Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, nhưng nỗi thất vọng trong lòng lại càng ngày càng sâu.
Thực ra tôi đã sớm biết Triệu Côn Bằng ở cửa phòng, lúc đầu tôi đã hi vọng lúc Hùng Tử xông đến đánh tôi, anh ấy sẽ tới cứu tôi, nhưng không. Anh ấy chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, trong khoảng khắc đó, tôi đã nghĩ rằng cái người xử lý vết thương cho tôi ở quán rượu không phải là anh ấy.
Lúc đó, tôi mới hiểu rằng, sở dĩ Triệu Côn Bằng đi theo tôi, không phải để giúp đỡ tôi. Mà là đoán được có lẽ tôi gặp phải rắc rối, mà anh ấy, rất muốn xem xem cái người tự nhiên xuất hiện trở thành ông chủ quán bar là tôi đây, sẽ giải quyết rắc rối này thế nào.
Cũng may tôi không có ý nghĩ chỉ dựa vào anh ấy, sớm có chuẩn bị, nếu không, có lẽ tôi đã trở thành trò cười trong mắt anh ấy.
Triệu Côn Bằng nói: "Tôi biết trong lòng cậu trách tôi, nhưng mà, Tam gia là ân nhân của tôi, lúc cậu ấy chọn Hoàng Tam, tôi không có ngăn cản là bởi mặc dù Hoàng Tam không tài cán gì, nhưng đúng là có thủ đoạn. Nhưng biểu hiện của cậu ở quán bar tối nay cũng tạm được, tôi cần phải quan sát cậu. Tôi nói thật với cậu vậy, Bản Sắc là khu giải trí lớn nhất trong tay Tam Gia, không thể để xảy ra chuyện."
Tôi cảm giác vết thương sau lưng càng lúc càng đau, lau đi vết máu trên mũi, tôi cứng rắn nói: "Cho nên ý anh là, nếu như tối nay tôi không giải quyết ổn thỏa chuyện này, anh sẽ nói với Tam Gia, ‘Trần Danh không được, thay cậu ta đi’ đúng không?”
Triệu Côn Bằng không nói gì, đây là ngầm thừa nhận. Nói thật, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng nhìn đến gương mặt nghiêm túc của anh ấy, tức giận của tôi đã tiêu tan một nửa. Anh ấy không sai, thậm chí là thuộc hạ của Tam Gia, anh ấy đã làm rất tốt.
Tôi nhe răng cười nhăn nhở, Triệu Côn Bằng hơi ngạc nhiên hỏi tôi cười cái gì, tôi nói: "Nếu tôi đã vượt qua khảo nghiệm, anh Triệu, tôi không cần anh trung thành với tôi giống như trung thành với Tam gia, dù sao tôi không có tư cách đấy, nhưng tôi hi vọng tôi còn ngồi ở vị trí này đến ngày nào, thì anh có thể giúp tôi đến ngày đó."
Triệu Côn Bằng nhìn tôi chăm chú, trịnh trọng gật đầu nói: "Chắc chắn rồi."
Tôi tiếp tục nhoẻn miệng cười, nói rằng còn phải làm phiền anh Triệu xem miệng vết thương cho tôi, lúc nãy tôi hoạt động hơi mạnh, sợ là miệng viết thương bị rách ra rồi. Anh ấy gật đầu, đưa tôi đến chỗ của anh ấy giúp tôi băng bó lại lần nữa.
Xử lý xong miệng vết thương, đã là sáu giờ sáng, nhớ tới cuộc hẹn với Trần Nhã vào nửa đêm, nhất là ý nghĩ hiến thân, thiên nga đến miệng tôi lại không ăn được, trong lòng hơi hơi tiếc nuối.
Đi ăn sáng với Triệu Côn Bằng, nghe anh ấy kể tình hình của quán bar, còn có đám anh em của anh ấy mỗi người một tính cách, xong mới kéo cơ thể mệt mỏi trở về nhà Tô Nhược Thủy.
Tô Nhược Thủy đã đưa chìa khóa nhà cô ấy cho tôi, vì vậy tôi trực tiếp mở cửa đi vào, vừa vào nhà, tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ thấy phòng khách vẫn sáng đèn, Tô Nhược Thủy cuộn tròn trên sô pha ngủ thϊếp đi, ngay cả khi tôi bước vào cô ấy cũng không biết. Tôi chợt nghĩ đến tối qua cô ấy nói sẽ đợi tôi về nhà, tưởng rằng cô ấy đợi lâu không thấy tôi về sẽ đi ngủ trước, ai biết cô ấy lại ngốc như vậy, cứ ở phòng khách đợi.
Thân Oánh mở cửa đi ra, thấy tôi đứng ở đó, cô ấy ra hiệu im lặng, ngoắc tay bảo tôi vào phòng cô ấy nói chuyện.
Sau khi tôi vào phòng, cô ấy nói: "Chị Thủy đã đợi anh suốt từ tối qua đến sáu bảy giờ sáng nay, thực sự không chịu được nữa mới ngủ thϊếp đi, anh cũng thật là, sao đến một cuộc điện thoại cũng không gọi về?"
Tôi ngại ngùng nói: "Điện thoại hết pin."
Trên đời luôn luôn có những chuyện trùng hợp như vậy, sự thực là, lúc tôi gửi đoạn ghi âm cho Tô Nhược Thủy, di động liền tự động tắt máy, tôi lại không nhớ số điện thoại của cô ấy, không thể báo cho cô ấy tôi đã an toàn, ai ngờ cô gái này ngốc như vậy, thật không có đi ngủ.
Thân Oánh chua xót nói: "Anh Danh, em có thể nhìn ra, chị Thủy là người xinh đẹp, tốt bụng, đối xử tốt với anh, anh phải nắm chặt cơ hội, cưới chị ấy về làm vợ."
Tôi đỏ mặt, nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy, buột miệng nói ra: "Vậy em thì sao?"
Thân Oánh cười khanh khách, nói: "Anh Danh, em ở bên anh chỉ là mong cầu vui vẻ ngắn ngủi, cũng muốn con của em thừa kế tài sản của Bào Văn, đi đến bước đường ngày hôm nay là em gieo gió gặt bão, em chưa từng nghĩ bắt anh chịu trách nhiệm. Huống hồ, bắt anh chịu trách nhiệm với một người phụ nữ anh không thích, anh bằng lòng sao?"
Tôi bỗng không biết nói gì, suy nghĩ tính tình của cô gái nhỏ này thật thẳng thắng, khiến tôi là một người đàn ông cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Thân Oánh nói tiếp: "Mặc dù lúc đầu đứa trẻ ra đi em rất buồn, nhưng về sau nghĩ lại, như vậy thực ra cũng tốt, nếu không sinh ra không người thương yêu, người làm cha như anh càng không có cơ hội gặp nó, cũng khá đáng thương."
Lời nói thì đúng là như vậy, nhưng dù sao đó cũng là con tôi, muốn quên đi ngay lập tức, tôi không làm được.
Thân Oánh bảo tôi đừng có mặt mày nhăn nhó khổ sở, còn nói đợi sức khỏe tốt lên cô ấy sẽ quay về trường học. Trải qua chuyện này cô ấy đã hiểu ra rất nhiều chuyện, sẽ không sống mơ hồ như trước kia nữa.
Lúc này, có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, tôi liếc nhìn Thân Oánh, mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy Tô Nhược Thủy đang quan sát tôi từ trên xuống dưới. Cuối cùng, nhìn thấy một vết máu ở góc quần áo tôi, sắc mặt liền thay đổi, khẩn trương hỏi tôi thế nào rồi?
Nhìn thấy sự lo lắng của Tô Nhược Thủy, trong lòng tôi ấm áp, một tay ôm cô ấy vào ngực, nhẹ nhàng nói: "Chị Thủy, tôi không sao, tôi không có làm chị thất vọng. Chuyện này thành công, từ nay trở đi, tôi sẽ là ông chủ của quán bar Bản Sắc. Có thể thân phận này không tính là lớn, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, tôi chắc chắn sẽ leo lên từng bước, sau đó bảo vệ chị thật tốt."
Tô Nhược Thủy hiếm khi ngại ngùng nói: "Cậu cố gắng là vì bảo vệ tôi?"
Tôi nói: "Không phải, nhưng là một phần rất quan trọng."
"Ba hoa." Tô Nhược Thủy giả vờ tức giận nói, giương mắt nhìn tôi, nhéo nhéo khuôn mặt tôi, khôi phục quyến rũ trước đó nói: "Em trai nhỏ, miệng cậu ngọt như vậy, chị đây có thể sẽ xiêu lòng."
Tôi đáp: "Đừng, chị, chị không thể xiêu lòng."
Tô Nhược Thủy lập tức không vui nói: "Thế nào? Sợ tôi không ăn vạ cậu à?"
Tôi lắc đầu, nói: "Không phải, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa xứng với chị."
Tô Nhược Thủy hài lòng cười cười, lấy tay chỉ lên trán tôi nói: "Cậu tự mình biết mình là được rồi."
.......
Dành một ngày ngủ bù, đến năm giờ chiều, tôi dọn dẹp một chút rồi đi tới quán bar. Sau đó, tôi lập tức đi lên tầng ba, trông thấy dì Tuyết, xác định bà ấy không có bất mãn vì tối qua tôi nói dối bà ấy, lúc này mới yên tâm đi tới tầng một quán bar, cùng mọi người dọn dẹp.
Bởi vì không dễ dàng có được, nên tôi rất quan tâm tới việc kinh doanh và an ninh của quán bar Bản Sắc hơn bất kỳ ai. May mắn là, những ngày tiếp theo, hoạt động kinh doanh của quán bar rất tốt, cũng không xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng có mấy kẻ không có mắt gây rối trong quán bar, đều bị tôi dùng thủ đoạn mạnh mẽ đưa ra ngoài. Tác phong làm việc của tôi làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác hẳn. Có sự giúp đỡ của Triệu Côn Bằng, chỉ vài ngày ngắn ngủi, tôi đã có chỗ đứng vững chắc trong quán bar Bản Sắc.
Nhưng mà, khi đường làm ăn của tôi đang rộng mở, lại một lần nữa đón một đòn chí mạng trong đời.
Hôm nay, tôi đang uống rượu cùng đám người Triệu Côn Bằng, trên sân khấu, Tô Nhược Thủy mới quay lại làm làm việc đang hát một ca khúc nóng bỏng, lắc lư thân hình như rắn nước, làm cho một đám nam nữ điên cuồng uốn éo cơ thể. Tôi yên lặng ngắm nhìn cô ấy trên sân khấu, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Lúc này, một bảo vệ ở tầng ba nói với tôi có chuyện xảy ra. Tối nay dì Tuyết không ở đây và hỏi tôi có thể đi qua giải quyết không.
Vì thế tôi đi lên tầng ba, hoá ra là có một khách hàng có tiền lại muốn ăn ăn quỵt, bảo vệ mới giữ hắn lại. Hắn còn lôi con dao ra, nói ai dám ngăn hắn đi, hắn sẽ cắt cổ chết ở chỗ này.
Nếu như chỗ này xảy ra án mạng, chuyện này sẽ khó giải quyết. Tôi nhìn tên ngốc đang gào thét hô muốn tự sát, nói: "Nếu anh thực sự muốn chết, tôi không ngăn cản anh, anh cắt cổ đi."
Tất cả mọi người ở đây đều chết lặng, vị khách hàng kia vẻ mặt không thể tin nổi hỏi tôi: "Cậu không sợ?"
Tôi hờ hững nói: "Muốn chết cũng không phải là tôi, vì sao tôi phải sợ?"
Người nọ giậm chân mắng tôi, con dao trong tay lại hướng về phía tôi, tôi đánh mắt ra hiệu cho nhân viên bảo vệ, mọi người cùng tiến lên giữ lấy hắn, đoạt lấy con dao, khống chế, hành động liền mạch.
Tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái với tôi. Tôi cười cười, xoay người rời đi.
Khi tôi đi ngang qua một phòng riêng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng khóc bên trong, xen lẫn tiếng kêu cứu, còn có tiếng chửi rủa của một người đàn ông. Tôi không quan tâm, nhưng lời nói của cô gái lại khiến tôi dừng bước. Cô ấy đau khổ hét lên: "Tôi cầu xin ông đừng đánh nữa, tôi bị bệnh tan máu bẩm sinh, nếu như tôi chảy máu, tôi sẽ chết."
Nghe thấy câu này, tôi nháy mắt đẩy cửa bước vào. Tôi thấy một người đàn ông đang đánh một cô gái, quần áo trên người cô gái đã bị xé rách toạc, cô ấy vừa khóc vừa cầu xin. Tôi hét lên: "Dừng tay cho tôi!"
Người đàn ông xấu xa bảo tôi cút, hỏi tôi có biết hắn là ai không. Tôi cao giọng đáp: "Tôi con mẹ nó không biết anh là ai, tôi chỉ biết, tôi là ông chủ ở đây!"