Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tất cả bị thương nặng? Chẳng phải Chiến phòng ở Yên Kinh được mệnh danh là những chiến sĩ tinh nhuệ đã qua huấn luyện, là át chủ bài trong át chủ bài sao? Ngay cả đội đặc chủng cũng chẳng coi ra gì, sao vẫn không giết được một mục tiêu?” Sắc mặt Lê Thần Vũ bỗng lạnh lẽo, một luồng sát khí đột nhiên bùng nổ, khiến hai nữ giúp việc bên cạnh và tên thuộc hạ đó run rẩy!

“Cậu Lê...” Tên thuộc hạ run lên, sâu trong lòng dâng lên nỗi sợ không sao giải thích được!

“Chẳng phải họ nói những chiến sĩ tinh nhuệ này đã phá vỡ giới hạn tiềm năng của con người, đã không còn thuộc về phạm trù loài người bình thường sao? Lẽ nào tên Trần Xuân Độ đó cũng là phi nhân loại?” Lê Thần Vũ mặt mày u ám, trước giờ anh ta luôn ôn hòa, giờ lại nghe được tin dữ này thì cực kỳ tức giận!

“Cậu Lê tha mạng!” Nữ giúp việc và thuộc hạ nhà họ Lê ở đó đều run rẩy quỳ xuống, Lê Thần Vũ tức giận, hậu quả vô cùng đáng sợ!

Một lúc lâu sau, cơn giận của Lê Thần Vũ mới nguôi ngoai, sắc mặt u ám, anh ta nhanh chóng nói: “Gửi tiền bồi thuờng cho Chiến phòng Yên Kinh, nhà họ Lê ngừng hợp tác với bọn họ.”

“Vậy Trần Xuân Độ...” Thuộc hạ nhà họ lê cẩn thận dè dặt lên tiếng.

“Tôi không tin là không ai giết được tên đó... Treo thưởng trong web đen, nếu ai giết được Trần Xuân Độ thì thưởng ba trăm tỉ. Nếu có thể khiến Lê Kim Huyên chôn cùng anh ta thì thưởng sáu trăm tỉ. Sát thủ sẽ không bị truy nã!” Sắc mặt Lê Thần Vũ sa sầm khó coi, hai tay anh ta siết chặt, trán nổi gân xanh, mặt lộ vẻ u ám đáng sợ!

Liên tục thất bại khiến anh ta gần như không thể nào kiên nhẫn được nữa!

...

Buổi trưa, khách sạn Vương Phủ Tỉnh ở Yên Kinh.

Một chiếc xe đen lao như bay, dừng trước cổng khách sạn.

Lê Kim Huyên xuống xe, Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ theo sát phía sau, nhất là Trần Xuân Độ, giống hệt như một đôi tình nhân với Lê Kim Huyên, hai người vô cùng ngọt ngào đi vào khách sạn.

Trong lòng Trần Xuân Độ hơi kích động, cảm giác này rất vi diệu, vì vậy mà anh còn đặc biệt mặc vest chỉnh tề, thậm chí đeo cả cà vạt. Khí chất của anh hoàn toàn thay đổi, hòa nhập một cách hoàn hảo với giới thượng lưu tao nhã lịch thiệp.

Sảnh tiệc trong khách sạn đã có rất nhiều người, Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ xuyên qua đám đông, Tô Loan Loan theo sát phía sau, vô cùng cảnh giác với tất cả mối nguy hiểm tiềm ẩn có khả năng xuất hiện.

Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã tham gia không ít những bữa tiệc thế này, cảnh tượng đều giống nhau. So với Lê Kim Huyên tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T, rõ ràng ở Yên Kinh chẳng mấy ai biết nữ thần tổng giám đốc này, thỉnh thoảng có vài người thấy quen đến giao lưu vài câu, còn phần lớn đều kinh ngạc trước khí chất và vẻ đẹp của Lê Kim Huyên nên muốn đến bắt chuyện.

Lúc này, đột nhiên vài cậu ấm trẻ tuổi nói cười đi vào khách sạn, trong những cậu ấm đó có một bóng dáng đi đầu mà Lê Kim Huyên rất quen thuộc, là một người quen cũ của Lê Kim Huyên – Tiêu Chiến.

“Kim Huyên? Trùng hợp vậy, cô cũng đến đây ăn cơm à?” Tiêu Chiến chỉ lướt mắt đã nhận ra bóng dáng quen thuộc rung động lòng người trong đám đông, anh ta bước nhanh tới bàn của Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên sửng sốt, cô cũng không ngờ lại có thể gặp được người quen cũ của mình ở đây.

Tiêu Chiến đi tới gần, khẽ liếc mắt nhìn Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh, anh ta hơi ngạc nhiên, không ngờ người đẹp trong trí nhớ của mình lại kết hôn với người có ngoại hình bình thường thế này?

“Kim Huyên, sao cô lại ở đây?” Tiêu Chiến dịu giọng hỏi.

Tiêu Chiến tùy tiện hỏi, vô hình trung hạ thấp thân phận của Trần Xuân Độ, dường như anh ta coi thường Trần Xuân Độ, vì trong mắt anh ta, Trần Xuân Độ hoàn toàn là một sự tồn tại không đáng để quan tâm.

Anh ta là người thừa kế của tập đoàn Thẩm Thị, loại người trông bình thường như Trần Xuân Độ hoàn toàn không thể nào so được.

Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, đang định lên tiếng thì Trần Xuân Độ bỗng giành nói trước: “Tôi với Kim Huyên đang hẹn hò.”

Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.

Giọng Trần Xuân Độ không nhỏ, lập tức thu hút nhiều sự chú ý.

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên mở lớn, cô bỗng hơi hối hận khi đưa tên này tới đây.

Khuôn mặt điển trai của Tiêu Chiến kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, rõ ràng anh ta rất bất ngờ với đáp án này.

Đám cậu ấm ở phía sau Tiêu Chiến cũng trợn tròn mắt, một cậu ấm mỉa mai với vẻ mặt khinh thường: “Nghĩ mình là ai thế, tên nghèo rớt mùng tơi như anh mà hẹn hò với một người đẹp thế này?”

Tiêu Chiến quay đầu lạnh lùng trừng hắn ta, ngăn cản lời chế giễu của cậu ấm ở phía sau.

Tiêu Chiến dịu dàng nhìn Lê Kim Huyên: “Kim Huyên, đã trùng hợp thế này, chi bằng chúng ta tìm một phòng yên tĩnh nói chuyện đi. Lâu rồi không gặp, tôi tin chắc là chúng ta có rất nhiều lời muốn nói.”

Lê Kim Huyên mỉm cười, từ chối khéo: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh.”

Tiêu Chiến bị từ chối thì không tiếp tục nữa, khuôn mặt khôi ngô nở nụ cười, anh ta cũng không mất đi phong độ: “Được thôi, vậy tôi đi ăn với bạn trước.”

Tiêu Chiến khẽ gật đầu tỏ ý với Lê Kim Huyên, sau đó dẫn theo đám cậu ấm đi về phía bàn ăn cách đó không xa, bọn họ đã đặt bàn từ trước, đến đó ngồi xuống.

Trần Xuân Độ liếc nhìn Tiêu Chiến ở cách đó không xa với ánh mắt thù địch, mang theo cảm giác vô cùng nguy hiểm. Người ta nói, tình địch gặp nhau, vô cùng đỏ mắt. Trần Xuân Độ gặp Tiêu Chiến cũng vô cùng đỏ mắt.

Thái độ của Tiêu Chiến với Lê Kim Huyên thế này, Trần Xuân Độ không coi như kẻ thù cũng khó!

“Này, anh làm gì mà nhìn anh ta với ánh mắt này?” Lê Kim Huyên hỏi.

Trần Xuân Độ nâng ly rượu lên, sau khi nhấp một ngụm thì chậm rãi nói: “Gặp tình địch, anh không nhìn với ánh mắt căm thù, lẽ nào phải uống rượu nói chuyện với anh ta?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngẩn ra, cô mắng: “Điên à, anh nghĩ linh tinh gì thế?”

“Kẻ ngốc cũng nhìn ra, chắc chắn tên đạo đức giả đó có ý với em...” Trần Xuân Độ hơi ghen nói.

“Vậy thì liên quan gì đến anh?” Lê Kim Huyên lườm anh, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ý châm biếm.

“Anh ghen!” Trần Xuân Độ nói thẳng.

Khuôn mặt của nữ thần Lê Kim Huyên khựng lại: “Ghen cái khỉ khô! Cả ngày trong đầu anh nghĩ vớ vẩn gì thế?”

“Nghĩ về em đấy.” Ánh mắt Trần Xuân Độ dịu dàng, nhìn thẳng vào nữ thần tổng giám đốc.

Lê Kim Huyên trừng mắt, lạnh lùng nói: “Anh đừng quên giao hẹn của chúng ta, thu ánh mắt của anh lại đi!”

Ngay sau đó, một phục vụ đi trước, dẫn khách khứa đi đến bàn, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ.

Ba người Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan cũng nhanh chóng ngồi xuống, vừa ngồi chưa bao lâu thì một cô gái xinh đẹp mặc váy dài trắng đi lên sân khấu. Dưới ánh đèn sân khấu, người này chính là con gái của hội trưởng hiệp hội trang sức Yên Kinh.

Sau khi người đẹp đó phát biểu xong, phục vụ nhanh chóng mang từng đĩa thức ăn lên. Vốn dĩ bữa tiệc này được hội trưởng hiệp hội trang sức tổ chức để lôi kéo quan hệ, giành thiện cảm của các vị khách có mặt ở đây.

Trần Xuân Độ với Lê Kim Huyên vừa ăn chưa được bao lâu, đột nhiên phục vụ mang một đĩa hải sản lớn và xa xỉ lên.

Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ sửng sốt, cúi đầu nhìn thực đơn của bữa tiệc, cô ngờ vực nói: “Hình như trong thực đơn không có món này mà nhỉ?”

Phục vụ mỉm cười, chỉ Tiêu Chiến ở cách đó không xa, nói: “Là anh kia tặng đấy ạ, anh ấy nói cô Lê thích ăn hải sản nên đặc biệt gọi đĩa hải sản cho cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK