Hộ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hồi lâu rồi mới đột nhiên cười khẩy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nói không ngừng: "Được lắm."
Còn Trần Xuân Độ thì lia ánh mắt khắp người Hộ, cuối cùng dừng lại ở cánh tay đang treo lơ lửng của Hộ, khẽ ồ một tiếng rồi chậc lưỡi: "Anh tàn phế rồi à, chẳng lẽ cánh tay này mới động vào một chút đã tự gãy rồi sao?”
"Một người đàn ông mà lại yếu ớt, mỏng manh như một cô gái sao." Sự chế nhạo của Trần Xuân Độ cuối cùng cũng thổi bùng lên lửa giận của Hộ!
Với thân phận và tâm trí của Hộ chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay khi Trần Xuân Độ vừa nói câu đầu tiên, quả nhiên là tên này đang dùng chiêu khích tướng để ép mình ra tay.
Lẽ ra Hộ không nên mắc mưu, nhưng sự ưu việt vốn có của Hộ khiến anh ta không thể chấp nhận, là chủ nhân của thành phố T mà lại có một ngày bị sỉ nhục ở một thành phố khác như thế!
Làm sao có thể dung thứ cho một kẻ xúc phạm đến sự tôn nghiêm của mình chứ.
Trần Xuân Độ mở miệng, đang định tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên Hộ hét lên một tiếng, vung cánh tay trái còn lại, bất thình lình lao thẳng về phía Trần Xuân Độ!
Tốc độ của Hộ quá nhanh chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh ở chỗ anh ta đứng mà thôi, thời điểm anh ta hét lên, toàn thân như một tia chớp loé lên trước mặt Trần Xuân Độ, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được một đấm đó sắp đấm vào ngực Trần Xuân Độ rồi!
Tốc độ của Hộ nhanh kinh khủng, có thể nói anh ta đã xuất hiện trước mặt Trần Xuân Độ bằng một vận tốc đáng sợ, còn sức mạnh của anh ta thì hiển nhiên là không thể coi thường!
Cũng đúng lúc này, trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên một ánh nhìn thâm thuý, ngay khi nắm đấm của Hộ đấm vào mặt Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ bất ngờ di chuyển bước chân, thân hình nhoáng lên một cái, tránh được một đấm của Hộ trong tư thế quái dị!
Cú đấm của Hộ bị trượt khiến anh ta kinh ngạc vô cùng, anh ta không ngờ Trần Xuân Độ có thể tránh được đòn tấn công này!
"Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?"
Một giọng nói điềm tĩnh đột nhiên vang lên sau lưng Hộ, Hộ chậm rãi quay lại và lạ kỳ thay, Trần Xuân Độ không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau anh ta, trong ánh mắt bình tĩnh chậm rãi nổi lên một cái nhìn sâu không thấy đáy.
"Dùng dao mổ trâu để giết gà ấy mà, đây không phải là toàn bộ thực lực của anh đấy chứ?" Nụ cười của Trần Xuân Độ càng thêm ẩn ý khi nhìn Hộ.
Hộ hừ một tiếng, vung tay phải lên, chỉ một giây sau trên tay hộ đã xuất hiện một con dao bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm: "Năm đó để anh tránh được một lần, hôm nay tôi sẽ sửa lại sai lầm lúc xưa, anh đã bị bao vây trùng trùng rồi, chết là cái chắc!”
Vừa dứt lời, Hộ bất ngờ quát lớn đồng thời đâm thẳng con dao về phía Trần Xuân Độ!
Con ngươi của Trần Xuân Độ rụt lại, tốc độ dao găm trong tay Hộ quá nhanh, hoàn toàn không giống hành động của một cánh tay bị gãy.
Trần Xuân Độ chấn động trong lòng, vừa rồi rõ ràng là Hộ đã giả vờ để che dấu thực lực.
Trần Xuân Độ nheo hai mắt lại, sau bao nhiêu năm, chắc chắn thực lực của Hộ đã tăng mạnh, hiện tại anh ta đã có thể chen một chân vào hàng ngũ những cao thủ nước C!
"Vút!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
Một tiếng xé gió chợt vang lên, Hộ cầm dao găm, thanh thế hùng hổ, tung gió lao đến mang khiến Trần Xuân Độ rét lạnh!
Một con dao găm bình thường nhưng nằm trong tay Hộ thì chẳng khác nào một con rắn độc đang nhe cặp nanh bén nhọn!
Trong nháy mắt, cổ tay của Hộ chấn động, tốc độ đột nhiên bùng phát, đâm thẳng vào ngực Trần Xuân Độ!
Chỉ trong nháy mắt, con dao trong tay Hộ đã đâm liên tục mấy nhát, để lại không ít tàn ảnh giữa không trung.
Cũng may là Trần Xuân Độ có thể tránh được, nếu là người bình thường nhất định lồng ngực sẽ bị đâm thành cái sàng!
Vào thời khắc như chỉ mành treo chuông này, Trần Xuân Độ đột nhiên trừng mắt, giây phút mũi dao trắng loá như tuyết đâm về phía ngực Trần Xuân Độ thì một tia sáng đen bất thình lình phóng ra và ngay sau đó là một tiếng nổ vang trời, đốm lửa bay tứ tung.
Sắc mặt của Hộ phút chốc liền nghiêm trọng, một luồng sáng đen kịp thời xuất hiện đã ngăn chặn đòn tấn công sắc bén của con dao.
Nhưng Hộ hoàn toàn không thấy được tia sáng đen đó đã xuất hiện như thế nào, cứ như nó từ trong không trung hiện ra vậy!
Hộ nhìn về phía Trần Xuân Độ, sự kiêng kỵ cùng sát ý càng hiện rõ hơn trên mặt, tốc độ của anh ta vốn đã đáng sợ rồi vậy mà vẫn không thể nhìn thấy đòn đánh của tia sáng đen vừa rồi!
Như thể tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn cả anh ta!
"Xem ra đã nhiều năm rồi mà anh không tiến bộ được bao nhiêu nhỉ, vẫn chỉ ở đẳng cấp mà tôi dùng một tay vẫn có thể đánh bại anh." Trần Xuân Độ liếc Hộ một cái, giọng điệu đầy khinh bỉ, dáng vẻ cà lơ phất phơ, hiển nhiên là cố ý chọc tức Hộ, rõ ràng là đang khích tướng.
"Phế hai tay mày rồi nói." Hộ lạnh lùng đáp lại, một cước bước ra, sàn nhà ca ca da nẻ!
Tiếp theo giây, Hộ chợt biến mất ở tại chỗ, cầm trong tay chủy thủ, vươn nhanh đâm hướng Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ tiếp tục lùi lại, mũi nhọn của con dao long nha trong tay tức tốc xẹt qua chặn toàn bộ thế tấn công sắc bén của Hộ lại!
"Keng keng keng!"
Trần Xuân Độ liên tục lùi lại còn Hộ thì từng bước ép sát, mỗi một bước chân đều trợ lực cho khí thế của anh ta!
"Chết đi!" Hộ nhếch mép, trong lúc không để ý, Trần Xuân Độ đã bị anh ta ép tới sát cửa sổ.
"Rầm!" Hộ giáng một cú đấm vào cửa sổ sát đất, đập nát cánh cửa sổ to bè tạo đà cho cuồng phong thét gào!
"Chậc, mẹ kiếp, sao mà dựa đây."
Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua phía sau, không khỏi hít một hơi, tự lẩm bẩm một mình.
Trần Xuân Độ đã đứng bên mép cửa sổ sát đất, chỉ cần lùi thêm một bước nữa là sẽ trực tiếp rơi xuống từ độ cao gần 100m này!
"Anh đã không còn đường lui nữa rồi, đi chết đi, tôi sẽ cho anh một cái chết thoải mái." Hộ mỉa mai Trần Xuân Độ.
"Câm miệng, tôi cho anh mở miệng rồi hả?" Trần Xuân Độ nhịn hết nổi quát lại.
"Anh..." Ánh mắt Hộ chợt lạnh, nếu người bình thường mà dám chống đối Hộ như vậy thì người đó nhất định không còn mạng!
Vậy mà tên này lại không sợ trời không sợ đất, với cái gan của anh, cho dù là tổng thống Mỹ đang ở đây thì cũng sẽ bị anh mắng thẳng mặt!
Hộ biết quá rõ về Trần Xuân Độ, anh ta giãn chân mày ra, dù gì Trần Xuân Độ cũng phải chết, đó là cái giá mà anh phải trả cho năm xưa!
"Anh đã không chịu nhảy thì hãy để tôi giúp một tay." Hộ cười khẩy rồi giơ dao lên đâm Trần Xuân Độ!
Hộ vừa đâm dao ra thì sắc mặt bỗng dưng cứng đờ, anh ta nhìn thấy Trần Xuân Độ nở một nụ cười kỳ quái!
Hộ giật mình, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao? Nhưng anh ta nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.
Lúc con dao trong tay Hộ sắp đâm vào ngực Trần Xuân Độ cũng là lúc Trần Xuân Độ đột nhiên lách mình sang một bên, tránh được cú đâm!
Khi Hộ kịp phản ứng lại thì đã trễ rồi!
Hộ lập tức quay đầu thì thấy Trần Xuân Độ bất thình lình đứng phía sau tung chân đá mạnh lên người anh ta!
"Rầm!"
Hộ bay ra khỏi phòng và nhanh chóng rơi xuống từ trên cao!
Hết thảy đều diễn ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hộ!
Anh ta còn tưởng rằng mình có thể trừng phạt Trần Xuân Độ một trận đích đáng và khiến Trần Xuân Độ toi mạng theo ý mình nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy!
Trần Xuân Độ đứng bên khung cửa sổ sát đất, cúi đầu lạnh lùng nhìn theo Hộ đang rơi, thấy bóng dáng của Hộ nhỏ dần trong tầm mắt, anh thản nhiên nói: "Không biết tự lượng sức mình."
Trần Xuân Độ chậm rãi xoay người, còn Hộ ở giữa không trung thì tim đập kịch liệt, bụng dưới không ngừng quặn đau, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh!
"Long Vương!"
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Hộ đột nhiên mở bừng, trong mắt một lần nữa tràn ngập lửa giận lạnh băng.
Hộ gào lên, nắm chặt con dao, lật người lao vào bức tường kính của khách sạn!
"Dừng lại cho tao!" Sắc mặt Hộ dữ tợn, bộ đồ vest được thiết kế riêng đắt tiền bị cuồng phong thổi cho biến dạng, thậm chí có thể mơ hồ thấy cơ bắp của Hộ đang không ngừng nở ra căng cứng cả bộ đồ vest!
"Rầm loảng xoảng!"
Con dao trên tay Hộ đã cắm vào vách kính, từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn nhưng Hộ vẫn siết chặt con dao, vì đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta!
Dần dần, tốc độ của Hộ cũng chậm lại cho tới khi anh ta trượt xuống gần tới mặt đất, Hộ cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa thì hồn vía bay lên mây!
Nếu anh ta rơi xuống với tốc độ như hiện tại thì không cách nào sống được, nhất định sẽ mất mạng!
"Ahhhhh!" Hộ quát lớn một tiếng, con dao lại càng cắm vào vách kính sâu thêm mấy phần, đôi giày da cũng đá thật sâu vào bức tường kính và bị mảnh vở cắt đứt!
Lúc này, bên ngoài khách sạn, Kinh đang trong xe sang trọng nhìn khách sạn a đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt thẳm sâu, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt Kinh bị thu hút bởi bức tường kính của khách sạn, dường như có một bóng người đang nhanh chóng rơi xuống!
"Ống nhòm." Kinh thốt lên, một tên thuộc hạ lập tức đưa ống nhòm cho Kinh.
Kinh cầm lấy ống nhòm, sắc mặt khẽ biến khi nhìn thấy bóng người đang nhanh chóng rơi xuống là Hộ.
Anh ta đã nghĩ đến nhiều kết cục nhưng lại không ngờ đến cảnh tượng Hộ rời khỏi khách sạn bằng cách thức chật vật như vậy!
"Long Vương…" Kinh thầm run trong lòng, quả nhiên vẫn là anh ta đã xem thường Long Vương!
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Hộ đã rơi từ trên cao xuống!
Nếu kéo dài thời gian thì không biết Long Vương sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Còn Trần Xuân Độ thì lia ánh mắt khắp người Hộ, cuối cùng dừng lại ở cánh tay đang treo lơ lửng của Hộ, khẽ ồ một tiếng rồi chậc lưỡi: "Anh tàn phế rồi à, chẳng lẽ cánh tay này mới động vào một chút đã tự gãy rồi sao?”
"Một người đàn ông mà lại yếu ớt, mỏng manh như một cô gái sao." Sự chế nhạo của Trần Xuân Độ cuối cùng cũng thổi bùng lên lửa giận của Hộ!
Với thân phận và tâm trí của Hộ chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay khi Trần Xuân Độ vừa nói câu đầu tiên, quả nhiên là tên này đang dùng chiêu khích tướng để ép mình ra tay.
Lẽ ra Hộ không nên mắc mưu, nhưng sự ưu việt vốn có của Hộ khiến anh ta không thể chấp nhận, là chủ nhân của thành phố T mà lại có một ngày bị sỉ nhục ở một thành phố khác như thế!
Làm sao có thể dung thứ cho một kẻ xúc phạm đến sự tôn nghiêm của mình chứ.
Trần Xuân Độ mở miệng, đang định tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên Hộ hét lên một tiếng, vung cánh tay trái còn lại, bất thình lình lao thẳng về phía Trần Xuân Độ!
Tốc độ của Hộ quá nhanh chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh ở chỗ anh ta đứng mà thôi, thời điểm anh ta hét lên, toàn thân như một tia chớp loé lên trước mặt Trần Xuân Độ, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được một đấm đó sắp đấm vào ngực Trần Xuân Độ rồi!
Tốc độ của Hộ nhanh kinh khủng, có thể nói anh ta đã xuất hiện trước mặt Trần Xuân Độ bằng một vận tốc đáng sợ, còn sức mạnh của anh ta thì hiển nhiên là không thể coi thường!
Cũng đúng lúc này, trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên một ánh nhìn thâm thuý, ngay khi nắm đấm của Hộ đấm vào mặt Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ bất ngờ di chuyển bước chân, thân hình nhoáng lên một cái, tránh được một đấm của Hộ trong tư thế quái dị!
Cú đấm của Hộ bị trượt khiến anh ta kinh ngạc vô cùng, anh ta không ngờ Trần Xuân Độ có thể tránh được đòn tấn công này!
"Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?"
Một giọng nói điềm tĩnh đột nhiên vang lên sau lưng Hộ, Hộ chậm rãi quay lại và lạ kỳ thay, Trần Xuân Độ không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau anh ta, trong ánh mắt bình tĩnh chậm rãi nổi lên một cái nhìn sâu không thấy đáy.
"Dùng dao mổ trâu để giết gà ấy mà, đây không phải là toàn bộ thực lực của anh đấy chứ?" Nụ cười của Trần Xuân Độ càng thêm ẩn ý khi nhìn Hộ.
Hộ hừ một tiếng, vung tay phải lên, chỉ một giây sau trên tay hộ đã xuất hiện một con dao bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm: "Năm đó để anh tránh được một lần, hôm nay tôi sẽ sửa lại sai lầm lúc xưa, anh đã bị bao vây trùng trùng rồi, chết là cái chắc!”
Vừa dứt lời, Hộ bất ngờ quát lớn đồng thời đâm thẳng con dao về phía Trần Xuân Độ!
Con ngươi của Trần Xuân Độ rụt lại, tốc độ dao găm trong tay Hộ quá nhanh, hoàn toàn không giống hành động của một cánh tay bị gãy.
Trần Xuân Độ chấn động trong lòng, vừa rồi rõ ràng là Hộ đã giả vờ để che dấu thực lực.
Trần Xuân Độ nheo hai mắt lại, sau bao nhiêu năm, chắc chắn thực lực của Hộ đã tăng mạnh, hiện tại anh ta đã có thể chen một chân vào hàng ngũ những cao thủ nước C!
"Vút!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
Một tiếng xé gió chợt vang lên, Hộ cầm dao găm, thanh thế hùng hổ, tung gió lao đến mang khiến Trần Xuân Độ rét lạnh!
Một con dao găm bình thường nhưng nằm trong tay Hộ thì chẳng khác nào một con rắn độc đang nhe cặp nanh bén nhọn!
Trong nháy mắt, cổ tay của Hộ chấn động, tốc độ đột nhiên bùng phát, đâm thẳng vào ngực Trần Xuân Độ!
Chỉ trong nháy mắt, con dao trong tay Hộ đã đâm liên tục mấy nhát, để lại không ít tàn ảnh giữa không trung.
Cũng may là Trần Xuân Độ có thể tránh được, nếu là người bình thường nhất định lồng ngực sẽ bị đâm thành cái sàng!
Vào thời khắc như chỉ mành treo chuông này, Trần Xuân Độ đột nhiên trừng mắt, giây phút mũi dao trắng loá như tuyết đâm về phía ngực Trần Xuân Độ thì một tia sáng đen bất thình lình phóng ra và ngay sau đó là một tiếng nổ vang trời, đốm lửa bay tứ tung.
Sắc mặt của Hộ phút chốc liền nghiêm trọng, một luồng sáng đen kịp thời xuất hiện đã ngăn chặn đòn tấn công sắc bén của con dao.
Nhưng Hộ hoàn toàn không thấy được tia sáng đen đó đã xuất hiện như thế nào, cứ như nó từ trong không trung hiện ra vậy!
Hộ nhìn về phía Trần Xuân Độ, sự kiêng kỵ cùng sát ý càng hiện rõ hơn trên mặt, tốc độ của anh ta vốn đã đáng sợ rồi vậy mà vẫn không thể nhìn thấy đòn đánh của tia sáng đen vừa rồi!
Như thể tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn cả anh ta!
"Xem ra đã nhiều năm rồi mà anh không tiến bộ được bao nhiêu nhỉ, vẫn chỉ ở đẳng cấp mà tôi dùng một tay vẫn có thể đánh bại anh." Trần Xuân Độ liếc Hộ một cái, giọng điệu đầy khinh bỉ, dáng vẻ cà lơ phất phơ, hiển nhiên là cố ý chọc tức Hộ, rõ ràng là đang khích tướng.
"Phế hai tay mày rồi nói." Hộ lạnh lùng đáp lại, một cước bước ra, sàn nhà ca ca da nẻ!
Tiếp theo giây, Hộ chợt biến mất ở tại chỗ, cầm trong tay chủy thủ, vươn nhanh đâm hướng Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ tiếp tục lùi lại, mũi nhọn của con dao long nha trong tay tức tốc xẹt qua chặn toàn bộ thế tấn công sắc bén của Hộ lại!
"Keng keng keng!"
Trần Xuân Độ liên tục lùi lại còn Hộ thì từng bước ép sát, mỗi một bước chân đều trợ lực cho khí thế của anh ta!
"Chết đi!" Hộ nhếch mép, trong lúc không để ý, Trần Xuân Độ đã bị anh ta ép tới sát cửa sổ.
"Rầm!" Hộ giáng một cú đấm vào cửa sổ sát đất, đập nát cánh cửa sổ to bè tạo đà cho cuồng phong thét gào!
"Chậc, mẹ kiếp, sao mà dựa đây."
Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua phía sau, không khỏi hít một hơi, tự lẩm bẩm một mình.
Trần Xuân Độ đã đứng bên mép cửa sổ sát đất, chỉ cần lùi thêm một bước nữa là sẽ trực tiếp rơi xuống từ độ cao gần 100m này!
"Anh đã không còn đường lui nữa rồi, đi chết đi, tôi sẽ cho anh một cái chết thoải mái." Hộ mỉa mai Trần Xuân Độ.
"Câm miệng, tôi cho anh mở miệng rồi hả?" Trần Xuân Độ nhịn hết nổi quát lại.
"Anh..." Ánh mắt Hộ chợt lạnh, nếu người bình thường mà dám chống đối Hộ như vậy thì người đó nhất định không còn mạng!
Vậy mà tên này lại không sợ trời không sợ đất, với cái gan của anh, cho dù là tổng thống Mỹ đang ở đây thì cũng sẽ bị anh mắng thẳng mặt!
Hộ biết quá rõ về Trần Xuân Độ, anh ta giãn chân mày ra, dù gì Trần Xuân Độ cũng phải chết, đó là cái giá mà anh phải trả cho năm xưa!
"Anh đã không chịu nhảy thì hãy để tôi giúp một tay." Hộ cười khẩy rồi giơ dao lên đâm Trần Xuân Độ!
Hộ vừa đâm dao ra thì sắc mặt bỗng dưng cứng đờ, anh ta nhìn thấy Trần Xuân Độ nở một nụ cười kỳ quái!
Hộ giật mình, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao? Nhưng anh ta nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.
Lúc con dao trong tay Hộ sắp đâm vào ngực Trần Xuân Độ cũng là lúc Trần Xuân Độ đột nhiên lách mình sang một bên, tránh được cú đâm!
Khi Hộ kịp phản ứng lại thì đã trễ rồi!
Hộ lập tức quay đầu thì thấy Trần Xuân Độ bất thình lình đứng phía sau tung chân đá mạnh lên người anh ta!
"Rầm!"
Hộ bay ra khỏi phòng và nhanh chóng rơi xuống từ trên cao!
Hết thảy đều diễn ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hộ!
Anh ta còn tưởng rằng mình có thể trừng phạt Trần Xuân Độ một trận đích đáng và khiến Trần Xuân Độ toi mạng theo ý mình nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy!
Trần Xuân Độ đứng bên khung cửa sổ sát đất, cúi đầu lạnh lùng nhìn theo Hộ đang rơi, thấy bóng dáng của Hộ nhỏ dần trong tầm mắt, anh thản nhiên nói: "Không biết tự lượng sức mình."
Trần Xuân Độ chậm rãi xoay người, còn Hộ ở giữa không trung thì tim đập kịch liệt, bụng dưới không ngừng quặn đau, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh!
"Long Vương!"
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Hộ đột nhiên mở bừng, trong mắt một lần nữa tràn ngập lửa giận lạnh băng.
Hộ gào lên, nắm chặt con dao, lật người lao vào bức tường kính của khách sạn!
"Dừng lại cho tao!" Sắc mặt Hộ dữ tợn, bộ đồ vest được thiết kế riêng đắt tiền bị cuồng phong thổi cho biến dạng, thậm chí có thể mơ hồ thấy cơ bắp của Hộ đang không ngừng nở ra căng cứng cả bộ đồ vest!
"Rầm loảng xoảng!"
Con dao trên tay Hộ đã cắm vào vách kính, từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn nhưng Hộ vẫn siết chặt con dao, vì đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta!
Dần dần, tốc độ của Hộ cũng chậm lại cho tới khi anh ta trượt xuống gần tới mặt đất, Hộ cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa thì hồn vía bay lên mây!
Nếu anh ta rơi xuống với tốc độ như hiện tại thì không cách nào sống được, nhất định sẽ mất mạng!
"Ahhhhh!" Hộ quát lớn một tiếng, con dao lại càng cắm vào vách kính sâu thêm mấy phần, đôi giày da cũng đá thật sâu vào bức tường kính và bị mảnh vở cắt đứt!
Lúc này, bên ngoài khách sạn, Kinh đang trong xe sang trọng nhìn khách sạn a đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt thẳm sâu, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt Kinh bị thu hút bởi bức tường kính của khách sạn, dường như có một bóng người đang nhanh chóng rơi xuống!
"Ống nhòm." Kinh thốt lên, một tên thuộc hạ lập tức đưa ống nhòm cho Kinh.
Kinh cầm lấy ống nhòm, sắc mặt khẽ biến khi nhìn thấy bóng người đang nhanh chóng rơi xuống là Hộ.
Anh ta đã nghĩ đến nhiều kết cục nhưng lại không ngờ đến cảnh tượng Hộ rời khỏi khách sạn bằng cách thức chật vật như vậy!
"Long Vương…" Kinh thầm run trong lòng, quả nhiên vẫn là anh ta đã xem thường Long Vương!
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Hộ đã rơi từ trên cao xuống!
Nếu kéo dài thời gian thì không biết Long Vương sẽ làm ra chuyện gì nữa!