Trên khán đài, sắc mặt của các khán giả thi nhau trở nên cổ quái, từng ánh mắt dừng trên người Trương Hàn Công, từng vẻ mặt của họ khó có thể diễn tả được.
Ai có thể ngờ, Song Tử Thần cũng có lúc kinh ngạc, hơn nữa còn xảy ra trước mặt một hạt giống, người mới.
"Trương Hàn Công, thú vị..." Trong khu khách quý, khán đài VIP, đứng sau lan can khán đài, khẽ lắc lư ly đế cao trong tay, rượu màu đỏ trong suốt như hồng ngọc nhẹ nhàng đong đưa, vẻ mặt Lê Thần Vũ trở nên hết sức trầm lắng, khiến người ta khó mà nhìn thấu.
Đôi mắt của Lê Thần Vũ mênh mông như biển sao, người bình thường gần như khó mà nhìn thẳng hai mắt anh ta, dưới sự bồi dưỡng của Lê Hồng, tâm tư của Lê Thần Vũ càng trở nên khó nắm bắt.
Ở trong quan trường, người như Lê Thần Vũ luôn có sức uy hiếp lớn nhất, Lê Hồng biết rõ điểm này, nên ông ta đang bồi dưỡng Lê Thần Vũ, mà anh ta càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
"Cậu Lê, cần tôi làm gì không?" Một đàn em đi theo Lê Thần Vũ đã lâu, vô cùng hiểu chuyện lại gần, bình thường vào lúc này, cậu Lê đều có cách.
"Hãy điều tra lai lịch Trương Hàn Công này một chút, nếu là người bản địa thì không thể để anh ta tiếp tục sống sót… Tôi sẽ không để chướng ngại vật tồn tại trên đường tôi đi, lập tức hành động." Lê Thần Vũ chậm rãi mở miệng, giọng điệu u ám khiến người ta không khỏi run sợ.
"Vâng."
Tên đàn em lập tức rời đi, sau đó không lâu, điện thoại Lê Thần Vũ đột ngột vang lên.
Sau khi Lê Thần Vũ nghe máy, đầu điện thoại kia vang lên âm thanh của tên đàn em: "Cậu Lê, vừa mới liên hệ cơ sở dữ liệu, Trương Hàn Công này là người địa phương, là kẻ vô dụng, không có thế lực chống lưng... tôi đã sắp xếp tay bắn tỉa, chỉ chờ chỉ thị của cậu."
"Được, ra tay đi!" Lê Thần Vũ nhếch miệng lạnh lùng, anh ta tuyệt đối không cho phép có người ngăn cản con đường mình, nhất là đồ vô dụng không có thế lực chống lưng như Trương Hàn Công này, anh ta càng không cho phép.
Nếu tên vô dụng này mà cản trở bước tiến của anh ta thì sẽ là sỉ nhục của anh ta
Âm thanh Lê Thần Vũ lạnh lùng, không có chút tình cảm gì, sau khi anh ta ra lệnh, ở chỗ cao nhất của khán đài, lập tức xuất hiện một bóng dáng, sớm đã mang theo một súng bắn tỉa công phá, đầu ngắm khóa chặt mục tiêu là Trương Hàn Công.
Từ khi hạ lệnh đến khi ra tay chưa quá năm phút, mà hiệp hội đổ thạch hoàn toàn không biết việc này, dường như toàn bộ hiệp hội đổ thạch đã bị Lê Thần Vũ thâu tóm, anh ta chính là thần ở đây.
Lê Thần Vũ chậm rãi nhấp một ngụm Château - Lafite - Rothschild, mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập mũi miệng của anh ta, anh ta từ từ quay người, trở về chỗ ngồi, dường như mọi việc không hề liên quan đến mình...
"Pằng!"
Ngay khi anh ta ngồi xuống, trên chỗ cao của khán đài, đầu ngắm của súng bắn tỉa lóe lên một cái, một ngọn lửa bỗng xé rách hư không, bắn mạnh về phía Trương Hàn Công.
Trên ghế giám khảo, Trần Xuân Độ nhíu chặt mày, trong lòng anh luôn có dự cảm không lành, chẳng biết tại sao, anh bỗng cảm thấy bắt đầu lo lắng bất an, mà anh không hề rõ nguyên nhân.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Trần Xuân Độ cuồng loạn, ánh mắt anh nhìn về phía sàn thi đấu, nhưng không hề phát hiện ra chỗ không hợp lý.
Trên sàn thi đấu, cuộc thi đấu vẫn đang được tiến hành như thường lệ, Trần Xuân Độ không nhìn ra.
Rốt cuộc là cái gì khiến mình cảm thấy bất an như thế?
Trần Xuân Độ cau mày, một âm thanh bỗng xé rách không khí quanh quẩn trên sàn thi đấu, khiến Trần Xuân Độ trở nên căng thẳng.
Một ngọn lửa bùng lên, xé nát không khí, bắn mạnh về phía Trương Hàn Công.
Lúc này Trương Hàn Công đang chuẩn bị trao đổi nguyên thạch với Hoàng Kim Đồng, trên không trung một ánh lửa chợt lóe, ngay sau đó, cơ thể Trương Hàn Công run lên, hai mắt trợn trừng.
Con ngươi Trần Xuân Độ co rụt lại, anh nhìn chằm chằm Trương Hàn Công, gần như cùng lúc Trương Hàn Công trúng đạn, anh lập tức lao ra như mũi tên.
"Bụp!"
Một tiếng trúng đạn rất nhỏ vang lên sau lưng, sắc mặt Trương Hàn Công trở nên ngây dại, Hoàng Kim Đồng thấy vẻ mặt Trương Hàn Công thay đổi, cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp phản ứng.
Trương Hàn Công đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, mọi người có mặt đều xôn xao, vô số khán giả đứng lên, trên khán đài, hầu hết mọi người không thể bình tĩnh được nữa, đều trở nên hết sức bối rối.
Mà sau khi Trương Hàn Công ngã ầm xuống đất, bóng dáng trên đài cao cười gằn, tháo súng, chuẩn bị rời đi...
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giám khảo Cảnh lấy lại bình tĩnh trước tiên, nghiêm nghị quát, cùng mấy vị giám khảo xông ra ngoài.
Khi các nhân viên công tác và ban giám khảo vọt tới bên cạnh Trương Hàn Công, thì Trần Xuân Độ đã ngồi xổm bên cạnh anh ta, cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giám khảo Cảnh nhìn Trương Hàn Công ngã trên mặt đất, giờ đây mắt anh ta vẫn trợn trừng, đã không còn hơi thở, anh ta là chết không nhắm mắt, trên vạt áo còn dính máu tươi.
"Đã tắt thở rồi." Giọng điệu Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng trong đó lại mang theo phẫn nộ khó đè nén.
Sau khi nhìn thấy vũng máu dưới người Trương Hàn Công, mấy nhân viên công tác lật Trương Hàn Công lại, chỉ thấy phía sau lưng Trương Hàn Công có một miệng vết thương không nhỏ, sau khi nhìn thấy miệng vết thương kia và phương hướng Trương Hàn Công ngã xuống đất, Trần Xuân Độ đột ngột đứng dậy, nhìn về một hướng.
Ở hướng đó, tên sát thủ đã tháo xong súng, thu lại, Trần Xuân Độ chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi.
"Chết rồi?" Giám khảo Chu thầm run lên, các giám khảo còn lại không khỏi xôn xao.
Giết người ở Chung Cực Tam Đao chắc chắn là một sự kiện chấn động Yên Kinh.
Trên khán đài, Lê Thần Vũ nhìn Trương Hàn Công bị đoàn người vây lấy trên sàn thi đấu, nhếch miệng cười, quay đầu nói với một đàn em: "Đi báo tin cho cảnh sát Yên Kinh, bảo bọn họ đừng tham gia xử lý việc này, cứ nói tôi tiếp quản rồi."
"Vâng."
"Là ai làm?" Sắc mặt giám khảo Cảnh hơi tái nhợt, trên Chung Cực Tam Đao xảy ra tử vong, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí nếu có người có ý xấu, rất có thể sẽ lợi dụng, hất nước bẩn lên người mình.
"Không biết." Các giám khảo còn lại hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều khó mà bình tĩnh được.
Trần Xuân Độ chợt nhìn về phía Lê Thần Vũ, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng mà người khác khó nhận ra.
"Nói không chừng là cậu ta làm, phản ứng của cậu ta nhanh hơn bất kỳ ai trong chúng ta, rất có thể cậu ta đã biết nội tình." Một vị giám khảo chợt nhìn về phía Trần Xuân Độ, chỉ trích anh.
Trần Xuân Độ lặng lẽ liếc ông ta một cái, rồi không thèm để ý tới ông ta, nói với nhân viên công tác bên cạnh: "Trước tiên khiêng thi thể xuống đi, dọn dẹp hiện trường, tiếp tục thi đấu."
"Cậu đang định phá hư hiện trường sao?" Giám khảo Cảnh đột nhiên quát.
"Chẳng lẽ Chung Cực Tam Đao cứ như vậy kết thúc? Đây rõ ràng là do kẻ có ý đồ xấu gây nên, muốn phá hỏng việc tiến hành Chung Cực Tam Đao." Dứt lời, Trần Xuân Độ vô tình hay cố ý nhìn về phía Lê Thần Vũ.
Giám khảo Cảnh do dự một lúc, đột nhiên, một nhân viên công tác sát lại gần giám khảo Cảnh, ghé tai thấp giọng nói vài câu, mới khiến giám khảo Cảnh đồng ý, phân phó một nhân viên công tác: "Bảo người chủ trì tùy tiện giải thích ứng phó một chút, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, tiếp tục tiến hành."
Sau khi mấy người Trần Xuân Độ trở về khán đài, Trương Bảo Thành đứng cách đó không xa, nhìn về phía Trương Hàn Công, lạnh cả người.
Người khác không biết, nhưng tất nhiên Trương Bảo Thành biết rất rõ, Trương Hàn Công chỉ là một hạt giống, không quen biết ai, người khác không cần cố ý ám sát anh ta, mà người duy nhất Trương Hàn Công đắc tội, chính là Song Tử Thần vừa nãy.
Trương Bảo Thành cố kìm chế run rẩy trong lòng, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Song Tử Thần, chỉ thấy hai vị lão giả đó hết sức bình tĩnh đứng đó, sau khi phát hiện ánh mắt Trương Bảo Thành, ánh mắt hai vị lão giả trở nên đầy hàm ý, vừa có vẻ dữ tợn lại vô cùng vui vẻ, lại liên tưởng đến trước đó Song Tử Thần dễ dàng buông tha, Trương Bảo Thành không khỏi thầm run rẩy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đêm Nay Có Mưa
2. Đông À, Hạ Lạnh
3. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
4. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
=====================================
Bán kết lập tức biến thành cuộc đấu của ba người.
Người duy nhất Trương Bảo Thành có thể hợp tác chính là Hoàng Kim Đồng.
Các nhân viên công tác dọn dẹp hiện trường với hiệu suất rất cao, người chủ trì lên sân khấu, giải thích một hồi, sau khi trấn an người xem, tiếp tục tiến hành thi đấu như thường lệ.
Nhưng mà, Trương Bảo Thành đứng nguyên tại chỗ, ông ta đã không còn dám giao dịch với bất kỳ ai, sợ lát nữa người ngã xuống lại chính là mình.
Thân là hội trưởng hiệp hội đổ thạch, bản thân ông ta cũng không nghĩ tới, trên cuộc thi đấu của hiệp hội đổ thạch lại có thể xuất hiện tình huống sát thủ ám sát.
Bên tai Trương Bảo Thành chợt có một âm thanh vang lên: "Hội trưởng Trương, không biết ông có định trao đổi nguyên thạch trong tay hay không."
Sắc mặt Trương Bảo Thành trầm xuống, đột ngột quay đầu, nhìn về phía một vị trung niên đứng trước mặt mình, tướng mạo người này hết sức phổ thông, nhưng trong con ngươi lại ẩn chứa ánh sáng kì lạ, giới đổ thạch luôn truyền tụng đôi mắt này của ông ta có thể nhìn thấu kết cấu bên trong bất kỳ nguyên thạch nào, cho nên được xưng là Hoàng Kim Đồng.
Nhưng thân là hội trưởng, Trương Bảo Thành biết rõ, đó chỉ là tin đồn dân gian, trên thực tế, Hoàng Kim Đồng cũng đã thua trận không ít, thế gian này, nào có công năng đặc biệt nào.
Trương Bảo Thành quay đầu, nhìn Hoàng Kim Đồng xuất hiện trước mặt mình, lại nhìn thấy Song Tử Thần đứng cách đó không xa, vừa nhìn hai người bọn họ, vừa lưỡng lự nói: "Ông không sợ chết à?"
Hoàng Kim Đồng cười lạnh một tiếng: "Sợ? Tại sao tôi phải sợ? Tôi sớm đã là người chôn nửa người dưới mồ rồi, chết chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn." Hoàng Kim Đồng chỉ chỉ vào mắt của mình: "Mọi người đều tưởng tôi trời sinh có mắt thần, nhưng đây chỉ là một loại bệnh..."
Đôi mắt Hoàng Kim Đồng ánh lên vẻ thống khổ, ông ta tiến tới trước mặt Trương Bảo Thành, nói nhỏ: "Hội trưởng Trương, nếu như chúng ta có thể hợp lực phá thần thoại bất bại trong truyền thuyết, cho dù chết cũng xứng đáng..."
Ai có thể ngờ, Song Tử Thần cũng có lúc kinh ngạc, hơn nữa còn xảy ra trước mặt một hạt giống, người mới.
"Trương Hàn Công, thú vị..." Trong khu khách quý, khán đài VIP, đứng sau lan can khán đài, khẽ lắc lư ly đế cao trong tay, rượu màu đỏ trong suốt như hồng ngọc nhẹ nhàng đong đưa, vẻ mặt Lê Thần Vũ trở nên hết sức trầm lắng, khiến người ta khó mà nhìn thấu.
Đôi mắt của Lê Thần Vũ mênh mông như biển sao, người bình thường gần như khó mà nhìn thẳng hai mắt anh ta, dưới sự bồi dưỡng của Lê Hồng, tâm tư của Lê Thần Vũ càng trở nên khó nắm bắt.
Ở trong quan trường, người như Lê Thần Vũ luôn có sức uy hiếp lớn nhất, Lê Hồng biết rõ điểm này, nên ông ta đang bồi dưỡng Lê Thần Vũ, mà anh ta càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
"Cậu Lê, cần tôi làm gì không?" Một đàn em đi theo Lê Thần Vũ đã lâu, vô cùng hiểu chuyện lại gần, bình thường vào lúc này, cậu Lê đều có cách.
"Hãy điều tra lai lịch Trương Hàn Công này một chút, nếu là người bản địa thì không thể để anh ta tiếp tục sống sót… Tôi sẽ không để chướng ngại vật tồn tại trên đường tôi đi, lập tức hành động." Lê Thần Vũ chậm rãi mở miệng, giọng điệu u ám khiến người ta không khỏi run sợ.
"Vâng."
Tên đàn em lập tức rời đi, sau đó không lâu, điện thoại Lê Thần Vũ đột ngột vang lên.
Sau khi Lê Thần Vũ nghe máy, đầu điện thoại kia vang lên âm thanh của tên đàn em: "Cậu Lê, vừa mới liên hệ cơ sở dữ liệu, Trương Hàn Công này là người địa phương, là kẻ vô dụng, không có thế lực chống lưng... tôi đã sắp xếp tay bắn tỉa, chỉ chờ chỉ thị của cậu."
"Được, ra tay đi!" Lê Thần Vũ nhếch miệng lạnh lùng, anh ta tuyệt đối không cho phép có người ngăn cản con đường mình, nhất là đồ vô dụng không có thế lực chống lưng như Trương Hàn Công này, anh ta càng không cho phép.
Nếu tên vô dụng này mà cản trở bước tiến của anh ta thì sẽ là sỉ nhục của anh ta
Âm thanh Lê Thần Vũ lạnh lùng, không có chút tình cảm gì, sau khi anh ta ra lệnh, ở chỗ cao nhất của khán đài, lập tức xuất hiện một bóng dáng, sớm đã mang theo một súng bắn tỉa công phá, đầu ngắm khóa chặt mục tiêu là Trương Hàn Công.
Từ khi hạ lệnh đến khi ra tay chưa quá năm phút, mà hiệp hội đổ thạch hoàn toàn không biết việc này, dường như toàn bộ hiệp hội đổ thạch đã bị Lê Thần Vũ thâu tóm, anh ta chính là thần ở đây.
Lê Thần Vũ chậm rãi nhấp một ngụm Château - Lafite - Rothschild, mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập mũi miệng của anh ta, anh ta từ từ quay người, trở về chỗ ngồi, dường như mọi việc không hề liên quan đến mình...
"Pằng!"
Ngay khi anh ta ngồi xuống, trên chỗ cao của khán đài, đầu ngắm của súng bắn tỉa lóe lên một cái, một ngọn lửa bỗng xé rách hư không, bắn mạnh về phía Trương Hàn Công.
Trên ghế giám khảo, Trần Xuân Độ nhíu chặt mày, trong lòng anh luôn có dự cảm không lành, chẳng biết tại sao, anh bỗng cảm thấy bắt đầu lo lắng bất an, mà anh không hề rõ nguyên nhân.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Trần Xuân Độ cuồng loạn, ánh mắt anh nhìn về phía sàn thi đấu, nhưng không hề phát hiện ra chỗ không hợp lý.
Trên sàn thi đấu, cuộc thi đấu vẫn đang được tiến hành như thường lệ, Trần Xuân Độ không nhìn ra.
Rốt cuộc là cái gì khiến mình cảm thấy bất an như thế?
Trần Xuân Độ cau mày, một âm thanh bỗng xé rách không khí quanh quẩn trên sàn thi đấu, khiến Trần Xuân Độ trở nên căng thẳng.
Một ngọn lửa bùng lên, xé nát không khí, bắn mạnh về phía Trương Hàn Công.
Lúc này Trương Hàn Công đang chuẩn bị trao đổi nguyên thạch với Hoàng Kim Đồng, trên không trung một ánh lửa chợt lóe, ngay sau đó, cơ thể Trương Hàn Công run lên, hai mắt trợn trừng.
Con ngươi Trần Xuân Độ co rụt lại, anh nhìn chằm chằm Trương Hàn Công, gần như cùng lúc Trương Hàn Công trúng đạn, anh lập tức lao ra như mũi tên.
"Bụp!"
Một tiếng trúng đạn rất nhỏ vang lên sau lưng, sắc mặt Trương Hàn Công trở nên ngây dại, Hoàng Kim Đồng thấy vẻ mặt Trương Hàn Công thay đổi, cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp phản ứng.
Trương Hàn Công đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, mọi người có mặt đều xôn xao, vô số khán giả đứng lên, trên khán đài, hầu hết mọi người không thể bình tĩnh được nữa, đều trở nên hết sức bối rối.
Mà sau khi Trương Hàn Công ngã ầm xuống đất, bóng dáng trên đài cao cười gằn, tháo súng, chuẩn bị rời đi...
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giám khảo Cảnh lấy lại bình tĩnh trước tiên, nghiêm nghị quát, cùng mấy vị giám khảo xông ra ngoài.
Khi các nhân viên công tác và ban giám khảo vọt tới bên cạnh Trương Hàn Công, thì Trần Xuân Độ đã ngồi xổm bên cạnh anh ta, cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giám khảo Cảnh nhìn Trương Hàn Công ngã trên mặt đất, giờ đây mắt anh ta vẫn trợn trừng, đã không còn hơi thở, anh ta là chết không nhắm mắt, trên vạt áo còn dính máu tươi.
"Đã tắt thở rồi." Giọng điệu Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng trong đó lại mang theo phẫn nộ khó đè nén.
Sau khi nhìn thấy vũng máu dưới người Trương Hàn Công, mấy nhân viên công tác lật Trương Hàn Công lại, chỉ thấy phía sau lưng Trương Hàn Công có một miệng vết thương không nhỏ, sau khi nhìn thấy miệng vết thương kia và phương hướng Trương Hàn Công ngã xuống đất, Trần Xuân Độ đột ngột đứng dậy, nhìn về một hướng.
Ở hướng đó, tên sát thủ đã tháo xong súng, thu lại, Trần Xuân Độ chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi.
"Chết rồi?" Giám khảo Chu thầm run lên, các giám khảo còn lại không khỏi xôn xao.
Giết người ở Chung Cực Tam Đao chắc chắn là một sự kiện chấn động Yên Kinh.
Trên khán đài, Lê Thần Vũ nhìn Trương Hàn Công bị đoàn người vây lấy trên sàn thi đấu, nhếch miệng cười, quay đầu nói với một đàn em: "Đi báo tin cho cảnh sát Yên Kinh, bảo bọn họ đừng tham gia xử lý việc này, cứ nói tôi tiếp quản rồi."
"Vâng."
"Là ai làm?" Sắc mặt giám khảo Cảnh hơi tái nhợt, trên Chung Cực Tam Đao xảy ra tử vong, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí nếu có người có ý xấu, rất có thể sẽ lợi dụng, hất nước bẩn lên người mình.
"Không biết." Các giám khảo còn lại hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều khó mà bình tĩnh được.
Trần Xuân Độ chợt nhìn về phía Lê Thần Vũ, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng mà người khác khó nhận ra.
"Nói không chừng là cậu ta làm, phản ứng của cậu ta nhanh hơn bất kỳ ai trong chúng ta, rất có thể cậu ta đã biết nội tình." Một vị giám khảo chợt nhìn về phía Trần Xuân Độ, chỉ trích anh.
Trần Xuân Độ lặng lẽ liếc ông ta một cái, rồi không thèm để ý tới ông ta, nói với nhân viên công tác bên cạnh: "Trước tiên khiêng thi thể xuống đi, dọn dẹp hiện trường, tiếp tục thi đấu."
"Cậu đang định phá hư hiện trường sao?" Giám khảo Cảnh đột nhiên quát.
"Chẳng lẽ Chung Cực Tam Đao cứ như vậy kết thúc? Đây rõ ràng là do kẻ có ý đồ xấu gây nên, muốn phá hỏng việc tiến hành Chung Cực Tam Đao." Dứt lời, Trần Xuân Độ vô tình hay cố ý nhìn về phía Lê Thần Vũ.
Giám khảo Cảnh do dự một lúc, đột nhiên, một nhân viên công tác sát lại gần giám khảo Cảnh, ghé tai thấp giọng nói vài câu, mới khiến giám khảo Cảnh đồng ý, phân phó một nhân viên công tác: "Bảo người chủ trì tùy tiện giải thích ứng phó một chút, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, tiếp tục tiến hành."
Sau khi mấy người Trần Xuân Độ trở về khán đài, Trương Bảo Thành đứng cách đó không xa, nhìn về phía Trương Hàn Công, lạnh cả người.
Người khác không biết, nhưng tất nhiên Trương Bảo Thành biết rất rõ, Trương Hàn Công chỉ là một hạt giống, không quen biết ai, người khác không cần cố ý ám sát anh ta, mà người duy nhất Trương Hàn Công đắc tội, chính là Song Tử Thần vừa nãy.
Trương Bảo Thành cố kìm chế run rẩy trong lòng, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Song Tử Thần, chỉ thấy hai vị lão giả đó hết sức bình tĩnh đứng đó, sau khi phát hiện ánh mắt Trương Bảo Thành, ánh mắt hai vị lão giả trở nên đầy hàm ý, vừa có vẻ dữ tợn lại vô cùng vui vẻ, lại liên tưởng đến trước đó Song Tử Thần dễ dàng buông tha, Trương Bảo Thành không khỏi thầm run rẩy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đêm Nay Có Mưa
2. Đông À, Hạ Lạnh
3. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
4. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
=====================================
Bán kết lập tức biến thành cuộc đấu của ba người.
Người duy nhất Trương Bảo Thành có thể hợp tác chính là Hoàng Kim Đồng.
Các nhân viên công tác dọn dẹp hiện trường với hiệu suất rất cao, người chủ trì lên sân khấu, giải thích một hồi, sau khi trấn an người xem, tiếp tục tiến hành thi đấu như thường lệ.
Nhưng mà, Trương Bảo Thành đứng nguyên tại chỗ, ông ta đã không còn dám giao dịch với bất kỳ ai, sợ lát nữa người ngã xuống lại chính là mình.
Thân là hội trưởng hiệp hội đổ thạch, bản thân ông ta cũng không nghĩ tới, trên cuộc thi đấu của hiệp hội đổ thạch lại có thể xuất hiện tình huống sát thủ ám sát.
Bên tai Trương Bảo Thành chợt có một âm thanh vang lên: "Hội trưởng Trương, không biết ông có định trao đổi nguyên thạch trong tay hay không."
Sắc mặt Trương Bảo Thành trầm xuống, đột ngột quay đầu, nhìn về phía một vị trung niên đứng trước mặt mình, tướng mạo người này hết sức phổ thông, nhưng trong con ngươi lại ẩn chứa ánh sáng kì lạ, giới đổ thạch luôn truyền tụng đôi mắt này của ông ta có thể nhìn thấu kết cấu bên trong bất kỳ nguyên thạch nào, cho nên được xưng là Hoàng Kim Đồng.
Nhưng thân là hội trưởng, Trương Bảo Thành biết rõ, đó chỉ là tin đồn dân gian, trên thực tế, Hoàng Kim Đồng cũng đã thua trận không ít, thế gian này, nào có công năng đặc biệt nào.
Trương Bảo Thành quay đầu, nhìn Hoàng Kim Đồng xuất hiện trước mặt mình, lại nhìn thấy Song Tử Thần đứng cách đó không xa, vừa nhìn hai người bọn họ, vừa lưỡng lự nói: "Ông không sợ chết à?"
Hoàng Kim Đồng cười lạnh một tiếng: "Sợ? Tại sao tôi phải sợ? Tôi sớm đã là người chôn nửa người dưới mồ rồi, chết chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn." Hoàng Kim Đồng chỉ chỉ vào mắt của mình: "Mọi người đều tưởng tôi trời sinh có mắt thần, nhưng đây chỉ là một loại bệnh..."
Đôi mắt Hoàng Kim Đồng ánh lên vẻ thống khổ, ông ta tiến tới trước mặt Trương Bảo Thành, nói nhỏ: "Hội trưởng Trương, nếu như chúng ta có thể hợp lực phá thần thoại bất bại trong truyền thuyết, cho dù chết cũng xứng đáng..."