Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dẫn chương trình nói Tam gia muốn tặng ông Vân một món quà lớn trước mặt mọi người, còn nói là do anh ấy tự yêu cầu, nói câu này mà không biết xấu hổ.

Nếu Tam gia tối nay thật sự có thể lấy sản nghiệp của mình ‘tặng’ cho ông Vân, người ta sẽ nghĩ rằng anh ấy nhân cơ hội này lấy lòng ông Vân, có cơ hội cơ hội trở về nhà họ Vân. Nhưng nhà họ Vân thì sao? Không hề nhắc đến việc uy hϊếp, đặt mình ở vị trí thật cao, tiếp nhận giang sơn mà người khác vất vả gây dựng một cách thản nhiên như không.

Tôi nghĩ nếu Nam Kinh muốn xếp hạng ai mặt mặt dày nhất, thì nhà họ Vân chắc chắn sẽ đứng trong khoảng mười vị trí đầu.

Quả nhiên, có rất nhiều người nhìn Tam gia với vẻ mặt xem thường, rồi xì xào bàn tán rằng anh ấy muốn nhân cơ hội này trở về nhà họ Vân, rồi lại khen nhà họ Vân hiển hách ra sao, còn có người đồn rằng nguyên nhân anh ấy bị đuổi ra khỏi nhà họ Vân, là vì anh ấy không biết cố gắng, sống ăn chơi sa đọa, suốt ngày đi cùng với gái bao.

Khi nói đến hai từ ‘gái bao’, bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Đoàn Thanh Hồ, mấy mụ đàn bà điên đố kỵ nhan sắc xinh đẹp của chị ấy cảm giác như tìm được tiếng nói chung, cùng nhau sỉ nhục chị ấy, tuy bọn họ nói rất nhỏ, nhưng tôi lại nghe rõ mồn một, khiến tôi cảm thấy lửa giận đang chuẩn bị nhen nhóm trong cơ thể mình.

Đoàn Thanh Hồ thì lại bình thản như không, thấy tôi tức giận, chị ấy nhìn tôi cười, rồi nói chị ấy không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng em quan tâm!”

Tam gia lúc này đã bước lên sân khấu, trong tay anh ấy là một chiếc hộp cổ rất tinh tế, tất cả mọi người đều tò mò nhìn vào chiếc hộp đó, và đều rất muốn biết bên trong chiếc hộp là thứ gì.

Người nhà họ Vân ai cũng lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, đến cả bố của Tam gia là Vân Phàm cũng vậy, ánh mắt của ông ta thậm chí còn nóng lòng hồi hộp hơn cả người khác, dường như chỉ muốn con trai của mình giao ngay lập tức thứ mà anh ấy đã vất vả gây dựng vậy, để ông ta còn tranh công trước mặt ông Vân, có người bố như vậy, đúng là thà không có còn hơn.

Tam gia từ từ bước vào trung tâm của sân khấu trước con mắt của tất cả mọi người, trông anh ấy rất có khí chất, khi sắc mặt anh ấy không một biểu cảm nào, càng làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm, ánh mắt của anh ấy nhẹ nhàng lướt nhìn biểu cảm của từng người ở phía dưới sân khấu, nhiều người đang thì thầm to nhỏ phía dưới trong phút chốc liền im lặng, đến cả những người nhà họ Vân cũng im miệng lại, chỉ có đời cha ông như Vân Diệu Tổ và ông Vân, vẫn biểu hiện ra cái dáng vẻ khinh thường.

Tam gia nhìn ông Vân, từ từ nói: “Ông nội, tuy ông vì lợi tích của gia tộc mà đuổi tôi ra khỏi nhà, nhưng tôi vẫn muốn gọi ông như vậy, nhưng ông yên tâm đi, đây cũng là lần cuối cùng tôi gọi ông như thế.”

Nói xong, anh ấy giơ cái hộp trong tay lên, rồi nói với mọi người: “Tuy không nên vạch áo cho người xem lưng, nhưng tôi đã không phải người nhà họ Vân nữa rồi, cho nên tôi cũng chẳng muốn để ý gì nhiều. Hôm nay, tôi muốn mượn tiệc rượu này của ông Vân để đòi lại công bằng cho mẹ ruột của tôi! Và trong chiếc hộp này, chính là hành vi man rợ mà người bố ruột của tôi đã làm, cùng với chứng cứ ông Vân giam cầm một người phụ nữ vô tội chỉ vì để tránh người ngoài biết được chuyện xấu hổ của gia đình.

Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều bày vẻ mặt hết sức kỳ lạ, và người nhà họ Vân lại càng kinh ngạc hơn, ông Vân đập bàn rồi đứng thẳng dậy, cao giọng nói: “Vân Tam Thiên, mày ăn nói linh tinh cái gì thế?”


Sự phẫn nộ của ông Vân khiến tất cả mọi người đều giật mình, cũng khiến cho tất cả mọi người đang từ trang thái kinh ngạc trở về trạng thái bình thường, cả gian phòng ngay lập tức xôn xao cả lên, ai ai cũng thảo luận, bàn tán xôn xao lời nói của Tam gia là có ý gì.

Vân Phàm hổn hển nói: “Thằng mất dạy! Mày ăn nói linh tinh gì vậy? Người đâu, lôi thằng mất dạy này ra ngoài cho tôi.”

Ngay lập tức có vệ sĩ chạy đến, Đoàn Thanh Hồ đứng dậy, nắm lấy cái ghế bên cạnh mình rồi quăng mạnh về phía trước, chiếc ghế vừa dày vừa nặng đó không ngờ lại bay qua luôn cả chiếc bàn trước mặt chúng tôi, văng về hướng sân khấu, rồi đập mạnh vào người tên vệ sĩ vừa chạy lên, tên vệ sĩ đó đột nhiên bị vật nặng tấn công, cả người hắn bị bắn ra ngoài, đập vào mấy người đang chạy đến từ phía sau khiến cả đám ngã dúi dụi.
Mọi người ai cũng kinh ngạc đến mức ồ lên thành tiếng, bị một chiêu của chị ấy làm cho vô cùng sợ hãi, nhất là mấy người vừa rồi sỉ nhục chị ấy, ngay lập tức không dám ho he gì nữa.

Ông Vân gào lên: “Tập trung tất cả vệ sĩ đến đây!”

Tôi và Đoàn Thanh Hồ nhìn nhau, Tô Quảng Hạ và Đoàn Thanh Hồ cùng đi đến phía trước sân khấu, một người bên trái một người bên phải bảo vệ Tam gia như hai ông thần giữ cửa, tôi lại thong thả đứng lên, rồi cười nói: “Nếu đúng là ăn nói linh tinh, thì người nhà họ Vân sao phải phản ứng mạnh như vậy chứ? Ngồi im mà nghe là được rồi, dù sao cũng không phải sự thật, nghe xong rồi vạch trần anh ấy là được mà.”

Sắc mặt tất cả mọi người nhà họ Vân đều rất khó coi, Vân Phàm hổn hển nói: “Việc của gia đình chúng tôi, không đến lượt một tên lưu manh như cậu chõ miệng vào.”
Tôi cười rồi nói: “Việc nhà? Tam gia đã không phải người nhà họ Vân các ông nữa rồi, sao lại gọi là việc nhà chứ? Hơn nữa, có loại bố nào không giúp con mình mà lại bán con cầu vinh như ông không? Tôi thấy, các người mới đúng là có vấn đề đó!”

Nói đến câu cuối, tôi cố ý nói cao giọng lên, một loạt khách đứng nhìn phía dưới khán đài rõ ràng đã bị ảnh hưởng bởi lời nói của tôi, ai nấy đều bắt đầu nhìn người nhà họ Vân với con mắt hoài nghi, nhưng nhà họ Vân dù sao cũng là gia tộc lớn nhất, kể cả có như vậy cũng không có ai dám bàn tán nửa lời. Lúc này, đám “cậu ấm” mà Tam gia chơi cùng đã phát huy tác dụng.

Tôi ra hiệu với bàn ngồi cạnh tôi, đám cậu ấm đó nhận được tín hiệu, lập tức thảo luận xôn xao.

Có người nói là: “Nếu là chuyện không có thật, thì người nhà họ Vân sao lại phản ứng mạnh đến vậy chứ?”
Ngay lập tức có người tiếp lời: “Đúng vậy, hơn nữa tôi nghe nói Vân Tam Thiên từ nhỏ đã không được nhà họ Vân đối xử tử tế, anh xem nếu là người khác thì cũng chẳng sao, nhưng bố mẹ anh ấy sao lại có thể như thế được? Rõ ràng là có vấn đề rồi.”

Người khác tiếp tục chen vào, nói: “Nghe nói trên người Vân Tam Thiên có nhiều vết sẹo lắm, đều là do bố mẹ đánh đó, còn nữa còn nữa, có một lần anh ấy bị người ta chém cho suýt chết, phải nằm viện một tháng trời, mà nhà họ Vân chẳng có ai đến thăm anh ấy cả.”

Thấy có người mở đầu trước, những người khác cũng bắt đầu bàn tán, thế là cả gian phòng khách đều bắt dần dần râm ran bàn luận chuyện này.

“Chậc chậc, người nhà họ Vân này cũng lạnh nhạt quá đi? Có còn là người nữa không vậy?”

“Gia tộc lớn mà, đều khắc nghiệt vậy đó. Nghe nói những quán bar ngày trước Vân Tam Thiên lấy được, là do anh ấy phải quỳ trong thư phòng của ông Vân ba ngày ba đêm, rồi dùng tiền của mình kiếm được mua lại đó.”
“Có tiền sao không tự mình làm chứ?”

“Chuyện này thì anh chưa biết rồi, người nhà họ Vân này á, lúc nào cũng ức hϊếp anh ấy, nếu là chuyện của nhà họ Vân, thì còn đỡ, nếu là tự mở cái khác, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Vân phá hoại.”

“Trời, người nhà này cũng xấu xa thật? Có còn là người không vậy? Đều là một đám súc sinh thì có!

“...”

Thành ngữ có câu những lời bịa đặt có sức mạnh như hổ, huống hồ đây căn bản không phải là bịa đặt, đây là sự thật rõ rành rành ra, cho nên người nhà họ Vân nghe hết chuyện này đến chuyện khác, đều tỏ vẻ xấu hổ và giận dữ, ông Vân tức giận đến mức trợn trừng mắt, ông ta ném cái bát sứ xuống đất, rồi nói: “Đóng cửa, tiễn khách! Tiễn khách!”

Hành động này càng khiến cho người ta cảm thấy nhà họ Vân chột dạ, thế là mọi người đều coi như không nghe thấy lời đuổi khách của ông Vân, vẫn ngồi ở đó đợi xem kịch hay, dù sao cũng đến mức này rồi, nhà họ Vân này, chắc cũng sắp tiêu rồi, mẹ kiếp ai còn để ý đến lời nói của một kẻ phạm tội chứ?
Còn Tam gia thì đang tập trung làm việc của mình, anh ấy đến phía trước máy chiếu, lấy chiếc USB từ trong hộp ra, mở USB, bên trong có clip, có ghi âm, còn có cả nhiều ảnh nữa.

Có nhiều vệ sĩ xông đến, hai người Đoàn Thanh Hồ và Tô Quảng Hạ đánh hơn hai mươi người, nhưng không hề bị lép vế, mà còn có nhiều người bị thu hút bởi trận đánh đấu kịch liệt này, chốc chốc lại có người mở miệng nói đánh hay lắm.

Khi Tam gia lần lượt mở ra những chứng cứ này.

Ai nấy đều xôn xao, ông Vân trợn mắt, rồi ngất lịm, người nhà họ Vân lập tức hét lên, cả sảnh trở nên hỗn loạn, tôi biết đây là màn kịch mà người nhà họ Vân cố ý dựng nên, mục đích muốn phân tán sự chú ý của người khác.

Tôi đến bên cạnh Diệp Vân Sơn, sau khi sự việc xảy ra, ông ta gửi cho tôi một tin nhắn, bày tỏ ông ta kiên quyết đứng về phía tôi, tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, rồi nghĩ xem ra tôi đã tự đánh giá thấp ‘sức ảnh hưởng’ của tôi đối với ông ta, hoặc có thể nói rằng, bây giờ ông ta vẫn chưa có ý định trở mặt với tôi.
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Diệp Vân Sơn, nhân lúc hỗn loạn tôi lét lút lôi súng đồ chơi từ trong người mình ta, súng này từng được Tô Quảng Hạ cải tạo, bên trong đặt đầu kim, hơn nữa còn có nút giảm thanh.

Tôi bóp cò, một cây kim cắm luôn vào lòng bàn chân của ông Vân, ông Vân kêu “ối” một tiếng, rồi ngồi dậy, mặt đỏ tía tai ôm chân gào lên: “Ai lấy kim đâm vào tôi thế này?”

Rất nhiều người ngay lập tức nhìn vào tôi, nhưng tôi đã cất cái súng đó rồi, lập tức tỏ vẻ vô tội, tôi hỏi: “Tôi chỉ đứng dịch sang đây thôi, mà đều vu oan cho tôi sao? Ông Vân, ông không thể chỉ vì tôi thân với Tam gia, rồi muốn dùng thủ đoạn trẻ con này đối phó tôi chứ.”

Nghe thấy lời nói của tôi, ông Vân suýt nữa thì hộc máu, trên sân khấu, Tam gia trầm giọng nói: “Từ trước đến nay, bất luận nhà họ Vân các người đối xử với tôi khắt khe như thế nào, tôi đều bấm bụng chịu, vì cảm thấy trong dòng máu của tôi có một phần là của nhà họ Vân các người, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho nên tôi không muốn so đo với các người, nhưng điều các người không nên làm nhất, đó là ức hϊếp mẹ tôi, đầu óc của bà ấy không tốt, nhưng bà ấy không có lỗi gì cả? Bà ấy đã bị nhà họ Vân các người đày đọa bao nhiêu năm như vậy, bây giờ, các người hãy giao bà ấy lại cho tôi!”
Nói đến đây, anh ấy nói với vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Trả mẹ tôi cho tôi, thì món nợ này coi như xóa hết, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các người nữa, thứ tôi cần chỉ là người mẹ già đáng thương của tôi thôi.”

Người nhà họ Vân khi nghe được câu này đều tức muốn chết, kể cả Tam gia không báo cảnh sát, chấp nhận giải quyết riêng, nhưng tối na nhà họ Vân mất sạch thể diện rồi, sau này chắc chắn sẽ bị người ta bàn tán cả đời, bọn họ sao mà chấp nhận nổi?

Một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm hét lên: “Mày nằm mơ đi! Kể cả tao có đày đọa bà ta đến chết thì cũng sẽ không giao cho mày đâu!”

Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao cả lên, bố của Tam gia là Vân Phàm ngay lập tức nghiêm nghị nói to: “Bà nói linh tinh gì đấy?”
Người phụ nữ này đẩy ông ta ra, còn tát cho ông ta một phát, rồi nói lớn: “Vân Phàm, còn không phải vì loại mặt dày như ông ra ngoài không chú ý, đưa hai kẻ phá hoại về nhà sao? Đứa con trai mà tôi đã vì ông nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay, ông xem đi, nuôi ra một kẻ ăn cháo đá bát!”

Người phụ nữ này nói xong liền ngồi xuống đất rồi khóc nức lên.

Tất cả mọi người đều dửng dưng nhìn bà ta biểu diễn, không hề cảm thấy sự khó khăn vất vả mà bà ta đã ‘nuôi bao nhiêu năm như vậy’, dù sao người phụ nữ có thể nói ra những lời cay độc như vậy, liệu có thật sự đối xử tốt với con trai của người khác không? Trong lòng mọi người hiện đang suy đoán đó là người phụ nữ này bao nhiêu năm nay chắc chắn đã hành hạ Tam gia không ít.

Tam gia nói với gương mặt lạnh lùng: “Tôi nói lại lần cuối cùng, giao mẹ tôi cho tôi, nếu không, ông Vân, Vân Phàm, tôi chỉ còn cách đưa các người ra đồn thôi!”
Nghe thấy câu này, ông Vân liền đỏ mặt, nói một cách tức giận: “Mất dạy!”

Tôi vội vàng hét lên vang dội: “Mọi người nhìn xem kìa, đây chính là bộ mặt của nhà họ Vân, Tam gia đã nhượng bộ đến mức này rồi, không ngờ nhà họ Vân lại không chịu giao người mẹ vừa ngốc vừa đáng thương đó cho anh ấy, mọi người nghĩ xem, nhà họ Vân có phải đang ức hϊếp người quá đáng hay không?”


Mọi người vốn dĩ đã không thể chịu được thái độ của nhà họ Vân, ngay lập tức đồng thanh nói: “Đúng vậy, ức hϊếp người quá đáng, mau giao mẹ cậu ấy ra đi!”


Tôi giơ nắm đấm lên, rồi hét to: “Mau trả lại mẹ cho Tam gia!”


Được nhiều người ủng hộ, mọi người đều lập tức hô to: “Trả lại mẹ cho Tam gia!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK