Đại khái trong mắt hắn, tôi vẫn là cái con "gà yếu ớt" không đánh đấm được gì, chỉ có thể dựa vào người khác bảo vệ kia.
Tôi gật đầu nói: "Một mình tao."
Vương Tuấn Kiệt xắn tay áo lên, cười khẩy nói: "Được, thế tao chơi với mày, mày yên tâm, tao là một người có phong độ, sẽ cho mày "cái chết" nở mặt nở mày."
Hắn nói xong đột nhiên tấn công tôi, tôi ngay lập tức làm động tác phòng thủ, nhưng không dùng sức, chỉ làm dáng thôi, nên tôi bị hắn đá một phát bay ra xa dễ như bỡn, tôi lại cố tình ngồi bệt xuống đất, đau đớn hét lên. Thấy tôi nhếch nhác thế này, Vương Tuấn Kiệt vỗ đùi cười ha ha, hắn sinh ra đã có gương mặt hung ác, mặt toàn nếp nhăn, mắt nhỏ như cái khe, cái miệng méo lại còn to kỳ lạ, một nụ cười này suýt nữa khiến cơm tối qua trong bụng tôi ói ra hết.
Mẹ nó, lực sát thương mạnh quá đi mất! Tôi cảm thấy không đạp một phát lên gương mặt này, thì tôi mẹ nó đúng là có lỗi với việc mình chơi với hắn quá.
Tôi bò dậy, vỗ bụi trên mông, tạo thế, nói: "Tiếp."
Vương Tuấn Kiệt nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, mỉa mai tôi, nói: "Không biết tự lượng sức."
Tôi xông về phía hắn, đấm mạnh vào mặt tiền của hắn, hắn khinh thường giơ tay ra tóm lấy cổ tay tôi, định hất văng ra, nhưng không lâu sau hắn đã lộ vẻ mặt kinh ngạc, vì hắn nhận ra mình không thể tóm tay tôi được. Tôi lạnh lùng cười, đấm mạnh lên mặt hắn, sau khi đấm xong, chân tôi thoáng cái ngáng chân hắn, khuỷu tay thúc mạnh vào ngực hắn, hắn không phản ứng kịp, bị đẩy ngã xuống đất một cách thô bạo, gáy đập mạnh xuống đất.
Tôi không cho hắn cơ hội bò dậy, tì đầu gối lên bụng hắn, rút dao găm ra kề vào cổ hắn, lạnh lùng nói: "Mày thấy cách thua này hãnh diện không?"
Vương Tuấn Kiệt cau chặt mày, vẻ mặt dữ tợn, nhưng không phải là tức, mà là đau đớn, dù sao ngã một cú này cũng không nhẹ, tôi đoán hắn có lẽ đã bị chấn động não. Hắn mãi mới mở mắt ra trừng tôi, mắng: "Mày vô sỉ!"
Tôi hỏi hắn tôi vô sỉ chỗ nào? Hắn nói: "Lần đầu tiên mày cố ý ăn một cú đá của tao, để tao buông lỏng cảnh giác, khiến tao lơ là, đúng không?"
Thằng này có vẻ vẫn có não, tôi đúng là cố ý, vì như vậy hắn sẽ buông lòng cảnh giác, tôi cũng mới có cơ hội thắng. Phải biết là, mặc dù tôi đã được huấn luyện hà khắc, nên giỏi hơn trước rất nhiều, nhưng Tôn Nam Bắc từng nói, thằng này ngày xưa xuất thân từ bộ đội đặc nhiệm ưu tú, nếu không bị mắc lỗi, thì giờ có lẽ cũng là một nhân vật trâu bò, hơn nữa hắn có thể khiến nhiều bộ độ giải ngũ phục như vậy, thực lực chắc chắn rất mạnh, người mới luyện có hơn nửa năm như tôi đánh lại hắn sao? Nói ra đến cả tôi cũng không có lòng tin.
Ngừng suy nghĩ, tôi cười nói: "Tao cố ý đấy, làm sao? Tự mày thiếu cảnh giác, khinh thường người ta, tự cho mình là giỏi, đó là vấn đề của mày, không liên quan gì đến bố mày hết. Hơn nữa, chẳng lẽ chúng ta có nói là đánh nhau thì không được giở mưu mẹo à?"
Mặt Vương Tuấn Kiệt bị tôi nói cho lúc trắng lúc xanh, hắn nói đàn ông thì phải cứng đối cứng, ngấm ngầm giở trò thì còn gọi gì là đàn ông.
Tôi cười, nói: "Ngấm ngầm giở trò thì không phải đàn ông? Vậy Vương Tuấn Kiệt mày dụ người của tao đi, đổi chủ lúc tao gặp nạn, giậu đổ bìm leo, thì là đàn ông à?"
Vương Tuấn Kiệt bị lời của tôi chặn họng không nói được gì, tôi hỏi hắn: "Nhận thua không?"
Hắn lắc đầu, nói: "Không nhận, trừ khi chúng ta đấu lại một trận nữa!"
Tôi mỉm cười, xoay con dao găm, thoáng cái dao găm đã cắm vào tay hắn, sau đó kéo mạnh đến cổ tay hắn, hắn đau đến mức mặt cũng nhăn nhó, gào thét, Tôn Nam Bắc gần đó ôm tay mình, nhe răng trợn mắt nói: "Anh Danh, anh thích chiêu này thật đấy."
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy, nói: "Chiêu này là học từ chị tôi, đương nhiên tôi thích dùng nhất rồi."
Đoàn Thanh Hồ luôn đứng gần đó mỉm cười, tôi rút dao ra, quệt máu lên mặt Vương Tuấn Kiệt, hỏi: "Tao hỏi lại mày lần nữa, nhận thua không?"
Vương Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói: "Tao nhận thua."
Tôi hài lòng đứng dậy, nói: "Nếu đã vậy thì cút đi."
Vương Tuấn Kiệt chậm rãi đứng dậy, xoay người định đi, tôi thì chuẩn bị nói mấy lời với những bộ đội giải ngũ này, đúng lúc này, bỗng có chuyện, tôi chỉ cảm thấy tiếng gió rít bên tai, nghe thấy một câu hét "cẩn thận" của Đoàn Thanh Hồ, cả người tôi đổ sang một bên, một con dao sáng loáng sượt qua tai tôi lao về phía trước, nếu không phải tôi né nhanh thì con dao này chắc đã cắm vào cổ tôi rồi.
Vương Tuấn Kiệt thế mà lại chơi trò đột kích.
Tôi giật mình toát mồ hôi hột, chỉ thấy con dao xoay chuyển trong không trung một vòng, tôi lại chém về phía tôi, Vương Tuấn Kiệt tức giận trừng mắt, cơ thể cao lớn cường tráng sát lại gần tôi, không cho tôi cơ hội lùi bước, tôi chỉ cảm thấy con dao này chỉ một giây nữa thôi sẽ đâm vào mắt tôi.
Trong lúc cấp bách, tôi vội tóm chặt lấy con dao, cảm giác đau đớn khi bị dao cứa vào thịt, cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng. Sau đó, tôi lao mạnh vào người Vương Tuấn Kiệt, hắn lùi lại một bước, lại lần nữa sáp lại, tôi đứng vững chân, dồn hết sức lên vai, ngồi thụp xuống, vai thúc mạnh vào bụng dưới của hắn.
Vương Tuấn Kiệt kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại nhiều bước, vừa đứng vững, thì đã bị Đoàn Thanh Hồ lao ra đạp ngã lăn trên đất, sau đó, chỉ thấy bàn chân đi đôi giày vải của Đoàn Thanh Hồ giẫm lên tay hắn, trông có vẻ không dùng nhiều sức, nhưng lại nghe được tiếng "rắc", có lẽ là gãy cổ tay rồi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vương Tuấn Kiệt, Đoàn Thanh Hồ lại không hề có ý ngừng lại, chị ấy giơ chân ra, tà váy tung bay, giày vải thoáng cái đã giẫm lên cổ tay Vương Tuấn Kiệt, trái phải mỗi bên một cái, lại là tiếng "răng rắc", Vương Tuấn Kiệt kêu càng thảm thiết hơn, nghe vào tai khiến người ta rợn tóc gáy.
Tôn Nam Bắc xông đến hỏi tôi có sao không? Tôi lắc đầu, nhìn Vương Tuấn Kiệt, chỉ thấy hắn đau đớn kêu gào: "Tay của tao! Chân của tao!"
Tôi cau mày, nhìn Đoàn Thanh Hồ vô cùng tàn bạo, đi đến, gọi khẽ một tiếng "chị", chị ấy ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp tràn ngập phẫn nộ, nói: "Hắn muốn gϊếŧ cậu."
Nhìn dáng vẻ tức giận của chị ấy, lòng tôi như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua, mềm mại vô cùng, tôi nói: "Chẳng phải em không sao ư?"
Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng tôi thực ra vẫn còn sợ hãi, tôi không ngờ Vương Tuấn Kiệt lại ra chiêu này trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa như Đoàn Thanh Hồ nói, thằng này vừa nãy định gϊếŧ tôi, nếu tôi không tránh kịp thì có lẽ hắn đã đâm thủng động mạch cổ của tôi, đến lúc đó tôi cũng chỉ có thể xuống dưới chơi đấu địa chủ với bố mẹ thôi.
Nguy hiểm, nguy hiểm thật.
Tôi phẫn nộ nhìn Vương Tuấn Kiệt, hắn trừng tôi, cười khẩy nói: "Trần Danh, mày tưởng trốn được lần này thì lần sau mày vẫn may mắn thế à? Tao nói cho mày biết, mày cách cái chết không xa đâu, vì có người muốn lấy mạng mày!"
Lời này khiến tôi giật thót, nhìn chằm chằm Vương Tuấn Kiệt, trầm giọng hỏi: "Từ đầu mày đã muốn lấy mạng tao?"
Vương Tuấn Kiệt không trả lời tôi, mà chỉ cười ha ha, như bị điên.
Nụ cười của hắn khiến toàn thân tôi nổi da gà, tôi hỏi hắn có phải Bào Văn sai hắn làm vậy không? Hắn không trả lời tôi, nhưng cho tôi một nụ cười đầy ẩn ý.
Tôn Nam Bắc hạ giọng nói: "Là mụ điên kia thật sao?"
Tôi lắc đầu, nói: "Cũng không chắc, biết đâu là kẻ nào đó cố tình đổ oan cho Bào Văn."
Vương Tuấn Kiệt cười khẩy nói: "Tự lừa mình dối người."
Tôi còn định nói gì đó, Tôn Nam Bắc nhắc tôi có rất nhiều người đang nhìn, bảo tôi tốt nhất nên đưa Vương Tuấn Kiệt đi, lúc này tôi mới nhớ ra chúng tôi đang ở cổng công ty, ngoài những bộ đội giải ngũ này ra, còn có người qua đường, mặc dù người qua đường không nhiều, nhưng bị nhìn thấy cũng không tốt.
Nghĩ đến đây, tôi bảo Tôn Nam Bắc lôi hắn đi, sau đó, tôi nhìn những bộ đội giải ngũ từ đầu chí cuối cứ đứng đó như khúc gỗ.
Nói thực tôi khá thất vọng, tôi cứ tưởng họ chắc chắn sẽ giúp Vương Tuấn Kiệt, dù không giúp, thì ít nhất cũng không thơ ơ thế này, nhưng tôi cảm thấy với họ mà nói, Vương Tuấn Kiệt chẳng có quan hệ gì với họ hết, đây là điều tôi không hiểu, chẳng phải họ muốn theo hắn sao? Sao trông có vẻ, Vương Tuấn Kiệt chỉ là một người xa lạ?
Tôi nói: "Tôi có thể coi thái độ lạnh nhạt của các anh với Vương Tuấn Kiệt là các anh quyết định ở lại công ty không?"
Ai ngờ, đám bộ đội này đột nhiên đồng loạt nhìn người đàn ông ở phía trước đội ngũ, đứng chính giữa. Người đàn ông này trông có vẻ lớn hơn tôi không bao nhiêu tuổi, tóc húi cua, mặt thanh tú, đứng giữa đám người, dáng người khoảng một mét bảy, trông có vẻ "nhỏ bé" vô cùng, một người đàn ông trông có vẻ bình thường thế này, nhưng đôi mắt lại có nét sâu lắng, anh ta đứng ở đó, vậy mà lại càng giống đại ca của đám người này hơn.
Nhìn đến đây, tôi đột nhiên hiểu ra, thì ra Vương Tuấn Kiệt đã mất quyền lực lâu rồi, nhưng hắn vẫn không biết gì.
Anh ta nhìn tôi, bỗng nhe răng cười, nói: "Đúng, loại tiểu nhân đê tiện như Vương Tuấn Kiệt không xứng làm cấp trên của tôi, anh Danh, sau này các anh em sẽ đi theo anh."
Anh ta cười rất hiền lạnh, nhưng cho tôi cảm giác là lạ, tôi hỏi anh ta tên gì?
Anh ta nói: "Tôi tên Thẩm Nặc Ngôn."
Thẩm Nặc Ngôn, lòng tôi nhủ thầm ba chữ này, nghĩ bụng người này không đơn giản. Tôi ra hiệu cho Tôn Nam Bắc bằng mắt, bảo anh ấy lặng lẽ canh chừng Thẩm Nặc Ngôn, anh ấy hiểu rõ gật đầu, lúc này tôi mới nói: "Các anh em yên tâm, chỉ cần các anh chịu chăm chỉ dốc sức vì công ty, tôi sẽ không bạc đãi các anh."
Tiếp đó, tôi lại nói một đống lời vớ vẩn cổ vũ người ta, rồi mới dẫn Đoàn Thanh Hồ đi.
Sau khi về, tôi ngay lập tức bảo Tam gia điều tra Thẩm Nặc Ngôn này, kết quả nhận được là anh ta là một kẻ rắc rối xuất thân bình thường, hơn nữa anh ta giống Vương Tuấn Kiệt, là bộ đội mũi nhọn trong quân đội, nhưng phạm lỗi, nên bị xóa tên trong quân đội, nửa tháng trước mới đến Công ty bảo vệ Bình An.
Chỉ dùng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, anh ta đã có thể thu phục được đám người kia, thay thế Vương Tuấn Kiệt trở thành đại ca của họ, tôi cảm thấy anh ta đúng là quá trâu bò, tôi thậm chí còn thấy anh ta làm bảo vệ đúng là làm mai một tài năng. Làm bảo vệ gì chứ? Đây rõ ràng là kiểu nam chính đóng giả bảo vệ và cái kết trong tiểu thuyết mà.
Đang nghĩ thì Tôn Nam Bắc đột nhiên gọi điện cho tôi, nói với tôi có chuyện rồi.
Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì? Anh ấy hạ giọng nói: "Vương Tuấn Kiệt chết rồi, là Bào Văn gϊếŧ, người anh em chịu trách nhiệm canh chừng nói, trước khi hắn chết đã xin Bào Văn cho hắn một cơ hội, nói đảm bảo lần sau sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Tim tôi đánh thịch một cái, nghĩ bụng Bào Văn muốn gϊếŧ tôi thật sao?