Sát thủ đó phớt lờ Kinh, Kinh hừ lạnh, toàn thân bộc phát khí chất lạnh lẽo, lúc này mới khiến sát thủ đó miễn cưỡng bình tĩnh tỉnh táo hơn một chút.
Sát thủ đó nhìn Kinh, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, lúc này mới giải thích: “Ông chủ, chúng tôi đã gặp phải rắc rối...”
Kinh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra hỏi: “Có phải các cậu đã gặp một người đàn ông?”
Sát thủ đó vội gật đầu lia lịa, nhìn Kinh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Rồi sao? Chẳng phải tôi bảo các cậu bắt người phụ nữ đó lại à?” Kinh hỏi tiếp.
“Bên cạnh người phụ nữ đó có một người võ công cao cường, chúng tôi không tiếp cận được, đành phải đối phó với người đàn ông đó.” Sát thủ vẫn còn sợ hãi nói, lúc nhìn Kinh, ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên mê man: “Anh ta còn bảo tôi nói với anh rằng... chúng tôi không xứng làm đối thủ của anh ta, bảo anh lăn vào đó...”
Vù!
Sát thủ vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm mạnh.
Sát thủ sửng sốt nhìn Kinh, trước giờ vẻ mặt Kinh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng giờ nó đã bị sát ý lạnh lẽo bao trùm.
“Anh ta bảo tôi lăn vào đó...” Kinh từ tốn nói: “Anh ta đã bị bao vây chết đến nơi rồi còn không biết sống chết...”
Kinh bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến sát thủ sởn tóc gáy, run lẩy bẩy.
“Để tôi đi, tôi có nhiều chuyện phải tính sổ với anh ta hơn anh.” Hộ lạnh lùng nói, rồi xoay người giậm chân, một giây sau, thân hình anh ta đã biến mất tại chỗ, sát thủ chấn động, vì anh nhìn thấy một tàn ảnh xuất hiện trong hư không, không ngờ Hộ đã chạy tới cửa khách sạn.
Tốc độ của Hộ đáng sợ như vậy, ngay cả sát thủ cũng thấy mặc cảm tự ti.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là, theo anh biết hai ông chủ thuê bọn anh đều là nhân vật có máu mặt với địa vị tối cao, anh hoàn toàn không biết thực lực của họ cũng đáng sợ như vậy, anh vốn tưởng bọn họ không hề có thực lực.
Ngay cả Hộ chỉ tiện tay thể hiện một chiêu cũng khiến anh hoàn toàn khiếp sợ rồi, đừng nói là Kinh.
Kinh chỉ đứng đó thì chẳng khác gì người bình thường, nhưng sát thủ hoàn toàn không thể nhìn thấu Kinh.
Nếu nói Hộ là thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, thì Kinh gần như là đầm sâu không thấy đáy, làm sát thủ chỉ liếc mắt, trong lòng đã không khỏi sợ hãi.
“Cậu ta nóng lòng như thế...” Kinh ngẩng đầu, thấy Hộ đã biến mất ở cửa khách sạn thì lẩm bẩm.
Rồi Kinh xoay người trở về xe.
Thuộc hạ ở bên cạnh đi tới, nhìn sát thủ đó rồi cung kính hỏi Kinh: “Thưa ngài, phải xử lý anh ta thế nào ạ?”
“Cậu ta không hoàn thành nhiệm vụ thì cậu nói thử xem? Chẳng lẽ giữ cậu ta lại qua sang năm à?” Giọng điệu Kinh đã mất kiên nhẫn.
Thuộc hạ đó nhất thời sợ hãi, vội gật đầu nói: “Tôi biết rồi thưa ngài.”
Xung quanh sát thủ đó bỗng xuất hiện mấy vệ sĩ cao lớn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, đè anh ta xuống.
Sát thủ đó không hiểu gì, cố gắng vùng vẫy, nhưng mấy vệ sĩ đó quá mạnh, dù anh ta vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Tên thuộc hạ kia đi tới trước mặt sát thủ, lạnh lùng nhìn anh ta, không hề do dự giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào anh ta.
“Đoàng!”
Tiếng súng lanh lảnh xé rách hư không, không ngừng vang vọng trên bầu trời khu vực Yên Kinh, một lúc lâu sau mới tan biến.
Một tiếng vang nặng nề, thuộc hạ đó quay về bên xe của Kinh báo cáo: “Thưa ngài, tôi đã giải quyết anh ta rồi.”
Kinh gật đầu, giọng điệu lại trở về vẻ sâu xa mờ ảo ngày trước, lạnh nhạt nói: “Cậu đi theo tôi lâu như vậy thì nên học cách thông minh một chút, lui xuống đi.”
“Vâng.” Thuộc hạ đó rùng mình, khẽ đáp vâng rồi từ tốn lùi về sau.
Kinh ngồi trong xe, nhìn về phía khách sạn, ánh mắt luôn khóa chặt phòng bao nào đó, ánh mắt hiện lên vẻ sâu xa.
Lần này là Hộ đi vào khách sạn, không biết anh ta phải mất bao lâu mới có thể giải quyết tên Long từng gây ra trận gió tanh mưa máu ở Yên Kinh đó?
Nhưng Kinh không hề hay biết, Trần Xuân Độ đang ngồi trong phòng bao, không hề chọn cách bỏ chạy, mà lặng lẽ chờ đợi, như đang đợi người nào đó xuất hiện.
“Cộp cộp cộp...”
Trên hành lang ngoài phòng bao của Trần Xuân Độ, tiếng giày da giẫm lên mặt sàn không ngừng tới gần, mỗi tiếng như gõ vào trái tim anh, bỗng mang tới áp lực cực kỳ lớn.
Chẳng mấy chốc, một bóng người đã xuất hiện ở cửa phòng bao.
Người đó nhìn thấy Trần Xuân Độ đang ngồi trong phòng bao thì sải bước đi tới, mỗi bước đi như giẫm lên chiếc bóng của mình, đó là sự khống chế tuyệt đối.
Bộ đồ vest đắt đỏ được đặt may riêng trên người anh ta đã làm nổi bật vẻ bất phàm siêu việt của anh ta.
Hộ nhìn Trần Xuân Độ, từng bước đi tới phía sau anh, rồi mới ngừng lại.
Nhìn bề ngoài trông anh ta có vẻ hờ hững, nhưng dưới bộ đồ vest, cơ bắp toàn thân đã căng cứng, như thể lúc nào cũng có thể bộc phát tốc độ nhanh như tia chớp.
“Anh tới rồi à?”
Trần Xuân Độ nghe thấy tiếng bước chân của Hộ đã ngừng lại, thì từ từ xoay người lại, miệng còn ngậm một điếu thuốc, bộ dạng cợt nhả, dù nhìn thấy Hộ cũng chẳng bất ngờ gì.
Hộ quan sát Trần Xuân Độ, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, nhưng vẫn hờ hững nói: “Không ngờ đã qua mấy năm rồi, mà anh vẫn giống hệt tên lưu manh.”
Trần Xuân Độ nhếch miệng, càng lộ rõ gương mặt lưu manh: “Lưu manh thì sao, dù sao cũng mạnh hơn mấy người ra vẻ ta đây như anh.”
“Xem ra đúng là anh rồi.” Hộ nhếch miệng cười khẩy, bỗng siết chặt nắm đấm, trên mặt đã phủ màn sương lạnh lẽo: “Năm đó tôi đã để anh chạy thoát, nhưng lần này sẽ không còn khả năng đó nữa.”
Hộ gằn từng câu từng chữ, khí thế không ngừng tăng lên, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Hóa ra anh mới là ông chủ đứng sau, không ngờ anh lại chạy từ thành phố T đến đây...” Mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, không khỏi hiện lên tia thâm thúy nghiêm nghị.
“Lúc trước ở thành phố T, tôi đã tha cho anh một mạng, giờ tôi đã xác nhận là không lầm rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh.” Hộ vừa dứt lời, bỗng giậm chân quát lạnh, vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ như một tia chớp.
Trần Xuân Độ nhìn Hộ, đến khi anh ta ra tay, sắc mặt anh mới trở nên nghiêm trọng, anh biết rõ thực lực của Hộ, nên không dám sơ ý qua loa khi đối mặt với anh ta.
Là chủ nhân thành phố T, sao anh ta có thể không có thực lực đứng đầu thiên hạ chứ? Bằng không anh ta đâu thể ngồi vững vị trí đó.
“Rầm!”
Hộ vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ, hư không chấn động, thậm chí còn có tiếng nổ vang vọng.
Hộ ra tay quá nhanh, hư không chỉ còn lại vô số quyền ảnh và những gợn sóng vô hình đang khuếch tán ra xung quanh.
“Rầm!”
Hộ đấm trúng vào ngực Trần Xuân Độ, nhất thời khiến anh bay ngược ra ngoài, như diều đứt dây, nháy mắt trên tường đã xuất hiện một hố sâu hình người.
Anh ta yếu đến thế ư?
Hộ nhíu chặt mày nhìn Trần Xuân Độ, hơi bất ngờ khi anh ta không thể né nổi một cú đấm, thực lực này thật sự quá yếu ớt, sao anh ta có thể gây ra sóng gió ở nước ngoài?
Chẳng lẽ giờ nước ngoài cũng rất yếu ớt?
Hộ nhìn chằm chằm bức tường, một lúc sau, bụi tan đi, trong hố sâu hình người trên vách tường đó, Trần Xuân Độ từ tốn bước ra ngoài.
Nhưng giờ Trần Xuân Độ quần áo rách rưới, mặt mày đầy bụi, khóe miệng còn trào máu tươi, trái ngược với hình tượng điển trai phóng khoáng, vô cùng hoàn hảo của Hộ.
“Khụ khụ...”
Trần Xuân Độ ho ra máu, đi tới trước mặt Hộ, lau khóe miệng như người chẳng bị gì, rồi nhìn anh ta tấm tắc: “Không ngờ nhiều năm không gặp, anh vẫn giống hệt phụ nữ, cú đấm này không hề có tý sức lực, anh chưa ăn tối à? Tôi có thể gọi phục vụ mang cho anh mấy cái màn thầu, đợi anh ăn no để có sức hơn.”
Trần Xuân Độ cực kỳ bình tĩnh nói, như hoàn toàn quên mất rằng mình mới là người bị đánh bay.
Hộ nhìn Trần Xuân Độ từ trên cao, sát ý trong mắt ngày càng nồng đậm, cú đấm lúc nãy anh chỉ thăm dò thôi, thế mà anh ta đã bắt đầu chế nhạo một cách trắng trợn.
Từ khi trở thành chủ nhân thành phố T, đã lâu lắm rồi anh chưa nghe thấy, có người dám mỉa mai anh như thế.
Đúng là muốn chết mà.
Hộ hừ lạnh, bỗng duỗi thẳng lưng, khí thế trên người bỗng đạt đến đỉnh điểm.
Anh lại vung nắm đấm, tiếng răng rắc bỗng vang lên, tay áo vest bên phải đã bị cơ bắp kéo căng.
“Mau chết đi!”
Hộ lại vung nắm đấm, lần này anh chỉ giữ lại 30% sức mạnh, người bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ nổi sức mạnh đáng sợ này, e rằng cơ thể sẽ bị đánh nát.
“Ầm!”
Lúc nắm đấm của Hộ sắp giáng xuống bụng Trần Xuân Độ, anh khẽ híp mắt, cơ bắp ở phần bụng bỗng phát lực, trở nên vô cùng cứng rắn.
Dù nắm đấm thứ hai của Hộ đánh trúng bụng, phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng Trần Xuân Độ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ngoại trừ thân hình khẽ run lên, thì hầu như không xảy ra chuyện gì cả.
Ngược lại Hộ đứng tại chỗ, từ tốn thu nắm đấm, nhưng lúc buông xuống, đã nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt khác, lúc cú đấm ban nãy giáng xuống, anh hoàn toàn không có cảm giác đánh trúng phần thịt... mà giống như đấm trúng tấm thép, làm tay phải anh đau nhói, thậm chí đã bị gãy xương.
Cánh tay phải của Hộ yếu ớt rũ xuống, vì đau đớn nên khẽ run rẩy, tất cả đều bắt nguồn từ cú đấm lúc nãy của anh, Trần Xuân Độ thì trông có vẻ không sao, nhưng hình như anh đã bị gãy xương rồi.
Chết tiệt, mình đang tự tìm đường chết ư?
Cả người Hộ chết lặng.
Sát thủ đó nhìn Kinh, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, lúc này mới giải thích: “Ông chủ, chúng tôi đã gặp phải rắc rối...”
Kinh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra hỏi: “Có phải các cậu đã gặp một người đàn ông?”
Sát thủ đó vội gật đầu lia lịa, nhìn Kinh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Rồi sao? Chẳng phải tôi bảo các cậu bắt người phụ nữ đó lại à?” Kinh hỏi tiếp.
“Bên cạnh người phụ nữ đó có một người võ công cao cường, chúng tôi không tiếp cận được, đành phải đối phó với người đàn ông đó.” Sát thủ vẫn còn sợ hãi nói, lúc nhìn Kinh, ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên mê man: “Anh ta còn bảo tôi nói với anh rằng... chúng tôi không xứng làm đối thủ của anh ta, bảo anh lăn vào đó...”
Vù!
Sát thủ vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm mạnh.
Sát thủ sửng sốt nhìn Kinh, trước giờ vẻ mặt Kinh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng giờ nó đã bị sát ý lạnh lẽo bao trùm.
“Anh ta bảo tôi lăn vào đó...” Kinh từ tốn nói: “Anh ta đã bị bao vây chết đến nơi rồi còn không biết sống chết...”
Kinh bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến sát thủ sởn tóc gáy, run lẩy bẩy.
“Để tôi đi, tôi có nhiều chuyện phải tính sổ với anh ta hơn anh.” Hộ lạnh lùng nói, rồi xoay người giậm chân, một giây sau, thân hình anh ta đã biến mất tại chỗ, sát thủ chấn động, vì anh nhìn thấy một tàn ảnh xuất hiện trong hư không, không ngờ Hộ đã chạy tới cửa khách sạn.
Tốc độ của Hộ đáng sợ như vậy, ngay cả sát thủ cũng thấy mặc cảm tự ti.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là, theo anh biết hai ông chủ thuê bọn anh đều là nhân vật có máu mặt với địa vị tối cao, anh hoàn toàn không biết thực lực của họ cũng đáng sợ như vậy, anh vốn tưởng bọn họ không hề có thực lực.
Ngay cả Hộ chỉ tiện tay thể hiện một chiêu cũng khiến anh hoàn toàn khiếp sợ rồi, đừng nói là Kinh.
Kinh chỉ đứng đó thì chẳng khác gì người bình thường, nhưng sát thủ hoàn toàn không thể nhìn thấu Kinh.
Nếu nói Hộ là thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, thì Kinh gần như là đầm sâu không thấy đáy, làm sát thủ chỉ liếc mắt, trong lòng đã không khỏi sợ hãi.
“Cậu ta nóng lòng như thế...” Kinh ngẩng đầu, thấy Hộ đã biến mất ở cửa khách sạn thì lẩm bẩm.
Rồi Kinh xoay người trở về xe.
Thuộc hạ ở bên cạnh đi tới, nhìn sát thủ đó rồi cung kính hỏi Kinh: “Thưa ngài, phải xử lý anh ta thế nào ạ?”
“Cậu ta không hoàn thành nhiệm vụ thì cậu nói thử xem? Chẳng lẽ giữ cậu ta lại qua sang năm à?” Giọng điệu Kinh đã mất kiên nhẫn.
Thuộc hạ đó nhất thời sợ hãi, vội gật đầu nói: “Tôi biết rồi thưa ngài.”
Xung quanh sát thủ đó bỗng xuất hiện mấy vệ sĩ cao lớn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, đè anh ta xuống.
Sát thủ đó không hiểu gì, cố gắng vùng vẫy, nhưng mấy vệ sĩ đó quá mạnh, dù anh ta vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Tên thuộc hạ kia đi tới trước mặt sát thủ, lạnh lùng nhìn anh ta, không hề do dự giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào anh ta.
“Đoàng!”
Tiếng súng lanh lảnh xé rách hư không, không ngừng vang vọng trên bầu trời khu vực Yên Kinh, một lúc lâu sau mới tan biến.
Một tiếng vang nặng nề, thuộc hạ đó quay về bên xe của Kinh báo cáo: “Thưa ngài, tôi đã giải quyết anh ta rồi.”
Kinh gật đầu, giọng điệu lại trở về vẻ sâu xa mờ ảo ngày trước, lạnh nhạt nói: “Cậu đi theo tôi lâu như vậy thì nên học cách thông minh một chút, lui xuống đi.”
“Vâng.” Thuộc hạ đó rùng mình, khẽ đáp vâng rồi từ tốn lùi về sau.
Kinh ngồi trong xe, nhìn về phía khách sạn, ánh mắt luôn khóa chặt phòng bao nào đó, ánh mắt hiện lên vẻ sâu xa.
Lần này là Hộ đi vào khách sạn, không biết anh ta phải mất bao lâu mới có thể giải quyết tên Long từng gây ra trận gió tanh mưa máu ở Yên Kinh đó?
Nhưng Kinh không hề hay biết, Trần Xuân Độ đang ngồi trong phòng bao, không hề chọn cách bỏ chạy, mà lặng lẽ chờ đợi, như đang đợi người nào đó xuất hiện.
“Cộp cộp cộp...”
Trên hành lang ngoài phòng bao của Trần Xuân Độ, tiếng giày da giẫm lên mặt sàn không ngừng tới gần, mỗi tiếng như gõ vào trái tim anh, bỗng mang tới áp lực cực kỳ lớn.
Chẳng mấy chốc, một bóng người đã xuất hiện ở cửa phòng bao.
Người đó nhìn thấy Trần Xuân Độ đang ngồi trong phòng bao thì sải bước đi tới, mỗi bước đi như giẫm lên chiếc bóng của mình, đó là sự khống chế tuyệt đối.
Bộ đồ vest đắt đỏ được đặt may riêng trên người anh ta đã làm nổi bật vẻ bất phàm siêu việt của anh ta.
Hộ nhìn Trần Xuân Độ, từng bước đi tới phía sau anh, rồi mới ngừng lại.
Nhìn bề ngoài trông anh ta có vẻ hờ hững, nhưng dưới bộ đồ vest, cơ bắp toàn thân đã căng cứng, như thể lúc nào cũng có thể bộc phát tốc độ nhanh như tia chớp.
“Anh tới rồi à?”
Trần Xuân Độ nghe thấy tiếng bước chân của Hộ đã ngừng lại, thì từ từ xoay người lại, miệng còn ngậm một điếu thuốc, bộ dạng cợt nhả, dù nhìn thấy Hộ cũng chẳng bất ngờ gì.
Hộ quan sát Trần Xuân Độ, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, nhưng vẫn hờ hững nói: “Không ngờ đã qua mấy năm rồi, mà anh vẫn giống hệt tên lưu manh.”
Trần Xuân Độ nhếch miệng, càng lộ rõ gương mặt lưu manh: “Lưu manh thì sao, dù sao cũng mạnh hơn mấy người ra vẻ ta đây như anh.”
“Xem ra đúng là anh rồi.” Hộ nhếch miệng cười khẩy, bỗng siết chặt nắm đấm, trên mặt đã phủ màn sương lạnh lẽo: “Năm đó tôi đã để anh chạy thoát, nhưng lần này sẽ không còn khả năng đó nữa.”
Hộ gằn từng câu từng chữ, khí thế không ngừng tăng lên, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Hóa ra anh mới là ông chủ đứng sau, không ngờ anh lại chạy từ thành phố T đến đây...” Mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, không khỏi hiện lên tia thâm thúy nghiêm nghị.
“Lúc trước ở thành phố T, tôi đã tha cho anh một mạng, giờ tôi đã xác nhận là không lầm rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh.” Hộ vừa dứt lời, bỗng giậm chân quát lạnh, vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ như một tia chớp.
Trần Xuân Độ nhìn Hộ, đến khi anh ta ra tay, sắc mặt anh mới trở nên nghiêm trọng, anh biết rõ thực lực của Hộ, nên không dám sơ ý qua loa khi đối mặt với anh ta.
Là chủ nhân thành phố T, sao anh ta có thể không có thực lực đứng đầu thiên hạ chứ? Bằng không anh ta đâu thể ngồi vững vị trí đó.
“Rầm!”
Hộ vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ, hư không chấn động, thậm chí còn có tiếng nổ vang vọng.
Hộ ra tay quá nhanh, hư không chỉ còn lại vô số quyền ảnh và những gợn sóng vô hình đang khuếch tán ra xung quanh.
“Rầm!”
Hộ đấm trúng vào ngực Trần Xuân Độ, nhất thời khiến anh bay ngược ra ngoài, như diều đứt dây, nháy mắt trên tường đã xuất hiện một hố sâu hình người.
Anh ta yếu đến thế ư?
Hộ nhíu chặt mày nhìn Trần Xuân Độ, hơi bất ngờ khi anh ta không thể né nổi một cú đấm, thực lực này thật sự quá yếu ớt, sao anh ta có thể gây ra sóng gió ở nước ngoài?
Chẳng lẽ giờ nước ngoài cũng rất yếu ớt?
Hộ nhìn chằm chằm bức tường, một lúc sau, bụi tan đi, trong hố sâu hình người trên vách tường đó, Trần Xuân Độ từ tốn bước ra ngoài.
Nhưng giờ Trần Xuân Độ quần áo rách rưới, mặt mày đầy bụi, khóe miệng còn trào máu tươi, trái ngược với hình tượng điển trai phóng khoáng, vô cùng hoàn hảo của Hộ.
“Khụ khụ...”
Trần Xuân Độ ho ra máu, đi tới trước mặt Hộ, lau khóe miệng như người chẳng bị gì, rồi nhìn anh ta tấm tắc: “Không ngờ nhiều năm không gặp, anh vẫn giống hệt phụ nữ, cú đấm này không hề có tý sức lực, anh chưa ăn tối à? Tôi có thể gọi phục vụ mang cho anh mấy cái màn thầu, đợi anh ăn no để có sức hơn.”
Trần Xuân Độ cực kỳ bình tĩnh nói, như hoàn toàn quên mất rằng mình mới là người bị đánh bay.
Hộ nhìn Trần Xuân Độ từ trên cao, sát ý trong mắt ngày càng nồng đậm, cú đấm lúc nãy anh chỉ thăm dò thôi, thế mà anh ta đã bắt đầu chế nhạo một cách trắng trợn.
Từ khi trở thành chủ nhân thành phố T, đã lâu lắm rồi anh chưa nghe thấy, có người dám mỉa mai anh như thế.
Đúng là muốn chết mà.
Hộ hừ lạnh, bỗng duỗi thẳng lưng, khí thế trên người bỗng đạt đến đỉnh điểm.
Anh lại vung nắm đấm, tiếng răng rắc bỗng vang lên, tay áo vest bên phải đã bị cơ bắp kéo căng.
“Mau chết đi!”
Hộ lại vung nắm đấm, lần này anh chỉ giữ lại 30% sức mạnh, người bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ nổi sức mạnh đáng sợ này, e rằng cơ thể sẽ bị đánh nát.
“Ầm!”
Lúc nắm đấm của Hộ sắp giáng xuống bụng Trần Xuân Độ, anh khẽ híp mắt, cơ bắp ở phần bụng bỗng phát lực, trở nên vô cùng cứng rắn.
Dù nắm đấm thứ hai của Hộ đánh trúng bụng, phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng Trần Xuân Độ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ngoại trừ thân hình khẽ run lên, thì hầu như không xảy ra chuyện gì cả.
Ngược lại Hộ đứng tại chỗ, từ tốn thu nắm đấm, nhưng lúc buông xuống, đã nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt khác, lúc cú đấm ban nãy giáng xuống, anh hoàn toàn không có cảm giác đánh trúng phần thịt... mà giống như đấm trúng tấm thép, làm tay phải anh đau nhói, thậm chí đã bị gãy xương.
Cánh tay phải của Hộ yếu ớt rũ xuống, vì đau đớn nên khẽ run rẩy, tất cả đều bắt nguồn từ cú đấm lúc nãy của anh, Trần Xuân Độ thì trông có vẻ không sao, nhưng hình như anh đã bị gãy xương rồi.
Chết tiệt, mình đang tự tìm đường chết ư?
Cả người Hộ chết lặng.