Ông cụ Vương cũng đã luống tuổi, đã đến lúc an hưởng tuổi già, đều đã nhìn thấu mọi sự tranh chấp trên đời, tính tình điềm đạm như nước. Nhưng mà hôm nay... ông cụ Vương, người có tính tình điềm đạm như nước, lại đột nhiên nổi giận đùng đùng! Chuyện này, mười mấy năm nay, chưa từng xảy ra!
"Ông chủ, ông bớt giận... chú ý thân thể!" Người hầu gái thận trọng nói.
Ông cụ Vương Chính Mậu chống đỡ thân thể già nua, chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nặng nề, từ từ đi khỏi phòng khách.
Ngoài sân nắng chói chang, mái tóc bạc phơ của Vương Chính Mậu dưới nắng lại càng bạc trắng. Mấy chục năm nay, Ông cụ Vương chưa từng nổi giận lấy một lần, mà hôm nay lại mang vẻ mặt lạnh như băng, bình tĩnh đến dị thường.
Vương Chính Mậu chắp hai tay sau lưng, từ từ ngẩng đầu lên, ngước nhìn mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu...
Mãi một lúc lâu sau, ông ta cũng đưa ra quyết định.
"Mang súng ra đây cho tôi." Âm thanh già nua của Vương Chính Mậu kéo dài trong không khí, chậm rãi vang lên.
Sắc mặt của đám tùy tùng và người hầu hoàn toàn thay đổi, ông chủ... muốn dùng súng sao?! Khẩu súng của ông chủ đã để bám bụi nhiều năm nay rồi! Vậy mà hôm nay... ông cụ lại muốn dùng súng!
Thủ đô.
Một khu văn phòng ba tầng, trần nhà rất thấp, không có vật trang trí nào, giống như nhà dân bình thường... có một biển hiệu trông không thể bình thường hơn treo ở cửa văn phòng, nhưng ai mà biết được, trong tòa nhà văn phòng này lại có một nhân vật có thể làm rung chuyển cả thủ đô!
Vương Minh Thành, chủ nhân hiện tại của nhà họ Vương, đang ngồi trong phòng làm việc phân loại tài liệu, thì điện thoại di động cá nhân của ông ta đột nhiên vang lên!
Vương Minh Thành bắt điện thoại với vẻ mặt đầy nghi ngờ...
"Cái gì?!" Vừa nghe nội dung của cuộc điện thoại, Vương Minh Thành liền kinh hãi!!
"Giúp tôi khuyên ngăn ba tôi, tôi về ngay đây!" Giọng nói của Vương Minh Thành vô cùng nghiêm túc, ông ta lập tức nhảy ra khỏi ghế ngồi!
Ông ta bước đi đầy lo lắng, lao thẳng ra khỏi tòa nhà văn phòng...
Ở lối vào của tòa văn phòng, một chiếc sedan Audi A8 màu đen đã chờ sẵn, một biển số dành cho bộ phận đặc biệt được treo trên xe, cho thấy thân phận đặc biệt của chủ nhân chiếc xe!
Tài xế kính cẩn mở cửa xe, Vương Minh Thành lập tức ngồi vào, bảo tài xế chạy ngay về nhà!
Chiếc Audi A8 phóng hết tốc lực, vượt tất cả đèn đỏ trên đường, thậm chí còn chạy quá tốc độ cho phép nhưng cảnh sát giao thông thủ đô không hề cản trở, vì chiếc xe A8 này có biển số đặc biệt!
Vương Minh Thành ngồi trong xe, vẻ mặt nghiêm nghị, lo lắng không thôi. Ông ta vội vàng gọi điện cho con trai...
Thủ đô, đường Thập Lý.
Đây là đơn vị kinh doanh chủ chốt ở thủ đô.
Một tòa nhà văn phòng kiểu gian hàng cổ điển nằm ở góc phố, một biển hiệu chạm khắc tinh xảo treo trên cửa của tòa văn phòng.
Trong phòng làm việc, con trai của nhà họ Vương - Vương Văn Hạo... đang ngồi trong phòng họp, cùng nhân viên cấp dưới thảo luận về cách bố trí công việc mới nhất.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Văn Hạo đột nhiên vang lên! Trong lúc họp, Vương Văn Hạo sẽ chặn tất cả các cuộc gọi đến... chỉ có điện thoại của gia tộc mới bật bình thường.
Mà lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông! Chứng tỏ là… điện thoại của gia tộc!
Vương Văn Hạo nghi ngờ cầm điện thoại lên nhìn một cái, là điện thoại của ba anh ta!
Anh ta vội vàng rời cuộc họp, nhanh chóng cầm điện thoại ra khỏi phòng!
"Văn Hạo, em trai con xảy ra chuyện!" Trong điện thoại, giọng của ba anh ta, ông Vương Minh Thành, vô cùng lo lắng.
"Cái gì? Vô Địch xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên nghiêm túc, anh ta vội vàng hỏi...
Nghe được lời tường thuật của ba mình qua điện thoại, vẻ mặt của Vương Văn Hạo càng trở nên nghiêm trọng! Chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra! Không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn không thể ngăn cản được! Sự kiện ngày hôm nay là một đòn giáng mạnh vào nhà họ Vương!
"Ba, con về ngay đây! Ba trấn an ông nội, đừng để ông nổ súng!" Vẻ mặt Vương Văn Hạo vô cùng lo lắng, sau khi cúp điện thoại, anh ta lao thẳng ra khỏi tòa nhà văn phòng!
Thậm chí anh ta còn chẳng quan tâm gì đến cuộc họp nữa, trực tiếp lao xuống tầng, lái chiếc Audi A6 về thẳng nhà!
...
Ở nhà họ Vương, ngôi nhà cổ rộng lớn lúc này đã hoàn toàn bị chấn động, trở nên hỗn loạn vô cùng!
Theo mệnh lệnh nghiêm khắc của ông cụ Vương, cuối cùng những người hầu cũng phải mang khẩu súng lục bám đầy bụi của ông cụ ra.
Người hầu cung kính cầm chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi, vội vàng đưa đến chỗ ông cụ!
Vương Chính Mậu nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ trước mặt hồi lâu rồi mới đưa tay ra, bàn tay run run, từ từ mở nắp chiếc hộp bằng gỗ đàn hương...
Một khẩu súng lục nước C kiểu 54 màu đen bóng nằm yên trong hộp, toát ra hơi thở của năm tháng bất tận!
Khẩu súng này đã theo Vương Chính Mậu gần như nửa đời người! Lịch sử mấy chục năm tuôn trào rồi biến mất như dòng nước lũ... khiến người ta không cách nào ngăn cản được.
Một ánh nhìn phức tạp, thâm thúy lóe lên trong mắt Vương Chính Mậu... Cuối cùng, ông ta dùng đôi bàn tay già nua, run rẩy, từ từ cầm khẩu súng lên!
"Khẩu súng này đã theo tôi năm mươi ba năm... suốt năm mươi ba năm, lão già này vẫn còn nhớ... năm đó, người lớn trong nhà đã đích thân trao cho tôi khẩu súng này..." Đôi mắt đầy vết chân chim của Vương Chính Mậu lóe lên những dòng ký ức...
Ông ta khẽ thở dài một tiếng, sau đó khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị: "Đạn!"
Đám người hầu do dự một lát, rồi dè dặt đưa băng đạn mới tinh cho ông cụ.
Vương Chính Mậu từ từ lấy đạn ra, nạp một viên vào rồi lên nòng súng!
"Ông à... xin ông bớt giận... sức khỏe của ông không được tốt, phải đặt sức khỏe lên hàng đầu... ông chủ, ông ấy đang trên đường về rồi, ông ấy sẽ xử lý mọi chuyện thay ông mà..." Giọng nói ấp úng của một người hầu vang lên, muốn khuyên nhủ ông cụ, đây cũng là ý của ông chủ Vương Minh Thành, phải làm mọi cách để thuyết phục ông cụ, nhất định không được để ông cụ nổ súng!
Khuôn mặt già nua của Vương Chính Mậu nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Không cần nói thêm nữa... Tránh ra!"
Người hầu do dự, dường như vẫn muốn ngăn cản...
Ông cụ Vương trực tiếp quát lên: "Cút ngay!" Khuôn mặt nhăn nheo hiện lên vẻ giận dữ, hơi thở mang sát khí bất khả chiến bại của mấy chục năm trước như trỗi dậy... ông cụ đã yên phận mấy chục năm nay, rốt cuộc khí thế năm xưa đã trở lại!
Trời ạ! Tất cả người làm trong nhà đều run lên, quỳ xuống, hoàn toàn sợ hãi trước khẩu khí của ông cụ, không ai dám lên tiếng nữa!
Sắc mặt của Vương Chính Mậu vô cùng nặng nề, tay cầm khẩu súng lục chuyên dụng, đi về phía trước!
Sân nhà họ Vương trở nên ồn ào, huyên náo... bác hai nhà họ Vương đang quỳ ở giữa chính điện, khuôn mặt già nua tái nhợt, hơi thở run rẩy... ông ta đã quỳ ở đó cả buổi sáng... từ sáng sớm cho tới bây giờ... đầu gối cũng đã đỏ và sưng tấy, tay chân tê dại... nhưng vẫn chưa chịu đứng dậy!
Không có người nào trong nhà dám tiến tới giúp ông ta... Bởi vì lúc này bác hai đã trở thành tội đồ của nhà họ Vương! Sức ảnh hưởng của vụ việc ngày hôm nay quá lớn, không ai dám đứng lên giúp đỡ ông ta...
Đúng lúc này, ông cụ Vương cầm súng, từ bên ngoài tiến vào!
"Ông chủ đến rồi...!"
"Ông chủ..."
Đám đông xung quanh sửng sốt trong giây lát, khi nhìn thấy thứ vũ khí lạnh như băng trên tay ông cụ thì tất cả mọi người đều sửng sốt! Tất cả những người có mặt tại hiện trường lập tức trở nên nhốn nháo...
Ông cụ Vương dùng ánh mắt thâm trầm, uy nghiêm, lạnh lùng liếc nhìn đám người xung quanh!
Mấy người trong nhà đều đột nhiên hoảng sợ, lập tức tránh ra xa... Nét mặt của ông cụ bây giờ vô cùng khó coi! Giây phút này, không ai dám chọc vào tổ kiến lửa...
"Ông chủ, ông bớt giận... chú ý thân thể!" Người hầu gái thận trọng nói.
Ông cụ Vương Chính Mậu chống đỡ thân thể già nua, chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nặng nề, từ từ đi khỏi phòng khách.
Ngoài sân nắng chói chang, mái tóc bạc phơ của Vương Chính Mậu dưới nắng lại càng bạc trắng. Mấy chục năm nay, Ông cụ Vương chưa từng nổi giận lấy một lần, mà hôm nay lại mang vẻ mặt lạnh như băng, bình tĩnh đến dị thường.
Vương Chính Mậu chắp hai tay sau lưng, từ từ ngẩng đầu lên, ngước nhìn mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu...
Mãi một lúc lâu sau, ông ta cũng đưa ra quyết định.
"Mang súng ra đây cho tôi." Âm thanh già nua của Vương Chính Mậu kéo dài trong không khí, chậm rãi vang lên.
Sắc mặt của đám tùy tùng và người hầu hoàn toàn thay đổi, ông chủ... muốn dùng súng sao?! Khẩu súng của ông chủ đã để bám bụi nhiều năm nay rồi! Vậy mà hôm nay... ông cụ lại muốn dùng súng!
Thủ đô.
Một khu văn phòng ba tầng, trần nhà rất thấp, không có vật trang trí nào, giống như nhà dân bình thường... có một biển hiệu trông không thể bình thường hơn treo ở cửa văn phòng, nhưng ai mà biết được, trong tòa nhà văn phòng này lại có một nhân vật có thể làm rung chuyển cả thủ đô!
Vương Minh Thành, chủ nhân hiện tại của nhà họ Vương, đang ngồi trong phòng làm việc phân loại tài liệu, thì điện thoại di động cá nhân của ông ta đột nhiên vang lên!
Vương Minh Thành bắt điện thoại với vẻ mặt đầy nghi ngờ...
"Cái gì?!" Vừa nghe nội dung của cuộc điện thoại, Vương Minh Thành liền kinh hãi!!
"Giúp tôi khuyên ngăn ba tôi, tôi về ngay đây!" Giọng nói của Vương Minh Thành vô cùng nghiêm túc, ông ta lập tức nhảy ra khỏi ghế ngồi!
Ông ta bước đi đầy lo lắng, lao thẳng ra khỏi tòa nhà văn phòng...
Ở lối vào của tòa văn phòng, một chiếc sedan Audi A8 màu đen đã chờ sẵn, một biển số dành cho bộ phận đặc biệt được treo trên xe, cho thấy thân phận đặc biệt của chủ nhân chiếc xe!
Tài xế kính cẩn mở cửa xe, Vương Minh Thành lập tức ngồi vào, bảo tài xế chạy ngay về nhà!
Chiếc Audi A8 phóng hết tốc lực, vượt tất cả đèn đỏ trên đường, thậm chí còn chạy quá tốc độ cho phép nhưng cảnh sát giao thông thủ đô không hề cản trở, vì chiếc xe A8 này có biển số đặc biệt!
Vương Minh Thành ngồi trong xe, vẻ mặt nghiêm nghị, lo lắng không thôi. Ông ta vội vàng gọi điện cho con trai...
Thủ đô, đường Thập Lý.
Đây là đơn vị kinh doanh chủ chốt ở thủ đô.
Một tòa nhà văn phòng kiểu gian hàng cổ điển nằm ở góc phố, một biển hiệu chạm khắc tinh xảo treo trên cửa của tòa văn phòng.
Trong phòng làm việc, con trai của nhà họ Vương - Vương Văn Hạo... đang ngồi trong phòng họp, cùng nhân viên cấp dưới thảo luận về cách bố trí công việc mới nhất.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Văn Hạo đột nhiên vang lên! Trong lúc họp, Vương Văn Hạo sẽ chặn tất cả các cuộc gọi đến... chỉ có điện thoại của gia tộc mới bật bình thường.
Mà lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông! Chứng tỏ là… điện thoại của gia tộc!
Vương Văn Hạo nghi ngờ cầm điện thoại lên nhìn một cái, là điện thoại của ba anh ta!
Anh ta vội vàng rời cuộc họp, nhanh chóng cầm điện thoại ra khỏi phòng!
"Văn Hạo, em trai con xảy ra chuyện!" Trong điện thoại, giọng của ba anh ta, ông Vương Minh Thành, vô cùng lo lắng.
"Cái gì? Vô Địch xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên nghiêm túc, anh ta vội vàng hỏi...
Nghe được lời tường thuật của ba mình qua điện thoại, vẻ mặt của Vương Văn Hạo càng trở nên nghiêm trọng! Chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra! Không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn không thể ngăn cản được! Sự kiện ngày hôm nay là một đòn giáng mạnh vào nhà họ Vương!
"Ba, con về ngay đây! Ba trấn an ông nội, đừng để ông nổ súng!" Vẻ mặt Vương Văn Hạo vô cùng lo lắng, sau khi cúp điện thoại, anh ta lao thẳng ra khỏi tòa nhà văn phòng!
Thậm chí anh ta còn chẳng quan tâm gì đến cuộc họp nữa, trực tiếp lao xuống tầng, lái chiếc Audi A6 về thẳng nhà!
...
Ở nhà họ Vương, ngôi nhà cổ rộng lớn lúc này đã hoàn toàn bị chấn động, trở nên hỗn loạn vô cùng!
Theo mệnh lệnh nghiêm khắc của ông cụ Vương, cuối cùng những người hầu cũng phải mang khẩu súng lục bám đầy bụi của ông cụ ra.
Người hầu cung kính cầm chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi, vội vàng đưa đến chỗ ông cụ!
Vương Chính Mậu nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ trước mặt hồi lâu rồi mới đưa tay ra, bàn tay run run, từ từ mở nắp chiếc hộp bằng gỗ đàn hương...
Một khẩu súng lục nước C kiểu 54 màu đen bóng nằm yên trong hộp, toát ra hơi thở của năm tháng bất tận!
Khẩu súng này đã theo Vương Chính Mậu gần như nửa đời người! Lịch sử mấy chục năm tuôn trào rồi biến mất như dòng nước lũ... khiến người ta không cách nào ngăn cản được.
Một ánh nhìn phức tạp, thâm thúy lóe lên trong mắt Vương Chính Mậu... Cuối cùng, ông ta dùng đôi bàn tay già nua, run rẩy, từ từ cầm khẩu súng lên!
"Khẩu súng này đã theo tôi năm mươi ba năm... suốt năm mươi ba năm, lão già này vẫn còn nhớ... năm đó, người lớn trong nhà đã đích thân trao cho tôi khẩu súng này..." Đôi mắt đầy vết chân chim của Vương Chính Mậu lóe lên những dòng ký ức...
Ông ta khẽ thở dài một tiếng, sau đó khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị: "Đạn!"
Đám người hầu do dự một lát, rồi dè dặt đưa băng đạn mới tinh cho ông cụ.
Vương Chính Mậu từ từ lấy đạn ra, nạp một viên vào rồi lên nòng súng!
"Ông à... xin ông bớt giận... sức khỏe của ông không được tốt, phải đặt sức khỏe lên hàng đầu... ông chủ, ông ấy đang trên đường về rồi, ông ấy sẽ xử lý mọi chuyện thay ông mà..." Giọng nói ấp úng của một người hầu vang lên, muốn khuyên nhủ ông cụ, đây cũng là ý của ông chủ Vương Minh Thành, phải làm mọi cách để thuyết phục ông cụ, nhất định không được để ông cụ nổ súng!
Khuôn mặt già nua của Vương Chính Mậu nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Không cần nói thêm nữa... Tránh ra!"
Người hầu do dự, dường như vẫn muốn ngăn cản...
Ông cụ Vương trực tiếp quát lên: "Cút ngay!" Khuôn mặt nhăn nheo hiện lên vẻ giận dữ, hơi thở mang sát khí bất khả chiến bại của mấy chục năm trước như trỗi dậy... ông cụ đã yên phận mấy chục năm nay, rốt cuộc khí thế năm xưa đã trở lại!
Trời ạ! Tất cả người làm trong nhà đều run lên, quỳ xuống, hoàn toàn sợ hãi trước khẩu khí của ông cụ, không ai dám lên tiếng nữa!
Sắc mặt của Vương Chính Mậu vô cùng nặng nề, tay cầm khẩu súng lục chuyên dụng, đi về phía trước!
Sân nhà họ Vương trở nên ồn ào, huyên náo... bác hai nhà họ Vương đang quỳ ở giữa chính điện, khuôn mặt già nua tái nhợt, hơi thở run rẩy... ông ta đã quỳ ở đó cả buổi sáng... từ sáng sớm cho tới bây giờ... đầu gối cũng đã đỏ và sưng tấy, tay chân tê dại... nhưng vẫn chưa chịu đứng dậy!
Không có người nào trong nhà dám tiến tới giúp ông ta... Bởi vì lúc này bác hai đã trở thành tội đồ của nhà họ Vương! Sức ảnh hưởng của vụ việc ngày hôm nay quá lớn, không ai dám đứng lên giúp đỡ ông ta...
Đúng lúc này, ông cụ Vương cầm súng, từ bên ngoài tiến vào!
"Ông chủ đến rồi...!"
"Ông chủ..."
Đám đông xung quanh sửng sốt trong giây lát, khi nhìn thấy thứ vũ khí lạnh như băng trên tay ông cụ thì tất cả mọi người đều sửng sốt! Tất cả những người có mặt tại hiện trường lập tức trở nên nhốn nháo...
Ông cụ Vương dùng ánh mắt thâm trầm, uy nghiêm, lạnh lùng liếc nhìn đám người xung quanh!
Mấy người trong nhà đều đột nhiên hoảng sợ, lập tức tránh ra xa... Nét mặt của ông cụ bây giờ vô cùng khó coi! Giây phút này, không ai dám chọc vào tổ kiến lửa...