Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những địa điểm này, trước đây được sử dụng như những sòng bạc cấp thấp, nhưng giờ đây, chúng đã trở thành địa điểm thi đấu của Chung Cực Tam Đao.

Xung quanh sân thi đấu, nhân viên của hiệp hội đổ thạch mặc âu phục đen, đeo kính râm, đứng xung quanh, sắc mặt ai nấy đều hững hờ. Những người này đều là bảo vệ được hiệp hội đổ thạch mời tới qua một số công ty bảo vệ, để giữ trật tự nơi này.

Bên ngoài sân thi đấu, từng người đi qua một loạt cổng an ninh tạm thời và bước vào khán phòng.

“Kiểm tra an ninh ở đây nghiêm ngặt như vậy sao?” Lê Kim Huyên nhìn một người trong số đó, sau khi kiểm tra phát hiện trên người có vật bị hạn chế thì trực tiếp tịch thu.

"Đương nhiên, bởi vì nơi này sắp trở thành tiêu điểm của cả nước C, những nhân vật lớn từ khắp nước C cách đó không xa lặn lội tới đây đều chờ ngày này, họ đều sẽ tập trung ở đây. Vậy nên chúng tôi nhất định phải nghiêm ngặt đảm bảo an toàn ở đây... Chỉ cần có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiệp hội đổ thạch của chúng tôi khó thoát khỏi trách nhiệm." Trương Bảo Thành gật đầu: "Chung Cực Tam Đao lần này, thậm chí còn lớn hơn cả Hội nghị thượng đỉnh của nước C trước đó, cho nên không thể để xảy ra chút sơ suất nào. Thà giết nhầm một nghìn người, cũng không thể bỏ sót một người!"

Lê Kim Huyên trầm ngâm suy nghĩ, cô lập tức nghe ra được sự nghiêm nghị, trách nhiệm và áp lực nặng nề trong lời nói của Trương Bảo Thành.

Không lâu sau, khán phòng đã chật kín chỗ ngồi, chỉ còn khu khách VIP vẫn còn rất nhiều ghế trống.

Giờ phút này, cả khán phòng ồn ào náo nhiệt. Nhưng có rất nhiều người, từ đầu đến cuối đều để mắt tới cổng an ninh, hồi lâu cũng không có dời đi.

Đột nhiên, bỗng dưng có một bóng dáng đột hiện ở cửa, nhất thời khiến ánh mắt của Lê Kim Huyên chợt ngưng lại!

"Hội trưởng thương hội thành phố T cũng tới..." Lê Kim Huyên cố ý hạ giọng, đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Hiển hiên, nữ thần tổng giám đốc cũng không ngờ Hội trưởng thương hội ở thành phố T xa xôi, vậy mà cũng tới đây!

Hai mắt Trần Xuân Độ nheo lại, ánh mắt rơi vào khu khách VIP, anh liếc mắt đảo qua bóng người trong khu khách VIP, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

“Không chỉ có Hội trưởng thương hội ở thành phố T, mà rất nhiều nhân vật lớn ở Yên Kinh cũng sẽ tới.” Trương Bảo Thành vừa dứt lời, đột nhiên, trong khán phòng cách đó không xa chợt vang lên tiếng reo hò cuồng nhiệt!

Trong khán phòng, rất nhiều người đứng lên, nhìn về phía dáng người nghiêm nghị được vệ sĩ bảo vệ ở cửa kiểm tra an ninh, reo lên: "Ngọc Thành Vọng! Chủ nhà họ Vương, trời ạ, không ngờ cả đời tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy Ngọc Thành Vọng!"

"Là một gia đình quý tộc trong giới đổ thạch, Ngọc Thành Vọng đã từng đạt được chức vô địch Chung Cực Tam Đao từ trước khi ngồi vào vị trí chủ nhà. Chung Cực Tam Đao lần này, ông ta quả nhiên lại xuất hiện!"

"Ngọc Thành Vọng, ba của Ngọc Vinh Hiên, vốn là thiên tài hiếm thấy về đổ thạch, ông ta có thể giành chức vô địch, điều này rất bình thường." Có người nói.

"Không biết lần này Ngọc Thành Vọng còn có thể giành được chức vô địch hay không. Dù sao thì lần này, có rất nhiều đối thủ cùng tranh giành chức vô địch Chung Cực Tam Đao, nên độ khó đã tăng lên rất nhiều so với trước đây."

Có không ít người hiển nhiên ngưỡng mộ danh tiếng vang xa của ông Ngọc đã lâu, tỏ ra vô cùng cuồng nhiệt và phấn khích. Nhưng vẫn còn phần nhiều khách đánh bạc vẫn rất bình tĩnh.

"E rằng lần này là không thể. So với con trai của Thành Vọng là Ngọc Vinh Hiên, nghe nói đã chết ở Yên Kinh mấy ngày trước, thì tài năng của Ngọc Vinh Hiên còn cao hơn cả Ngọc Thành Vọng lúc còn trẻ, dường như rất được nhà họ Ngọc coi trọng. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân cái chết của Ngọc Vinh Hiên. Anh nhìn trạng thái tinh thần của Ngọc Thành Vọng, sao có thể có hy vọng!” Có người thì thào nói. Ánh mắt ai nấy lần lượt rơi vào trên người Ngọc Thành Vọng, sự thật đúng là như vậy, vẻ mặt Ngọc Thành Vọng ảm đạm, khác hoàn toàn với vẻ mặt tràn đầy gió xuân xuất hiện trên ti vi.

Sau khi bước vào khán đài, Ngọc Thành Vọng phớt lờ những lời hò hét của những người hâm mộ nhiệt tình và trực tiếp ngồi xuống.

“Anh nói xem, sao Ngọc Vinh Hiên lại chết một cách không sao nói rõ được?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Người làm, trời nhìn. Đây là quả báo của anh ta.” Trần Xuân Độ thản nhiên đáp.

Mà lúc này, ở một chỗ ngồi nào đó trong khu khách VIP, một người đàn ông đẹp trai lẳng lặng quan sát Ngọc Thành Vọng, khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong.

Anh ta nhìn chằm chằm Ngọc Thành Vọng không chớp mắt, và nói với một thuộc hạ bên cạnh: "Đi, nói cho Ngọc Thành Vọng biết, đã tìm ra được hung thủ giết chết con trai ông ta. Đó là Trần Xuân Độ, chồng của tổng giám đốc tập đoàn Lê thị ở thành phố T, và mọi chuyện không không khỏi dính líu đến tập đoàn Lê thị."

"Rõ!"

Tên thuộc hạ đáp lại, rồi nhanh chóng đi về phía Ngọc Thành Vọng.

Mục đích đã đạt được, Lê Thần Vũ chợt quay người nhìn về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ như cảm nhận được điều gì đó trong lòng, ánh mắt tình cờ đảo qua Lê Thần Vũ.

Hai ánh mắt chạm nhau giữa khoảng không, hai tròng mắt Trần Xuân Độ đột nhiên ngưng tụ, còn Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, mang vẻ châm biếm mờ nhạt.

Nụ cười của Lê Thần Vũ thực sự rất khiêu khích.

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lê Thần Vũ càng lúc càng lạnh lẽo.

“Lê Thần Vũ, tại sao anh ta cũng tới?” Lê Kim Huyên bên cạnh Trần Xuân Độ cũng để ý thấy sự có mặt của Lê Thần Vũ.

"Không phải chỉ có anh ta tới..." Trần Xuân Độ đột nhiên nói.

Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, cô liếc nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra không chỉ có Lê Thần Vũ cũng tới, mà họ hàng thân thích của nhà họ Lê đều tới và ngồi cách Lê Thần Vũ không xa.

Ngoại trừ Lê Hồng, người nhà họ Lê hầu như đều đến đông đủ.

Lê Kim Huyên nhìn họ hàng thân thích của Lê Thần Vũ, đôi mắt đẹp lóe sáng, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Cơ thể yêu kiều của Lê Kim Huyên khẽ run lên, cô không có ấn tượng tốt với họ hàng thân thích của nhà họ Lê này!

Cô còn nhớ rõ, chính những người này khi đó đã cùng với thế hệ sau đã đuổi cô và ba mình ra khỏi nhà họ Lê!

Cô làm sao có thể quên được, ánh mắt khinh bỉ và xem thường của những người thân thích kia nhìn cô khi cô và ba mình bị nhà họ Lê đuổi ra khỏi cửa!

Sau khi đến Yên Kinh, cô vẫn luôn cố gắng không nhớ lại những ký ức đau buồn. Cho tới giờ phút này, nhìn thấy những kẻ xấu xa đã đuổi mình ra khỏi dòng họ trước đây, Lê Kim Huyên có thể có sắc mặt tốt được sao?

Nữ thần tổng giám đốc cắn chặt đôi môi đỏ mọng, dường như sắp cắn nát da thịt.

Cô cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng sự tức giận và kích động trong đôi mắt đẹp đã phản bội cô.

Lê Kim Huyên trước giờ luôn là người có lý trí, nhưng có ngày lại trở nên bốc đồng như vậy, có thể tưởng tượng được rằng những người đó đã gây ra bao nhiêu tổn thương đến cho Lê Kim Huyên!

Móng tay của nữ thần tổng giám đốc cắm sâu vào da thịt, hai tay nắm chặt, thân thể run rẩy dữ dội vì kích động.

Cũng vào lúc này, đột nhiên, một đôi tay to dày và ấm áp nắm lấy đôi tay mảnh mai, trắng trẻo của nữ thần.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đông cứng, một giọng nói quen thuộc nhưng dịu dàng truyền vào tai cô.

"Anh không thể thay đổi những chuyện ngày trước, nhưng bây giờ, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em nữa. Đến một sợi lông tơ trên người em, họ cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào!"

Giọng nói của Trần Xuân Độ dịu dàng, nhưng đầy sức hút khó hiểu, giống như có một sức hấp dẫn tự nhiên đối với Lê Kim Huyên.

"Anh..." Lê Kim Huyên sững sờ nhìn Trần Xuân Độ, lời nói của Trần Xuân Độ đi vào đáy lòng Lê Kim Huyên không chút lực cản trở, khiến đáy lòng nữ thần tổng giám đốc run lên dữ dội, có một sự sợ hãi vô hình.

Lê Kim Huyên ngây người nhìn Trần Xuân Độ, cô nhìn thấy rõ sự kiên định lóe lên trong mắt Trần Xuân Độ.

Không hiểu sao, dường như thái độ của Trần Xuân Độ có thể cảm hóa người khác, Lê Kim Huyên lại chọn tin tưởng vào Trần Xuân Độ một cách vô thức.

“Yên tâm đi, anh sẽ khiến bọn họ hối hận vì đã đuổi em ra ngoài, bắt bọn họ chủ động tới nhà xin lỗi em!” Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Thần Vũ, chậm rãi nói: “Ngày này… sẽ không quá lâu..."

Vừa nghe thấy Trần Xuân Độ nói muốn đối đầu với Lê Thần Vũ, lúc này Lê Kim Huyên mới tỉnh táo lại, cho dù phản ứng lại cũng rút bàn tay trắng đẹp của mình trở về, lạnh lùng nói: "Nói ngoài miệng thì có ích lợi gì? Chi bằng sớm im miệng lại."

Trần Xuân Độ sững sờ, vẻ mặt có chút kỳ lạ, không khỏi lẩm bẩm: "Nói trở mặt liền trở mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật sách..."

“Anh nói gì cơ?” Lời nói của Trần Xuân Độ lập tức lọt vào tai nữ thần tổng giám đốc, khiến sắc mặt của Lê Kim Huyên bỗng chốc thay đổi.

“Không có gì, Kim Huyên, em bị ảo giác thính giác rồi, vừa rồi anh đang khen em xinh đẹp.” Trần Xuân Độ vội vàng cười ngượng, giải thích.

Lê Kim Huyên hừ lạnh, khi cô quay đầu nhìn đi, hai người đột nhiên nhìn thấy một trong những vệ sĩ của Lê Thần Vũ đang đi về phía Ngọc Thành Vọng, đến bên cạnh Ngọc Thành Vọng và kề vào tai nói nhỏ vài câu, sau đó Ngọc Thành Vọng lập tức đứng lên, quay đầu nhìn về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ bên này, sắc mặt bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.

“Có chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên khẽ cau mày, khoanh hai tay trước ngực, cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.

"Không xong rồi." Ánh mắt Trần Xuân Độ lóe sáng, chợt nói: "Lê Thần Vũ đang muốn vu cáo hãm hại."

“Vu cáo hãm hại?” Vẻ mặt Lê Kim Huyên sửng sốt, Trần Xuân Độ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm và thâm thúy: “Đến bây giờ Ngọc Thành Vọng vẫn không biết, con trai Ngọc Vinh Hiên của mình chết như thế nào. Lúc này, Lê Thần Vũ cho người đến truyền tin, không phải là muốn đem mối họa đổ lên đầu chúng ta thì là gì?"

“Vậy làm gì bây giờ?” Lê Kim Huyên cau mày, cô không ngờ Lê Thần Vũ càng ngày càng khó đối phó, mới chỉ cho đàn em đến truyền đạt vài câu thôi đã có thể khiến Ngọc Thành Vọng trút giận sang họ.

Nếu lúc này là ngày thường thì không có gì đáng ngại, nhưng bây giờ là thời điểm then chốt, chẳng bao lâu nữa Trương Bảo Thành cũng phải vào sân tham gia vào Chung Cực Tam Đao, đến lúc đó, nếu Ngọc Thành Vọng nhắm vào Trương Bảo Thành, điều này sẽ khiến Trương Bảo Thành rơi vào tình cảnh rất bất lợi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lê Kim Huyên bỗng chốc có chút luống cuống.

“Yên lặng theo dõi những thay đổi.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói với vẻ mặt thâm thúy.

“Thi đấu sắp bắt đầu rồi, anh còn yên lặng theo dõi thay đổi gì chứ?” Lê Kim Huyên cau mày, nhất thời khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK