Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Long Vương?” Sắc mặt Thiếu niên đó đột nhiên thay đổi, anh ta và Dracula tung hoành ngang dọc toàn thế giới, hiếm khi có người có thể lọt vào mắt bọn họ chứ đừng nói khiến sắc mặt họ thay đổi.

Mà hai chữ Long Vương thì làm được.

Long Vương, đương thời dùng một tay đếm không hết những kì tích.. phong hào của anh ta một khi xuất hiện thì dường như đều khiến cho hư không đều hiện lên áp lực nặng nề, làm cho mọi người đều hít thở không thông!

“Anh ta đã ở ẩn rồi, sao còn nháo ra động tĩnh?” Thiếu niên đùa nghịch một chiếc nhẫn kim cương sapphire trị giá mấy trăm tỷ trong tay, hỏi.

“Anh ta ở nước C… Yên Kinh!” Dracula bỏ điện thoại xuống, sắc mặt nghiêm trọng chậm rãi nói ra.

“cộp?”

Tay Thiếu Niên đột nhiên co giật, nhẫn kim cương đá quý trong tay rơi xuống đất.

“Không thể nào!” Thiếu niên theo bản năng kinh hãi nói.

Dracula ngồi trên sofa, chậm rãi lấy ra một điếu xì gà từ trong ngực, một bên dùng kéo tỉ mỉ cắt xì gà, trong đôi mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng và trang nghiêm khó có thể tưởng tượng.

“Xem ra, ba đến nước C là đúng rồi… không ngờ rằng ở đây cũng có thể chạm mặt anh ta.” Dracula lẩm bẩm nói.

“Có ảnh sao?” Thiếu Niên mở miệng, sắc mặt trở nên nóng bỏng, thâm tâm anh ta đã biến đổi vô cùng nóng lòng, anh ta rất muốn gặp, diện mạo chiến thần vô địch trong truyền thuyết.

“Ảnh?” Dracula cười nhẹ, lắc đầu: “Không có bất kì ai có thể có ảnh của anh ta, cuộc gọi vừa rồi của ba cũng chỉ là nhận được tin tức trong khu đánh bạc cấp thấp của đại hội đổ thạch, có một vị cầm Long Nha trong tay, xuất hiện ở đại hội đổ thạch.”

“Long Nha? Đây chính là danh hiệu vũ khí chỉ thuộc về Long Vương!” Sắc mặt Thiếu niên thay đổi lớn nói.

“Nếu như Long Vương thực sự xuất hiện ở đây, cũng chứng minh kết luận của ba hoàn toàn không sai… Long Vương, rất có thể nhiều năm trước, dựa vào cơ duyên của đại hội đổ thạch, đột nhiên vùng dậy…” Dracula thản nhiên lên tiếng.

“Người đã từng nhìn thấy Long Nha... Hẳn là thế lực hải ngoại!” Thiếu niên nhíu mày.

Dracula cười nhạt, nâng chén trà đặt trên bàn trà thủy tinh, nhìn về phía Thiếu niên hỏi: “Con tưởng rằng chỉ có thế lực chúng ta nhìn chăm chăm nước C sao? Còn có rất nhiều thế lực cổ xưa, từ đầu đến cuối bọn họ âm thầm nhìn chằm chằm nước C, chỉ có điều bọn họ vẫn luôn không ra tay thôi.”

Thiếu niên bỗng chốc kinh ngạc: “Còn có thế lực khác ư? Bọn họ cũng có mục đích giống chúng ta sao?”

“Nửa là như thế, nửa thì không hẳn.” Dracula lắc đầu lại không nói thêm gì nữa, mấy thế lực khác đó, rốt cuộc vì mục đích gì từ đầu đến cuối đều giám sát Trần Xuân Độ.

“Ba, chúng ta cơ bản không có cách nào xác định đó có thật là Long Vương hay không.” Thiếu niên suy tư một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

Dracula gật đầu, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị, trong ý cười kia có thêm một chút khát máu tàn nhẫn: “Sau khi con đến nước C, đã bao lâu rồi không hưởng thụ hương vị máu tươi.”

“Rất lâu rồi, mặc dù nói rượu vang tốt nhưng chung quy không so được với máu tươi.” Thiếu niên liếm liếm đôi môi đỏ tươi như máu, trong mắt lóe ra hào quang cực nóng.

“Xác định anh ta có phải là Long Vương hay không, quá đơn giản. Nếu như anh ta không phải là Long Vương, con có thể nếm được máu tươi ngọt ngào nhất.” Dracula nói từng câu từng chữ.

Thiếu niên sững người, trong giọng nói có thêm vài phần lo lắng: “Thế nếu như anh ta thật sự là Long Vương, vậy nguy hiểm còn không phải rất lớn sao?”

“Con quên thiên phú của Huyết tộc chúng ta sao?” Dracula cười nhạt: “Năm đó Long Vương cường thế thế nào, cuối cùng gia tộc chúng ta không giống như nhà khác bị hủy diệt, chính là bởi vì thiên phú của chúng ta, làm cho chúng ta gần như trở thành bất tử chi thân... Cho dù anh ta thật sự là Long Vương, cũng khó có thể đẩy ta vào chỗ chết.”

“Mà chờ chúng ta thu được vật cấm kỵ, Long Vương, sao còn có thể e sợ?” Trong mắt Dracula lóe ra hào quang lạnh lẽo, đáy mắt hiện ra một tia khát máu lạnh như băng.

…….

Xe con chậm rãi đỗ bên cửa khách sạn, Trần Xuân Độ xuống xe, kính cẩn kéo cửa xe.

Cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót tinh xảo đặt xuống mặt đất, ngay sau đó nữ thần tổng giám đốc dáng người hoàn hảo dựa người bước ra.

“Bữa trưa gặp.” Lê Kim Huyên nhẹ nhàng bỏ lại một câu, sau đó liền đi giày cao gót, nhẹ nhàng rời đi.

Mà ngay sau đó Tô Loan Loan đi ra, thần sắc phức tạp nhìn Trần Xuân Độ một cái, lập tức bước nhanh đuổi theo Lê Kim Huyên.

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên, lấy ra một điếu thuốc lá, nuốt vào nhả ra nhìn chằm chằm bóng dáng hai người, trong ánh mắt tràn ngập xa xăm…

Khi Trần Xuân Độ mau chóng hút xong điếu thuốc, một chiếc xe con từ xa rít lên mà đến, cuối cùng dừng bên xe của Trần Xuân Độ, cửa xe mở ra, từ trên xe một bóng hình quen thuộc bước xuống.

Trần Xuân Độ nhín thấy bóng dáng quen thuộc đó, nhếch miệng, cười khẩy nói: “Kỹ năng lái xe của hội trưởng Trương không được, cần phải nâng cao.”

Trương Bảo Thành vừa xuống xe thì nghe thấy giọng nói của Trần Xuân Độ, khiến cho cơ mặt Trương Bảo Thành bỗng chốc kéo xuống, sắc mặt có chút u ám.

Trương Bảo Thành lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ, tại đại hội đổ thạch, Trần Xuân Độ khiến cho Trương Bảo Thành mất hết mặt mũi, có thể nói để cho ông ta thân bại danh liệt cũng không quá đáng.

Ai có thể nghĩ đến trong cuộc cá cược này... Trương Bảo Thành thế nhưng đại bại! Thua thảm hại!

Thế cho nên trên đường đến khách sạn, Trương Bảo Thành vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc mình thua ở chỗ nào…

Mà bây giờ Trương Bảo Thành vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy khinh bỉ của Trần Xuân Độ, thì khiến cho ông ta phải tức giận một trận, căn bản không có cách nào buông bỏ.

Trần Xuân Độ có thể ở đại hội đổ thạch không giữ lại cho mình chút thể diện, giờ đây Trương Bảo Thành đối với anh cũng không có vẻ mặt tốt gì.

Nhưng một thân Trương Bảo Thành bước vào khách sạn, Trần Xuân Độ cười tít mắt nhìn Trương Bảo Thành, dường như một chút cũng không vì Trương Bảo Thành không cho mình một biểu hiện tốt mà khó chịu.

Cho đến khi bóng dáng Trương Bảo Thành mất hút trong khách sạn, mặt Trần Xuân Độ cười khẩy mới thu lại, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, chậm rãi lái xe vào gara.

Trần Xuân Độ đỗ xe xong, quay về phòng trong khách sạn, chưa đến một lúc, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.

Trần Xuân Độ đi tới mở cửa phòng, chỉ thấy Tô Loan Loan đứng ở cửa, nhìn thấy Trần Xuân Độ, sắc mặt phức tạp, trong mắt lóe ra một tia sợ hãi.

“Cô Tô.” Trần Xuân Độ nhếch miệng, cười chào hỏi.

Tô Loan Loan gật đầu, quay đầu nhìn trái phải, sau đó cố ý đè nén âm thanh: “Tôi có chút chuyện, cần vào phòng nói.”

“Mời.” Trần Xuân Độ mỉm cười, nghiêng người nhường đường cho Tô Loan Loan.

Sau khi Tô Loan Loan bước vào phòng, ngồi trên sofa, ánh mắt lại cảnh giác không ngừng quan sát xung quanh.

“Không cần cảnh giác như thế, đây là phòng của tôi, sẽ không có thiết bị nghe trộm đâu.” Trần Xuân Độ ngồi xuống, vểnh chân lên, lập tức bắt đầu run chân.

Tô Loan Loan gật gật đầu, im lặng hồi lâu, từ trước đến nay cô ta luôn quyết đoán thẳng thắn, lần đầu tiên đối mặt với Trần Xuân Độ, có vẻ do dự.

“Có gì muốn nói cứ nói đi.” Lúc này Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng.

Giờ Tô Loan Loan mới hạ quyết tâm, không còn do dự nữa, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt cực kì phức tạp: “Tôi nghĩ, tôi biết anh là ai rồi.”

“Sau đó thì sao?” Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, một chút cũng không vì câu nói của Tô Loan Loan mà cảm thấy bất ngờ.

“Anh biết tôi đã đoán được?” Trần Xuân Độ không kinh ngạc, ngược lại Tô Loan Loan sững sờ, phát hiện Trần Xuân Độ bình tĩnh thản nhiên như thế khiến cho cô ta hơi bất an.

“Từ khi cô xuất hiện ở cửa phòng tôi, tôi đã biết rồi.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.

Đúng vậy, ngay khi Trần Xuân Độ giao ra Long Nha, anh đã đoán được, Tô Loan Loan rất có thể sẽ biết thân phận của anh.

Mà cho dù anh không lấy ra, khi ở khu đánh bạc cấp thấp đó, cũng đã có quá nhiều người nhìn thấy thanh Long Nha kia.

Ánh mắt Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ càng thêm phức tạp: “ Thanh Long Nha kia là thật sao?”

Tô Loan Loan nói ra tên của con dao găm kia — Long Nha! Vâng, một con dao găm có hình dạng kỳ lạ như vậy không phải là hiếm ngay cả ở hải ngoại... Giống như Long Nha loại này, càng là chỉ có một loại, tuyệt đối không có bất kỳ hàng giả nào xuất hiện! Bởi vì, nó đại biểu cho Long Vương! Ai dám làm ra hàng nhái của nó, đó chính là miệt thị và khinh nhờn đối với Long Vương!

Long Nha... Long Vương chấn động hải ngoại, mà Long Nha, đã cùng Long Vương, chứng kiến một con đường tanh huyết vực dậy của chiến thần!

Long Vương cầm nó, cải biến cục diện thế giới mấy lần, mặc dù không ai từng thấy qua diện mạo của Long Vương, nhưng thanh Long Nha này, lại làm cho vô số người nhớ như in!

Cho nên, Tô Loan Loan trong nháy mắt thấy rõ Long Nha, trong đầu nổ vang, chốc lát cô ta dường như choáng váng! Chỉ cảm thấy hết thảy căn bản không chân thật!

Dĩ nhiên là Long Vương! Thực lực cường đại, tài phú ngập trời!

Người đàn ông này trước mặt cô ta, chính là tồn tại vô thượng đứng ở đỉnh cao thế giới, được vạn người kính trọng sùng bái!

Dọc theo đường đi, tâm trạng của Tô Loan Loan điên cuồng run rẩy, cô ta cũng không có cách nào tiếp nhận, cô ta đã từng một lần cho rằng người đàn ông này là một tên lừa đảo, còn muốn tìm cách vạch trần tên này, vạch trần bộ mặt thật của anh ta.

Hiện tại, Tô Loan Loan chỉ cảm thấy mình làm tất cả những chuyện này buồn cười cỡ nào! Mỉa mai làm sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK