật bị tên đó vạch trần, sau này mình còn làm sao đứng vững trong giới đổ thạch.
Hai vị lão giả nhìn về phía khối kim loại màu bạc, lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Sở dĩ chúng tôi có thể làm chứng, là bởi vì... Chúng tôi đã từng đến nhà họ Triệu, tận mắt nhìn thấy tổ khí nhà họ Triệu, thương bạc Long Đảm Lượng... chính là dùng bạc chìm ngàn năm trước mắt để chế tạo."
"Khối bạc chìm ngàn năm này giá trị vô lượng, bảo thạch ba màu của tôi không thể nào sánh được, nên tôi nhận thua."
Vù!
Hai vị lão giả vừa dứt lời, sắc mặt vốn khó coi của Chu Cảnh càng trở nên tái nhợt, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn trường lập tức xôn xao, sôi trào.
Mà thân thể Chu Cảnh bỗng nhiên lắc lư mấy lần, rồi mới ngã xuống đất.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Chu Cảnh.
Bọn họ đều đang đợi Chu Cảnh giải thích.
Chu Cảnh cầm khối kim loại màu bạc trong tay, cúi đầu quan sát khối kim loại màu bạc này, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.
Thậm chí, tay cầm khối kim loại của ông ta còn đang run rẩy, Chu Cảnh trầm mặc, bởi vì đúng như Trần Xuân Độ nói, ông ta thật không cách nào đánh giá được giá trị khối nguyên thạch này, vì bản thân ông ta cũng không biết đây là vật gì, nên không thể nào đánh giá.
Chu Cảnh nghiến răng, thời gian chầm chậm trôi qua, trên khán đài, ánh mắt đổ dồn về phía Chu Cảnh càng ngày càng nhiều, rất nhiều khán giả ầm ĩ bàn tán, tại sao Chu Cảnh chậm chạp không nói ra... chẳng lẽ ông ta có điều gì khó nói sao?
Mặt Chu Cảnh đỏ lên, ông ta vắt hết óc, gần như lục tìm tất cả ký ức liên quan đến đổ thạch một lần, nhưng đều không tìm được bất kỳ miêu tả gì liên quan tới khối kim loại thần bí cổ quái này.
Sự thật là, bản thân Chu Cảnh cũng không biết cuối cùng là cái gì.
Lúc lâu sau, Chu Cảnh chợt ngẩng đầu, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông ta bỗng mở miệng nói: "Tôi không biết."
Trên khán đài lập tức trở nên ầm ĩ, không ai ngờ, Chu Cảnh lại không biết cuối cùng đây là cái gì.
"Không phải ông là người nắm quyền nơi này sao, sao ngay cả bên trong khối nguyên thạch là cái gì mà ông cũng không biết chứ?" Trần Xuân Độ Bình tĩnh nhìn Chu Cảnh, từng câu nói của anh đều mang theo giọng điệu cực kì lạnh nhạt, nhưng rơi vào tai Chu Cảnh, lại có vẻ rất chói tai.
"Tôi chưa từng nhìn thấy cái gì giống thế này." Chu Cảnh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, gằn từng chữ một, e là ông ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ khuất nhục nói ra những lời này như vậy... nhưng ông ta là người có quyền, một người có quyền nói ra những lời này, chẳng khác nào đang tự vả mặt.
"Chưa từng nhìn thấy sao?" Trần Xuân Độ đầy hàm ý nhìn chằm chằm Chu Cảnh: "Ông thế nhưng là người có quyền nhất trong các giám khảo, ông không biết thì có thể tùy tiện bảo khối nguyên thạch này không còn giá trị sao?" Trần Xuân Độ hờ hững mở miệng.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Chu Cảnh trừng mắt với Trần Xuân Độ, ông ta bị Trần Xuân Độ châm chọc đến không thể nhịn được nữa, lạnh giọng dứt khoát nói: "Vậy cậu biết đây là cái gì sao?"
Trên khán đài, sự chú ý của các khán giả lại đổ dồn vào Trần Xuân Độ, bọn họ cũng không kìm được tò mò, rốt cuộc giám khảo mặc đồ đen thần bí mời riêng này có lai lịch gì, mà lại dám nói chuyện với giám khảo Cảnh như thế, quá phách lối.
"Chẳng lẽ ngay cả bạc chìm ngàn năm mà giám khảo Cảnh cũng chưa từng nghe tới sao?" Trần Xuân Độ liếc nhìn khối kim loại màu bạc kia, bình tĩnh nói.
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, trên khán đài lập tức chìm vào tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, mà sắc mặt Chu Cảnh bỗng đơ ra.
Từ khi nghe được từ “bạc chìm ngàn năm”, sắc mặt ông ta đã lập tức đại biến.
Không chỉ vậy, dưới ghế giám khảo, dù là Trương Bảo Thành, hay là Hoàng Kim Đồng, Song Tử Thần, gương mặt đều có vẻ kinh hãi.
"Bạc chìm ngàn năm? Làm sao có thể! Đây sao có thể là bạc chìm ngàn năm?" Sắc mặt Chu Cảnh đại biến, bất giác lắc đầu quát lên.
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, chỉ lẳng lặng quan sát Chu Cảnh.
"Cậu biết mình đang nói cái gì sao? Cậu biết bạc chìm ngàn năm là cái gì sao, mà dám tùy tiện quy cho khối nguyên thạch này." Chu Cảnh chợt quát lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Mà dưới ghế giám khảo, nhìn khối kim loại màu bạc kia, Trương Bảo Thành chỉ cảm thấy có chút choáng váng, không biết làm sao, vừa nghe thấy Trần Xuân Độ nói vậy, ông ta lập tức mờ mịt... bạc chìm ngàn năm, nguyên thạch của ông ta, lại có thể mở ra bạc chìm ngàn năm.
Hoàng Kim Đồng nhìn về phía khối kim loại màu bạc, mồm há hốc, sắp biến thành hình chữ "O", mà hai vị lão giả, sắc mặt vô cùng phức tạp nhìn về phía khối nguyên thạch, trong lòng không khỏi run rẩy.
"Bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Các giám khảo còn lại ban giám khảo, có người vẻ mặt mờ mịt, có người vẻ mặt hết sức kinh hãi.
"Đó là một loại kim loại căn bản không tồn tại, sao có thể xuất hiện trong nguyên thạch, sao có thể như vậy?"
"Đây không phải bạc chìm ngàn năm, còn có thể là cái gì?" Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng, bổ sung: "Không chỉ như vậy, độ tinh khiết cùng thể tích của nó vượt xa sao lửa mặt trời trước đó."
"Tôi không tin, trên thế giới này, trước nay chưa từng ai thực sự nhìn thấy bạc chìm ngàn năm có hình dạng như thế nào, vậy làm sao có thể chứng minh đây chính là bạc chìm ngàn năm?" Sắc mặt Chu Cảnh tái nhợt, nhưng ông ta vẫn nghiêm mặt ngụy biện.
Nhưng dường như Trần Xuân Độ đã sớm đoán được Chu Cảnh sẽ nói như vậy, nên ung dung nói: "Ngọc Thành Vọng chính là người đứng đầu nhà họ Ngọc, có lẽ đã từng xem lịch sử đổ thạch nhiều đời được sưu tập lại của nhà họ Ngọc, nếu Ngọc Thành Vọng đã từng nhìn thấy miêu tả của sao lửa mặt trời thì chắc cũng đã từng nhìn thấy ghi chép về bạc chìm ngàn năm."
Dứt lời, ánh mắt Trần Xuân Độ bỗng nhìn về phía một hướng, lúc này, Ngọc Thành Vọng chủ động rời khỏi khán đài đang ngồi, lúc này, ánh mắt ông ta phức tạp quan sát màn hình lớn, khi nhìn thấy bạc chìm ngàn năm, trái tim ông ta gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
"Nếu ông không tin, thì nhà họ Ngọc là minh chứng tốt nhất, nếu ngay cả miêu tả về sao lửa mặt trời và bạc chìm ngàn năm mà Ngọc Thành Vọng cũng quên thì ông ta cũng không cần làm người đứng đầu nhà họ Ngọc làm gì nữa." Trần Xuân Độ cười lạnh nói.
"Rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Trên khán đài, Lê Kim Huyên, tổng giám đốc nữ thần xinh đẹp cau mày lại, nhìn chằm chằm màn hình lớn, dù cô cũng hiểu một chút về đổ thạch, nhưng loại giống như bạc chìm ngàn năm này thì hầu hết người trong vòng đều chưa nghe nói, làm sao cô có thể biết được.
"Kỳ lạ, sao tôi càng nhìn càng thấy người kia quen mắt nhỉ?" Sự chú ý của Lê Kim Huyên nhanh chóng bị Trần Xuân Độ hấp dẫn, cô càng ngày càng hiếu kỳ về anh, giám khảo thần bí mời riêng này càng ngày càng khiến tổng giám đốc nữ thần cảm thấy không khỏi quen thuộc.
Nghe thấy Lê Kim Huyên nói vậy, Tô Loan Loan bên cạnh vẻ mặt phức tạp, tất nhiên cô ta không thể nói cho Lê Kim Huyên nguyên nhân.
"Bạc chìm ngàn năm..." Trong khán đài, Ngọc Thành Vọng chăm chú quan sát màn hình lớn, ánh mắt phức tạp, trong lòng không khỏi run rẩy.
Ngọc Thành Vọng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Chung Cực Tam Đao lần này lại có nhiều thần liệu hiếm thấy chỉ có trong truyền thuyết xuất thế như vậy.
Bảo thạch hai màu... sao lửa mặt trời, bạc chìm ngàn năm, những thần liệu hiếm thấy này này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí ngay cả Ngọc Thành Vọng cũng sắp quên mất sự tồn tại của chúng, một ngày kia, bọn chúng cứ như vậy xuất hiện trước mặt Ngọc Thành Vọng.
Như Trần Xuân Độ nói, tất nhiên Ngọc Thành Vọng hiểu hơn bất kỳ kẻ nào, cái này, ngoài là bạc chìm ngàn năm thì không có bất kỳ khả năng gì.
"Rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Khán giả bên cạnh Ngọc Thành Vọng tò mò hỏi, tất nhiên có nhiều người không hiểu, tên bạc chìm ngàn năm nghe có vẻ rất vĩ đại, nhưng không ai biết, rốt cuộc nó là cái gì.
"Thương bạc Long Đảm Lượng mà Thường Sơn Triệu Tử Long sử dụng trong truyền thuyết chính là dùng bạc chìm ngàn năm chế tạo ra, mà thương bạc Long Đảm Lượng đó có tồn tại hay không, đến nay còn có chờ nghiên cứu, còn có một truyền thuyết, thương bạc đó đã trở thành tổ khí được thờ phụng của nhà họ Triệu... Nhưng không ai biết được rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là cái gì, loại kim loại này cũng chỉ tồn tại trong trong truyền thuyết, không nghĩ tới, hôm nay vinh dự được nhìn thấy một lần..."
Ngọc Thành Vọng bỗng chậm rãi mở miệng, khiến sắc mặt khán giả bên cạnh khi ngước nhìn Ngọc Thành Vọng lập tức trở nên cung kính.
Nhà họ Ngọc có địa vị cực cao trong giới đổ thạch, mà Ngọc Thành Vọng lại là người đứng đầu nhà họ Ngọc, tất nhiên được người kính ngưỡng.
"Vậy đây chính là cùng loại với kim loại chế tạo ra thương bạc Long Đảm Lượng sao?" Một vị khán giả khác mở miệng hỏi.
Ngọc Thành Vọng chăm chú quan sát khối kim loại màu bạc, từ từ khẽ gật đầu: "Dù thể tích không bằng thương bạc Long Đảm Lượng, nhưng cũng đã không thể đánh giá giá trị thần liệu quý hiếm này... Chỉ cần trộn một ít và bất cứ kim loại gì, đều có thể khiến những binh khí đó cực kỳ bền... giá trị này vượt xa giá trị của bảo thạch ba màu."
"Bạc chìm ngàn năm... phải là bạc tinh khiết chìm xuống đáy nghìn năm, mới có thể hình thành một khối nhỏ bạc chìm ngàn năm cực kỳ quý giá, một khối nhỏ này, chính là cô đọng bạc tinh khiết khó có thể tưởng tượng..." Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nói, mà sắc mặt Chu Cảnh càng thêm khó coi, Trần Xuân Độ hiểu rõ khối bạc chìm ngàn năm nay, không chỉ như thế, anh cũng hiểu rõ sao lửa mặt trời như lòng bàn tay... dường như không có gì là anh không biết.
"Tôi không tin, bây giờ cậu hãy giải thích rõ ràng, không ai có thể lập tức chứng minh lời cậu nói là sự thật." Chu Cảnh nghiến răng, lúc này ánh mắt các khán giả đều dừng trên người ông ta, khiến ông ta cảm thấy chấn động, không thể nào tiếp thu được.
"Tôi có thể!"
Ngay lúc này, một âm thanh chợt vang lên.
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía đó, chỉ thấy dưới ghế giám khảo, hai người Song Tử Thần ánh mắt phức tạp đi tới trước mặt giám khảo, vô cùng phức tạp nhìn Trần Xuân Độ, gằn từng chữ hỏi: "Bạc chìm ngàn năm, sao lửa mặt trời, rốt cuộc làm sao cậu biết được những thứ này?"
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn lướt qua Song Tử Thần, hờ hững mở miệng: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho ông? Ông hãy cho tôi một lý do."
Hai vị lão giả liếc nhau, nhìn thẳng Trần Xuân Độ: "Tôi có thể giúp cậu làm chứng, nhưng cậu nhất định phải nói cho tôi, rốt cuộc làm sao cậu biết được những thứ này." Song Tử Thần trầm giọng nói.
Ánh mắt Trần Xuân Độ dừng trên người Song Tử Thần hai ba giây, sau đó khẽ gật đầu: "Được."
Chu Cảnh nhìn về phía Song Tử Thần, sắc mặt ông ta càng thêm tái nhợt, vừa rồi Song Tử Thần đã thể hiện hàm ý rõ ràng, ông ta phản bội rồi.
Chu Cảnh không rõ, tại sao Song Tử Thần lại đột ngột thay đổi chủ ý, Chu Cảnh nhìn về phía hai lão giả dù thần thái hay tướng mạo đều giống hệt nhau kia, mở miệng nói: "Hai vị tiền bối, xin các vị đừng làm ảnh hưởng trật tự cuộc thi đấu."
Hiện Chu Cảnh đã hoàn toàn luống cuống, ông ta không hề nghĩ tới, đường đường Song Tử Thần, lại có thể phản chiến, nếu mình thật bị tên đó vạch trần, sau này mình còn làm sao đứng vững trong giới đổ thạch.
Hai vị lão giả nhìn về phía khối kim loại màu bạc, lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Sở dĩ chúng tôi có thể làm chứng, là bởi vì... Chúng tôi đã từng đến nhà họ Triệu, tận mắt nhìn thấy tổ khí nhà họ Triệu, thương bạc Long Đảm Lượng... chính là dùng bạc chìm ngàn năm trước mắt để chế tạo."
"Khối bạc chìm ngàn năm này giá trị vô lượng, bảo thạch ba màu của tôi không thể nào sánh được, nên tôi nhận thua."
Vù!
Hai vị lão giả vừa dứt lời, sắc mặt vốn khó coi của Chu Cảnh càng trở nên tái nhợt, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn trường lập tức xôn xao, sôi trào.
Mà thân thể Chu Cảnh bỗng nhiên lắc lư mấy lần, rồi mới ngã xuống đất.