Nữ thần tổng giám đốc xinh đẹp vẻ băng lãnh, cô lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, quát: “Im miệng!”
Đối với Trần Xuân Độ, cô gần như đã không thể nhịn được nữa! Người này này lá gan càng ngày càng lớn, lại dám cãi lại cô.
Tiếng quát này của nữ thần tổng giám đốc mới khiến Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, khóe miệng anh hơi cong lên. Khuôn mặt già của Trương Bảo Thành đỏ bừng, bởi vì sự chú ý của những vị khách ở xung quanh đã bị hấp dẫn tới đây.
Người trong giới này ai mà không biết Trương Bảo Thành, những lời vừa rồi của Trần Xuân Độ, họ nghe không sót chữ nào, ánh mắt của những vị khách này nhìn Trương Bảo Thành nhất thời trở nên rất kỳ lạ.
Đương nhiên Lê Kim Huyên cũng phát hiện ra điểm này, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ, sau đó xoay người, đưa Trương Bảo Thành nhanh chóng rời khỏi hội trường, để tránh lát nữa khách khứa tới xem vây kín họ lại, đến lúc đó sẽ khó mà rời đi được.
Sau khi Lê Kim Huyên ra khỏi hội trường, một nhân viên bước nhanh tới. Anh ta đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Cô Lê, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, chúng tôi cần hội trưởng Trương lên phát biểu cảm tưởng.”
Lê Kim Huyên nghiêng đầu nhìn Trương Bảo Thành, gật đầu, sau đó không quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn Trần Xuân Độ đang ở phía xa, dẫm giày cao gót rời đi.
Tiếng gót giày cao gót lanh lảnh gõ trên sàn gạch hoa nghe rất chói tai. Trần Xuân Độ vẫn luôn đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn đường cong hoàn mỹ của Lê Kim Huyên, khóe miệng dần cong lên một nụ cười sâu xa.
Nữ thần tổng giám đốc bình tĩnh đi phía trước, dù lúc này trong lòng cô đang ngùn ngụt lửa giận, cũng khó mà che giấu được khí chất lạnh lùng như nữ vương và đường cong uyển chuyển quyến rũ kia.
Dù ở bất cứ đâu, vẻ đẹp quyến rũ ấy cũng đều hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông. Cho dù là đàn bà, e là cũng khó mà không thầm ghen tị.
Trần Xuân Độ đi theo phía sau, hồi lâu sau, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng như băng, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Đừng đi theo tôi nữa! Anh có thôi đi không hả?”
Trần Xuân Độ dửng dưng đáp lại: “Kim Huyên, anh chỉ vì lo cho sự an toàn của em thôi. Trước đó em cũng thấy đấy, một sát thủ rất đáng sợ đang ẩn náu ở đây.”
Khi nói, vẻ mặt của Trần Xuân Độ cũng nặng nề hơn, khiến cho Lê Kim Huyên tin hơn một chút. Chap 𝒎ới luô𝙣 có 𝒕ại [ T𝖱Ù𝑀T𝖱 UYỆN.𝘝𝙣 ]
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi cứng lại, nháy mắt giọng điệu cũng không còn cứng rắn như vậy nữa, còn hỏi lại bằng giọng giễu cợt nhàn nhạt: “Vậy cũng không cần anh phải lo, anh có thể bảo vệ sự an toàn cho tôi sao?”
Trần Xuân Độ hơi sững sờ, ngay sau đó ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ. Cho dù Lê Kim Huyên đã chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô cũng sẽ không chọn tin tưởng anh.
Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ dừng bước, lúc này mới xoay người, tiếp tục đạp giày cao gót đi xa dần. Đúng lúc này, bên người Trần Xuân Độ vang lên giọng nói của Tô Loan Loan: “Anh lừa gạt cô ấy như vậy, khiến cô ấy cảm thấy mình như một thằng hề, bất cứ cô gái nào cũng sẽ tức giận.”
Trần Xuân Độ nghiêng đầu, nhìn Tô Loan Loan đang nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên, thật lòng nói với anh.
Trần Xuân Độ hơi sững sờ, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây khi anh ở nước ngoài, dẫu gì cũng có một thời gian phong lưu, kết quả bây giờ lại bị Tô Loan Loan trước mặt dạy dỗ đạo lý cơ bản.
Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, chân mày cau lại, nói: “Chẳng lẽ tôi phải nói sự thật cho cô ấy biết?”
Tô Loan Loan lắc đầu: “Nếu là anh, bị lừa lâu như vậy, anh sẽ có phản ứng như thế nào?”
Nói xong, Tô Loan Loan bước nhanh đuổi theo Lê Kim Huyên, bỏ lại Trần Xuân Độ một mình rơi vào trầm tư.
Sau khi ra khỏi hội trường, Lê Kim Huyên tới khu cược đá cấp thấp của đại hội đổ thạch. Bởi vì liên quan đến bên phòng Chung Cực Tam Đao, nên dường như phần lớn mọi người đều sang bên đó, khiến khu đổ thạch cấp thấp trống trải, vắng vẻ lạ thường.
Lê Kim Huyên ôm một bụng lửa giận, đi đã rất xa rồi, khi tới cửa mới giật mình tỉnh táo lại. Cô hoang mang nhìn bốn phía, thấy Tô Loan Loan đang bước nhanh đuổi theo, đôi mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ.
“Tổng giám đốc Lê, cô đã đi một mình gần nửa tiếng rồi.” Tô Loan Loan đi tới bên cạnh Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói.
“Tôi biết rồi, chúng ta trở về thôi.” Lê Kim Huyên vuốt lại mái tóc dài hơi rối của mình, nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Tô Loan Loan vừa gật đầu đồng ý, bỗng nhiên cô ta nhìn chằm chằm một điểm ở phía xa, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Sao vậy?” Lê Kim Huyên hơi nhíu mày. Với hiểu biết của cô về Tô Loan Loan, cô ấy có phản ứng này vậy là sắp xảy ra chuyện không hay rồi.
Tô Loan Loan không nói gì, ánh mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm phía xa. Khi Lê Kim Huyên nói chuyện với Tô Loan Loan vẫn nhìn về phía xa, lại thấy phía đó có một chiếc xe đang đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người.
Lê Kim Huyên nhìn chiếc xe sang trọng này, hơi nhíu mày, bởi vì chiếc xe này rất quen mắt.
“Trùng hợp quá!” Ngay khi Lê Kim Huyên không hiểu chuyện gì, phía sau cô bỗng vang lên một giọng nói bình tĩnh.
Lê Kim Huyên thấy trái tim run lên, cô quá quen giọng nói thâm sâu này.
Nữ thần tổng giám đốc chậm rãi xoay người, thấy Lê Thần Vũ được đám vệ sĩ vây quanh, thong thả đi tới.
Lê Thần Vũ sắc mặt bình tĩnh trầm ổn, vẫn giống thường ngày, tựa như là hai người với con người u ám khó lường trước kia.
Lê Thần Vũ nhìn về phía Lê Kim Huyên, giơ tay lên, chậm rãi vỗ tay, hờ hững nói: “Chúc mừng cô, Kim Huyên, có thể thu nhận được một đại tướng như Trương Bảo Thành.”
Giọng Lê Thần Vũ bình tĩnh như nước, không kèm theo chút cảm xúc nào.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Lê Thần Vũ, Lê Kim Huyên không thấy vui cho lắm, lạnh lùng đáp: “Song Tử Thần, hai cấp dưới của anh cũng rất lợi hại, chỉ là người tính không bằng trời tính.”
Soạt!
Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên hơi cứng lại, lời này của Lê Kim Huyên tựa như đã đâm vào chỗ đau của Lê Thần Vũ, làm anh ta quá đau lòng... Người tính không bằng trời tính, cô đang châm chọc đây là số mệnh của anh ta sao?
Lê Thần Vũ vẫn không hề nổi nóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi, từ trước tới nay không tin số mệnh, bởi vì tôi... chính là số mệnh của nhà họ Lê.”
“Thật không? Vậy chúc anh may mắn.” Lê Kim Huyên nhíu mày, đáp lại một câu, sau đó kéo tay Tô Loan Loan, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Gia chủ luôn nói có cơ hội muốn tôi mời cô về nhà họ Lê để gặp mặt một lần.” Lê Thần Vũ tựa người vào xe, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, sau đó nói.
Những lời này của Lê Thần Vũ nghe như một câu tùy ý, nhưng lại khiến cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên!
Nhà họ Lê vĩnh viễn là nỗi đau của Lê Kim Huyên.
Dù Lê Kim Huyên đã che giấu khá tốt, nhưng khi Lê Thần Vũ nhắc tới, cô vẫn không thể che giấu hoàn hảo những thay đổi trong nội tâm mình.
“Không cần, cả đời này tôi sẽ không bước chân vào nhà họ Lê nửa bước.” Giọng Lê Kim Huyên bất tri bất giác lạnh đi.
“Nhưng chúng tôi đã chọn cho cô một mối hôn sự thích hợp rồi, nhà họ Lê chuẩn bị trả giá cho lựa chọn sai lầm trước đây của cô và ba cô.” Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, nói từng câu từng chữ: “Mặc dù hàng đã dùng rồi giá trị sẽ tụt xuống, nhưng là con cháu của nhà họ Lê, cho dù là một người làm cũng có giá trị hơn những hạng tép riu kia.”
Soạt!
Lê Thần Vũ vừa nói lời này, Tô Loan Loan thầm chấn động, còn Lê Kim Huyên quay phắt người lại, nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lạnh đến thấu xương. Đó là tức giận. Câu nói vừa rồi của Lê Thần Vũ thật sự đã chọc giận tổng giám đốc nữ thần!
Những lời vừa rồi của anh ta đã xúc phạm Lê Kim Huyên và ba cô! Còn nói cô là hàng đã dùng rồi, đó là xúc phạm tôn nghiêm của cô!
Sao Lê Kim Huyên có thể chịu đựng được chuyện này. Ai cũng có giới hạn của mình. Bây giờ, Lê Thần Vũ đang không chút e dè xúc phạm cô.
Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, giây phút cô xoay người, Lê Thần Vũ nở nụ cười thâm sâu. Anh ta rất rõ, quả nhiên Lê Kim Huyên đã mắc câu.
“Lê Thần Vũ, phép khích tướng này rất ấu trĩ, còn nữa mong anh đừng tùy tiện hạ nhục người khác, anh hãy tự trọng!” Lê Kim Huyên chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, nói năng đầy khí phách. Đây là lời cảnh cáo sau khi cô tức giận, không phải một lời uy hiếp tùy tiện.
Nếu như Lê Thần Vũ còn ngang nhiên xúc phạm cô nữa, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
“Tôi có xúc phạm cô sao? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ tìm cho cô một đối tượng kết hôn thích hợp nhất.”
Bỗng nhiên!
Một tiếng xé gió bỗng nhiên lao tới!
“Cậu Lê, cẩn thận!” Vệ sĩ bên cạnh Lê Thần Vũ tỉnh táo lại đầu tiên, gã quát to!
Nhưng đến khi Lê Thần Vũ hiểu ra thì đã muộn rồi!
Đối với Trần Xuân Độ, cô gần như đã không thể nhịn được nữa! Người này này lá gan càng ngày càng lớn, lại dám cãi lại cô.
Tiếng quát này của nữ thần tổng giám đốc mới khiến Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, khóe miệng anh hơi cong lên. Khuôn mặt già của Trương Bảo Thành đỏ bừng, bởi vì sự chú ý của những vị khách ở xung quanh đã bị hấp dẫn tới đây.
Người trong giới này ai mà không biết Trương Bảo Thành, những lời vừa rồi của Trần Xuân Độ, họ nghe không sót chữ nào, ánh mắt của những vị khách này nhìn Trương Bảo Thành nhất thời trở nên rất kỳ lạ.
Đương nhiên Lê Kim Huyên cũng phát hiện ra điểm này, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ, sau đó xoay người, đưa Trương Bảo Thành nhanh chóng rời khỏi hội trường, để tránh lát nữa khách khứa tới xem vây kín họ lại, đến lúc đó sẽ khó mà rời đi được.
Sau khi Lê Kim Huyên ra khỏi hội trường, một nhân viên bước nhanh tới. Anh ta đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Cô Lê, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, chúng tôi cần hội trưởng Trương lên phát biểu cảm tưởng.”
Lê Kim Huyên nghiêng đầu nhìn Trương Bảo Thành, gật đầu, sau đó không quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn Trần Xuân Độ đang ở phía xa, dẫm giày cao gót rời đi.
Tiếng gót giày cao gót lanh lảnh gõ trên sàn gạch hoa nghe rất chói tai. Trần Xuân Độ vẫn luôn đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn đường cong hoàn mỹ của Lê Kim Huyên, khóe miệng dần cong lên một nụ cười sâu xa.
Nữ thần tổng giám đốc bình tĩnh đi phía trước, dù lúc này trong lòng cô đang ngùn ngụt lửa giận, cũng khó mà che giấu được khí chất lạnh lùng như nữ vương và đường cong uyển chuyển quyến rũ kia.
Dù ở bất cứ đâu, vẻ đẹp quyến rũ ấy cũng đều hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông. Cho dù là đàn bà, e là cũng khó mà không thầm ghen tị.
Trần Xuân Độ đi theo phía sau, hồi lâu sau, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng như băng, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Đừng đi theo tôi nữa! Anh có thôi đi không hả?”
Trần Xuân Độ dửng dưng đáp lại: “Kim Huyên, anh chỉ vì lo cho sự an toàn của em thôi. Trước đó em cũng thấy đấy, một sát thủ rất đáng sợ đang ẩn náu ở đây.”
Khi nói, vẻ mặt của Trần Xuân Độ cũng nặng nề hơn, khiến cho Lê Kim Huyên tin hơn một chút. Chap 𝒎ới luô𝙣 có 𝒕ại [ T𝖱Ù𝑀T𝖱 UYỆN.𝘝𝙣 ]
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi cứng lại, nháy mắt giọng điệu cũng không còn cứng rắn như vậy nữa, còn hỏi lại bằng giọng giễu cợt nhàn nhạt: “Vậy cũng không cần anh phải lo, anh có thể bảo vệ sự an toàn cho tôi sao?”
Trần Xuân Độ hơi sững sờ, ngay sau đó ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ. Cho dù Lê Kim Huyên đã chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô cũng sẽ không chọn tin tưởng anh.
Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ dừng bước, lúc này mới xoay người, tiếp tục đạp giày cao gót đi xa dần. Đúng lúc này, bên người Trần Xuân Độ vang lên giọng nói của Tô Loan Loan: “Anh lừa gạt cô ấy như vậy, khiến cô ấy cảm thấy mình như một thằng hề, bất cứ cô gái nào cũng sẽ tức giận.”
Trần Xuân Độ nghiêng đầu, nhìn Tô Loan Loan đang nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên, thật lòng nói với anh.
Trần Xuân Độ hơi sững sờ, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây khi anh ở nước ngoài, dẫu gì cũng có một thời gian phong lưu, kết quả bây giờ lại bị Tô Loan Loan trước mặt dạy dỗ đạo lý cơ bản.
Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, chân mày cau lại, nói: “Chẳng lẽ tôi phải nói sự thật cho cô ấy biết?”
Tô Loan Loan lắc đầu: “Nếu là anh, bị lừa lâu như vậy, anh sẽ có phản ứng như thế nào?”
Nói xong, Tô Loan Loan bước nhanh đuổi theo Lê Kim Huyên, bỏ lại Trần Xuân Độ một mình rơi vào trầm tư.
Sau khi ra khỏi hội trường, Lê Kim Huyên tới khu cược đá cấp thấp của đại hội đổ thạch. Bởi vì liên quan đến bên phòng Chung Cực Tam Đao, nên dường như phần lớn mọi người đều sang bên đó, khiến khu đổ thạch cấp thấp trống trải, vắng vẻ lạ thường.
Lê Kim Huyên ôm một bụng lửa giận, đi đã rất xa rồi, khi tới cửa mới giật mình tỉnh táo lại. Cô hoang mang nhìn bốn phía, thấy Tô Loan Loan đang bước nhanh đuổi theo, đôi mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ.
“Tổng giám đốc Lê, cô đã đi một mình gần nửa tiếng rồi.” Tô Loan Loan đi tới bên cạnh Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói.
“Tôi biết rồi, chúng ta trở về thôi.” Lê Kim Huyên vuốt lại mái tóc dài hơi rối của mình, nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Tô Loan Loan vừa gật đầu đồng ý, bỗng nhiên cô ta nhìn chằm chằm một điểm ở phía xa, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Sao vậy?” Lê Kim Huyên hơi nhíu mày. Với hiểu biết của cô về Tô Loan Loan, cô ấy có phản ứng này vậy là sắp xảy ra chuyện không hay rồi.
Tô Loan Loan không nói gì, ánh mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm phía xa. Khi Lê Kim Huyên nói chuyện với Tô Loan Loan vẫn nhìn về phía xa, lại thấy phía đó có một chiếc xe đang đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người.
Lê Kim Huyên nhìn chiếc xe sang trọng này, hơi nhíu mày, bởi vì chiếc xe này rất quen mắt.
“Trùng hợp quá!” Ngay khi Lê Kim Huyên không hiểu chuyện gì, phía sau cô bỗng vang lên một giọng nói bình tĩnh.
Lê Kim Huyên thấy trái tim run lên, cô quá quen giọng nói thâm sâu này.
Nữ thần tổng giám đốc chậm rãi xoay người, thấy Lê Thần Vũ được đám vệ sĩ vây quanh, thong thả đi tới.
Lê Thần Vũ sắc mặt bình tĩnh trầm ổn, vẫn giống thường ngày, tựa như là hai người với con người u ám khó lường trước kia.
Lê Thần Vũ nhìn về phía Lê Kim Huyên, giơ tay lên, chậm rãi vỗ tay, hờ hững nói: “Chúc mừng cô, Kim Huyên, có thể thu nhận được một đại tướng như Trương Bảo Thành.”
Giọng Lê Thần Vũ bình tĩnh như nước, không kèm theo chút cảm xúc nào.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Lê Thần Vũ, Lê Kim Huyên không thấy vui cho lắm, lạnh lùng đáp: “Song Tử Thần, hai cấp dưới của anh cũng rất lợi hại, chỉ là người tính không bằng trời tính.”
Soạt!
Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên hơi cứng lại, lời này của Lê Kim Huyên tựa như đã đâm vào chỗ đau của Lê Thần Vũ, làm anh ta quá đau lòng... Người tính không bằng trời tính, cô đang châm chọc đây là số mệnh của anh ta sao?
Lê Thần Vũ vẫn không hề nổi nóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi, từ trước tới nay không tin số mệnh, bởi vì tôi... chính là số mệnh của nhà họ Lê.”
“Thật không? Vậy chúc anh may mắn.” Lê Kim Huyên nhíu mày, đáp lại một câu, sau đó kéo tay Tô Loan Loan, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Gia chủ luôn nói có cơ hội muốn tôi mời cô về nhà họ Lê để gặp mặt một lần.” Lê Thần Vũ tựa người vào xe, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, sau đó nói.
Những lời này của Lê Thần Vũ nghe như một câu tùy ý, nhưng lại khiến cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên!
Nhà họ Lê vĩnh viễn là nỗi đau của Lê Kim Huyên.
Dù Lê Kim Huyên đã che giấu khá tốt, nhưng khi Lê Thần Vũ nhắc tới, cô vẫn không thể che giấu hoàn hảo những thay đổi trong nội tâm mình.
“Không cần, cả đời này tôi sẽ không bước chân vào nhà họ Lê nửa bước.” Giọng Lê Kim Huyên bất tri bất giác lạnh đi.
“Nhưng chúng tôi đã chọn cho cô một mối hôn sự thích hợp rồi, nhà họ Lê chuẩn bị trả giá cho lựa chọn sai lầm trước đây của cô và ba cô.” Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, nói từng câu từng chữ: “Mặc dù hàng đã dùng rồi giá trị sẽ tụt xuống, nhưng là con cháu của nhà họ Lê, cho dù là một người làm cũng có giá trị hơn những hạng tép riu kia.”
Soạt!
Lê Thần Vũ vừa nói lời này, Tô Loan Loan thầm chấn động, còn Lê Kim Huyên quay phắt người lại, nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lạnh đến thấu xương. Đó là tức giận. Câu nói vừa rồi của Lê Thần Vũ thật sự đã chọc giận tổng giám đốc nữ thần!
Những lời vừa rồi của anh ta đã xúc phạm Lê Kim Huyên và ba cô! Còn nói cô là hàng đã dùng rồi, đó là xúc phạm tôn nghiêm của cô!
Sao Lê Kim Huyên có thể chịu đựng được chuyện này. Ai cũng có giới hạn của mình. Bây giờ, Lê Thần Vũ đang không chút e dè xúc phạm cô.
Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, giây phút cô xoay người, Lê Thần Vũ nở nụ cười thâm sâu. Anh ta rất rõ, quả nhiên Lê Kim Huyên đã mắc câu.
“Lê Thần Vũ, phép khích tướng này rất ấu trĩ, còn nữa mong anh đừng tùy tiện hạ nhục người khác, anh hãy tự trọng!” Lê Kim Huyên chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, nói năng đầy khí phách. Đây là lời cảnh cáo sau khi cô tức giận, không phải một lời uy hiếp tùy tiện.
Nếu như Lê Thần Vũ còn ngang nhiên xúc phạm cô nữa, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
“Tôi có xúc phạm cô sao? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ tìm cho cô một đối tượng kết hôn thích hợp nhất.”
Bỗng nhiên!
Một tiếng xé gió bỗng nhiên lao tới!
“Cậu Lê, cẩn thận!” Vệ sĩ bên cạnh Lê Thần Vũ tỉnh táo lại đầu tiên, gã quát to!
Nhưng đến khi Lê Thần Vũ hiểu ra thì đã muộn rồi!