Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh tay màu đồng mạnh mẽ đó nắm chặt lấy cánh tay trắng muốt như hoa sen của Irene, làm cho tim cô đập điên cuồng, sắc mặt thay đổi!

Irene dùng lực vung vẫy, nhưng cánh tay kia mạnh đến kì lạ, như một cái kềm kẹp chặt lấy cánh tay búp sen của Irene, khiến tim cô run lên!

Ngay sau đó, một gương mặt bình tĩnh và âm trầm lọt vào tầm mắt Irene, Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn cô, rồi sau đó liếc xuống con dao găm trên tay Irene.

Toàn thân Irene run rầy, cô hoàn toàn không ngờ đến việc mình sẽ ám sát thất bại! Kế hoạch cô kỹ lưỡng chuẩn bị, kỹ năng diễn xuất hoàn mỹ, vậy mà vẫn không qua mắt được Trần Xuân Độ!

“Tôi chờ ngày này, chờ rất lâu rồi...” Trần Xuân Độ buông cánh tay Irene ra, chậm rãi nói.

Irene đột nhiên co rúm cả người ở góc giường, trên tay cầm con dao găm, cảnh giác nhìn Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ ngồi ở mép giường nhìn Irene, ánh mắt vẫn mang mấy phần vui đùa.

Irene nghe xong câu nói của Trần Xuân Độ thì vô cùng sửng sốt, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, cô nhìn Trần Xuân Độ như không thể tin được, vẻ mặt vẫn còn đầy vẻ kinh hãi, "Anh biết từ lâu rồi?"

Trần Xuân Độ nhìn Irene, ánh mắt vẫn đầy vẻ mỉa mai, "Bằng không? Từ lúc cô đưa thuốc tôi đã biết rồi."

"Không thể nào!" Irene liều mạng lắc đầu, thân thể kịch liệt run rẩy, "Anh không thể nhìn thấu được! Chúng tôi phối hợp tốt như vậy!"

Trần Xuân Độ vẻ mặt lãnh đạm, nhìn Irene, bình tĩnh nói: "Tôi phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của cô tốt hơn bọn họ, nhưng thật không may, cô đã gặp phải tôi."

Irene làm sao biết được, những chiêu trò này của cô, sớm đã bị Trần Xuân Độ nhìn ra hết rồi, cô từ đầu đến cuối, chẳng qua chỉ là tự biên tự diễn một vở kịch mà thôi, Trần Xuân Độ hoàn toàn là cố ý phối hợp với cô, khiến cô không nghi ngờ việc Trần Xuân Độ mắc câu!

Kỹ năng diễn xuất của Irene đủ để đánh lừa quá nhiều thế lực ở nước ngoài, nhưng Trần Xuân Độ là ai chứ?

Irene muốn lừa Trần Xuân Độ, còn xa xa lắm!

Irene nghiến răng, lời của Trần Xuân Độ quá sức mỉa mai, khiến cô cảm thấy nhục nhã vô cùng đến mức không nói được gì nữa, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống ngay.

Thân là đặc vụ ngầm số một, vậy là cô lại bị Trần Xuân Độ nhìn thấu tất cả...cũng may là Trần Xuân Độ không ra tay…nếu như đổi thành người khác, Irene không biết đã chết từ lúc nào.

Ánh mắt của Trần Xuân Độ rơi vào con dao găm trên tay Irene, anh cười chế nhạo, "Muốn dùng thứ này để giết tôi sao? Ngây thơ!"

Irene ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: "Anh rốt cuộc là ai!"

Có thể nhìn ra sơ hở của Irene, chắc chắn không phải người bình thường, điều duy nhất mà Irene có thể khẳng định, là Trần Xuân Độ không hề tầm thường một chút nào.

“Tôi là ai, cô không có tư cách biết.” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, nhẹ nhàng nói.

Irene cắn đôi môi đỏ mọng, lời này của Trần Xuân Độ, đơn giản là đang đả kích cô trá hình!

“Nói đi, cô là người của ai?” Trần Xuân Độ hỏi.

Irene quật cường ngẩng đầu, cứng miệng đáp trả: “Anh không thể chỉ dựa vào mấy chuyện vô cớ này, nói tôi được người khác thuê!”

“Không thấy quan tài chưa đổ lệ?” Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên đi ăn cơm, cô đã bỏ thuốc tôi, tôi bây giờ vẫn còn phần thuốc dư lại, trên đó, chắc hẳn là có dấu vân tay của cô...Công ty của cô chỉ là cái vỏ rỗng, còn khách sạn mà cô thường xuyên ra vào, trước sau không quá năm phút kia……” Trần Xuân Độ giễu cợt nói: “Chẳng lẽ người đàn ông cô gặp chỉ có “ba giây” hay sao?”

Irene dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, thân thể run rẩy không tự chủ được, hàm răng bạc cắn đôi môi đỏ mọng, đường cong cơ thể gợi cảm không chút che giấu.

Nhưng lúc này, ánh mắt của Trần Xuân Độ hoàn toàn được thay thế bằng sự bình tĩnh và thâm trầm, trước mặt là một thân hình hoàn mỹ như vậy, trong lòng anh một chút gợn sóng cũng không có.

Irene không nói nên lời, còn giọng nói của Trần Xuân Độ lại tăng thêm mấy phần thơ ơ chất vấn: “Cô, rốt cuộc là ai phái đến?”

Irene nhìn Trần Xuân Độ, cuối cùng cô cũng khuất phục...mở miệng, phun ra một chữ: “Lê!”

Bùm!

Trong phòng, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, sát ý kinh khủng tràn ngập khắp cả căn phòng!

Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lùng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Irene, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm…đôi mắt híp lại: “Nói tiếp đi.”

Ire cắn chặt đôi môi đỏ mọng như muốn rách, đôi mắt đẹp ngước nhìn Trần Xuân Độ, run rẩy nói: “Nhiệm vụ tôi, là bảo vệ anh ấy và nghe lời anh ấy vô điều kiện…”

“Mệnh lệnh của anh ta, là muốn cô giết tôi?” Trần Xuân Độ hỏi lại, bật lửa trong tay tung lên, một tia lửa ánh lên, châm vào điếu thuốc.

“Muốn tôi điều tra thân phận thật sự của anh…chỉ cần anh chết rồi, là trở ngại của anh ấy sẽ được quét sạch.” Irene vùi đầu vào giữa hai chân của mình… Là đặc vụ cấp một, rất nhiều nhân vật không thể hoàn thành nhiệm vụ cô đều có thể giải quyết sạch sẽ, kết quả hôm nay...cô không thể nào ngờ được rằng, cô vậy mà thất bại!

Hơn nữa, còn rơi vào tay một người đàn ông không rõ danh tính khiến cho cô rất không cam lòng!

Ánh mắt của Trần Xuân Độ thâm sâu vô cùng, hình như có cách nhìn thấy nội tâm của cô, ẩn ý nói: “Có phải cô cảm thấy, lần này mình bị lật thuyền dưới mưa rồi không?

Irene không nói chuyện mà lâm vào trầm tư.

Trần Xuân Độ cười cười: “Cô không cảm thấy chuyện này từ đầu đến cuối quá hoàn hảo, nước chảy thành sông không?”

Trần Xuân Độ phun ra một hơi khói: “Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cô cũng không có lý do tìm tôi để vui vẻ, cho dù sau khi say rượu muốn nảy sinh chuyện gì đó với tôi, nhưng trước kia giữa hai chúng ta cũng không có chút nền móng giao lưu tình cảm gì cả.”

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ đầy mỉa mai, anh từng hẹn hò với vô số phụ nữ, là tay già đời trong miệng mấy thanh niên trẻ, tình một đêm à...lúc anh còn ở nước ngoài, cái từ này thật sự là rất quen thuộc.

Tình một đêm mà Irene cố tình dựng lên hết sức giả tạo.

Irene nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, "Tôi đã đánh mất lòng tin của Lê, nhất định sẽ chết."

Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao? Tôi hợp tác với cô để cô giải quyết tôi?”

Irene không nói nên lời, và cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một tia dứt khoát, đôi mắt cô hiện lên vẻ dữ tợn!

Bàn tay ngọc đang cầm dao găm của Irene đột nhiên run lên, dao găm trong tay hóa thành ánh sáng lạnh bắn về phía Trần Xuân Độ! Nhanh như chớp!

Irene đột ngột ra tay tấn công ám sát, lại không khiến cho Trần Xuân Độ mảy may dao động, ánh mắt anh bình tĩnh, tay nắm vào hư không!

Giây tiếp theo, ánh sáng lạnh lẽo đã biến mất trên không trung, đôi mắt xinh đẹp của Irene co rút lại, nhìn chằm chằm vào con dao găm đang xoay trong tay Trần Xuân Độ!

Thủ đoạn này khiến cho Irene kinh hoàng sợ hãi, bắt lấy dao đang bay bằng tay không…Ngay cả trưởng nhóm của cô cũng không thể làm được!

Trần Xuân Độ vô tình để lộ thân thủ, lại khiến cho ánh mắt Irene nhìn Trần Xuân Độ tràn đầy phức tạp.

Lưỡi dao găm sắc bén trong tay Trần Xuân Độ xuyên qua kẽ ngón tay, nhưng chỉ để lại vệt trắng trên lớp da chai dày của Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ vỗ dao găm, khóe miệng nhếch lên, khinh thường nói: "Dao găm, không dùng như thế được."

Giây tiếp theo, con dao găm đã tuột khỏi tay Trần Xuân Độ, cắm chặt vào bức tường căn phòng.

Đôi mắt Irene lộ ra vẻ nghi hoặc, cô không hiểu nổi, hàm ý khi Trần Xuân Độ phóng con dao đi.

Nhưng nếu cô nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện ra con dao của Trần Xuân Độ đã ghim một con muỗi dính vào tường!

Gương mặt Irene tuyệt vọng, bùm một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trắng như giấy, khó khăn mở miệng: “Sống hay chết, tùy anh xử lý.”

Trần Xuân Độ nhìn Irene tâm như tro tàn, mở miệng hỏi: “Họ Lê kia, không có hứa hẹn gì với cô sao?”

Irene trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ, vô cùng kinh ngạc, không ngờ Trần Xuân Độ còn biết chuyện này.

Đôi mắt Trần Xuân Độ sâu thăm thẳm, lúc này không còn tràn đầy vẻ tự mãn, mà trên người toát ra vẻ nam tính độc nhất vô nhị.

“Đây là bí mật hàng đầu của nước C… Tôi không thể nói ra.” Irene nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lựa chọn giữ bí mật.

Long Tổ...là con dao bí ẩn và lớn mạnh nhất của tổ chức đặc vụ nước C, cô chỉ là may mắn mới được biết tên của nó...nếu như để lộ ra ngoài, nó có thể gây nguy hiểm cho cả nước C.

Trần Xuân Độ nhìn Irene, chậm rãi nói: “Thứ anh ta hứa mà thu hút được cô, chỉ có Long Tổ mà thôi.”

Thân thể Irene đột nhiên chấn động, ánh mắt lại thay đổi lần nữa, không thể diễn tả được biến thành kinh hãi...đã là kinh hoàng rồi, không thể tin được

“Không thể nào...sao anh biết được?!” Giọng Irene khó tin, mắt cô mở to, suýt nữa ngã ngồi xuống đất vì bàng hoàng!

Cô nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ như đang nhìn một con quái vật...Chuyện này cô và Lê Thần Yên đều không nói cho người thứ ta...người đàn ông trước mắt này, làm sao biết được sự tồn tại của Long Tổ!

“Với năng lực của cô, thi tổ chức đó cũng không kém lắm, Lê Thần Yên hứa cho cô của cải vàng bạc, quyền cao chức trọng e rằng cũng không thể hấp dẫn cô được...chỉ có Long Tổ của nước C, mới có thể khiến cô động lòng.”

Nhìn phản ứng của Irene, Trần Xuân Độ cười nhạt...Tại sao anh lại biết Long Tổ...bởi vì anh còn thân thuộc với Long Tổ hơn cả Lê Thần Yên!

“Anh...rốt cuộc là ai!” Giọng Irene biến thành kinh hoảng... Cô càng ngày càng nhận ra mình không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt... Cô dường như không có bí mật gì trước mặt anh ta hết!

“Tôi là tôi, con rể của nhà họ Lê, không hơn không kém.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng đáp lại.

“Anh ta hứa, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể cho tôi ra nhập Long Tổ…vào được đó rồi, tôi sẽ trở thành đặc vụ hàng đầu của tổ chức.” Irene trầm giọng kể lại tất cả, nói hết mọi chuyện: "Đây là giấc mơ của mọi đặc vụ, và là điều duy nhất tôi muốn."

“Tên ngu ngốc họ Lê này.” Đột nhiên Trần Xuân Độ lạnh lùng nhếch mép, mặt mày lạnh tưng: “Xem ra, Long Tổ đã xuống dốc rồi, sau khi xuống dốc thì mất đi linh hồn của trước đây rồi.”

Irene nhìn về phía Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ lúc này đang lẩm bẩm càng khiến cho anh ta tăng thêm vẻ bí ẩn, khiến cho Irene càng càng thêm tò mò về thân thế của Trần Xuân Độ.

Cô cảm thấy thân phận của Trần Xuân Độ lúc đầu không đơn giản, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Xuân Độ thật sự quen biết Long Tổ!

Trần Xuân Độ rốt cuộc là ai? Irene lờ mờ đoán ra... người đàn ông trước mặt này dường như có liên quan gì đó với Long Tổ trước đây...

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, chỉ có điều sự phức tạp trong đáy mắt bán đứng nội tâm của anh.

Anh đương nhiên sẽ không nói Irene rằng, nhiều năm trước, thời mà Long Tổ thể hiện tài năng, lúc đó truyền kỳ của Long Tổ kia vẫn còn chưa mất tích, tất cả người của Long Tổ đều phải cung kính gọi anh là – Long!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK