Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Nhã đột nhiên đến khiến tất cả chúng tôi đều sững sờ. Vẫn là Bào Văn phản ứng nhanh, trực tiếp ôm Tô Nhược Thủy vào trong ngực, không để Trần Nhã nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy. Có thể thấy cô ấy vẫn còn tình cảm với Tô Nhược Thủy.

Nhưng Bào Văn làm vậy khiến Trần Nhã vốn đang xấu hổ và giận dữ càng thêm tức giận. Bà ấy đóng mạnh cửa, xông lên quăng cho Bào Văn một cái tát, đau xót nói: “Con thế mà làm chuyện này ở nhà, còn... còn làm trước mặt Trần Danh, con rốt cuộc có cần mặt mũi nữa không?”

Bào Văn hơi phiền muộn, cho dù cô ta có mạnh mẽ hơn đi nữa thì bị mẹ ruột nhìn thấy chuyện này cũng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

Trần Nhã liếc mắt nhìn Tô Nhược Thủy, lại nhìn tôi, bước đến cởi trói cho tôi. Vừa được thả ra tôi liền chạy nhanh đến trước mặt Tô Nhược Thủy muốn kéo cô ấy. Bào Văn trợn mắt nhìn tôi nói: “Còn không đi lấy quần áo qua đây!”

Quần áo của Tô Nhược Thủy bị Bào Văn xé rách, không thể mặc nữa. Tôi liếc nhìn Trần Nhã, nhanh chóng chạy lên lầu, đến phòng Bào Văn cầm một chiếc váy xuống cho Tô Nhược Thủy.

Tô Nhược Thủy không nhìn tôi, nhanh chóng mặc đồ, cúi thấp đầu đứng ở đấy, trên mi vẫn còn vương nước mắt, tôi đau lòng muốn lau đi, cô ấy lại đột nhiên kích động hét lên: “Đừng động vào tôi!”

Tay tôi lúng túng dừng giữa không trung, áy náy nói: “Chị Thủy.”

Trần Nhã đột nhiên nói: “Tôi có chuyện muốn nói với Bào Văn, phiền hai người rời đi.”

Tôi nhìn Trần Nhã, bà ấy cũng nhìn chằm chằm tôi, trong mắt mang theo vài phần thất vọng. Tim tôi giật thót, muốn kéo Tô Nhược Thủy lại bị cô ấy hất tay ra, cúi đầu chạy khỏi nhà Bào Văn.

Tôi liếc mắt nhìn đầu sỏ gây họa Bào Văn, cô ta lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy trào phúng. Tôi nói mối thù hôm nay tôi sẽ nhớ kĩ, sau đó chạy đuổi theo Tô Nhược Thủy.

Lúc này Tô Nhược Thủy đang lảo đảo đi dọc theo đường chính, cô ấy hình như muốn bắt xe. Nhưng Bào Văn không sống ở khu trung tâm đông đúc, mà giờ cũng rất muộn rồi cho nên có rất ít xe đi ngang qua.


Tôi rất mừng vì vệc này, xông qua kéo Tô Nhược Thủy vào trong lòng nói: “Chị Thủy, hãy nghe em giải thích.”

Tô Nhược Thủy đẩy tôi ra, nhìn khuôn mặt cô ấy đẫm nước mắt, dáng vẻ đau khổ mà lòng tôi như tan nát. Cô ấy nói: “Giải thích? Được, cậu nói cho tôi biết, cậu để máy nghe trộm ở đâu?”

Tôi cúi đầu thấp giọng nói: “Trong đồng hồ.”

Tôi vừa nói xong, Tô Nhược Thủy liền tháo đồng hồ xuống, ném mạnh lên mặt tôi, cô ấy càng khóc to hơn, nhìn rất đáng thương. Cô ấy phẫn nộ hét lên: “Hóa ra ngay từ đầu cậu đã lừa tôi, uổng công tôi vẫn luôn không yên tâm, trong lòng áy náy, không ngờ ngay từ đầu cậu đã đề phòng tôi. Cậu nói đi, có phải cậu đã sớm biết mục đích tôi tiếp cận cậu không? Cậu không vạch trần tôi mà còn tiếp tục ở cạnh nói những lời đường mật lừa gạt tôi. Cậu vốn dĩ không hề thích tôi mà chỉ muốn trả thù tôi giống như lúc trước trả thù Bào Văn.”

Tôi chột dạ, bởi vì lúc trước tôi đúng là nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ tình cảm của tôi đối với cô ấy là thật.

Tô Nhược Thủy lau nước mắt nói: “Xem ra tôi đoán đúng rồi. Trần Danh, chúc mừng cậu, cậu thành công rồi. Tôi và Văn Văn cùng yêu một người nhưng người Văn Văn yêu là Chàng Hề còn tôi lại thật lòng thích cậu. Cho nên có phải bây giờ cậu cũng muốn đá tôi không?”

Nhìn cô ấy đột nhiên không khóc nữa mà trở nên cực kì bình tĩnh, lòng tôi hoảng loạn, tôi vội lắc đầu nói: “Không, em chưa từng nghĩ như vậy.”

Tô Nhược Thủy cắn môi nói: “Em trai nhỏ đáng yêu, ngây thơ của tôi hóa ra đã biến thành một người khác. Nếu đã như vậy, chúng ta chia tay đi.”

Nói xong cô ấy nhanh chóng chặn lại một chiếc xe, sau khi lên xe tôi cũng muốn lên theo. Cô ấy đột nhiên như một con sư tử nổi giận quát: “Đừng đi theo tôi nếu không nửa đường tôi sẽ nhảy từ trên xe xuống.”
Trong nháy mắt tôi không dám cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe rời đi.

Chờ chiếc xe biến mất trong tầm mắt, tôi cuối cùng không nhịn được nhìn lên trời hét một tiếng, đấm mạnh một cái vào không khí. Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Chán nản ngồi bên đường, tôi vừa hút thuốc vừa nghĩ đến chuyện hôm nay, vô thức hút hết hơn nửa bao thuốc. Mãi đến khi không còn thuốc tôi mới tỉnh táo lại.

Trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày cao gót, tôi ngước mắt nhìn lên liền thấy một đôi chân thon dài đẹp đẽ. Trần Nhã đứng trước mặt tôi đau lòng nói: “Trần Danh, hút thuốc không tốt, cậu hút nhiều như vậy làm gì?”

Tôi nhếch khóe miệng, không nói gì.

Trần Nhã thở dài nói: “Cậu muốn đi đâu? Tôi tiễn cậu một đoạn đường.”

Tôi cũng không từ chối bởi vì ở đây rất khó bắt xe.
Sau khi lên xe, Trần Nhã nhìn vết thương trên tay tôi, lại nhìn vết thương trên vai tôi, thở dài nói: “Cậu đã không còn là Trần Danh trước kia mà tôi biết.”

Tôi thấp giọng nói: “Nếu tôi không thay đổi, chỉ sợ không thể sống yên ổn ở Nam Kinh.” Nói xong tôi gọi điện cho anh Đậu, biết được bọn họ đang ở bệnh viện nào, tôi liền nhờ Trần Nhã chở tới đó.

Trần Nhã vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Cô gái ban nãy tên là Tô Nhược Thủy đúng không?”

Tôi gật đầu, bà ấy nói: “Quan hệ của hai người là gì?”

Tôi nói: “Cô ấy là người con gái tôi yêu nhất.” Nói đến đây tôi bắt đầu buồn bực, gãi gãi đầu: “Đều tại tôi, tự làm tự chịu.”

Trần Nhã không lên tiếng, tôi cũng không nói nữa, chỉ là trong đầu tính toán phải làm gì để Tô Nhược Thủy hết hiểu lầm. Ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ im lặng suốt đoạn đường, Trần Nhã đột nhiên nói: “Trần Danh, cậu và Văn Văn tái hôn đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Nhã, bà ấy cũng không nhìn tôi nói: “Tôi biết cậu cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng biết cậu không thích Văn Văn. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác. Bố Văn Văn mất sớm, một tay tôi nuôi nó trưởng thành, bởi vì sự căm hận cùng kháng cự với đàn ông. Điều này đã làm ảnh hưởng đến Văn Văn, nó thích con gái cũng là do tôi làm hại. Cho nên lúc nó nói thích Chàng Hề, tôi cũng vui mừng thay nó.”

Nói đến đây đôi mắt Trần Nhã hoen đỏ, từ góc nhìn của tôi, dáng vẻ bà ấy thật khiến người ta đau lòng.

Trần Nhã sụt sịt mũi, nói: “Sau này tôi mới biết hóa ra Chàng Hề chính là cậu. Cậu lừa gạt nó, cũng lừa gạt tôi. Vì cậu muốn trả thù mẹ con tôi nên tôi không trách cậu, dù sao cũng là chúng tôi có lỗi với cậu trước. Nhưng tôi không ngờ Văn Văn lại si mê Chàng Hề như vậy, si mê đến mức điên cuồng.”
Trần Nhã thở dài một hơi nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này, tôi đã cho người điều tra hai người, biết con bé đã làm gì, cũng biết tình cảnh hiện giờ của cậu. Tôi nghĩ kĩ rồi, cảm thấy hai người tái hôn là cách tốt nhất. Nếu như vậy Văn Văn được như ý nguyện, cậu đối xử với nó tốt thêm một chút, dần dần nó sẽ bình thường trở lại. Nó yêu Chàng Hề như thế, nhất định sẽ đem thế lực của mình giao cho cậu. Vậy cậu có thể mượn thế lực của nó đi đối phó với nhà họ Dương còn Văn Văn cũng sẽ như tôi mong muốn, không bước lên con đường không lối về.”

Tôi nhíu mày không nói, trong lòng thấy hơi buồn cười. Trần Nhã tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, sao có thể ngây thơ như trẻ con vậy. Bào Văn làm sao mà cúi đầu với tôi được, đặc biệt là với tính cách biếи ŧɦái của cô ta nữa chứ. Hơn nữa, Bào Văn cũng sẽ không giao thế lực của mình cho tôi.
Vì thế tôi từ chối: “Dì Trần, tôi biết dì lo lắng cho Bào Văn, tôi sẽ không đồng ý mà Bào Văn cũng sẽ không chấp nhận.”

Trần Nhã lắc đầu nói: “Không, tôi đã nói với Văn Văn, nó đồng ý tái hôn với cậu.”

Tôi kinh ngạc nhìn Trần Nhã, hỏi bà ấy có đùa không? Trần Nhã lắc đầu, tôi nói dù vậy cũng không được, trong lòng tôi chỉ có chị Thủy. Hơn nữa tôi và Bào Văn có thù oán với nhau, tôi không thể nào tái hôn với cô ta.

Lúc này đã đến bệnh viện, Trần Nhã dừng xe nhìn tôi, mắt ngấn lệ, bà ấy đau lòng nói: “Trần Danh, cậu thật sự tuyệt tình như vậy sao?”

Tôi còn chưa trả lời bà ấy đã bắt đầu rơi nước mắt sau đó che mặt khóc nức nở. Bà ấy kể lể những năm gần đây sống không dễ dàng, nói mình chỉ là một người phụ nữ, nói trong nhà không có bóng dáng của người đàn ông, nhiều năm như vậy phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác. Cuối cùng bà ấy nhìn tôi, ánh mắt mang theo oán hận nói: “Tại sao cậu phải xuất hiện dưới thân phận Chàng Hề, trêu chọc con gái tôi chưa đủ, còn trêu chọc thêm cả tôi? Cậu có biết, Văn Văn bị cậu ép điên mà tôi cũng vậy?”
Tôi bàng hoàng, tôi không thể nào ngờ được Trần Nhã lại nói ra những lời này. Tuy rằng tôi đã cảm thấy bà ấy đối với tôi có chút gì đó từ trước, trong lòng tôi cũng giấu một chút ý đồ không thể cho ai biết với bà ấy. Nhưng tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ vĩnh viễn không chọc thủng tầng giấy kia, dù sao thân phận và tuổi tác của chúng tôi vẫn còn đó, nhưng không ngờ...

Trần Nhã thấp giọng nói: “Mẹ con tôi thật sự rất cần cậu...”

Nhìn bà ấy buông mắt yên lặng khóc, tôi đột nhiên có chút đau lòng, cũng có chút căm hận bản thân, trách mình tại sao lúc trước có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy? Có lẽ tôi đã đánh giá quá cao trái tim của một người phụ nữ cô độc hai mươi mấy năm, tôi không biết hóa ra bà ấy lại mềm yếu như vậy, dễ dàng bị cảm động như vậy.

Tôi vội đưa khăn giấy cho bà ấy lau nước mắt, cũng nói xin lỗi. Bà ấy quay mặt đi, đột nhiên chỉnh ghế thấp xuống, cả người ngả ra sau, một tay xoa đầu, có vẻ rất mệt mỏi. Tôi không với tới bà ấy, chỉ có thể quỳ gối trên ghế vừa lau nước mắt vừa xin lỗi bà ấy.


Trần Nhã đột nhiên bắt lấy tay tôi, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt bà ấy tràn đầy tình cảm gọi tên tôi “Trần Danh”, sau đó kéo tôi ngã vào lòng bà ấy, cơ thể tôi va phải thân thể co giãn mềm mại của bà ấy, một luồng khí nóng không thể khống chế bỗng bùng lên.


Hai má Trần Nhã đỏ bừng đưa tay đặt ở trước ngực tôi nói: “Tái hôn với Văn Văn, chúng tôi đều thuộc về cậu, có được không?”


Đầu óc tôi bùng nổ, không thể tin nhìn bà ấy. Trần Nhã thẹn thùng từ từ cởi bỏ mấy chiếc nút trên bộ sườn xám, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp nói: “Tôi thật sự rất cần cậu.” Nói xong bà ấy đột nhiên hôn tôi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK