Lúc này hắn mới nhận ra... Hóa ra người đàn ông này thực sự muốn cha phải cầu xin hắn!
Bản thân hắn là hậu duệ nhà họ Hoàng ở thành phố T, vậy mà lại lâm vào bước đường này!
Vẻ mặt của Hoàng Vinh vẫn còn kinh hãi... Anh ta không thể tin được, nhưng đây là sự thật!
…………
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, bầu không khí trầm mặc và căng thẳng, Lê Kim Huyên khẽ cau mày, còn Lâm Trinh Tuyết thì đang luống cuống đứng một bên.
Lê Kim Huyên theo bản năng muốn lao ra ngoài, xuống dưới lầu giải quyết việc này, nhưng Trần Xuân Độ lại cứ muốn cô ở lại đây.
Lê Kim Huyên vốn dĩ sẽ không chịu nghe theo Trần Xuân Độ, nhưng không biết vì sao, Lê Kim Huyên bất tri bất giác sâu trong tiềm thức lại bắt đầu tin tưởng Trần Xuân Độ, lựa chọn tín nhiệm anh ta.
Nhưng trên căn bản, Lê Kim Huyên đối với Trần Xuân Độ, vẫn không thể nào nắm chắc được.
“Cô thấy anh ấy có thể giải quyết được chuyện này không?” Lê Kim Huyên nhỏ giọng hỏi Lâm Trinh Tuyết.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lâm Trinh Tuyết, suy nghĩ một chút mới nói: "Hẳn là có thể. Vì anh ấy nói ra được, có nghĩa là anh ấy tự tin."
“Lê tổng, cô đừng lo lắng quá, chúng tôi tin tưởng anh ấy, có thể coi như là một bài kiểm tra của Lê Thị cho anh ấy đi.” Lâm Trinh Tuyết an ủi nói.
Mặc dù Lâm Trinh Tuyết nói như thế, nhưng Lê Kim Huyên vẫn khoanh hai tay trước ngực, lông mày cau lại cũng không giãn ra.
Không lâu sau, điện thoại cố định trên bàn của Lê Kim Huyên dồn dập reo lên.
Đôi mắt của Lê Kim Huyên đông cứng lại, bắt điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của quản lý an ninh ở đầu bên kia điện thoại, "Lê tổng..."
“Sao thế?” Lê Kim Huyên sốt ruột hỏi.
“Cái này… tốt hơn là cô nên tự mình đến xem.” Quản lý ở đầu bên kia điện thoại do dự hồi lâu, cũng không nói rõ tình huống ra sao.
Lê Kim Huyên cúp điện thoại, đột nhiên đứng dậy, đạp giày cao gót, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng, Trần Xuân Độ, anh không được xảy ra chuyện!
Lời của quản lý khiến trong lòng Lê Kim Huyên như đang treo một tảng đá nặng, khó bỏ xuống được…càng khiến cô càng lo lắng cho Trần Xuân Độ hơn!
Đó là nhà họ Hoàng ở thành phố T...Một trăm năm trước, tứ đại gia tộc hoàng kim ở thành phố T... Từng phụ trách sự tồn tại của thành phố T... Bây giờ nhà họ Hoàng ở đây, chuyện này rắc rối không nhỏ!
Lê Kim Huyên nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ ra Trần Xuân Độ làm sao có thể đối phó với nhà họ Hoàng!
…………
Trong phòng tổng thống, Lê Thần Yên nghe Irene báo cáo, khóe miệng cong lên, tình huống nằm trong dự đoán của anh, đối với kết quả này, anh ta nắm chắc.
“Để nhà họ Hoàng ra mặt, ngược lại khiến cho tôi đỡ phiền phức...Nhĩ Đông Trần chọc ai không chọc, lại chọc nhà họ Hoàng thành phố T……” Lê Thần Yên chế nhạo, Irene bên cạnh gật đầu nói: “Trong tứ đại gia tộc nhà họ Hoàng là gia tộc bảo vệ con nhất, Trần Xuân Độ ném Hoàng Vinh sang vệ đường, khiến cả nhà họ Hoàng mất mặt, nhà họ Hoàng không tha cho anh ta đâu.
“Cho dù anh ta có năng lực lớn đến đâu cũng vô dụng, tôi vẫn còn kế khác.” Lê Thần Yên nhẹ giọng nói, giọng điệu tràn đầy tự tin, “Mặc kệ anh ta có bản lĩnh đến thế nào, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi,” Lê Thần Yên xoay người, hướng ra ngoài cửa sổ, cười kinh bỉ: “Tôi còn tưởng anh ta có thân phận thần bí thế nào, xem ra cũng chỉ có thế.”
Irene đứng ở một bên, nhìn Lê Thần Yên, trong lòng có chút sợ hãi, vị đại công tử nhà họ Lê này, chiêu mượn đao giết người dùng thật là điêu luyện…lại dám mượn tay nhà họ Hoàng để bản thân sử dụng.
Lê Thần Yên tâm cơ quá sâu, không hổ là con trời sáng chói hoành hành trong quan trường...khiến cho Hoàng Binh giận đến mất lí trí như thế, thật không kém chút nào!
Dám lợi dụng nhà họ Hoàng, e rằng chỉ có Lê Thần Yên.
Irene thầm ghen tị, nếu là người thường, e rằng Lê Thần Yên đã chơi cho chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi!
Đúng lúc này, điện thoại của Irene lại vang lên!
…………
Lê Kim Huyên lo lắng lao ra khỏi thang máy, cô lo lắng cho Trần Xuân Độ!
Mà sau khi cô lao ra khỏi tòa nhà Lê Thị, lại đột nhiên giảm tốc độ, đôi mắt xinh đẹp co rút đột ngột! Sắc mặt cô trở nên kinh ngạc kỳ lạ, tựa như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi!
Lâm Trinh Tuyết thở hổn hển đuổi theo Lê Kim Huyên, đồi núi cao vút kịch liệt dao động, hô hấp hỗn loạn nói: “Lê tổng, chậm đã, tôi không theo kịp…”
Nhưng Lâm Trinh Tuyết còn chưa nói xong, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt cũng sửng sốt, đôi mắt đẹp mở to!
Chỉ nhìn thấy Hoàng Binh và Hoàng Vinh đang quỳ ở trước mặt Trần Xuân Độ.... bộ dạng ăn nói khép nép, khiến cho Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết đầu óc trống rỗng!
“Chuyện gì thế này?” Lâm Trinh Tuyết ẩm bẩm, cô bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình!
“Không rõ nữa.” Lê Kim Huyên sững sờ, cô chưa phản ứng kịp, tại sao người nhà họ Hoàng lại quỳ giối trước Trần Xuân Độ!
Còn Trần Xuân Độ, miệng ngâm điếu thuốc, nhìn Hoàng Binh đang cầu xin, lại không mở miệng nói chuyện.
Hoàng Binh nhìn Hoàng Vinh sắc mặt tái nhợt, Hoàng Vinh bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thân thể run lên, đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sai rồi!”
Một màn này, lại rơi hết vào trong mắt của Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết, khiến hai người đóng băng ngay tại chỗ!
“Tôi không nhìn nhầm chứ?” Lê Kim Huyên run rẩy hỏi.
“Lê tổng…” Lâm Trinh Tuyết mở miệng, mà Lê Kim Huyên đạp trên đôi giày cao gót tinh xảo của cô, vội vàng chạy đến trước mặt Trần Xuân Độ
Cú sốc mà Trần Xuân Độ mang đến khiến cô không nói nên lời!
Cô bây giờ chỉ muốn đến trước mặt Trần Xuân Độ tìm câu trả lời mà thôi.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Lê Kim Huyên hỏi.
Trần Xuân Độ xoay đầu, nhìn Lê Kim Huyên một cái cười nói: “Không phải ở ngay trước mặt em rồi sao?”
“Sao có thể chứ…” Lê Kim Huyên kêu lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
“Đã giải quyết xong.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng mở miệng, xoay đầu nói với Hoàng Binh và Hoàng Vinh: “Sau này, tôi không muốn thấy các người nữa.”
Hoàng Binh và Hoàng Vinh run rẩy đứng dậy, Hoàng Vinh nhìn về phía Trần Xuân Độ một cách hung ác, chậm rãi xoay người, đi theo Hoàng Binh đến chiếc xe bên đường.
“Trần Xuân Độ, anh rốt cuộc đã làm gì, bọn họ là nhà họ Hoàng ở thành phố T đó.” Lâm Trinh Tuyết trừng lớn mắt, một lúc lâu sau mới nuốt nước bọt hỏi: “Sao anh để cho họ...”
“Rất đơn giản.” Trần Xuân Độ nhếch khóe miệng: “Dùng sức hút của tôi chinh phục họ.”
Gương mặt Lê Kim Huyên cứng lại, tên này, mặt dày vô sỉ!
“Đồ thần kinh.” Vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Kim Huyên giảm xuống, lạnh lùng quăng xuống một câu, xoay người bước về tòa nhà Lê Thị.
Trần Xuân Độ sững người, trong lòng thầm nói, tảng băng này, tính khí càng ngày càng lớn....
Sau khi Lâm Trinh Tuyết đi theo Lê Kim Huyên quay về văn phòng giám đốc, Lê Kim Huyên ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ hỏi: “Nói đi, người của nhà họ Hoàng rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Không có gì, họ ngưỡng mộ danh tiếng anh từ lâu, sẵn tiện đến thăm hỏi một chuyến.” Trần Xuân Độ không biết xấu hổ đáp.
Đương nhiên, anh sẽ không nói ra nguyên nhân thực sự, cứ như vậy chuyện giữa anh và Đường Nhu lỡ như bại lộ, để cho Lê Kim Huyên biết được, vậy trong mắt giám đốc nữ thần, anh nhất định phải gánh lấy hậu quả.
“Nói thật đi.” Lê Kim Huyên nghiến răng, lạnh giọng hỏi.
“Họ thật sự chỉ là hiếu kỳ về anh, muốn đến nhìn xem ông xã của nữ thần làng kinh doanh huyền thoại là người như thế nào...Lê tổng, nếu em không tin, anh có thể gọi họ qua đối chất.” Trần Xuân Độ mặt mày vô tội.
Lê Kim Huyên cười lạnh: “Vậy bọn họ tại sao quỳ trên mặt đất? Anh giải thích thế nào?”
“Bởi vì họ bị sức hút độc đáo và khí chất của anh thu phục.” Trần Xuân Độ càng nói càng vô lý, khiến cho Lâm Trinh Tuyết bên cạnh nghe cũng không nổi, tìm lý do nhanh chóng đi khỏi văn phòng.
Lâm Trinh Tuyết vừa ra khỏi phòng, liền nghe trong phòng tổng giám đốc truyền ra tiếng đồ vật bị vỡ, còn có âm thanh lạnh lùng của Lê Kim Huyên: “Cút!”
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ liền xấu hổ chạy trốn ra ngoài, nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết, anh chỉnh chỉnh lại quần áo xộc xệch, cười nói: “Thư kí Lâm, rảnh không, rảnh thì đi xem phim với tôi?”
Trần Xuân Độ giơ giơ hai tấm vé xem phim trong tay, chính là hai tấm vé trước kia đã nói với Lê Kim Huyên.
…………
Trên một con đường nào đó ở thành phố T, một chiếc ô tô màu đen phóng rất nhanh, Hoàng Binh xấu hổ ngồi trong xe hơi, hơi thở lộn xộn cũng bình tĩnh trở lại.
“Ba, rốt cuộc là chuyện thế nào....” Hoàng Vinh hỏi.
Hoàng Binh lắc đầu, trầm giọng nói: “Nói với tộc trưởng, nỗi nhục của nhà họ Hoàng nhất định phải dùng máu để rửa!”
Hoàng Vinh trong lòng chấn kinh, sắc mặt thay đổi, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông...Hoàng Binh vậy mà muốn dùng sức của gia tộc để giết!
Hắn ta, rốt cuộc khiến Hoàng Binh kiêng dè đến thế nào?!
Bản thân hắn là hậu duệ nhà họ Hoàng ở thành phố T, vậy mà lại lâm vào bước đường này!
Vẻ mặt của Hoàng Vinh vẫn còn kinh hãi... Anh ta không thể tin được, nhưng đây là sự thật!
…………
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, bầu không khí trầm mặc và căng thẳng, Lê Kim Huyên khẽ cau mày, còn Lâm Trinh Tuyết thì đang luống cuống đứng một bên.
Lê Kim Huyên theo bản năng muốn lao ra ngoài, xuống dưới lầu giải quyết việc này, nhưng Trần Xuân Độ lại cứ muốn cô ở lại đây.
Lê Kim Huyên vốn dĩ sẽ không chịu nghe theo Trần Xuân Độ, nhưng không biết vì sao, Lê Kim Huyên bất tri bất giác sâu trong tiềm thức lại bắt đầu tin tưởng Trần Xuân Độ, lựa chọn tín nhiệm anh ta.
Nhưng trên căn bản, Lê Kim Huyên đối với Trần Xuân Độ, vẫn không thể nào nắm chắc được.
“Cô thấy anh ấy có thể giải quyết được chuyện này không?” Lê Kim Huyên nhỏ giọng hỏi Lâm Trinh Tuyết.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lâm Trinh Tuyết, suy nghĩ một chút mới nói: "Hẳn là có thể. Vì anh ấy nói ra được, có nghĩa là anh ấy tự tin."
“Lê tổng, cô đừng lo lắng quá, chúng tôi tin tưởng anh ấy, có thể coi như là một bài kiểm tra của Lê Thị cho anh ấy đi.” Lâm Trinh Tuyết an ủi nói.
Mặc dù Lâm Trinh Tuyết nói như thế, nhưng Lê Kim Huyên vẫn khoanh hai tay trước ngực, lông mày cau lại cũng không giãn ra.
Không lâu sau, điện thoại cố định trên bàn của Lê Kim Huyên dồn dập reo lên.
Đôi mắt của Lê Kim Huyên đông cứng lại, bắt điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của quản lý an ninh ở đầu bên kia điện thoại, "Lê tổng..."
“Sao thế?” Lê Kim Huyên sốt ruột hỏi.
“Cái này… tốt hơn là cô nên tự mình đến xem.” Quản lý ở đầu bên kia điện thoại do dự hồi lâu, cũng không nói rõ tình huống ra sao.
Lê Kim Huyên cúp điện thoại, đột nhiên đứng dậy, đạp giày cao gót, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng, Trần Xuân Độ, anh không được xảy ra chuyện!
Lời của quản lý khiến trong lòng Lê Kim Huyên như đang treo một tảng đá nặng, khó bỏ xuống được…càng khiến cô càng lo lắng cho Trần Xuân Độ hơn!
Đó là nhà họ Hoàng ở thành phố T...Một trăm năm trước, tứ đại gia tộc hoàng kim ở thành phố T... Từng phụ trách sự tồn tại của thành phố T... Bây giờ nhà họ Hoàng ở đây, chuyện này rắc rối không nhỏ!
Lê Kim Huyên nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ ra Trần Xuân Độ làm sao có thể đối phó với nhà họ Hoàng!
…………
Trong phòng tổng thống, Lê Thần Yên nghe Irene báo cáo, khóe miệng cong lên, tình huống nằm trong dự đoán của anh, đối với kết quả này, anh ta nắm chắc.
“Để nhà họ Hoàng ra mặt, ngược lại khiến cho tôi đỡ phiền phức...Nhĩ Đông Trần chọc ai không chọc, lại chọc nhà họ Hoàng thành phố T……” Lê Thần Yên chế nhạo, Irene bên cạnh gật đầu nói: “Trong tứ đại gia tộc nhà họ Hoàng là gia tộc bảo vệ con nhất, Trần Xuân Độ ném Hoàng Vinh sang vệ đường, khiến cả nhà họ Hoàng mất mặt, nhà họ Hoàng không tha cho anh ta đâu.
“Cho dù anh ta có năng lực lớn đến đâu cũng vô dụng, tôi vẫn còn kế khác.” Lê Thần Yên nhẹ giọng nói, giọng điệu tràn đầy tự tin, “Mặc kệ anh ta có bản lĩnh đến thế nào, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi,” Lê Thần Yên xoay người, hướng ra ngoài cửa sổ, cười kinh bỉ: “Tôi còn tưởng anh ta có thân phận thần bí thế nào, xem ra cũng chỉ có thế.”
Irene đứng ở một bên, nhìn Lê Thần Yên, trong lòng có chút sợ hãi, vị đại công tử nhà họ Lê này, chiêu mượn đao giết người dùng thật là điêu luyện…lại dám mượn tay nhà họ Hoàng để bản thân sử dụng.
Lê Thần Yên tâm cơ quá sâu, không hổ là con trời sáng chói hoành hành trong quan trường...khiến cho Hoàng Binh giận đến mất lí trí như thế, thật không kém chút nào!
Dám lợi dụng nhà họ Hoàng, e rằng chỉ có Lê Thần Yên.
Irene thầm ghen tị, nếu là người thường, e rằng Lê Thần Yên đã chơi cho chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi!
Đúng lúc này, điện thoại của Irene lại vang lên!
…………
Lê Kim Huyên lo lắng lao ra khỏi thang máy, cô lo lắng cho Trần Xuân Độ!
Mà sau khi cô lao ra khỏi tòa nhà Lê Thị, lại đột nhiên giảm tốc độ, đôi mắt xinh đẹp co rút đột ngột! Sắc mặt cô trở nên kinh ngạc kỳ lạ, tựa như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi!
Lâm Trinh Tuyết thở hổn hển đuổi theo Lê Kim Huyên, đồi núi cao vút kịch liệt dao động, hô hấp hỗn loạn nói: “Lê tổng, chậm đã, tôi không theo kịp…”
Nhưng Lâm Trinh Tuyết còn chưa nói xong, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt cũng sửng sốt, đôi mắt đẹp mở to!
Chỉ nhìn thấy Hoàng Binh và Hoàng Vinh đang quỳ ở trước mặt Trần Xuân Độ.... bộ dạng ăn nói khép nép, khiến cho Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết đầu óc trống rỗng!
“Chuyện gì thế này?” Lâm Trinh Tuyết ẩm bẩm, cô bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình!
“Không rõ nữa.” Lê Kim Huyên sững sờ, cô chưa phản ứng kịp, tại sao người nhà họ Hoàng lại quỳ giối trước Trần Xuân Độ!
Còn Trần Xuân Độ, miệng ngâm điếu thuốc, nhìn Hoàng Binh đang cầu xin, lại không mở miệng nói chuyện.
Hoàng Binh nhìn Hoàng Vinh sắc mặt tái nhợt, Hoàng Vinh bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thân thể run lên, đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sai rồi!”
Một màn này, lại rơi hết vào trong mắt của Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết, khiến hai người đóng băng ngay tại chỗ!
“Tôi không nhìn nhầm chứ?” Lê Kim Huyên run rẩy hỏi.
“Lê tổng…” Lâm Trinh Tuyết mở miệng, mà Lê Kim Huyên đạp trên đôi giày cao gót tinh xảo của cô, vội vàng chạy đến trước mặt Trần Xuân Độ
Cú sốc mà Trần Xuân Độ mang đến khiến cô không nói nên lời!
Cô bây giờ chỉ muốn đến trước mặt Trần Xuân Độ tìm câu trả lời mà thôi.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Lê Kim Huyên hỏi.
Trần Xuân Độ xoay đầu, nhìn Lê Kim Huyên một cái cười nói: “Không phải ở ngay trước mặt em rồi sao?”
“Sao có thể chứ…” Lê Kim Huyên kêu lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
“Đã giải quyết xong.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng mở miệng, xoay đầu nói với Hoàng Binh và Hoàng Vinh: “Sau này, tôi không muốn thấy các người nữa.”
Hoàng Binh và Hoàng Vinh run rẩy đứng dậy, Hoàng Vinh nhìn về phía Trần Xuân Độ một cách hung ác, chậm rãi xoay người, đi theo Hoàng Binh đến chiếc xe bên đường.
“Trần Xuân Độ, anh rốt cuộc đã làm gì, bọn họ là nhà họ Hoàng ở thành phố T đó.” Lâm Trinh Tuyết trừng lớn mắt, một lúc lâu sau mới nuốt nước bọt hỏi: “Sao anh để cho họ...”
“Rất đơn giản.” Trần Xuân Độ nhếch khóe miệng: “Dùng sức hút của tôi chinh phục họ.”
Gương mặt Lê Kim Huyên cứng lại, tên này, mặt dày vô sỉ!
“Đồ thần kinh.” Vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Kim Huyên giảm xuống, lạnh lùng quăng xuống một câu, xoay người bước về tòa nhà Lê Thị.
Trần Xuân Độ sững người, trong lòng thầm nói, tảng băng này, tính khí càng ngày càng lớn....
Sau khi Lâm Trinh Tuyết đi theo Lê Kim Huyên quay về văn phòng giám đốc, Lê Kim Huyên ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ hỏi: “Nói đi, người của nhà họ Hoàng rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Không có gì, họ ngưỡng mộ danh tiếng anh từ lâu, sẵn tiện đến thăm hỏi một chuyến.” Trần Xuân Độ không biết xấu hổ đáp.
Đương nhiên, anh sẽ không nói ra nguyên nhân thực sự, cứ như vậy chuyện giữa anh và Đường Nhu lỡ như bại lộ, để cho Lê Kim Huyên biết được, vậy trong mắt giám đốc nữ thần, anh nhất định phải gánh lấy hậu quả.
“Nói thật đi.” Lê Kim Huyên nghiến răng, lạnh giọng hỏi.
“Họ thật sự chỉ là hiếu kỳ về anh, muốn đến nhìn xem ông xã của nữ thần làng kinh doanh huyền thoại là người như thế nào...Lê tổng, nếu em không tin, anh có thể gọi họ qua đối chất.” Trần Xuân Độ mặt mày vô tội.
Lê Kim Huyên cười lạnh: “Vậy bọn họ tại sao quỳ trên mặt đất? Anh giải thích thế nào?”
“Bởi vì họ bị sức hút độc đáo và khí chất của anh thu phục.” Trần Xuân Độ càng nói càng vô lý, khiến cho Lâm Trinh Tuyết bên cạnh nghe cũng không nổi, tìm lý do nhanh chóng đi khỏi văn phòng.
Lâm Trinh Tuyết vừa ra khỏi phòng, liền nghe trong phòng tổng giám đốc truyền ra tiếng đồ vật bị vỡ, còn có âm thanh lạnh lùng của Lê Kim Huyên: “Cút!”
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ liền xấu hổ chạy trốn ra ngoài, nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết, anh chỉnh chỉnh lại quần áo xộc xệch, cười nói: “Thư kí Lâm, rảnh không, rảnh thì đi xem phim với tôi?”
Trần Xuân Độ giơ giơ hai tấm vé xem phim trong tay, chính là hai tấm vé trước kia đã nói với Lê Kim Huyên.
…………
Trên một con đường nào đó ở thành phố T, một chiếc ô tô màu đen phóng rất nhanh, Hoàng Binh xấu hổ ngồi trong xe hơi, hơi thở lộn xộn cũng bình tĩnh trở lại.
“Ba, rốt cuộc là chuyện thế nào....” Hoàng Vinh hỏi.
Hoàng Binh lắc đầu, trầm giọng nói: “Nói với tộc trưởng, nỗi nhục của nhà họ Hoàng nhất định phải dùng máu để rửa!”
Hoàng Vinh trong lòng chấn kinh, sắc mặt thay đổi, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông...Hoàng Binh vậy mà muốn dùng sức của gia tộc để giết!
Hắn ta, rốt cuộc khiến Hoàng Binh kiêng dè đến thế nào?!