"Cô ấy sao? Cô ấy gặp phải phiền toái gì à?" Trần Xuân Độ nhíu mày hỏi.
"Không có, tổng giám đốc Lê chỉ gọi anh trở về, không muốn để cho anh chơi đùa ở bên ngoài, đến lúc đó nếu như gây chuyện thị phi..." Tô Loan Loan giải thích.
Trần Xuân Độ đáp một tiếng, anh tựa lưng vào chỗ ngồi ở phía sau, thoải mái nheo mắt lại, khóe miệng cong lên mang theo nhiều ẩn ý, thậm chí thoạt nhìn còn có mấy phần ý cười thô bỉ, lẩm bẩm nói với chính mình mấy câu.
Kết quả khiến cho Tô Loan Loan đang lái xe nghe được câu nói của Trần Xuân Độ thiếu chút nữa không khống chế được bàn chân nhấn chân ga...
Nghe kỹ lại chính là: "Cô nàng mạnh bạo này chỉ có buổi tối cô đơn tịch mịch mới nhớ đến mình, chắc vậy nên mới vội vã gọi mình về như thế..."
Tô Loan Loan thẹn thùng, nữ thần tổng giám đốc nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng ở thành phố T ở trong miệng anh lại trở nên không nhịn nổi như thế... Nếu như lời này truyền tới tai tổng giám đốc Lê, tổng giám đốc Lê tuyệt đối sẽ tức giận đến mức không khống chế nổi!
...
Trời chạng vạng, Trần Xuân Độ ngồi trong phòng làm việc. Trong lúc rảnh rỗi anh bèn chơi trò chơi. Đột nhiên có một cú điện thoại gọi tới.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, trên màn hình điện thoại hiện lên một số điện thoại không thể tìm được nguồn gốc nơi gọi. Trần Xuân Độ nheo mắt lại, ở chỗ sâu trong ánh mắt lóe lên một vệt sáng, sau đó mới cầm điện thoại di động lên nghe mày.
"Thằng nhóc kia, nhớ tôi không?" Đầu bên kia điện thoại, một âm thanh già nua quen thuộc truyền tới.
Trần Xuân Độ vừa nghe thấy âm thanh này, sự lãnh khốc và vẻ cảnh giác trên mặt lập tức tiêu tán, anh cười nói: "Ông già nhà ông, không có việc gì dùng số của mình gọi, lại cứ thích dùng số điện thoại không truy tung được, chẳng lẽ là đang thi hành nhiệm vụ?"
Người gọi điện thoại là người Trần Xuân Độ rất quen thuộc, không ai khác chính là Trạm trưởng vừa giúp đỡ anh ra khỏi đồn cảnh sát.
"Ở trước cục cảnh sát cũng không tiện ôn chuyện với cậu, tôi lại có nhiệm vụ. Sau khi đưa cậu ra khỏi nhà giam, tôi phải vội vã chạy về." Trạm trưởng cười ha hả nói: "Thời điểm đặc biệt mà, không thể để lộ vị trí của tôi, đây là quy định. Cậu nên biết."
"Ở trong điện thoại là có thể ôn chuyện uống rượu với tôi sao?" Trần Xuân Độ cười nói.
"Đương nhiên là không, tôi để Bàn Nhược mời cậu ăn cơm, thay tôi ôn chuyện." Trạm trưởng nói: "Đứa cháu gái Tần Bàn Nhược này là cục cưng khó chiều của tôi, tôi để con bé mời cậu ăn cơm cũng coi như rất cho cậu mặt mũi đó nhé."
"Cháu gái của ông..." Trần Xuân Độ nheo mắt lại, suy nghĩ một lát rồi mới nhớ tới cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh Trạm trưởng, anh liếc mắt: "Lão già này cho rằng tôi không biết ý đồ của ông sao, tôi là người đã có gia đình, chiêu này của ông vô dụng thôi!"
"Ha ha ha..." Nhìn thấy mưu kế của mình bị Trần Xuân Độ vạch rõ, Trạm trưởng lúng túng cười nói: "Đứa cháu này rất nghịch ngợm, rất cần một người có thể trị được nó. Tôi cảm thấy người như cậu thực sự rất chuyên nghiệp, để cho con bé và cậu thì không sợ bị thiệt thòi..."
"Mẹ kiếp..." Trần Xuân Độ ngạc nhiên, nhất thời văng tục: "Ông đây sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người tích cực tặng cháu gái nhà mình cho người khác như ông..."
Trần Xuân Độ càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ, anh cũng có chút hiểu rõ về ông cụ này, đa mưu túc trí, tuyệt đối sẽ không mua bán lỗ vốn, hơn phân nửa là chính anh phải chịu thiệt...
"Nếu như tôi không tính sai, con bé cũng sắp đến công ty của các người rồi. Không nói nữa, chờ tôi trở về, ngày khác rảnh rỗi sẽ chiêu đãi cậu sau..."
Trạm trưởng nói xong liền tút một tiếng cúp điện thoại.
Trần Xuân Độ cầm điện thoại di động, sắc mặt hết sức kinh ngạc, anh càng nghĩ càng cảm thấy... mình đã bị gài bẫy...
Sau khi anh cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc lại đột nhiên vang lên. Trần Xuân Độ cầm điện thoại lên, là số của phòng bảo vệ gọi tới, nói ở dưới lầu có một cô gái tìm anh.
"Mẹ nó!" Trần Xuân Độ không nhịn được văng tục, quả nhiên chính mình đã bị ông già này tính kế!
...
Trước cửa tòa nhà Lê thị, bên cạnh chiếc xe thể thao Aston Martin có một cô gái vóc dáng cao gầy mặc váy đỏ dựa vào. Làn da của cô trắng nõn, có thể nói vô cùng thích hợp với chiếc xe thể thao này.
Cô gái này đợi một hồi ở bên dưới toà nhà, gương mặt lộ vẻ mong chờ nói: "Sao còn chưa tới? Chắc ông nội không gạt mình đâu?"
Cô gái nhìn ngó xung quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào trước cửa thang máy trong tòa nhà Lê thị, nhìn thấy một người đàn ông có chút lôi thôi ngậm thuốc lá đi ra.
"Sau lâu vậy anh mới đến?" Cô gái nhìn về phía Trần Xuân Độ, giọng nói mang theo mấy phần trách cứ.
"Ừm, lại đổi xe khác à." Trần Xuân Độ quan sát chiếc xe thể thao Aston Martin, trên mặt lộ vẻ giật mình, hai mắt lại bình tĩnh không nổi lên một tia gợn sóng.
"Xuỳ, như vậy tính là cái gì, trong gara nhà tôi có rất nhiều xe..." Tần Bàn Nhược kiêu ngạo hếch cái cằm trắng noãn, như thể lời khen của Trần Xuân Độ khiến cô ấy vô cùng đắc ý.
Nhưng sau đó cô lại không ngờ Trần Xuân Độ cũng gật đầu theo, đưa ra đánh giá: "Cũng đúng, không phải phiên bản giới hạn, mẫu mã tiêu chuẩn mà thôi."
Tần Bàn Nhược đưa mắt nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ khinh thường. Nhìn quần áo của Trần Xuân Độ, ngay cả một linh kiện nho nhỏ của chiếc xe thể thao này cũng không mua nổi, vậy mà giọng điệu lại lớn lối như vậy.
Cô ta không hiểu nổi. Một người đàn ông như anh lại có thể khiến ông nội của cô không ngại đường xa, bỏ dở nhiệm vụ để tới cứu giúp. Trong trí nhớ của cô, cho dù cô bị thương nặng hồi cô còn nhỏ, ông nội cũng chưa từng bỏ dở nhiệm vụ để đến đến thăm cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
"Được rồi, vậy anh cứ thành thật đi theo tôi." Tần Bàn Nhược mở cửa xe ngồi xuống.
Chờ Trần Xuân Độ cũng ngồi vào trong xe, Tần Bàn Nhược đạp chân ga, động cơ xe thể thao Aston Martin nổ vang một tiếng, sau đó chạy nhanh về nơi xa...
Toà nhà Lê thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lê Kim Huyên đứng trước cửa sổ sát đất, nữ thần tổng giám đốc khoanh hai tay trước ngực nhìn Trần Xuân Độ ngồi vào chiếc Aston Martin kia, sau đó nhìn thấy xe thể thao màu đỏ như lửa rời đi, trên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ lóe lên một vệt lạnh lẽo.
Cái người đàn ông đó, cô bảo Tô Loan Loan tìm anh trở về, kết quả anh lại chạy ra ngoài... Hình như còn đi cùng một người phụ nữ?
...
"Anh nói đi, muốn ăn cái gì?" Tần Bàn Nhược hỏi...
Trần Xuân Độ cười nói: "Ăn đồ ăn ngon đương nhiên phải đến đi con đường ẩm thực ở thành phố T..."
"Hả?" Tần Bàn Nhược có chút ngạc nhiên... con đường ẩm thực ở thành phố T? Sao cô chưa từng nghe qua? Thế nhưng nếu Trần Xuân Độ nói vậy, Tần Bàn Nhược cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một chút, đi một lần xem sao...
Vì vậy, xe thể thao chạy thẳng đến một con đường ẩm thực ở thành phố T.
Chạng vạng chính là thời gian việc buôn bán của con đường ẩm thực sôi nổi nhất. Dưới bầu trời đêm, ánh đèn sáng rực rỡ... Một mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn ngon tràn ngập trong không khí, dòng người nối liền không dứt...
"Đây là con đường ẩm thực mà anh nói sao?" Tần Bàn Nhược nhìn con đường ẩm thực này, khóe miệng hơi co quắp.
Làm thế nào Tần Bàn Nhược cũng không ngờ, một con đường đông người chen chúc như vậy ở trong miệng người đàn ông này lại là con đường ẩm thực. Những thứ được bán ở đây cùng lắm cũng chỉ là đồ ăn vặt bình thường, cũng không có gì đặc biệt mới lạ cả.
"Đương nhiên, trên con đường ẩm thực này có rất nhiều thức ăn ngon, tất cả đều là hàng chính hiệu. "Trần Xuân Độ nói, mang theo Tần Bàn Nhược đi tới trước một chỗ nướng than, muốn mua mấy xâu thịt dê.
"Không có, tổng giám đốc Lê chỉ gọi anh trở về, không muốn để cho anh chơi đùa ở bên ngoài, đến lúc đó nếu như gây chuyện thị phi..." Tô Loan Loan giải thích.
Trần Xuân Độ đáp một tiếng, anh tựa lưng vào chỗ ngồi ở phía sau, thoải mái nheo mắt lại, khóe miệng cong lên mang theo nhiều ẩn ý, thậm chí thoạt nhìn còn có mấy phần ý cười thô bỉ, lẩm bẩm nói với chính mình mấy câu.
Kết quả khiến cho Tô Loan Loan đang lái xe nghe được câu nói của Trần Xuân Độ thiếu chút nữa không khống chế được bàn chân nhấn chân ga...
Nghe kỹ lại chính là: "Cô nàng mạnh bạo này chỉ có buổi tối cô đơn tịch mịch mới nhớ đến mình, chắc vậy nên mới vội vã gọi mình về như thế..."
Tô Loan Loan thẹn thùng, nữ thần tổng giám đốc nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng ở thành phố T ở trong miệng anh lại trở nên không nhịn nổi như thế... Nếu như lời này truyền tới tai tổng giám đốc Lê, tổng giám đốc Lê tuyệt đối sẽ tức giận đến mức không khống chế nổi!
...
Trời chạng vạng, Trần Xuân Độ ngồi trong phòng làm việc. Trong lúc rảnh rỗi anh bèn chơi trò chơi. Đột nhiên có một cú điện thoại gọi tới.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, trên màn hình điện thoại hiện lên một số điện thoại không thể tìm được nguồn gốc nơi gọi. Trần Xuân Độ nheo mắt lại, ở chỗ sâu trong ánh mắt lóe lên một vệt sáng, sau đó mới cầm điện thoại di động lên nghe mày.
"Thằng nhóc kia, nhớ tôi không?" Đầu bên kia điện thoại, một âm thanh già nua quen thuộc truyền tới.
Trần Xuân Độ vừa nghe thấy âm thanh này, sự lãnh khốc và vẻ cảnh giác trên mặt lập tức tiêu tán, anh cười nói: "Ông già nhà ông, không có việc gì dùng số của mình gọi, lại cứ thích dùng số điện thoại không truy tung được, chẳng lẽ là đang thi hành nhiệm vụ?"
Người gọi điện thoại là người Trần Xuân Độ rất quen thuộc, không ai khác chính là Trạm trưởng vừa giúp đỡ anh ra khỏi đồn cảnh sát.
"Ở trước cục cảnh sát cũng không tiện ôn chuyện với cậu, tôi lại có nhiệm vụ. Sau khi đưa cậu ra khỏi nhà giam, tôi phải vội vã chạy về." Trạm trưởng cười ha hả nói: "Thời điểm đặc biệt mà, không thể để lộ vị trí của tôi, đây là quy định. Cậu nên biết."
"Ở trong điện thoại là có thể ôn chuyện uống rượu với tôi sao?" Trần Xuân Độ cười nói.
"Đương nhiên là không, tôi để Bàn Nhược mời cậu ăn cơm, thay tôi ôn chuyện." Trạm trưởng nói: "Đứa cháu gái Tần Bàn Nhược này là cục cưng khó chiều của tôi, tôi để con bé mời cậu ăn cơm cũng coi như rất cho cậu mặt mũi đó nhé."
"Cháu gái của ông..." Trần Xuân Độ nheo mắt lại, suy nghĩ một lát rồi mới nhớ tới cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh Trạm trưởng, anh liếc mắt: "Lão già này cho rằng tôi không biết ý đồ của ông sao, tôi là người đã có gia đình, chiêu này của ông vô dụng thôi!"
"Ha ha ha..." Nhìn thấy mưu kế của mình bị Trần Xuân Độ vạch rõ, Trạm trưởng lúng túng cười nói: "Đứa cháu này rất nghịch ngợm, rất cần một người có thể trị được nó. Tôi cảm thấy người như cậu thực sự rất chuyên nghiệp, để cho con bé và cậu thì không sợ bị thiệt thòi..."
"Mẹ kiếp..." Trần Xuân Độ ngạc nhiên, nhất thời văng tục: "Ông đây sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người tích cực tặng cháu gái nhà mình cho người khác như ông..."
Trần Xuân Độ càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ, anh cũng có chút hiểu rõ về ông cụ này, đa mưu túc trí, tuyệt đối sẽ không mua bán lỗ vốn, hơn phân nửa là chính anh phải chịu thiệt...
"Nếu như tôi không tính sai, con bé cũng sắp đến công ty của các người rồi. Không nói nữa, chờ tôi trở về, ngày khác rảnh rỗi sẽ chiêu đãi cậu sau..."
Trạm trưởng nói xong liền tút một tiếng cúp điện thoại.
Trần Xuân Độ cầm điện thoại di động, sắc mặt hết sức kinh ngạc, anh càng nghĩ càng cảm thấy... mình đã bị gài bẫy...
Sau khi anh cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc lại đột nhiên vang lên. Trần Xuân Độ cầm điện thoại lên, là số của phòng bảo vệ gọi tới, nói ở dưới lầu có một cô gái tìm anh.
"Mẹ nó!" Trần Xuân Độ không nhịn được văng tục, quả nhiên chính mình đã bị ông già này tính kế!
...
Trước cửa tòa nhà Lê thị, bên cạnh chiếc xe thể thao Aston Martin có một cô gái vóc dáng cao gầy mặc váy đỏ dựa vào. Làn da của cô trắng nõn, có thể nói vô cùng thích hợp với chiếc xe thể thao này.
Cô gái này đợi một hồi ở bên dưới toà nhà, gương mặt lộ vẻ mong chờ nói: "Sao còn chưa tới? Chắc ông nội không gạt mình đâu?"
Cô gái nhìn ngó xung quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào trước cửa thang máy trong tòa nhà Lê thị, nhìn thấy một người đàn ông có chút lôi thôi ngậm thuốc lá đi ra.
"Sau lâu vậy anh mới đến?" Cô gái nhìn về phía Trần Xuân Độ, giọng nói mang theo mấy phần trách cứ.
"Ừm, lại đổi xe khác à." Trần Xuân Độ quan sát chiếc xe thể thao Aston Martin, trên mặt lộ vẻ giật mình, hai mắt lại bình tĩnh không nổi lên một tia gợn sóng.
"Xuỳ, như vậy tính là cái gì, trong gara nhà tôi có rất nhiều xe..." Tần Bàn Nhược kiêu ngạo hếch cái cằm trắng noãn, như thể lời khen của Trần Xuân Độ khiến cô ấy vô cùng đắc ý.
Nhưng sau đó cô lại không ngờ Trần Xuân Độ cũng gật đầu theo, đưa ra đánh giá: "Cũng đúng, không phải phiên bản giới hạn, mẫu mã tiêu chuẩn mà thôi."
Tần Bàn Nhược đưa mắt nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ khinh thường. Nhìn quần áo của Trần Xuân Độ, ngay cả một linh kiện nho nhỏ của chiếc xe thể thao này cũng không mua nổi, vậy mà giọng điệu lại lớn lối như vậy.
Cô ta không hiểu nổi. Một người đàn ông như anh lại có thể khiến ông nội của cô không ngại đường xa, bỏ dở nhiệm vụ để tới cứu giúp. Trong trí nhớ của cô, cho dù cô bị thương nặng hồi cô còn nhỏ, ông nội cũng chưa từng bỏ dở nhiệm vụ để đến đến thăm cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
"Được rồi, vậy anh cứ thành thật đi theo tôi." Tần Bàn Nhược mở cửa xe ngồi xuống.
Chờ Trần Xuân Độ cũng ngồi vào trong xe, Tần Bàn Nhược đạp chân ga, động cơ xe thể thao Aston Martin nổ vang một tiếng, sau đó chạy nhanh về nơi xa...
Toà nhà Lê thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lê Kim Huyên đứng trước cửa sổ sát đất, nữ thần tổng giám đốc khoanh hai tay trước ngực nhìn Trần Xuân Độ ngồi vào chiếc Aston Martin kia, sau đó nhìn thấy xe thể thao màu đỏ như lửa rời đi, trên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ lóe lên một vệt lạnh lẽo.
Cái người đàn ông đó, cô bảo Tô Loan Loan tìm anh trở về, kết quả anh lại chạy ra ngoài... Hình như còn đi cùng một người phụ nữ?
...
"Anh nói đi, muốn ăn cái gì?" Tần Bàn Nhược hỏi...
Trần Xuân Độ cười nói: "Ăn đồ ăn ngon đương nhiên phải đến đi con đường ẩm thực ở thành phố T..."
"Hả?" Tần Bàn Nhược có chút ngạc nhiên... con đường ẩm thực ở thành phố T? Sao cô chưa từng nghe qua? Thế nhưng nếu Trần Xuân Độ nói vậy, Tần Bàn Nhược cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một chút, đi một lần xem sao...
Vì vậy, xe thể thao chạy thẳng đến một con đường ẩm thực ở thành phố T.
Chạng vạng chính là thời gian việc buôn bán của con đường ẩm thực sôi nổi nhất. Dưới bầu trời đêm, ánh đèn sáng rực rỡ... Một mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn ngon tràn ngập trong không khí, dòng người nối liền không dứt...
"Đây là con đường ẩm thực mà anh nói sao?" Tần Bàn Nhược nhìn con đường ẩm thực này, khóe miệng hơi co quắp.
Làm thế nào Tần Bàn Nhược cũng không ngờ, một con đường đông người chen chúc như vậy ở trong miệng người đàn ông này lại là con đường ẩm thực. Những thứ được bán ở đây cùng lắm cũng chỉ là đồ ăn vặt bình thường, cũng không có gì đặc biệt mới lạ cả.
"Đương nhiên, trên con đường ẩm thực này có rất nhiều thức ăn ngon, tất cả đều là hàng chính hiệu. "Trần Xuân Độ nói, mang theo Tần Bàn Nhược đi tới trước một chỗ nướng than, muốn mua mấy xâu thịt dê.