Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Lê Thần Yên ngưng trệ, mà vệ sĩ trước mặt Trần Xuân Độ lại không may mắn như vậy.

Thân là đặc công hàng đầu, tố chất thân thể anh ta cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm từng được huấn luyện đánh nhau...vệ sĩ bình thường là không thể nào so sánh.

Nhưng khi bạt tay của Trần Xuân Độ rơi xuống, lại xém chút đánh bay anh ta, mắt nổi sao vàng!

Bản thân vệ sĩ này cũng sắp hoài nghi cuộc đời rồi, Trần Xuân Độ chỉ là một lưu manh bình thường, nhưng sức lực lại mạnh đến dọa người, vô cùng quỷ dị!

“Nói, tại sao dọa vợ tôi!” Trần Xuân Độ nắm cổ áo vệ sĩ, tức giận hét lên.

Lê Kim Huyên ở một bên cũng đờ người, nhìn anh ra mặt cho cô, mắt ngây dại.

“Tôi không có!” Vệ sĩ muốn ra tay trả đòn...nhưng Lê Thần Yên không hạ lệnh, anh ta không dám động!

Mấy vị vệ sĩ bên cạnh Trần Xuân Độ nhìn thấy chiến hữu của mình bị anh không chút cố kỵ lăng nhục đánh, đôi mắt lạnh lẽo, như những con mãnh thú muốn cắn nuốt anh!

Họ đứng đó, thân thể run rẩy, họ rất muốn ra tay, nhưng tố dưỡng chiến thuật hàng đầu của họ nói cho họ biết, Lê Thần Yên không ra lệnh!

“Còn các người! Chạy tới làm gì, tìm đánh sao?” Trần Xuân Độ cười lạnh nói to, lại một cái tát đánh tới.

“Chát chát chát!”

Trần Xuân Độ đánh trái phải, tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, vệ sĩ đó đứng tại chỗ, không bao lâu sau thì gò má sưng phù, sắp bị đánh thành đầu heo rồi.

Sức lực Trần Xuân Độ quá lớn, dù là vệ sĩ hàng đầu cũng căn bản không chịu nỗi!

“Chát”

Bỗng nhiên, tiếng kêu thê thảm vang lên, máu tươi bắn ra, vệ sĩ cuối cùng nhổ ra một chiếc răng dính máu!

Vệ sĩ này thảm đến không nỡ nhìn, nào còn dáng vẻ bá khí trước đó, bị anh tát đến sưng phù biến dạng rồi!

“Còn ai! Dám dọa vợ tôi!” Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng.

“Đủ rồi!”

Bỗng nhiên, Lê Thần Yên không nhịn nỗi nữa, xoay người, sắc mặt lạnh lẽo như băng sương!

Trần Xuân Độ nhìn anh ta, sắc mặt thay đổi, lộ ra ý cười: “Anh không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình, tôi thay anh ra tay dạy dỗ một chút, không cần cảm ơn tôi.”

Lê Thần Yên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt anh thản nhiên, da mặt dày đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Trần Xuân Độ, hôm nay tôi tới, nếu anh không thể cho tôi một đáp án hài lòng...” Lê Thần Yên nghiêng đầu liếc nhìn Lê Kim Huyên: “Tôi khiến cô ta chết chung với anh!”

Lê Thần Yên vừa dứt lời, thân thể mấy người đồ đen lóe lên, xuất hiện phía sau Lê Kim Huyên, đôi mắt Trần Xuân Độ biến đổi, sát ý bắn ra ngoài!

“Nhà họ Lê vẫn là chấp mê bất ngộ.” Trần Xuân Độ cười lạnh nói.

“Anh rốt cuộc đã nói gì, khiến cô ta phản bội tôi...” Lê Thần Yên bước tới một bước, đứng trước mặt Trần Xuân Độ, lạnh lùng chất vấn.

Mặt Lê Kim Huyên tái nhợt, cô cực kỳ rõ ràng tình huống lúc này, vô cùng nguy hiểm.

Lê Thần Yên, hôm nay tới là có chuẩn bị, anh ta sẽ không nói giả, nếu muốn giết thật, thì tuyệt đối sẽ đưa ra thủ đoạn sát phạt!

“Tôi nói cho cô ta biết, theo anh không có tiền đồ.” Trần Xuân Độ trào phúng.

Lê Thần Yên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, khóe môi nhếch lên đường cong.

Anh ta vươn tay ra, một vệ sĩ cung kính đưa tới súng ngắn ổ xoay tinh tế.

Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh thản nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy nó, nơi sâu ánh mắt lóe lên sắc bén.

Lê Thần Yên nhận súng và đạn, nhét từng viên đạn vào ổ xoay, chậm rãi mở miệng: “Súng ngắn ổ xoay Nga, anh hẳn từng chơi đi?”

Lê Kim Huyên nhìn khẩu súng đó, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, mắt lộ ra sợ hãi.

“Anh muốn làm gì?” Trần Xuân Độ nói, sắc mặt băng sương.

“Cơ hội nằm trong tay anh, nói hay không nói...anh quyết định.” Lê Thần Yên cười lạnh, nụ cười này, tàn nhẫn máu me!

Sắc mặt Trần Xuân Độ cuối cùng biến đổi, khi súng của Lê Thần Yên đặt trên đầu Lê Kim Huyên, anh cuối cùng lộ ra giết chóc ngập trời không cách nào che giấu!

“Anh dám!” Mặt Trần Xuân Độ hung ác, ánh mắt hung hăng, độ ấm không khí kịch liệt giảm xuống, dường như bị sát khí vô hạn phong bế!

Trần Xuân Độ nhìn sang Lê Kim Huyên, trong lòng gấp như có đốm lửa, lần này anh hoàn toàn không nghĩ tới, Lê Thần Yên lại sẽ làm ra chuyện quá khích như vậy!

“Cạch!”

Bỗng nhiên, Lê Thần Yên gạt cò súng, tiếng vang thanh thúy, Lê Kim Huyên nhắm mắt lại, thân thể run rẩy.

Mặt cô tái nhợt...cô đã hoàn toàn bị khẩu súng trong tay Lê Thần Yên làm chấn động...từng giây từng phút đều sống bên làn ranh tử vong!

Lê Kim Huyên chưa từng trải qua chuyện ranh giới sống chết như vậy...cô chưa từng nghĩ tới, Lê Thần Yên sẽ vô tình như thế, vỏ ngoài ngụy trang ban đầu sau khi bị xé rách, nội tâm anh ta thật sự còn tàn nhẫn vô tình hơn Lê Thần Vũ vô số lần!

Lê Thần Vũ có kiêu ngạo của mình, đó là sơ hở lớn nhất của anh ta, mà Lê Thần Yên, căn bản không có khuyết điểm của Lê Thần Vũ, anh ta lại nắm được nhược điểm của Trần Xuân Độ...đó chính là Lê Kim Huyên!

Lê Kim Huyên nặng nề thở ra một hơi, mà Trần Xuân Độ, đôi mắt đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy, trong cơ thể như có một con mãnh thú!

Lê Kim Huyên là cấm kỵ của Trần Xuân Độ...anh từng thề không để cô chịu tổn thương, mà bây giờ, Lê Thần Yên lại vô pháp vô thiên! Đã dùng phương thức như vậy bắt đầu áp bức anh!

“Cạnh!”

Lại một tiếng vang thanh thúy, trái tim Trần Xuân Độ lơ lửng ở cuốn họng...Lê Kim Huyên, đang từng bước lại gần tử thần!

“Anh thả cô ấy ra, tôi nói!” Trần Xuân Độ đột ngột mở miệng, khiến trong lòng Lê Kim Huyên run rẩy, cô nhìn anh, có chút không hiểu.

Lê Kim Huyên không rõ, giữa Trần Xuân Độ và Lê Thần Yên rốt cuộc tồn tại vướng mắc gì.

Nhưng không quan trọng, Lê Kim Huyên thở ra một hơi, cô đã thoát khỏi nguy hiểm.

“Tôi không nói gì với cô ta, nhưng cô ta đã đi Long Tổ.” Trần Xuân Độ nhìn sang Lê Thần Yên, nói.

Lúc này, Lê Kim Huyên vội vàng lao tới trước mặt Trần Xuân Độ, bóng dáng tuyệt mỹ nhào vào lòng anh.

Trần Xuân Độ thuận tay ôm chặt, cảm nhận xúc cảm hoàn mỹ từ đường cong trước lồi sau vểnh của cô, ôn hương nhuyễn ngọc* trong lòng, còn có mùi hương thanh nhã trên người cô, khiến Trần Xuân Độ làm sao cũng ngửi không đủ.

Ôn hương nhuyễn ngọ: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng .

“Không sao rồi, tất cả đều không sao rồi.” Sự hung ác trên người Trần Xuân Độ lập tức tiêu tán, ôm chặt thân thể cô còn đang run rẩy vì sợ hãi, dịu dàng an ủi.

“Long Tổ...” Lê Thần Yên nghe thấy hai chữ này thì sắc mặt lập tức biến đổi, anh ta trước nay lòng dạ khó dò, lần đầu tiên bất giác bật thốt ra miệng, sắc bén phản bác: “Không thể nào, với tư lịch của cô ấy, cả đời này cũng không vào được Long Tổ!”

Trần Xuân Độ đùa bỡn nhìn anh ta một cái, ôm Lê Kim Huyên, xoay người, đi về phía Maybach.

“Phó bộ trưởng, không giải quyết anh ta sao?” Bên cạnh, một vị vệ sĩ bước tới hỏi.

Lê Thần Yên đứng đó, sắc mặt âm tình bất định, lời của Trần Xuân Độ khuấy lên đợt sóng ngập trời trong lòng anh ta, khiến anh ta khó mà bình tĩnh.

“Long Tổ...” Lê Thần Yên thì thào, chìm vào suy tư, lời của vệ sĩ bị anh ta tự động phớt lờ.

Bỗng nhiên, toàn thân Lê Thần Yên run rẩy, đột ngột nhớ tới gì đó, mắt lộ tinh quang: “Cô ấy có thể vào Long Tổ, không thoát khỏi quan hệ với Trần Xuân Độ!”

“Đi nước J mời người!” Lê Thần Yên sắc bén hạ lệnh.

...

Trong Maybach, Lê Kim Huyên ngồi trên ghế phụ, mặt còn có chút tái nhợt, rất rõ ràng, chuyện vừa rồi đã tạo ra kinh sợ quá lớn đối với cô, khiến cô cho tới bây giờ vẫn kinh hồn lạc phách.

“Quay về uống ly sữa nóng, ngủ một giấc là ổn thôi.” Trần Xuân Độ lâu lâu lại nhìn cô, dịu giọng nói.

Thật lâu sau, Lê Kim Huyên mới hỏi: “Long Tổ là gì?”

Trần Xuân Độ sững sốt, trong lòng run lên, nói: “Anh cũng không biết, Irene chỉ nói với anh cô ta muốn đi Long Tổ công tác.”

“Irene?” Lê Kim Huyên cau mày, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ không thua gì cô.

“Tại sao cô ta nói chuyện này với anh? Long Tổ là một tổ chức sao?” Lê Kim Huyên một hơi hỏi vài vấn đề, hận không thể hỏi ra hết nghi hoặc trong lòng.

“Anh cũng không biết những chuyện này, cô ta nói xong thì liền biến mất.”

“Anh không nói tôi có thể tự đi tra.” Lê Kim Huyên cau mày nói.

Nhưng cô rõ ràng nghĩ nhiều rồi, Trần Xuân Độ căn bản không lo lắng cô sẽ tra ra gì.

Irene lúc này có lẽ đã đi Long Tổ rồi, người không còn nữa, Lê Kim Huyên có tra thế nào cũng không tra ra được gì, mà Long Tổ...đó là tổ chức thần bí nhất nước C, ngay cả tổ chức tình báo tin tức linh thông nhất nước ngoài thì hiểu biết đối với nó cũng không tính là nhiều.

Sau khi về tới biệt thự, Lê Kim Huyên vẫn còn sợ hãi không buồn ngủ chút nào, bước vào phòng khách, vừa ngồi xuống liền nói chuyện với Tô Hiểu Vân.

Mà Tô Loan Loan, ở một bên nghe cuộc nói chuyện của họ, mày cau chặt, Long Tổ...cô ta cảm thấy rất quen tai, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi, lại không nhớ ra.

...

Hai giờ sáng, sau khi mấy người Lê Kim Huyên đều ai về phòng nấy ngủ, Trần Xuân Độ đứng bên cửa sổ, nhìn về nơi xa, ánh mắt lóe lên sát khí máu me và lạnh lẽo.

Đầu kia điện thoại, giọng nói kinh ngạc của thanh niên truyền tới: “Lão đại, trước đây anh đã có thể ra tay, cần gì đợi tới bây giờ, cùng lắm để chị dâu biết thân phận của anh...”

Trần Xuân Độ cắt ngang: “Không được, cục thế nước C khó bề phân rõ, quá nhiều thế lực ẩn giấu đang nhìn chằm chằm, nếu tôi bại lộ, nguy hiểm Kim Huyên gặp phải sẽ nhiều hơn hiện tại vô số lần...”

“Cũng đúng, bản thân nước C cũng cho anh nhập cảnh, lão đại, nếu anh bại lộ, toàn bộ nước C có lẽ đều phải phong tỏa cảnh giới!” Thanh niên mở miệng, nếu để nước C biết sự tồn tại của Trần Xuân Độ, có lẽ sẽ dẫn đến rung chuyển điên cuồng!

“Trời thành phố T...sắp thay đổi rồi.”

Đêm tối, gió lạnh thổi tới, hàn ý thấu xương khiến Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối đen như mực, che khuất trăng sáng, toàn bộ thành phố T, đều bị hắc ám vô tận bao phủ.

Trần Xuân Độ khoác áo đen, hóa thành lưỡi đao sắc bén đen thẳm, che giấu trong màn đêm, tung mình nhảy, biến mất trong màn đêm vô tận mịt mù.

Bầu không khí chấn động ong ong, còn lưu lại ý sát phạt lạnh lẽo!

...

Ngoài khách sạn, bóng người bước tới, anh khoác áo đen, dưới ánh đèn soi chiếu, kéo ra một cái bóng thật dài.

Trong không khí tràn ngập hương vị nguy hiểm nhàn nhạt.

Đầu đường yên tĩnh không một bóng người, sự tồn tại của bóng dáng đó bắt mắt như ngọn hải đăng trong biển rộng mênh mông.

“Đứng lại, người tới là ai!”

Cửa khách sạn, hai vệ sĩ áo đen nhìn sang Trần Xuân Độ, sắc mặt cảnh giác.

Khách sạn này đã được Lê Thần Yên bao trọn, toàn bộ khách sạn trở thành nơi ở ngắn hạn của anh ta và thuộc hạ.

“Long – Vương!”

Theo giọng nói sát phạt vang lên, giữa mày hai vệ sĩ áo đen xuất hiện hai lỗ máu, đáp một tiếng rồi ngã xuống!

Bóng người này nhìn sang khách sạn, ánh mắt tràn đầy sát phạt lạnh lùng.

Đêm nay, gió to trăng mờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK