Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa xe Bentley Mulsanne mở ra, Tiết Nghĩa mặc vest hoảng hốt bước xuống, chạy nhanh về phía này.

“Cô Lê làm sao vậy, cô không sao chứ?” Giọng Tiết Nghĩa mang theo sự quan tâm ân cần, anh ta bước nhanh tới hỏi han.

Trần Xuân Độ đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo anh ta rồi nhấc bổng lên, như thể đang xách con mồi, anh ấn Tiết Nghĩa lên cánh cửa xe Bentley của anh ta!

Cửa xe bị lực lớn đè lên biến dạng, hõm sâu thành một lỗ lớn.

Sắc mặt Tiết Nghĩa tái mét, anh ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

“Buông tay!” Tiết Nghĩa bị Trần Xuân Độ túm chặt, lạnh lùng tức giận quát.

Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa, châm chọc: “Sát thủ mày phái tới chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tiết Nghĩa đột ngột thay đổi.

“Tao không hiểu mày đang nói gì, nhóm sát thủ đó không phải tao phái đến, tao không biết!” Tiết Nghĩa lạnh lùng giải thích: “Tao nghe thấy ở đây có tiếng súng và tiếng nổ dữ dội nên mới vội vàng chạy tới, mày đừng ngậm máu phun người!”

Trần Xuân Độ nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Thật không?”

“Thả tao ra!” Tiết Nghĩa quát lên, cực kỳ tức giận nhưng lại như đang che giấu điều gì đó. Có điều anh ta che giấu rất kỹ, ngay cả Trần Xuân Độ cũng không nhìn ra được chút tin tức nào từ đôi mắt anh ta.

“Xem ra tao phải thể hiện uy lực một chút nhỉ.” Trần Xuân Độ từ từ giơ nắm đấm lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên, một luồng sát khí phóng ra từ trên người anh.

Thư ký Trương Tử Lan đang ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Bentley hoảng hốt chạy ra, vội vàng ngăn lại: “Đừng!”

“Dừng tay!” Phía sau, giọng nói của nữ thần tổng giám đốc cũng vang lên.

Ánh mắt Trần Xuân Độ khựng lại, anh không dừng tay mà đấm mạnh một cú.

“Ầm!” Trần Xuân Độ đấm mạnh vào thân chiếc Bentley, lực cực lớn khiến thân xe lõm sâu, cửa kính thuỷ tinh cũng vỡ vụn.

Lúc này, sắc mặt Tiết Nghĩa thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Trần Xuân Độ nhìn Tiết Nghĩa với ánh mắt lạnh băng, cái nhìn như ác ma đến từ địa ngục.

Tim Tiết Nghĩa đập rộn lên, cảm giác toàn thân run rẩy kịch liệt, đó là sự sợ hãi từ tận linh hồn.

“Trần Xuân Độ, quay lại đây đi.” Lê Kim Huyên nghiêm nghị gọi.

Lúc này Trần Xuân Độ mới từ từ nới lỏng cổ áo Tiết Nghĩa, chầm chậm lùi lại bên cạnh Lê Kim Huyên.

Tiết Nghĩa thở hổn hển, vừa nãy bị Trần Xuân Độ túm chặt, anh ta cảm giác như đã ngạt thở, cảm giác đó khiến anh ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

Thư ký Trương Tử Lan nhanh chân bước đến chỗ Tiết Nghĩa, cẩn thận đỡ anh ta dậy.

Tiết Nghĩa thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn trịnh trọng giải thích: “Cô Lê, chuyện này thật sự không phải tôi làm. Tiết Nghĩa tôi xin thề với trời.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bình tĩnh, đôi mắt đẹp cũng bình tĩnh nhìn anh ta như muốn nhìn thấy điều gì đó từ đôi mắt anh ta.

Tiết Nghĩa dựng thẳng cổ áo, dáng vẻ chắc chắn không nói dối.

“Cô Lê, tôi thề lần ám sát này chắc chắn là tai nạn, không liên quan gì đến bữa tối mà tôi mời cô.” Giọng Tiết Nghĩa rất trịnh trọng, cũng rất trầm lắng, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra thật giả.

Bữa tiệc tối hôm nay vốn đã hơi khó hiểu, Tiết Nghĩa đột nhiên mời Lê Kim Huyên đi ăn tối, lại không nói chuyện hợp tác trên bàn cơm, sau đó trên đường về thì cô bị ám sát? Hơn nữa còn phái những mười lăm tay súng bắn tỉa, mọi sự sắp xếp giết người được bố trí rất ổn thoả, tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?

“Tiết Nghĩa, mày có tin những gì mày vừa nói không?” Trần Xuân Độ xắn tay áo, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau.

Vẻ mặt Tiết Nghĩa thâm trầm, anh ta chậm rãi nói: “Tao nói rồi, chuyện lần này không liên quan đến tao! Nhóm sát thủ ấy là ai, tao còn không biết… Cô Lê, tôi đề nghị cô lập tức báo cảnh sát, chuyện này phải giao cho cảnh sát giải quyết mới là an toàn và thích hợp nhất.”

Báo cảnh sát? Nếu chuyện này mà báo cảnh sát có thật sự có tác dụng không? Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa một lúc lâu.

“Cô Lê, mong cô hãy tin tưởng tôi.” Tiết Nghĩa trịnh trọng nói, vẻ mặt nghiêm túc không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.

Lê Kim Huyên khẽ gật đầu: “Tôi tin anh.”

Không khí dường như trở nên yên tĩnh hơn đôi chút.

“Cô Lê, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cơ quan công an để họ đến điều tra. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng vụ việc này.” Tiết Nghĩa cực kỳ nghiêm túc, sau đó lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi tới đồn cảnh sát.

“Không cần đâu.” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng.

“Anh Tiết không cần gọi đâu, chuyện này bỏ qua đi. Tôi cảm thấy không khoẻ, tôi về trước đây.” Giọng Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, cô chậm rãi nói.

“Cô Lê, tôi thấy chuyện này vẫn nên đợi cảnh sát tới làm bản tường trình vẫn hơn…” Tiết Nghĩa vẫn muốn thuyết phục Lê Kim Huyên.

Nhưng Trần Xuân Độ đã đột nhiên bước tới, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, dường như mang theo sát khí.

Tiết Nghĩa chợt dừng lại, anh ta bị ánh mắt sát khí của Trần Xuân Độ làm cho choáng váng, run rẩy.

Trần Xuân Độ phớt lờ anh ta, ngồi vào xe Maybach, khởi động xe, từ từ rời đi.

Chỉ còn lại Tiết Nghĩa đứng đó với vẻ mặt u ám, anh ta liếc nhìn hiện trường vụ ám sát, sâu trong mắt loé lên sự thâm thuý phức tạp không thể giải thích.

Cuối cùng anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho Cục Công an thành phố T.

“Tôi muốn báo cảnh sát.”



Trong bóng tối, chiếc Maybach chậm rãi chạy trên phố.

Trong xe khá yên tĩnh, Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp sâu sắc.

Lúc này cô đã bình tĩnh lại sau cảnh ám sát ly kỳ vừa rồi, khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ.

Vụ ám sát hôm nay cực kỳ đáng nghi, khiến cô cảm thấy vô cùng phức tạp.

“Anh nghĩ vụ ám sát hôm nay do Tiết Nghĩa sắp xếp à?” Lê Kim Huyên ngồi trong ghế lái phụ, nhẹ giọng hỏi.

Trần Xuân Độ do dự vài giây sau đó mới từ tốn cất lời: “Anh cũng không biết nữa.”

Nghe câu trả lời của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên không khỏi giật mình, mỗi lần cô gặp vấn đề khó nào đều sẽ hỏi anh, mà anh cũng sẽ đưa ra những câu trả lời chính xác và mang tính xây dựng.

Nhưng hôm nay Trần Xuân Độ lại nói anh không biết?

“Anh thật sự không nhìn ra.” Trần Xuân Độ vừa lái xe vừa chầm chậm giải thích: “Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả mọi điều đều hướng đến Tiết Nghĩa, bao gồm cả việc anh ta quay lại rửa sạch hiềm nghi của mình sau khi ám sát thất bại.”

“Ý anh là Tiết Nghĩa là kẻ chủ mưu phía sau?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Không, ý anh là anh không nhìn thấu.” Giọng Trần Xuân Độ mang theo vẻ phức tạp: “Anh không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào trong mắt anh ta. Một tên tội phạm, nếu đã phạm tội thì trong mắt sẽ có những lo lắng và giấu đầu hở đuôi… nhưng ánh mắt anh ta rất bình tĩnh.”

“Từ góc độ tâm lý học mà nói, dường như anh ta không làm gì sai nên không có chột dạ và né tránh, vậy nên anh không thể nhìn thấu.” Trần Xuân Độ nheo mắt, anh thật sự không thể nhìn thấu Tiết Nghĩa này, dường như có thứ gì đó đang đảo lộn suy nghĩ của anh, chỉ là nhất thời anh nghĩ không ra.

Vẻ mặt Lê Kim Huyên nghiêm nghị, cô khó hiểu hỏi: “Anh học những kiến thức tâm lý học này ở đâu vậy?” Trần Xuân Độ lúng túng ho khan một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: “Dù thế nào thì Tiết Nghĩa cũng là kẻ đáng nghi nhất, sau này em vẫn phải đề phòng anh ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK