Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên Kinh, nhà họ Lê.

Buổi tối, trong sân vườn, Lê Hồng và Lê Thần Vũ ngồi xếp bằng, một bàn cờ được đặt giữa hai người, trên bàn cờ, đầy cờ đen trắng.

Hai người giúp việc đứng bên cạnh cầm đèn, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu vào bàn cờ, vẻ mặt của Lê Thần Vũ thờ ơ, còn Lê Hồng thì đang nhìn bàn cờ, đăm chiêu suy nghĩ.

Trong chốc lát, Lê Hồng đặt quân cờ xuống, lắc đầu, cười bất lực: “Ông thua rồi.”

Lê Thần Vũ bình tĩnh nói: “Thắng thua là chuyện thường tình, ông nội không cần tự trách.”

Lê Hồng lắc đầu: “Ông già rồi, không còn minh mẫn nữa, cháu từng là nhân tài trong giới kinh doanh, tương lai thuộc về cháu.”

Lê Thần Vũ cười mỉm, ung dung: “Ông từng nói qua, năng lực càng giỏi, trách nhiệm càng lớn, cháu lúc này nên mở rộng tầm nhìn, không phải chỉ chăm chăm vào giới kinh doanh nhỏ bé. Cháu muốn gánh vác cả nhà họ Lê.”

Lê Hồng nhìn Lê Thần Vũ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Có cháu ở đây, nhà họ Lê không muốn giàu mạnh cũng khó.”

“Trong khoảng thời gian này ông không lo chuyện triều chính, vẫn luôn rèn luyện mài giũa tính cách của cháu, bây giờ xem ra, tính cách của cháu đã rất ổn rồi.” Lê Hồng cười nói.

“Ông nội, khi nào thì cháu có thể kế thừa ông, tiếp xúc chuyện triều chính?” Lê Thần Vũ nhìn Lê Hồng.

“Vị trí của ông, nếu muốn nhường cho người khác, cực kỳ khó khăn … Không biết có bao nhiêu người bao nhiêu thế lực đang dõi theo từng động thái của ông.” Lê Hồng chậm rãi nói: “Đợi đến khi cháu chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ông sẽ đưa hết mọi thứ cho cháu.”

Lê Hồng liếc nhìn hồ nước nhỏ trong sân rồi nói: “Cũng đến lúc rồi, cháu nên đi ra ngoài trải nghiệm đi, những ngày tháng cháu chán chường, Yên Kinh đã thay đổi rất nhiều, cháu không cần phải đi tiếp xúc phòng thương mại Yên Kinh, chỉ cần cảm nhận nhịp đập, mạch chảy của thành phố Yên Kinh này…”

“Đợi đến lúc cháu chuẩn bị xong, cháu sẽ biết được.” Lê Hồng nói xong, đứng dậy, phất tay áo, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa sân.

Lê Thần Vũ nhìn về phía cửa sân, ánh mắt hờ hững dần dần bị thay thế bằng vẻ sâu thẳm... Anh ta cúi đầu liếc nhìn tay áo trống rỗng, khóe miệng gợi lên một tia lạnh lùng.

“Chỉ đáng tiếc, không thể báo thù được...” Lê Thần Vũ lẩm bẩm.

“Lê Thần Yên chết rồi, ngược lại là chuyện tốt cho mình…Đợi đến khi mình kế thừa Lê Hồng…Chủ nhân nhà họ Lê, không là gì cả.” Khóe môi Lê Thần Vũ nở nụ cười lạnh lùng, đợi đến khi anh ta thật sự ngồi lên vị trí của Lê Hồng, nắm giữ quyền hành, muốn gì được nấy, chuyện sống chết của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, đều do anh ta quyết định… thậm chí cả thành phố T này, đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta!

Những món nợ nhỏ lúc này, đương nhiên anh ta sẽ không để tâm, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng.

Lê Hồng không biết suy nghĩ của Lê Thần Vũ, nếu Lê Hồng biết Lê Thần Vũ đang suy nghĩ gì vào lúc này, ông ta nhất định sẽ không để Lê Thần Vũ kế thừa miếng cơm của mình!

…………Ngã tư đường, thành phố T, ngay sau đó, chiếc xe Bently nhanh chóng rời đi, từng chiếc xe cảnh sát từ đằng xa gào thét, tiếng còi chói tai vang vọng trên đường thành phố T, dừng lại bên cạnh chiếc xe Maybach.

Từng người cảnh sát xuống xe, phát hiện Lê Kim Huyên, chuẩn bị giải cứu Lê Kim Huyên.

Sau khi được giải cứu, cơ thể Lê Kim Huyên không còn sức, ngồi trong xe cứu thương, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Các nhân viên cấp cứu kiểm tra một lượt cho Lê Kim Huyên, an ủi cô: “Tổng giám đốc Lê, cô chỉ bị dọa sợ, huyết áp quá thấp, các chỉ số khác không có gì bất thường…”

Cơ thể Lê Kim Huyên được phủ một lớp khăn tắm, lúc này hô hấp của cô vẫn chưa ổn định lại, hơi thở gấp gáp, hoảng sợ vô cùng.

Mọi thứ vừa rồi quá kinh khủng, Lê Kim Huyên đứng giữa ranh giới sống và chết, xém chút mất đi mạng sống.

Nếu như có một tên tử sĩ phát hiện cô ở trong xe Maybach, vậy cô chết chắc rồi.

“Các anh có thấy những người khác không?” Lê Kim Huyên kéo một người cảnh sát lại hỏi.

Viên cảnh sát lắc đầu nói: “Không có ai khác.”

Lê Kim Huyên cảm thấy trong lòng lạnh đi, Trần Xuân Độ để mình ở lại đây, bản thân thì không biết đi đâu mất.

Anh đã đi đâu?

Lê Kim Huyên không phải là một kẻ ngốc, ngay lập tức nhớ lại lần đầu tiên bị người khác ám sát, Trần Xuân Độ cũng bỏ chạy, để lại cô trong xe.

Lần này cũng như thế, để cô một mình trong xe, bản thân thì không lo gì chạy mất, nếu như không phải có người thần bí đó xuất hiện, bản thân đã sớm chết trong tay đám tử sĩ rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ thờ ơ căm hận, Trần Xuân Độ đúng là rất tốt với cô, nhưng cô cực kỳ ghét loại người nhát như thỏ đế này, một khi gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, bỏ chạy một mình, bỏ lại người phụ nữ, bộc lộ bản chất ích kỷ của mình.

Lê Kim Huyên càng ghét Trần Xuân Độ hơn, bất giác, Lê Kim Huyên thậm chí cảm thấy Trần Xuân Độ không xứng với mình, Lê Kim Huyên không thể chịu đựng được, người đàn ông có tính cách như Trần Xuân Độ.

Ngay lúc đó, Lê Kim Huyên hạ quyết tâm, bản thân quay về nhất định phải nghĩ đủ mọi cách, đuổi Trần Xuân Độ đi!

Còn lúc này, Trần Xuân Độ vô duyên vô cớ chịu tội đang ngồi trong một chiếc xe taxi, trong xe, Trần Xuân Độ gọi cho thanh niên, ra lệnh: “tử sĩ của hắn đã tới tập kích tôi.”

Bên kia điện thoại, giọng nói của thanh niên truyền tới: “Em đã thấy rồi, camera gần đoạn đường đó đã bị em chỉnh sửa.”

“Tìm xem Oliver sống ở đâu.” Trần Xuân Độ ra lệnh không chút do dự.

Thanh niên sửng sốt: “Lão Đại, anh muốn trực tiếp đi tính sổ với tên Oliver?”

Giọng điệu Trần Xuân Độ bình tĩnh đến lạnh lùng: “Vợ của tôi đã gặp nguy hiểm, nếu tôi không đi tìm hắn ta tính sổ, thật hổ danh danh xưng Long Vương của tôi!”

Một lúc sau, giọng nói của thanh niên từ đầu dây bên kia truyền đến: “Lão Đại, ba ngày trước, Oliver sau khi đi ra khỏi sân bay, đã đến nhà họ Vương, sau đó, nhà họ Vương dẫn ông ta đến khách sạn, khách sạn ghi chép lại nhà họ Vương ở khách sạn có tổ chức một bữa tiệc tối, còn có một căn phòng tổng thống, tất cả đều đo nhà họ Vương chi trả.”

“Nhà họ Vương...” Trần Xuân Độ hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng!

“Gửi cho tôi địa chỉ khách sạn và địa chỉ nhà họ Vương... Cho tôi mượn xe nữa.” Trần Xuân Độ nói, anh đã chắc chắn, Oliver đến đây, nhất định có liên quan đến nhà họ Vương ở thành phố T!

…………

Bến cảng thành phố T, là khu vực mang đậm văn hóa thành phố T nhất.

Con đường kế bên sông, gần như đều là các loại hình phục vụ cao cấp nhất thành phố T, khách sạn Quốc Tế…. nhà hàng Michelin sang trọng bậc nhất…. những vị khách của khách sạn Quốc Tế, toàn bộ đều là người quyền cao chức trọng mới đủ tư cách đến ở.

Những người giàu bình thường, nhiều nhất cũng chỉ có thể vào ăn một bữa cơm, đến tư cách vào ở cũng không có.

Lúc này, tại một trong những phòng tổng thống, Oliver lạnh lùng, mặc bộ vest, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố T.

Tiếng cửa phòng vang lên, hai tên thuộc hạ vội vàng bước vào, nói nhỏ: “Chúng tôi chưa tìm được tung tích của Trần Xuân Độ.”

Oliver cau mày, nghiêm nghị nói: “Tiếp tục tìm cho tôi, đến khi tìm thấy.”

Hai tên thuộc hạ vâng lời, sau khi lui ra, Oliver cúi đầu, ánh mắt tập trung, chú ý tới một con đường xa xa ở thành phố T, một chiếc Rolls-Royce Phantom đang chạy như bay.

“Thật thú vị, ở thành phố T lại có người có tư cách chạy chiếc xe này.” Oliver cười mỉm, mang ý đùa cợt.

Rolls-Royce Phantom chạy như bay về phía khách sạn Quốc Tế, Trần Xuân Độ trong xe nhấn ga tăng tốc, tốc độ của Rolls-Royce Phantom tăng vọt!

Trên đường, xe cộ đông đúc, chiếc Rolls-Royce Phantom phóng nhanh vượt trái phải, kỹ năng lái xe siêu việt, khiến Oliver không khỏi cảm thán.

“Kỹ năng lái xe tốt đấy, có thể làm tài xế cho mình.” Oliver cười nói một mình.

Bên trong xe Rolls-Royce, giọng nói của thanh niên vang lên: “Lão Đại, xe này mắc lắm đấy, anh làm hư chiếc Maybach rồi, đừng làm hư xe này luôn, làm hư rồi anh phải bồi thường cho em!”

“Cậu cho rằng tôi thiếu tiền sao?”

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng đáp lại, còn ở trong phòng tổng thống, Oliver đang nhìn chiếc xe Rolls-Royce Phantom, tập trung nhìn, đột nhiên phát hiện ra, chiếc Rolls-Royce này dường như đang chạy đến khách sạn Quốc Tế!

“Anh không thiếu tiền, nhưng ở căn cứ ai cũng biết anh keo kiệt, keo kiệt muốn chết, chính là con gà trống đến cả một cọng lông cũng không bứt ra!” Người thanh niên ở đầu dây bên kia chế giễu.

Chính tại đây, đôi mắt của Trần Xuân Độ chợt lóe lên, anh đánh tay lái đột ngột, Rolls-Royce rẽ hướng, phóng tới khách sạn Quốc Tế một cách hoàn hảo!

Tại cửa khách sạn Quốc Tế, nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ, nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng sợ đến mức vội vàng rời chốt bảo vệ, sợ hãi chạy về một bên!

“Ầm!”

Chiếc Rolls-Royce Phantom lao lên bậc thang không chút do dự, các nhân viên bảo vệ hoảng sợ la hét, bỏ chạy tứ tung!

Cuối cùng, chiếc Rolls-Royce Phantom lao thẳng vào sảnh khách sạn, quầy lễ tân ở sảnh bị chiếc Rolls-Royce Phantom tông nát vỡ tan tành.

“Chết tiệt! Lão Đại anh bạo lực quá! Đây là chiếc Rolls Royce đó, có mười chiếc trên thế giới thôi, đã bị anh làm hỏng như vậy!” Bên trong xe, thanh niên kinh ngạc hét lên.

“Để họ sản xuất thêm mấy chiếc không phải là được rồi sao.” Trần Xuân Độ nói lạnh lùng, đóng cửa xe lại.

“Địch tập kích!”

Vài người tử sĩ chạy ra từ khách sạn, nhìn thấy Trần Xuân Độ, ánh mắt của họ lóe lên, một tia lạnh lùng và dữ tợn hiện ra, giống như những con thú dữ!

Trần Xuân Độ cầm long nha trong tay, vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào, bước một chân ra, sát ý vô tận lan tràn ra xung quanh!

“Chết!” Trần Xuân Độ gào lên, dao long nha trong tay kêu lên, chạy về phía đó!

“Ầm!” Một người tử sĩ nhấc cái bàn lên, ném về phía Trần Xuân Độ!

Ánh sáng trong tay Trần Xuân Độ xẹt ra, cái bàn “rắc” một tiếng, nứt gãy, còn ánh sáng trong tay Trần Xuân Độ, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người tử sĩ!

“Phụt phụt phụt!”

Trần Xuân Độ cầm dao long nha, thân hình nhanh như chớp, đám tử sĩ này tuy mạnh, nhưng không bằng đám trước đó tập kích anh, trong mắt Trần Xuân Độ, bọn họ chẳng khác gì cá trên thớt!

Mấy người tử sĩ chết trên vũng máu, Trần Xuân Độ quá nhanh, bọn họ chưa kịp phản ứng, thì đã tắt thở, hai mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK