Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được chuyện đám Bào Văn muốn hủy hoại danh tiết của Tống Giai Âm, tôi nhất thời không kìm nổi sự phẫn nộ, hận không thể lập tức nhảy ra đánh cho chúng một trận, nhưng tôi không thể động đậy, chỉ có thể để chúng tùy ý dùng ngôn ngữ sỉ nhục Tống Giai Âm.

Tô Cảnh Hoa phát ra tiếng cười tàn nhẫn, nụ cười đắc ý mang theo sự bỉ ổi, giống như là hắn đã có được Tống Giai Âm vậy, tôi nghe mà vô cùng khó chịu. Hắn nói: "Con đàn bà nhà họ Tống đó lại dám chơi tôi, uổng công tôi si mê cô ta như vậy, lần này, chỉ cần cô ta rơi vào tay tôi, tôi nhất định phải có được cô ta, tôi sẽ khiến cô ta khuất phục thân dưới của tôi, khiến cô ta phải cầu xin tôi chơi cô ta, ha ha ha..."

Tôi tức giận nắm chặt nắm đấm, sự kích động muốn gϊếŧ người trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ. Lúc này, tôi sững người, lập tức phản ứng lại, tôi có thể cử động rồi! Nghĩ đến đây, tôi chậm rãi mở mắt, đập vào mắt tôi là một mảng tối đen.

Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân đang bị trói chặt ngồi ở đó, có cái gì đó trên đầu, đến khi tôi thích ứng được với môi trường này, mới phát hiện bản thân hóa ra đã bị nhốt vào trong một cái tủ quần áo.

Nói cách khác, Bào Văn hiện tại rất có thể đang nói chuyện trong căn phòng này, đây là phòng của ai? Lẽ nào là của Trần Danh giả? Không đợi tôi nghĩ xong, Tô Cảnh Hoa lại nói: "Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tôi không làm phiền hai người nữa. Trần Danh, băng bó vết thương cẩn thận cho người cậu yêu đi, tiện khuyên nhủ cô ấy, bảo cô ấy đừng cắm đầu cắm cổ đi theo một tên đàn ông sớm muộn gì cũng chết nữa, theo cậu chẳng phải tốt hơn sao".

Trần Danh giả rất kính cẩn lễ phép với Tô Cảnh Hoa, vội nói: "Anh Tô nói phải, em sẽ khuyên nhủ cô ấy".

"Khuyên có tác dụng gì? Đàn ông chúng ta, nếu muốn chinh phục phụ nữ, có những lúc phải cần đến thủ đoạn cứng rắn, nếu như người phụ nữ này không chịu nghe cậu, thì chỉ có hai lí do, một là chưa cho đủ tiền, hai là chưa khiến cô ấy thoải mái thôi, anh em, không phải anh đây coi thường cậu, mà là thủ đoạn đối phó với phụ nữ của cậu vẫn quá nhẹ nhàng", Tô Cảnh Hoa nói xong thì cười gian trá.

Nhanh chóng có tiếng đóng cửa vang lên, tôi nghe được Trần Danh thở dài một hơi, sau đó để Bào Văn ngồi trên giường, nói hắn đi tìm hộp thuốc. Bào Văn rất bài xích hắn, nói không cần, cô ta sẽ tự mình xử lý sau đó muốn rời đi.

Tiếp theo tôi nghe được một tràng âm thanh sột soạt va chạm, hình như là âm thanh hai người đang giằng co với nhau vậy, thầm nghĩ Trần Danh giả liệu không phải là thật sự nghe lời của Tô Cảnh Hoa, muốn cắm cho tôi đôi sừng ngay trước mặt tôi chứ? Đang suy nghĩ thì tôi thấy Trần Danh giả nói: "Văn Văn, em ghét anh như vậy sao?"


Bào Văn tức giận quát lên: "Trần Danh, nếu anh không thả tôi ra, hôm nay tôi sẽ nhảy từ đây xuống".

"Em thật sự không có cảm giác với anh sao? Anh yêu em như vậy, tại sao một chút cảm giác với anh em cũng không có? Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng tên khốn đó? Hả? Chỗ nào thua kém hắn?". Trần Danh giả càng nói càng kích động, tôi đoán chừng dựa theo tình hình này thì có thể hắn sẽ nhanh chóng trở nên ngang ngược như bá vương thôi.

Rồi tôi nghe thấy tiếng bạt tai, Bào Văn điên cuồng hét lên: "Trần Danh, tên khốn nhà anh, bỏ tay ra! Tôi nói cho anh biết điểm nào của anh ấy mạnh hơn anh, đó chính là dù cho anh ấy có hận tôi, ghét tôi, cho dù có bị tôi ức hϊếp thế nào, tính kế thế nào nhưng khi thấy tôi bị người khác ức hϊếp, anh ấy vẫn không nhịn được mà cứu tôi, tôi thấy được nhân tính trên con người anh ấy!"
Tôi chấn động, không ngờ Bào Văn "si mê" tôi như vậy lại là vì cái lí do này.

"Nhân tính?". Trần Danh giả cười lạnh, rồi điên cuồng cười lớn lên, cười được một lúc hắn mới nói: "Cái gì mà nhân tính? Nói trắng ra thì chẳng qua chỉ là một tên ăn hại do sự thiếu quyết đoán mà thôi, Văn Văn, em thích hắn như vậy sao? Đừng có đùa nữa được không? Chúng ta đều không lương thiện, trên tay của anh và em đều đã dính không biết bao nhiêu máu của người vô tội rồi, em lại nói với anh em thích người đàn ông có nhân tính đó sao? Em có nhầm không vậy?"

Bào Văn lạnh lùng nói: "Không sai, tôi vô tình, ác độc, ngay đến mẹ tôi tôi còn không hiếu thuận, tôi là người gϊếŧ người không chớp mắt, tôi là kẻ bị lợi ích làm mờ mắt, tôi là người lòng dạ độc ác, cho nên tôi mới ngưỡng mộ anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy trong khổ nạn mà vẫn không bị mất đi sự lương thiện, Trần Danh, anh thật sự cho rằng tôi muốn làm một người phụ nữ không có trái tim sao? Tôi… Tôi cũng đã từng là người tốt, tôi cũng muốn sống một cuộc sống như người bình thường, tôi cũng muốn, nhưng cuộc sống lại không cho phép, số phận không công bằng, tôi có thể làm gì chứ?!"
Bào Văn rất hiếm khi nói ra những lời từ tận đáy lòng, trong những lời kêu gào cuồng loạn của cô ta có rất nhiều sự bất lực và chua xót, ngay đến cả tôi, người hận cô ta thấu xương còn cảm thấy mềm lòng.

Trần Danh giả nói: "Em thích hắn như vậy, chẳng phải chỉ vì em không có được thôi sao? Anh bảo đảm với em, chỉ cần em đi theo anh, chỉ cần sau khi kế hoạch của chúng ta thành công, anh có thể trở thành hắn, em nhìn anh đi, khuôn mặt này của anh bây giờ không phải là bộ dạng mà em đã từng si mê sao? Anh còn có thể hoàn toàn biến thành hắn, em muốn anh lương thiện, được thôi, đợi mọi chuyện kết thúc, hai chúng ta làm một đôi vợ chồng lương thiện, chúng ta có thể sinh một đứa con, còn có thể xây một cô nhi viện, anh có thể để tất cả mọi người biết, Bào Văn, cô ấy là người hạnh phúc nhất, lương thiện nhất trên đời này, còn Trần Danh anh, là người đàn ông lương thiện như em, người có thể để em hô mưa gọi gió".
Nghe những lời nói này, tôi cảm thấy vô cùng nực cười, Bào Văn cũng cười, cô ta nói: "Đừng ngây thơ nữa được không? Những thứ diễn xuất ra và từ tận trong trái tim có thể giống nhau sao? Bào Văn tôi, và Trần Danh giả anh, đều là những cặn bã trong vũng bùn dơ bẩn, vĩnh viễn không thể rửa sạch, cho nên đừng nói những lời nói hão huyền đó nữa, thả tôi ra!"

Trần Danh giả nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng, hai chúng ta mãi mãi không thể rửa sạch, cho nên anh mới là người phù hợp nhất với em, không phải sao?"

"Nhưng tôi sẽ không yêu anh, Trần Danh, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh, cho nên anh từ bỏ ý định này đi!" Bào Văn quả quyết nói.

Trần Danh giả không nói gì, tôi nghe thấy âm thanh có gì đó bị gạt rơi xuống đất, sau đó tôi nghe Trần Danh giả quát: "Đợi anh gϊếŧ hắn rồi, anh xem em còn muốn thủ tiết cả đời nữa không!"
"Nếu như anh ấy chết rồi, thì tôi cũng sẽ không sống nữa!", Bào Văn kiên quyết nói: "Các người đừng quên, ban đầu lý do quan trọng nhất để tôi gia nhập tổ chức đó là các người đã đồng ý với tôi, sau khi lợi dụng anh ấy xong sẽ không lấy mạng của anh ấy! Bây giờ các người lại lật lọng, không sợ tôi sẽ vì anh ấy mà làm chuyện gì đó không nên làm sao?"

Nghe Bào Văn nói vậy, trong lòng tôi rất kinh ngạc, nghĩ đến trước đây tôi vẫn luôn cho rằng Bào Văn căn bản không yêu tôi, mà chỉ đang lợi dụng tôi, nghĩ đến tôi vì dụ dỗ cô ta mà đã làm rất nhiều chuyện lừa gạt cô ta, thậm chí còn hại cô ta nữa, đột nhiên tôi có một cảm giác vô cùng xấu hổ.

Chỉ là, tôi lại có hơi không hiểu, nếu như Bào Văn yêu tôi, tại sao lại dễ dàng tha thứ cho Trần Danh năm lần bảy lượt hại tôi? Tại sao lại trung thành với tổ chức như vậy? Nghĩ lại một chút thì tôi đã hiểu ra, tôi cảm giác cô ta thật sự là một người phụ nữ mâu thuẫn, cô ta yêu tôi, nhưng cô ta lại không vì yêu tôi mà tin tưởng tôi, cô ta vẫn rất nghi ngờ tôi, cô ta suy tính thiệt hơn, cô ta đang nỗ lự tự mình thôi miên chính mình, hi vọng tôi sẽ yêu cô ta, hi vọng tôi thật sự mất trí nhớ, vì để chuyện được như cô ta mong muốn mà cô ta không tiếc dùng mọi cách để chứng minh tôi yêu cô ta, chứng minh tôi không mất trí nhớ, cho nên cô ta mới dễ dàng tha thứ cho tất cả những chuyện mà bọn Trần Danh giả làm.
Nhưng điều kiện tiên quyết để cô ta tha thứ đó là tôi không chết.

Nhưng đến bây giờ, tôi đã định trước là bị đám người này gϊếŧ chết, tôi muốn biết Bào Văn sẽ có những phản kháng gì vì tôi?

Bên ngoài có tiếng đi lại, tôi biết Bào Văn chuẩn bị rời đi, còn Trần Danh giả dường như cũng đã trút giận, không ngăn cản cô ta, tôi không khỏi tò mò, hắn rốt cục thích Bào Văn ở điểm nào? Một người táng tận lương tâm như vậy mà lại si mê một người phụ nữ đến vậy, đúng là khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Lúc này, Trần Danh giả nói: "Từ hôm nay, anh sẽ cho người theo dõi em một tấc cũng không rời, Văn Văn, đây là do em ép anh".

Bào Văn không nói gì, rời khỏi căn phòng, cô ta đi chưa được bao lâu, Trần Danh giả liền mở tủ quần áo, lạnh lùng nói: "Nhĩ Hải, đừng giả vờ nữa, tao biết mày tỉnh rồi".
Tôi không nói gì, vẫn nhắm mắt, cố gắng diễn vai người đang bị trọng thương hôn mê.

Trần Danh giả chửi thề một câu rồi túm cổ áo tôi kéo tôi ra ngoài, một chân đạp lên người tôi, sau đó đấm lên mặt tôi, tôi vẫn giả vờ bộ dạng chưa tỉnh, chỉ là tất cả vết thương trên người đang đau đớn không thôi, cảm giác đau đớn này như muốn khiến tôi phát điên.

Trần Danh giả dẵm chân vào miệng vết thương của tôi, nếu như không phải ý chí của tôi kiên định thì e là sớm đã nhảy dựng lên rồi, tiếp đó hắn lại bắt đầu đá vào vết thương khác, nếu như không phải bị trói, không thể phản kháng, nếu như không phải vì trong lòng tôi đã có kế hoạch khác thì tôi cũng đã dậy gϊếŧ chết hắn rồi, chỉ là vừa nghĩ đến kế hoạch trong đầu, tôi lại tiếp tục giả chết, dù sao khả năng chịu đựng của tôi rất tốt, bị đánh mấy cái, tôi vẫn chịu được!
Có thể do thấy tôi không phản ứng nên Trần Danh giả cuối cùng cũng không đá tôi nữa, hắn nhổ một bãi nước miếng, đá tôi một cái bay ra khá xa, lạnh lùng nói: "Phế vật, xem ra lần này thật sự bị thương không nhẹ rồi, ha ha, nếu như không phải tao thấy mày còn tác dụng thì bây giờ đã một dao kết liễu mày rồi".

Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là hắn đang gọi điện thoại, không lâu sau hắn nói: "Anh Tô, có cần em quay một đoạn clip gửi qua đó không?"

Đầu bên kia điện thoại, giọng của Tô Cảnh Hoa ti tiện truyền đến bên tai tôi, hắn nói: "Có chứ, để tôi gửi cho con đàn bà họ Tống kia, đúng rồi, tên khốn đó tỉnh chưa?"

Trần Danh giả nói: "Vẫn chưa, có lẽ hắn bị thương không nhẹ, bây giờ vẫn chưa tỉnh, có cần gọi bác sĩ không?"

"Cần chứ, tôi phải đợi hắn tận mắt nhìn thấy tôi hành hạ Tống Giai Âm thế nào chứ, hắn hôn mê như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?", Tô Cảnh Hoa nói xong thì cười lớn đắc ý.
Trần Danh giả cũng cười, nói: "Anh Tô, em lại có cách để dụ Tống Giai Âm hay hơn là dày vò tên khốn này".

"Cách gì?"

"Em vốn là bạn trai trên danh nghĩa của Tống Giai Âm, em muốn hẹn cô ta, cô ta không có lí do gì không xuất hiện, nếu như dùng đoạn ghi hình để dụ cô ta tới thì có thể cô ta sẽ có đề phòng, người phụ nữ này rất thông minh, ngộ nhỡ chúng ta bị cô ta đâm một nhát sau lưng thì chẳng phải là bị thiệt sao? Cho nên vẫn nên dùng cách an toàn hơn, anh thấy thế nào?"


Mẹ kiếp, cách này của Trần Danh giả quả thật là ổn thỏa hơn cách của Tô Cảnh Hoa rất nhiều.


Tô Cảnh Hoa im lặng môt lúc, rồi nói: "Vậy cứ làm thế đi, cậu tìm bác sĩ hỏi xem khi nào thì tên khốn đó tỉnh lại, sau đó hỏi hắn, chứng cứ trong tay Lý Nguyên Bảo ở đâu, đến lúc đó, chúng ta bắt hắn đem chứng cứ để đổi lấy Tống Giai Âm, sau đó thì gϊếŧ chết chúng, bọn chúng chẳng phải thích nhau sao? Tôi sẽ cho chúng làm một đôi vợ chồng ma!"

Trần Danh giả cười nói: "Anh Tô nói phải, vậy em sẽ tìm bác sĩ".


Nói rồi hắn cúp máy rồi rời đi, sau khi hắn ra ngoài, tôi từ từ mở mắt, nhìn xung quanh một lượt phát hiện ra căn phòng này bày trí không tệ, có lẽ là phòng của Trần Danh giả, vậy thì, đây có lẽ là chỗ hắn ở rồi, tôi cúi đầu nhìn người mình, từ đầu đến chân đều bị trói như một cái bánh tét, tôi phải làm thế nào mới có thể cởi được trói đây?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK