Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ầm!"

Tuy Trần Xuân Độ không dùng hết sức đá vào mông Trương Bảo Thành nhưng cú đá này cũng khá mạnh, khiến cả người Trương Bảo Thành bay thẳng lên, cuối cùng ngã phịch xuống ngay cửa phòng Vip.

Trần Xuân Độ nhìn vẻ mặt sợ hãi còn tỉnh táo lại của Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh nói: "Chạy theo Tô Loan Loan, cách nơi này càng xa càng tốt."

Người kia vội vàng phản ứng lại từ trong cơn hoảng loạn, nhanh chóng kéo Trương Bảo Thành lên khỏi mặt đất, đỡ ông ta dậy sau đó cuống cuồng chạy khỏi phòng Vip.

Trần Xuân Độ thấy Trương Bảo Thành đã rời khỏi phòng Vip, sau khi trong phòng không còn ai, cuối cùng trong mắt anh cũng lộ ra tia sáng rét lạnh, khí thế trên người đột nhiên thay đổi long trời lở đất!

Lúc này, cửa sổ phòng Vip đã bể nát từ lâu, có vô số bóng người đang móc vào dây thừng, xông vào cửa sổ!

"Phụt!"

Đột nhiên, một quả bom khói rơi trên mặt đất, khói trắng nồng nặc nhanh chóng bao trùm toàn bộ căn phòng Vip.

Trần Xuân Độ nhìn quả bom khói này, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói lọi cắt qua khoảng không chém về phía Trần Xuân Độ.

Trong đó có một bóng người cầm thanh kiếm dài chém về phía Trần Xuân Độ, ánh kiếm sắc bén chia bàn rượu bên cạnh Trần Xuân Độ thành hai trong nháy mắt.

"Ầm!"

Ngay khi ánh kiếm của bóng dáng đó sắp chém trúng Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ hơi lắc người rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, sau lưng bóng người kia liền truyền đến một luồng sức mạnh khổng lồ, đánh bay gã ta.

Một tiếng vang cực lớn, bóng người kia bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phòng Vip của khách sạn, tạo thành một cái hố hình người sâu hoắm!

Trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên tia khinh thường, từ từ thu chân lại…

"Chết!"

Sau khi một đám người đứng vững trong phòng Vip thì nhanh chóng khóa chặt vị trí của Trần Xuân Độ, sát ý ngợp trời, càn quét khắp gian phòng!

"Giết!"

Từng ánh kiếm cắt ngang khoảng không, dồn dập chém về phía Trần Xuân Độ, khí thế như thác lũ.

Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ngay lúc ánh kiếm sắc bén kinh người sắp đánh tới người Trần Xuân Độ, đột nhiên anh khẽ nhích chân, nghiêng người, từng ánh kiếm đều lướt qua người anh.

"Sao có thể có chuyện đó?"

Những bóng người mặc áo đen kia nhìn thấy Trần Xuân Độ vẫn bình yên đứng tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên tột độ.

Trần Xuân Độ đứng ở nơi đó, cơ thể dường như không nhúc nhích. Nhưng những bóng người lần lượt đi vào đều thấy rõ, đối mặt với sự giết chóc của rất nhiều người cùng vô số đòn tấn công dữ dội và dồn dập ấy thế mà Trần Xuân Độ chỉ cần khẽ nhúc nhích thì có thể tránh thoát dễ dàng!

"Chết!"

Một người trong đó dẫn đầu hành động. Gã ta cầm thanh kiếm dài, ánh kiếm lóe lên, đâm thẳng về phía Trần Xuân Độ.

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, gương mặt như được phủ một lớp sương mỏng, khiến cả người anh phảng phất như ngập tràn sự nguy hiểm.

Bóng Trần Xuân Độ chợt lóe lên, tránh khỏi vết đâm sắc bén kia, sau đó anh bỗng nắm tay lại.

"Tách, tách, tách..."

Trần Xuân Độ vừa siết chặt nắm đấm, một loạt tiếng tách tách giòn giã vang lên. Trong cơ thể anh vang lên tiếng kêu như đậu rán, sau đó một cánh tay to bỗng nổi đầy gân xanh, giống như một đám rắn lục bám lên trên.

Nếu người bình thường thấy được cảnh tượng này chắc chắn sẽ kinh ngạc tột độ. Đây mà là cánh tay của con người sao? Của thú dữ thì đúng hơn.

"Đánh!"

Trần Xuân Độ quát lớn, ra đòn nhanh như chớp!

"Ầm!"

Cú đấm của Trần Xuân Độ trúng ngay lồng ngực của người kia, chớp mắt người kia bay ngược ra ngoài như một quả đạn pháo! Từ cửa sổ khách sạn bay ngược ra, kèm theo một tiếng hét, bóng người kia mềm oặt ngã thẳng xuống đất.

"Chịu chết đi!"

Một người trong đám sát thủ ngã xuống, đột nhiên khơi dậy sát khí điên cuồng của những người khác, từng thanh kiếm dài đan xen vào nhau, chặn hết đường lui của Trần Xuân Độ!

Đây là một đêm kinh hoàng, khách sạn này đã định sẵn phải được rửa sạch bằng máu tươi.

***

Mà lúc này, trong hành lang khách sạn.

Tô Loan Loan đang cõng Lê Kim Huyên, Trương Bảo Thành và Hội trưởng hội đổ thạch Yên Kinh đang sợ vỡ mật cuống cuống chạy theo sau. Vô số sát thủ tay cầm kiếm dài xuất hiện trước mặt và sau lưng bọn họ, muốn đuổi cùng giết tận bọn họ!

Tuy Trương Bảo Thành cũng lăn lộn trong giới thượng lưu, kết giao với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn nhưng ông ta chưa từng gặp phải tình huống như thế này.

Lúc này nếu không phải ông ta cố gắng giữ vững tia lý trí và chút tôn nghiêm cuối cùng thì có lẽ ông ta đã tè ra quần từ lâu rồi.

Tô Loan Loan cõng Lê Kim Huyên trên lưng lao về phía phòng của Lê Kim Huyên, đột nhiên bước chân của cô ta hơi chậm lại, cuối hành lang có ba bóng người lao ra, chặn đường cô ta.

Tô Loan Loan cắn chặt răng ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán, hô to với hai người phía sau: "Đi theo tôi!"

Ngay lập tức, Tô Loan Loan cõng Lê Kim Huyên trên lưng phóng thẳng về phía bóng người kia!

"Chết!"

Bóng dáng kia chỉ lộ ra đôi mắt, trong mắt mang theo sát khí lạnh lẽo, giết thẳng về phía Tô Loan Loan.

Sát thủ cầm kiếm dài trong tay, ánh sáng kiếm lóe lên như cầu vồng, xuất hiện trước trước mặt Tô Loan Loan, mắt thấy thanh kiếm dài sắp chém tới cổ của Tô Loan Loan.

"Không!"

Trái tim của hai người phía sau Tô Loan Loan sắp vọt lên tới cổ họng!

Đúng lúc này, Tô Loan Loan nâng chân lên, nhanh hơn sát thủ đá mạnh vào trước ngực gã kia!

"Ầm!"

Tiếng xương nứt vang lên giòn giã, kiếm dài của người kia rơi xuống đất, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, phun ra một ngụm máu!

Tô Loan Loan cũng vô cùng ngạc nhiên, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy bất ngờ. Cô ta chưa từng nghĩ cú đá của mình lại mạnh như vậy!

Mà sau khi tên sát thủ kia lùi lại, hai tên sát thủ khác lại lao ra từ cầu thang nhắm thẳng về phía Tô Loan Loan.

"Cút!"

Tô Loan Loan quát lên, tung ra một cú đấm, khiến một tên sát thủ bị nứt quai hàm, kẻ còn lại càng khốn khổ hơn, hai chân của gã bị Tô Loan Loan dùng tay đánh gãy.

"Hic!"

Trương Bảo Thành ở phía sau Tô Loan Loan, cả người lạnh toát, không khỏi hít sâu một hơi trước biểu hiện hung hãn và dữ tợn Tô Loan Loan.

Là vệ sĩ của Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan luôn im lặng đi theo bên cạnh Lê Kim Huyên. Cô ta khiêm tốn đến mức Trương Bảo Thành nhiều lần phớt lờ cô ta, thậm chí ấn tượng về cô ta rất mờ nhạt.

Nhưng bây giờ, Trương Bảo Thành nhìn thân thể nhanh nhẹn như báo gấm, nắm đấm cứng như thép cùng với thủ đoạn giết người quyết đoán của Tô Loan Loan, ông ta chỉ thấy sởn cả tóc gáy, trong lòng càng cảnh giác Tô Loan Loan hơn.

Đối với kiểu người này, bản thân tuyệt đối không được đắc tội. Dù là người có kiến thức rộng rãi như Trương Bảo Thành cũng cảm thấy sợ hãi tột độ với thực lực bậc này.

Đương nhiên Trương Bảo Thành không biết sở dĩ Tô Loan Loan có được thực lực khủng bố như vậy đều là nhờ công lao của Trần Xuân Độ.

Nếu ông ta biết thực lực thật sự của Trần Xuân Độ, chắc chắn sắc mặt của ông ta sẽ càng đặc sắc hơn.

"Giết!"

Đột nhiên, mấy tên sát thủ cầm kiếm dài sau lưng Trương Bảo Thành lao tới chém giết!

Thân thể Trương Bảo Thành run lên kịch liệt, một cơn ớn lạnh khiến ông ta lập tức lạnh sống lưng

Trương Bảo Thành rất muốn chạy nhưng vì sợ hãi nên hai chân của ông ta cứ run cầm cập không tài nào nhấc chân lên được!

Mấy tên sát thủ trước mặt Trương Bảo Thành toát ra sát khí vô hạn, chỉ trong nháy mắt đã chém tới!

"Không!"

Trương Bảo Thành trợn mắt, trơ mắt nhìn kiếm dài trong tay bọn họ chém về phía cổ ông ta.

Đúng lúc này trước mắt Trương Bảo Thành chợt lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt ông ta, tung cú đấm về phía gã sát thủ kia.

"Ầm!"

Thảm trong hành lang khách sạn run rẩy kịch liệt, sàn dưới thảm nứt toác ra, một luồng khí thế vô hình có thể nhìn thấy bằng mắt thường càn quét xung quanh!

"Phụt!"

Tên sát thủ kia bị cú đấm của Tô Loan Loan đánh bay. Tô Loan Loan quay đầu thở hổn hển, quát lên với Trương Bảo Thành: "Còn không mau đi!"

Trương Bảo Thành liếc mắt nhìn, bị tiếng quát của Tô Loan Loan lập tức hơi tỉnh táo tại. Ông ta liếc nhìn Lê Kim Huyên sau lưng Tô Loan Loan, càng thấy sợ hãi Tô Loan Loan hơn... Ông ta không ngờ Tô Loan Loan đang cõng một người trên vai thế mà lại có thể bùng nổ thực lực kinh khủng như vậy.

Đây là người sao? Chỉ có siêu nhân mới làm được như thế!

Những sát thủ còn lại hung hăng đuổi theo Tô Loan Loan. Tô Loan Loan liếc mắt nhìn, không dám cứng chọi cứng. Cô ta dẫn theo đám người Trương Bảo Thành lao xuống lầu. Trên đường đi vô số sát thủ tấn công ngăn cản, tất cả đều bị Loan Loan đánh bay. Hai người Trương Bảo Thành và Hội trưởng hội đổ thạch đi theo sau, thấy được thực lực đáng sợ của Tô Loan Loan, khiến những gã sát thủ kia không đến gần, trái tim của bọn họ vô thức run lên!

Đương nhiên, những sát thủ này không ngờ sẽ gặp phải một người phụ nữ có thực lực khủng bố như vậy.

"Ầm!"

Tô Loan Loan chạy nhanh về phòng, lấy thẻ phòng ra quẹt thẻ, đá tung cánh cửa, sau đó xông vào phòng cùng đám người Trương Bảo Thành.

Sau khi Tô Loan Loan cõng Lê Kim Huyên vọt vào phòng ngủ liền khóa cửa lại, đặt Lê Kim Huyên trên chiếc giường lớn mềm mại, lúc này cô ta mới không ngừng thở dốc.

Suốt dọc đường đi cô ta liều mạng chiến đấu, vừa đánh vừa cõng Lê Kim Huyên trên lưng, đây là đều mà người bình thường không cách nào làm được.

Chỉ ngắn ngủi mấy phút thể lực của Tô Loan Loan đã tiêu hao rất nhiều.

Sau khi hai người Trương Bảo Thành và Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch đi theo Tô Loan Loan xông vào phòng ngủ liền ngã thẳng xuống đất, trong cơn nguy hiểm đến tính mạng vừa rồi, bọn họ không tè ra quần đã là may mắn lắm rồi.

"Chuyện quái gì đang xảy ra, tại sao có sát thủ muốn giết chúng ta?" Sắc mặt Trương Bảo Thành tái nhợt, run giọng hỏi.

Tô Loan Loan liếc nhìn Trương Bảo Thành còn đang sửng sốt, hờ hững đáp: "Chuyện này không phải rất bình thường, tổng giám đốc Lê nổi tiếng như cồn, tiếng lành đồn xa đương nhiên có không ít người mến mộ nên mới tìm tới đây, sau này các người sẽ còn gặp nhiều cảnh tượng hung tàn hơn nữa."

Cả người Trương Bảo Thành run lên, Câu nói này của Tô Loan Loan khiến bọn họ sợ hãi đến mức nói không nên lời.

Cái gì gọi là tiếng lành đồn xa, đây mà là vì mến mộ tiếng thơm ma tìm đến sao?

Những sát thủ này đã rất khủng bố rồi, nhưng câu nói càng hung tàn hơn của Tô Loan Loan là có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK