Tức thì, mọi người trong nhà hàng đều nhìn sang, thấy khóe môi Trần Xuân Độ nở nụ cười, nhìn vô cùng tự tin.
“Chỉ dựa vào cậu?” Cô cả ưỡn hông, cười lạnh nói: “Ngay và chuyên gia nước ngoài và Yến Kinh đều không có cách nào, cậu ở đây khoe tài cái gì?”
“Đúng vậy, ba mời nhiều chuyên gia diệu thủ hồi xuân từ nước ngoài như vậy cũng đều bó tay, cậu khám cái gì mà khám, cửa lớn nhà họ Lê còn chưa vào đã muốn tham gia vào chuyện nhà họ Lê rồi, cậu có tư cách đó sao?” Cô hai nói theo.
Lê Thần Vũ chăm chú nhìn Trần Xuân Độ mặt mày bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng: “Vậy thì không ngại để anh ta thử xem, tôi rất tò mò, tài xế như anh Trần… lại còn biết y thuật?”
Trần Xuân Độ liếc nhìn Lê Thần Vũ một cái, kiêu ngạo gật đầu: “Chỉ biết đôi chút.”
“Thật biết dát vàng lên mặt mình nha.” Cô cả cười ha hả, trào phúng nói: “Tài xế không lo lái xe, chém gió cái gì mà nói mình biết y thuật… tôi còn nói mình là Hoa Đà chuyển thế đó!”
Lê Quán Sâm cau mày, nhìn sang Lê Kim Huyên: “Kim Huyên, chồng con bình thường đều không biết xấu hổ vậy sao?”
Mặt Lê Kim Huyên nghệch ra, trên thực tế cô cũng không hiểu hành động hiện tại của Trần Xuân Độ, đầu đầy mờ mịt.
Tên này, nổi điên cái gì vậy? Với thân phận của Lê Hồng, nhất định đã mời không ít chuyên gia trong giới y học, ngay cả họ cũng bó tay chịu trói, thì Trần Xuân Độ sao có thể có cách?
Bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên dưới bàn khẽ kéo góc áo Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp lườm anh, thấp giọng hỏi: “Anh rốt cuộc giở trò quỷ gì?”
Trần Xuân Độ nhàn nhạt cười: “Khám bệnh đó.”
“Khám…khám bệnh?” Mặt cô ngưng trọng, không dám tin nhìn anh, tên này còn làm thật?
“Không gây chuyện anh sẽ chết sao? Ăn no rồi thì theo tôi về.” Lê Kim Huyên cắn chặt răng, cô mơ hồ có dự cảm không tốt, sự xuất hiện của Lê Hồng tuyệt đối không phải chuyện gì hay ho.
Tuy nhiên, Trần Xuân Độ lại như không nghe thấy, nhìn sang Lê Hồng: “Cũng đã hi vọng mong manh rồi, không bằng để tôi đến thử vận may xem, tôi từng biết một vị bác sĩ trung y già, học được chút ít, có lẽ có thể có tác dụng.”
“Ồ, còn biết mộ vị bác sĩ trung y già nữa, sao cậu không nói cậu chính là bác sĩ chứ?” Cô hai khinh thường cười lạnh.
Trần Xuân Độ phớt lờ ánh mắt khinh miệt của cô ta, nhìn vào mắt Lê Hồng, bình tĩnh thâm thúy.
Lê Hồng xua xua tay, nhà ăn yên tĩnh lại, sắc mặt ông ta nghiêm túc hỏi: “Cậu thật sự biết y thuật?”
Trần Xuân Độ gật đầu, lúc này, ngay cả Lê Quán Sâm cũng không nhịn được cười khinh miệt, Trần Xuân Độ thật biết giả bộ, anh dám lừa Lê Hồng…anh chết chắc rồi!
“Được.” Lê Hồng sảng khoái đáp, vỗ tay: “Tôi cho cậu cơ hội này, lần này nhờ cậu rồi.”
Xoẹt!
Trong phòng ăn, tất cả các ánh mắt đều lập tức trở nên vô cùng chấn động!
Lê Hồng lại thật sự tin vào những lời khua môi múa mép của Trần Xuân Độ!
“Ba, ba đừng tin lời quỷ quái của cậu ta, cậu ta chỉ là một thằng ở rể, bình thường thì lái xe, chẳng biết gì cả, là một tên phế vật vô dụng.” Cô cả chỉ vào Trần Xuân Độ, sắc bén nói.
“Đúng đó ba, ba mời nhiều chuyên gia như vậy đều không có cách, mời tên phế vật này đi, càng không thể nào có tác dụng gì.” Cô hai hùa theo.
“Lời của cậu ta vừa nghe đã biết là đang chém gió.” Lê Quán Sâm hừ lạnh một tiếng.
Lê Hồng lại xua tay, nói: “Chuyện tới bây giờ, chỉ cần có một tia hi vọng cũng không thể từ bỏ, anh Trần, đi đi.”
Lê Hồng bước ra, Trần Xuân Độ như có thâm ý nhìn bóng lưng đó, khóe môi dần nhếch lên độ cong thâm thúy.
“Cậu tốt nhất đừng trị chết người, nếu không thằng ở rể như cậu vĩnh viễn cũng đừng mơ bước vào cửa nhà họ Lê!” Cô cả theo sát phía sau, trừng mắt Trần Xuân Độ, vô cùng ngang ngược.
Đôi mắt Trần Xuân Độ khẽ híp lại, nếu không phải Lê Kim Huyên cũng ở đây, anh ngại ra tay rồi nhà họ Lê sẽ âm thầm báo thù cô, thì cô cả sớm đã không còn yên lành đứng đây rồi, còn có thể phách lối như vậy?!
“Chúc anh may mắn.” Lê Thần Vũ theo sát cô cả, cô hai ra khỏi tòa nhà, bỗng nhiên, anh ta dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang Trần Xuân Độ, phát ra tiếng cười, nụ cười vô cùng quỷ dị.
Rất nhanh, anh ta ra khỏi tòa nhà, chậm rãi bước về phía chiếc xe màu đen ở cổng lớn.
Trần Xuân Độ theo ngay sau, vừa bước ra thì bỗng bị Lê Kim Huyên kéo lại: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Bước chân Trần Xuân Độ khựng lại, nghiêng đầu, biểu cảm quái dị: “Còn có thể làm gì, khám bệnh đó.”
“Anh thôi đi.” Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, người khác không rõ anh, cô còn không rõ sao? Mặc dù có lúc anh rất kỳ quái, nhưng một người thoi thóp mà ngay cả vô số chuyên gia y học đều từ bỏ, đánh chết cô cũng không tin, anh có cách có thể chữa khỏi.
Nếu anh không chữa khỏi, chọc giận Lê Hồng…mình và anh, sẽ càng bị nhà họ Lê bài xích, nói không chừng còn sẽ gom cả thù mới hận cũ.
“Em thật sự muốn biết?” Bước chân Trần Xuân Độ chậm lại, cười càng thêm đùa bỡn.
“Mau nói.” Ánh mắt Lê Kim Huyên lãnh đạm, đôi mắt xinh đẹp lườm anh, như nếu anh còn không nói, cô sẽ không cho anh quả ngon ăn.
“Rất đơn giản, anh chỉ muốn giúp em lấy lại những thứ em nên có từ nhà họ Lê, để em có vị trí thuộc về mình ở đây.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.
Lê Kim Huyên mặt ngưng trọng, mở to mắt: “Chỉ dựa vào anh?”
“Sao anh lại không được chứ?” Trần Xuân Độ hỏi ngược lại.
Cô lắc đầu, cười nói: “Tôi biết anh có lòng tốt, vì tốt cho tôi, nhưng anh vẫn nên tỉnh lại đi, nước nhà họ Lê rất sâu, không đơn giản như anh nghĩ…”
“Tin anh, anh có thể để em có vị trí thuộc về mình ở nhà họ Lê, không bị người khác trào phúng nữa.” Trần Xuân Độ khẽ trầm mặt.
Nói xong, Trần Xuân Độ bước khỏi tòa nhà, bất kể Lê Kim Huyên kêu anh thế nào, cũng không dừng lại.
“Không biết trời cao đất dày!” Lê Kim Huyên chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng dâng lên lửa giận, tên này vĩnh viễn đều tự cho mình là đúng như vậy!
Lê Kim Huyên lúc này cũng nổi giận, cô cũng muốn xem xem, Trần Xuân Độ đến lúc đó không trị khỏi, dưới sự công kích của nhiều người nhà họ Lê như vậy, anh làm sao giải thích!
…
Thành phố Hỗ Hải, trong căn phòng ngủ cổ kính, một ông lão đang nằm trên giường lớn được chế tác từ trầm hương ngàn năm.
Mỗi một đồ vật trong căn phòng ngủ này đều vô cùng trân quý, nếu lọt ra thị trường chợ đen, tuyệt đối có thể bán ra mức giá trên trời khiến người ta kinh ngạc!
Mà ông lão đó, tấm giường trầm hương ngàn năm dưới người càng là vô giá, biết bao nhà giàu thèm nhỏ dãi trầm hương ngàn năm, trầm hương ngàn năm…dù có quyền có tiền…cũng khó có được.
Những thứ này đủ chứng minh thân phận của ông lão, tuyệt đối không đơn giản.
Đôi nam nữ già trẻ đứng trước giường, sắc mặt bi thương thở dài, họ đều mặc quần áo lịch sự, nhìn ông lão đeo truyền dịch, trong lòng ngày càng tuyệt vọng.
Cạnh giường ông lão còn có vài chuyên gia bác sĩ mặc áo khoác trắng, đang bàn bạc xem làm sao để kéo dài sinh mệnh cho ông, để ông tiếp tục kiên trì.
Lê Hồng đi tới trước giường, nhìn ông lão, khẽ nói: “Anh, em lại dẫn một người tới khám cho anh.”
“Chú Lê, bao nhiêu chuyên gia bác sĩ từng khám cho ba con rồi, đều nói đây là chứng bệnh kỳ lạ, chưa từng gặp qua, không cứu được…” Một người đàn ông trung niên mặc tây trang đau khổ nói.
“Anh cả đời hành thiện, cứu tế vô số, chú không thể để anh ấy đi như vậy.” Lê Hồng lắc đầu, nghiêng đầu nhìn sang đám người, nói: “Cậu tới khám thử đi.”
Đám người lập tức tản ra, một bóng dáng bước ra, người này không phải ai khác, chính là Trần Xuân Độ!
Thoáng chốc, vô số ánh mắt trong phòng ngủ rơi trên người Trần Xuân Độ đều trở nên kinh ngạc, làn da Trần Xuân Độ đen đúa, dáng vẻ lưu manh du côn, nào có phong phạm cao nhân.
Trần Xuân Độ rõ ràng giống như tên nhà quê làm nông.
Người trung niên đó liếc nhìn Trần Xuân Độ, khẽ sững sờ, lập tức nói với Lê Hồng: “Chú Lê, người này chính là đại sư chú tìm tới?”
“Một người bạn của chú, cậu ta nói mình biết chút y thuật, chú liền kêu cậu ta tới xem xem.” Lê Hồng nói.
Phòng ngủ náo động! Không ít người sắc mặt hoài nghi, không ai tin, Trần Xuân Độ…tuổi còn trẻ, lại biết y thuật?
“Chú Lê, chú không phải đang đùa con chứ, tất cả chuyên gia ở Yến Kinh con đều mời hết rồi, đều không có kết quả, ngay cả tiểu Hoa Đà của thành phố Hỗ Hải, chúng con cũng mời tới, ông ta nói, loại bệnh này ngay cả ông ta cũng bó tay…trừ phi sư phụ ông ta còn sống, có lẽ còn có cách…” Người đàn ông trung niên khinh thường liếc nhìn Trần Xuân Độ, thở dài một tiếng.
“Anh Trần, anh không phải nói anh biết y thuật sao, bệnh nhân ngay trước mặt, anh chẩn đoán đi.” Bỗng nhiên, Lê Thần Vũ mở miệng, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm.
Trần Xuân Độ gật đầu, liếc nhìn ông lão, nói: “Sắc mặt ông lão hồng hào, nhìn quả thực rất bình thường…”
“Đây không phải phí lời sao!” Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Trước đó ba tôi còn khỏe mạnh, bỗng một ngày phun ngụm máu tươi, liền ngất xỉu không tỉnh lại, chuyện rõ ràng như vậy, còn cần cậu nói!”
“Cậu rốt cuộc có biết y hay không, cậu không phải nói cậu biết sao, vậy cậu nói đây là bệnh gì?” Cô cả cười lạnh một tiếng.
“Đúng vậy, ở nhà thì luôn miệng nổ mình biết thế lọ thế chai, bây giờ tới đây lại không nói ra được chữ nào...”
Cô hai tiếp lời sắc bén mở miệng, lập tức khiến biểu cảm mọi người trong phòng ngủ thay đổi, ánh mắt nhìn sang Trần Xuân Độ cũng thêm vài phần trào phúng khinh thường.
“Ông, buổi chiều con và Trần Xuân Độ còn phải họp, nếu không chúng con quay về trước...” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lộ ra chút lo lắng.
“Về cái gì, cậu ta không phải rất phách lối sao, vậy thì để chúng ta xem xem, y thuật của cậu ta lợi hại bao nhiêu.” Cô cả cười bỡn cợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, thần sắc oán độc.
Bà ta muốn trả lại cái tát đó, khiến đôi cẩu nam nữ Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên không chỗ dung thân!
“Cô...” Lê Kim Huyên nhìn bà ta, nơi sâu đáy mắt lóe lên lạnh lẽo!
“Cậu nói cậu biết y thuật, vậy được, tôi hỏi cậu, bệnh nhân mắc bệnh gì?” Một vị chuyên gia tóc hoa râm bên cạnh ông lão đẩy mắt kính, chậm rãi hỏi.
“Tôi không biết.” Khóe môi Trần Xuân Độ nhếch lên, nói.
“Không biết, không biết thì cậu có tư cách gì tới khám bệnh, mỗi một người chúng tôi ở đây đều có tư cách hơn cậu.” Chuyên gia lại từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, sắc mặt cao ngạo: “Bây giờ cậu vẫn là ngoan ngoãn ra ngoài đi, ở ngoài làm bảo vệ cũng tốt, không biết mà ra vẻ là biết, đó là lòng hư vinh nhục nhã nhất!”
Lời nói chuyên gia hùng hồn, từng câu từng chữ như lưỡi đao sắc bén, như đang vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo, bóc mẽ lời nói dối!
“Không biết mà ra vẻ biết?” Trần Xuân Độ khẽ sững sờ, lập tức cười, anh chậm rãi nhả khói thuốc, ánh mắt thâm thúy vô ngần.
“Ông nói ai không biết mà ra vẻ biết?”
“Chỉ dựa vào cậu?” Cô cả ưỡn hông, cười lạnh nói: “Ngay và chuyên gia nước ngoài và Yến Kinh đều không có cách nào, cậu ở đây khoe tài cái gì?”
“Đúng vậy, ba mời nhiều chuyên gia diệu thủ hồi xuân từ nước ngoài như vậy cũng đều bó tay, cậu khám cái gì mà khám, cửa lớn nhà họ Lê còn chưa vào đã muốn tham gia vào chuyện nhà họ Lê rồi, cậu có tư cách đó sao?” Cô hai nói theo.
Lê Thần Vũ chăm chú nhìn Trần Xuân Độ mặt mày bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng: “Vậy thì không ngại để anh ta thử xem, tôi rất tò mò, tài xế như anh Trần… lại còn biết y thuật?”
Trần Xuân Độ liếc nhìn Lê Thần Vũ một cái, kiêu ngạo gật đầu: “Chỉ biết đôi chút.”
“Thật biết dát vàng lên mặt mình nha.” Cô cả cười ha hả, trào phúng nói: “Tài xế không lo lái xe, chém gió cái gì mà nói mình biết y thuật… tôi còn nói mình là Hoa Đà chuyển thế đó!”
Lê Quán Sâm cau mày, nhìn sang Lê Kim Huyên: “Kim Huyên, chồng con bình thường đều không biết xấu hổ vậy sao?”
Mặt Lê Kim Huyên nghệch ra, trên thực tế cô cũng không hiểu hành động hiện tại của Trần Xuân Độ, đầu đầy mờ mịt.
Tên này, nổi điên cái gì vậy? Với thân phận của Lê Hồng, nhất định đã mời không ít chuyên gia trong giới y học, ngay cả họ cũng bó tay chịu trói, thì Trần Xuân Độ sao có thể có cách?
Bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên dưới bàn khẽ kéo góc áo Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp lườm anh, thấp giọng hỏi: “Anh rốt cuộc giở trò quỷ gì?”
Trần Xuân Độ nhàn nhạt cười: “Khám bệnh đó.”
“Khám…khám bệnh?” Mặt cô ngưng trọng, không dám tin nhìn anh, tên này còn làm thật?
“Không gây chuyện anh sẽ chết sao? Ăn no rồi thì theo tôi về.” Lê Kim Huyên cắn chặt răng, cô mơ hồ có dự cảm không tốt, sự xuất hiện của Lê Hồng tuyệt đối không phải chuyện gì hay ho.
Tuy nhiên, Trần Xuân Độ lại như không nghe thấy, nhìn sang Lê Hồng: “Cũng đã hi vọng mong manh rồi, không bằng để tôi đến thử vận may xem, tôi từng biết một vị bác sĩ trung y già, học được chút ít, có lẽ có thể có tác dụng.”
“Ồ, còn biết mộ vị bác sĩ trung y già nữa, sao cậu không nói cậu chính là bác sĩ chứ?” Cô hai khinh thường cười lạnh.
Trần Xuân Độ phớt lờ ánh mắt khinh miệt của cô ta, nhìn vào mắt Lê Hồng, bình tĩnh thâm thúy.
Lê Hồng xua xua tay, nhà ăn yên tĩnh lại, sắc mặt ông ta nghiêm túc hỏi: “Cậu thật sự biết y thuật?”
Trần Xuân Độ gật đầu, lúc này, ngay cả Lê Quán Sâm cũng không nhịn được cười khinh miệt, Trần Xuân Độ thật biết giả bộ, anh dám lừa Lê Hồng…anh chết chắc rồi!
“Được.” Lê Hồng sảng khoái đáp, vỗ tay: “Tôi cho cậu cơ hội này, lần này nhờ cậu rồi.”
Xoẹt!
Trong phòng ăn, tất cả các ánh mắt đều lập tức trở nên vô cùng chấn động!
Lê Hồng lại thật sự tin vào những lời khua môi múa mép của Trần Xuân Độ!
“Ba, ba đừng tin lời quỷ quái của cậu ta, cậu ta chỉ là một thằng ở rể, bình thường thì lái xe, chẳng biết gì cả, là một tên phế vật vô dụng.” Cô cả chỉ vào Trần Xuân Độ, sắc bén nói.
“Đúng đó ba, ba mời nhiều chuyên gia như vậy đều không có cách, mời tên phế vật này đi, càng không thể nào có tác dụng gì.” Cô hai hùa theo.
“Lời của cậu ta vừa nghe đã biết là đang chém gió.” Lê Quán Sâm hừ lạnh một tiếng.
Lê Hồng lại xua tay, nói: “Chuyện tới bây giờ, chỉ cần có một tia hi vọng cũng không thể từ bỏ, anh Trần, đi đi.”
Lê Hồng bước ra, Trần Xuân Độ như có thâm ý nhìn bóng lưng đó, khóe môi dần nhếch lên độ cong thâm thúy.
“Cậu tốt nhất đừng trị chết người, nếu không thằng ở rể như cậu vĩnh viễn cũng đừng mơ bước vào cửa nhà họ Lê!” Cô cả theo sát phía sau, trừng mắt Trần Xuân Độ, vô cùng ngang ngược.
Đôi mắt Trần Xuân Độ khẽ híp lại, nếu không phải Lê Kim Huyên cũng ở đây, anh ngại ra tay rồi nhà họ Lê sẽ âm thầm báo thù cô, thì cô cả sớm đã không còn yên lành đứng đây rồi, còn có thể phách lối như vậy?!
“Chúc anh may mắn.” Lê Thần Vũ theo sát cô cả, cô hai ra khỏi tòa nhà, bỗng nhiên, anh ta dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang Trần Xuân Độ, phát ra tiếng cười, nụ cười vô cùng quỷ dị.
Rất nhanh, anh ta ra khỏi tòa nhà, chậm rãi bước về phía chiếc xe màu đen ở cổng lớn.
Trần Xuân Độ theo ngay sau, vừa bước ra thì bỗng bị Lê Kim Huyên kéo lại: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Bước chân Trần Xuân Độ khựng lại, nghiêng đầu, biểu cảm quái dị: “Còn có thể làm gì, khám bệnh đó.”
“Anh thôi đi.” Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, người khác không rõ anh, cô còn không rõ sao? Mặc dù có lúc anh rất kỳ quái, nhưng một người thoi thóp mà ngay cả vô số chuyên gia y học đều từ bỏ, đánh chết cô cũng không tin, anh có cách có thể chữa khỏi.
Nếu anh không chữa khỏi, chọc giận Lê Hồng…mình và anh, sẽ càng bị nhà họ Lê bài xích, nói không chừng còn sẽ gom cả thù mới hận cũ.
“Em thật sự muốn biết?” Bước chân Trần Xuân Độ chậm lại, cười càng thêm đùa bỡn.
“Mau nói.” Ánh mắt Lê Kim Huyên lãnh đạm, đôi mắt xinh đẹp lườm anh, như nếu anh còn không nói, cô sẽ không cho anh quả ngon ăn.
“Rất đơn giản, anh chỉ muốn giúp em lấy lại những thứ em nên có từ nhà họ Lê, để em có vị trí thuộc về mình ở đây.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.
Lê Kim Huyên mặt ngưng trọng, mở to mắt: “Chỉ dựa vào anh?”
“Sao anh lại không được chứ?” Trần Xuân Độ hỏi ngược lại.
Cô lắc đầu, cười nói: “Tôi biết anh có lòng tốt, vì tốt cho tôi, nhưng anh vẫn nên tỉnh lại đi, nước nhà họ Lê rất sâu, không đơn giản như anh nghĩ…”
“Tin anh, anh có thể để em có vị trí thuộc về mình ở nhà họ Lê, không bị người khác trào phúng nữa.” Trần Xuân Độ khẽ trầm mặt.
Nói xong, Trần Xuân Độ bước khỏi tòa nhà, bất kể Lê Kim Huyên kêu anh thế nào, cũng không dừng lại.
“Không biết trời cao đất dày!” Lê Kim Huyên chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng dâng lên lửa giận, tên này vĩnh viễn đều tự cho mình là đúng như vậy!
Lê Kim Huyên lúc này cũng nổi giận, cô cũng muốn xem xem, Trần Xuân Độ đến lúc đó không trị khỏi, dưới sự công kích của nhiều người nhà họ Lê như vậy, anh làm sao giải thích!
…
Thành phố Hỗ Hải, trong căn phòng ngủ cổ kính, một ông lão đang nằm trên giường lớn được chế tác từ trầm hương ngàn năm.
Mỗi một đồ vật trong căn phòng ngủ này đều vô cùng trân quý, nếu lọt ra thị trường chợ đen, tuyệt đối có thể bán ra mức giá trên trời khiến người ta kinh ngạc!
Mà ông lão đó, tấm giường trầm hương ngàn năm dưới người càng là vô giá, biết bao nhà giàu thèm nhỏ dãi trầm hương ngàn năm, trầm hương ngàn năm…dù có quyền có tiền…cũng khó có được.
Những thứ này đủ chứng minh thân phận của ông lão, tuyệt đối không đơn giản.
Đôi nam nữ già trẻ đứng trước giường, sắc mặt bi thương thở dài, họ đều mặc quần áo lịch sự, nhìn ông lão đeo truyền dịch, trong lòng ngày càng tuyệt vọng.
Cạnh giường ông lão còn có vài chuyên gia bác sĩ mặc áo khoác trắng, đang bàn bạc xem làm sao để kéo dài sinh mệnh cho ông, để ông tiếp tục kiên trì.
Lê Hồng đi tới trước giường, nhìn ông lão, khẽ nói: “Anh, em lại dẫn một người tới khám cho anh.”
“Chú Lê, bao nhiêu chuyên gia bác sĩ từng khám cho ba con rồi, đều nói đây là chứng bệnh kỳ lạ, chưa từng gặp qua, không cứu được…” Một người đàn ông trung niên mặc tây trang đau khổ nói.
“Anh cả đời hành thiện, cứu tế vô số, chú không thể để anh ấy đi như vậy.” Lê Hồng lắc đầu, nghiêng đầu nhìn sang đám người, nói: “Cậu tới khám thử đi.”
Đám người lập tức tản ra, một bóng dáng bước ra, người này không phải ai khác, chính là Trần Xuân Độ!
Thoáng chốc, vô số ánh mắt trong phòng ngủ rơi trên người Trần Xuân Độ đều trở nên kinh ngạc, làn da Trần Xuân Độ đen đúa, dáng vẻ lưu manh du côn, nào có phong phạm cao nhân.
Trần Xuân Độ rõ ràng giống như tên nhà quê làm nông.
Người trung niên đó liếc nhìn Trần Xuân Độ, khẽ sững sờ, lập tức nói với Lê Hồng: “Chú Lê, người này chính là đại sư chú tìm tới?”
“Một người bạn của chú, cậu ta nói mình biết chút y thuật, chú liền kêu cậu ta tới xem xem.” Lê Hồng nói.
Phòng ngủ náo động! Không ít người sắc mặt hoài nghi, không ai tin, Trần Xuân Độ…tuổi còn trẻ, lại biết y thuật?
“Chú Lê, chú không phải đang đùa con chứ, tất cả chuyên gia ở Yến Kinh con đều mời hết rồi, đều không có kết quả, ngay cả tiểu Hoa Đà của thành phố Hỗ Hải, chúng con cũng mời tới, ông ta nói, loại bệnh này ngay cả ông ta cũng bó tay…trừ phi sư phụ ông ta còn sống, có lẽ còn có cách…” Người đàn ông trung niên khinh thường liếc nhìn Trần Xuân Độ, thở dài một tiếng.
“Anh Trần, anh không phải nói anh biết y thuật sao, bệnh nhân ngay trước mặt, anh chẩn đoán đi.” Bỗng nhiên, Lê Thần Vũ mở miệng, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm.
Trần Xuân Độ gật đầu, liếc nhìn ông lão, nói: “Sắc mặt ông lão hồng hào, nhìn quả thực rất bình thường…”
“Đây không phải phí lời sao!” Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Trước đó ba tôi còn khỏe mạnh, bỗng một ngày phun ngụm máu tươi, liền ngất xỉu không tỉnh lại, chuyện rõ ràng như vậy, còn cần cậu nói!”
“Cậu rốt cuộc có biết y hay không, cậu không phải nói cậu biết sao, vậy cậu nói đây là bệnh gì?” Cô cả cười lạnh một tiếng.
“Đúng vậy, ở nhà thì luôn miệng nổ mình biết thế lọ thế chai, bây giờ tới đây lại không nói ra được chữ nào...”
Cô hai tiếp lời sắc bén mở miệng, lập tức khiến biểu cảm mọi người trong phòng ngủ thay đổi, ánh mắt nhìn sang Trần Xuân Độ cũng thêm vài phần trào phúng khinh thường.
“Ông, buổi chiều con và Trần Xuân Độ còn phải họp, nếu không chúng con quay về trước...” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lộ ra chút lo lắng.
“Về cái gì, cậu ta không phải rất phách lối sao, vậy thì để chúng ta xem xem, y thuật của cậu ta lợi hại bao nhiêu.” Cô cả cười bỡn cợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, thần sắc oán độc.
Bà ta muốn trả lại cái tát đó, khiến đôi cẩu nam nữ Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên không chỗ dung thân!
“Cô...” Lê Kim Huyên nhìn bà ta, nơi sâu đáy mắt lóe lên lạnh lẽo!
“Cậu nói cậu biết y thuật, vậy được, tôi hỏi cậu, bệnh nhân mắc bệnh gì?” Một vị chuyên gia tóc hoa râm bên cạnh ông lão đẩy mắt kính, chậm rãi hỏi.
“Tôi không biết.” Khóe môi Trần Xuân Độ nhếch lên, nói.
“Không biết, không biết thì cậu có tư cách gì tới khám bệnh, mỗi một người chúng tôi ở đây đều có tư cách hơn cậu.” Chuyên gia lại từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, sắc mặt cao ngạo: “Bây giờ cậu vẫn là ngoan ngoãn ra ngoài đi, ở ngoài làm bảo vệ cũng tốt, không biết mà ra vẻ là biết, đó là lòng hư vinh nhục nhã nhất!”
Lời nói chuyên gia hùng hồn, từng câu từng chữ như lưỡi đao sắc bén, như đang vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo, bóc mẽ lời nói dối!
“Không biết mà ra vẻ biết?” Trần Xuân Độ khẽ sững sờ, lập tức cười, anh chậm rãi nhả khói thuốc, ánh mắt thâm thúy vô ngần.
“Ông nói ai không biết mà ra vẻ biết?”