Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụt!”

Ngọc Vinh Hiên phun ra một ngụm máu, trên thảm đầy vết máu, màu máu đỏ tươi dính lên tay tay áo, làm ướt áo bào trắng sang trọng tinh xảo của anh ta, nhuộm thành áo bào đỏ tươi.

Hai mắt Ngọc Vinh Hiên hiện lên vẻ cực kỳ không cam lòng.

Anh không phục! Không cam lòng! Dù thế nào anh cũng không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, như thể ông trời đang cố ý đùa bỡn anh.

“Kinh... là ai?” Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, mặc dù cô là người Yên Kinh, nhưng nếu xét về mặt ý nghĩa thì không phải, cùng lắm chỉ được xem là một nửa người Yên Kinh, hơn nữa cô là tổng giám đốc tập đoàn Lê thị, cách các nhân vật máu mặt trong giới một đoạn, tất nhiên sẽ không biết rõ thân phận của Kinh.

Tô Loan Loan lắc đầu... cô xuất thân từ đội đặc nhiệm, nhưng chỉ là tướng sĩ... vì chấp hành rất nhiều nhiệm vụ vào sinh ra tử, nên nhớ mang máng rằng đã nghe cái tên này ở đâu rồi, nhưng không hiểu rõ cho lắm.

Bọn họ đều không nhìn Trần Xuân Độ, tất nhiên sẽ không nhận ra, lúc anh ngồi trên ghế nghe thấy cái tên Kinh này... trên mặt bỗng hiện lên vẻ cực kỳ thâm thúy và phức tạp khó có thể che giấu.

Không ai phát hiện ra tia vùng vẫy thoáng qua mắt Trần Xuân Độ... hồi ức ngày trước bỗng hiện lên trước mặt anh...

Toàn bộ hồi ức liên quan đến Kinh, cũng như vụ náo động Yên Kinh nhiều năm trước... đều hiện lên rất rõ trong đầu Trần Xuân Độ, mãi mãi không thể nào quên.

“Sao thế, cậu muốn đi gặp ngài ấy?” Thuộc hạ đó dần lạnh mặt, hừ lạnh: “Dám bất kính với ông chủ nhà tôi, thật sự muốn chết mà.”

“Tôi, tôi không dám... sao tôi dám bất kính với ông ấy chứ... đây chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi!” Cả người Ngọc Vinh Hiên run rẩy, sắc mặt trắng bệch giải thích.

“Anh không dám, nhưng hình như lúc nãy người nào đó rất hống hách.” Trần Xuân Độ từ tốn đứng dậy, vẻ mặt u ám.

Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt hiện lên tia oán độc, anh hận... hận anh ta, hận không thể ngàn đao bầm thây.

Nhưng giờ, anh chỉ có thể quỳ xuống cầu xin, trong mắt Kinh, con cháu nhà họ Ngọc, thế gia đổ thạch gì đó... chỉ là mây bay.

Liệu nhân vật tai to mặt lớn có địa vị như này có để mắt đến gia tộc như nhà anh không?

Ngọc Vinh Hiên đổ mồ hôi như mưa, hai chân bắt đầu run rẩy, quỳ thụp xuống sàn.

Nhà họ Ngọc là thế gia đổ thạch là chuyện nhà họ Ngọc, còn anh... chỉ là thế hệ sau bé nhỏ, dù được mang danh hiệu “thiên tài”, nhưng cũng chỉ là một nhân vật giang hồ.

Còn Kinh... thật sự là một truyền thuyết, là người đứng đầu Yên Kinh... dù có 100 nhà họ Ngọc, cũng không bì lại.

Khiêu khích Kinh... là tội danh ngập trời, chắc chắn sẽ liên lụy đến gia tộc.

Mặc dù Ngọc Vinh Hiên từng chứng kiến rất nhiều chuyện, cũng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng chưa từng gặp người nào quyền thế ngập trời như Kinh?

Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, đi tìm cái chết.

“Là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn... mong anh đừng để bụng đến người nhỏ bé như tôi, sau này tôi không dám nữa.”

Ngọc Vinh Hiên nghiến răng, “cộp cộp cộp”, anh ra sức rập đầu lạy.

Nhóm người do anh dẫn tới cũng đồng loạt quỳ xuống, liên tục rập đầu xin tha.

Thuộc hạ đó im lặng không nói gì, một lúc sau mới từ tốn ngẩng đầu, liếc nhìn bóng dáng đó.

Ngọc Vinh Hiên đã rập đầu đến chảy máu, máu tươi chảy xuống từ giữa trán, mặt đầy máu me, tóc tai bù xù, vô cùng thê thảm.

Đâu còn dáng vẻ điển trai hờ hững ngày trước nữa, giờ dáng vẻ cầu xin của anh ta cực kỳ thảm hại.

“Cút đi.” Thuộc hạ của Kinh quát, lúc này Ngọc Vinh Hiên mới ngừng rập đầu, hai người bên cạnh đi tới, đỡ anh ta đứng dậy, rồi dìu ra khỏi phòng đổ thạch.

Rồi mấy người kia cũng theo sau, trong phòng đổ thạch chỉ còn lại nhóm người nổi tiếng, với vẻ mặt ngơ ngác, đầy ngạc nhiên.

Đến giờ bọn họ vẫn chưa phản ứng lại.

Thuộc hạ của Kinh liếc nhìn rồi hờ hững rời khỏi phòng đổ thạch, định rời đi.

“Anh này, xin dừng bước.” Lê Kim Huyên bỗng giẫm giày cao gót đuổi theo, khẽ hô.

Thuộc hạ đó ngừng bước, vừa quay đầu lại đã thấy Lê Kim Huyên đuổi theo rồi.

“Cảm ơn anh đã giải vây, nếu không có anh, e rằng chúng tôi đã gặp nguy hiểm rồi... nếu được, tôi muốn mời anh một bữa để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của tôi.” Bàn tay mảnh khảnh của Lê Kim Huyên đưa ra một tấm danh thiếp.

Nhưng tên thuộc hạ chỉ nhìn lướt qua, rồi đẩy về: “Tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình, chuyện nhỏ nhặt thôi.”

Dứt lời, anh ta không nhận lấy tấm danh thiếp, đã rời khỏi phòng đổ thạch.

Đợi Lê Kim Huyên ra ngoài đuổi theo thì nhận ra anh ta đã mất dạng.

Lê Kim Huyên quay về phòng đổ thạch, thấy Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, đợi cô tới gần mới nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ trên người anh.

Lê Kim Huyên nhất thời lạnh mặt, không ngờ trong tình cảnh này mà anh vẫn có thể ngủ.

Nghĩ đến đây, Lê Kim Huyên không khỏi tức giận nhấc chân đá mạnh vào đũng quần Trần Xuân Độ.

“Gào!” Tiếng hét thảm thương tan nát cõi lòng vang lên trong phòng đổ thạch, Trần Xuân Độ bị đánh thức ngay, hai chân vô thức kẹp chặt chân Lê Kim Huyên, thân dưới run dữ dội.

Cơn đau thấu tim làm mặt Trần Xuân Độ nhăn nhúm... anh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Giờ khuôn mặt đó đang giận dữ, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng đang trừng anh.

“Mẹ kiếp!” Cuối cùng Trần Xuân Độ không thể chịu đựng được nữa, chửi tục một câu, rồi nhìn Lê Kim Huyên, liên tục hít khí lạnh.

Sau khi nhìn thấy Lê Kim Huyên, tất nhiên anh biết ai đã gây ra... ngoài nữ tổng giám đốc xinh đẹp lòng dạ độc ác này, thì còn ai có thể làm ra chuyện đánh úp vào đũng quần?

Trần Xuân Độ mặt mày đau khổ nhăn nhúm một hồi lâu, mới đỡ hơn một tý, còn Lê Kim Huyên thì lạnh lùng nhìn anh từ trên cao, đôi mắt xinh đẹp đang lườm anh: “Anh mau thả chân tôi ra!”

Lúc nói, mặt Lê Kim Huyên còn hơi ửng đỏ, như áng mây màu hồng, cô không ngờ cô vừa đá trúng Trần Xuân Độ, anh đã kẹp chân cô như thế.

Mặt Trần Xuân Độ hiện lên vẻ nịnh bợ, ngượng ngùng cười: “Tổng giám đốc Lê, em có gì thì từ từ nói... nếu em đá anh tàn phế, thì hạnh phúc nửa đời sau của em sẽ không còn nữa.”

“Anh!” Lê Kim Huyên trợn tròn mắt, câu nói của Trần Xuân Độ làm cô vừa thẹn vừa giận.

“Anh im đi!” Lê Kim Huyên quát, khuôn mặt sắc sảo như điêu khắc nhất thời đỏ bừng.

“Tổng giám đốc Lê, anh có thể thả chân em ra, nhưng em phải hứa sau khi anh thả ra em không được đá anh nữa.” Trần Xuân Độ vẫn còn sợ hãi nói.

“Tôi hứa, anh mau buông tôi ra!” Lê Kim Huyên mất kiên nhẫn giục.

Trần Xuân Độ vừa buông chân ra, Lê Kim Huyên bỗng nhấc chân lên, gót nhọn giày cao gót tinh xảo giẫm mạnh lên chân anh.

Trần Xuân Độ nhất thời biến sắc, hít ngụm khí lạnh, vẻ mặt như sắp phát khóc.

Giờ Lê Kim Huyên mới thu chân mình về, nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng nhìn anh nói: “Tôi chỉ nói không đá, chứ đâu nói không giẫm lên.”

Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, cô hung hăng lườm anh, rồi xoay người, gọi Tô Loan Loan: “Chúng ta đi.”

Lê Kim Huyên giẫm giày cao gót, sải bước ra khỏi phòng đổ thạch, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng cô, từng cử chỉ của cô đều toát ra sức hấp dẫn như một nữ vương.

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng gợi cảm đó, dần nở nụ cười cực kỳ vô sỉ, sâu xa, chỉ nhìn lướt qua nụ cười này, rất dễ làm người khác hiểu lầm, cảm thấy trong đầu anh đều là suy nghĩ xấu xa.

***

Thang máy lên đến tầng cao nhất mới ngừng lại, thuộc hạ của Kinh bước ra ngoài, trong văn phòng rộng lớn thậm chí là hơi trống trải này, một bóng người đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cao ốc, rừng cốt thép ở Yên Kinh.

Bóng người đó khẽ lắc ly rượu vang, Lafite trong ly rượu óng ánh trong suốt như viên Ruby không tỳ vết.

“Ông chủ, tôi đã làm xong rồi.” Thuộc hạ đi tới trước bàn làm việc mới ngừng lại, cung kính kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

“Cậu làm rất tốt, đây là lý do tôi chọn cậu đi giải quyết.” Một lúc sau, Kinh mới lên tiếng, giọng điệu ông ta cực kỳ thâm thúy, không nghe ra một chút tình cảm.

Thuộc hạ đó ngày càng cung kính: “Cảm ơn ông chủ đã bồi dưỡng.”

“Cậu có thể ra ngoài được rồi.”

Đợi thuộc hạ rời đi, Kinh mới từ tốn xoay người, vươn tay gõ nhẹ lên bàn kính, trên mặt bàn trong suốt bỗng xuất hiện một tập hồ sơ thần bí.

Tập hồ sơ này không có tên, còn bàn kính này quá cao cấp, dùng công nghệ mới hàng đầu nhất trong toàn bộ Yên Kinh, biến thành một chiếc máy tính.

Lai lịch tập hồ sơ này càng thần bí hơn, thậm chí có thể nói, chỉ những người có địa vị như Kinh mới đọc được.

Kinh lật hết tập hồ sơ, ánh mắt thâm thúy đến mức làm người khác hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Lúc Kinh lật đến trang cuối cùng, thì nhất thời ngừng lại.

Bên trong có một tấm ảnh, khuôn mặt người đàn ông này làm Kinh cảm thấy rất quen, Kinh cứ nhìn chằm chằm người này một lúc lâu.

Nếu Lê Kim Huyên ở đây, chắc chắn sẽ ngạc nhiên nhận ra... người đàn ông này giống hệt Trần Xuân Độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK